Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tổng Tài Cưng Vợ Hơn Mạng

Chương 1: Đi xem mắt

Đêm Trường dài dẵng nhanh chóng đi qua nhường chỗ cho ánh bình minh đang rực sáng phía chân trời, từng tia nắng lấp lánh, rực rỡ xuyên qua tầng mây mờ ảo chiếu rọi xuống mặt đất.

Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính mỏng manh, hắt lên gương mặt thanh thoát như tiên nữ của một cô gái đang nằm an tĩnh trên chiếc giường ấm áp.

Gương mặt trắng nõn pha chút phiếm hồng cùng nhan sắc tuyệt phẩm khiến cô mặc dù đang chìm trong giấc ngủ vẫn trở nên xinh đẹp một cách lạ thường.

Bỗng nhiên một lực đá thật mạnh giáng xuống khiến cô tỉnh mộng lăn khỏi giường trong khi tay vẫn còn ôm theo cái chăn mềm mại.

Lê Ngọc Hà ôm cái mông đau điếng lồm cồm ngồi dậy, mặt mày nhăn nhó giọng vẫn còn ngái ngủ:

- Mẹ làm cái gì vậy? Con đang ngủ ngon mà.

Bà Bích Ngọc nghe vậy thì lửa giận đã dâng tới đỉnh đầu vội tức tối đi tới giật phăng cái chăn cô đang ôm trên người khó chịu càu nhàu:

- Có đứa con gái nào như mày không? Mặt trời sắp lặn rồi còn chưa chịu ngóc đầu dậy, mày mà cứ như vậy thì có ma nó mới thèm lấy!

Ngọc Hà nhăn mặt mệt mỏi nằm luôn xuống sàn nhà giọng nói lè nhè hệt như người say rượu:

- Mới 6 rưỡi thôi mà mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi.

Bà Ngọc liền không nói hai lời mà xách tai cô kéo dậy miệng không ngừng mắng nhiếc:

- Sắp muộn làm đến nơi rồi mà còn ngủ cái gì nữa hả con, lớn tướng đến nơi rồi còn không chịu lấy chồng cứ ở đây mà hành mẹ suốt!

Cô la oai oái, tỏ ra vô cùng thương xót cho cái tai tội nghiệp sau cùng mới ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân, xong xuôi cô lê thân xác mệt mỏi của mình xuống tầng ăn sáng.

Cầm chiếc bánh mì kẹp trên tay mà Ngọc Hà không hề có chút hứng thú ăn uống nào, mẹ cứ lúc nào cũng lải nhải về vấn đề chồng con khiến cô nhức hết cả đầu.

Ăn xong chiếc bánh mì trên tay cô uống vội cốc sữa rồi cầm túi xách chạy nhanh ra ngoài không quên chào tạm biệt mẹ yêu.

Khi được tài xế riêng chở đến công ty cô nhanh nhảu chạy vào bên trong, Nguyễn Phương Linh cô bạn thân nhiều chuyện của Ngọc Hà liền bĩu môi rồi liếc xéo một cái:

- Ôi bạn tôi sướng thật đấy, công chúa công ty có khác, ba làm giám đốc ngày nào cũng đi muộn ha?

Cô vừa lấy đồ từ trong túi xách ra vừa đáp lời cô bạn:

- Sáng ra tao vừa mới bị mắng té tát đây, mẹ ngày nào cũng giục lấy chồng tao đang đau đầu lắm đây!

Phương Linh đồng tình, dơ ngón tay cái lên. Hai cô gái cứ thế ngồi tán gẫu một hồi mới chịu tập trung vào công việc đến cả trưởng phòng đi ngang qua cũng chẳng dám nhắc nhở.

Một ngày làm việc chán ngắt nữa lại bắt đầu, Ngọc Hà còn không biết bản thân đã ngáp bao nhiêu lần trong buổi sáng hôm nay, đã vậy những lời cằn nhằn của mẹ lại cứ văng vẳng trong đầu khiến cô không khỏi mệt mỏi.

May mà còn có đứa bạn thân luôn ở bên chọc cho cô cười nếu không chắc bản thân đã trầm cảm từ lúc nào rồi.

Đồng hồ vừa mới báo đã 5 giờ chiều mà Lê Ngọc Hà mừng đến nỗi muốn rớt cả nước mắt liền nhanh chóng lao ra ngoài.

Cô nằm ườn ra ghế sau trên chiếc xe ô tô sang trọng rồi uống một ngụm nước lớn tận hưởng cảm giác sảng khoái sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Ngọc Hà về nhà khi trời đã sập tối, đang định ngồi ngay vào bàn ăn cơm thì đã thấy bà Ngọc đứng nghiêm nghị ở cửa nhìn cô:

- Đi vào thay bộ nào cho đẹp đẹp đi con.

Cô ngáp ngắn ngáp dài đi đến ngồi vào bàn ăn:

- Để làm gì vậy mẹ, đợi con ăn cơm đã.

Bà Bích Ngọc vẫn cố chấp đẩy con gái lên phòng:

- Không cần cơm nước gì nữa hết mẹ đặt bàn cho con rồi.

Cô nghe đến đây thì hốt hoảng như hiểu ra chuyện gì vội lên tiếng:

- Đừng nói là mẹ định cho con đi xem mắt đó nha, con không đi đâu.

Bà cốc đầu con gái một cái trừng mắt lên:

- Mày lo mà đi lấy chồng đi để cho mẹ đỡ nhọc, thấy mày còn tưng tửng ngày nào là mẹ lại không yên tâm, cấm có được cãi nghe chưa?

Cô lúc đầu còn ra sức từ chối nhưng khi thấy gương mặt nghiêm nghị ấy của bà Lê Bích Ngọc thì không khỏi rùng mình đành cắn răng nghe theo, ngoan ngoãn mà thay ra một bộ đồ trông thật ưa nhìn rồi để tài xế riêng cho mình đến chỗ hẹn.

Ngọc Hà bước vào nhà hàng sang trọng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn vào bức ảnh trước mặt.

Cuối cùng sau một hồi loay hoay mới tìm ra được đối tượng cần xem mắt. Cô tiến lại gần nhẹ nhàng ngồi xuống. Phải công nhận là anh ta so với trong ảnh thì đẹp trai hơn rất nhiều.

Nhìn phong thái cũng vô cùng đĩnh đạc. Có vẻ như anh chàng này cũng không phải là quá tệ. Anh ta liền nở một nụ cười thân thiện nhanh chóng bắt chuyện với cô:

- Chào em anh là Huy, anh gọi món xong hết rồi. Mình cứ tự nhiên nói chuyện với nhau nhé!

Cô cười tươi đáp lại, không khí cũng trở nên thoải mái hơn chứ không còn vẻ ngượng ngùng như lúc ban đầu. Món ăn nhanh chóng được mang ra, cô lịch sự mời anh chàng trước mặt một tiếng rồi bắt đầu dùng bữa.

Thế nhưng cả buổi anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô từ đầu đến chân với vẻ đánh giá khiến Ngọc Hà có chút mất tự nhiên.

Thật ra ngay buổi đầu xem mắt cô cũng cảm thấy vô cùng bối rối nhất là trước một người đàn ông có nhan sắc như thế này.

Đang định bắt chuyện để cả hai hiểu nhau hơn. Thì bỗng nhiên anh ta đặt dao nĩa xuống bàn gương mặt đầy nghiêm túc nhìn cô cất lời:

- Qua lời giới thiệu thì có lẽ hai ta đã biết đôi chút về nhau rồi nên anh xin phép nói thẳng. Đã là bạn gái của anh thì phải đảm đang, biết quét nhà nấu cơm và đặc biệt phải có một công việc ổn định tiền lương mỗi tháng phải đưa cho mẹ anh giữ.

Lê Ngọc Hà sặc nước suýt nữa thì phun luôn vào mặt anh ta. Huy không nhận thấy thái độ ấy của cô nên vẫn cứ thao thao bất tuyệt:

- Với lại anh góp ý luôn thái độ vừa nãy của em là anh không chấp nhận được đâu nhé! Ai dạy em cái kiểu dùng bữa trước đàn ông đấy hả? Về nhà anh thì phải mẹ và anh cho phép thì em mới được...

Cô bình thản ngoáy lỗ tai, không khỏi khó chịu, thậm chí còn chưa đợi anh ta kịp dứt lời đã lên tiếng cắt ngang:

- Xin lỗi nhưng mà anh nghĩ anh là vua chúa đấy à mà có quyền ra lệnh cho người khác phải làm gì? Giờ là thời đại nào rồi tiến bộ lên chút đi chứ anh ơi.

Gia Huy lập tức đập bàn gần như quát lên:

- Anh nói một là một nói hai là hai, cấm có được cãi người yêu cũ còn biết điều hơn vậy mà không được anh chấp nhận kia kìa! Em như vậy thì không xứng đáng làm người yêu của anh đâu!

Cô cười khẩy một tiếng khinh thường nhìn anh ta:

- Chắc người yêu cũ vô phước lắm mới vớ phải được cái loại như anh thật may vì chị ấy cuối cùng thoát khỏi được cái thằng đàn bà là anh đó!

Nói rồi Ngọc Hà cầm túi xách đứng phắt dậy không còn hứng thú để ngồi lại thêm bất kỳ một giây nào nữa, đang định quay người bước đi thì lập tức bị gọi giật lại:

- Cô cứ thế mà đi à? Bữa ăn này chia đôi đi mới gặp mặt đã dở thói đào mỏ, mai sau khéo rước về cô còn cưỡng hết tài sản nhà tôi cũng nên.

Khóe miệng cô khẽ giật giật, tức giận cầm cốc nước lên hất thẳng vào mặt anh ta:

- Tôi thì tiếc gì mấy cái đồng bạc lẻ với loại đàn bà như anh, bữa nay tôi mới coi như bố thí một chút tiền về mà học lại đạo đức đi.

Nói rồi Ngọc Hà đi một mạch ra khỏi nhà hàng với tâm trạng vô cùng bực bội đằng sau vẫn còn nghe văng vẳng tiếng chửi bới của cái tên kia.

Cô ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng không ngừng phàn nàn với bác lái xe:

- Bác xem, sao trên đời lại có cái loại đàn ông như anh ta cơ chứ? Thật đúng là bực mình!

Ông Trung Đức vừa lái xe vừa ái ngại trả lời:

- E là lần này bà chủ lại nổi giận nữa rồi.

Cô khẽ day day thái dương đầy mệt mỏi mà không nói gì. Đúng như dự đoán cô vừa mới bước chân vào nhà đã bắt gặp ngay ánh mắt đằng đằng sát khí lạnh như băng của mẹ.

Bà Bích Ngọc lấy ra một cốc nước đặt trước mặt cô dò xét mở lời:

- Uống đi rồi nói mẹ nghe làm gì mà mặt thì chưa thấy đâu mà đã nghe bên kia gọi điện mắng nhiếc con rồi.

Lê Ngọc Hà vội với lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch rồi nói như bắn súng liên thanh, kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi cho mẹ nghe.

Bà Bích Ngọc nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ một lúc sau mới cất lời:

- Nhìn thằng đó đàng hoàng như vậy mẹ không nghĩ nó là loại người đó. Hình như mẹ đã quá hấp tấp rồi thôi thì cứ để con tự do một thời gian vậy.

Ngọc Hà nhảy cẫng lên sung sướng thiếu điều chỉ muốn mở tiệc ăn mừng ngay lập tức. Đêm đó cô cuộn mình trong chăn ấm đệm lên trong lòng tạm thời yên tâm về việc bị ép lấy chồng.

Chương 2: Hôn nhân chớp nhoáng

Sáng hôm sau, Ngọc Hà tỉnh dậy với tâm trạng hết sức vui vẻ. Dù sao thì không phải nghe mẹ cằn nhằn mỗi ngày về chuyện đi xem mắt nữa. Thật là hạnh phúc quá đi!

Cô bước vào công ty với nụ cười rạng rỡ trên môi, công việc cũng vì thế mà trở nên suôn sẻ hơn. Lúc tan làm còn hào phóng rủ cô bạn Phương Linh đi ăn kem.

Thế nhưng niềm vui thì thường rất ngắn ngủi. Khi đất nước đang trong thời kì phát triển đồng nghĩa với việc có nhiều công ty tiềm năng bắt đầu nổi lên.

Gia đình nhà Ngọc Hà mặc dù có ảnh hưởng ở Việt Nam thế nhưng lại không thể lấn sân sang thị trường quốc tế, cộng thêm kinh tế ngày càng khó khăn khiến công ty ba cô trở nên lao đao hơn bao giờ hết.

Những dự án lớn giống như trước đây cũng không còn nữa, đứng trước nguy cơ công ty gia đình sắp phá sản khiến Ngọc Hà đứng ngồi không yên.

Ngày nào cũng phải tăng ca đến mức cả cơ thể gầy đi lúc nào không hay. Nhìn ba, ông Lê Gia Khánh lúc nào cũng tăng ca đến tận tối muộn có hôm còn không thể về mà cô không khỏi lo lắng.

May sao sau thời gian dài làm việc chăm chỉ. Thì cuối cùng tình hình công ty cũng đã được cứu vãn tạm thời. Ngọc Hà mệt mỏi lê từng bước chân nặng nhọc đi về nhà.

Khi vừa mới bước vào trong đập ngay vào mắt là gương mặt nghiêm nghị của ông Lê Gia Khánh, cô nuốt nước bọt một cái cảm nhận được có điều gì đó không lành sắp diễn ra giọng nói cũng vì thế mà trở nên e dè hơn:

- Con... con mới về, chào ba ạ.

Ông Khánh khẽ gật đầu nhẹ rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện sau cùng mới lên tiếng:

- Ta và mẹ con đã bàn bạc rất kỹ về vấn đề này, để đưa ra quyết định đồng ý mối hôn sự cho con cho cậu trai Trần An Phong.

Lê Ngọc Hà đứng hình tại chỗ, nghe hệt như sét đánh ngang tai vội hoảng hốt hỏi lại:

- Hôn... hôn sự gì vậy ba?

Người đàn ông lớn tuổi trước mặt vẫn ôn tồn, kiên nhẫn trả lời một cách đầy bình tĩnh:

- Nhà họ Trần trước nay luôn mong muốn một đứa con dâu, con lại đến tuổi sắp ế chồng nên hai gia đình chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền. Vả lại mối liên hôn này còn giúp ích củng cố lại địa vị cho công ty gia đình ta.

Cô nhìn ba mình có chút bất mãn mà lên tiếng:

- Ba thậm chí còn không hỏi qua ý kiến của con mà đồng ý ngay là sao, rõ ràng công ty vẫn có thể cứu vãn vậy cần liên hôn để làm gì?

Bao nhiêu sự kìm nén từ bấy đến giờ gần như bùng nổ, ông Khánh đập mạnh tay xuống bàn tức giận quát:

- Sao con cứ không chịu hiểu cho hoàn cảnh của gia đình vậy hả? Việc này không cần con có đồng ý hay không. Ba mẹ đã quyết rồi để cứu công ty chỉ còn cách duy nhất này thôi! Con muốn chúng ta phải trở thành vô gia cư đấy à?

Ngọc Hà cứng họng ấm ức nhìn cha mình, sau cùng bà Bích Ngọc đứng bên cạnh phải lên tiếng đỡ lời:

- Nghe ba mẹ đi con, nhà bên đấy vô cùng khá giả lại có học thức gả vào không lo chịu thiệt. Bây giờ nghe lời mẹ lên thay quần áo rồi đi gặp mặt người ta có được không?

- Đi bây giờ luôn ấy ạ?

Cô giật mình đứng bật dậy ra chiều không đồng tình, thế nhưng được bà Ngọc dỗ ngọt vài cái cô đành bất lực chỉ biết nghe theo.

Ông Lê Gia Khánh nhìn theo bóng lưng con mà không hỏi thở dài, ông biết chuyện này nói ra rất có lỗi với con gái, nhìn sự uất ức trong mắt cô mà trái tim người làm cha như ông không khỏi quặn thắt, thế nhưng lời hứa không phải chỉ nói suông.

Vả lại hiện giờ tình cảnh công ty lại lao đao như vậy quả thật ông không còn cách nào khác. Lê Ngọc Hà ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng mà không cảm thấy có chút vui vẻ nào, trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực vì bất an.

Cứ ngỡ bản thân ít nhất sẽ được tự do một thời gian dài vậy mà không ngờ có ngày kịch bản hôn nhân chính trị giống như trên phim lại xui xẻo rơi trúng vào người cô.

Cái tên Trần An Phong này Ngọc Hà nghe qua không ít. Anh ta là giám đốc tập đoàn Phong Thịnh là người mà ai ai trên thương trường cũng phải kính nể.

Mới lớn đã được du học nước ngoài tiếp nối công việc gia đình, bằng thực lực của mình anh ta nhanh chóng leo lên vị trí tổng giám đốc, là một trong số những công ty có tầm ảnh hưởng nhất nhì ở Việt Nam thậm chí có nhiều chi nhánh khác bên nước ngoài.

Thế nhưng cô lại chưa từng gặp mặt anh ta bao giờ, có rất nhiều tin đồn xấu về An Phong khiến sự lo lắng trong lòng lại càng tăng thêm bội phần. Ngọc Hà lơ đễnh suy nghĩ một lúc tới khi đến nơi còn chẳng hay biết gì.

Cô chán nản bước xuống xe với vẻ mặt không mấy vui vẻ, cứ cau có suốt chặng đường dài. Khỏi phải nói lúc này cô tức giận và khó hiểu đến mức nào.

Công ty rõ ràng là vẫn có thể cứu vãn, tại sao cứ phải liên hôn thương mại cơ chứ? Trong cơn khó chịu cùng sự bực tức bỗng nhiên Ngọc Hà chợt nảy sinh ý nghĩ chống đối.

Dù sao bên kia cũng là một gia đình giàu có lại lễ nghi như vậy chỉ cần cô tỏ ra không biết điều một chút có khi họ lại tức giận mà từ chối mối hôn sự này cũng nên.

Lê Ngọc Hà cười đắc chí bước vào căn biệt thự sang trọng, xa hoa đến choáng ngợp. Nơi đâu cũng thấy những món nội thất xa xỉ, được trang trí cách điệu theo phong cách kiến trúc châu Âu lại có hơi hướng cổ điển khiến cô không khỏi thích thú.

Quả thật độ giàu có không thể xem thường. Sau khi chào hỏi và giới thiệu cô được ngồi vào bàn ăn đối diện với Trần An Phong.

Đúng thật là anh ta mang một vẻ đẹp tinh tế, sắc sảo với xương quai hàm rõ nét cùng gương mặt lạnh lùng đẹp trai hệt như tạc tượng. Đôi mày kiếm khẽ cau lại thể hiện sự nghiêm túc và có một chút gì đó khó chịu.

Anh chán ghét đến mức chỉ cần nhìn cô một cái thôi cũng cảm thấy thật chướng mắt.

Nếu không phải ba mẹ đòi sống đòi chết bắt ép anh về nhà ăn cơm thì chắc bây giờ An Phong đang ở đâu đó bàn chuyện kinh doanh chứ không phải ngồi đây làm ba cái chuyện vô bổ này.

Ngọc Hà lập tức bị nhan sắc của người đàn ông trước mặt thu hút. Không giấu được nụ cười thích thú đang nở trên môi.

Ba mẹ của An Phong là ông Trần Quốc Bảo và bà Phạm Thúy Hằng cũng vô cùng thân thiện và niềm nở có vẻ như rất hài lòng với cô con dâu này.

Một lúc sau người hầu cẩn thận mang từng món ăn thơm ngon, sang trọng ra trước mặt chẳng mấy chốc bàn tiệc đã được lấp kín bởi những món ăn thơm ngon thịnh soạn.

Mọi người xung quanh bắt đầu dùng bữa, hai phụ huynh thì liên tục trò chuyện rôm rả với nhau về vấn đề cưới xin.

Ngọc Hà nắm chặt chiếc đũa trên tay có phần hơi ái ngại, ba mẹ của Trần Anh Phong thực sự rất dễ thương khiến cô có phần bối rối. Nhưng vì đại cục cô bắt buộc phải tỏ ra không biết điều để họ có cái nhìn thật xấu về cô con dâu này.

Lê Ngọc Hà cắm chặt răng sỗ sàng đứng bật dậy vươn người về phía trước không do dự mà lấy chiếc đũa của mình chọc vào đĩa cá kho thơm ngon, khuấy mạnh đến mức thịt cá nát bươm.

Bà Bích Ngọc trố mắt nhìn con gái sốc đến mức không thể thốt lên bất kỳ một đời nào, trong khi đó ông Gia Khánh lại phừng phừng lửa giận nhưng trước mặt ông bà Trần lại không dám có bất kỳ hành động nào quá khích.

Thậm chí ngay sau đó Ngọc Hà còn cố tình nhét một đống thức ăn vào miệng nhai nhồm nhoàm như thể bị bỏ đói nhiều năm trời. Nước sốt vương vãi làm bẩn tấm khăn trải bàn trắng muốt thậm chí dính đầy xung quanh miệng. Trông cô lúc này chẳng khác gì một con hề đang làm xiếc.

Không gian bỗng chốc chìm vào im lặng, ai nấy cũng hướng ánh mắt khó hiểu xem lẫn bất ngờ về phía cô. Bỗng nhiên bà Thúy Hằng cười đầy thích thú lập tức bảo người rót một ly nước đưa đến trước mặt cô:

- Con bé này được, đã ăn là phải như thế cứ ăn nhiều lên cho khỏe con ạ.

Ngọc Hà vì câu nói ấy lập tức làm cho nghẹn, ú ớ không thể nói thêm điều gì. Cô cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch nhìn ánh mắt hài lòng của ông Quốc Bảo và bà Thúy Hằng mà không khỏi khó hiểu.

Họ thật sự không cảm thấy khó chịu khi có một đứa con dâu không biết lễ nghi như vậy sao? Thế nhưng vì tự do của bản thân cô quyết định không chịu thua, thậm chí còn ăn uống sỗ sàng hơn ban nãy, đồ ăn thì rơi vãi khắp nơi mặc cho ông Lê Gia Khánh bất lực ho khan ra tín hiệu.

Sau khi dùng bữa xong xuôi, cô còn không ngần ngại mà ăn hết đĩa trái cây giúp việc vừa mới bày ra.

Ngọc Hà dày công cố tình làm xấu hình ảnh trước mặt mọi người thế nhưng trong mắt ba mẹ chồng tương lai cô lại hết sức dễ thương và thẳng thắn, không giống như những tiểu thư giả tạo ngoài kia.

Cô bất lực ngồi ngơ ngác giữa bàn ăn mặc cho tiếng người lớn đang cười đùa vui vẻ bàn về việc đám cưới, lúc này cô chỉ còn biết hướng ánh mắt mong chờ đến người đàn ông mặt lạnh trước mắt mong rằng anh ta sẽ có bất kỳ phản ứng gay gắt nào đó.

Thế nhưng đập thẳng vào mắt Ngọc Hà là nụ cười nhẹ của thiếu gia nhà họ Trần, người được mệnh danh là lạnh lùng quyết đoán không cười dù chỉ một lần.

Cô bất ngờ nhìn lại vài cái cứ tưởng rằng mình đã nhìn nhầm. Liền chán nản dựa lưng vào ghế phó mặc cho ba mẹ sắp đặt.

Lúc này, Trần An Phong ngồi đối diện cầm ly trà nóng lên khẽ nhấp vài ngụm, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Ngọc Hà. Ban đầu khi nghe tin bản thân phải liên hôn với một người phụ nữ xa lạ anh đã một mực không đồng ý lấy người mà mình không yêu.

Nhưng vì sức ép của ba mẹ mới miễn cưỡng ngồi xuống ăn một bữa cơm, lại không ngờ Ngọc Hà thú vị đến vậy, xem ra cuộc hôn nhân này cũng không phải là quá tệ.

Chương 3: Đăng kí kết hôn

Ngọc Hà bất lực đến nỗi chẳng buồn bày trò nữa mà chỉ chán nản ngồi đờ ra một chỗ. Đã vậy đối diện cô còn là gương mặt khó ưa của tên đáng ghét nào đó khiến cô không khỏi bĩu môi khinh thường.

Làm như có ai cướp mất sổ gạo nhà anh ta vậy, cứ nghĩ đến sắp tới đây mình phải kết hôn với cái tên như tảng băng di động này mà buồn không tả siết.

Hành động ngu ngốc của cô ban nãy không những không khiến ba mẹ chồng tương lai cảm thấy khó chịu mà ngược lại họ còn có vẻ thích cô hơn lúc trước, thậm chí đến lúc ra về bà Thúy Hằng còn mỉm cười dúi thêm cho cô một mớ mỹ phẩm, trang sức đắt tiền về làm quà.

Ngọc Hà chán nản mới vừa ngồi lên chiếc xe sang trọng ông Gia Khánh đã lập tức quát lên:

- Con nghĩ con đang làm cái gì vậy hả? Nếu hôm nay họ mà tỏ ra khó chịu thì ba đuổi mày ra khỏi nhà luôn rồi đấy.

Cô kéo dài giọng ra điệu bộ trông vô cùng đáng thương:

- Thôi mà ba không phải họ đã vui vẻ đồng ý rồi đó sao, lại còn mắng con nữa.

Ông Khánh thấy biểu cảm nũng nịu đó của con gái thì thở dài bất lực mà không nói gì thêm nữa. Mới về đến nhà Ngọc Hà đã nằm vật ngay ra giường miệng rên rỉ hệt như vừa bị tra tấn.

Hôm nay đúng thực sự là xui xẻo quá đi mà, biết trước như vậy cô đã không hành động ngu ngốc như vậy rồi, lăn lộn trên giường được một lúc cuối cùng cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau cô thức dậy với tâm trạng mệt mỏi hơn bao giờ hết, ăn tạm cái bánh mì cho xong bữa rồi lê thân xác mệt mỏi bước vào công ty.

- Làm cái gì mà mặt xị một đống ra vậy?

Đúng như dự đoán chưa thấy mặt đâu mà giọng của bạn đã vang lên the thé. Ngọc Hà ngồi phịch xuống ghế không ngừng than vãn:

- Tao sắp phải đi lấy chồng rồi đây này. Ôi buồn quá, hu hu.

Cô bạn Phương Linh nghe vậy thì giật mình hoảng hốt liền quay phắt lại hỏi dồn dập:

- Mày cưới ấy hả?

Cô gật đầu đầy mệt mỏi rồi gục luôn xuống bàn:

- Chứ còn sao nữa. Liên hôn với cái ông gì gì đấy bên Phong Thịnh ấy.

- Cái gì!

Cô bạn hét lên khiến Ngọc Hà vội vội vàng vàng bịt miệng Phương Linh lại nhưng đã quá muộn, ai ai cũng quay lại nhìn hai người hệt như người ngoài hành tinh. Cô liền xin lỗi cho xong chuyện rồi đánh đứa bạn một cái:

- Mày la làng lên để thông báo cho cả thế giới biết tao sắp kết hôn với cái thằng cha mặt lạnh khó ưa đó à?

Cô bạn day day thái dương vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

- Dù là liên hôn đi chăng nữa nhưng bộ mày chưa nghe tin đồn gì về anh ta hay sao mà vẫn đồng ý cưới vậy?

Mặt Ngọc Hà có vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thấy cô bạn cứ úp mở như vậy thì có chút tò mò liên tục hỏi dồn:

- Có chuyện gì vậy? Tao đâu có biết.

Phương Linh vừa nói vừa mở điện thoại lên bấm bấm cái gì đó:

- Nghe nói anh ta đào hoa nhất cái thành phố này luôn đó, cặp kè không biết bao nhiêu người rồi. Đã vậy tính cách còn khó chiều động một chút là nổi nóng.

Dứt lời cô bạn dơ chiếc điện thoại lên trước mặt Ngọc Hà rồi tiếp tục:

- Không những thế anh ta còn có một cô bạn gái đang đi nước ngoài, tình cảm vô cùng sâu đậm mà còn lăng nhăng bên ngoài giờ lại còn đồng ý cưới mày nữa.

Cô trố mắt nhìn một loạt ảnh mập mờ của Trần An Phong cùng nhiều cô gái khác đang hiện lên trên màn hình điện thoại, trong mắt cô đã lộ rõ sự tan vỡ.

Cái chuyện quỷ quái gì đang diễn ra thế này. Lẽ nào cuộc sống hôn nhân sau này của cô lại phải chịu sống cùng một ông chồng gia trưởng, lại còn nhăng nhít bên ngoài ư?

Như nhìn thấy được trước cuộc đời tăm tối của mình Ngọc Hà gục mặt xuống bàn khóc không ra nước mắt. Phương Linh ngồi bên cạnh chỉ biết an ủi bạn trong bất lực.

Mấy ngày tiếp theo đó Ngọc Hà thực sự không có tâm trạng để làm bất cứ một việc gì nữa, mặc cho xung quanh mọi người đang vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới.

Cô lúc này hệt như một con cá nằm trên thớt muốn phản kháng cũng không được. Đành lực bất tòng tâm ngoan ngoãn nghe theo.

Cho đến một ngày giống như mọi khi. Cô đang thất thểu đi trên đường mắt vô thức đảo quanh tìm kiếm chiếc xe ô tô quen thuộc của gia đình thế nhưng không những chẳng thấy gì mà còn bị một ai đó kéo mạnh vào chiếc xe sang trọng gần đó.

Ngọc Hà hét lên vội giãy giụa không ngừng, bỗng nhiên một giọng nói vang lên khiến cô ngay lập tức im bặt:

- Làm loạn đủ chưa?

Cô tròn xoe mắt nhìn An Phong đang lạnh lùng ngồi bên cạnh:

- Anh... anh đến đây làm gì định đưa tôi đi đâu đấy hả?

Anh lạnh mặt chỉ đơn giản nhìn cô một cái thôi cũng thấy lãng phí, nhàn nhạt cất lời:

- Tôi không có thời gian ở đây để chơi với cô, quên mất hôm nay là ngày đăng ký kết hôn rồi à?

Ngọc Hà giật mình sau cùng với bàng hoàng nhớ ra hôm nay phải đi đăng ký kết hôn, đang hoang mang chưa biết định nói gì tiếp theo thì Trần An Phong đã ghé sát lại gần cô buông lời đe dọa:

- Cất cái mặt đó đi! Cô nghĩ tôi hứng thú lắm hay sao. Đừng Làm bộ làm tình như thế bị ai bắt ép vậy.

Nói rồi anh ngồi lại vị trí im lặng không nói gì. Khóe miệng cô giật giật, lông mày cau chặt lại thể hiện rõ sự tức giận.

Anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ, thậm chí cô còn chưa kịp nói hay làm gì cơ mà. Ngọc Hà vừa tức nhưng cũng vừa sợ với cái thái độ hung dữ đó nên chỉ đành bất lực nắm chặt tay kìm nén mà không thể làm gì hơn.

Chiếc xe sang trọng dừng trước tòa, Trần Anh Phong không nói không rằng mà xuống xe, cô biết ý nên cũng đi theo vào bên trong.

Thủ tục đăng ký kết hôn diễn ra vô cùng nhanh gọn mà không cần chờ đợi, anh nhìn điệu bộ đó của cô mà không khỏi chướng mắt. Ngọc Hà rốt cuộc đang diễn kịch như thế cho ai xem chứ?

Rõ ràng trong lòng đã sướng phát điên lên rồi còn giả bộ cái gì nữa chứ. Phụ nữ trong mắt anh ai cũng như nhau cả, đều là vì tiền tài và danh lợi thậm chí đồng ý lấy người mình không yêu mà còn cố tình bày ra cái vẻ mặt giả tạo, không cam tâm tình nguyện ấy nữa.

Nghĩ lại thì hôm gặp mặt ở bàn ăn Ngọc Hà chỉ cố tình làm vậy để gây sự chú ý thôi cũng nên thật đúng là không từ thủ đoạn!

Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay mà cô không khỏi khóc than cho chính hoàn cảnh của mình. Hồi trước khi còn bé cứ ngỡ sau này khi lớn lên được tự do làm theo điều mình thích, được kết hôn với người đàn ông của đời mình vậy mà đến cuối cùng vẫn phải nghe theo sắp đặt của gia đình.

Ngọc Hà thở dài đầy não nề chưa kịp làm gì bên cạnh đã vang lên giọng nói đầy lạnh lùng:

- Xuống xe.

Cô trợn tròn mắt tức giận hỏi lại:

- Anh định thả tôi ở giữa đường thế này đó hả? Anh...

Chưa đợi cô kịp dứt lời Trần Anh Phong đã lên tiếng cắt ngang, trong giọng điệu có phần khó chịu, giọng nói như rít qua kẽ răng:

- Cô nghĩ mình là ai vậy? Nên nhớ mối quan hệ của chúng ta hiện giờ, lập tức cút xuống xe!

Cô tức giận bước xuống xe chỉ biết bất lực chửi um lên mặc cho những ánh mắt xung quanh đang hướng về phía mình. Anh ta rốt cuộc là cái thể loại người gì vậy chứ? Đến một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.

Ngọc Hà chán nản sau cùng chỉ biết bắt một chiếc xe taxi đi về nhà. Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải thừa nhận Trần An Phong là người có nhan sắc không ai có thể cưỡng lại nổi, thế nhưng với cái tính cách hống hách ngạo mạn đó thì may ra đến kiếp sau cô mới có thể động lòng!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play