Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kết Hôn Cùng Vợ Nhỏ Tinh Nghịch, Lão Đại Cũng Phải Học Cách Sủng Vợ Yêu!

Chương 1: Liên hôn

_________

Tống gia

Tại phòng khách, trên ghế sofa lúc này đang ngồi là hai người một nam một nữ. Đối diện họ là một cô gái rất trẻ, tầm khoảng dưới 20 tuổi, đường nét gương mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Sống mũi cao, mày phượng, môi hồng nhẹ như hai cánh hoa đào khiến lòng người xao xuyến. Đôi mắt lấp lánh ánh sao tựa như hai viên pha lê sáng rực hoà cùng hàng mi dài cong nhẹ tạo nên một "kiệt tác nghệ thuật" hoàn mỹ tột cùng. Nhan sắc vừa tinh tế lại vừa trong trẻo đến mức khiến ai nhìn cũng phải động lòng.

"Bố, mẹ. Hai người gọi con về gấp thế là có chuyện gì sao?"

Cô gái cất giọng, ánh mắt mang vẻ nghi hoặc nhìn về phía cặp nam nữ trung niên kia.

"Tiểu Nguyệt, thật ra..bố có chuyện rất quan trọng muốn nói với con. Con phải hết sức bình tĩnh nhé."

Tống Vãn Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua thái độ của bố mẹ mình cô cũng 7,8 phần đoán được rằng chuyện này hoàn toàn không đơn giản.

"Bố mẹ cứ nói đi."

Sau một thoáng do dự, cuối cùng thì như đã hạ quyết tâm, Tống Hải Nam đã mở lời

"Hiện tại tập đoàn đang gặp chút trục trặc, rất có thể sẽ không trụ được qua tháng sau.."

Ông nói đến đây thì khựng lại, ánh mắt loé lên tia không nỡ. Thế nhưng, trái ngược với thái độ của ông, Tống Vãn Nguyệt dường như đã đoán được ý của bố mẹ mình mà trực tiếp hỏi thẳng.

"Vậy nên bố mẹ là muốn con tìm một đối tượng để liên hôn cứu vớt lại tập đoàn sao?"

Hạ Vãn Yên nhìn con gái, vẻ lúng túng trên mặt bà đã phần nào chứng minh suy đoán của cô.

Thật ra, đối với chuyện này thì Tống Vãn Nguyệt cũng không mấy bất ngờ. Bởi là người trong giới thượng lưu đã lâu, cô cũng hiểu được đôi chút về chính trị hay việc liên hôn giữa hai gia tộc có giá trị lớn đến nhường nào. Chỉ là bản thân cô không ngờ làm tiểu công chúa được nuông chiều bao năm lại có ngày phải rơi vào cái trường hợp này.

"Tiểu Nguyệt..thật ra đối tượng liên hôn của con, bọn ta cũng đã quyết.."

Hạ Vãn Yên cẩn thận lên tiếng, ánh mắt không rời gương mặt của cô con gái như sợ rằng cô sẽ bị kích động hoặc không vui trước sự sắp đặt này.

Nhưng, sự thật thì Tống Vãn Nguyệt từ đầu đến cuối ngoài khẽ cau mày và có chút bất ngờ ra, còn lại vẫn rất bình thường như đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để bận tâm.

"Vậy đối tượng liên hôn của con là ai?"

"Là Cố Diệc Thần, con trai cả của Cố gia."

Tống Hải Nam trả lời xong chợt nhận ra hình như mình đã bỏ qua mất điều gì đó. Lúc này, ánh mắt ông mới hiện lên vẻ không thể tin được, giọng nói có phần như đang thăm dò.

"Con..không có cảm giác gì sao?"

Tống Vãn Nguyệt nghiêng đầu hỏi lại, gương mặt bình thản đến dửng dưng

"Cảm giác gì ạ? Chuyện này không phải cũng bình thường thôi sao?"

Hạ Vãn Yên và Tống Hải Nam đồng thời hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía con gái mình. Họ không ngờ cô lại thốt ra câu "..không phải là bình thường thôi sao?" với giọng điệu đầy đương nhiên. Ban đầu cả hai còn nghĩ cô sẽ phản ứng rất dữ dội, giận dữ hoặc thậm chí là làm ầm lên để hủy bỏ cái mối hôn sự sắp đặt này. Vậy mà giờ đây, thái độ của Tống Vãn Nguyệt lại trái ngược hoàn toàn so với những gì mà họ tưởng tượng.

"Con..thật sự không thấy ủy khuất hay gì cả sao?" Hạ Vãn Yên e dè hỏi.

Tống Vãn Nguyệt nhìn mẹ mình rồi lắc đầu, đôi mắt trong trẻo bất chợt khiến bậc phụ huynh trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi. Thà rằng cô tức giận làm ầm ĩ lên vài ngày liền ít ra cũng khiến bọn họ phần nào cảm thấy vơi đi cái sự tội lỗi của mình. Đằng này, cô lại ra vẻ ngây ngô, chẳng mảy may quan tâm khiến hai người bố mẹ này chợt day dứt lương tâm.

"Vậy nếu không còn gì nữa thì con đi lên phòng nhé? Dù sao thì giờ cũng đã hết tiết buổi sáng rồi."

Tống Vãn Nguyệt bất ngờ cất giọng kéo cả hai người trở về thực tại. Tống Hải Nam lên tiếng trước, đôi mắt vẫn không ngừng dò xét biểu cảm trên gương mặt cô

"Buổi chiều chúng ta đã sắp xếp một cuộc hẹn gặp mặt với bên Cố gia. Con..có muốn đi không?"

"Với Cố gia thì không phải đi là đương nhiên sao ạ? Dù gì thì sau này con cũng phải về bên đó mà. Làm quen trước một chút cũng không có gì là xấu."

"À..ừ vậy con lên phòng trước đi."

Sau khi Tống Vãn Nguyệt lên phòng, Tống Hải Nam cùng Hạ Vãn Yên nhìn nhau, sự việc diễn ra thuận lợi đến mức cả hai đều không ngờ đến. Họ đã chuẩn bị xong 7749 phương án dự phòng trong trường hợp Tống Vãn Nguyệt không chấp nhận. Thế mà giờ đây những thứ đó một cái cũng chẳng cần dùng đến.

Cái này cũng..diễn ra nhanh quá rồi đi!?

_____________

Chương 2: Con không đồng ý!

Sau khi lên phòng, Tống Vãn Nguyệt nằm dài lên giường, ánh mắt đăm chiêu hướng lên trần nhà.

Thật ra, chuyện liên hôn ấy cô đã biết trước cả khi được gọi về nhà rồi, chỉ là cô không nói mà thôi.

Là một cô gái từ nhỏ đã sở hữu bộ óc nhanh nhạy, trí thông minh vượt xa bạn bè đồng trang lứa thì thử hỏi xem những thay đổi của mọi người xung quanh mình cô sao có thể không nhận ra cơ chứ? Cô không muốn nói đơn giản chỉ là vì không muốn bố mẹ mình phải lo lắng mà thôi.

(...)"Cũng không biết chồng tương lai của mình là người như thế nào nhỉ..?"

(...)"Cố gia ư..? Sau này chắc khó mà sống yên ổn rồi đây.."

(...)"Chỉ mong anh ta không bắt mình phải học nữ công gia chánh hay buộc mình vào mấy cái quy tắc nhìn là phát ngán của giới thượng lưu kia là đủ để ăn mừng rồi."

__________

Cố gia

"Con không đồng ý! Dựa vào đâu mà lại bắt con lấy một người mà thậm chí con còn chưa từng gặp lấy một lần cơ chứ!?"

Cố Diệc Thần đứng phắc dậy, tay đập mạnh xuống bàn, ánh mắt giận dữ như thể muốn cho nổ tung tất cả mọi thứ xung quanh.

Cố phu nhân liếc nhìn con trai, bình thản nâng ly trà lên uống. Giọng nói nhàn nhạt được cất lên

"Ai bảo là con chưa từng gặp chứ? Trong tiệc sinh nhật của ông nội năm ngoái con bé cũng đã đến đó thôi? Vậy cũng tính là gặp rồi còn gì."

Trái ngược với người mẹ vẫn đang dửng dưng nhâm nhi tách trà, tâm trạng Cố Diệc Thần vô cùng kích động, giọng nói chất vấn đầy lửa giận.

"Nhưng quan trọng con còn chẳng biết cô ta là ai nữa kìa. Mẹ à, mẹ có thể nghĩ cho cảm xúc của con một chút thôi không!?"

Cố phu nhân quét ánh mắt lạnh lẽo về phía con trai, từ trong đáy mắt của bà tạo nên một cảm giác áp bức vô hình lên Cố Diệc Thần khiến anh cũng đành nuốt cơn giận ngồi phịch xuống ghế.

"Diệc Thần, hay con cứ nghe lời mẹ con trước đi đã. Dù gì đây cũng chỉ là hôn nhân chính trị, xét về vấn đề tình cảm thì nó cũng không có giá trị gì."

Cố Hoài Giang một mặt nhẹ giọng khuyên bảo nhưng trong lòng đã sớm hiểu với cái tính cách ương bướng của con trai mình thì lời nói miệng chắc chắn là không ăn thua.

"Bố, dù là vậy thì con cũng không muốn lấy một người mà con không có chút tình cảm gì."

"Trước không có thì lấy về rồi từ từ mà bồi dưỡng tình cảm thêm. Dù gì bố mẹ ngày đó cũng thế giờ vẫn hạnh phúc chán đây thôi."

Cố phu nhân nói, giọng đầy vẻ không bận tâm đến sự tức giận của anh.

Đối mặt với sự kiên quyết của vợ mình, Cố Hoài Giang cũng chẳng thể làm gì hơn. Biết sao được vì ông vốn là người nổi tiếng sợ vợ, yêu nóc nhà hơn mạng cơ mà. Giờ ý của người quyền lực nhất trong nhà đã quyết thế, ông dù có 7 cái mạng đi chăng nữa cũng không dám hó hé phản bác nửa lời. So với việc sợ con trai chịu ủy khuất thì ông vẫn là sợ phải ngủ ở sofa hơn gấp nhiều lần.

"Được rồi, chỉ cần con đồng ý lấy con bé nhà Tống kia thì chuyện tranh chấp cổ phần trong tập đoàn bố mẹ sẽ giúp con lo liệu, vậy được không?"

Cố phu nhân hạ giọng, đưa ánh mắt nhìn Cố Diệc Thần.

Anh chỉ khẽ nhíu mày, dù trong lòng vẫn đang rất kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đành thoả hiệp. Bởi Cố Diệc Thần hiểu mẹ đã chịu hạ giọng rồi mà còn cố chấp không quyết thì người thiệt chỉ có thể là bản thân anh mà thôi.

"Được rồi, con đồng ý. Nhưng con còn có một yêu cầu. Sau khi kết hôn thì cuộc sống sau hôn nhân của con bố mẹ không được can thiệp."

Cố phu nhân trầm ngâm suy nghĩ đôi chút rồi cũng thoả hiệp, bởi từ đầu bà vốn cũng không có ý định xen vào cuộc sống của các con hậu hôn nhân. Đơn giản chỉ là bà vừa mắt cô bé Tống Vãn Nguyệt xinh xắn, ngoan hiền kia mà thôi.

"Cũng được thôi, nhưng hai đứa bắt buộc phải sống chung, hoặc là rước con bé về đây. Nếu không, mặt mũi của nhà họ Cố chúng ta còn biết để vào đâu đây?"

Cố Diệc Thần thoáng do dự trong chốc lát rồi cũng chấp thuận, bởi anh thiết nghĩ để cho cô sống với bố mẹ mình cũng không có gì là xấu. Vả lại bà mẹ 'nghĩ gì làm nấy' này của anh chắc chắn không bao giờ để xảy ra cái kịch bản mẹ chồng nàng dâu như trong truyền thuyết đâu, dù gì con dâu cũng là do Cố phu nhân chọn, để sống với bà ấy là quá hợp lý rồi chứ còn gì nữa chứ.

"Cũng được, vậy mẹ cứ sắp xếp đi. Con chuẩn bị có cuộc họp rồi, bây giờ phải lên công ty."

Cố Diệc Thần vừa chuẩn bị rời đi thì bị Cố phu nhân gọi phắt lại

"Ấy khoan đã, mẹ còn chưa nói xong cơ mà. Chiều nay nhà chúng ta có hẹn với bên thông gia rồi, cuộc họp đó con dời lại hôm sau không thì hủy luôn đi."

Nhìn mẹ mình đứng trước cuộc họp quan trọng của công ty nói hủy là hủy, Cố Diệc Thần cũng đến là cạn lời. Mẹ anh thật sự bị ông bô sủng đến mức ngang ngược thế này rồi ư?

Anh quay sang nhìn bố, thấy ông chỉ cười gượng rồi gật đầu đồng tình với mẹ là cũng đủ hiểu ý của trụ cột gia đình là gì rồi đi. Bất lực, Cố Diệc Thần vẫn là đành phải tự mình xoay sở tìm đủ lý do nói với cấp dưới dời lại cuộc họp sang ngày hôm sau. Thật sự là anh muốn khóc thét với hai ông bà này luôn rồi. Bố mẹ người khác thì không nỡ để con mình chịu ủy khuất. Bố mẹ anh thì hay rồi, không nỡ để nhau chịu thiệt thòi. Tâm trạng Cố Diệc Thần lúc này đây có lẽ chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ "lực bất tòng tâm" mà thôi.

___________

Chương 3: Tinh tế

__________

["Tống Vãn Nguyệt ! Cậu đang đùa với tớ đó hả!?"]

Tiếng hét vang vọng lên từ bên kia khiến Tống Vãn Nguyệt phải di dời chiếc điện thoại ra phía xa để bảo toàn tính mạng màng nhĩ của mình.

"Bảo bảo à, tớ nói cậu nghe này..Sau này mà có hét thì cũng báo tớ một tiếng cho tớ để điện thoại cách xa ra chút được không?"

["Ơ..thôi tớ xin lỗi mà. Ai bảo cậu làm tớ sốc quá làm gì?"]

"Làm như tớ muốn lắm không bằng vậy đó. Nếu không phải kinh tế tập đoàn đang rơi vào giai đoạn khủng hoảng thì tớ cũng chẳng buồn ngoan ngoãn nghe lời đâu."

Tống Vãn Nguyệt vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nói. Cơ thể nằm sấp xuống đung đưa chân, dáng vẻ tựa như một cô mèo lười nhác chẳng muốn quan tâm sự đời.

["Thế cậu không thử chờ xem còn cách nào nữa không? Vội vã như vậy thì người thiệt lại là cậu rồi à?"]

"Chịu thôi. Tớ cũng hết cách rồi. À mà sắp đến giờ hẹn với bên Cố gia rồi, tớ cúp đây nhé."

["Ok, gặp sau."]

Sau khi cúp máy, Tống Vãn Nguyệt lười biếng trở mình ngồi dậy đi đến bàn trang điểm. Nhìn bản thân trong gương khiến cô nàng không khỏi cảm thán.

(...)"Haiz, cái nhan sắc này rồi lại phải thuộc về người khác. Đúng là cắn rứt lương tâm quá đi mà."

__________

Ánh chiều tà hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt cô gái qua lớp kính xe, hoà quyện với nét đẹp tựa như đoá hoa bách hợp cao lãnh nhưng thanh khiết, lạnh lùng mà cuốn hút khiến ai nấy đều xuýt xoa.

Tống Vãn Nguyệt trong trang phục là chiếc đầm dài trễ vai phối màu trắng đen. Trông thì đơn giản, chỉnh tề nhưng lại chẳng mảy may làm dìm đi nhan sắc và vóc dáng chuẩn chỉnh đến từng mi li mét của cô nàng. Tóc cô được xoã dài đến eo, phần mái được tém gọn gàng bằng một chiếc cài màu bạc lấp lánh. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, phối hợp với cái khí chất có chút lạnh lùng nhưng thanh tao kia thì quả thật là không có gì sánh bằng.

Khi vừa nhìn thấy cô, Cố Diệc Thần cũng thoáng ngẩn người. Anh chưa từng nghĩ đến rằng vị hôn thê mà mình chưa từng có ấn tượng gì trong quá khứ kia lại mang vẻ đẹp tuyệt sắc đến nhường này.

"Cháu chào cô chú."

Tống Vãn Nguyệt cười nhẹ, khẽ cúi đầu chào. Nụ cười của cô tựa như ánh ban mai khiến trái tim anh nhất thời như đã bỏ lỡ mất một nhịp đập

"Ôi dào, tiểu Nguyệt đây sao? Càng lớn càng xinh ra thế này. Đúng là cô không nhìn nhầm người mà."

Cố phu nhân tiến lên, thân mật nắm lấy tay Tống Vãn Nguyệt. Sự vui vẻ lẫn hài lòng hiện rõ trên gương mặt.

"Con còn đứng đơ ra đó làm gì? Mau mau chào hai bác đi."

Cố Hoài Giang nhẹ giọng nhắc nhở Cố Diệc Thần vẫn đang ngây ra như người mất hồn kia. Sau khi được tiếng gọi của bố đánh thức trở về thực tại, anh vội vã gật đầu lên tiếng

"Cháu chào hai bác."

"Ừm. Mới có 1 năm thôi mà Diệc Thần nay nhìn trưởng thành quá. Bác suýt chút thì đã nhận không ra rồi."

Cố Hải Nam cũng cười nói đáp lại. Khác với sự thoải mái và nhiệt tình của người lớn thì hai nhân vật chính dường như vẫn có chút sượng mà chỉ cười xã giao, thỉnh thoảng đưa ánh mắt tò mò liếc nhìn đối phương chứ ngoài ra cũng không nói được đôi câu gì.

"Mà thôi, chúng ta vào trong trước đi rồi nói tiếp."

Cố phu nhân lên tiếng. Có vẻ như bà đã thật sự vừa ý cô con dâu tương lai Tống Vãn Nguyệt này ngay từng lần đầu ra mắt rồi, từ đầu đến cuối nụ cười đều ở trên môi chẳng thấy tắt.

Sau khi vào trong, 4 người lớn thì cố tình ngồi sát cạnh nhau để lại hai chỗ trống tạo cơ hội cho cặp đôi chính tiếp xúc. Tống Vãn Nguyệt thì không mấy bận tâm mà tùy tiện ngồi xuống một vị trí. Cố Diệc Thần tuy trong lòng vẫn kháng cự nhưng vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống vị trí duy nhất còn lại bên cạnh cô.

(...)"Khi nào đồ ăn mới lên vậy chứ? Định để mình đói đến ngất tại đây luôn sao?"

Khác với vẻ ngoài điềm tĩnh của mình, nội tâm cô lúc này đang gào thét dữ dội. Từ sáng đến giờ cô đã chưa có gì vào bụng rồi giờ còn phải ngồi gồng mình giữ hình tượng thế này thì làm sao mà chịu nổi đây?

(...)"Aaaa..Mình muốn về nhà, mình muốn về với tiểu bảo bảo nhà mình cơ. Hic..đói ch.ết mất thôi.."

Một lát sau, món ăn cũng đã được dọn lên bàn. Lúc này thì 4 người lớn đã nhận thông gia với nhau mới tạm thời dừng cuộc trò chuyện mà động đũa. Tống Vãn Nguyệt nhìn thấy vậy thì cũng thở phào. Bởi nếu người lớn mà vẫn tiếp tục nói chuyện thì chắc cô có thể ngất luôn vì đói ngay tại đây.

Nhìn những món ăn đặc sắc được bày biện trên bàn, suýt chút nữa Tống Vãn Nguyệt đã vứt luôn cả hình tượng tiểu thư đài cát dịu dàng thục nữ của mình mà ăn lấy ăn để như khi ở một mình cùng bạn thân. May thay, lý trí của cô đã chiến thắng cơn đói.

Nhìn Tống Vãn Nguyệt e dè gắp từng miếng nhỏ thức ăn cho vào miệng, Cố Diệc Thần lại chú ý thấy một tay của cô giấu dưới bàn run nhẹ lên. Có lẽ, anh cũng đoán được cô gái này là đang cố giữ gìn hình ảnh trước bố mẹ anh rồi.

Dù gì thì Cố Diệc Thần cũng chỉ nổi danh là không gần nữ nhân chứ tinh tế thì lại chẳng thể chê vào đâu được. Kể ra thì bên cạnh anh cũng chỉ là một cô gái vừa bước vào độ tuổi trưởng thành không lâu, nếu anh còn làm ngơ đi thì cũng quá là vô cảm rồi.

"Cứ tự nhiên ăn đi, đừng ngại. Bố mẹ tôi không để ý mấy chuyện nhỏ này đâu."

Cố Diệc Thần nhỏ giọng lên tiếng, tay gắp đồ ăn bỏ vào bát cho cô. Tống Vãn Nguyệt khẽ gật đầu cảm ơn, đôi mắt nhìn anh cũng có thêm vài phần thiện cảm.

(...)"Người này thật ra cũng không hẳn là quá lạnh lùng như lời đồn nhỉ..?"

__________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play