Người đàn ông túm lấy cổ áo một tên thuộc hạ, trên trán hắn xuất hiện từng tầng đường gân đáng sợ, kèm theo là đôi mắt đỏ vằn như con mãnh thú vồ mồi, kéo người đó lên cao, hắng giọng.
"Tôi đã bảo phải để mắt đến người, sao lại để cô ấy bỏ đi hả?"
"Thiếu soái, xin ngài bớt giận, thuộc hạ đã cho người đi tìm đại phu nhân rồi, sẽ..."
*Phằng*
Hắn hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích, cơn thịnh nộ dâng lên trong lòng phá hủy đi tia kiên nhẫn, rút súng bắn thẳng vào đầu người đó, chết ngay tại chỗ. Khi hắn định xuống tiếp phát đạn thứ hai vào những kẻ còn lại thì có tiếng người gọi lớn khiến hành động của hắn chững lại.
"Thiếu soái, đại phu nhân về rồi!"
"Tố Tố!"
Cánh tay đang giữ yên vị lập tức thu về, hắn vắt súng ra sau hông, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
"Tố Tố!"
Trước mắt hắn, một cô gái với bộ dạng nhếch nhác, mình đầy thương tích, nhưng lại mang một vẻ đẹp trầm ngư lạc nhạn, đôi mắt sáng như viên ngọc bích quý giá mà hờ hững, dáng người mảnh mai mềm mại như cành liễu uốn lượn trong gió, làn da trắng mịn như sứ thượng hạng, chính là vợ lớn của hắn - Liêu Tố Tố, cũng là con gái của người đã hại gia đình hắn nhà tan cửa nát, bố mẹ hắn chết trong tay bố cô.
Và hắn, Thẩm Trì Cố, thiếu soái nổi tiếng tàn nhẫn người người khiếp sợ, giết người không chớp mắt.
Hắn mất rất nhiều năm để ngoi lên được cái chức thiếu soái này, quay lại trả món nợ máu, tiếp cận Liêu Tố Tố khiến cô yêu hắn, sau đó khiến gia đình cô lụn bại, bức bố cô phải đột quỵ thành người bại liệt, mẹ cô treo cổ tự vẫn. Còn cô, trở thành vợ cả của hắn, suốt 6 năm cô và bố bị hắn giam cầm, chịu đủ mọi sự dày vò, cô vì người bố bị bệnh mà phải nhịn nhục sống sót.
Nhưng...thật không may, ngày hôm nay, khi Thẩm Trì Cố cưới thêm cô vợ thứ 4, cô đã bị người ta hãm hại, đẩy ngã xuống vực sâu, chết tức tưởi.
Cứ ngỡ, mọi chuyện đến đây là kết thúc, cô lại được quỷ sai địa ngục thương xót, thấy cô chết trong uất hận mà cho linh hồn cô nhập xác sống dậy. Để cô quay lại thực hiện những gì còn tiếc nuối, khi nào cô thực hiện xong, khi đó quỷ sai sẽ đến đưa linh hồn cô đi.
Và cô, mang theo cơn căm phẫn tột độ, muốn tìm ra kẻ đã hại mình quay trở về, khập khiễng được người hầu đỡ đần đi vào, một bên chân đã bị gãy, máu túa ra không cầm được, ngoài vết thương này đâu đâu trên người cô cũng trầy xước, dọa cho những người bên trong kinh hải.
Nhất là Giang Hà - tam phu nhân, nhìn thấy người bị cô ta hãm hại còn sống không khỏi kinh sợ, lại nhìn sang hai người vợ kia, sắc mặt của tất cả đều có chung màu, trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ta sợ Liêu Tố Tố sẽ điều tra, bèn âm thầm rời đi xử lý hậu quả, còn hai người kia ở đó nghe ngóng tình hình, mà không biết rằng sự nghi ngờ của cô đã treo trên người họ.
"Tố Tố, sao em dám?"
Thẩm Trì Cố tiến đến, dù đang lo cho cô gái, nhưng trước mặt người khác, hắn cố ý tỏ ra gắt gỏng, bởi, trong mắt người, hắn chưa từng yêu thương Liêu Tố Tố, lấy cô về chỉ để hành hạ cô.
Hắn có đến tận 3 người vợ, nhưng chưa từng đụng vào người nào, nay lại cưới thêm một người nữa muốn đày đọa Liêu Tố Tố thì cô đột nhiên mất tích, khiến hắn suýt chút phát điên, bỏ mặc cô dâu tìm cô khắp nơi.
Trên người hắn còn đang mặc quân phục, cả mũ cũng chưa cởi xuống, nắm một tay bị thương của Liêu Tố Tố, siết chặt liền nhận ánh nhìn lạnh lẽo từ cô.
"Em dám trừng mắt với tôi?"
"Thiếu soái, xin ngài đừng tức giận, đại phu nhân đang bị thương nặng lắm!"
Tiểu Hoa - hầu gái thân cận của Liêu Tố Tố, rưng rưng nước mắt đỡ cô mình đầy thương tích, sợ người đàn ông nổi cơn thịnh nộ mà không ngừng van xin.
Máu ở dưới chân Liêu Tố Tố túa ra đầm đìa, chưa gì đã thành vệt lớn dưới đất, khiến người ta phải kinh hãi. Thẩm Trì Cố lúc này cũng không thể nổi giận tiếp, sai người đưa cô vào trong, còn gọi bác sĩ đến xử lý vết thương.
Phải mất kha khá thời gian mọi thứ mới được ổn thoả, bác sĩ lo liệu cho Liêu Tố Tố run hết toàn thân. Với những vết thương chí mạng này, đáng lẽ cô đã chết, ấy thế mà không hiểu sao cô vẫn còn sống sờ sờ?
Bác sĩ không dám nói ra thắc mắc, im lặng kê đơn thuốc, sau đó giao lại cho người hầu rồi rời đi.
Thẩm Trì Cố cũng đuổi hết người ra ngoài, ngồi ở mép giường đối diện với ánh nhìn không thiện cảm.
"Liêu Tố Tố, tôi cưới thêm người nên em bất mãn ư?"
Hắn nhìn cô thật sâu, hồi lâu vẫn không nghe tiếng cô, từ lúc cô trở về đã như thế, cứ như một người câm.
Thẩm Trì Cố cảm thấy như bị khinh thường liền quát tháo, nhưng cô cứ như khúc gỗ, hoàn toàn phớt lờ, nghiêng người không thèm nhìn hắn.
"Liêu Tố Tố, nay em dám làm phản?"
Cô bị hắn lật người lại, bả vai bị thương đập mạnh khiến cô đau lên. Ngay lập tức bắt lấy cổ tay hắn, siết chặt, lực tay mạnh mẽ làm hắn kinh ngạc, đây là lần đầu cô gái luôn nhẫn nhịn này dám chống đối hắn.
"Liêu Tố Tố, em?"
"Tôi đói rồi, muốn ăn cháo huyết, ở đây có chứ?"
Cuối cùng người cũng chịu mở miệng, nhưng âm thanh nói ra vô cùng lạnh lẽo. Cô thật sự rất đói, được sống lại trong cơ thể sắp chết, cô giống như một ma đói, thèm khát máu thịt.
"Cháo huyết, tôi muốn ăn..."
Thẩm Trì Cố đột nhiên rùng mình, như có một thế lực nào đó khiến hắn phải nghe theo, hắn rút tay mình về, im lặng đi ra ngoài, gọi người nấu cho cô một phần cháo huyết, rồi lại quay vào trong, ngồi cạnh cô.
“Bây giờ trời đã tối, muốn ăn thì đợi.”
Liêu Tố Tố lại tiếp tục im lặng không nói gì, đợi một lúc sau cũng có người mang cháo vào. Thẩm Trì Cố sai người mút cho cô một bát to, cô vừa nhận đã húp một hơi, tiếng *rột rột* làm người ta chưng hửng.
Trông cô lúc này không khát gì con ma đói, ăn lấy ăn để, cả muỗng cũng không cần dùng, cô ăn đến mức mặt mũi dính đầy hạt cháo, còn đâu vẻ dịu dàng của đại phu nhân.
Thẩm Trì Cố vốn định mở miệng mắng cô thì đột nhiên dừng lại, cô với tay tự mình lấy cháo, chẳng cần bát, cô ôm cả nồi mà húp, chẳng biết nóng là gì.
Hắn nhìn thấy da thịt ở tay cô đỏ lên, liền hốt hoảng giựt lại nồi cháo, rốt cuộc không nhịn được, mắng cô.
“Liêu Tố Tố, tôi bỏ đói em à? Sao em ăn uống không có ý có tứ gì vậy?”
Hai tay cô gái run lên mất kiểm soát, mà người cứ như bị mất cảm giác, không đau, còn ngẩn mặt tức giận nhìn lên hắn. Cô trợn mắt, vẫn không nói năng gì, chỉ biết với tay lại chỗ nồi cháo.
-Đói, mình đói quá, máu...
Tiểu Hoa nhìn thấy chủ nhân bất ổn, cô lo lắng vô cùng, sợ cô gái sẽ bị người đàn ông trút giận mà quỳ xuống, cố dùng lời biện hộ cho cô.
“Thiếu soái, có lẽ phu nhân bị thương nên đầu óc có chút không ổn, ngài đừng trách phu nhân.”
“Ngài xem, toàn thân phu nhân bị thương nặng lắm.”
Ngón tay của Tiểu Hoa chỉ vào cô gái, sau đó bạo gan kéo cánh tay đang với của cô ra, những vết trầy xước và bầm tím đập vào mắt người đàn ông, khiến hắn lắng xuống cơn giận tức thì.
Thẩm Trì Cố nắm lấy cánh tay ngoan cố của Liêu Tố Tố, siết chặt cổ tay cô như cảnh cáo, không cho cô tự ý hành động lung tung.
“Ngồi yên đó!”
Rồi, hắn buông tay, quay đi lấy cháo, kiên nhẫn đút cho cô gái từng muỗng một, đáp lại hắn là gương mặt vô cảm chỉ biết há miệng ăn. Hắn lúc này không thể nổi giận tiếp, vì vết thương trên người cô mà nén nhịn.
Chỉ vài phút sau, Liêu Tố Tố ăn hết sạch nồi cháo, sức ăn kinh khủng khiến hắn cùng Tiểu Hoa phải kinh ngạc, khuôn miệng cứng đờ chẳng thể nói nên lời.
Còn, Liêu Tố Tố, lườm mắt ác cảm vào cả hai, sau đó lạnh lùng nằm xuống giường, nghiêng mình, nhả giọng cứng rắn đuổi người.
“Tôi muốn được nghỉ ngơi, mấy người ra ngoài đi.”
“Em!”
“Thiếu soái, đêm nay là đêm tân hôn của ngài và tứ phu nhân, người đang còn đợi ngài, hay là...”
Tiểu Hoa nhắc khéo, luồng cúi, chỉ mong người đàn ông có thể bớt giận.
Lúc này, Thẩm Trì Cố cũng sực nhớ đến cô gái kia, hôm nay hắn đã cố tình cưới thêm vợ mới, chọc tức Liêu Tố Tố, hiển nhiên đêm này hắn không thể ở lại phòng của cô đành miễn cưỡng rời đi.
Trước khi quay lưng, hắn vẫn còn lưu luyến nhìn vào bóng người đang nằm im thinh thích, thở dài rồi rảo bước ra ngoài, dặn dò thuộc hạ điều tra việc cô gái mất tích hôm nay.
“Vâng thưa ngài.”
Gia Phúc - tâm phúc của hắn, nhanh chóng làm theo lệnh, còn Tiểu Hoa thì cẩn thận đóng cửa lại.
“Phu nhân...”
“Em cũng ra ngoài đi.”
Tiểu Hoa không ngoại lệ, cũng bị đuổi đi, vì thấy cô gái đang mệt, cô cũng không dám nhiều lời, lặng lẽ ra ngoài.
Rất nhanh, căn phòng trở nên yên ắng đến lạnh người, Liêu Tố Tố từ từ ngồi dậy, lồm cồm lết cơ thể đầy vết thương đến trước bàn trang điểm, ngồi trước tấm gương lớn ngắm nhìn thật kỹ dung nhan của mình.
“Rất xinh đẹp, đáng tiếc lại quá lương thiện, cho nên mình mới chết thảm như vậy.”
“Nhưng mà...mấy người đừng vội mừng, Liêu Tố Tố này đã quay lại, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng, bắt cái ác phải trả giá.”
Độc âm trước gương, đôi mắt trong veo bỗng loé lên một tia mạt ý, cô đưa tay vuốt lên mái tóc đen tuyền, sau đó quay người trở về giường.
Khuê phòng tứ phu nhân – Hạ Linh.
Người đàn ông vương tay điềm nhiên mở cửa, híp mắt nặng nề nhìn vào cô gái còn đang mặc đồ cưới ngồi trên giường. Hạ Linh nở nụ cười dịu dàng mà ngọt ngào chào đón hắn, kết quả, mặt hắn không đổi sắc, chẳng thèm cười với cô ta lại một cái.
Hắn bước đến chiếc bàn đã được bày biện sẵn thức ăn, ung dung ngồi xuống ghế, mở miệng lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm.
“Thay đồ rồi xuống đất nằm ngủ, tôi mệt rồi.”
Sau đó, hắn tiện tay rót một cốc trà nóng, thư thả hớp một ngụm chờ đợi.
Cô gái ngồi trước mặt cũng không dám làm trái, nhanh chóng đi thay đồ, rồi lấy một chiếc gối cùng một chiếc chăn, lót xuống sàn lạnh. Cô ta quỳ trên đó, khi thấy người đàn ông cởi áo, bình thản lướt qua cô ta, liền túm lấy một góc quần của hắn níu kéo.
“Buông ra! Đừng có quên vị trí của mình!”
Với một câu nói, bàn tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng, Thẩm Trì Cố thản nhiên nằm lên giường, mặc Hạ Linh vẫn quỳ ở đó với chút hy vọng nhìn hắn.
Cô ta quỳ đến hơn nửa đêm, người vẫn không đoái hoài, hai chân cô ta dần tê cứng, rốt cuộc không chịu nổi phải nằm xuống sàn lạnh lẽo, một mình ôm gối ngủ.
Thẩm Trì Cố xưa nay luôn như thế, dù hắn có cưới bảo nhiêu người vợ thì vẫn không động vào người nào dù chỉ một lần. Tất cả đều là công cụ để hắn hành hạ Liêu Tố Tố, người hắn muốn chạm, muốn ngủ chỉ có Liêu Tố Tố, bởi vì, trái tim của hắn thật lòng yêu cô, mặc dù hận cô.
Nhưng, kể từ khi cưới nhau, chưa bao giờ hắn và cô xảy ra chuyện quan hệ, Liêu Tố Tố luôn tìm đủ mọi cách trốn tránh, khiến hắn phải luôn đè nén.
...
Một tuần sau.
Trong biệt thự của thiếu soái mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Liêu Tố Tố xưa nay luôn phụ trách quản thúc mọi việc lớn nhỏ, nhưng vì cô bị thương nên công việc cũng chia ra cho những người vợ còn lại.
Chân cô gãy, không thể đi đứng bình thường, phải dựa vào nạng gỗ di chuyển. Từ lúc trở về, trong mắt người xung quanh, cô cứ như một người khác, ít nói, gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh như đưa đám, khiến cho người ta không dám đến gần.
“Đại phu nhân, em giúp người.”
Tiểu Hoa định dìu cô gái, lại bị cô lạnh lùng từ chối, gạt tay.
“Em đi làm việc khác đi, tôi tự mình lo được.”
Liêu Tố Tố đuổi người, rồi chẳng quan tâm tới mị thái của cô gái, chống nạng khập khiễng rời đi.
Cô kiên nhẫn dạo quanh biệt thự, đi mãi lại đến một căn phòng, đó là phòng làm việc của Thẩm Trì Cố.
Hắn đang ở bên trong bàn bạc với cấp dưới, Liêu Tố Tố bèn lắng tai nghe ngóng.
“Sao rồi?”
“Dạ, việc của đại phu nhân đã điều tra xong rồi ạ.”
Gia Phúc cung kính đáp, sau đó dùng giọng bình tĩnh trình bày với hắn.
Đêm đó, Liêu Tố Tố không hề bỏ trốn, mà do có người đã bắt cóc cô, còn đẩy cô ngã xuống vực sâu, còn là nơi bị đồn thổi là có quỷ sinh sống, may mắn cô lại sống sót, mò trở về.
“Đẩy xuống vực?”
Người đàn ông mất kiểm soát đánh rơi cây bút đang cầm xuống sấp giấy, làm cho mực trên ngòi bút nhỏ khắp lên đó, tay hắn vo thành nắm đấm, trừng mắt lớn nhìn vào người vừa mới dứt lời.
Gia Phúc không dám lặp lại, mà chỉ gật đầu thừa nhận.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên ắng đến kỳ dị, khiến cho người bên trong không dám thở mạnh, đến khi Thẩm Trì Cố lên tiếng lần nữa.
“Là kẻ nào đứng sau chuyện này?”
“Thưa...là tam phu nhân và Bình Nhi tiểu thư là người thuê người hại đại phu nhân, còn nhị phu nhân và tứ phu nhân..."
"Nói!"
"Họ cũng bàn bạc, tiếp tay nhau hại đại phu nhân ạ."
“Ha, Giang Hà và Bình Nhi là người trực tiếp?"
“Vâng.”
Gia Phúc đinh ninh lần nữa rồi cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt của người đàn ông phủ một mảng tối đen như mực, tuy hắn cưới thêm vợ về để hành hạ Liêu Tố Tố, cho phép họ lộng quyền, nhưng chưa bao giờ hắn có ý định lấy mạng cô.
Thế mà, những người này lại lên kế hoạch giết người con gái hắn yêu. Hắn làm sao có thể tiếp tục nhắm mắt nhắm mũi cho qua?
Tuy nhiên, lúc này hắn lại không thể xử trí họ, vì sợ Liêu Tố Tố sẽ nhìn ra tia tình cảm trong lòng hắn, hắn không muốn để cô biết bản thân đã yêu cô rất nhiều.
Đây...chính là sự sỉ nhục cho kẻ lợi dụng tình yêu để trả thù, cuối cùng lại yêu chính con gái của kẻ thù!
“Chuyện này tạm thời giữ kín, đợi đại phu nhân bình phục hẳn rồi sẽ tính tiếp."
“Vâng...thưa thiếu soái.”
Thẩm Trì Cố phẩy tay cho người lui đi.
Liêu Tố Tố ở bên ngoài cũng nhanh chóng trốn vào một góc, người vừa rời khỏi cô cũng lộ diện. Đứng trước cửa, cô nhìn thật lâu, khoé miệng nhếch lên đầy vẻ khinh bạc, cuối cùng cũng biết được kẻ chủ mưu đã hại mình.
-Đợi tôi khoẻ rồi mới tính sao?
-Thẩm Trì Cố, nếu anh lúc nào cũng thiên vị mấy cô vợ bé của anh...vậy thì tôi sẽ tự làm.
Trong phút chốc, cô lặng lẽ quay lưng đi, vờ như chưa từng xuất hiện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play