[RhyCap]Thẩm Phán - Luật Sư
Chương 1
Cửa chính bật mở, tôi nghe tiếng bước chân của người đặc vụ vang lên trước thềm. Ngoài trời tuyết vừa bắt đầu rơi, thứ không khí tràn vào bên trong cửa hàng qua cánh cửa đang mở mang theo cảm nặng nề và nhộn nhạo. Cánh cửa đóng lại phía sau người đặc vụ nọ. Từ lúc tôi đồng ý gặp mặt đến giờ mới chỉ có 5 phút đồng hồ trôi quá mà thôi, nên hẳn cô ấy đã đứng chờ sẵn trước cửa lúc gọi điện cho tôi rồi
Ngoại trừ tôi ra, cả gian hàng không 1 bóng người
Người ta dự báo rằng bắt đầu từ sáng ngày mai đến tối ngày hôm sau tuyết sẽ rơi đầy, có thể lên tới hơn nửa mét
Tôi định rằng sẽ đóng cửa sớm nhưng chẳng được
Có lẽ tôi không quá thích ý tưởng dành cả 1 ngày trong nhà, một mình
Nhà tôi chỉ cách cửa hàng có vài trăm mét thôi nên tôi quyết định đi làm, ít nhất như vậy tôi sẽ có thêm 1 chút thời gian sửa lại mấy cái giá sách trông có vẻ sắp oằn xuống tới nơi hoặc gói xong mấy cái đơn hàng đặt trên mạng để chờ chuyển đi nữa
Trong căn phòng tối mịt, theo phản xạ tôi với tay bật đèn lên,cho Mini ăn rồi ủ cho mình 1 bình cà phê
Tầm 1 giờ, Anh Tú-1 người khách quen,bước vào
#Bùi Anh Tú#Atus
"Hôm nay em vẫn mở cửa à" //anh ấy hỏi//
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Hôm nay mà có anh vẫn ra ngoài à"
Anh ấy giơ lên 2 túi đồ nhìn như mới gom về từ chỗ cửa hàng tạp hóa trên đường Charles
#Bùi Anh Tú#Atus
"Chuẩn bị không bao giờ là thừa" //anh ấy nói vói giọng đầy vẻ quý tộc//
Chúng tôi ngồi nói chuyện về cuốn tiểu thuyết mới nhất của Louise Penny. Hầu hết thời gian là anh ấy nói trong khi tôi ậm ừ cho qua làm như mình đã đọc nó rồi
Dạo gần đây, có rất nhiều cuốn sách tôi phải vờ mình đã đọc. Đương nhiên là tôi mù tịt về nó, tôi có đọc trước phần nhận xét của những nhà phân phối và phát hành sách lớn cộng thêm 1 vài trang mạng cá nhân viết bài về nội dung sách nữa
Một trong số những trang mạng như vậy có tên là "The Armchair spoiler"với nhiều bài viết về nội dung của những cuốn sách mới ra gần đây, đi kèm với phần bàn luận về cái kết của câu chuyện
Tôi tiễn chân Anh Tú cùng với 1 bản sách cũ của cuốn Shake Hands Forever mà anh ấy chắc chắn 90% rằng mình chưa bao giờ đọc, sau đó tôi ăn bữa cơm trưa mình mang theo-bánh kẹp salad thịt gà. Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc tôi đang định đóng cửa đi về nhà
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Xin Chào,tiệm sách Old Devils xin nghe" //tôi nhấc máy//
Bí ẩn
"Làm ơn chuyển máy cho Nguyễn Quang Anh" //một giọng nam, phần hơi thiên về nữ vang lên trong ống nghe//
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Là tôi đây" //tôi trả lời//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"À vâng, tuyệt. Tôi là đặc vụ Nguyễn Thanh Pháp từ Cục Điều Tra Liên Bang FBI. Liệu anh có thể dành chút thời gian để trả lời 1 vài câu hỏi được không?"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"À được chứ" //tôi nói//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Vậy ngay bây giờ có ổn không?"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Không vấn đề gì"
Tôi đáp và nghĩ rằng cô ấy muốn hỏi qua điện thoại, nhưng thay vào đó cô nói mình sẽ tới ngay và cúp máy
Tôi đứng đó 1 lúc với chiếc điện thoại trên tay, thử tưởng tượng xem người đặc vụ FBI tên Pháp trông sẽ như thế nào
Chất giọng trên điện thoại có vẻ cộc cằn, thế nên tôi hình dung ra 1 người con trai đến tuổi về hưu, nghiêm túc, lừng lững trong chiếc áo mưa màu nâu tanin
#Nguyễn Quang Anh:Luật sư ngầm-Tội phạm- Chủ tịch
#Hoàng Đức Duy:Thẩm phán-Bán rượu- Chủ tịch
Chương 2
Một vài phút sau, đặc vụ Pháp đẩy cửa bước vào với vẻ ngoài khác xa những gì tôi tưởng tượng. Cậu ấy tầm 20 đổ lên, có lẽ vậy, mặc 1 chiếc quần bò nhét ống bên trong đôi bốt màu xanh đậm, 1 chiếc áo khoác mùa đông phồng tớ phối cùng chiếc mũ len đan tay có quả bông trên chóp. Cậu giậm đôi bốt xuống thảm chùi chân, cởi mũ ra và rảo bước qua quầy thanh toán. Tôi vòng ra đón cậu ấy và thấy cậu vươn tay ra. Một cái bắt tay rất chắc chắn nhưng bàn tay của cậu thì lại hơi ươn ướt
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Đặc vụ Pháp?" //tôi hỏi//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"À vâng, xin chào"
Những bông tuyết đang dần tan ra trên chiếc áo màu xanh lá, để lại những điểm sẫm màu. Cậu lắc đầu và rũ tóc-phần đuôi mái tóc vàng mỏng vẫn còn ướt
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Tôi bất ngờ khi anh vẫn còn chưa đóng cửa đấy" //cậu ấy nói//
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Thật ra là tôi cũng định đi về bây giờ"
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"À, ra vậy"
Cậu ấy vừa nói vừa vươn tay nâng chiếc túi da đeo chéo trên lưng, nhấc quai qua đầu để tiện kéo khóa ái khoác xuống
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Nhưng mà anh có thời gian đúng không?"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Tôi có cả thời gian và sự tò mò nữa. Liệu chúng ta có nên nói chuyện này trong phòng làm việc của tôi ở phía sau không?"
Cậu quay người liếc về phía cửa chính, phần gân trên cổ hiện rõ ràng trên làn da trắng
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Như vậy anh có thể nghe được tiếng khách bước vào không?" //cậu hỏi//
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Tôi không nghĩ là sẽ có khách giờ này, nhưng có, tôi có thể nghe được. Mời cậu đi nối này"
Thực ra văn phòng tôi chỉ là 1 góc nằm phía sau tiệm. Tôi lấy ghế mời đặc vụ Pháp ngồi xuống rồi vòng ra sau bàn làm việc và thả mình xuống chiếc ghế ngả bằng da. Chiếc ghế cũng không còn mới làm bông dồn bên trong phồng lên nứt dọc theo đường chỉ. Tôi nhích người 1 chút để có thể nhìn thấy đặc vụ Pháp qua khoảng trống giữa 2 chồng sách trên bàn
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Xin lỗi, tôi hơi vô ý" //tôi nói//, "Cô có muốn uống gì không?Tôi vẫn còn 1 ít cà phê"
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"À không, tôi ổn"
Cậu nói trong lúc cởi áo khoác ra và đặt chiếc túi da-trông giống 1 chiếc vali hơn tui-xuống bên chân. Bên trong lớp áo là áo len cổ tròn màu đen
Giờ đây, khi tôi có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn về người đặc vụ, tôi nhận ra cậu ấy không chỉ có nước da trắng mà ngay có màu tóc, đôi môi, lông mi, mọi thứ về cậu đều dường như trong suốt, ngay cả chiếc kính gọng mảnh cậu đang đeo cũng gần như biến mất, hòa làm 1 gương mặt. Cứ như người nghệ sĩ đã vẽ nên bức chân dung rồi lấy ngón cái của mình di lên để đường nét của nó trở nên nhạt nhòa vậy, rất khó để mô tả 1 cách chính xác dung mạo của người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi đây
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi cần phải làm rõ rằng nội dung của cuộc nói chuyện ngày hôm nay cần được bảo mật. Làm ơn đừng nói với bất cứ ai khác về nó bởi vì những tài liệu sau đây có 1 số chưa được công khai"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Giờ thì tôi thực sự tò mò rồi đấy"
Tôi nhận ra rằng nhịp tim của mình vừa tăng lên
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Và vâng, chắc chắn, tôi sẽ không tiết lộ điều gì cho bất kỳ ai"
#truyện này Cap sẽ xuất hiện ít
Chương 3
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Tuyệt vời, cảm ơn anh về sự hợp tác" //cậu nói//
Sau đó đặc vụ Pháp dường như thoải mái hơn với chỗ ngồi của mình, bờ vai cậu hạ xuống và cậu ấy quay mặt nhìn thẳng vào mắt tôi
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Anh đã bao giờ nghe đến cái tên Robin Callahan chưa" //cậu hỏi//
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Về vụ án" //tôi nói//. "Đương nhiên là biết"
Robin Callahan là 1 phóng viên địa phương. Tầm hơn 1 năm trước, người ta tìm thấy cô ấy tử vong vì đạn bắn tại nhà riêng ở Concord, cách Boston tầm 25 dặm về phía Tây Bắc. Vụ án mạng đã án ngữ tại trang đầu của những tờ báo địa phương kể từ đó. Mặc dù cảnh sát đã xác định nghi phạm là chồng cũ của nạn nhân, nhưng họ không có đủ bằng chứng để tiến hành bắt giam
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Thế còn Jay Bradshaw thì sao"
Tôi ngẫm nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Không,tôi không nghĩ là tôi biết"
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Anh ta sống ở Dennis, gần Cape, được phát hiện đã bị đánh tới chết trong ga-ra"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Không" //tôi nói//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Anh chắc chứ?"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Chắc chắn" //tôi khẳng định//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Thế còn Ethan Byrd?"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Cái tên nghe quen quen..."
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Cậu ấy là sinh viên trường UMass Lowell, được thông báo mất tích vào tầm 1 năm trước"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"À đúng rồi"
Tôi còn nhớ vụ án này mặc dù không thể nhớ nổi chi tiết của nó ra sao
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Tầm 3 tuần sau khi mất tích cậu ấy được tìm thấy ở Ashland, thi thể bị chôn ở công viên bang"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"À đúng vậy. Vụ này khá rùm beng trên sóng truyền hình. Ba vụ án này có gì liên quan tới nhau sao?"
Cậu ấy rướn người về phía trước, vươn tay xuống túi định lấy cái gì đó nhưng giật lại như vừa đổi ý
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Ban đầu chúng tôi không cho rằng ba vụ này có liên quan tới nhau dù cả ba đều là những vụ án chưa phá được. Nhưng rồi có người nhận ra những cái tên"
Cậu ấy ngừng nói như thể tôi cơ hội để chen lời,sau đó tiếp tục
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Robin Callahan, Jay Bradshaw, Ethan Byrd"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Tôi cảm thấy mình trượt bài kiểm trả này rồi"
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Anh có thể từ từ nghĩ cũng được" //cậu nói//. "Hoặc là để tôi bật mí luôn nhé"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Những cái tên này có liên quan đến các loài chim, phải không?" //tôi hỏi//
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Đúng vậy. Robin - chim cổ đỏ, Jay - chim giẻ cùi và Byrd, giống với bird. Tôi biết là nghe có vẻ khiên cưỡng nhưng...nếu không đi vào chi tiết thì đại loại sau mỗi vụ án, đồn cảnh sát gần hiện trường nhất được 1 thứ...có vẻ như thông điệp từ kẻ thù ác"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
"Vậy là chúng có liên quan tới nhau?"
#Nguyễn Thanh Pháp#Pháp Kiều
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ như vậy. Nhưng có thể ba vụ án này còn gắn kết với nhau theo cách khác nữa. Nó gợi anh tới tới điều gì không? Tôi muốn hỏi vì anh là 1 chuyên gia tiểu thuyết trinh thám"
#Nguyễn Quang Anh #Rhyder
//tôi ngửa đầu nhìn lên trần nhà hồi lâu rồi nói//"Quả thực ba vụ án đều có chất tiểu thuyết, như thể khuôn mẫu được lấy ra từ 1 bộ truyện dài kỳ về 1 kẻ giết người hàng loạt vậy, hoặc kiểu tác phẩm của Agatha Christie"
#Giẻ cùi:là 1 loài chim thuộc họ Quạ
#các nhân vật trong truyện không có thật, đều là do tg tưởng tượng. Vd:Robin Callahan,Jay Bradshaw,...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play