Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Mason Nguyễn X CongB ] Đường Về Trong Tầm Ngắm

Bức Ảnh Trong Triển Lãm

Thành phố hôm nay mưa.
Cơn mưa mảnh như chỉ, rơi xuống khung cửa kính, vẽ những vệt loang lổ.
Trong gian phòng sáng trắng của buổi triển lãm, mùi gỗ ẩm và tiếng bước chân hòa cùng tiếng mưa.
Tạo nên thứ âm thanh lặng mà dai dẳng, như đang khẽ chạm vào ký ức cũ.
Nguyễn Thành Công đứng lặng giữa gian phòng, tay cầm chiếc ô gấp chưa kịp mở.
Trước mắt cậu là một bức ảnh lớn:
Một con đường nhỏ xuyên qua cánh đồng lau, kéo dài đến tận chân đồi tím nhạt.
Bầu trời trong ảnh đang ở ranh giới giữa chiều và tối — chỉ còn vệt sáng cuối cùng rớt lại trên mặt cỏ.
Không có người trong khung hình, nhưng cậu có cảm giác ai đó từng đi qua nơi ấy.
Một bóng lưng thân thuộc đến mức tim khẽ nhói.
Dưới khung ảnh là tấm thẻ nhỏ ghi tên tác giả:
Nguyễn Xuân Bách.
Cậu khựng lại.
Ánh đèn chiếu lên dòng chữ, hắt xuống ánh sáng vàng nhạt khiến mắt cậu nhòe đi.
Đã mười năm rồi, cái tên ấy không còn xuất hiện trong đời cậu.
Mười năm kể từ buổi chiều mưa, khi cậu quay lưng rời khỏi thị trấn ven đồi, để lại một người đứng trong mưa.
Tay vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh, nhìn theo mà không nói một lời.
Công hít vào thật khẽ, siết chặt chiếc ô trong tay.
Ký ức ùa về — rõ ràng, ấm, nhưng buốt.
Hình ảnh một cậu thanh niên với đôi mắt đen sâu, vai gầy, giọng nói trầm nhẹ:
“Đứng yên. Nụ cười của cậu hợp với mưa lắm.”
Hồi đó cậu chỉ cười, ngốc nghếch, chẳng để tâm.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, nụ cười ấy lại khiến tim như bị bóp nghẹt.
Ánh sáng trong bức ảnh trước mặt cậu dịu, nhưng lạnh.
Lạnh kiểu cô đơn – thứ cô đơn không phải vì bị bỏ lại, mà vì vẫn đứng chờ ở chỗ cũ.
Cậu không cần ai nói cũng biết: chỉ Bách mới chụp được ánh sáng này.
Chỉ có cậu ấy mới biết cách khiến hoàng hôn trông như đang chờ đợi điều gì.
Công đọc lại tên tác giả một lần nữa, khẽ bật cười.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu vẫn chụp ở chỗ đó à, Bách…
Giọng cậu nhỏ đến mức tan vào tiếng mưa ngoài hiên.
Cậu quay người định đi, nhưng bước chân dừng lại bên ô cửa kính.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi lộp độp trên mặt đường loang ánh đèn xe.
Trong làn nước phản chiếu, cậu thoáng thấy bóng một người đứng bên kia đường, tay cầm máy ảnh, ống kính hướng về phía mình.
Ảo giác thôi, cậu biết.
Nhưng sao tim lại đập chậm đi một nhịp.
Trong túi áo, tiếng điện thoại vang lên.
Tin nhắn từ văn phòng báo: “Dự án khu vực miền núi tạm hoãn – cần khảo sát lại địa điểm.”
Công nhìn dòng chữ, cậu bật cười khẽ.
Trùng hợp thật – nơi đó chỉ cách thị trấn quê cũ vài cây số.
Cậu ngẩng lên, nhìn bức ảnh lần cuối.
Ánh sáng vàng của phòng triển lãm hắt lên gương mặt cậu, để lộ nét gì đó nửa xa nửa gần – như vừa tiếc nuối, vừa nhẹ nhõm.
Mười năm, hóa ra vẫn chưa đủ để xóa sạch một khung hình trong lòng.
Buổi tối, mưa chưa dứt.
Cậu xếp hành lý vội, chỉ vài món đồ gọn gàng, rồi đặt vé tàu.
Khi toa tàu bắt đầu lăn bánh, cậu tựa đầu vào khung cửa, nhìn ánh đèn thành phố dần lùi lại phía sau.
Ngoài trời, nước mưa kéo thành vệt dài trên kính, hòa với ánh đèn đêm, giống hệt dải sáng trong bức ảnh khi nãy.
Cậu nhắm mắt lại
Giữa những âm thanh đều đặn của bánh sắt trên đường ray, cậu nghe như có giọng ai đó vọng lại, trầm và xa:
“Đừng đi lâu quá. Ống kính này chỉ chờ được một người thôi.”
Có thể chỉ là tiếng gió, có thể là ký ức.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, tim cậu thấy nhẹ.
Có những con đường không nằm trên bản đồ.
Vì nó dẫn thẳng về nơi người ta từng dừng lại.
Mưa vẫn rơi, như chưa từng ngừng suốt mười năm qua.
Còn cậu — lần đầu tiên biết rằng, đôi khi, điều mình tìm chưa từng rời khỏi nơi cũ.

Quyết Định Quay Lại

Buổi sáng thành phố mù sương mờ.
Công thức giấc lúc năm giờ rưỡi, sớm hơn thường lệ.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên rồi tắt đi sau một lần chạm tay hờ hững.
Cậu nằm yên, mắt mở to nhìn trần nhà, lắng nghe tiếng xe rì rầm dưới phố và tiếng mưa đêm vẫn chưa dứt hẳn.
Một giọt nước lăn xuống bậu cửa, rơi vào tách cà phê còn dang dở tối qua.
Cậu không thể ngủ lại được nữa.
Trên bàn làm việc vẫn còn tấm vé tàu đặt ngửa, mép giấy hơi cong vì ẩm.
Cạnh đó là một khung ảnh nhỏ – ảnh chụp mười năm trước, trong buổi hoàng hôn cuối cùng ở thị trấn cũ.
Trong ảnh, cậu đứng quay lưng, còn người cầm máy là Bách.
Khung hình ấy được in nhòe ở góc, như thể thời gian cũng muốn giữ lại một chút ấm áp mơ hồ.
Công khẽ chạm tay lên mặt kính.
Không rõ từ khi nào, cậu đã thôi tránh né ký ức về Bách.
Chỉ là… cái tên ấy, mỗi khi nghĩ đến, tim vẫn co lại như cũ.
Cậu đã từng nghĩ, rời đi là cách tốt nhất để cả hai bớt tổn thương.
Rằng người ở lại sẽ quên, và người đi xa sẽ học cách bình thản.
Nhưng mười năm sau, khi bức ảnh trong triển lãm kia bất ngờ xuất hiện, mọi lớp bụi phủ trong lòng lại bị hất tung ra, nhẹ mà rát.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
“Mình thật sự muốn trở lại sao? Sau từng ấy năm, có gì còn chờ mình nữa đâu…”
Cậu tự hỏi, rồi lại bật cười vì chính câu hỏi ấy.
Nếu đã chẳng còn gì, tại sao cậu vẫn đứng đây, nhìn một tấm vé tàu suốt từ đêm qua đến sáng?
Bên ngoài, mưa ngừng hẳn.
Ánh sáng đầu ngày rọi qua khung cửa kính, quệt một vệt vàng lên bức tường trắng.
Công đứng dậy, kéo va li ra giữa phòng, mở tủ lấy vài bộ quần áo, xếp gọn.
Mỗi động tác đều chậm, kỹ lưỡng.
Như thể cậu sợ sẽ bỏ quên thứ gì đó, hoặc sợ rằng nếu đóng vali lại, chuyến đi này sẽ thật sự bắt đầu.
Khi mọi thứ đã sẵn, cậu nhìn quanh căn hộ nhỏ.
Tất cả gọn gàng, ngăn nắp, không vướng lại một mảnh kỷ niệm nào ngoài khung ảnh duy nhất ấy.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
“Chắc mình vẫn chưa dọn xong lòng mình đâu.”
Cậu nghĩ, rồi khẽ cười.
Tiếng điện thoại reo.
Tên người gọi hiện lên: Bùi Trường Linh.
Công hơi ngập ngừng, rồi bắt máy.
Giọng bên kia trầm, quen thuộc và hơi khàn:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Nghe nói cậu đến triển lãm của Bách hôm qua?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ừ.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Tớ đoán cậu sẽ không chịu nổi mà đi tìm cậu ta.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tớ chưa chắc tìm được.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Bách chưa bao giờ đi đâu xa đâu, Công à.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Cậu ấy chỉ đứng ở chỗ cũ, nhưng không còn nhìn về cùng một hướng.
Công im lặng một lúc, rồi hỏi nhỏ:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu vẫn gặp Bách à?
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Thỉnh thoảng.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Cậu ấy vẫn chụp ảnh. Vẫn uống cà phê đen, vẫn ít nói như ngày xưa.
Linh dừng lại, giọng cậu chậm rãi hơn:
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Nếu cậu định quay lại… tớ nghĩ Bách sẽ không ngạc nhiên đâu.
Cuộc gọi kết thúc.
Công nắm chặt điện thoại, ánh mắt rơi xuống tấm vé tàu.
Một giọt sáng từ khung cửa hắt lên mặt giấy, làm nổi rõ hàng chữ in nghiêng:
Cậu cất điện thoại vào túi, kéo vali ra cửa, khóa lại.
Trong khoảnh khắc quay lưng, ánh sáng ngoài hành lang rọi qua vai, tạo nên một viền sáng nhỏ quanh bóng lưng ấy.
Có lẽ, một số con đường không cần lý do để ta trở lại.
Chỉ cần một người vẫn còn muốn đi.

Thị Trấn Cũ

Ga nhỏ nằm nép bên sườn đồi.
Khi Công bước xuống, sương mù phủ kín lối đi.
Mùi cỏ ẩm lẫn trong gió sáng khiến cậu thấy ngực mình se lại – cái lạnh dịu dàng của thị trấn này vẫn chẳng khác gì mười năm trước.
Con đường dẫn ra khỏi nhà ga hẹp, hai bên là hàng thông già.
Cậu đi chậm, bánh xe vali kêu lạch cạch trên nền đá gồ ghề, tiếng vang hòa vào không gian tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi tiếng chim sớm hay tiếng gió rít nhẹ qua tán lá.
Thị trấn này nhỏ, nhưng đủ ký ức để khiến mỗi góc đường đều thành một lát cắt thời gian.
Công đi ngang quán cà phê cũ – biển gỗ đã phai, chậu hoa trước cửa vẫn treo nghiêng nghiêng.
Cậu dừng lại một chút, nhìn qua ô cửa kính mờ mờ.
Nơi ngày xưa Bách từng ngồi chỉnh ảnh, tay cầm ly cà phê đen, ánh mắt tập trung đến mức quên cả người bên cạnh.
Cậu bật cười, nhưng không biết nụ cười đó là vì vui hay xót.
Một giọng gọi từ phía sau vang lên:
“Công?”
Cậu quay lại.
Người đàn ông mặc áo khoác nâu, tóc điểm bạc nhẹ, dáng cao và đôi mắt sâu, vẫn là ánh nhìn trầm ổn ngày nào — Bùi Trường Linh.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Lâu thật rồi.
Linh nói, bước lại gần, giọng như thể vừa trách vừa mừng.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Mười năm.
Công đáp, khẽ gật đầu.
Linh nhìn vali, rồi liếc sang quán cà phê bên cạnh.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Vẫn nhớ chỗ này à?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Khó quên. Ở đây… mọi thứ cứ như thể vẫn đứng yên.
Không đâu.
Linh cười nhẹ.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Chỉ có người trở lại mới thấy mọi thứ đứng yên. Còn người ở lại thì phải học cách quen với thay đổi.
Họ ngồi xuống chiếc bàn ngoài hiên quán.
Không ai nói gì thêm trong vài phút. Chỉ có tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành ly, hòa vào tiếng gió khẽ lùa qua mái ngói.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Bách vẫn sống ở thị trấn này sao?
Công hỏi, mắt cậu dõi theo con dốc trước mặt.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Ừ. Cậu ấy không rời đi. Có chụp ảnh thuê cho vài tạp chí, dạy học ở lớp nhiếp ảnh nhỏ ngoài trung tâm.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu ấy ổn chứ?
Linh im lặng giây lát.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Ổn. Theo cách của Bách thôi. Nhưng tớ nghĩ, cậu ấy chưa từng thật sự vui kể từ lúc cậu đi.
Công cúi đầu.
Một cơn gió thổi ngang, cuốn theo tiếng chuông gió kêu khẽ. Cậu siết chặt tay, giọng nhỏ lại:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tớ đã nghĩ… nếu mình rời đi, Bách sẽ dễ thở hơn.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Không phải đâu.
Linh đáp, nhẹ như thở.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Có những người không cần bị rời bỏ, họ chỉ cần được ở lại trong im lặng thôi.
Công ngước nhìn Linh.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu hiểu Bách thật đấy.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Tớ chỉ ở gần đủ lâu để biết, cậu ấy nhìn đời qua ống kính, nhưng tim thì lại nhìn về một người khác.
Khoảng lặng dài trôi qua.
Công cười, ánh mắt dịu đi, nhưng môi lại mấp máy nhẹ.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Mười năm rồi mà cậu vẫn nói chuyện như đang kể ảnh.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Còn cậu thì vẫn nghe như đang cố tìm cách rửa lại tấm phim cũ.
Bầu trời dần sáng hơn.
Ánh nắng xuyên qua sương, phản chiếu trên mặt bàn loang nước, vẽ thành những vệt sáng mờ ảo.
Bùi Trường Linh
Bùi Trường Linh
Bách vẫn ở căn nhà cũ trên đồi. Nếu cậu thật sự muốn gặp, chiều nay tớ đưa lên đó.
Linh đứng dậy, vỗ vai Công, cậu nói khẽ.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ừ, cảm ơn cậu.
Khi Linh rời đi khỏi, Công vẫn chọn ngồi lại.
Ly cà phê trước mặt đã nguội, hơi sương vẫn chưa tan.
Cậu nhìn con dốc ngược lên đồi, lòng thoáng một cảm giác lạ – vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa mong chờ.
Có lẽ ký ức không hẳn là thứ khiến người ta đau.
Chỉ là đôi khi, nó biết cách đứng chờ quá lâu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play