Tùy Quốc, năm thứ 38
“A Âm, không chạy loạn đến giờ đi học rồi”
Phu nhân thừa tướng là mẫu thân của Lạc Hàn Kỳ Âm đang đi theo nhi nữ của mình vừa nuông chiều lại bất lực thuyết phục em ấy ngoan ngoãn thay y phục để đến Quốc Tự Giám, sắp trễ rồi.
Kỳ Âm như không nghe không thích đi học vì phu tử ở đó khó quá, nàng học lại thấy buồn ngủ không thôi vậy mà mẫu thân cứ bắt người ta đến, Kỳ Âm bày ra vẻ mặt uất ức tủi thân để nhằm làm mủi lòng thương của mẫu thân.
Thừa tướng vừa đi nghị sự trở về nhìn thấy bộ dáng này đã không chịu được rồi, ông ngồi xuống phẩy tay bảo hạ nhân lui không cần phải rót trà, ngài giang tay ra để cho nhi nữ nhào vào lòng mình.
“Cho A Âm nghỉ một hôm cũng được mà”, ngài ấy vừa nói vừa xoa hai má bánh bao của Kỳ Âm, vẻ cưng chiều hiện rõ.
Phu nhân thở dài một tiếng, thư thái ngồi xuống nhấc tách trà, “Ông đi thay A Âm thì ta cho nghỉ”, sau đó phu nhân cảm nhận hương thơm trà thoang thoảng rồi mới thưởng thức tư vị của nó.
Nghe phu nhân nói xong ông buông A Âm ra đẩy về phía nàng, “Thôi, ta từng này tuổi rồi, vẫn là Kỳ Âm nên học nhiều hơn một chút”, A Âm ngước mắt nhìn phụ thân mà buồn bã, thừa tướng liền dỗ dành, “Ây da, A Âm, đi học về phụ thân thưởng cho con, gì cũng được hết”, giọng điệu vô cùng ngọt.
“Thật ạ”, Kỳ Âm hớn hở nhìn phụ thân rồi ôm cổ ngài hôn nhẹ, sau đó rất nghe lời đi theo người hầu thay y phục.
Cổng Quốc Tự Giám.
Quốc Tự Giám nơi dành cho hoàng tộc quý tộc, nơi của các con quan đại thần và trong tình cảnh lúc này chưa mở cho các sĩ tử người thường.
Lạc Hàn Kỳ Âm được đưa đến cổng sau đó cùng Linh Chi đi vào trong, vậy mà đi không bao lâu thì một góc sân mọi người đang ồn ào gì đó thu hút A Âm đi lại.
Nàng ham vui bèn bảo Linh Chi đứng đợi còn bản thân dùng cơ thể nhỏ nhắn len lỏi vào bên trong xem chuyện gì.
Chẳng có gì, chỉ là.
Một tên nào đó đang hóng hách lên mặt ở đây trông ai cũng sợ, đằng sau tên đấy còn có cả người đi theo oai vô cùng tên oắt con đạp vai tiểu tử đang ngã ở dưới rồi bản thân cao giọng.
“Ngày nhập học đầu tiên đã va phải lão tử, coi như ngươi xui”
“Ta, ta xin lỗi, nhưng rõ ràng là ngươi va phải ta”.
Hắn vừa dứt lời thì mấy tiểu tử bên cạnh tên hóng hách kia đã chìa vài khúc gỗ vào, ý chỉ sao ngươi dám nói như vậy!.
A Âm đứng hóng thì được biết tên hống hách là thế tử của phủ Đại Tướng Quân, Mộ Thiên mười một tuổi coi trời bằng vung, là người khó gần ngông ngang bầu trời, ai va là va lại không va cũng va.
Tiểu tử đang bị ức hiếp là con của một đại thần nhưng so với Mộ Thiên thì là bé nhỏ, oắt con này không để vào mắt.
Kỳ âm nhớ, được dặn dò là không cho phép gây họa, nên lần này chỉ có thể đứng nhìn.
Nhưng nhìn tên đó hống hách quá nàng mới lỡ buông vài câu, “Chó cậy thế chủ”, rồi quay đầu đi, muốn đi báo cho mấy ca ca lớn biết.
Chân nhỏ đi chưa được mấy bước đã bị tên Mộ Thiên kia gọi lại tất cả học sinh đang hóng chuyện đều dạt sang hai bên nhìn nàng, Kỳ âm như trở thành nhân vật chính giữ sân.
“Này, định chạy?, mau lại xin lỗi lão tử đây”, tay tên tiểu tử này muốn chạm vào vai nàng nhưng Kỳ Âm xoay người lại cho một đá.
Mộ Thiên bị bất ngờ nên mất thăng bằng đám nhóc đi theo cũng đỡ lấy, lần đầu có người làm vậy với y còn là nữ nhi thật là khó chấp nhận, y đi lại định bắt lấy Kỳ Âm thì nàng chạy vút, Mộ Thiên đuổi theo.
Với cái chân ngắn của mình thì Kỳ Âm nhanh chóng bị tóm nhưng không muốn chịu thua.
A Âm lợi dụng tốc độ đang nhanh, làm cho cả hai mất thăng bằng, choàng tay qua người ôm lấy tên thế tử đó cùng ngã lăn lộn vài vòng trên đất.
Tình thế hỗn loạn A Âm nhanh chóng chiếm thượng phong ngồi trên người Mộ Thiên khai tên báo họ, giọng điệu ngông cuồng không kém.
“Ta, tiểu thư thừa tướng phủ chính tuổi Lạc Hàn Kỳ Âm, bổn tiểu thư chướng mắt ngươi”, nàng vừa túm cổ áo Mộ Thiên vừa hùng hồn, “Ngươi muốn gì?”, Kỳ Âm nhìn y mắt không dao động.
“Phủ, phủ thừa tướng?”, hắn biết tại sao tiểu nha đầu này lại không sợ trời không sợ đất như vậy rồi, vì là nữ tử nên y đã không mạnh tay thế mà lại bị chiếm hết uy phong, “Ngươi mắng ta là chó, đó là lời một tiểu thư nên nói?”, y bắt bẻ.
“Ta”, Kỳ Âm vừa định lên tiếng thì từ phía sau đã có người đi đến, giọng người này vừa cất lên A Âm liền vui vẻ, biết đó là ai.
“A Âm, muội đang làm loạn gì ở đây?”, người này tiến dần đến chỗ của hai người họ.
Tất cả mọi người đều hành lễ.
Nhìn Mộ Thiên với ánh mắt không chút thiện cảm, Kỳ Âm nhắm mắt hít một hơi sâu sau đó giọng điệu như bình thường trở lại, nhìn về phía người đứng trước mắt, ấm ức lên tiếng.
“Thái tử ca, tên này ức hiếp muội”, nàng nói nhưng không nhìn lại xem ai đang chiếm thế hơn.
Lục Tiêu Phong, mười một tuối, đông cung thái tử, môi cong nhẹ vì tiểu muội muội này đang mách lẻo sai sự thật, “Thật là bị ức hiếp?”,Mộ Thiên cũng hành lễ chào trong bộ dạng bị cho nằm dưới đất, Tiêu Phong miễn lễ cho hắn cùng mọi người.
“Thật mà ca”, vẫn là dáng vẻ bị chịu thiệt đó, Mộ Thiên cau mày, “Này nha đầu, đừng có mà lật trắng thành đen, rõ ràng ngươi”
Kỳ Âm dùng tay bịt miệng y lại không cho nói ra. Tên tiểu tử bị đánh lúc nãy cũng chạy lại nói đỡ, nói đỡ cho Mộ Thiên?.
Thật ra chỉ là buổi diễn tập thôi nhưng không báo cho mọi người để thử tính chân thật ai có mà ngờ lại thành ra cớ sự như thế này. Sau nghe nghe giải thích xong mặt Kỳ Âm lúc trắng lúc đỏ, môi ngập ngừng như muốn nói lời xin lỗi.
Mộ Thiên nhếch mép trêu chọc, “Sao nào?, thấy có lỗi rồi?, mau xin lão tử tha thứ”
Kỳ Âm dùng hết sự cố gắng, “Xin, xin lỗi”. Nghe rồi hắn gật gật đầu, “Ừm, tha cho đấy, mau xuống khỏi người bổn thế tử”
Lục Tiêu Phòng cười bất lực với hai người này.
Thái tử ân cần nắm tay Kỳ Âm xem có bị thương không phủi bụi trên tay của tiểu muội rồi lại cởi áo khoác ngoài của Kỳ Âm rồi choàng thành áo của mình vì đồ của muội ấy bị bẩn rồi, người hầu đi theo thái tử muốn giúp nhưng bị Tiêu Phong từ chối.
“Để ta được rồi”
Mắt y vẫn không rời người của Kỳ Âm, “Các ngươi mau xem Mộ Thiên đi”, thế tử đứng dậy tự thân phủi bụi là xong không cần đến người hầu, nhìn qua Lạc Hàn Kỳ Âm lại muốn trêu.
“Trẻ con có khác, có tí việc cũng cần người chăm cho”, nói rồi y đứng khoanh tay nghiêng đầu nhìn Lục Tiêu Phong, không khác gì một ca ca chăm muội muội nhỏ.
Thái tử cười nhẹ, “Được rồi người nhà với nhau cả, đừng chọc muội ấy nữa coi như nể mặt ta làm hòa, được không?’, Kỳ Âm ngoan ngoãn gật đầu với y, Lục Tiêu Phong chơi cùng với nàng từ bé rất quan tâm nàng, như một ca ca thực thụ.
Còn về Mộ Thiên đây là lần đầu gặp Kỳ Âm, ấn tượng không tốt chút nào Mộ Thiên cũng phải nể mặt mũi hoàng gia, “Được, nể mặt người đấy”, hơn hết, thái tử là huynh đệ tốt mà y đã kết giao được từ rất lâu.
Sau khi thái tử tới giản hòa thì mọi chuyện cũng êm xuôi tất cả mọi người giải tán, Lục Tiêu Phong cho cả hai bắt tay để làm quen với nhau, nhìn Lạc Hàn Kỳ Âm và Mộ Thiên rất là tự nguyện làm cho thái tử bật cười.
“Được rồi được rồi buông ra đi, hôm nay ta đến để học cùng một ngày nhớ hai ngươi quá nên đã trốn khỏi đông cung đấy”, Lục Tiêu Phong khoan khoái choàng cổ cả hai, rồi cùng nhau lên lớp.
Sẽ có tùy hôm mà Mộ Thiên và Kỳ âm có học chung hay không vì khác tuổi và giới tính, có những thứ sẽ học giống và khác nhau, nhưng chỉ mới hôm đầu nên chưa biết rõ, còn phần thái tử học riêng ở đông cung.
Lão Phu tử lên lớp hôm nay nổi tiếng khó tính nhất chốn Quốc Tự Giám, ông không sợ quyền không sợ thế những bậc trưởng bối đại thần cũng có vài phần kính nể ông.
Sau khi phu tử nói những lời cần thiết cho lớp kèm theo đó là một số công việc quan trọng thì ông lại đi qua vấn đề khác, “Nghe nói hôm nay có người đánh nhau?”, phu tử không nói là ai, lão muốn nghe lời tự khai báo.
Kỳ Âm đứng dậy dõng dạc nhận lỗi, “Thưa phu tử, là con và Mộ Thanh”, nàng tự thú còn chỉ tay thẳng vào thế tử, “Đã làm ảnh hưởng đến mọi người, con nhận lỗi nhưng!”, nàng chưa nói xong thì Mộ Thiên cũng đứng dậy nhận lỗi.
“Là do con”, y tự đánh giá Lạc Hàn Kỳ Âm cũng rất có làm có nhận, đúng là một nam tử hán thực thụ, không, là nữ nhi thực thụ mới đúng.
Thái tử chưa kịp làm gì mà thấy hai đứa này nói hết rồi, y thở dài xoa xoa thái dương lão phu tử này nổi tiếng khó tính mà hai người này còn chưa biết ông ta khó thế nào mà lại, đúng là tuổi trẻ nông nổi.
Lục Tiêu Phong cũng muốn nói đỡ nhưng lão sư hơi cúi đầu rồi nói, “Thái tử không cần phải giúp đỡ họ, lão thần sẽ không quá đáng”, Kỳ Âm không hiểu lão sư muốn làm gì, nên hơi nghiêng đầu suy nghĩ, còn Mộ Thiên vẫn rất vững chí nhìn phu tử.
“Người có câu, huynh đệ bạn hữu như thể tương thân khó khăn thuận lợi thì giúp nhau, bạn hữu giúp đỡ nhau trước sau từ lúc chúng con còn bé cho đến khi trưởng thành. Ta biết các con có hiểu lầm nhưng cũng không được hở chút là đánh nhau, …”
Kỳ Âm nghe mà muốn ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn cố chịu còn Lục Tiêu Phong ngồi kế bên cũng bị nghe giảng đạo chung với hai bạn hữu tốt của mình, vừa xót cho tiểu muội mà vừa buồn cười không chịu được.
Trong lúc phu tử đang giảng giải về tình bằng hữu thì Mộ Thiên lỡ chợp mắt một chút, đấu tranh trong tâm trí để cố không ngủ, “Lão phu nói xong rồi”, nghe câu này Mộ Thanh như vớ được vàng nhưng vẻ mặt ấy lại vụt tắt lập tức sau khi nghe câu kế.
“Đây, hai đứa cột sợi dây tình bạn này học hết một buổi cho lão phu coi như hình phạt, không được có ý kiến”, nói xong ông từ tốn chắp tay sau lưng, quay người về chỗ giảng bài để lại Lạc Hàn Kỳ Âm cùng Mộ Thanh ngơ ra.
A Âm không muốn ngày đi học đầu tiên đã bị báo về cho phụ mẫu nên không dám làm loạn, nàng với vẻ mặt méo méo nhiều hình thù kỳ lạ, đưa tay một cách cứng ngắt cho Mộ Thanh cột vào, sợi dây đủ dài để cả hai hoạt động nhưng không đủ dài để xa nhau. Mộ Thanh nhìn vẻ mặt của tiểu cô nương này mà không hài lòng.
“Ta cũng không tự nguyện đâu”, Mộ Thanh gằn giọng.
Cứ thế cả hai cột vào rồi ngồi học ngay ngắn, Lục Tiêu Phong thấy hai đứa này có vẻ dịu hơn rồi nên không quan tâm tới nữa.
Tiểu thư phủ thừa tướng bị buộc tay trái, còn thế tử đại tướng quân phủ bị buộc tay phải.
Ban đầu không ai chịu thua ai, cứ kéo tay qua lại nhưng Mộ Thanh thấy cổ tay A Âm hơi hằn đỏ y liền nhường, nhưng mỏ vẫn hỗn.
“Thật là, để một mình lão tử nhận lỗi là được rồi, vậy có cần phải chịu cái hình phạt kỳ quặc này không chứ?”, y chê trách.
“Ta có lỗi tự nhận, ta không cần, sao thế tử không chối, giờ phải cùng chịu cái hình phạt kỳ quặc này chung với ngươi, thật là”, nàng vừa nhại lại vừa biến đổi câu.
Thái tử đứng ra làm hòa cho hai đứa này mà cũng không được, không ai chịu thua ai, cũng thật là hết cách, thật là hết cứu, thân làm thái tử mà lại không quản được hai đứa trẻ nhà mình, nói ra mấy ai tin.
Đang lúc cả hai nhiệt nhất thì phu tử lại xuất hiện, ông dừng giảng bài để nhìn cả hai cả lớp cũng nhìn theo, cả hai im bặt không nói một lời nào, không tranh luận nữa, mắt đảo đảo ra khơi ở một nơi nào đó xa xôi.
Lão vờ ho vài tiếng thì Lạc Hàn Kỳ Âm liền kéo tay Mộ Thanh lại gần mình, “Lúc nãy bọn con đùa với nhau thôi ạ”, nàng quay qua ra hiệu, y lập tức hiểu ý gật gật đầu theo, tay trái còn xoa xoa đầu của A Âm như thể rất thân thiết.
Thái tử nhìn bọn họ diễn kịch mà nhịn cười đến muốn ngừng thở, diễn hơi tệ, cái vẻ mặt hai người nói lên cả rồi.
Lão phu tử ánh mắt dò xét nhìn cả hai, biết là giả vờ nhưng cũng không bắt bẻ gì thêm, quay đầu đi lên giảng tiếp bài đang dở dang. Kỳ Âm cùng Mộ Thanh thở dài một hơi, sau đó nhìn nhau, đồng loạt đưa tay ngoắt ngéo, hứa sẽ không bất hòa nữa, tại sợ bị báo về phụ mẫu.
Ngày đầu nhập học mà bị báo thì ….
Đến giờ cuối là học vẽ, Mộ Thiên vừa định đứng lên lấy gì đó thì cánh tay bị trói liền giật cậu xuống vì Kỳ Âm đang cúi người nhặt đồ.
Khoảnh khắc A Âm ngước mắt lên nhìn chạm ngay ánh mắt của y, Mộ Thanh như bị đứng hình với đôi mắt to tròn trong vắt như làn nước miên mang, nhóc con hôm nay mới gặp có một lần mà mang lại nhiều cảm xúc cho y quá, thật ra Kỳ Âm cũng không tệ là do lúc đầu y không chịu nhìn kỹ.
Lạc Hàn Kỳ Âm cười dịu nhìn y, chắc vì cả hai đang trong thời gian hòa bình nên nàng coi hắn là bằng hữu.
Nhìn người ta, còn thấy người ta cười, vành tai y hây hây đỏ Mộ Thanh quay sang chỗ khác lấy tay không bị cột, che hờ mặt mình lại, không nhìn Kỳ Âm nữa, còn nàng thì nghiêng đầu, tên này bị sao vậy?, không biết dụ gì.
Lục Tiêu Phong hướng ánh mắt về phía hai người họ, trong vừa thư thả vừa hài lòng với tình hình hiện giờ.
“Giải thoát rồi, thật tốt”, cả hai cùng đồng thanh sau khi buổi học chiều kết thúc, Lạc Hàn Kỳ Âm nhìn Mộ Thiên, y cũng nhìn lại, thái tử đứng giữa thấy bọn này lại muốn khẩu chiến mà đau đầu.
Nhưng không kịp bắt đầu đã kết thúc, lão phu tử lúc nãy vừa soạn một chút sách dạy học nên ra muộn, thấy ông, hai người họ liền tương thân tương ái như thể tay chân như thể anh em cột chèo.
Cứ như vậy mà Lạc Hàn Kỳ Âm và Mộ Thanh bước vào đời nhau cùng Lục Tiêu Phong, ba người họ, làm quen, bạn hữu, thân thiết, người nhà.
Sau nhiều ngày thuyết phục, từ phụ hoàng mẫu hậu tới hai đứa giặc kia thì Lục Tiêu Phong cũng thành công trong việc cho hai người họ vào học cùng ở đông cung, rủ học cùng mình cho đỡ chán.
Ngày hôm nay trời mưa, Kỳ Âm vừa được Linh Chi đỡ xuống xe ngựa thì đã vươn vài hạt mưa trên vai, trước cổng cung dường như A Âm nhìn thấy gì đó, nàng quay đầu muốn gọi Linh Chi nhưng tỷ ấy lại vào xe ngựa lấy đồ rồi.
Kỳ Âm tự mình lấy chiếc ô, nàng che ô đi đến một góc của cổng cung, trời mưa tầm tã, Kỳ Âm nhìn con mèo con đang kêu meo meo trong chiếc thùng xốp bị tạt mưa, nhìn nó bị lạnh run người, cố rướn lên muốn chạm vào nàng.
Nó tỏ vẻ tội nghiệp muốn được nhận nuôi nhưng làm sau mà được, mẫu thân nàng dị ứng với đám chó mèo, vậy mà còn là mèo hoang thì điều này càng không thể.
A Âm nhìn nó một hồi lâu rồi từ từ ngồi xuống, y phục đã ướt phần chân, nàng không quan tâm, Kỳ Âm vuốt ve nó rồi đặt chiếc ô đang cầm trên tay đặt xuống thùng, che cho nó, che phủ toàn bộ cái thùng không bị tạt mưa nữa.
Con mèo vẫn kêu, Kỳ Âm cười với nó một cách dịu dàng dù bản thân đang ướt nhẹp, mưa đổ như thác, ô thì che cho con mèo, bản thân không còn gì vẫn ngồi ngắm nó.
“Xin lỗi tiểu miêu, mẫu thân A Âm không khỏe, không thể đón em về”, như buồn mà tiếc nuối lại còn thấy có lỗi vì không thể nhận được em.
Linh Chi quay trở ra không thấy tiểu thư đâu, nhìn giáo giác thì thấy tiểu thư đang ngồi một gốc với cái gì đó, bị A Âm che khuất, còn bị ướt mưa nữa, lần này thừa tướng với thừa tướng phu nhân mà biết thì sao mà sống nổi.
“Tiểu thư, tiểu thư làm gì ở đó vậy ạ?”, Linh Chi không thấy chiếc ô ở đâu nên vơ một chiếc khác nhanh chân chạy lại chỗ A Âm.
“Tiểu thư ướt cả rồi, hay chúng ta về nhé?, tiểu thư mà bệnh là không tốt đâu”, Linh Chi vừa đi vừa nói với tới.
Xung quanh Kỳ Âm bỗng không còn mưa nữa, nàng ngước mắt lên là Mộ Thiên đang đứng che ô cho nàng, y không nói gì hết chỉ đứng ở đó, cả hai chỉ nhìn nhau không ai mở lời trước.
Sau Mộ Thiên một chút, Linh Chi cũng đến chỗ Kỳ Âm, Linh Chi với bộ dạng lo lắng cô hành lễ với thế tử vẫn không quên hướng mắt mình đến chỗ A Âm.
Lạc Hàn Kỳ Âm nở nụ cười nịnh để Linh Chi không càm ràm mình, rồi cất giọng ngọt, “Linh Chi ơi, còn con mèo này?”, nàng chỉ tay và nó.
“Thừa tướng phu nhân”, Linh Chi không nói hết câu thì nàng cũng biết câu tiếp theo là gì, A Âm vẻ buồn bã ủ rũ nhìn lại còn mèo.
“Ta biết rồi”.
Nàng nhìn thấy nó tội nghiệp, nàng có phụ mẫu yêu thương, có huynh đệ đi học, đi chơi cùng, đói có cơm ăn, mưa có nhà để về, còn con mèo này không có gì.
Linh Chi đỡ tiểu thư đứng dậy, thấy A Âm buồn cô cũng xót lắm nhưng cô quá bận để nuôi ở chỗ mình, còn phủ thừa tướng thì không được phép nuôi.
“Để ta”, cuối cùng Mộ Thiên cũng lên tiếng, y nhìn Kỳ Âm như dò xét một thể rồi nhấc chiếc thùng chứa con mèo lên, đi một mạch vào cổng cung.
Hôm nay Mộ Thiên cũng đến đông cung học cùng thế tử và Kỳ Âm, lúc này y đã vô tình nhìn thấy hết mọi thứ, y đứng một góc dựa vào tường xem xem Kỳ Âm muốn làm gì, nhưng khi thấy nha đầu lấy ô che cho con mèo, còn mình thì bị ướt thì hắn lại cau mày.
“Nha đầu ngốc này!”
Vừa định đi tới thì nhìn thấy Linh Chi bước ra, y xem xem Linh Chi làm gì, nhưng Linh Chi lại loay hoay lấy ô, tự thấy quá lâu nên Mộ Thiên đã tự đi đến che ô cho nàng, dù đã bị ướt trước đó, đồ ngốc mà.
Thấy Mộ Thiên bước đi thì Kỳ Âm cũng lẽo đẽo chạy theo sau, lúc này có người hầu cho nàng nên hắn không thèm quan tâm nữa, mặc kệ.
Linh Chi che ô năn nỉ tiểu thư hồi phủ thay y phục mà Kỳ Âm như không quan âm, cứ một mạch một đường theo Mộ Thiên đến đông cung luôn, thấy Linh Chi khổ sở vậy Mộ Thiên mới nói tiếp.
“Không phải hồi phủ đâu, để nha đầu này đến cung thái tử rồi thay ở đấy luôn đi”, Lục Tiêu Phong đảm bảo không phàn nàn gì việc hao nước, nhưng nhìn Kỳ Âm bây giờ như chuột lột, chắc hắn sẽ điên lên mắng cho một trận.
Tự Mộ Thiên thấy như vậy, dù sao Lục Tiêu Phong cũng như huynh lớn trong cái hội ba đứa này mà, trưởng thành hơn.
“Nhưng”, Linh Chi muốn nói gì đó.
Mộ Thanh kéo nha đầu kia vào phần ô của mình che cho nàng luôn, rồi nhìn Linh Chi, “Ngươi còn muốn phản bác ý kiến của bổn thế tử?”, Kỳ Âm lấy tay che miệng y lại.
Rồi tiểu nha đầu này lên tiếng, “Không được ăn hiếp tỷ ấy”, y nhìn nàng, rồi nhìn Linh Chi, nàng lại nói tiếp, “Ta xem tỷ ấy như tỷ tỷ, Mộ Thanh không được ức hiếp”, Kỳ Âm muốn đẩy y ra khỏi người mình.
Mộ Thanh cau mày, “Ừm”, Linh Chi cảm động không thôi, nhìn tiểu thư bênh vực mình, cô không nói gì nữa, đi theo sau hai người họ.
Đến đông cung, Lục Tiêu Phong nhìn hai đứa này ướt nhem, nhìn tiểu nha đầu kia tả tơi mà tức không nói nên lời.
“Lạc Hàn Kỳ Âm!”
Vừa nghe gọi cả họ tên là biết không có chuyện tốt, tiểu nha đầu nhanh chân lại ôm, dụi người vào thái tử như tiểu muội muội làm nũng.
“Thái tử ca, tại có con mèo mà, tại nó tội nghiệp”, Lục Tiêu Phong cố hít thở sâu, giữ bình tĩnh, Mộ Thiên kế bên nhìn mà buồn cười cái bộ dáng mắng lại không nỡ mắng đó của hắn.
“Tiêu Phong, ta đi tắm rửa thay y phục, bảo người hầu sửa soạn lại cho Kỳ Âm đi, thái tử ca!”, nói rồi hắn quay người đi.
Lục Tiêu Phong ra lệnh cho người hầu chuẩn bị nước nóng kèm y phục cho Kỳ Âm thay, Linh Chi cũng đi theo hầu. Ban đầu cũng đã tính hỏi tội Linh Chi rồi nhưng Kỳ Âm đứng ra bảo vệ, cũng hết cách.
Mất nửa canh giờ để Lục Tiêu Phong an ổn tinh thần và hai đứa kia thay y phục, uống canh gừng để tránh bị phong hàn.
“Được rồi, thành thật khai báo lại mọi sự việc cho ta nghe”, thái tử ca vẫn còn chưa bỏ qua chuyện này đâu.
Kỳ Âm ngồi kể lại đầu đuôi, sau đó chỉ tay bảo Mộ Thiên cũng có tham gia, nếu muốn phạt cũng phải phạt hai người mới đúng, Mộ Thiên cảm giác bị phản bội, nha đầu này lại dám kéo hắn xuống bị mắng cùng?, lại còn dõng dạc như vậy!.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play