Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Thành Nhị Tiểu Thư Nhuận Gia

Chap 1

- Tiểu thư, lão gia trách phạt người cũng là vì muốn tốt cho người mà thôi. Sao người lại vì một nam nhân mà nghĩ quẩn như vậy chứ? Tên Triệu Quang Diệu đó có gì tốt? Ăn của người, dùng của người, ngay cả căn viện hắn đang ở cũng là của người! Hắn chẳng khác nào con đỉa hút máu, sao người lại không nhìn rõ điều ấy…

Tiếng khóc nức nở bên tai khiến Nhuận Doanh An cau mày mở mắt, giọng đầy khó chịu:

- Giữa ban ngày ban mặt, ai đang khóc tang vậy? Ta còn phải…

Hai chữ “đi làm” nghẹn nơi cổ họng, chưa kịp thốt ra. Trước mắt nàng là một cảnh tượng khiến toàn thân cứng đờ…

Nha hoàn mặc cổ trang, một gian phòng bài trí toàn vật dụng cổ điển, cổ vận ngàn xưa…

Chưa kịp tự hỏi mình có đang mơ hay không, đầu nàng bỗng đau nhói, từng cơn co giật như kim châm, khiến nàng ôm đầu lăn qua lăn lại trên giường.

- Tiểu thư, người tỉnh rồi ư?

Nha hoàn đang khóc lập tức dừng khóc, nhưng vừa thấy bộ dạng đau đớn của nàng lại hốt hoảng kêu lên:

- Tiểu thư! Tiểu thư người làm sao vậy?

Nhuận Doanh An dùng sức ép chặt huyệt thái dương. Một dòng ký ức xa lạ ào ạt tràn vào đầu như thủy triều, khiến nàng choáng váng suýt ngất.

Nha hoàn bên giường lại òa khóc, run giọng nói:

- Tiểu thư, người cố nhịn chút, nô tỳ đi mời lão gia ngay…

Vừa xoay người định chạy đi, Nhuận Doanh An bỗng bật dậy, vươn tay nắm chặt cổ tay nàng.

- Tiểu thư?

- Ta không sao.

- Nhưng vừa rồi người còn…

Chưa để nha hoàn nói hết, Nhuận Doanh An đã ngắt lời:

- Thượng Trúc, phụ thân ta hiện giờ đang làm gì?

Nha hoàn nhìn nàng, thấy thần sắc tuy đã bình ổn, song trong ánh mắt lại lóe lên một tia sắc bén khác thường.

- Tiểu thư, Thục Ninh Vương nghe tin người gặp chuyện, một khắc trước đã đến phủ ta rồi. Giờ e rằng đang…đang cùng lão gia bàn việc… hủy hôn.

Hủy hôn?!

Sắc mặt Nhuận Doanh An lập tức biến đổi.

Khoảnh khắc kế tiếp, nàng bật dậy khỏi giường, vội vã xỏ đôi hài thêu, rồi với lấy chiếc áo khoác treo trên giá. Vừa khoác lên người, nàng vừa lao ra cửa.

- Tiểu thư?

Thượng Trúc ngẩn người nhìn chủ nhân, đợi đến khi bóng người đã biến mất khỏi cửa mới vội vàng đuổi theo.

- Tiểu thư, chờ nô tỳ với!

*********

Trong chính sảnh của tiền viện.

Bầu không khí nặng nề, áp lực đến nghẹt thở.

Nam nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, thân mang phong thái cao quý, trầm tĩnh như nước, dung mạo xuất chúng mà điềm nhiên, chẳng hề mang chút khí thế đến để trách tội.

Trán Nhuận Bình Xương rịn đầy mồ hôi lạnh. Chính vì không đoán nổi ý định của Thục Ninh Vương khi đích thân tới đây, mà trong lòng ông như trống trận dồn dập, tim gan rối loạn, ruột gan muốn đảo lộn cả lên.

Ông sai lui toàn bộ nha hoàn, sai dịch, tự mình dâng trà cho Thục Ninh Vương, cúi đầu nói:

- Vương gia, tiểu nữ phụ lòng kỳ vọng của Thái hậu nương nương, hôm nay lại gây ra chuyện ô nhục như vậy, là hạ quan dạy dỗ nữ nhi không nghiêm. Hạ quan biết tiểu nữ đã không còn mặt mũi để cùng người đính hôn, ngày mai hạ quan sẽ dẫn tiểu nữ vào cung, thỉnh tội với Hoàng thượng, xin Người ân chuẩn cho hủy bỏ hôn sự giữa tiểu nữ và Vương gia.

- Phụ thân!

Nhuận Doanh An vén váy chạy vào đại sảnh, giọng khẩn trương:

- Con không đồng ý hủy hôn!

Sự xuất hiện đột ngột ấy khiến Nhuận Bình Xương suýt đánh rơi cả chén trà trên tay.

Nghe xong câu con gái nói, khuôn mặt già nua lập tức đỏ bừng vì giận, quát lớn:

- Ngươi còn mặt mũi mà chạy ra đây? Lão phu sao lại sinh ra được đứa con làm mất hết thể diện như ngươi chứ?!

Nhuận Doanh An chạy đến bên cạnh phụ thân, quỳ sụp xuống trước mặt vị vương gia ngồi trên ghế chủ tọa:

- Vương gia, tiểu nữ không muốn hủy hôn! Tiểu nữ và tú tài Triệu Quang Diệu trong sạch, chưa từng vượt quá lễ nghĩa, mọi chuyện bên ngoài đều là lời đồn thất thiệt!

Người ngồi trên cao, chính là Thục Ninh Vương Tư Dữu Lẫm, hàng ngũ hoàng tử công chúa, hắn là vị hoàng tử thứ năm - cũng là vị hôn phu của thân thể này.

- Lời đồn thất thiệt?

Nam nhân hơi nhếch môi, khóe môi khẽ cong mà nụ cười không chạm tới đáy mắt:

- Bổn vương nghe nói hôm nay ngươi vì một tên tú tài mà dùng cái chết ép phụ thân ngươi phải hủy hôn. Vậy chuyện ấy… cũng là lời đồn sao?

Nhuận Doanh An ngẩng đầu lên.

Trước mặt nàng là người có phong tư tựa trăng sáng gió thu, dáng vẻ cao quý, ung dung mà tôn nghiêm.

Lông mày như vẽ, mắt sâu như hồ nước tĩnh lặng, sống mũi cao thẳng như khắc, dung nhan tinh tế đến mức tựa được chạm khắc từ ngọc. Một tấc cũng mỹ lệ, một phần cũng hoàn mỹ.

Đặt người này vào bất kỳ thời đại nào, dù là thế kỷ hai mốt tràn ngập dao kéo cùng kỹ nghệ thẩm mỹ, hắn vẫn có thể dễ dàng nghiền nát mọi “tiểu thịt tươi” thời ấy.

Nguyên chủ quả thật là bị lừa cho mụ mị đầu óc, mới có thể bỏ qua một nam nhân hội tụ đủ cả gia thế, địa vị, dung mạo, cùng tài phú, để chọn lấy một kẻ nghèo túng, lại còn sống nhờ đàn bà mà không biết xấu hổ!

Thân là đích nữ của phủ Đại học sĩ, mẫu thân lại là cháu ruột của Thái hậu. Khi Thái hậu còn tại thế, sự sủng ái dành cho nàng không hề kém bất cứ vị hoàng tử công chúa nào.

Còn ngũ hoàng tử Tư Dữu Lẫm, thân mẫu là Hiền phi – người được Thái hậu đặc biệt yêu quý. Trong một lần cung yến, Thái hậu cao hứng, liền ban hôn cho hắn và nàng.

Năm mười hai tuổi, Tư Dữu Lẫm được phong làm Thục Ninh Vương, rời kinh thành đến trấn giữ phong địa, mãi đến một tháng trước mới hồi kinh.

Nghe nói lần này hắn trở về là để thành thân với nguyên chủ thân thể này…

Nhưng ai có thể ngờ được, nguyên chủ lại là một kẻ không biết phân nặng nhẹ, ngu muội đến cực điểm! Chỉ mới một tháng trước, bị hai người bằng hữu xúi giục đến mụ mị đầu óc, lại sinh lòng ái mộ với một tú tài xuất thân hàn môn.

Hôn sự với Thục Ninh Vương đã định, ngày thành thân đã gần kề, vậy mà nguyên chủ còn khóc lóc ầm ĩ, ép phụ thân phải thay nàng hủy bỏ hôn ước, thậm chí hôm nay còn lấy việc nhảy xuống hồ ra để uy hiếp…

Là nữ tử sống ở thế kỷ hai mốt, nay lại xuyên vào thân thể một kẻ đầu óc ngu xuẩn như thế, Nhuận Doanh An quả thật thấy hổ thẹn đến mức chỉ muốn tự đâm mình hai nhát cho hả giận!

Hai người được gọi là “bằng hữu” kia, một là Diêu Di Hoa, ái nữ của Thượng thư bộ Lễ; người còn lại chính là đường tỷ của nàng - Nhuận Chi Chi.

Còn tên tú tài Triệu Quang Diệu kia, vốn là đồng môn và tri giao của ca ca Diêu Di Hoa, cũng chính nhờ mối quan hệ đó mà nguyên chủ mới có cơ hội gặp gỡ hắn.

Từ sau lần quen biết ấy, hai vị “bằng hữu” kia ngày nào cũng ở trước mặt nguyên chủ ra sức ca tụng Triệu Quang Diệu - nói hắn tài hoa tuyệt thế, nhân phẩm cao khiết, đối với nàng một lòng một dạ; tâng bốc hắn đến mức trên trời có, dưới đất không, như thể thiên hạ này chẳng còn nam nhân nào khác ngoài hắn!

Cứ như vậy, nguyên chủ bị ru ngủ trong những lời đường mật, cứng đầu cứng cổ đòi gả cho hắn, thậm chí ngay cả việc nhảy hồ hôm nay cũng là do hai “bằng hữu” ấy xúi giục mà nên!

Càng lật lại ký ức của nguyên chủ trong đầu, Nhuận Doanh An càng thấy ngứa ngáy muốn vác đao chém người.

Mẹ nó, đây mà là “bằng hữu” sao? Rõ ràng là hai con trà độc hại người không ghê tay!

Nhưng trước mắt, nàng hiểu rõ tình thế đã nguy ngập. Chuyện tìm hai ả kia tính sổ phải gác lại sau.

Giờ việc trọng yếu nhất là…làm sao xoa dịu vị Vương gia cao cao tại thượng đang ngồi trước mặt này, người mới thực sự xứng đáng với câu “trên trời có, dưới đất không”.

- Vương gia...

Nàng cất giọng trang trọng.

- Tiểu nữ dám lấy trời đất làm chứng, tiểu nữ đối với tên Triệu Quang Diệu kia thật không hề có nửa phần tư tình! Tất cả đều là do kẻ có tâm tư đen tối, ganh ghét tiểu nữ, cố ý ly gián, vu khống, bịa đặt chuyện xằng bậy, khiến hôn sự giữa tiểu nữ và Vương gia bị ảnh hưởng! Nếu tiểu nữ có nửa câu gian dối, thì khi ăn sẽ bị nghẹn chết, uống nước sẽ bị sặc chết, đi đường vấp ngã chết, ngủ cũng bị mộng mà chết!... Tóm lại, nếu tiểu nữ có chút bất trung bất tín với Vương gia, ắt không được chết lành!

Nàng không né tránh ánh mắt sâu thẳm như vực kia, mà thẳng thắn đối diện, giọng điệu nghiêm nghị, thần sắc kiên định, vừa dứt lời, lời thề độc tựa dao, rơi xuống đất vang như sắt đá.

Kẻ đầu óc có phân tro, lưng chừng tình ý, là nguyên chủ kia. Còn nàng - Nhuận Doanh An - chẳng dính dáng gì đến những chuyện hoang đường ấy.

Đừng nói thề độc, nếu giờ có người bảo nàng giết Triệu Quang Diệu để tỏ lòng trung trinh, nàng cũng không hề chớp mắt mà làm được!

Chap 2

Lời thề của nàng vừa dứt, Tư Dữu Lẫm chỉ khẽ nhướng mày, sắc mặt không hề biến đổi, dường như chẳng mấy quan tâm.

Ngược lại, phản ứng dữ dội nhất lại là Nhuận Bình Xương đang đứng bên cạnh.

Ông trợn tròn mắt nhìn con gái, như thể trước mặt là một kẻ vừa đội mồ sống dậy.

Dẫu sao mới một canh giờ trước, đứa con gái này còn sống chết đòi gả cho Triệu Quang Diệu, khóc lóc om sòm không chịu nghe lời. Vậy mà giờ đây, lại đứng giữa đại sảnh, miệng thề độc đòi cắt đứt mọi liên hệ với hắn…

Chẳng lẽ trong ao nước kia có thứ thần dược gì đó, khiến đầu óc con gái ông tỉnh táo ra rồi sao?

Tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng thấy nữ nhi đột nhiên thay đổi đến thế, Nhuận Bình Xương vẫn không giấu nổi niềm vui sướng len lén dâng lên.

Định thần lại, ông vội vàng lên tiếng thay con gái cầu xin:

- Vương gia, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi! Xin Vương gia chớ nghe lời kẻ khác bịa đặt mà hủy đi mối lương duyên tốt đẹp giữa tiểu nữ và người a!

Tư Dữu Lẫm hơi nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo mà sắc bén quét qua ông:

- Nhuận đại nhân, nếu bổn vương nhớ không lầm, vừa rồi là chính ngươi đứng ra cầu xin, muốn thay nữ nhi hủy bỏ hôn ước với bổn vương. Chính ngươi còn chẳng tin tưởng con gái mình, vậy cớ gì lại muốn bổn vương tin tưởng?

Mặt Nhuận Bình Xương lập tức cứng lại, đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố nào đó mà chui xuống.

Ông hung hăng liếc con gái một cái, cố nén giận, gượng cười nói:

- Vương gia, nói đi nói lại cũng là lỗi ở hạ quan. Vừa hồi phủ, chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành…

Chưa đợi ông nói hết, Nhuận Doanh An đã vội đỡ lời:

- Vương gia, việc này không thể trách phụ thân. Người bận rộn chính sự, việc trong phủ phần lớn đều do nhị nương của tiểu nữ quản lý. Việc phụ thân lơ là giáo dưỡng tiểu nữ, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Người nàng nói đến là Nhị nương Lưu Uyển, chính là kế mẫu của nguyên chủ.

Đừng trách nàng vô tình lôi vị kế mẫu này xuống nước, bởi Lưu Uyển trước mặt thì ôn nhu hiền hậu, sau lưng lại chẳng ít lần giở trò ám hại nguyên chủ.

Hai ả Diêu Di Hoa và Nhuận Chi Chi kia hại nàng sa lầy, há lại không có bàn tay Lưu Uyển ở phía sau thúc đẩy?

Dĩ nhiên Nhuận Bình Xương hiểu rõ con gái mình đang cố ý dời lửa sang người khác, song trong cục diện hiện tại, có người chịu tội thay cũng tốt, chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều.

Thế là ông lập tức phối hợp, ra vẻ tức giận nói:

- Uyển nương thật quá đáng! Việc còn chưa tra rõ, lại để mặc hạ nhân đồn thổi nhảm nhí, chuyện này, ta nhất định phải nghiêm trị!

Nhuận Doanh An lặng lẽ quan sát nam nhân đang ngồi trên cao.

Đáng tiếc, vị Thục Ninh Vương ấy chẳng để lộ nửa điểm hỉ nộ. Toàn thân hắn tĩnh lặng như nước, uy nghiêm mà sâu thẳm, khiến người ta khó lòng đoán được hắn đang nghĩ gì, càng chẳng thể biết bước kế tiếp của hắn là gì.

Đúng vào lúc không khí trong sảnh nặng nề đến cực điểm, quản gia đột nhiên bước nhanh vào, cúi người bẩm báo:

- Lão gia, công tử nhà họ Triệu… cùng tiểu thư nhà họ Diêu và đường tiểu thư đã đến rồi ạ.

Nghe vậy, sắc mặt của Nhuận Bình Xương đen như mực, ông ta lập tức quát to với quản gia:

- Ngươi mù rồi sao? Không thấy Thục Ninh Vương đang ngồi đây ư? Cái gì mà nhà họ Triệu, nhà họ Diêu, tất cả đều mau đuổi đi cho ta! Nếu còn dám bước chân vào phủ ta, làm hư con gái ta, ta đánh gãy chân chúng nó!

Sắc mặt Nhuận Doanh An cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Hai tiện nhân Diêu Di Hoa và Nhuận Chi Chi, chẳng phải đơn giản là chỉ muốn xem trò vui, mà là nhất quyết muốn gán cho nguyên chủ cái danh thay lòng đổi dạ, bất trung bất liệt, không biết liêm sỉ!

Nàng đứng dậy, nắm lấy cổ tay phụ thân, dõng dạc nói:

- Phụ thân, ba người bọn họ đã hại con từ lâu. Hôm nay vừa khéo Vương gia đang có mặt, con muốn ngay tại đây đối chất rõ ràng, để Vương gia nhìn xem, rốt cuộc con có phải là kẻ lòng dạ bất chính như lời đồn hay không!

Nhuận Bình Xương nghiêng mắt nhìn nàng, mồ hôi lạnh túa ra ở thái dương, ánh mắt nhìn con gái chẳng khác nào nhìn quái vật.

Con nha đầu chết tiệt này lại định giở trò gì nữa đây?!

Đừng nói là ngoài kia đồn thổi, ngay cả trước mặt ông, con bé này cũng từng không biết bao nhiêu lần mở miệng bênh vực tên họ Triệu kia. Nay lại đòi đối chất trước mặt Thục Ninh Vương, chẳng phải là muốn giẫm nát mặt mũi ông xuống đất sao?

Thế nhưng, chưa kịp lên tiếng mắng, Nhuận Doanh An đã nhanh hơn một bước, quay sang phân phó lão quản gia:

- Đưa bọn họ vào đi.

- Nhuận Doanh An!

Giọng Nhuận Bình Xương run lên, nghiến răng nghiến lợi gằng giọng.

Song Nhuận Doanh An chẳng buồn để ý đến ông, chỉ quay người, hướng về phía Thục Ninh Vương nhẹ giọng nói:

- Vương gia, tục ngữ có câu: tai nghe là hư, mắt thấy mới thật. Dẫu ta có biện giải thế nào, cũng khó dập tắt lời đồn bên ngoài. Nhưng ta trong sạch, chẳng sợ bóng mình nghiêng lệch. Hôm nay ta nguyện đối chất ngay trước mặt Vương gia, để minh chứng sự thanh bạch của bản thân. Nếu sau khi đối chứng, Vương gia vẫn còn điều gì bất mãn, ta xin chịu mọi sự trừng phạt, tuyệt không nửa lời oán than.

Chap 3

Tư Dữu Lẫm hơi nheo đôi mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực, chuyên chú dừng lại trên người nàng.

Sắc mặt hắn không hề có lấy một tia phẫn nộ, song chính dáng vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt ấy, không lộ vui giận, không tỏ ý gì, mới là thứ khiến người ta phải run sợ.

Thế mà Nhuận Doanh An chẳng hề né tránh, thậm chí còn bình thản đối diện với ánh mắt hắn, vẻ mặt tự tin, như đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.

Chẳng bao lâu sau, lão quản gia đã dẫn theo hai nữ một nam bước vào sảnh đường.

Nhìn thấy Thục Ninh Vương đang ngồi ở ghế chủ vị, ba người kia không hề lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh, khuôn phép mà tiến lên hành lễ.

- Miễn lễ.

Giọng Tư Dữu Lẫm tuy lạnh nhạt, nhưng vẫn để bọn họ đứng dậy.

Ba người cùng tạ ơn. Vừa đứng lên, Triệu Quang Diệu đã vội vàng xoay người, trong ánh mắt mọi người mà vươn tay định nắm lấy tay Nhuận Doanh An, giọng khẩn thiết đầy xúc động:

- An An, nghe nói nàng vì ta mà định tìm cái chết? Sao nàng lại ngốc thế! Nếu nàng có mệnh hệ gì, đời này ta biết sống sao cho phải!

Nhuận Doanh An phản ứng cực nhanh, lập tức lùi lại hai bước, tránh khỏi bàn tay hắn.

- An An?

Thấy nàng né tránh, Triệu Quang Diệu thoáng sững người, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.

Hai người đi cùng là Diêu Di Hoa và Nhuận Chi Chi liền nhìn nhau một cái, ánh mắt giao nhau đầy ngầm hiểu.

Có lẽ đoán được là vì sự hiện diện của Thục Ninh Vương, Diêu Di Hoa liền cất giọng dịu dàng tự trách:

- An An, chúng ta thật không ngờ Vương gia lại đến. Nếu sớm biết người có mặt, chúng ta đã không dám quấy rầy vào lúc này.

Bên cạnh, Nhuận Chi Chi liền liếc nàng ta một cái, giọng nửa oán trách nửa giễu cợt:

- Đừng nói thế, Hoa nhi. Vương gia đã ở đây, vậy chẳng phải càng tốt sao? Chi bằng để An An tự mình đưa ra lựa chọn trước mặt Vương gia, khỏi để người bị kẻ khác che mắt, như thế đôi bên đều rõ ràng.

Nếu có thể, Nhuận Doanh An thật muốn đâm mỗi kẻ một nhát, tiễn cả ba thứ rắn độc kia về suối vàng cho rồi!

Còn cái gã Triệu Quang Diệu nghèo mạt ấy, nàng thật sự muốn thiến hắn ngay tại chỗ cho hả giận!

Nàng hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân nuốt trọn cơn tức giận đang dâng lên, rồi thuận theo lời Nhuận Chi Chi, mỉm cười nói:

- Đường tỷ nói cũng có lý. Vì thanh danh của tất cả chúng ta, hôm nay ngay trước mặt Vương gia, chi bằng cùng nhau nói rõ mọi chuyện.

Nghe nàng nói thế, Diêu Di Hoa và Nhuận Chi Chi đều mừng rỡ, đồng loạt quay sang nhìn Triệu Quang Diệu với ánh mắt chờ đợi.

Triệu Quang Diệu còn tưởng Nhuận Doanh An định nhân cơ hội này để bày tỏ tình cảm trước mặt Thục Ninh Vương, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức gọi:

- An An…

Nàng liền giơ tay chặn lời hắn, sắc mặt nghiêm túc, cất giọng rõ ràng:

- Đã nói muốn làm sáng tỏ trước mặt Vương gia, vậy ta hỏi gì, các ngươi chỉ cần trả lời thật là được.

- Được, được!

Triệu Quang Diệu gấp rút gật đầu, ra vẻ phối hợp vô cùng.

Ánh mắt Nhuận Doanh An thoáng chuyển, rồi nàng hướng về phía Diêu Di Hoa, mở miệng hỏi câu đầu tiên:

- Triệu công tử và huynh trưởng của ngươi là đồng môn, có đúng không?

Diêu Di Hoa khẽ gật đầu:

- Phải.

Khóe môi Nhuận Doanh An khẽ nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt:

- Một tháng trước, sinh nhật huynh trưởng ngươi, ngươi mở yến chiêu đãi đồng môn, lại đặc biệt mời ta đến phủ làm khách, có đúng chăng?

Diêu Di Hoa thoáng ngơ ngác, không hiểu nàng hỏi mấy chuyện này để làm gì. Song thấy đối phương mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, chẳng có vẻ gì là oán hận, nên vẫn gật đầu phối hợp:

- Phải, lần ấy ở phủ ta, ngươi cùng Triệu công tử...

Tuy nhiên, Nhuận Doanh An lại giơ tay ngắt lời nàng, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh:

- Đường tỷ, Triệu công tử phong độ tuấn nhã, văn tài xuất chúng, có tướng mạo của một vị trạng nguyên, những lời ấy đều là do tỷ nói với ta, phải không?

Nhuận Chi Chi nghe nàng hỏi, trong lòng chợt thấy có gì đó không ổn, liền bất giác liếc sang Diêu Di Hoa.

Nhuận Bình Xương nhìn cảnh ấy liền quát khẽ:

- Chi Chi, đường muội hỏi ngươi, sao còn nhìn sang tiểu thư nhà họ Diêu làm gì?

Nhuận Chi Chi bị ông quát, chỉ đành quay lại, miễn cưỡng gật đầu:

- Phải… ta từng nói qua Triệu công tử…

Chưa để nàng nói hết, Nhuận Doanh An đã truy hỏi tiếp:

- Triệu công tử gia cảnh bần hàn, tỷ động lòng trắc ẩn, khuyên ta giúp đỡ hắn học hành thi cử, thậm chí còn bảo ta đem căn viện dưới danh nghĩa ta cho hắn ở tạm, phải hay không?

Nghe đến đây, sắc mặt của Nhuận Chi Chi và Diêu Di Hoa đều đồng loạt biến đổi.

Triệu Quang Diệu lại càng kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại đem mấy chuyện ấy nói toạc ra trước mặt bao người! Mặt hắn lập tức nóng ran, đỏ bừng tới mang tai:

- An An, đang nói chuyện giữa ta với nàng, sao nàng lại lôi mấy việc ấy ra làm gì?

Nhuận Doanh An khẽ nhướng mày, môi cong lên mang theo ý cười châm biếm:

- Ta chính là đang nói chuyện giữa ta và ngươi đó thôi.

- Nhưng những việc ấy...

- Đủ rồi!

Nàng dứt khoát cắt ngang lời hắn, rồi bỗng nhiên xoay người, "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tư Dữu Lẫm, giọng trong trẻo nhưng kiên định vang lên giữa sảnh:

- Vương gia, ngài cũng nghe rõ cả rồi. Tiểu nữ nghe chính miệng họ thừa nhận. Tiểu thư nhà họ Diêu mượn danh tiệc sinh thần của huynh trưởng mình, cố ý bày mưu cho tiểu nữ và Triệu công tử gặp gỡ. Đường tỷ Nhuận Chi Chi thì suốt ngày ở bên tai tiểu nữ ca tụng Triệu công tử, mong se duyên cho đôi bên. Tiểu nữ vốn lòng dạ mềm yếu, lại coi hai người họ như bạn chí thân, nể tình khó chối, nên mới nhiều lần giúp đỡ Triệu công tử. Cũng chính vì thế mà sinh ra bao điều hiểu lầm, khiến kẻ khác tưởng rằng tiểu nữ cùng hắn có tư tình mờ ám.

Lời nàng rành rẽ, chặt chẽ từng câu, nghe vào tai người khác, quả thật là có lý có chứng.

Ba người đối diện, Triệu Quang Diệu, Diêu Di Hoa, và Nhuận Chi Chi đều như bị người tát thẳng vào mặt, sắc diện tức thì trắng bệch.

Trong đó, phản ứng dữ dội nhất chính là Triệu Quang Diệu!

Hôm nay hắn đến đây, vốn tự tin sẽ được coi như con rể tương lai của Đại học sĩ phủ, trong lòng sẵn sàng chờ nàng trước mặt Thục Ninh Vương khẳng định "sống chết có nhau".

Nào ngờ, nàng chẳng những không biểu lộ nửa điểm tình ý, mà còn trước mặt bao người thẳng tay cắt đứt mọi ràng buộc!

- An An… nàng… nàng có ý gì vậy?

Hắn nhìn nàng, đôi mắt đầy hoảng loạn không thể tin nổi.

Diêu Di Hoa cũng không kìm được phẫn nộ, chất vấn:

- An An, sao ngươi có thể nói là chúng ta cố ý se duyên cho ngươi và Triệu công tử? Rõ ràng là hai người tình sâu nghĩa nặng! Ngươi quên rồi sao, ngươi còn đem cây trâm ngọc mình quý nhất tặng cho Triệu công tử, coi như tín vật định tình cơ mà!

Nghe nàng nói xong, Triệu Quang Diệu như vừa được nhắc nhở, liền vội vàng móc từ trong áo ra một cây trâm cài nạm bích ngọc, hấp tấp nói:

- An An, đây chẳng phải là tín vật của đôi ta sao? Nàng quên rồi ư?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play