Reng reng reng...
"Kính chào quý khách."
Theo tiếng chuông gió ở cửa quán vang lên, phục vụ viên buột miệng lên tiếng chào hỏi theo thói quen dù trên tay còn đang bận rộn với máy pha cafe.
Nhất thời không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn khách nhưng phục vụ viên vẫn nghe thấy tiếng của khách vang lên bên tai.
"Cho hỏi tôi có thể mang thú cưng vào quán được không?"
Đó là một giọng nói rất hay, dịu dàng và ấm áp của con gái.
Cho dù phục vụ viên là nữ cũng không khỏi sinh ra tò mò về vị khách này mà bớt chút thời gian ngừng tay ngẩng đầu lên.
Sau đó phục vụ viên liền nhìn thấy một người con gái rất đỗi xinh đẹp, tú lệ lại hiền thục, đoan trang đang đứng ở cửa.
Cô chỉ đứng ở đó, trên người mặc một cái áo len dệt kim cổ cao nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga màu trắng sữa cùng váy xếp ly màu xanh rêu đậm và một đôi giày sandal đơn giản, trên tay còn cầm một sợi dây dắt chó nhưng lại giống như một vị tiểu thư đang đứng trong một bữa tiệc sang trọng với ly rượu quý trên tay nở nụ cười dịu dàng, lễ nghi với mọi người.
Nhưng rất nhanh phục vụ viên đã nhận ra điểm khác thường giữa cái sự hoàn hảo đó.
Đó là người con gái có một đôi mắt như hai viên ruby xinh đẹp, tinh xảo, quý giá nhưng nó lại ảm đạm vô quang, không có ánh sáng.
Đôi mắt kia không nhìn vào phục vụ viên hay bất cứ cảnh trí nào trong quán mà chỉ nhìn một khoảng không mơ hồ nào đó.
Phục vụ viên cũng nhìn thấy bên chân cô có một con chó.
Mặc dù chỉ là giống chó cỏ lông vàng không đáng giá bị người ta vứt đầy đường cũng không có người thèm nhận về nuôi nhưng nó lại rất sạch sẽ, lông ở vành mắt có màu đen khiến nó trông đặc biệt có linh tính một cách khó tả. Nó rất ngoan, chỉ ngồi bên chân chủ mà không hề ngó nghiêng xung quanh như những con chó khác khi đi vào chỗ lạ.
Một chủ một chó lịch sự đứng ở ngưỡng cửa vì sợ quán không cho mang thú cưng vào.
Nếu phục vụ viên mà nói không được người con gái sẽ lịch sự mang chó đi ngay mà không trách móc tiếng nào.
Trong quán không có quy định không thể mang theo thú cưng chứ chưa nói đến bản thân phục vụ viên đã có cảm tình với vị khách này ngay từ ánh mắt đầu tiên. Cô nàng vừa nói thật đáng tiếc cho một người con gái đẹp vừa lập tức bảo: "Quý khách cứ vào đi ạ. Chỉ cần đừng để thú cưng chạy loạn trong quán là được."
Hạ Thường Hi mỉm cười nói: "Cô yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không chạy loạn."
"Gâu."
Phục vụ viên nghe cô nói xong thì liền nghe thấy một tiếng chó sủa rất nhẹ, giống như đang đáp lại lời của cô.
Khi phục vụ viên đang kinh ngạc thì thấy đôi chủ tớ kỳ lạ này đã đi vào quán.
Chú chó đi chậm ở phía trước, người con gái đi phía sau. Bước chân lại vững vàng không giống như không nhìn thấy gì chuẩn xác đi đến chỗ quầy.
Phục vụ viên ngỡ ngàng khi nhận ra một sự thật rằng sở dĩ mình có thể nhận ra mắt người con gái có tật là vì cô đang đứng yên và vừa lúc đứng đối diện mình. Nếu người con gái đang đi thì sợ rằng phục vụ viên chẳng thể nhận ra được.
Và thứ khiến người con gái có thể đạp bước bình thường mà không chịu chút trở ngại nào là...
"Gâu!"
_____
"Nước của quý khách đây. Hẹn gặp lại quý khách!"
"Cảm ơn."
Hạ Thường Hi không biết cảm khái trong lòng phục vụ viên mà mỉm cười nhận lấy túi đựng đồ uống rồi điềm đạm quay đầu rời khỏi quán.
"Gâu."
Chú chó vàng không ngoại lệ chủ động chạy lên trước dẫn đường.
Phục vụ viên không ngừng nghe nó kêu, trong thoáng chốc cô nàng có ảo giác nó đang nhắc nhở người con gái nên đi thế nào mới đúng.
Phục vụ viên lắc đầu tự cười nói sao có thể.
Một lát sau trên con đường hơi vắng vẻ lại ít đèn đường cách quán cafe năm sáu trăm mét có một đôi chủ tớ đang bình tĩnh đi trong đêm. Bóng tối xung quanh giống như vô hình, chẳng mang lại bất cứ trở ngại nào cho họ.
"Gâu."
"Ừm."
Lâu lâu trên con đường vắng lại vang lên tiếng chó sủa xen lẫn với tiếng nói như đang đáp lại của người con gái, nghe vào tai lại hài hòa đến không ngờ.
Không chút nghi ngờ nào họ sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi về tới nhà.
Nhưng không ngờ giữa chừng lại có biến cố xảy ra.
"Gâu gâu gâu!"
Chú chó cỏ lông vàng đột nhiên ngẩng đầu hướng về một con hẻm nhỏ bên đường họ đi sủa không ngừng.
Chính là tiếng sủa của nó có quy luật đến không ngờ, không giống như đang sủa loạn.
Hạ Thường Hi cũng dừng chân theo, hơi hướng đôi mắt không có tiêu cự về phía đó dù cô chẳng nhìn thấy gì.
"Bên đó có người?"
"Gâu!"
"Bị thương sao..."
Hạ Thường Hi vừa than nhẹ một tiếng vừa đi về phía đó.
"Gâu!"
Chú chó vàng có vẻ không đồng ý không ngừng đảo quanh chân cô.
Hạ Thường Hi khẽ trấn an nó: "Tôi chỉ nhìn một cái thôi. Mày cũng nói không còn ai khác mà."
"Gâu..."
Tiếng sủa của chú chó yếu đi, mang theo sự bất lực nhưng không ngăn cản nữa.
Hạ Thường Hi khẽ cười rồi đi vào trong hẻm.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy người bị thương nằm đằng sau mấy xe rác.
Phải nói rằng nếu không có chú chó dẫn dắt thì chẳng ai ngờ được ở đây lại một người nằm.
"Gâu!"
"Tôi biết, nhưng anh ta ngất đi rồi mà, sẽ không có nguy hiểm đâu."
Hạ Thường Hi hơi khom lưng, đôi mắt mù lòa không thể nào nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông nằm trong góc tối, cô chỉ có thể thông qua mùi máu tươi biết anh ta bị thương, còn không nhẹ. Máu chảy khá nhiều.
"Gọi 120 thôi."
Gặp người bị thương gọi cấp cứu là thường thức của con người.
Nhưng cô vừa mới cầm điện thoại trong tay, còn chưa kịp bấm thì biến cố xảy ra.
Gâu gâu gâu gâu!!!
Trong con hẻm nhỏ bất ngờ vang lên một loạt tiếng chó sủa mang đầy địch ý khiến người ta giật mình.
Hạ Thường Hi cũng giật mình đánh rơi cả điện thoại.
Nhưng nguyên nhân khiến cô giật mình không phải tiếng chó sủa mà là cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh nắm chặt, sức lực người nọ dùng cứ như muốn bóp gãy tay cô.
Điện thoại cũng vì cô bị đau không thể nắm chắc nên mới rơi xuống.
Hạ Thường Hi không nhìn thấy người đàn ông bị thương vốn tưởng đã bất tỉnh nhân sự trong góc tối hẻo lánh lại đột nhiên bật nửa người dậy nắm chặt cổ tay cô. Đôi mắt sắc bén như dao nhìn cô còn lạnh lẽo hơn con dao gập hắn nắm trong tay đang đặt cách cổ cô ba phân.
Chỉ cần Hạ Thường Hi có chút dị động nào sẽ lập tức cứa đứt cổ cô không chút do dự.
Nhưng Hạ Thường Hi không nhìn thấy, tiếng gầm gừ đầy địch ý của chú chó lông vàng vẫn không ngừng vang lên. So với con dao sắc nhọn còn dính chút chất lỏng màu đỏ rợn người đang đặt trên cổ mình cô càng cảm nhận rõ ràng hơn là bàn tay to hơn cổ tay cô rất nhiều lần, tuy lạnh nhưng vô cùng hữu lực.
Cô khẽ cất giọng ôn hòa: "Anh bị thương rồi, tôi chỉ muốn gọi cấp cứu thôi."
Cô đợi một đỗi mới nghe một tiếng nói khác vang lên trong con hẻm.
"Không cần."
Đó là một giọng nói cực kỳ gợi cảm, nam tính vô cùng. Có lẽ là do bị thương nên âm thanh nghe yếu ớt hẳn, nhưng độ lạnh lùng vẫn đầy đủ như thường.
Đối phương tuyệt nhiên không cần cô lo chuyện bao đồng.
Hạ Thường Hi hơi đắn đo.
"Gừ gừ..."
Tiếng chú chó gầm nhẹ như nhắc nhở cô.
Hạ Thường Hi nhẹ giọng trấn an nó: "Được rồi Đông Đông, đừng kêu, sẽ làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh."
"Gừ."
Chú chó rên lên một tiếng như phản đối nhưng cũng không còn kêu nữa. Nhưng nó vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trong bóng tối kia.
Trực giác của nó nói cho nó biết người đàn ông kia vô cùng nguy hiểm, thế mà chủ nó lại không chịu nghe khiến nó bất lực vô cùng.
Trong bóng tối, Đới Lang đem cảnh tượng trước mặt thu hết vào tầm mắt, ánh mắt lạnh như băng chợt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng sự đề phòng khi rơi trên đôi mắt không có tiêu cự của người con gái lại giảm đi một chút.
Hạ Thường Hi lại không biết, sau khi trấn an được Đông Đông cô khẽ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Nhà tôi ở gần đây, nếu anh không muốn đi bệnh viện, cũng còn sức để đi thì đến nhà tôi đi. Tuy tôi không giúp anh băng bó vết thương được nhưng trong nhà có đồ sơ cứu."
Cô vừa nói vừa cảm nhận lực đạo đang siết chặt cổ tay mình, giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh: "Anh cũng thấy đó, tôi không nhìn thấy anh, sẽ không làm hại anh được. Trong nhà tôi cũng không có ai."
Vậy sao cô còn dám mời một người đàn ông đang bị thương không rõ lai lịch về nhà?
Này là não thiếu dây thần kinh nào rồi? Đới Lang thật không hiểu nổi.
Hạ Thường Hi không biết mình đang bị mắng, cô thử hỏi lại: "Anh có đi không?"
Đới Lang nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng quyết định đi thử.
Tuy rằng trước đó anh cảm thấy sẽ không có người tìm đến được đây nhưng anh còn chưa nằm được bao lâu đã bị một người mù bắt gặp, Đới Lang không dám chắc chắn thế nữa.
Quả thật Đới Lang bị thương khá nặng. Anh bị dao đâm thủng bụng còn ôm vết thương chạy mấy cây số. Nhưng những vết thương như vậy từ khi lăn lộn trong thế giới ngầm anh đã bị rất nhiều, nó lại không phải vết thương tại nơi trí mạng nên dù mất khá nhiều máu, cũng mệt mỏi không chịu nổi nhưng anh vẫn đứng lên được.
Hạ Thường Hi chỉ cảm thấy cổ tay mình bị kéo một cái khiến cô hơi lảo đảo, sau đó một thân hình cao lớn hơn cô rất nhiều đã áp tới, gần như đem toàn bộ sức nặng đè lên người cô.
Đã rất lâu chưa từng có ai gần người cô như vậy, Hạ Thường Hi có chút thất thần trong giây lát nhưng rất nhanh đã dùng lực ôm lấy người đàn ông kia.
Thời điểm đó người bị cô ôm cũng khựng lại một cái nhưng Hạ Thường Hi không nhận ra.
Cô bị người nọ đè nặng không thẳng lưng lên được, phải cố hết sức mới không để cho cả hai ngã lăn ra, trán rỉ mồ hôi nói với chú chó vàng: "Đi thôi, về nhà thôi Đông Đông."
"Gâu..."
Đông Đông rất không tình nguyện sủa một tiếng nhưng vẫn đi trước dẫn đường.
Dù vậy lâu lâu nó lại quay đầu cảnh giác trừng người đàn ông nào đó.
Đới Lang thật lòng không để một con chó vào mắt.
Anh cùng lắm chỉ cảm thấy hứng thú với sự linh tính của nó cùng với quá trình tương tác giữa nó với người chủ nhân kỳ lạ. Đối với sự uy hiếp của nó anh làm như không thấy, sự chú ý lại tập trung hết lên người con gái gần như bị anh ôm trong ngực.
Bởi vì họ dựa vào nhau gần đến mức không còn khe hở nên Đới Lang ngửi được rõ ràng mùi hương thanh mát trên người người con gái.
Cái mùi hương ấy áp hẳn mùi máu, cưỡng ép chui vào mũi anh.
Đới Lang nhìn khuôn mặt trắng nhỏ xinh xắn đã lấm tấm mồ hôi trong gang tấc, ánh mắt hơi trầm xuống.
Mặc dù Hạ Thường Hi nói nhà cô gần đây nhưng hai người cà lếch cà lếch gần nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Suốt cả đoạn đường đó đều bình yên vô sự cũng không đụng đến bất cứ người qua đường nào nhưng nội tâm Đới Lang lại không bình lặng lắm. Đến cuối cùng choáng ngộp trong lòng anh toàn là sự kinh ngạc, khó hiểu cùng sự tò mò không kiềm chế được.
Chỉ vì cả đoạn đường anh nhìn người con gái mù kia đỡ lấy anh, dù chật vật thật nhưng chưa từng vấp té lần nào.
Có mấy lần anh đã cố ý không nhắc nhở cô chướng ngại vật trên đường, nhưng kết quả chỉ khiến anh càng thêm kinh ngạc.
Mỗi lần như vậy anh tận mắt nhìn thấy con chó tên Đông Đông kia sủa một tiếng nhỏ. Lại sủa một tiếng mà người con gái trông chẳng khác gì người bình thường thành công mang một người bệnh như anh về nhà mình.
Bảo không kinh ngạc sao được.
Có mấy lần Đới Lang nghi ngờ con chó kia đang nhắc đường cho cô. Mà người con gái nọ lại mạc danh kỳ diệu nghe hiểu được ý nghĩa trong tiếng sủa của nó.
Lần nào nghĩ vậy xong anh cũng tự lắc đầu cười bảo mình điên rồi. Mất máu nhiều đến mức sinh ra ảo tưởng.
Đới Lang cứ thế mang tâm tình phức tạp cả đoạn đường.
Nhưng đến nhà người con gái anh lại bất ngờ thêm lần nữa.
Đới Lang vẫn nhớ người con gái nói cô ở một mình, anh cứ tưởng nhà của cô nằm trong một khu chung cư nào đó hay một căn nhà trọ, nhưng không nhờ nó lại là một ngôi nhà riêng biệt có cả sân vườn còn khá lớn. Anh có chút bất ngờ với sự giàu có của cô, nhưng thứ khiến anh bất ngờ hơn lại là thứ khác.
Chó, thật nhiều chó.
Không, còn cả mèo. Chắc còn con gì khác nữa mà tại ban đêm nên anh không nhìn thấy.
Dù sao thì Đới Lang vẫn cứ tưởng mình vào nhầm cửa hàng thú cưng.
Nhưng có cái cửa hàng nào thả rong chó mèo như thế?
Sân vườn lớn lấp ló bóng chó mèo như những sát thủ âm thầm ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào Đới Lang.
Cho dù là người cứng gan như Đới Lang đụng trường hợp này còn nghĩ nhượng bộ lui binh cho an ổn. Anh nghĩ mình đã hiểu nguyên nhân vì sao người con gái kia chẳng sợ mang anh về nhà.
Dù sao với tình trạng của anh bây giờ là đấu không lại đám chó mèo này.
Chưa nói có mấy con chó hình thể khá lớn trong sân, chỉ là mỗi con nhào lên cho anh một cào cũng đủ sài rồi.
Đới Lang mặc dù không sợ nhưng anh vẫn biết người dưới mái hiên nên cúi đầu, anh âm thầm thu bớt khí thế trên người mình nhưng cũng không tỏ ra quá yếu thế.
Anh còn nhớ đánh giá của một người nuôi chó ngao: "Muốn chó phục tùng mình thì phải cường thế hơn nó, có vậy mới trấn áp được nó. Nếu để nó nhận ra mình sợ nó thì nó sẽ thể hiện sự trên cơ mình như một bản năng muốn làm con đầu đàn bằng cách không bao giờ khuất phục mình."
"Anh đừng sợ, tụi nó hiền lắm."
Ngay lúc này anh nghe người con gái nói như vậy.
Đới Lang khó được dùng sự im lặng để thể hiện sự phản đối.
Rồi anh lại lần nữa đánh giá lại người con gái bên cạnh.
Người con gái nhìn như vô hại và yếu đuối này thực chất không hề dễ bị bắt nạt. Cô cũng có một trái tim vô cùng mạnh mẽ.
Càng bước vào nhà anh càng cảm nhận rõ điều đó.
"Hạ Hạ, đừng dọa khách."
"A Xuân, không được gừ."
"Lập Thu, giúp chị lấy hộp y tế đến đây."
Đám chó quay quanh họ từ ngoài cửa vào đến trong nhà chính là bị người con gái nhẹ nhàng nói một câu liền im lặng nằm hết trên sàn, không hề hó hé lấy một tiếng, chỉ có đôi mắt láo liên không ngừng nhìn họ mới thể hiện chúng nó vẫn luôn để ý đến vị khách là anh này.
Con chó màu đen tên Lập Thu còn thông minh đến mức gặm hộp y tế đến cho người con gái.
Đới Lang chết lặng nhìn cảnh tượng náo nhiệt mà trật tự khó tả trong phòng khách, anh quyết định im lặng dùng thiết lập lạnh lùng khó gần của mình để đối phó tình huống này.
Được người con gái đỡ ngồi xuống ghế sofa, anh nhận hộp y tế rồi bắt đầu cởi áo xử lý vết thương.
Trong lúc đó người con gái mù nọ đều ngồi bên cạnh anh, đôi mắt vô hồn hướng về anh một cách vô định vừa chầm chậm vuốt đầu con chó Lập Thu nọ.
Có một con mèo ta màu đen không tiếng động nhảy lên lưng ghế sofa. Nó ngang nhiên đi ngang qua lưng anh, ung dung đến bên cạnh người con gái, dụi vào cổ cô kêu một tiếng: "Meo."
Sau đó anh nghe người con gái nói: "Nhặt được đó."
"..."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play