Chồng Ơi ~ Ra Là Anh Nằm Dưới À?~
ngày định mệnh!
mẹ anh
Quang Anh… nhà ta không còn cách nào khác nữa rồi..
Giọng bà vang lên giữa căn nhà cũ kỹ.
Bên ngoài, trời vừa đổ cơn mưa nhẹ, nước chảy xuống mái tôn loang loáng, nghe như từng tiếng gõ của định mệnh.
Nguyễn Quang Anh ngồi thẳng lưng trên ghế gỗ, đôi mắt sẫm màu nhìn xuống tờ giấy nợ bị gấp mép, dấu đỏ của ngân hàng in hằn rõ rệt.
Gia đình anh – vốn từng có một cửa hàng nhỏ – sau mấy năm làm ăn thất bại, giờ nợ chồng chất.
mẹ anh
//Run run nói tiếp//Bên nhà Hoàng gia… họ nói chỉ cần con chịu gả sang đó, món nợ này họ sẽ xóa.
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không//Gả à… mẹ đang nói con là con gái sao?
mẹ anh
//Khẽ lau nước mắt//“Con trai hay con gái gì cũng được, miễn cứu được nhà này… Người ta nói cậu chủ Hoàng Đức Duy là alpha, hiền lành, tốt tính lắm!..
mẹ anh
Chỉ cần con sang đó, sống tử tế với người ta… thì cả nhà mình mới yên ổn.
Quang Anh im lặng một lúc lâu.
Bên ngoài, tiếng sấm nổ xa xa.
Anh đứng dậy, khoác áo mưa, chỉ buông một câu ngắn gọn:
Nguyễn Quang Anh
Nếu đó là cách để mẹ bớt khóc… con đi.
Cả xóm xôn xao khi thấy chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng nhà Quang Anh.
Từ trong xe bước ra là người đàn ông tầm tuổi anh, dáng cao, khuôn mặt sáng, nét mặt lạnh nhạt nhưng toát lên khí chất khó gần – Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
Anh là… Quang Anh?//giọng trầm và khẽ khàn, nghe vừa ấm vừa xa cách//
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ gật đầu// Phải
Hoàng Đức Duy
//Nhìn anh một lượt, ánh mắt mang chút đánh giá//
Hoàng Đức Duy
Anh cao hơn tui thật đó. Nhưng yên tâm, sau này tui sẽ là người chăm lo cho anh. Anh cứ dựa vô tui, đừng lo gì hết!
Giọng nói bình thản, chẳng mang vẻ đùa cợt, khiến người nghe không biết nên cười hay nên sợ.
Quang Anh chỉ im lặng.
Ánh mắt anh dừng lại một giây trên gương mặt lạnh lùng kia, cảm giác khác xa lời đồn “alpha đáng yêu, hoạt bát” mà anh từng nghe.
Người này… rõ ràng không đơn giản.
Trong đầu, anh khẽ nghĩ — thì ra “bị gả” là cảm giác này sao.
---
Tối hôm ấy, nhà Hoàng gia sáng rực đèn.
Lễ cưới tổ chức gấp gáp nhưng không thiếu xa hoa.
Mọi người đều cười nói, chúc mừng “cặp đôi trời định”: một alpha ngầu lạnh và một omega hiền hòa.
Nhưng chẳng ai biết, trong hai người ấy… alpha thật sự lại đang im lặng ngồi dưới ánh đèn vàng, cầm ly rượu, ánh mắt sâu hun hút.
Còn “ hàng giả” kia – người mà thiên hạ tưởng là alpha – chỉ khẽ liếc sang, đôi môi cong nhẹ, ánh nhìn lạnh đến mức không ai dám bắt chuyện.
Quang Anh không nói gì, chỉ nhìn người kia – người chồng mới cưới của mình – và mỉm cười nhạt.
Anh chưa biết rằng, từ giây phút ấy trở đi… người tưởng sẽ nằm trên, hóa ra lại là người nằm dưới.
Chương 2: Đêm tân hôn – Bức tường vô hình
Đêm xuống.
Căn phòng tân hôn sáng nhè nhẹ trong ánh đèn vàng mờ, hương nến thoang thoảng mùi đào phảng phất khắp nơi.
Trên giường, hai bóng người ngồi đối diện nhau — khoảng cách chưa tới một sải tay, mà sao cảm giác lại xa vời đến thế.
Quang Anh tháo cà vạt, chậm rãi cởi khuy áo ngoài.
Anh không nhìn thẳng, chỉ khẽ nói, giọng trầm thấp:
Nguyễn Quang Anh
Anh mệt chưa? Nếu chưa… thì chúng ta nên hoàn thành nghĩa vụ của đêm nay.
Duy hơi khựng lại.
Ánh mắt cậu nhìn anh một thoáng, sau đó cụp xuống.
Ngón tay khẽ siết lấy vạt áo, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng thấp đi thấy rõ:
Hoàng Đức Duy
Tui không muốn.
Nguyễn Quang Anh
//Ngẩng lên, đôi mắt nâu sẫm ánh lên tia khó hiểu//Không muốn? //lặp lại, chậm rãi tiến gần hơn//
Nguyễn Quang Anh
Anh là alpha mà… tại sao lại–
Hoàng Đức Duy
Không phải vì sợ! //ngắt lời, nhanh đến mức như đã chuẩn bị sẵn//
Hoàng Đức Duy
Chỉ là tui không thích làm việc gì khi chưa thật lòng...
Căn phòng chìm trong im lặng.
Tiếng gió lùa qua khe cửa nghe rõ mồn một.
Quang Anh dừng lại giữa chừng, ánh mắt nhìn Duy phức tạp đến lạ.
Người kia vẫn ngồi đó, lưng thẳng, khuôn mặt lạnh tanh, chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng hay bối rối.
Nhưng khi anh vô tình nhìn thấy cổ tay Duy khẽ run, trái tim lại bất giác mềm xuống.
Nguyễn Quang Anh
//Mím môi, khẽ cười nhạt//Được thôi! Em không ép
Quay người định tắt đèn, anh chợt nghe phía sau vang lên tiếng nói nhỏ, gần như thì thầm:
Hoàng Đức Duy
“Tui không yếu đâu… chỉ là… chưa sẵn sàng thôi.”
Câu nói ngắn ngủi ấy khiến Quang Anh khựng lại.
Một cảm giác mơ hồ len vào tim – không phải nghi ngờ về tình cảm, mà là nghi ngờ về chính con người kia.
Nếu Duy thật sự là alpha…
Tại sao mùi hương quanh cậu lại ngọt đến vậy?
mùi hương anh đào ?
Sáng hôm sau, ánh nắng mỏng rọi qua rèm cửa, len vào căn phòng vẫn còn phảng phất mùi nến đêm qua.
Quang Anh trở mình, tay chạm vào khoảng trống bên cạnh.
Duy đã dậy từ sớm.
Chiếc giường phẳng phiu, chăn gối gấp gọn gàng như thể người kia chưa từng nằm ở đó.
Anh khẽ thở dài, ngồi dậy, kéo tấm rèm lên — ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt, làm đôi mắt nâu sẫm ánh lên những suy tư chưa nói thành lời.
Bước xuống bếp, anh thấy Duy đang đứng quay lưng lại, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm tách cà phê.
Giọng người kia vang lên, đều và lạnh:
Hoàng Đức Duy
Em dậy rồi à?
Nguyễn Quang Anh
Dạ. //khẽ đáp//
Duy quay lại, đôi mắt sắc nhưng không hẳn lạnh — chỉ là khó đoán.
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, nói thêm:
Hoàng Đức Duy
Tối qua… anh xin lỗi, nếu làm em thất vọng.
Nguyễn Quang Anh
//Hơi khựng, mím môi//Không có gì đâu ạ. Em hiểu.
Không khí rơi vào im lặng.
Chỉ có tiếng muỗng khẽ chạm vào ly, tiếng nước sôi lách tách trong ấm đun.
Nhưng giữa không gian tĩnh lặng đó, có một thứ gì khác len lỏi — mùi hương đào nhàn nhạt, ngọt mà sâu, vương trên cổ tay Duy khi anh đưa tay gạt tóc.
Quang Anh thoáng sững người.
Hương đó… dịu và ấm, không nồng nặc như pheromone alpha thường có.
Mà lại giống… omega.
Anh khẽ cau mày, giọng nhỏ nhưng đủ để người đối diện nghe:
Nguyễn Quang Anh
Anh xài nước hoa mùi mới à?
Hoàng Đức Duy
Ừ, Mùi đào, em không thích sao?
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ cười, lắc đầu//Không, ngược lại… thơm lắm
Nhưng trong lòng anh lại gợn sóng — một cảm giác mơ hồ, như thể có điều gì đó anh chưa chạm tới được.
Và anh biết, nếu tiếp tục ở cạnh người đàn ông này, bí mật kia sẽ sớm bị hé lộ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play