"Nếu một ngày...Tao không còn là thằng Minh tụi bây từng biết nữa. Thì cho tao xin chút lòng vị tha..."
Bạn không thể thả tự do cho một con cá Chim bằng cách ném nó vào không trung được. Nó không thể bay chỉ vì bạn chấp niệm nó giống một con cá Chuồn.
...
Xin chào!...bất kì ai đó!
Tôi là Đặng Hoàng Minh. Và là một con cá Chim...à không! Phải là một con cá Chim mang danh nghĩa của một con cá Chuồn mới đúng. Cứ xem như tôi đang luyên thuyên mấy thứ khó hiểu cũng được. Vì vốn ra đã thế rồi mà.
Nếu bạn vẫn còn ở đây, mắt vẫn còn lia qua từng con chữ này thì chắc tôi không thể im lặng được rồi. Đã có nhã hứng thì bạn có thể nghe câu chuyện này. Chuyện về thời niên thiếu của một thằng học sinh "bình thường nhưng không bình thường" mang tên Đặng Hoàng Minh.
Cha với mẹ tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Kiên Giang, một nơi ấm của cái nắng trời và lành lạnh của những cơn sóng vỗ. Lúc đó cha tôi là một ngư dân can trường trên con thuyền gỗ nhỏ của ông ấy. Còn mẹ tôi chỉ là một cô công nhân nhỏ trong xí nghiệp may trên thị xã.
Lúc đó tôi làm gì tồn tại nên cũng chẳng biết duyên cớ nào mà họ lại gặp nhau. Nhưng điều tôi biết là mình được cất tiếng khóc đầu tiên chỉ một khoảng thời gian ngắn sau khi họ kết hôn.
Cả nhà ai cũng mừng rỡ vì sự xuất hiện của tôi hết. Rồi bà tôi đặt cho tôi một cái tên, Đặng Hoàng Minh, một cái tên đơn giản nhưng mang đầy gửi gắm của bà giành cho đứa cháu trai nhỏ. Đặng là họ của cha tôi, con Hoàng nằm trong huy hoàng tráng lệ, Minh ý trong minh mẫn tinh anh.
Vì tính đặc thù của nghề chài lưới nên cha tôi mỗi lần ra khơi phải độ đâu đó vài ngày trời cho các chuyến gần bờ và tầm mấy tuần đến cả tháng hơn với các chuyến xa bờ. Tôi lúc nhỏ cũng không nhớ mặt cha nhiều, chỉ có kí ức mấy lần cha về mang theo bao nhiêu là vỏ óc là lạ. Tôi quí nên đan chúng thành dây rồi treo đầy trong phòng, mấy chiếc "chuông gió" tự chế ấy tới giờ vẫn còn hoạt động trơn tru lắm.
Nhưng cũng vì cái nghề này mà lúc nào mẹ tôi cũng thấp thỏm lo lắng cho cha. Tuy không nói nhưng tôi vẫn thấy được vẻ nặng trĩu trong mắt mẹ dù lúc ấy tôi thực chất còn chả biết buồn lo là gì.
Rồi những ngày thơ ấu lớn lên với biển xanh nắng vàng của tôi cứ vậy mà trôi qua êm ả. Tôi hàng ngày nếu không học hành sẽ cùng mấy đứa nhỏ trong xóm đi dọc theo mấy bãi cát dài nhặt vỏ sò hay chơi đuổi bắt. Giờ nhắc lại mà tôi lại thấy nhớ cái cảm giác ấy ghê nơi.
Ngày đó, sau một chuyến đánh lưới xa bờ quay về, cha tôi vẫn mang cho tôi một túi vỏ ốc các loại. Nhưng lạ thay lần này cha không giống mọi khi, bước đi khập khiễng của cha như cho tôi biết rõ được mọi thứ.
Sau lần đó, cũng may cha tôi bình phục nhanh chóng. Nhưng theo lời mấy bác sĩ ở trạm xá thì nếu còn cố sức theo cái nghề này e là sẽ quá sức với cha tôi.
Tôi còn nhớ như in buổi trưa hôm ấy. Tôi vẫn vô tư chân đất chạy về nhà sau khi say sưa chơi với tụi bạn trong xóm. Tôi bước qua cổng nhà, ánh mắt nhìn mấy thứ trước mặt trong hoang mang.
" Nguyên nhà mình sắp đi chơi hả mẹ?" Tôi trông thấy mẹ đang phụ cha bê vác mấy thùng các-tông lớn nhỏ, có cả túi xách to rồi balo, vali đủ thứ.
"Trật lất hết! Không phải đi chơi đâu...nhà mình sắp chuyển đi luôn rồi con." Mẹ tôi vừa nói vừa luôn tay sắp xếp đống đồ đạc ngổn ngang trước mặt.
"Đi?Mà đi đâu dạ mẹ? Sau tụi mình hông ở đây tiếp?" Tôi không hiểu lẻ nên luôn miệng hỏi tới tấp.
"Ở đây thì mần cái gì ăn đây?" Cha tôi lúc này cũng từ ngoài bước vào, phụ mẹ vác hết mớ đồ còn lại ra xe.
"Thôi...Minh ngoan phụ mẹ gom đồ đi con. Lên tới Cần Thơ rồi mẹ thưởng bim bim cho Minh." Mẹ xoa đầu tôi bảo.
"Dạ..." Tôi ậm ừ rồi cũng nghe lời mẹ làm theo.
Tôi ôm thùng đồ chơi của mình ra xe mà mắt như trực trào sắp khóc. Đứa con nít nào lại không buồn khi phải bỏ đi khỏi cái nơi mà nó từng lớn lên? Còn những người mà tôi từng quen thân thì sao? Thằng Sò, con Hương, rồi còn thằng Phi cá mập nữa...
*Grừmm...grừmm...*
Cứ vậy, tôi ngồi trên con xe khách mười sáu chỗ cũ mà lên Cần Thơ. Ánh mắt tiếc nuối của tôi ngoáy lại nhìn qua khung kính nhỏ, nhìn lại lần cuối con đường đất đầy vỏ ốc, bãi cát trắng trải dài và tiếng sóng biển dịu êm như nhạc.
Và nếu bạn giống tôi, thắc mắc sao nhà tôi lại chuyển lên Cần Thơ mà không phải là một thành phố nào khác. Đơn giản là vì gia đình tôi có họ hàng xa trên đây nên ba tôi quyết định lên đây để lập nghiệp thôi.
Con thuyền gỗ nhỏ cùng cha vượt qua bao con sóng cũng được cha bán đi, tôi sao mà không biết cha tiếc nó đến mức nào, chỉ là lúc này cha phải mạnh mẽ hơn để làm chỗ dựa cho mẹ con tôi mà thôi. Mẹ tôi cũng hốt hết mớ hụi chơi dưới quê để mang lên làm vốn. Mớ vàng hồi môn lúc trước mẹ cũng đem đi bán hết ráo.
Nhờ có số vốn ấy mà cả nhà tôi cũng xoay sở mua được một căn nhà khá khang trang để định cư trên cung đường Nguyễn Văn Cừ tấp nập. Tuy không phải đường lộ, chỉ trong con hẻm nhưng đường cũng rất rộng rãi, hai đầu xe bốn bánh vào vẫn vô tư.
Căn nhà màu vàng anh pha be gồm một tầng trệt và thêm hai lầu, có cả ban công ở từng tầng. Còn lời thêm được hai mảnh sân vườn cả trước lẫn sau nên trông rất rộng rãi. Cũng nhờ có mảnh sân si măng trước nhà rộng rãi nên mẹ tôi cũng tận dụng để mở một tiệm tạp hóa. Lúc rảnh mẹ còn nhận sửa hoặc may đồ để kiếm chác thêm được ít thu nhập.
Cha tôi thì mang số vốn còn lại hùng hạp làm ăn với vài người bạn chí cốt thuở còn đi hành hải chung với nhau. Cha mở một xưởng sửa chữa điện lạnh gia dụng trên đường Cách Mạng Tháng Tám. Nhờ uy tín cũng như tay nghề nên xưởng cũng làm ăn rất ổn thỏa.
Về phần tôi, một thằng nhóc miền biển lần đầu lên một thành phố lạ nên có phần ngột ngạt không quen. Nhưng rồi tôi cũng phải học cách chấp nhận, tập thích nghi lại với bầu không khí ở thành phố mới.
Tôi dần quen thuộc hơn với thành phố này, ít nhất là hết mùa hè năm lớp ba...
Đầu năm lớp bốn, cũng là năm đầu tiên tôi học tại trường mới, trường tiểu học Ngô Quyền.
Tôi dè dặt bước từng bước nặng vào cổng trường. Thẳng ra mà nói tôi là một đứa khá nhát, không thích kiểu cuộc sống thay đổi điên cuồng như này chút nào. Tôi còn là một đứa từ quê lên nữa, nhỡ đâu mọi người không thích tôi thì sao đây...?
"Hôm nay lớp mình sẽ chào đón một thành viên mới. Các em cho bạn một tràng pháo tay để khích lệ tinh thần nào!" Cô Giang nói rồi ngoắc tay ra hiệu để tôi ngoài cửa bước vào.
"Chào...mấy bạn...Tui tên là Đặng Hoàng Minh. Tui ở Kiên Giang mới lên đây học." Tôi cuối mặt, miệng nói nho nhỏ như e dè một điều vô hình nào đó.
"Kiên Giang hả? Hồi cấp đó tui đi rồi nè. Có biển dài lắm đó." Một đứa nhỏ trong lớp bắt đầu lên tiếng. Kéo theo đó là sự tò mò của cả lớp.
"Vậy là ông ăn cua mỗi ngày luôn hả?"
"Ông có thấy nàng tiên cá lần nào chưa?"
"Kiên Giang ở đâu dạ mọi người?"
"..."
Nhờ sự sôi nổi kèm chút khờ khạo đó mà tôi cũng dần thoải mái hơn, không còn áp lực nữa. Nhưng một người bạn thân thì không, tôi vì có phần hướng nội nên khó bắt chuyện với mọi người, dần cũng không còn để tâm nữa.
Rồi một hôm, tôi ngồi ngay chỗ mình mà không đi đâu cả, mặc dù đó là giờ ra chơi. Tôi vươn cặp mắt nhỏ xuyên qua khung cửa sổ hướng ra sân trường. Nơi mọi người cùng nhau vui đùa, cùng cười nói, cùng ăn quà bánh...Còn tôi chỉ biết ngồi im đây.
"Ê! Ông tên Minh hả? Sao ra chơi mà ngồi im re dạ?"
"Ừm..." Tôi giật mình khi cảm nhận được có người vừa vỗ vào vai mình từ sau lưng nên bất giác quay lại nhìn.
"Ai ăn thịt ăn gì đâu mà sợ? Tui tên Quân, Nguyễn Trần Minh Quân." Một cậu nhóc hơi gầy, da ngâm ngâm, miệng nhoẻn cười đầy tinh nghịch. Mắt ánh lên một tí gì đó phá phách nhưng đầy năng lượng.
Hóa ra là nó...Quân là học sinh mới chuyển đến sáng nay. Nhưng không giống tôi, nó vì bệnh nên phải học lại một năm. Đúng ra Quân đã học lớp năm rồi, cũng lớn hơn tôi một tuổi.
"Tui...tui tên Đặng Hoàng Minh... " Tôi nhỏ giọng đáp.
"Rồi! Làm quen xong rồi thì đi chơi đi. Ngồi miết rồi sao lớn nổi." Quân nói rồi hướng mắt ra sân trường, nơi mọi người còn đang cười vui tít mắt.
"Tui? Được hả?..." Tôi lí nhí hỏi.
"Sao hông? Nãy tui thấy ông nhìn ra sân khoái lắm mà? Thôi lẹ đi." Nói rồi Quân dụi mũi nhìn tôi cười hì hì. Nó nắm cổ tay tôi kéo ra sân trường.
Đó cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở Cần Thơ. Nhờ có nó tôi cũng dần hòa nhập hơn ở môi trường mới. Mạnh dạn hơn để nói ra những gì mình muốn nói thay vì vẻ dè dặt như trước đây.
Cũng từ đó tôi với Quân trở thành anh em chí cốt. Hai đứa đi đâu, làm gì cũng có nhau. Chỗ nào mới lạ hay có gì hay ho nó đều chia sẻ cho tôi biết.
Quân với tôi tính ra chơi cũng rất hợp tính, dù nó lớn hơn tôi nhưng không hề dựa thế ức hiếp tôi. Thằng này tính tình khẳng khái, lại còn rất nhiệt tình nên cha mẹ tôi rất thích nó.
Nó đối với tôi cũng rất tốt, à không! Phải nói là siêu tốt mới đúng. Tôi thích gì hay ghét gì nó đều biết tổng hết. Nói không ngoa, có khi Quân còn hiểu tôi hơn chính bản thân tôi nữa ấy chứ.
"Minh! Minh!...Mày mà còn nướng nữa là tụi kia nướng chín tao với mày luôn quá." Quân lay lay tay tôi, lớn tiếng gọi.
Tôi cũng vì vậy mà lờ mờ cử động mắt. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng làm tôi có chút khó chịu mà nheo mắt lại. Tôi ngồi ngây ngốc trên giường, trong đầu lại âm thâm suy nghĩ.
Lại vậy nữa rồi...Tôi lại mơ thấy mấy kí ức lúc còn nhỏ nữa. Lúc nào đến hồi kết của giấc mơ thì thằng Quân cũng xuất hiện. Tôi cũng không hiểu nổi đầu mình nghĩ gì nữa.
"Cái thói ngủ nướng của mày mãi không sửa được. Dậy lẹ còn đi nữa!" Thằng Quân đứng kế bên càm ràm, sốc người tôi đứng dậy.
"Biết rồi...Mày còn ồn hơn con Mon nữa." Tôi lèm bèm, tay gãi gãi đầu rồi loạng choạng bước từng bước vào toilet.
À! Còn Mon là con mèo nhà tôi nuôi cũng được hơn năm rồi. Nó có cái tật kì là khi không lại gào mồm lên la lối đến đau đầu.
"Ờ! Mày thì hay rồi. Có giang tao mà lúc nào cũng nướng tới khét lẹt hết. Tao mà không lếch xác lên kêu thì có mà đợi mày mọt gông trước sân rồi." Thằng Quân ngồi bắt chéo chân trên giường, với tay gót nước uống một cách tự nhiên.
"Rảnh miệng quá thì xếp giùm tao đóng mền gối đi." Tôi ngậm bàn chải trong miệng, cố thọt chân còn lại vào cái quần dài.
Thằng Quân tạch lưỡi cái rồi cũng sắn tay lên gấp mền, xếp gối. Tay thì vẫn làm còn miệng thì không ngưng lèm bèm về lối sống không mấy ngăn nắp của tôi.
"Không nói tao còn tưởng chỗ tập kết rác mới dời về phòng mày nữa chứ."
Xong xuôi, cả hai đứa vội chạy xuống lầu. Tiếng động như chạy giặc của bọn tôi cũng thu hút sự chú ý của cả nhà đang ngồi ăn sáng trong bếp.
"Để thằng Quân đợi vậy mà được hả con?" Giọng cha tôi phát lên phía sau tờ báo giấy lớn.
Lần nào cha cũng cằn nhằn tôi hết, về cái chuyện thằng Quân phải qua đây sớm cỡ nào, phải đợi tôi lâu cỡ nào rồi boa loa đủ kiểu. Một cũng thằng Quân, hai cũng thằng Quân, tôi cũng dần hoài nghi xem không biết ai mới là con ruột của cha rồi.
"Tại tối con lo quá nên mới không ngủ được chứ bộ. Thôi con đi nha! Thưa cha mẹ con đi." Tôi nói rồi vội chạy ra kệ giày.
"Kết quả sao thì cũng phải điện về ngay nghe hông? Quân cũng vậy nghen con. Nói mấy đứa kia giùm dì luôn." Mẹ tôi bưng đĩa ốp la từ trên bếp đặt xuống bàn, vẫn hướng ra nhà trước dặn dò bọn tôi.
"Con biết rồi! Dì với chú ăn sáng ngon nha. Chờ tin tốt của tụi con." Quân vẫn với cái giọng hào sảng đặc trưng, tươi cười nói với bố mẹ tôi, một khung cảnh thân thiết không có rào cản nào cả.
"Thôi tụi con đi thiệt à." Tôi xỏ chiếc giày còn lại rồi kéo tay thằng Quân ra xe.
Mẹ tôi không yên tâm nên cũng theo ngay sau đó rồi vội lấy trên sạp hàng vài chai nước ngọt bỏ vào giỏ xe đạp của thằng Quân. Tôi với nó nghe thêm mấy câu dặn dò của phụ huynh nữa rồi cũng lên đường.
"Đạp nhanh lên mày! Trễ nữa là tụi nó chửi nát lỗ tai hai đứa luôn quá." Tôi ngồi sau xe bắt đầu thúc giục.
"Mấy chuyện trễ nải này là tại tao hết." Thằng Quân đằng trước vừa đạp xe vừa nói trong bất lực.
Thằng Quân lấy đà nhổng đít dậy rồi đạp xe lao đi vun vút. Tôi lúc nãy miệng còn đang hối thúc nó, lúc này cũng bất ngờ theo quán tính chồm người về trước, tay bất giác níu chặt lấy áo nó.
Hai đứa đạp xe dài trên tuyến đường quen thuộc của thành phố này như mọi khi khác. Vẫn là khung cảnh này, bầu không khí này và cũng vẫn là thằng Quân đèo tôi đi trên con 'Chiến mã huyền thoại' của nó.
Nếu bạn thắc mắc sao tôi không chở nó mà lại để nó chở tôi thì...Phải đắng lòng thừa nhận rằng tôi hoàn toàn vô năng trong mấy chuyện xe cộ này. Mức 'tổ lái' của tôi chỉ dừng lại ở xe ba bánh mà thôi...
Nhiều lần cha mẹ thúc ép, thằng Quân cũng ra sức chỉ dạy rồi mà tôi vẫn cứ giữ phong độ vậy thôi. Tôi giữ thăng bằng không tốt, lại còn sợ té, nên chỉ có ngồi sau xe cho người khác chở là ổn nhất.
Cũng do vậy mà tôi lúc nào cũng là khách hàng độc quyền siêu cấp vip pro của thằng Quân. Theo lời nó quảng cáo thì tính đến giờ, tôi là khách hàng đầu tiên và duy nhất của nó.
Không hiểu sao khi nghe được điều này tôi lại cảm thấy có chút tự hào, trong lòng lại còn vui vẻ lạ thường nữa.
'Kết quả' mà cả nhà tôi nhắc sáng giờ là kết quả thi tuyển sinh vào cấp ba của bọn tôi. Cũng là cột mốc mà mãi sau này tôi không quên được.
"Lẹ cái chân lên mày!" Thằng Quân vừa dừng trước quán nước thì tôi đã lập tức phóng xuống.
"Mày liên lụy tao thôi." Trái với tôi, thằng Quân vẫn bình tĩnh như không can dự tới vậy, còn nhúng vai tỏ vẻ vô tội.
Tôi huých vào vai nó một cái rồi cũng vội đi vào trong.
"Dữ chưa? Hai đại nhân Hoàng Minh với Minh Quân giá đáo rồi nè. Tưởng đâu bây đầu giờ chiều mới thấy ló mặt tới chớ?"
Thằng vừa vênh miệng lên khịa bọn tôi là Lý Nam Tuấn. Cái đó là tên cúng cơm mà cha mẹ đặt cho nó. Còn cả đám bọn tôi thì hay gọi nó là Tuấn Trứng.
Nói về cái tên này thì không phải nó dốt đến nổi học toàn 'trứng ngỗng', mà bởi thằng này mê ăn trứng cực kì. Nghe nó nói thì tại nó lùn quá nên phải uống sữa, ăn trứng, xong giờ thành thói quen luôn rồi. Ngặt nỗi giờ nó cũng có cao đâu ha ha...
Tuấn Trứng là thằng bạn đầu tiên tôi với thằng Quân kết nạp vô hội lúc còn học cấp hai ở trường Đoàn Thị Điểm. Do nó lại bắt chuyện với tôi lúc tìm lớp nên biết tên rồi chơi luôn tới giờ.
Thằng này trông loi choi trẻ con thế thôi nhưng chơi rất được. Với cái tính đó thì chuyện nó hay pha trò điên khùng cũng là chuyện quá quen trong nhóm bọn tôi rồi.
Nó cũng là đứa bị giáo viên ghim nhất vì có phong cách hơi trội hơn mấy đứa khác. Tuấn nó nhuộm tóc nâu đậm, cắt layer uốn nhẹ, tai trái còn bấm thêm cái khuyên bạc nhỏ, đồng phục thì cứ để hở cúc. Được cái học lực nó không tệ, cũng không quậy phá gì đến nổi nên thầy cô cũng quen mà nhắm mắt làm lơ.
"Mày muốn trách thì kiếm thằng Minh đi. Nó ham ngủ tới độ tao gọi khang họng mà chớ hề đá động gì hết." Thằng Quân lúc này cũng trở mặt, ngồi xuống ghế, nói mấy câu để quy cho tôi cái danh phạm nhân.
"Mày thẳng dò đạp tao xuống xuồng ba lá luôn hả Quân!?" Tôi bất lực nói, hướng ánh mắt nhiều phần trách khứ ít phần thương tâm về hướng Quân.
"Thôi tụi bây khỏi quăng qua hứng lại mấy cái tuồng này nữa. Lần nào tụi tao cũng nghe đến nhàm rồi." Một thằng khác, tay đẩy nhẹ chỉnh lại gọng kính cận đen trên mặt, lên tiếng.
Thằng to cao vạm vỡ này là Hồ Văn Sơn. Cấp hai nó tuy học khác lớp bọn tôi nhưng vì chơi chung với thằng Tuấn Trứng hồi còn tiểu học nên bọn tôi cũng dần thân nhau.
Thằng Sơn là đứa ra dáng anh cả nhất đám, không hùa theo mấy trò cù nhây của thằng Tuấn Trứng, cũng lên tiếng cắt đứt mấy cuộc cự cãi của bọn tôi. Nên hiển nhiên tiếng nói của nó có sức nặng nhất bọn. Thằng này tính tình nghĩa hiệp, nói ít nhưng làm nhiều. Đúng chất quân tử của con nhà võ.
"Tao gọi món cho tụi bây luôn rồi. Cà phê, hủ tiếu khoanh giò cho thằng Quân. Còn thằng Minh thì Lipton chanh với tô phở tái viên, đặc biệt là nhiều nước béo." Thanh âm lại vang lên từ hướng một ghế khác.
"Ấy chà! Nhớ kĩ quá ta." Thằng Quân cảm thán.
"Quá khen." Đứa cuối cùng trong hội bạn này của bọn tôi là thằng Quang, Nguyễn Vũ Vương Quang. Cái tên oách phải biết, nghe qua cũng biết thằng này hậu phương không vừa gì rồi.
Nhớ hồi đó, lưng chừng học kì một năm lớp tám thì nó chuyển vào lớp tôi học. Cấp hai tôi với thằng Quân học khác lớp, đang chán thì gặp thằng Quang. Phần vì đồng cảm cảnh chuyển trường nên tôi lại bắt chuyện làm thân, đơn giản vậy đó mà chơi chung tới giờ.
Nhà thằng Quang làm y nên gia cảnh khỏi bàn rồi, đại gia của cả đám cũng đơn giản gọi tên nó. Thằng Quang tuy là cậu ấm nhưng tính không vênh váo hay trịch thượng tí nào, đối với anh em rất đổi nghĩa khí. Đã có gia cảnh tốt mà tướng tá cao ráo, mặt mũi còn rất sáng láng đẹp trai thấy rõ.
Thằng Quang có một điểm tôi ấn tượng cực sâu sắc. Nó trong thế nhưng lại rất tinh tế, bọn tôi muốn giấu nó gì cũng không được. Vì chỉ cần liếc sơ qua thôi nó đã nắm thóp hết thẩy rồi.
Hội anh em cột chèo bọn tôi, thằng Quân, thằng Tuấn Trứng, thằng Sơn, thằng Quang với cả tôi. Tuy mỗi đứa một tính nhưng đều là một mảnh hoàn hảo của cả bọn, không thể thiếu được ai.
Bọn tôi thân nhau đến độ phụ huynh cả bọn đều biết hết mặt năm đứa. Chỉ cần nhắc đến một đứa thì sẽ lập tức nghĩ ngay đến bọn còn lại. Muốn tìm đứa nào thì hỏi đám còn lại ắt sẽ biết được ngay.
"Tuấn Trứng hôm nay lại không ăn trứng hả ta?" Tôi nhìn vào đĩa mì xào bò của nó. Đáng ra theo lẽ thường tình thì nó phải gọi ngay một đĩa ốp-lếch hai trứng kèm xúc xích chứ.
"Thôi...hông ăn được đâu mày ơi." Tuấn Trứng hờ hững đáp lại.
"Sao đây? Ngán tới cổ rồi hả?" Thằng Quân khoác vai nó, thích thú nói.
"Nó mà ngán thì sao còn mang danh Tuấn Trứng nữa. Chẳng qua là nay có điểm. Nó sợ ăn trứng có điềm nên cử thôi." Thằng Quang nói ra hết mấy điều mà thằng Tuấn Trứng nghĩ.
"Toai có nổi niềm riêng...mấy bợn thấy hôm?...hic hic..." Tuấn Trứng diễn nét mếu máo. Tay vờ như đưa lên mắt, quẹt đi giọt nước mắt vô hình. Gì chứ mấy nét diễn hình thể này thì ông thần đó một bụng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play