Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ] Cùng Người Vượt Qua Năm Tháng

Canh hoa quả: Mở đầu (1)

Quán ăn Truy Hồi...

- Cảm ơn quý khách!!!

Leng! Keng!!!

Mà đêm rủ xuống bào trùm cả thành phố vào bóng đêm mộng mị. Dòng người trong quán bắt đầu thưa thớt dần, những tiếng cười nói cũng dần tắt đi. Quán ăn ban sáng vẫn còn đông đúc trở lại hiện trạng vốn có. Thượng Ly - chủ của quán ăn, một chàng trai với vẻ ngoài hai mươi cùng đôi mắt hồ ly đen sẫm sáng ngời, nụ cười nhẹ luôn treo bên miệng sánh đôi với nốt ruồi lệ như tô thêm vẻ tà mị cho cả gương mặt. Mái tóc ánh nâu có phần rối nhẹ kết hợp với áo thun xanh nhạt cùng quân kaki đen có phần nhăn nhúm cho thấy ngày hôm nay đã bận bịu thế nào.

Thở ra một hơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đưa mắt nhìn đông chén dĩa vừa dùng để tiếp khách, chớp mắt một cái, cả đống chén dĩa vốn đang dơ bẩn phút chóc đều sạch sẽ sáng bóng. Nở nụ cười hài lòng với cảnh tượng trước mặt, Thượng Ly vốn tính nhanh đóng cửa rồi trở về nhà thì bất giác có cảm giác lành lạnh sau lưng.

Tõm...

Tiếng gió đêm từ đầu thổi đến, vốn dĩ không nên lọt vào quán ăn đã đóng hết các cửa, ấy thế mà âm thanh vù vù cùng tiếng nước chảy róc rác từng giọt kéo đến sự ớn lạnh trào dâng. Nâng mắt nhìn sang một bên, một bóng đen không biết từ lúc nào đã ngồi trong quán.

- Quý khách cần gì sao?

"..."

Không nhận được hồi âm từ "người" kia cậu cũng chẳng kêu ca gì. Tiếp tục làm lơ như không có chuyện gì mà nhanh chóng dọn dẹp những thứ vặt vãnh còn lại trong quán. Vốn tính để sang ngày mai rồi dọn nhưng xem ra hiện tại cũng chưa thể trở về nhà được.

- Tôi muốn....một bát canh hoa quả...

Vị khách kia mấp máy, giọng nói có phần khô khốc như tượng đá đang muốn nứt ra. Thượng Ly dừng lại động tác của bản thân. Lúc này mới chậm rãi quan sát "người" trước mặt.

Bộ quần áo học sinh rách nát, trên khóe mắt, khuôn miệng và hai bên má đều có dấu vết bị bạo hành đến rỉ máu. Cần cổ vì làn da trắng toát mà in rõ năm dấu tay vẫn còn đỏ rực, hai cổ tay buông thõng cùng đôi chân không chạm đất đầy những vết thương chi chít như bị trói lại bằng dây thừng và xích sắc. Những giọt máu đen nhòm cứ thế róc rách chảy xuống nền nhà tạo ra những thanh âm quái dị.

Khoan đã!

Thượng Ly nheo hai mắt, cảm nhận rõ ngoài oán khí của nữ sinh trước mặt ra còn có một sợi dây dài dán chặt ở phía sau lưng của cô.

Đây là...dây nhân quả?!

- Có thể kể tôi nghe chuyện của quý khách được không?!

.........

- Ly Ly!!!

Vừa bước vào cửa, một cục bông trắng đã nhào lên người Thượng Ly. Quá quen với cảnh tượng này nên cậu cũng không phản ứng quá lớn. Nắm lấy cái đuôi của vật nhỏ đang quậy, sau đó xách lên ném lên ghế sofa tránh cho ai đó sẽ gây rối.

- A, Ly Ly thô lỗ quá!

Hồ ly nhỏ giở giọng oán trách sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế không tiếp tục quấy phá.

- Chuẩn bị đi, chúng ta có khách hàng!

Nghe thấy lời cậu nói, vốn đang có dáng vẻ lười biếng của hồ ly thoáng chốc biến mất. Sau đó bùm một tiếng liền biến thành một cậu trai trẻ với mái tóc trắng xõa dài cùng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Ngay sau đó, liền tìm đến dụng cụ hành nghề quen thuộc mà chấp hành nhiệm vụ được giao.

Một lát sau...

- Em tra xong hết rồi! Đây là những gì chúng ta kiếm được!

Chỉa máy tính sang hướng của cậu, Thượng Kiêu - hồ ly nhỏ vô cùng tự tin về trình độ điều tra của mình.

- Trần Hạ, nữ sinh cấp ba của trường trung học phổ thông XXX. Vào hai tháng trước phát hiện đã tự tử ở sân thượng của trường, nguyên nhân cái chết do áp lực học hành và thi cử.

- Theo thông tin em tra được thì bên phía cảnh sát và nhà trường đều cho rằng cô bé này vì áp lực nên tự tử vì thế vụ án cũng khép lại.

- Có tin tức gì như ngôi trường đó bị quỷ ám hay không?!

Thượng Ly cau mày nhìn chằm vào những thông tin đứa nhỏ nhà mình tìm được. Thông tin chỉ có như vậy thôi sao?

- Nghe nói sau khi xảy ra vụ tự tử ba ngày trường học đã xảy ra không ít những hiện tượng tâm linh như bước trong nhà tắm tự chảy, tolet luôn bị khóa chặt cửa hay đồ đạc của học sinh không cánh mà bay, không chỉ vậy, bảo vệ ca đêm còn bắt gặp một bóng đen lang thang trên hành lang của trường học đó đó nhà trường đã mời một thầy pháp về cúng kiếng để trấn an học sinh! Sau sự kiện đó thì mọi chuyện trong trường vẫn diễn ra như cũ. Này, cô gái đó đã kể gì với anh rồi?!

Thượng Kiêu nghi hoặc hỏi. Xem thái độ của cậu chắc chắn chuyện lần này có tính nghiêm trọng rất cao.

- Bạo lực học đường và bạo lực tình dục! Oán khí cũng rất nặng...đáng ra nếu oán hận thì nên tìm hung thủ đòi mạng, xem ra việc mời thầy pháp về có liên quan đến chuyện này!

Thượng Ly cau mày. Dáng vẻ của oan hồn lúc nãy thật khó để nhận ra vẻ tương đồng với thiếu nữ trong ảnh lúc này. Nếu nói không có oan khuất cậu cũng không tin.

- Có thông tin về những kẻ gây ra không?!

Thượng Kiêu lên tiếng, trường học không khác gì một xã hội thu nhỏ. Người tốt kẻ xấu tạp nham loại gì cũng không thiếu.

- Văn Sở, Lý Lương cùng Mã Kiều!

- Cho em 5 phút!

Bắt tay vô công việc gõ chữ của bản thân, tách tách tách một lát liền nhanh chóng thu thập những tình báo hữu ích.

- Có rồi! Văn Sở là thấy giáo chủ nhiệm lớp 11 của Trần Hạ, là một giáo viên giỏi rất được học sinh yêu mến. Tuổi đã ngoài ba mươi có một vợ nhưng chưa có con! Lý Lương cùng Mã Kiều là một nam một nữ trong lớp 11 học chung với Trần Hạ. Hai người đều là con nhà có quyền có thế, sau sự kiện nhảy lầu của Trần Hạ đã chuyển sang trường khác!

- Quả nhiên là có tật giật mình...

Thượng Ly một bên trào phúng.

- Còn gì nữa không?! Về gia đình của nạn nhân cùng thái độ của nhà trường?

- Cái này hả...ừm, không tốt đâu!

Thượng Kiêu thở dài nhìn đóng tin tức đầy rẫy trên internet. Nhà trường vốn dĩ đã nghiêm cấm việc nhắc đến "sơ suất" đã xảy ra. Về phía gia đình phía Trần Hạ cũng không làm căng hay cảm thấy nghi hoặc gì về vấn đề của con gái do đó vụ án cũng được khép lại.

- Vụ án này nếu nói có điều gì nghiêm trọng thì chắc là phản ứng của cư dân mạng rồi..

Thượng Kiêu cười khẩy một tiếng. Trên mạng xã hội lúc nào cũng là con dao hai lưỡi, có tốt thì đương nhiên có xấu. Bên cạnh những lời nói thương tiếc và xót xa cho một cô gái trẻ thì vẫn còn vô vàn những lời oán trách chì chiết nào là "giới trẻ bây giờ sao cứ làm quá mọi chuyện lên" hay "chỉ biết nghĩ cho cái tôi của chính mình, làm như vậy rồi gia đình biết phải thế nào?!" Vô vàn những công kích đến nạn nhân cùng những luồng tranh cãi cứ thế nổ ra. Thương cảm không ít mà dè bĩu cũng nhiều.

- Được rồi, ngày mai em thay anh đi điều tra một chuyến!

Thượng Kiêu bẻ bẻ khớp tay, tư thế sẵn sàng để hoàn thành nhiệm vụ.

- Có ổn không?! Cần anh đi cùng em không?!

Thượng Ly nghi hoặc nhìn người bên cạnh nhưng cậu em chỉ phớt tay bảo rằng bản thân sẽ làm tốt, anh cứ lo việc buôn bán và thăm dò oan hồn kia thêm đi.

Nghe vậy cậu khẽ gật đầu, xem ra ngày mai phải dọn quán sớm một chút.

- Mà, trên người của Trần Hạ anh thấy có một sợi dây nhân quả!

- Dây nhân quả?!

Thượng Kiêu vừa đình đóng máy tính liền bị câu nói của anh làm cho bất ngờ. Dây nhân quả là sợi dây liên kết giữa con người với nhau ám chỉ những liên kết về mặt nhân quả của con người. Có thể hiểu như dây nhân quả xuất hiện ngầm bảo rằng oan hồn hoặc gia đình đã từng gây ra tội nghiệt với hung thủ hay gia đình của hung thủ.

- Nếu được, em tra thêm về gia đình của ba kẻ được nhắc tên đi!

- Oke, em biết rồi!

.............

Ngày hôm sau....

- Chào!

Vừa mới mở cửa quán, ngay tức khắc liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc. Thượng Ly hai mày hơi nhíu lại, kế đó không quan tâm mà tiếp tục công việc của mình.

Thanh niên kia bị cậu làm lơ cũng không có vẻ ngượng ngùng là mấy, ánh mắt cong cong như hơi rũ xuống vẫn đăm đăm nhìn về phía cậu.

- Ông chủ đẹp trai! Tôi muốn một chai coca!

Nghe thấy tiếng gọi, Thiệu Vỹ Hạo mới thu hồi tầm mắt, tuy vậy trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối.

"Bao giờ...mới có thể cùng đệ ấy như xưa đây..."

Che giấu sự buồn bã trong đáy mắt, Thiệu Vỹ Hạo nhanh chóng hòa vào công việc như thường lệ của chính mình.

"Tên ngốc này...sao lại bám dai thế chứ?!"

Thượng Ly đã vào quán nhưng tâm trạng lại cảm thấy không yên, bản thân cũng có chút nhức đầu. Vốn dĩ đã muốn tránh né rồi...ai mà có ngờ tên sư huynh ngốc này lại cố chấp đến vậy.

Cậu rũ mắt, tâm trạng có phần phức tạp. Một kẻ như cậu...làm sao có thể vấy bẩn người thuần khiết như huynh ấy..

.....

Lời của Kemm

Xin chào mọi ngườiii, đây là lần đầu tiên mình thử sức với thể loại đam mỹ kết hợp kinh dị!

Nếu có thiếu sót ở đâu mong rằng mọi người sẽ cho mình ý kiến để mình có thể khắc phục và trau chuốt hơn cho tác phẩm!

Mình xin nhắc lại toàn bộ nội dung, cốt truyện nhân vật và sự kiện đều hoàn toàn không có thật! Đây chỉ là trí tưởng tượng của mình mà thôi!

Xin cảm ơn mọi người ❤❤❤

Canh hoa quả: Điều tra (2)

Alo, anh Ly có nghe không?!

Thượng Kiêu - người đang chấp hành nhiệm vụ - không quên gọi điện báo cáo tình hình với đại ca nhà mình.

'Ừm nói đi!'

- Anh sao vậy? Không khỏe hả?!

Nghe thấy giọng điệu có phần uể oải từ đầu giây bên kia Thượng Kiêu không khỏi nghi hoặc. Không lẽ anh ấy gặp khó khăn gì sao?

'Không có, nhóc con nói mau đi!!'

- Ừm ừm! Em nói liền!!

Thượng Kiêu không nghĩ tiếp tục khoét sâu vào chuyện của cậu mà nhanh chóng trả lời bởi lẽ vấn đề cấp bách bây giờ là giải quyết oan khuất cho Trần Hạ.

- Văn Sở quả thật giống với những gì tra cứu được là một giáo viên ưu tú dạy giỏi, hắn ta cũng được rất nhiều học sinh kính nể! Thoạt nhìn thì không có gì đáng nghi ngờ nhưng mà em có phát hiện chút manh mối!

'Em điều tra được gì rồi?'

- Lúc nãy có học sinh đến tìm hắn ta nói chuyện về điểm số! Em nghĩ đây là cách hắn ta dụ dỗ học sinh của mình! Được rồi, để em tiếp tục theo dõi!

'Ừm...nhớ cẩn thận một chút!'

Tút!

"Một thầy giáo trông hiền từ thật ra lại làm chuyện cầm thú sao?"

Tắt điện thoại để sang một bên, Thượng Ly không khỏi cảm thấy khinh miệt, mang danh là nhà giáo vậy mà lại làm ra những chuyện kinh tởm đáng xấu hổ. Cũng không biết...rốt cuộc có bao nhiêu học sinh vì hắn ta mà bị hại đời. Hồn ma của Trần Hạ xem ra cũng không phải là duy nhất.

- Ông chủ cho một phần cơm gà!

- Đến liền đây!

.........

- Phù! Cũng may là học sinh đó lý trí không có bị hắn ta dụ dỗ! Nếu không, chắc là em lộ tẩy mất! Mà hình em cũng chụp lại rồi, tiếp theo anh tính sao?!

Thượng Kiêu gửi hết hình ảnh qua cho cậu, kế đó tiếp tục công việc điều tra của mình. Mã Kiều và Lý Lương hai người này tuy đã chuyển trường nhưng vẫn học cùng với nhau như chẳng có gì xảy ra. Nếu như là tâm lý kẻ có tội thì đáng ra nên cắt đứt liên lạc mới phải. Trừ phi là...bọn người này quá quen với hành vi của mình. Dù có chuyển trường hay không cũng chẳng làm khó được chúng.

- A, xin lỗi!

Đi được vài bước đã đụng trúng người, Thượng Kiêu nhanh chóng đỡ lấy người bị mình đụng rồi lên tiếng xin lỗi.

- Khô...không sao!

Cô gái bị ngã trông có phần nhút nhát khi được cậu đỡ lên đã bội vã né tránh. Cả người mặc áo khoác dài trùm kín mít trừ đôi mắt không bị che lại thì nửa khuôn mặt bên dưới cũng đeo khẩu trang như không muốn bị người ta nhận dạng. Nhưng mà trong tích tắc Thượng Kiêu lại vô tình phát hiện đầu ngón tay của cô bé dính chút da và máu.

Cảm thấy có điều không phù hợp, chưa kể cô gái này còn từ trường học của hai nghi phạm xuất hiện, linh cảm của hồ ly nhỏ thấy rằng chắc chắn có gì đó mờ ám.

Vốn định lên tiếng hỏi rằng cô bé có cần giúp đỡ hay không thì người đã nhanh chóng chạy mất. Không suy nghĩ nhiều, Thượng Kiêu liền nhanh chóng nối đuôi theo sau.

.........

- Trần Hạ, cô không quay lại trường được sao?

Tối đến đúng vào khung giờ ngày hôm qua, Trần Hạ vẫn một dạng như cũ không chút gì thay đổi đến đây gặp cậu.

- Không...không thể...mỗi khi đến gần đó...đến gần những kẻ kia...đều đau đớn không chịu nỗi..

Trần Hạ mấp mấy môi, khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo, hốc mắt cũng từ từ chảy máu.

Oán hận là những gì cậu cảm nhận được từ hồn ma trước mặt...oán hận không thể giải trừ cứ thế tích tụ bao trùm lấy Trần Hạ.

"Xem ra là bị yểm bùa rồi.."

- Cô đưa tôi đến mộ của cô được không?!

- Mộ...sao?"

- Ừm!

- Xác của tôi...vẫn chưa được mang đi...vẫn còn..ở trong nhà xác...

.........

- Anh Hạo, chúng ta không nên chơi mèo vờn chuột như vậy!

Vừa đóng cửa định đi đến nhà xác mà Trần Hạ nói thì đã cảm nhận được có người bám theo. Vừa quay người quả nhiên tầm mắt liền nhìn thấy Thiệu Vỹ Hạo đã đứng chờ sẵn. Trên khuôn mặt người kia còn thêm ý cười không thèm che giấu.

- Anh biết em tính làm gì, cơ thể em không phù hợp đâu! Anh dẫn em đi!

Không nói quá nhiều, người họ Thiệu liền nghiêng chiếc xe máy của bản thân cho cậu bước lên. Thái độ ga lăng này thật sự rất hút mắt người khác nhưng cậu thì không, vì đã quá quen với tính cách của người này.

- Không cần anh quản!

- Ly, đã 6 tháng rồi!

"..."

- Đi thôi!

Từ lúc nào người này bắt đầu mưu mẹo như vậy chứ?! Thượng Ly không biết cũng lười nghĩ, coi như có tài xế lái xe đi cũng được. Dẫu sao cậu cũng không bị lỗ...

.........

- Quả nhiên là vậy...

Thượng Ly lẩm bẩm khi nhìn chỗ để xác trống trơn, xem ra phán đoán của cậu không sai. Xác của Trần Hạ đã có người động vào nhưng mà đáng ra cha mẹ của cô phải là người mang xác con gái đi chôn cất và hỏa táng.

Cậu cũng thật sự không rõ, tại sao hai người họ có thể đối với đứa con mình đứt ruột sinh ra lạnh nhạt như vậy?! Cả khi cô đã chết vẫn không chịu mang con gái về nhà theo lẽ. Cứ thế để mặc cô trong nhà xác lạnh lẽo thậm chí đến nỗi xác của cô bị người ta đụng chạm cũng không hay biết!

- Uống chút nước đi!

Tắp vào bên đường một quán nước nhỏ, Thiệu Vỹ Hạo thân thiết đưa cho cậu một cốc nước chanh tươi mát.

- Cơ thể em...dạo này ổn không?!

- Tôi tưởng anh biết!

Không chấp nhất với người kia, cậu tự nhiên uống ly nước mà người đó mang đến.

- Tiểu Ly, thật ra sư phụ rất lo cho em...

Cạch!

- Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi, tôi cũng không còn ký ức gì về lão già cổ hữu đó! Còn anh, nếu anh muốn nói những chuyện như vậy thì không cần làm phiền tôi nữa!

Thiệu Vỹ Hạo thở dài, bé con của anh tính tình luôn ngoan cường và bướng bỉnh như vậy. Thật sự khiến người ta lo lắng không thôi.

- Nếu thật sự không cố nổi...anh vẫn luôn ở đây!

Vẫn là ánh mắt đó, vẫn là khóe miệng cong nhẹ cùng giọng điệu thân quen ấy. Thật khiến cho người ta nhung nhớ, khiến người ta chấp nhất...khiến cho người ta u mê muốn sa ngã. Nếu có thể mặc cho cảm xúc dâng trào thì thật tốt, dẫu vậy biết rất rõ là không thể nên cũng chẳng dám cưỡng cầu...

Ngăn thứ xúc cảm mãnh liệt như muốn trào dâng trong đáy lòng. Thượng Ly rũ mắt, bày ra vẻ xa cách như cũ. Không nên dây dưa...không nên vượt mức...cậu và anh vốn dĩ không cùng một đường...hắn và cậu khác nhau, cả hai có hai con đường riêng biệt, hắn không đáng bị kéo vào những oan nghiệt mà cậu đã gây ra...

- Anh không cần quản chuyện của tôi! Chúng ta từ trước đến nay luôn trái đường với nhau, từ lúc tôi còn nhỏ không phải đã vậy rồi sao?!

Cậu đứng lên sau khi nói xong lời cần thiết rồi cũng không miễn cưỡng ờ lại thêm một giây phút nào. Mỗi lần gặp mặt đều luôn là kết cuộc như vậy, một người muốn níu một người lại nhẫn tâm muốn buông. Trong lòng Thượng Ly rõ hơn bất kỳ ai, bản thân là gì và con đường bản thân lựa chọn sẽ đi như thế nào. Cậu và hắn không nên có quan hệ quá nhiều...ánh dương sáng như vậy thuộc về những điềm lành hạnh phúc không nên bị hắc ám của cậu nuốt lấy...

Canh hoa quả: Bất hạnh (3)

Hộc..

Trở về nhà không bao lâu, cơ thể cậu liền rơi vào cực hạn của sức chịu đựng. Cuộn tròn chính mình trong chiếc chăn quen thuộc, sức lực phút chốc của Thượng Ly như bị rút sạch đi. Những cơn đau quằn quại, những lần co thắt xảy ra trong người khiến Thượng Ly sắc mặt ngày càng trắng bệch như người thiếu máu.

Cậu cắn chặt hàm răng, tay siết chặt ga giường cố chống lại cơn đau dồn dập trong cơ thể. Ruột gan nội tạng như muốn vỡ ra từng mảnh. Một nửa cơ thể như đang chịu bỏng rát, sự đau đớn dội thẳng vào thần trí. Thứ còn sót lại là những tiếng hỗn hển thở đau đớn kèm theo tiếng ma sát chăn gối. Cậu đã từng oán trách cơ thể chết tiệt này của chính mình không biết bao nhiêu lần...cũng từng oán hận hai người thân duy nhất cùng huyết thống đã bỏ rơi cậu. Nhưng mà so với oán hận lại càng cảm thấy chua xót và không cam lòng.

- Hộc...cuối cùng...cũng hết rồi..

Sau một khoảng, cơ thể thả lỏng ra dần trở về với hiện trạng vốn có. Những cơn đau dồn dập tàn dần để lại một cơ thể rũ rượi đầy mồ hôi nhễ nhại. Cậu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Thời gian tái phát quả nhiên ngắn hơn so với lần trước.

"Tên ngu ngốc..."

Thượng Ly mệt mỏi nhắm tịt mắt như không muốn quản bất cứ thứ gì có thể xảy ra. Cũng không biết vì lý do tại sao nhưng chỉ cần tiếp xúc với anh thì thời gian đau đớn của cậu sẽ được rút bớt. Từ lúc cậu còn nhỏ đã như vậy...thật sự không biết phải giải thích thế nào...

Nằm một hồi để cơ thể dần phục hồi lại, cậu cố gắng nhích lấy cơ thể trĩu nặng của bản thân, cậu đứng dậy loạng choạng bước vào nhà tắm. Nhẹ nhàng trút xuống bộ quần áo vướng bận, phía sau tấm lưng trắng nõn là một vết sẹo dài kéo từ cổ đến thắt lưng. Vết sẹo tuy khá lớn nhưng có phần mờ, xem ra thời gian tồn tại cũng không ít.

Một lát sau..

- Anh ổn không?

Thượng Kiêu vừa trở về đã nhìn thấy cậu ôm chân ngồi trên giường Mái tóc ướt sũng đủ để thấy vừa tắm xong, sắc mặt còn nhợt nhạt không khó đoán cậu vừa trải qua chuyện gì. Dẫu sao ở chung đã lâu, những lần cậu trải qua đau đớn em đã nhìn thấy không ít.

Mỗi khi đó, Thượng Ly đều như chết đi sống lại, em đã từng hỏi người đó có cách nào giúp cậu hay không nhưng người đó cũng chẳng có cách. Do đó dù không đành lòng Thượng Kiêu đôi lúc vẫn phải chứng kiến cậu chịu đau đớn dày vò thể xác.

- Không sao! Có thông tin gì mới không?

Bỏ qua việc riêng của bản thân, cậu vào thẳng vấn đề với em. Điều mà bọn họ cần làm bây giờ là giúp Trần Hạ giải oan khuất.

- Nhắc đến là khó chịu, hai cậu ấm cô chiêu nhà giàu kia đúng là chấn nào tật nấy!

Thượng Kiêu tức giận nhăn nhó, sau đó mở mấy tấm ảnh hôm nay thu hoạch được cho cậu xem.

Trong hình là những hành vi bạo lực học đường và bạo lực tình dục của hai kẻ nhà giàu kia đối với những học sinh có gia cảnh bình thường hoặc học lực kém. Không phân ra nam nữ, Lý Lương cùng Mã Kiều này chỉ cần có thể bắt nạt liền không nương tay với bất kỳ ai.

- Đều là con gái với nhau, vậy mà Mã Kiều lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy...

Thượng Kiêu vốn dĩ không rành rọt thế giới này bằng cậu nhưng mà không phải cùng một loài nên bảo vệ nhau sao?! Chưa kể phái nữ vốn sinh ra đã thiệt thòi hơn con trai, đáng ra họ nên bao bọc nhau mới phải! Nhưng người phụ nữ này lại làm trái với quy luật của tự nhiên. Chính cô ả là người đẩy những học sinh yếu đuối vào con đường cùng. Cũng chính cô ta là người lưu trữ những video bạo dâm của tên bạn thân nhằm uy hiếp các nạn nhân phải làm theo lời hai tên ác quỷ bọn họ.

- Xem ra bọn họ không hề cảm thấy hối cãi..

Thượng Ly cười khẩy, đôi mắt nhìn chầm vào những tấm ảnh cùng video mà không khỏi lóe lên tia sắc bén.

Nhân quả tuần hoàn, nghiệp gieo thì ắt phải gánh chịu..

Nhìn thấy biểu cảm của người anh thân thuộc, Thượng Kiêu cũng rõ anh ấy đang muốn làm gì. Vốn dĩ chỉ cần đem những bằng chứng này giao lại cho cảnh sát là được nhưng mà hai kẻ phạm tội lại ở trong tuổi vị thành niên, nếu đưa ra pháp luật cùng lắm là bị giam mấy năm trời hoặc bồi thường một số tiền lớn mà thôi. Kế đó thì sao? Ác quỷ lại lần nữa xuất hiện, bọn chúng sẽ cảm thấy hối lỗi với những chuyện mình đã gây ra sao?!

Cậu không dám chắc về kết quả nhưng kể cả khi dính dáng đến mạng người mà chúng vẫn không dừng lại thì liệu sau ngần ấy năm bị giam giữ có khiến chúng quay đầu hay không?!

Câu trả lời dĩ nhiên đã nằm trong lòng cả hai người bọn cậu.

...

Ngày hôm sau...

- Nhóc con, chơi đùa mệt rồi vào đây ăn cơm nè!

Người phụ nữ trung niên hiền hậu cười nói với đứa con trai nhỏ nhà mình. Trên tay bà ta là giỏ trái cây với đầy đủ các loại quả, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu nhóc tầm tám chín tuổi đang đùa nghịch cùng bạn bè.

- Vào nhà ăn cơm đây, ba đói rồi!!

Người chồng bên cạnh cũng phụ họa cười nói. Một nhà ba người vui vẻ trở về nhà trong ánh nhìn đăm chiêu của hai người bọn cậu.

- Em cũng thất sự nghĩ có phải cô gái kia là con nuôi của họ không...

Thượng Kiêu chép miệng, ánh mắt không biết là tiếc thương hay xót xa. Cùng là con cái sao thái độ lại khác xa như vậy?

- Trọng nam khinh nữ...dù là thời hiện đại bây giờ vẫn không tránh khỏi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta chứng kiến!

- Anh tính làm gì!

- Trò chuyện với họ!

.........

RẦM!!!

- Các người mau cút đi!!

Người ba tức giận quát tháo, khuôn mặt đỏ bừng lên không biết vì xấu hổ hay tức giận. Biểu cảm của ông ta lúc này hoàn toàn khác xa vẻ cha hiền ban nãy cậu và em nhìn thấy.

- Hai người thật sự muốn để con gái mình không siêu thoát sao?

- Là do nó tự gánh chịu! Cái nhà này mặt mũi đều bị thứ sao chổi như nó làm nhục nhã!

Người đàn ông nghiến răng châm chọc, thái độ hoàn toàn không giống với vẻ nên có của một người làm ba khi biết con gái mình chịu thiệt. Ông ta thậm chí không hề tỏ ra tức giận vì vấn đề của Trần Hạ, ngược lại là vì bị cậu và Thượng Kiêu chọc trúng tim đen nên mới có hành vi như vậy.

- Nếu đổi lại là con trai nhỏ của ông, ông vẫn sẽ có thái độ này à?

- Mày đừng có nguyền rủa con tao!

- Trần Hạ không phải con ông sao?! Trần Hạ không phải vợ ông sinh ra sao? Cô bé chỉ mới mười bảy tuổi, rõ ràng còn cả một tương lai dài phía trước! Kết quả thì sao? Ở nhà bị ghẻ lạnh, ba mẹ không thương, đi học bị bạn bè cô lập, bị người khác bạo lực học đường chưa kể con bị thầy giáo cưỡng hiếp đến mức sảy thai, sau đó lại oan uổng mất mạng! Cô bé là con gái thì đáng phải chịu đựng những thứ này sao?

- CÂM MIỆNG!!!

- Ông..ông bình tĩnh lại đi!

Người vợ thấy chồng mình sắc mặt ngày càng khó coi liền vội vã ôm lấy trấn an. Ánh mắt hung ác nhìn về phía hai người như thứ ôn thần khiến gia đình họ gặp chuyện xúi quẩy.

Ha, tức cười thật nhỉ?! Thay vì chua xót, thay vì hối hận và thương tiếc cho con gái thì họ chỉ cảm thấy việc nhắc đến cô như một thứ phiền phức không cần thiết?

- Tôi đến đây chỉ muốn xem hai người có ổn hay không! Xác của cô ấy bị người ta đụng chạm, đến chết vẫn không được yên thân....nếu hai người còn tình người thì nhớ đến nhà xác mang cô ấy về an táng!

Thượng Ly sau cùng đã nói ra điều cần nói nhưng kết quả nhận lại chỉ khiến đáy lòng thêm lạnh lẽo.

- Tụi bây cút đi! Nó không liên quan đến cái nhà này! Thứ như nó, chỉ toàn mang đến xui xẻo, mất mặt! Nó chết rồi thì mặc xác nó! Không liên quan đến cái nhà này!

"Nhân tính của con người có thể tàn nhẫn đến vậy sao?"

Không muốn phải đối diện tiếp với hai kẻ mang danh là ba mẹ kia, cậu cùng Thượng Kiêu nhanh chóng rời khỏi nhà. Thật sự buồn nôn! Trên đời này sao lại có loại phụ huynh tàn nhẫn như vậy chứ?!

- Bọn họ đúng là quá đáng! Đó là con gái họ cơ mà!

Thượng Kiêu dù đã điều tra được cuộc sống của Trần Hạ không tốt đẹp nhưng cũng không nghĩ lại tồi tệ đến mức này. Máu chảy ruột mềm, một giọt máu đào không phải hơn ao nước lã sao? Vậy mà nhìn xem hai cái kẻ tự xưng là ba mẹ kia lại đang làm chuyện mất mặt gì chứ?!

- Được rồi, việc nên làm cũng làm rồi! Không cần quan tâm đến họ!

Thượng Ly không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn vô cảm nhìn chăm về phía trước.

- Hai anh trai ơi!!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play