Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cưới Trước Yêu Sau: Người Trong Lòng, Kẻ Bên Gối.

Chương 1

Chương 1:

-          Trần Minh Hoàng, tránh xa tôi ra.

Giang Tịch Nhi gào lên, đôi mắt phượng trừng to như một lời cảnh cáo vô hình dành cho người đàn ông đang đè lên người mình. Thấy người kia vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn nhếch môi cười khinh khỉnh, cô nhíu chặt chân mày.

-          Sao anh nói anh ghét tôi, đây là có ý gì hả?

Nghe lời cô nói, Trần Minh Hoàng hơi sững người. Một giây sau, khóe môi càng nhếch cao hơn.

-          Có nói như vậy sao? Tôi quên mất rồi.

-          Anh… tránh ra khỏi người tôi mau. Nếu không thì đừng có trách tôi.

-          Trách em thế nào được đây.

Vừa nói, bàn tay Trần Minh Hoàng vừa lướt từ gương mặt xinh đẹp xuống chiếc cổ trắng ngần. Yết hầu khẽ lay động, môi anh mím lại thành một đường thẳng. Giọng nói khàn đi nghe càng thêm phần nam tính.

-          Đêm động phòng em bắt anh phải ăn chay sao?

[…]

Quay về vài giờ trước.

Tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ thay nhau vang lên hòa cùng không khí ồn ào ngoài sân vườn. Giang Tịch Nhi chống hai tay trên lan can ban công, khẽ ngước mắt nhìn lên bầu trời đen kịt điểm tô những màu sắc sặc sỡ.

Bất chợt cô bật ra tiếng cười nhạt, làn gió đêm thổi vào tạt qua gương mặt ửng hồng ngà say làm cho cô thêm phần tỉnh táo.

Ngay lúc đó, cánh cửa phía sau truyền đến tiếng động thật khẽ. Tuy nhiên, vẫn thu hút sự của ý của Giang Tịch Nhi. Cô chau mày quay đầu, trước mắt là một người đàn ông trầm tính vẫn còn nguyên bộ vest chú rể trên người.

Trần Minh Hoàng nhướng mày, khóe môi vờ như hơi nhếch lên cong cong  mang theo ý cười.

-          Mới đó đã nhớ nhà rồi à?

Giang Tịch Nhi nghe lời phát ra từ miệng anh, có chút sững sờ. Cô lắc đầu, tiếp tục ngước mắt nhìn pháo bông đang nở rộ trên nền trời.

-          Nhớ hay không nhớ, có quan trọng sao? Dù sau thì tôi cũng đã gả cho anh.

-          Trong lời của em, sao anh giống kẻ phản diện thế?

Vừa nói Trần Minh Hoàng vừa bước đến, giơ lên trước mặt cô một ly rượu vang đỏ. Giữ nguyên tư thế nhếch mày nói.

-          Uống một ly chứ?

Giang Tịch Nhi dùng hai tay đón nhận, sau đó đưa ly lên đến mép môi thì hơi khựng lại. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía sau, ngờ vực lên tiếng.

-          Anh không thêm cái gì đây chứ?

-          Em đoán xem?

Nụ cười trên gương mặt Giang Tịch Nhi tắt đi, cô nhíu mày trả lại ly rượu cho người đàn ông kia rồi xoay người bước vào phòng. Đi được vài bước, bên tai cô lại truyền đến giọng cười trầm trầm đầy quyến rũ của người kia.

-          Sợ anh đến vậy à? Dù sau chúng ta đã kết hôn rồi mà, đêm tân hôn chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Nếu thực sự có thuốc thì người cùng em đêm nay cũng chỉ có mình anh thôi.

Giang Tịch Nhi quay đầu, bĩu môi lên tiếng.

-          Anh còn chưa tắm kia kìa, trên người toàn mùi rượu, ngửi thôi cũng đủ say rồi.

-          Chứ không phải em sợ à?

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn bỗng reo lên. Giang Tịch Nhi lập tức nhìn về chỗ đang phát ra âm thanh, đôi mắt sáng lên như thể rơi xuống nước bắt gặp được khúc gỗ cứu sinh.

-          Alo? Mình nghe đây.

Nhìn người phụ nữ trốn tránh trước mắt, Trần Minh Hoàng bật cười lắc đầu. Sau đó, bước đi về phía phòng tắm. Vài phút sau, tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Giang Tịch Nhi cắn môi căng thẳng, trong đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm việc gì.

“Không phải chứ? Chẳng lẽ người mình xem mắt trước đây và người mình cưới là hai người khác nhau à? Bình thường nhìn lạnh lùng cấm dục lắm mà…”

-          Cạch.

Cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra, Giang Tịch Nhi giật bắn mình, hốt hoảng quay đầu. Lập tức, một cơ bụng rắn chắc đập vào mắt cô. Trần Minh Hoàng quấn một chiếc khăn trắng quanh eo, nước trên mái tóc không lau khô, chảy dọc theo cổ xuống động trên cơ bắp lồi lõm.

Anh đứng trên thảm ở cửa lau sơ tóc, sau đó nhướng mày thích thú nhìn về cô gái đỏ mặt ngồi trên giường.

-          Trong phòng này nóng quá nhỉ, em không bật điều hòa lên à?

Giang Tịch Nhi: “…”

“Anh cố tình trêu tôi đúng không? Tôi hối hận rồi, tôi muốn về nhà.”

Thấy đôi môi mấp máy bất lực không nói thành lời của cô, anh bước đến ném chiếc khăn đang lau tóc lên giường. Trước ánh mắt ngỡ ngàng, bàn tay to lớn màu đồng của anh vươn đến, nắm lấy cổ chân trắng ngần kéo về phía mình.

-          A…  anh làm gì vậy?

Cơ thể nhỏ nhắn bị nhanh giam giữa lồng ngực, đôi mắt thâm thúy rũ xuống quan sát gương mặt đỏ như cà chua chính. Trần Minh Hoàng dùng ngón tay ấm nóng chạm nhẹ vào làn da mặt mềm mịn.

Giọng anh cất lên trầm ấm, chứa sự dịu dàng lại như đang trêu chọc.

-          Đêm tân hôn không động phòng thì hơi tiếc nhỉ? Huống hồ đêm động phòng này đặc biệt lắm ấy. Bên ngoài người người vui vẻ đón mừng năm mới, em nghĩ sao về đêm nay chúng ta có thể tạo ra một sinh linh mới?

-          Anh… anh…

Giang Tịch Nhi chống tay lên ngực rắn chắc không hề qua một lớp vải trung gian nào. Lớp da thịt gồ ghề chạm vào lòng bàn tay càng làm mặt cô đỏ hơn.

Lúc này, cô thật sự muốn đào một cái lỗ chui xuống.

“A a a a a, ngại chết mất thôi.”

Chương 2

Chương 2:

Giang Tịch Nhi bị đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt hung dữ cảnh cáo. Nhưng biểu hiện của cô không thể làm người đàn ông kia lùi bước thậm chí còn thêm phần hứng thú.

Trần Minh Hoàng không nói không rằng, áp môi bạc xuống chiếc miệng nhỏ nhắn đang quẩu lên như mắng mình.

Nụ hôn đột ngột rơi xuống làm cô kinh ngạc vùng vẫy, song chẳng thể nào thoát được vòng tay mạnh mẽ của anh. Chiếc lưỡi điêu luyện khẽ cạy mở khoan miệng rồi lần theo lối nhỏ đi vào bên trong quấn lấy mật ngọt.

Giang Tịch Nhi bị ép mở miệng, đầu lưỡi bị cuốn quýt đến tê dại không thể phản kháng. Mãi đến vài phút sau, Trần Minh Hoàng mới nhàn nhạt buông thả.

Nhìn “thành tích” sưng đỏ trước mắt, khóe môi anh cũng cong lên đầy vui vẻ.

-          Anh dám cưỡng hôn tôi?

Trần Minh Hoàng nhúng mai tỏ vẻ vô tội, tròn mắt nhìn cô lên tiếng.

-          Đâu có, anh đang thuận nước đẩy thuyền thôi. Em không cảm thấy như vậy à?

-          Có cái đầu anh. Trần Minh Hoàng, đừng có nghĩ tôi ở nhà anh thì anh muốn ức hiếp tôi thế nào cũng được nhé?

Giang Tịch Nhi như bị chạm phải chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi nói. Đôi mắt phượng mở to, môi đỏ bị răng cắn lại như muốn nói “chỉ cần anh nói thêm một câu, tôi lập tức sẽ lao đến cắn anh”.

-          Anh có ức hiếp em đâu…

Giọng anh bật ra khỏi miệng nhẹ tênh, mang theo chút uất ức không hề hợp với hình dáng lạnh lùng bên ngoài.

Nghe vậy, Giang Tịch Nhi thoáng chút bất ngờ. Cô “hừ” lạnh một tiếng xem như bỏ qua chuyện này. Ngay sau đó, đôi chân dài định đặt xuống sàn thì vòng eo mảnh khảnh một lần nữa bị cánh tay rắn chắc kéo ngược lại.

-          A a a…

-          Tối rồi, em còn muốn đi đâu nữa?

Lưng cô dán chặt lên lồng ngực nóng rực, nghe rõ từng nhịp tim đập thình thịch của người phía sau.

Giang Tịch Nhi nhíu mày: “Anh lại muốn cái gì nữa? Ngày hôm nay đã mệt lắm rồi, anh còn quấy rầy tôi…”

Nghe giọng nói mềm mại truyền đến bên tai, Trần Minh Hoàng khẽ nuốt nước bọt, quai hàm siết chặt lại. Bàn tay to lớn đặt trên eo khẽ vuốt ve, sau đó anh khàn giọng nói.

-          Ôm em ngủ cũng không được sao?

-          Không được.

Giang Tịch Nhi lập tức từ chối. Ai mà biết anh có tiếp tục giở trò hay không? Tôi là đang bảo vệ bản thân mình thôi.

-          Còn nói không sợ anh à? Theo anh thấy, trong lòng em đang run như cầy sấy rồi.

-          Anh… anh…

Đúng ngay lúc cô không nói nên lời, cánh cửa gỗ truyền vào tiếng gõ “cộc cộc cộc”. Đôi mắt Giang Tịch Nhi lóe sáng lên, cô đẩy tay anh ra rồi chạy vội về phía cửa.

-          Hai đứa chưa ngủ à?

-          Vẫn chưa à, dì… mẹ tìm chúng con có việc gì sao?

Nhìn thấy cô mở cửa, gương mặt của mẹ Trần thoáng chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Nhưng nhìn qua thằng con trai đang bước đến, nụ cười trên mặt lập tức tắt đi.

Không đợi mẹ Trần lên tiếng trả lời, Trần Minh Hoàng đã lên tiếng nói trước.

-          Giờ này mẹ gõ cửa phòng tân hôn của bọn con còn hỏi tụi còn chưa ngủ à?

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “tân hôn” khiến hai người phụ nữ lập tức cúi đầu. Một người đỏ mặt muốn trốn tránh, một người ngượng ngập giả vờ ho khẽ như chưa nghe thấy gì.

Trần Minh Hoàng nheo mắt nhìn Giang Tịch Nhi mỗi bước một cách xa, không nói không rằng liền ôm eo cô kéo mạnh về phía mình.

-          A a a.

Đầu cô khẽ đập vào lồng ngực anh, gương mặt Giang Tịch Nhi lập tức đỏ bừng như quả cà chua.

Ôi trời ơi, anh ta nói câu đó thì thôi đi, còn dám làm cái hành động này trước mặt mẹ mình… A a, Trần Mình Hoàng đáng ghét, anh không cho tôi chút mặt mũi nào sao?

-          Mẹ à, tìm bọn con có chuyện gì sao?

Mẹ Trần bị “điểm danh” liền đứng thẳng người, gượng cười lắp bắp lên tiếng giải thích.

-          À… bên dưới nhà làm rất nhiều bánh ngọt. Mẹ đem lên cho Tịch Nhi ăn thử.

-          Cái đó không cần đâu.

Trần Minh Hoàng liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh ngừng một chút lại nói tiếp.

-          Ăn tối dễ mập lắm, huống hồ cái đó còn là đồ ngọt.

-          Vậy à…

Giang Tịch Nhi nhìn mẹ Trần sắp đem khây bánh rời đi, lập tức nhéo eo người đàn ông kia một cái, rồi cất giọng níu kéo.

-          Mẹ đừng nghe anh ấy, ăn một chút cũng không sao đâu. Con thường xuyên tập thể dục mà, làm sao có thể mập lên như lời anh ấy nói.

Nghe lời của cô, hai mắt mẹ Trần liền lóe sáng, giao khây bánh sang tay cô rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng gấp gáp rời đi, Giang Tịch Nhi khẽ mím môi. Sao lại đi nhanh như vậy chứ?

-          Sao vậy, trông mong mẹ ở lại đây với em à?

Giọng nói lạnh lùng đột ngột phát ra từ phía sau khiến cô giật bắn người, suýt chút nữa đánh rơi khây bánh trên tay.

Giang Tịch Nhi hậm hực đá anh một cái rồi xoay người bước đến sô pha ngồi xuống, tay tùy tiện cầm một chiếc bánh lên nhai ngấu nghiếm.

-          Em đói lắm à?

-          Cần anh quản sao?

Trần Minh Hoàng nghe thấy câu trả lời tức đến mức bật cười lạnh. Cô gái ngốc nghếch này mà là đối thủ của mình trong lời ông nội à? Có tâng bốc quá không đó?

Chương 3

Chương 3:

Giang Tịch Nhi hiếm khi ăn đồ ngọt chứ đừng nói là buổi tối, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Ăn xong chiếc bánh đầu tiên, cổ họng cô đã bắt đầu biểu tình. Nhìn những chiếc bánh trước mắt, trong lòng đã không muốn tiếp tục.

Đúng lúc này, bên tai cô bất ngờ vang lên giọng nói châm chọc của người đàn ông đứng cách đó không xa.

-          Không ăn nữa à? Chẳng phải…

Lời nói còn chưa thoát hết khỏi miệng, Trần Minh Hoàng đã nhận được ánh mắt sắc bén như dao găm lia đến.

Trần Minh Hoàng: “…”

Hung dữ quá vậy? Anh chỉ muốn tạo bầu không khí vui vẻ thôi mà…

Giang Tịch Nhi phủi tay, sau đó đứng bật dậy khỏi sô pha. Đôi mắt phượng hơi híp lại quan sát, vài giây sau, cô cất giọng lạnh nhạt.

-          Như anh thấy đó, chúng ta kết hôn chỉ theo ý muốn của bề trên… Anh không cần phải thực hiện những… nghĩa vụ đó đâu.

-          Ai đó với em đó là ý muốn của bề trên.

Trần Minh Hoàng khoanh tay trước ngực, cả người đứng thẳng nhưng vẫn toát ra vẻ lười biếng. Anh khẽ bật cười nhàn nhạt, nâng bước chân tiến gần về phía cô hơn.

-          Giang Tịch Nhi, dù sau cũng đã kết hôn rồi. Chúng ta không nên phụ tấm lòng ông mai bà mối chứ, đúng không?

Ông mai bà mối nào? Sao cô có cảm giác bản thân mình vừa bị lừa một cú đau đớn ấy nhỉ?

Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ của cô, anh không nhanh không chậm vươn tay kéo cô ôm vào lòng. Mùi hương cơ thể Giang Tịch Nhi thoang thoảng quanh chóp mũi anh, khiến anh ngửi một lần lại muốn ngửi thêm lần nữa.

-          Còn ngửi nữa tôi cho cả đời này của anh thở bằng miệng đấy, tin không?

Đáng yêu như vậy hèn gì ông cụ nhất quyết bỏ qua mối hận thù mà kết thông gia. Ha ha, cháu trai cảm ơn ông nội nhé!

-          Được rồi, mau đi ngủ thôi.

Một ngày dài mệt mỏi, Giang Tịch Nhi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Tiếng hít thở đều đều khe khẽ vang lên bên tai, làm người đàn ông nằm bên giường còn lại bất giác cong môi cười nhàn nhạt.

[…]

Ngày mùng một Tết, bên dưới phòng khách nhà họ Trần rất sớm đã có rất nhiều người. Ông cụ Trần liếc mắt về chiếc cầu thang vắng lặng, không nhịn được mà bật cười ha hả.

-          Ba, có chuyện gì vui sao?

Người vừa lên tiếng là con trai út của ông, vừa từ nước ngoài quay về lúc nửa đêm hôm qua. Ông cụ nghe câu hỏi liền nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, cầm cây gậy trên tay khẽ đánh người kia một cái.

-          Còn chuyện gì nữa. Chẳng phải Minh Hoàng vừa kết hôn sao, ta vui mừng cho nó.

-          Ba vui mừng cho thằng bé hay là đang vui mừng vì thắng được ông cụ họ Giang?

Ông cụ hắng giọng, giả vờ cầm tách trà lên hớp một ngụm, ôn tồn nói.

-          Đừng có nghĩ ta như vậy.

Cô hai nghe vậy liền bĩu môi kinh thường, tiếp tục việc của mình.

Lúc này, đôi nhân vật chính trong câu chuyện đó vẫn còn ngủ say chưa tỉnh. Căn phòng kéo rèm kín bưng, không để một tia sáng nào lọt vào bên trong. Giang Tịch Nhi nhắm nghiền mắt, đầu gác lên cánh tay rắn chắc của người bên cạnh, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trần Minh Hoàng tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, đôi mắt sắc lạnh liếc sang cô gái nằm trong lòng dịu đi đôi phần.

Lúc im lặng và lúc mở miệng đúng là rất khác biệt nha. Đúng là “gương mặt tiên sa, cái miệng ma vương” mà.

-          Anh đang nói xấu tôi phải không?

Giọng nói Giang Tịch Nhi khàn khàn cất lên mang theo chút ngái ngủ, đôi mắt trừng to nhìn anh như đang soi từng lỗ chân lông.

-          Này, anh có thể nói xấu gì em chứ?

-          Ha, đúng rồi. Dù sau ai đó mới là người làm việc xấu mà.

Nhìn mặt Trần Minh Hoàng như muốn biểu tình, cô liền nhanh miệng nói tiếp.

-          Tối hôm qua là anh ép tôi suýt nữa rơi xuống giường, ba giờ sáng còn đem cái “móng heo” gác lên người tôi. Nếu không phải…

-          Ưm…

Không cho cô có cơ hội nói tiếp, môi bạc liền áp xuống chặn lại. Nụ hôn dần trở nên ướt át, bàn tay không yên phần của Trần Minh Hoàng chậm rãi luồn vào bên trong váy ngủ. Đầu ngón tay ấm nóng từng bước từng bước khám phá những vùng đất mới lạ.

-          Trần Minh… Hoàng…

Anh không đáp lại, tiếp tục công việc lấn lướt của mình. Môi hồng bị gặm không thương tiếc, chiếc lưỡi nhân lúc Giang Tịch Nhi há miệng thở dốc liền lách vào trong quấn lấy mật ngọt.

Váy ngủ vén lên tận eo, những thứ cần che giấu đều phơi bày ra trước mắt Trần Minh Hoàng. Đôi mắt anh như bị hung nóng đến đỏ rực, cổ họng khô khốc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.

-          Dừng lại… bên ngoài có người…

Giang Tịch Nhi muốn đẩy anh ra nhưng hai tay đã bị giữ chặt giơ lên đỉnh đầu, gương mặt đỏ bừng mang theo nét sợ hãi, làm anh không nhịn được muốn bắt nạt.

Động tác của anh hơi khựng lại, khóe môi hơi nhếch lên cười nhạt. Sau đó, cất giọng khàn đặc như trêu ghẹo, vừa như nhắc nhở.

-          Chúng ta vừa mới kết hôn, không nói người khác cũng biết chúng ta đang làm gì mà.

-          Nhưng mà…

-          Đừng có nhưng nhị nữa vợ à, chồng em sắp bị em làm nghẹn chết rồi đây.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play