Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Thương Thầm Em Trai Nuôi ?

Chap 𝟏 : 𓆡𓆝𓆞𓆟𓆜𓆛

#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
ô roai.
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
và nhìn anh đang yêu ai đậm sâu.
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
em chỉ biết cắn răng chịu đau.💔
__________
Nguyễn Quang Anh – Thiếu gia nhà họ Nguyễn. Năm nay anh 16 tuổi học tại trường "𝐒𝐚𝐲 𝐇𝐢 ". Anh là hotboy của trường, ba mẹ anh đầu tư vào trường này rất nhiều nên thầy cô nào cũng nể anh. Anh là người có tính chiếm hữu, trăng hoa nhưng lại có một cô Bạch Nguyệt Quang ở nước ngoài mới về.
Hoàng Đức Duy – một cậu bé mồ côi cha mẹ bị cả họ hàng xua đuổi không muốn nuôi. Ba mẹ em vì tai nạn giao thông do một lần tan làm trễ vội chạy đến trường đón em. Và em được ông Trần đưa vào cô nhi viện chăm sóc.
//... // Hành động. * ... * suy nghĩ. / ... / nói nhỏ. 💬 nhắn tin 📲 nói chuyện qua điện thoại.
Sáng, 07:00 a.m.
Tại cô nhi viện – nơi cưu mang những đứa trẻ mồ côi.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
// quét sân //
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 1] : Anh Duy, anh Duyy.
Em đang quét sân thì " đứa trẻ 1 " hớt hải chạy đến.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Làm sao mà chạy dữ vậy.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 1] : Ông Trần bảo em chạy đi tìm anh.. mệt quá.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Chạy cho cố vô, rồi ông đang ở đâu ?
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 1] : Dạ ở sảnh chính.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Rồi, ở đây quét giúp anh.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Anh ra xem ông kiếm anh làm gì.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 1] : Dạ.
Đức Duy đưa chổi cho đứa trẻ đó tay xoa đầu nó rồi chạy ra sảnh chính.
...
Vừa ra sảnh chính, em thấy ông Trần đang đứng đó với một cặp vợ chồng trẻ ăn mặc sang trọng rất là toát lên vẻ giàu sang.
Ông Trần lia mắt rồi thấy em. Ông cất giọng nói lớn.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Đức Duy, con vào thu xếp đồ đi.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Rồi theo hai người này về nhà mới.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
// khựng //
Em vừa định chạy lại thì bị khựng lại giữa sân vì câu nói của ông Trần.
Cây phượng đầu hè rụng thêm vài cánh, gió lùa qua làm lá bay lả tả. Mấy đứa nhỏ ngồi ở cách đó không xa nghe được, vội đứng dậy đưa mắt nhìn em.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 21] : Anh Duy đi thật hả ?
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 21] : Không ở lại với tụi em nữa sao..?
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Anh..
Một đứa òa khóc, đứa khác chạy đến ôm lấy em, tay nhỏ xíu mà níu chặt lấy vạt áo của em.
Em cúi xuống, vuốt nhẹ tóc nó, cười ngượng.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Anh chỉ đi chút thôi.. anh sẽ không bỏ mấy đứa đâu.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Bình thường toàn bắt nạt anh, nay lại khóc không cho anh đi hửm..?
『••✎••』
Bên trong phòng, cái vali cũ mở ra, chỉ có vài bộ quần áo, một cuốn sổ và con gấu len em được tặng năm mười tuổi.
Em xếp từng thứ vào, chậm rãi nhưng sợ chỉ cần đóng lại thôi sẽ cắt đứt cả một phần tuổi thơ.
...
Ngoài sân, ông Trần đứng lặng nhìn, mắt ông ươn ướt.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Đi đi con.. chỗ đó người ta thương con hơn thầy trò ở đây..
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Ông Trần – Quản lý cô nhi viện.
Đừng sợ.
Em gật đầu, siết quai vali, cố bước ra cổng.
Phía sau, tiếng gọi vang lên.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 9] : Anh Duy ơi-!
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
Đám trẻ con trong cô nhi viện.
[Đứa trẻ 9] : Anh nhớ viết thư gửi về nhaa !
Tiếng chân chạy, tiếng khóc nghẹn lại trong gió. Em không dám quay đâu, chủ biết cắn môi thật chặt.
Bước qua cánh cổng sắt, bước lên chiếc xe sang lạ lẫm.
Em cảm giác như có ai đó đóng lại một thế giới phía sau mình.
Cô nhi viện lùi xa dần, còn em.. đang đi đến một nơi mới – nơi mà sau này, người ta gọi là " nhà Nguyễn ".
___________
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
truyện chat mà lời mộc thoại nhiều hơn cả lời nhân vật chat. =))

Chap 𝟐 : 𓆡𓆝𓆞𓆟𓆜𓆛

#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
#𝐛𝐮𝐧𝐧𝐢𝐢⚡🐑
Cũng cũng mà ha.
___________
Xe đừng trước cổng.
Trời đổ mưa lất phất như vừa khóc thay ai đó.
Em bước xuống, tay nắm chặt vai balo, nhìn tấm bản " Nguyễn Gia " trước mắt – nơi người ta nói rằng từ nay em sẽ được gọi là " con ".
Vali của em đã được người làm đem vào nhà.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
// Mở ô, che lên đầu em //
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Vào đi con, đừng ngại.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Đây là nhà mới của con.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Vâng.
Em gật đầu, bước qua bậc thềm lát đá sáng đến nổi thấy cả bóng mình.
⊱ ─── {.⋅ ♫ ⋅.} ─── ⊰
Trong nhà, không khí thơm mùi gỗ và nước hoa đắt tiền.
Cầu thang xoắn ốc, đèn chùm pha lê, thảm dày đến mức bước chân cũng thấy ấm.
Phòng khách rộng, ánh đèn ấm áp. Hoài Châu và Hữu Khánh ngồi đó – bên cạnh họ, là một chàng trai.
Quang Anh – Áo sơ mi trắng, đôi mắt lạnh, và biểu cảm không hề giấu được sự khó chịu.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Quang Anh, đây là Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
// gật chào anh //
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Từ hôm nay, Duy sẽ là em trai của con.
Hoài Châu vui vẻ giới thiệu em cho anh. Anh thì không có biểu cảm gì.
Không gian chùng xuống một nhịp, Quang Anh buông điện thoại, ngẩng lên.
Ánh nhìn của anh lướt qua em, lạnh đến rợn.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Em trai ?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
// bật cười nhạt //
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Mẹ đùa à ? Con không cần thêm ai trong nhà này hết !
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Quang Anh. // nhíu mày //
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Duy không còn ai thân thích. Nó cần một nơi để về.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Cô nhi viện làm ra để trưng sao ba ?
Anh chán ghét, không muốn đôi co. Anh dựa lưng vào ghế gác chân lên bàn.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thích thì mẹ cứ nhận nó làm con đi.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Nhưng con không bao giờ có em trai.
Lời nói ấy rơi xuống, nhẹ như không, mà cứa sây như dao.
Em ngồi im, không dám ngẩng mặt, chỉ biết siết chặt tay áo mình.
Mẹ anh đập tay lên bàn, giọng nghiêm.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Con nói cái gì vậy hả Quang Anh ? Từ nay Đức Duy là em con, con phải cư xử cho đúng !
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Con không muốn !
Quang Anh gằn giọng, đứng bật dậy, ghế xô mạnh ra sau.
Ánh mắt anh nhìn em, đầy khinh miệt.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Mày giỏi, tao không biết mày đã làm gì để vào được đây nhưng đừng mơ chen vào cuộc sống của tao.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Ủa trời ai rảnh chen vào chi cha ? *
Nói rồi anh đá ghế, quay người bỏ lên lầu.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Trời ơi !
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Nếu lúc đó biết đẻ ra đứa con mất dạy như mày tao thà đẻ quả trứng ra ăn còn hơn !
Tiếng bước chân vang lên nặng nề. Rồi " Rầm " cánh cửa phòng anh đóng sầm – và cả căn nhà rơi vào im lặng.
Mẹ anh thở dài mệt mỏi, rồi xoa nhẹ vai em.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Ngại quá.. con mới về mà đã để con thấy những chuyện không hay rồi.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Con đừng để bụng nha, Quang Anh tính nó khó chịu khi có người lạ vào nhà nó thôi.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Vâng, con không để bụng đâu ạ.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Không để bụng nhưng để đầu. *
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Cái đồ anh trai nuôi Quang Anh đáng ghét, xấu tính. *
Hoài Châu cười nhẹ, xoa tay em. Hữu Khánh có việc nên đã rời đi.
Hoài Châu nắm tay em, dắt đi khắp nhà : phòng khách, phòng ăn, rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ trắng.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Phòng con ở đây. Có gì thì kêu mẹ nhé.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ vâng. // cười //
Hoài Châu cười hài lòng, đưa tay xoa tóc em rồi rời đi.
Em mở cửa bước vào.
NovelToon
Em đi đến, ngồi lên giường rồi đặt balo xuống.
Vali của em đã được đặt ở đó từ lâu.
Em nhìn tủ quần áo đầy ắp đồ mới, chăn gối gấp vuông vức, bàn học sáng bóng. Mọi thứ đều hoàn hảo – chỉ riêng em là không.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Không nghĩ cũng có ngày mình lại được ở trong một căn phòng mà mình mơ ước bấy lâu nay.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Nhưng mà.. ba mẹ mình có quen hai người đó.. hả ta ? // gãi đầu suy nghĩ //
____________

Chap 𝟑 : 𓆡𓆝𓆞𓆟𓆜𓆛

_________
Trưa ngày hôm đó.
Mùi thức ăn lan khắp phòng ăn sang trọng.
Bàn gỗ lớn, đèn pha lê sáng trưng, mọi thứ đều sạch sẽ đến mức em không dám động đũa.
Ba mẹ anh ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng như thể đang cố khiến em thấy được chào đón.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Duy, ăn đi con. Mẹ không biết con thích gì nên mẹ bảo người làm nấu mấy món như trong nhà hàng cho con.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ vâng, con cảm ơn m-mẹ..
Ngồi bên kia, Quang Anh chẳng nói gì, chỉ chống cắm nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiếng muỗng va nhẹ vào bát vang lên đều đều, lạnh lẽo hơn cả gió trong phòng.
Bữa cơm trôi đi trong im lặng đến nặng nề.
Cho đến khi mẹ anh đặt chén xuống, cười hiền.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
À, mẹ với ba có chuyện muốn nói.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Duy, mẹ tính cho con học cùng trường với Quang Anh.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
...
Đũa trên tay Quang Anh khựng lại.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Mẹ nói cái gì ? // khó chịu //
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Tao nhớ mày đâu có điếc !? // nhìn anh //
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Mai tao đưa Duy đi đăng ký. Trường mày học tốt, cho em nó theo.
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Không lỡ người ta nghe được nhà mình đối xử tệ với con nuôi, lúc đó có mà đẹp mặt.
Một tiếng " cạch " vang lên chói tai – Quang Anh đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Giọng anh cộc và lạnh.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Con nói rồi, con không cần em trai !
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Giờ ba mẹ lại muốn nó dính theo con ở trường luôn à ?
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Thèm chắc ? *
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Đúng là đồ ảo tưởng. * // ăn cơm //
Không ai kịp lên tiếng, anh đã đứng bật dậy, ghế đẩy mạnh ra sau. Ghế nghiến xuống sàn, tạo ra một vệt âm thanh sắc lạnh.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Ba mẹ ăn đi, con no rồi.
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi thẳng lên lầu.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Mẹ anh thở dài, ánh mắt thoáng buồn.
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Haiz..
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Từ lúc cái con mà mấy đứa bạn nó đồn là Bạch Nguyện Quang gì đó về..
Nguyễn Hoài Châu.
Nguyễn Hoài Châu.
Quang Anh nhà mình.. Thay đổi nhiều quá.
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Nhìn cách nó thay đổi là biết cái con đó không đàng hoàng rồi.
Nguyễn Hữu Khánh.
Nguyễn Hữu Khánh.
Cái loại đó, không nên cho bước vào nhà Nguyễn này.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Gì cơ ? Bạch Nguyệt Quang á ? *
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
* Mà Bạch Nguyệt Quang là cái gì vậy ? *
____________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play