[TF Gia Tộc F4] Trang Trại
[ 1 ] - Ngay Den Trang Trai Cua Ong
Trời Trùng Khánh mùa hè nắng gắt như đổ lửa.
Chín thằng con trai khoác balô lỉnh kỉnh đứng giữa cái sân xi măng nứt toác, xung quanh là đồng ruộng và mùi phân gà thoang thoảng.
Trần Dịch Hằng
Mẹ nó nóng muốn chảy mỡ luôn á. Trang trại của ông nội mày xa lòi con mắt.
Trần Dịch Hằng lấy tay quạt quạt cái mặt vốn đã trắng bóc của mình.
Tả Kỳ Hàm cởi cái áo khoác ngoài ra vắt lên vai, hất hàm.
Tả Kỳ Hàm
Tao đã bảo rồi mà. Ngoại ô Trùng Khánh là vậy đó.
Tả Kỳ Hàm
Được cái yên tĩnh, xa thành phố, không ai làm phiền. Mày không nhớ mục đích của chuyến đi này à?
Trần Tư Hãn
Mục đích gì nữa. Tránh nóng, tránh nợ môn, tránh mặt crush ở trường.
Trần Tư Hãn
Rồi tập hợp lại để xem phim ma với nhau. Tao thuộc hết rồi.
Trần Tư Hãn vừa nói vừa vác cái thùng nước suối đi xuống, than vãn.
Trần Tư Hãn
Sao cái nhà này nhìn cũ nát vậy Kỳ Hàm? Tao tưởng trang trại là phải kiểu vintage lãng mạn chụp hình sống ảo được chứ?
Tả Kỳ Hàm
Vintage cái con khỉ. Trang trại này xây từ đời ông cố tao. Ông nội tao mới chuyển về đây ở mấy năm nay thôi.
Tả Kỳ Hàm
Nghe nói căn nhà chính đã bị khóa lại lâu rồi. Tụi mình ở nhà kho cũ bên cạnh, ông tao dọn sơ rồi đó. Đừng kén cá chọn canh nữa.
Rồi nhìn sang Dương Bác Văn đang đeo tai nghe đứng tựa vào cột nhà, ánh mắt cậu dịu đi một chút rồi quay sang càu nhàu với Trương Hàm Thụy đang loay hoay chụp ảnh.
Tả Kỳ Hàm
Ê Hàm Thụy, mày chụp đủ chưa? Vào nhà thôi. Thằng Bác Văn nó mệt rồi kìa. Lên xe cả ngày.
Trương Hàm Thụy gỡ ống kính ra.
Trương Hàm Thụy
Chụp mấy kiểu check-in đã. Lỡ có chuyện gì còn có bằng chứng tụi mình từng ở đây.
Trần Tuấn Minh
Mày nói xui xẻo vừa thôi. Kinh dị cái gì? Tụi mình đến đây là để chơi, để thư giãn mà. Nhanh lên. Tao đói rồi.
Trương Quế Nguyên từ trong góc đi ra, cậu là đứa trầm tính nhất nhóm, chỉ chăm chăm vào điện thoại.
Cậu ngước lên hỏi Kỳ Hàm.
Trương Quế Nguyên
Ông nội mày đâu?
Tả Kỳ Hàm
Trong nhà chính khóa rồi đó. Ổng hơi khó tính. Tụi mình cứ tự nhiên đi. Tối ổng mới ra. Nhà kho bên kia kìa. Tự mở khóa đi.
Kỳ Hàm chỉ tay về phía một căn nhà gỗ nhỏ hơn, hơi xiêu vẹo nằm cách căn nhà chính to lớn một đoạn.
Tất cả xúm lại bê đồ đạc vào.
Vừa bước chân vào nhà kho, một luồng không khí lạnh buốt ùa ra, đối lập hoàn toàn với cái nắng ngoài kia.
Vương Lỗ Kiệt
Ấy! Mát quá! Điều hòa hay gì vậy?
Vương Lỗ Kiệt mừng rỡ vứt balô xuống.
Nhiếp Vĩ Thần
Điều hòa cái đầu mày. Trang trại cũ kỹ này làm gì có điều hòa. Chắc tại là nhà kho, ít cửa sổ, tối tăm nên mới lạnh thôi.
Nhiếp Vĩ Thần nói, giọng cậu luôn tỉnh táo nhất.
Vĩ Thần mở hết cửa sổ ra.
Ánh sáng lọt vào, mọi thứ mới rõ ràng hơn.
Căn nhà kho cũ nhưng sạch sẽ.
Có hai cái giường tầng lớn kê sát tường, một cái bàn gỗ mộc mạc và một góc bếp nhỏ.
Đáng chú ý nhất là một tấm màn vải đen lớn che khuất một góc phòng.
Dịch Hằng tò mò đi tới kéo tấm màn ra.
Trần Dịch Hằng
Uầy. Gì đây?
Phía sau tấm màn là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, khóa bằng một ổ khóa gỉ sét.
Trên cánh cửa có dán một tờ giấy màu vàng đã ngả màu.
Trần Tuấn Minh ghé vào đọc.
Trần Tuấn Minh
Là chữ Trung cổ. Gì mà 'Cấm Mở', 'Tử Khí', 'Bùa Ngải' gì đó. Đừng đụng vào. Cửa kho hay gì thôi mà.
Vương Lỗ Kiệt
Mấy cái bùa này là của ông nội Kỳ Hàm. Ổng là người mê tín. Chắc là kho chứa đồ cấm kỵ gì đó của ổng.
Kỳ Hàm đi tới, cậu nhìn cánh cửa với ánh mắt hơi lạ lẫm, có vẻ cậu cũng chưa từng thấy nó bao giờ.
Tả Kỳ Hàm
Tao cũng không biết. Kệ nó đi. Đừng ai đụng vào. Nhanh sắp xếp đồ đi. Tao đói quá rồi.
Trong lúc mọi người đang lục đục mở hành lý, sắp xếp chỗ ngủ.
Dịch Hằng ngồi trên giường, thỉnh thoảng liếc nhìn Kỳ Hàm đang vật lộn với cái dây điện bị rối.
Dịch Hằng thích thầm Kỳ Hàm.
Cả nhóm đều biết Kỳ Hàm rất được lòng các cô gái, nhưng Dịch Hằng thì khác.
Cậu chỉ muốn làm bạn thân của Kỳ Hàm thôi.
Không muốn làm Kỳ Hàm khó xử.
Trần Dịch Hằng
Kỳ Hàm. Để tao giúp mày. Mày vụng về quá.
Dịch Hằng đi tới, tay vô tình chạm vào tay Kỳ Hàm.
Tả Kỳ Hàm
…À. Ừ. Cảm ơn mày.
Kỳ Hàm hơi lúng túng, gỡ tay ra nhanh chóng.
Ánh mắt cậu hợt lướt qua Bác Văn đang ngồi chơi game, môi hơi mím lại.
Chợt, mọi người cười ầm lên trêu chọc.
Trần Tuấn Minh
Ối giời ơi! Vợ chồng mày làm gì lén lút vậy.
Kỳ Hàm ném cái dây điện vào người cậu.
Trần Tư Hãn đang ở bếp nấu mì thì hoảng hốt chạy ra.
Trần Tư Hãn
Mày câm đi. Mọi người im lặng đi.
Tả Kỳ Hàm
Gì vậy Hãn? Mày làm sao đấy?
Trần Tư Hãn run run chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trần Tư Hãn
Tao vừa thấy... Một cái bóng trắng lướt qua ngoài cửa sổ. Nhanh lắm... Giống như một đứa bé…
Ngoài trời lúc này đã bắt đầu sập tối.
Gió bỗng thổi mạnh, làm cánh cửa gỗ lùa kêu kẽo kẹt.
Vương Lỗ Kiệt
Mày lại bày trò rồi. Trang trại này làm gì có ai ngoài tụi mình. Thần kinh đấy.
Tư Hãn lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Tư Hãn
Tao không đùa. Thật mà. Nó nhìn tao chằm chằm rồi biến mất.
Dương Bác Văn vẫn im lặng ngồi chơi game.
Đột nhiên, tai nghe cậu rơi xuống.
Cậu nhìn thẳng vào bức tường đối diện.
Trần Dịch Hằng
Mày làm sao vậy Bác Văn?
Bác Văn chậm rãi đứng dậy, mặt cậu tái mét.
Dương Bác Văn
Không có ai ngoài cửa sổ hết. Cái bóng đó. Nó đang ở trong này. Ngay trên trần nhà.
Mọi người cùng lúc ngước lên.
Cái bóng đèn dây tóc cũ kỹ trên trần nhà nhấp nháy liên hồi.
Chỉ có một cái bóng đèn và trần nhà bằng gỗ mục.
Trần Tuấn Minh
Mày bị ảo giác rồi Bác Văn. Xuống đây. Ăn mì đi.
Tuấn Minh kéo tay Bác Văn.
Nhưng Bác Văn vẫn không cử động.
Mắt cậu trừng lớn, môi mấp máy.
Dương Bác Văn
Không. Nó đang nhìn tao. Mày không thấy à? Đôi mắt nó màu đỏ.
Đúng lúc đó, đèn tắt phụt.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.
Một tiếng cạch khô khốc vang lên từ phía góc phòng.
Chính là từ cánh cửa bị dán bùa.
Dương Bác Văn
Ổ khóa. Có…có tiếng ổ khóa.
Tiếng gió rít qua khe cửa nghe như tiếng ai đó đang thì thầm.
Từng hơi thở của 9 thằng con trai đều dồn dập, lo sợ.
Tả Kỳ Hàm
Đừng có đùa nữa. Thằng nào nghịch vậy? Mở đèn lên!
Một giọng nói nhỏ, trẻ con vang lên, lạnh lẽo và ma quái, ngay sát tai Kỳ Hàm:
"Anh ơi. Cánh cửa này. Mở ra đi."
Cậu cảm thấy một bàn tay lạnh như băng chạm vào cổ mình.
Tiếng kẽo kẹt của bản lề bắt đầu vang lên.
Cánh cửa bị khóa đang từ từ hé mở.
[ 2 ] - Tieng Khoc Trong Dem
Bóng tối bao trùm nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn lại tiếng tim đập hỗn loạn của chín thằng con trai và tiếng kẽo kẹt ghê rợn từ cánh cửa bí ẩn.
Cậu thề cậu vừa nghe thấy và cảm nhận được.
Giọng nói trẻ con, lạnh lẽo, ngay sát tai.
Bàn tay băng giá lướt qua gáy.
Trần Dịch Hằng
Mẹ nó. Đèn đâu?! Thằng nào cúp cầu dao?!
Trần Dịch Hằng la to, giọng cậu lạc đi vì sợ hãi.
Cánh cửa gỗ phía sau tấm màn đen bị khóa chặt bỗng mở tung, tạo nên một cái bóng lờ mờ, dài ngoằng dưới ánh trăng yếu ớt hắt qua khe cửa sổ.
Một mùi ẩm mốc, tanh tưởi xộc thẳng vào mũi cả bọn.
Trần Tuấn Minh
Chết tiệt! Chuyện gì vậy?!
Trần Tuấn Minh run rẩy, cậu vấp vào cái bàn và té xuống sàn.
Vương Lỗ Kiệt là người bình tĩnh nhất, cậu lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Ánh sáng vàng vọt quét qua căn phòng, rọi thẳng vào cánh cửa đang mở.
Phía sau cánh cửa là một hành lang hẹp, tối đen như mực.
Có một cầu thang gỗ cũ kỹ dẫn xuống tầng hầm.
Dương Bác Văn
Tao nói rồi mà.
Dương Bác Văn
Tụi mình bị theo rồi.
Dương Bác Văn thì thầm, mặt cậu vẫn trắng bệch.
Trương Quế Nguyên nuốt nước bọt, cậu nhìn Bác Văn.
Trương Quế Nguyên
Mày thấy cái gì…? Nói rõ coi.
Dương Bác Văn
Tao không biết. Tao chỉ cảm thấy lạnh. Rất lạnh. Như có ai đó thổi hơi vào cổ mình.
Nhiếp Vĩ Thần
Đừng có nhát nhau nữa. Chắc là do chập điện thôi.
Nhiếp Vĩ Thần cố trấn an, mặc dù giọng cậu cũng hơi run.
Cậu tiến lại gần công tắc.
Nhiếp Vĩ Thần
Cầu dao vẫn ổn. Chắc cháy bóng đèn rồi.
Lúc này, Kỳ Hàm mới lấy lại được bình tĩnh, mặc dù chân tay cậu vẫn hơi run.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa hầm mở toang.
Tả Kỳ Hàm
Không phải chập điện. Tao vừa nghe thấy giọng nói. Nó bảo tao mở cửa.
Dịch Hằng nhanh chóng chạy đến bên Kỳ Hàm, nắm lấy tay cậu.
Trần Dịch Hằng
Mày bị ảo giác rồi Kỳ Hàm. Đừng làm tao sợ.
Tả Kỳ Hàm
Không phải ảo giác. Mày tin tao đi.
Kỳ Hàm kéo tay Dịch Hằng lùi lại.
Đột nhiên, một tiếng thút thít nho nhỏ vang lên từ dưới hầm.
Tiếng khóc trẻ con, yếu ớt và ai oán.
Trương Hàm Thụy
Mẹ ơi! Gì vậy!?
Trương Hàm Thụy hét lên, cậu co rúm lại.
Vương Lỗ Kiệt dùng đèn pin rọi xuống hầm.
Không thấy gì cả, chỉ có bóng tối đặc quánh.
Trần Tư Hãn
Mày có nghe không? Tiếng khóc đó…
Trần Tư Hãn nắm chặt tay Tuấn Minh.
Tiếng khóc càng lúc càng to, chuyển thành tiếng nức nở dữ dội.
Lần này, tất cả đều nghe rõ.
"Mấy anh ơi. Cứu em với. Em lạnh quá."
Trần Tuấn Minh
Tao không chơi nữa đâu…!
Trần Tuấn Minh
Đồ đạc gì tao không cần. Tao muốn về nhà!
Tả Kỳ Hàm
Không thể nào. Ban ngày ông tao bảo không có ai ở trang trại này ngoài ổng và tụi mình.
Cậu nhìn Vĩ Thần, người luôn lý trí nhất.
Tả Kỳ Hàm
Vĩ Thần. Mày nghĩ sao?
Vĩ Thần nhíu mày, cậu từ từ bước tới gần cửa hầm.
Cậu đưa tay ra định đóng cửa lại.
Trương Quế Nguyên
Đừng đóng lại.
Quế Nguyên kéo tay Vĩ Thần.
Trương Quế Nguyên
Cứ để đó. Nếu là người thật thì họ sẽ lên thôi.
Dịch Hằng lo lắng nhìn Kỳ Hàm.
Trần Dịch Hằng
Tao nghĩ mình nên gọi ông nội mày. Hoặc cảnh sát.
Tả Kỳ Hàm
Không được. Mày không hiểu ông tao đâu. Ổng sẽ nổi khùng lên nếu tụi mình làm ồn. Với lại, lỡ không phải người thật thì sao?
Đúng lúc đó, Dương Bác Văn bật cười khùng khục.
Một nụ cười quái dị, không hề có chút vui vẻ nào.
Cả nhóm quay sang nhìn cậu.
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn. Mày làm sao vậy?
Bác Văn bước về phía cửa hầm.
Từng bước chân nặng nề, dứt khoát.
Trương Hàm Thụy
Đừng đi xuống đó Bác Văn! Nguy hiểm lắm!
Bác Văn quay lại, ánh mắt nó hoàn toàn trống rỗng, không có tiêu cự.
Cậu nói một câu khiến mọi người lạnh toát sống lưng.
Dương Bác Văn
Không sao. Nó bảo tao xuống dưới. Nó đang đợi tao. Nó nhớ bạn lắm.
Bác Văn gỡ cái bùa vàng nhạt dán trên khung cửa xuống.
Ngay lập tức, một luồng gió lạnh thấu xương ập ra từ dưới hầm.
Mùi tanh tưởi nồng nặc hơn.
Tiếng khóc trẻ con lúc này không còn là nức nở nữa, mà là tiếng cười khúc khích, ma mị.
Trương Quế Nguyên
Mày bị ma nhập rồi Bác Văn! Tỉnh lại đi.
Quế Nguyên chạy lại kéo tay Bác Văn.
Nhưng Bác Văn đẩy mạnh Quế Nguyên ra.
Cậu dùng hết sức lực để đẩy cánh cửa hầm mở rộng hơn nữa.
Ánh đèn pin của Lỗ Kiệt vô tình rọi xuống một góc cầu thang hầm.
Họ thấy rõ một vệt nước màu đỏ sẫm, đặc quánh đang chảy dài trên bậc thang gỗ.
Trần Dịch Hằng
Máu... máu kìa!
Trong cơn hoảng loạn, Kỳ Hàm lao tới.
Cậu không muốn Bác Văn xảy ra chuyện.
Kỳ Hàm thầm thích Bác Văn đã lâu.
Cái sự trầm lặng, khó hiểu của Bác Văn luôn hấp dẫn cậu.
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn. Dừng lại!
Kỳ Hàm ôm chặt lấy Bác Văn từ phía sau.
Vừa lúc đó, cái bóng đèn duy nhất trong phòng bật sáng trở lại.
Ánh sáng chói lòa khiến mọi người nheo mắt.
Trước mặt họ, cánh cửa hầm đã đóng sập lại.
Ổ khóa gỉ sét lại khóa chặt như chưa từng được mở ra.
Tấm bùa vàng lại được dán ngay ngắn trên khung cửa.
Dương Bác Văn thở dốc, mặt cậu nhăn nhó như vừa trải qua một cơn đau khủng khiếp.
Dương Bác Văn
Chuyện... chuyện gì đã xảy ra…?
Bác Văn hỏi, giọng vẫn còn run rẩy.
Cậu nhìn Kỳ Hàm đang ôm chặt lấy mình.
Dương Bác Văn
Tao... tao vừa đi đâu vậy…?
Tả Kỳ Hàm
Mày suýt nữa thì chui xuống hầm rồi đó.
Cậu nhìn cánh cửa hầm đóng kín với vẻ khó hiểu.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng ai đã đóng nó lại?
Cả chín thằng con trai nhìn nhau.
Không ai chạm vào cánh cửa.
Nhiếp Vĩ Thần tiến đến gần, nó kiểm tra ổ khóa.
Nhiếp Vĩ Thần
Ổ khóa này không có dấu hiệu cạy mở. Bụi bám đầy trên nó. Giống như chưa từng được đụng vào.
Trần Tư Hãn chỉ vào một vết bẩn màu nâu đỏ ngay dưới chân Bác Văn.
Trần Tư Hãn
Vậy còn cái này là gì? Mày bị thương à Bác Văn?
Tay cậu không hề bị thương.
Cậu quỳ xuống chạm vào vệt nâu đỏ.
Dương Bác Văn
Đây là bùn. Bùn đất. Thơm mùi đất ẩm. Không phải máu đâu.
Thế nhưng… chỉ vài giây trước, Vương Lỗ Kiệt và Dịch Hằng đều thấy rõ đó là một vệt chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống từ dưới hầm.
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng tao rõ ràng thấy... mày đang nói dối Bác Văn.
Lúc này, một tiếng ho khan vang lên ngoài cửa sổ.
Cả nhóm giật mình quay lại.
Ông nội của Kỳ Hàm, một ông lão gầy gò với bộ râu dài và ánh mắt sắc lạnh, đứng ngoài cửa sổ.
Trên tay ông là một chiếc lồng tre, bên trong có một con chim bồ câu trắng.
"Mấy đứa làm gì mà ồn ào vậy? Nửa đêm rồi. Ngủ đi. Sáng mai ông gọi ăn sáng."
Tả Kỳ Hàm
Nhưng... giờ mới có 8 giờ tối mà ông.
Ông nội cậu mỉm cười một cách kỳ lạ.
"Không phải 8 giờ tối. Là 3 giờ sáng rồi. Thời gian ở đây trôi nhanh lắm."
Sau đó, ông quay lưng bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm một câu hát ru cổ bằng tiếng Tứ Xuyên.
Cả chín người nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Rõ ràng, họ chỉ mới đến đây vài tiếng trước.
Trương Hàm Thụy nhìn đồng hồ điện thoại.
Họ đã trải qua hơn 7 tiếng đồng hồ trong trạng thái hoảng loạn mà không hề nhận ra.
Nhiếp Vĩ Thần
Cánh cửa. Bằng cách nào đó. Nó đã nuốt trọn 7 tiếng đồng hồ của tụi mình.
Cậu nhìn vào gương mặt Kỳ Hàm đang tái mét.
H â n n (╥_╥): ê nói trước là bộ này cốt truyện là chủ yếu nên couple viết đại đại thôi, không quan tâm lắm:))) dù sao tui cũng theo hệ bùng binh=))
[ 3 ] - Bua Ngai Va Con Chim Bo Cau
3 giờ sáng, một không khí lạnh lẽo và nặng nề bao trùm căn nhà kho cũ kĩ.
Chín thằng con trai không ai dám ngủ.
Họ ngồi túm tụm lại trên cái giường tầng dưới, ánh đèn pin từ điện thoại là nguồn sáng duy nhất.
Trần Tuấn Minh
Mày có chắc ông nội mày ổn không Vĩ Thần?
Trần Tuấn Minh ôm cái gối run rẩy.
Tả Kỳ Hàm
Ông tao luôn kỳ quái mà. Ổng nói chuyện với chim, mê tín, hay dán bùa.
Tả Kỳ Hàm
Nhưng tao chưa bao giờ thấy ổng nói giờ giấc linh tinh như vậy. Mới 8 giờ tối mà ổng bảo 3 giờ sáng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhưng điện thoại tụi mình cũng chỉ 3 giờ 15 phút sáng. Có thể trang trại này bị ảnh hưởng bởi cái gì đó làm thời gian bị lệch chăng?
Nhiếp Vĩ Thần cố gắng lý giải theo khoa học.
Trần Dịch Hằng siết chặt tay Kỳ Hàm.
Trần Dịch Hằng
Tao không quan tâm thời gian gì hết. Cái tiếng khóc trẻ con, cánh cửa tự mở tự đóng, và vệt máu... à quên, vệt bùn. Tất cả đều là thật.
Dương Bác Văn lúc này đã tỉnh táo hơn.
Dương Bác Văn
Tao xin lỗi. Lúc nãy tao không kiểm soát được bản thân. Như có ai đó điều khiển tao vậy.
Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ lo lắng nhưng cũng có chút dịu dàng mà không ai thấy.
Tả Kỳ Hàm
Thôi được rồi. Bây giờ tụi mình cần phải lý trí lại. Sáng ra sẽ hỏi rõ ông tao.
Trần Tư Hãn
Hỏi cái gì. Hỏi tại sao có ma trong nhà kho à?
Cậu lại nhớ đến cái bóng trắng ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, tiếng cạch cạch lại vang lên.
Lần này không phải từ cánh cửa hầm, mà là từ mái nhà.
Trương Hàm Thụy
Mái nhà... Có cái gì trên mái nhà vậy…?
Vương Lỗ Kiệt bật đèn pin rọi lên trần nhà.
Chỉ có một cái bóng đèn cháy và trần gỗ cũ kỹ.
Vương Lỗ Kiệt
Không có gì mà.
Giống như tiếng móng tay sắc nhọn đang cào vào gỗ.
Sau đó là một tiếng soạt lớn, như có vật gì đó nặng bị kéo lê trên mái.
Trương Quế Nguyên
Thằng nào trèo lên mái nhà nghịch vậy?
Trương Quế Nguyên hỏi, giọng nó đầy nghi ngờ.
Tả Kỳ Hàm
Trang trại này không có thang. Mái nhà cao như vậy sao trèo lên được….
Thay vào đó là một tiếng RẦM rất mạnh, ngay phía trên đầu họ.
Cát bụi và mạt gỗ rơi lả tả xuống.
Lỗ Kiệt rọi đèn pin lên trần.
Ánh sáng chiếu qua một khe nứt nhỏ.
Vương Lỗ Kiệt
Tao thấy cái gì đó...
Lỗ Kiệt nói, giọng cậu nghẹn lại.
Trần Dịch Hằng
Gì? Mày thấy cái gì?
Vương Lỗ Kiệt
Một cái móng. Giống móng chim, nhưng to gấp đôi. Nó đang cào cào vào khe nứt...!
Vừa dứt lời, một vật thể màu trắng rơi tõm xuống cái bát mì dang dở trên bàn.
Là con chim bồ câu trắng mà ông nội Kỳ Hàm vừa cầm.
Máu tươi còn nóng hổi nhỏ tong tong xuống sàn gỗ.
Cả nhóm hét lên kinh hãi.
Mùi máu tươi và bùn đất trộn lẫn vào nhau, khiến không khí trở nên tanh tưởi đến ghê tởm.
Trần Tuấn Minh
Mẹ nó. Ông nội mày giết chim rồi ném vào nhà tụi mình à?
Kỳ Hàm hoàn toàn cứng họng.
Cậu không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với ông mình, và cả căn nhà này nữa.
Lúc này, Nhiếp Vĩ Thần điên tiết lên.
Cậu không chịu đựng nổi cái bầu không khí bị đùa giỡn này nữa.
Cậu rút con dao đa năng trong balô ra.
Nhiếp Vĩ Thần
Tao đi xem xét. Tao không tin vào ma quỷ. Chắc chắn là người làm.
Trương Quế Nguyên
Mày điên à Vĩ Thần? Mày định đi đâu? Mái nhà đó. Có cái gì đó đang ở trên đó!
Vĩ Thần gạt tay Quế Nguyên ra.
Nhiếp Vĩ Thần
Không phải người thì là cái gì. Tụi mình là sinh viên đại học. Đừng để bị dọa bằng mấy trò rẻ tiền này.
Trong lúc hai người giằng co, Dương Bác Văn vẫn im lặng.
Cậu nhìn con chim bồ câu không đầu trên bàn với ánh mắt xa xăm.
Cả nhóm quay sang nhìn Bác Văn.
Dương Bác Văn
Nó đói. Nó muốn ăn. Con chim bồ câu này là mồi nhử. Ông nội mày đang nuôi nó.
Trần Dịch Hằng
Mày đang nói vớ vẩn gì vậy Hàm Thụy? Mày có vẻ biết nhiều chuyện quá rồi đó.
Dịch Hằng bỗng nhiên trở nên cảnh giác.
Bác Văn nhìn thẳng vào mắt Dịch Hằng, ánh mắt cậu lạnh lùng một cách đáng sợ.
Dương Bác Văn
Mày không tin tao à. Thử nhìn đi. Tụi mày đều bị nó nhìn chằm chằm hết rồi.
Đúng lúc đó, đèn lại tắt phụt lần nữa.
Lần này, không có tiếng khóc.
Âm thanh nhai nuốt chóp chép, ngay sát bên tai Kỳ Hàm.
"Chậc chậc... Ngon thật."
Kỳ Hàm hét lên, cậu cảm thấy có chất lỏng ấm nóng bắn vào má mình.
Ánh sáng rọi vào Dịch Hằng đang đứng bên cạnh cậu.
Dịch Hằng không hề cử động.
Đôi mắt cậu mở lớn, trừng trừng.
Và trên môi Dịch Hằng, dính đầy máu.
Miệng cậu hơi hé ra, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn bất thường.
Tả Kỳ Hàm
Dịch Hằng… Mày làm gì vậy?!
Một nụ cười nhếch mép tà ác, không hề giống Trần Dịch Hằng thường ngày.
Cậu liếm vệt máu trên môi.
Trần Dịch Hằng
Kỳ Hàm. Mày luôn hấp dẫn tao nhất.
Dịch Hằng nói, giọng cậu khàn khàn, trầm thấp và ghê rợn, không phải giọng của cậu.
Cậu từ từ giơ tay lên, móng tay dài ra, sắc như dao cạo, nhắm thẳng vào cổ Kỳ Hàm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play