Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Mason X CongB] “8 Nights Of Terror”

1. Đêm Đầu Tiên

Con đường đất đỏ dẫn vào rừng Kỳ Sơn tối mịt, chỉ còn ánh đèn xe cắt qua màn sương dày đặc. Chiếc xe tải cũ dừng lại trước cánh cổng sắt cao phủ đầy dây leo, bảng hiệu hoen rỉ viết:
“Biệt thự Vân Trạch – Cấm vào.”
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Chà, tới nơi rồi. Cậu chắc đây là chỗ trong truyền thuyết ám không đó, Bách?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Càng đáng sợ càng đáng để quay. Cậu muốn bỏ à?
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Tôi mà bỏ thì ai cầm máy quay hả?
Công đứng sau, thở dài.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Miễn là đừng có thứ gì bò ra khỏi màn hình là được.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Yên tâm, nếu có ma, tôi sẽ xin nó ký vào vlog luôn.
Cả nhóm cười ồ, trừ Thịnh – người im lặng đứng cạnh, ánh mắt luôn hướng về Nam.
Đỗ Nhật Trường
Đỗ Nhật Trường
Mọi người dọn đồ đi, còn 7 đêm cơ mà.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
7 đêm ở đây chắc tụi mình thành ma luôn.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Nếu vậy, ít ra cũng được nổi tiếng trước khi chết.
Bên trong biệt thự lạnh như hầm đá. Tường phủ rêu đen, trần nhà sụp từng mảng.
Bách soi đèn pin, thấy giữa phòng khách có bộ bàn trà đã mốc meo.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Không khí kiểu này tôi ghét lắm.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi thấy thú vị. Cậu quay kỹ lại chỗ này, nhìn ổn lắm.
Nam cúi xuống nhặt vật gì đó trên bàn – một cuốn sổ cũ, giấy vàng úa.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Cái này… chắc của chủ cũ.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Đưa tôi xem.
Trên bìa là dòng chữ mờ: “Ngày thứ bảy… hắn vẫn ở đây.”
Hắn nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ nhét vào túi áo khoác.
Khi trời tối, họ nhóm lửa giữa phòng khách. Ánh sáng chập chờn soi gương mặt từng người.
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Ngày mai quay tầng hầm nha, nghe đồn ở đó nhốt người điên.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Người điên hả? Coi chừng lại là tụi mình.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Nếu có ai hét lên giữa đêm thì chắc chắn là Sơn.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Này!
Công cười nhẹ:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Thôi đi ngủ sớm. Tôi thức canh ca đầu.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Tôi thức với cậu. Ở đây lạ quá, khó ngủ.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tùy, miễn đừng làm ồn.
Nửa đêm. Ngọn lửa trong lò sưởi tàn dần, chỉ còn ánh than đỏ rực. Gió lùa qua khe cửa phát ra âm thanh như tiếng thở dài.
Nam vẫn ngồi tựa tường, mắt nhìn lên trần. Bách thức giấc, thấy hắn vẫn còn đó.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không ngủ à?
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Không. Tôi nghe tiếng bước chân trên tầng… cậu có nghe không?
Bách lắng tai, chỉ thấy gió rít.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Có thể là chuột.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Ừ… chuột…
Giọng Nam nhỏ dần, nhưng trong ánh sáng leo lét, hắn thoáng thấy khóe miệng Nam khẽ nhếch. Sáng hôm sau, không ai bị gì.
Họ đùa rằng “biệt thự này hiền quá”. Nhưng khi Bách kiểm tra túi áo khoác, cuốn sổ tối qua đã biến mất.
Đêm đầu tiên trôi qua êm đềm. Nhưng giữa không khí bình yên đó, một thứ đang âm thầm chuyển mình – và không phải tất cả đều là con người.
End chương 1
Kahnza Hango
Kahnza Hango
NovelToon

2. Đêm Thứ Hai - Mất Tích

Buổi chiều thứ hai, trời đổ mưa nhỏ. Những giọt nước len qua khe mái, nhỏ từng tiếng tách tách xuống nền gạch ẩm. Không khí trong biệt thự như đặc lại — mùi ẩm mốc, mùi gỗ mục, và cả mùi gì đó ngai ngái.
Bách đứng ở hiên nhìn ra khu rừng đang sẫm dần. Công bước đến, đưa cho hắn lon cà phê nguội.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu định nhìn trời tới khi nào?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cho yên tâm thôi. Tôi thấy như có ai đang theo dõi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu bị ám ảnh rồi đấy, làm về vlog kinh dị mà lại sợ ma à? //cười//
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
//mỉm cười nhạt// Nếu tôi bị ám thật, ít ra có cậu ở đây.
Công khẽ liếc, ánh nhìn chạm nhau vài giây rồi trượt đi.
Trong phòng khách, nhóm còn lại đang chuẩn bị buổi quay mới.
Huy loay hoay chỉnh máy quay:
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ khám phá tầng hầm bí ẩn!
Đỗ Nhật Trường
Đỗ Nhật Trường
Miễn sao đừng bị sập sàn là được.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Yên tâm, có Bách với Công đi trước, tôi mới dám xuống.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
//nhỏ giọng// Lúc nào cậu cũng nói nghe vui như không có chuyện gì.
Nam cười, tay khẽ chạm vai Thịnh:
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Vì tôi đang có cậu ở đây, cậu lúc nào đi đâu cũng phải có tôi theo mới đi mà.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Đừng nói mấy lời đó trước mặt người khác. //thoáng đỏ tai//
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Vậy để tối nói riêng?
Câu nói nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt Nam lạ lắm – nửa dịu dàng, nửa lạnh như sắt.
Tầng hầm ẩm thấp, lạnh đến mức hơi thở thành khói.
Hoàng rọi đèn pin, soi vào hàng ghế sắt gỉ.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Chỗ này… giống buồng giam.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Tôi bảo rồi, đừng xuống.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
//cười khẽ// Nếu cậu sợ thì cứ nắm tay tôi.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Đồ ngốc.
Nhưng rồi Sơn vẫn đưa tay kéo Hoàng tránh khỏi mảnh thủy tinh rơi từ trần. Họ nhìn nhau, trong giây lát, thứ đáng sợ nhất không còn là bóng tối nữa.
Đêm buông nhanh. Cả nhóm tụ lại quanh ánh lửa. Huy mở máy, cười lớn:
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Và như vậy, ngày thứ hai chính thức kết thúc. Không ma, không quỷ-
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Đừng nói sớm, chưa hết đêm đâu.
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Rồi, rồi. Giờ tôi đi kiểm tra máy quay ngoài hành lang cái, chắc pin yếu.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Đi với ai đó đi, ngoài kia tối lắm.
Lê Quang Huy
Lê Quang Huy
Tôi đi một chút thôi, quay lại liền.
Anh ta rời đi, bóng biến mất sau hành lang dài. Mười lăm phút, hai mươi phút, ba mươi phút. Không ai thấy Huy quay lại.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Có khi bị kẹt đâu đó rồi.
Trường đứng dậy:
Đỗ Nhật Trường
Đỗ Nhật Trường
Đừng có đùa kiểu đó.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi đi tìm cậu ấy, các cậu ở đây đợi.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi đi với cậu.
Công khẽ nhìn Bách một giây, sau đó gật đầu.
Cả hai cầm đèn pin, đi dọc hành lang. Ánh sáng yếu ớt hắt lên tường, chiếu vào loạt bức tranh cũ mèm — toàn vẽ những khuôn mặt méo mó.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Nhìn cái này… tôi thấy rợn.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Đừng nhìn, đi sát vào tôi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Hả?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu đang run đấy, đưa tay đây.
Không đợi cậu trả lời, hắn một tay soi đèn một tay nắm chặt tay cậu.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
…Tôi không run.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu nói dối tệ lắm, tôi chưa đủ hiểu cậu hay sao mà không nhận ra.
Một cơn gió lạnh cắt ngang. Cánh cửa cuối hành lang khẽ mở ra, kêu két…
Họ bước vào — chỉ thấy chiếc máy quay nằm chỏng chơ, vẫn còn ghi hình. Bách bật màn hình.
Trên video, Huy đang soi đèn pin, quay tới gương cuối hành lang. Phản chiếu trong gương là hai người – Huy… và một bóng đứng sau lưng anh ta. Rồi khung hình giật mạnh, rơi xuống đất, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
Công siết chặt tay áo Bách.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Bách… cái đó là gì thế?
Bách nuốt khan, trả lời:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi không biết..
Ánh sáng đèn pin lập lòe. Bóng phản chiếu trong gương vừa rồi… giờ đứng ngay sau lưng họ. Sáng hôm sau, chỉ còn chiếc máy quay, không có Huy.
Mọi người hoảng loạn, chia nhau tìm quanh biệt thự – vô ích.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Không thể nào… có người trong rừng này sao?
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Hay là… thứ đó không phải người?
Đỗ Nhật Trường
Đỗ Nhật Trường
Đừng nói nhảm!
Sơn im bặt. Trường quát to, vẻ mặt hiện đầy sự lo lắng, mồ hôi chạy dọc trên trán.
Công im lặng, mắt nhìn xuống máy quay vẫn đang run.
Bách đặt tay lên vai cậu, ghé sát nhẹ giọng:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu, nghe chứ? Vậy nên cậu nên đi với tôi, có chuyện gì cũng không được tách ra, nghe rõ chưa.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
//khẽ gật// Cậu nên nói với tôi… khi thật sự tin điều đó.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi tin, tin cả cậu.
Đêm thứ hai kết thúc bằng một mất tích không lời giải. Nhưng trong số họ, nỗi sợ không chỉ hướng ra bên ngoài – mà bắt đầu len vào giữa những trái tim vẫn còn đang đập.
End chương 2
Kahnza Hango
Kahnza Hango
Lỡ đăng hơn lịch r 😔🤧

3. Ngày Thứ Ba - Tiếng Động Dưới Hầm

Buổi sáng thứ ba trong khu rừng âm u ấy bắt đầu bằng thứ ánh sáng yếu ớt, mờ đục như qua lớp tro. Bên ngoài, sương phủ kín mặt đất. Cả biệt thự như ngậm chặt hơi thở, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ qua các song cửa gãy.
Công tỉnh dậy đầu tiên. Cậu ngồi dậy, lưng đau nhức vì sàn gỗ lạnh. Bách vẫn còn ngủ, tay hắn vô thức gác qua người Công như muốn chắn lại những cơn ác mộng.
Công nhìn hắn, mím môi. Người gì đâu mà ngủ cũng trông như đang trấn giữ cả thế giới này.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Này, dậy đi. Cậu tưởng mình là gối hay gì? //nhỏ giọng//
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
//mở mắt, giọng trầm khàn// Cậu định bỏ tôi lại à?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu mà còn làm như thế, tôi bỏ thật đấy.
Hắn cười khẽ, nhưng khi ánh nhìn chạm nhau, cả hai đều im lặng. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng đến lạ — giữa nơi đáng ra chỉ còn lại sợ hãi.
Họ xuống nhà bếp, nơi Nam, Thịnh, Sơn và Hoàng đang bàn bạc.
Huy vẫn chưa quay lại từ đêm hôm trước. Ai cũng cố tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng trong mắt họ, nỗi hoang mang đã ngấm sâu.
Đỗ Nhật Trường
Đỗ Nhật Trường
Nếu Huy chưa về, có thể cậu ta lạc ngoài rừng. Chúng ta nên chia nhóm tìm.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Tìm trong rừng? Ở đây, chỉ cần ra khỏi khu nhà là mất dấu liền.
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Vậy cậu định ngồi chờ à, Nam?
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
//nhún vai// Chờ đôi khi an toàn hơn, muốn ở riêng chờ với tôi không?
Lê Hồ Phước Thịnh
Lê Hồ Phước Thịnh
Không.
Võ Đình Nam
Võ Đình Nam
Ủa-
Bách nhìn quanh bàn, rồi nói chậm rãi:
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Tôi và Công sẽ kiểm tra tầng hầm. Lúc Huy mất tích, tôi nghe tiếng động dưới đó.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Tôi đi cùng.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không cần. Cậu ở lại kiểm tra tầng trên với Hoàng đi.
Nam và Thịnh thì nhận phần quanh sân sau. Nhóm chia nhau ra, mỗi người mang theo một đèn pin cũ. Tầng hầm lạnh hơn họ tưởng. Mùi ẩm mốc xen lẫn sắt gỉ xộc vào mũi. Bách bật đèn, ánh sáng vàng yếu ớt quét qua từng mảng tường nứt.
Công bấu lấy cánh tay hắn, hơi thở run.
Hắn thấy vậy cũng chỉ nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng kéo cậu lại gần mình hơn.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Tôi ghét mấy chỗ kiểu này lắm…
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không sao, có tôi rồi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu làm được gì không..
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Bảo vệ cậu, được chưa? //thở dài//
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Ai cần cậu bảo vệ chứ?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Cậu đó, đang run mà còn cãi.
Công định gắt lại, nhưng rồi im. Hắn nói đúng. Từ lúc vào đây, tim cậu đập mạnh đến mức tay hơi tê. Họ đi sâu hơn, cho tới khi ánh đèn soi thấy thứ gì đó dưới sàn — vài dấu vết sẫm màu, đã khô.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Đó là gì vậy chứ?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
…Không biết. Có thể là sơn.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Cậu đang nói dối. //khẽ cau mày//
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Nếu tôi bảo thật, cậu còn dám đứng đây không?
Không khí ngưng đọng. Ánh đèn run lên, rồi vụt tắt. Công siết lấy tay Bách theo phản xạ, giọng khàn khàn:
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Đừng nói là hết pin nha..
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Hình như vậy, đừng buông tay.
Tuy miệng nói là vậy, nhưng do cậu báu vào tay hắn chặt quá khiến mặt hắn khẽ nhăn lại mấy phần.
Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng gì đó kéo lê chậm rãi — như ai đó đang di chuyển vật nặng trên nền gạch. Cả hai nín thở.
Chỉ còn lại tiếng thở… và tiếng gì đó bị kéo lê. Không khí xung quanh như đóng băng, tim họ như bị thứ gì đó bóp chặt lấy.
Họ vô thức nhìn nhau, trong ánh sáng loe loét chỉ nhận ra ánh mắt hai người có gì đó không ổn.
Một phút… rồi hai phút trôi qua. Tiếng động biến mất.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
//thì thầm// Nếu là Huy thì sao?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
…Cậu nghĩ Huy bò dưới hầm trong im lặng sao? //đổ mồ hôi//
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Vậy là gì?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Không biết được, nhưng rời khỏi đây thôi. Hy vọng không phải thứ gì đáng sợ.
Họ chạy ngược lên cầu thang, trong lúc chạy chân Công có cảm giác như bị ai kéo lại, quay ra sau thì chẳng có gì… chỉ có một màu đen kịt.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
“Thứ gì vậy chứ?”
Càng nhìn phía sau càng thấy… một mặt quỷ?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
//vấp té//
Do quá hoảng mà không nhìn phía trước, cậu vấp té về hướng của Bách.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Có sao không? Cậu thấy gì sao? //đỡ cậu dậy//
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Không đâu… chắc do sợ quá thôi.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Lên lưng tôi.
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Gì? Tôi tự đi được-
Chưa kịp để cậu nói hết, hắn một tay cõng cậu lên lưng.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Nhanh đi, lỡ đâu té nữa lại mệt.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
“Tôi thấy xót..”
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
“Ý cậu là tôi vô dụng đó hả?”
Đến nơi, họ va mạnh vào cửa gỗ, mở toang ra ngoài. Sơn đứng đó, mặt tái mét.
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Hai cậu xuống dưới làm gì mà lâu thế?
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Có tiếng lạ, cậu có nghe không?
Đỗ Nam Sơn
Đỗ Nam Sơn
Không, tôi chỉ nghe tiếng cậu la.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Nhưng mà… chân Công bị sao à? //nghiêng người nhìn//
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
//đẩy Bách ra, đi xuống// Thấy ma sợ quá nên té.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
//nhìn cậu// Nãy cậu nói không có gì mà?
Nguyễn Thành Công
Nguyễn Thành Công
Sợ nói ra tôi phải cõng ngược lại cậu nữa.
Nguyễn Xuân Bách
Nguyễn Xuân Bách
Đùa, tôi đủ sức cõng hai người như cậu đấy.
Phan Đức Nhật Hoàng
Phan Đức Nhật Hoàng
Không sao là tốt rồi.
Bách liếc nhìn Nam và Thịnh từ xa đang quay lại. Nam trông bình thản đến khó hiểu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người.
End chương 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play