Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bách Hợp] 《Nữ Học Bá Và Ngoại Lệ Duy Nhất》

Chap 1

Trường Trung học XX nổi tiếng nhất quận không phải vì thành tích học tập, mà vì có một nữ học bá khét tiếng — Giang Lăng. Học giỏi? Có. Đẹp? Có. Nhưng ai nhắc đến cô cũng phải run.
nv8
nv8
/ khều tay người bên cạnh/ Này, Giang Lăng hôm qua lại nắm cổ áo đám năm ba lôi ra sân sau đấy
nv8
nv8
Lí do?
nv8
nv8
Chúng nó nói cô ấy không đáng là thủ khoa.
.
Sáng nay, Giang Lăng đứng trên bục giảng, trên tay cầm tờ bản kiểm điểm
Giang Lăng
Giang Lăng
/giọng lạnh như nước đá/ Tôi xin nhận lỗi vì đã khiến cậu Trương phải nằm viện 2 ngày. Nhưng tôi vẫn cho rằng mình không sai. Hết.
Cả hội trường cười rộ
Hiện trưởng
Hiện trưởng
/thở dài + lẩm bẩm/ Giang Lăng, ít nhất em đọc cho đủ ba phút chứ không phải ba câu!
Ngay sau đó, người ta thấy Giang Lăng lại bước lên bục, lần này là để… thuyết trình đề tài Toán học nâng cao.
Giọng cô trầm, mạch lạc, tự tin đến mức khiến mấy giáo viên Toán phải gật gù.
Giang Lăng
Giang Lăng
Phương trình này có thể chứng minh bằng cách chuyển hệ trục…
Từ “học bá côn đồ” — không ai hiểu sao hai chữ đó có thể cùng tồn tại — trừ khi họ gặp cô.
Phía dưới, một học sinh mới chuyển đến lớp 11A2, đang chống cằm nhìn cô say mê. Tên cô ấy là Lâm Tịnh — nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong như trăng non.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/khẽ lẩm bẩm/ Đẹp thật đó… mà sao dữ quá trời
Khi ánh mắt Giang Lăng lia xuống, vô tình bắt gặp nụ cười kia — trong thoáng chốc, cô học bá lạnh lùng hơi khựng lại.
...
Sau giờ thuyết trình, Giang Lăng đi dọc hành lang, tai vẫn đeo tai nghe, dáng người thẳng tắp.
Học sinh hai bên thấy cô đều né sang một bên, trông như Mô-sê tách biển.
nv8
nv8
1. /thì thầm/ Hôm qua cô ấy đánh bốn người ở sân thể dục đấy
nv8
nv8
2. /thì thầm/ Còn hôm nay mặc váy đồng phục đẹp thế, chắc lại định đi gây chuyện
Giang Lăng
Giang Lăng
/Liếc ngang 1 cái/
nv8
nv8
1+2 /lập tức im bặt/
Rẽ qua khúc hành lang, một cốc sữa hộp bất ngờ lăn ra ngay chân cô
Giang Lăng
Giang Lăng
/cúi nhìn/
Bịch!
chưa kịp phản ứng, 1 cô gái nhỏ nhào ra, suýt đập mặt vào người cô
???
???
A, xin lỗi xin lỗi! Cốc sữa của tôi
Giang Lăng
Giang Lăng
/Nắm vai đối phương giữ lại + ánh mắt lạnh nhạt/
Người va vào cô có mái tóc mềm, mùi sữa ngọt ngào. Cô ngước lên - Lâm Tịnh
Giang Lăng
Giang Lăng
Em không nhìn đường à?/giọng lạnh, như lời cảnh cáo/
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/rụt vai, cười ngượng ngùng/ Em đang cố nhặt sữa trước khi ai đó giẫm lên… mà, hình như chị vừa cứu em đấy.
Giang Lăng
Giang Lăng
/khẽ cau mày/
Không ai dám nói chuyện kiểu đó với cô. Không ai dám… cười khi nhìn vào mắt cô..
Giang Lăng
Giang Lăng
Lần sau nhìn đường. Không phải ai cũng tốt bụng như tôi
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Nhưng chị tốt mà /mắt cong cong/
Giang Lăng
Giang Lăng
/hơi sững/
Chẳng hiểu sao tim cô đập lệch một nhịp..
Giang Lăng
Giang Lăng
Nói linh tinh /quay đi + bước thẳng/
Đến khi bóng Giang Lăng khuất sau hành lang, Lâm Tịnh mới xoa ngực, thì thầm:
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Trời ơi, sao học bá lạnh quá mà đẹp thế… tim mình sắp tan chảy rồi…
.
.
Chiều hôm đó, lớp 11A2 nhận thông báo:
“Lớp có học sinh mới — Lâm Tịnh — sẽ ngồi cạnh Giang Lăng.”
cả lớp nín thở.
Còn Giang Lăng, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào cô gái cầm hộp sữa ban sáng — cười tươi như nắng tháng tư.
.
End
Tg: đây là chuyện đầu tay của mình ạ, mong mọi người sẽ ủng hộ mình🥰

Chap 2

Khi cô chủ nhiệm thông báo chỗ ngồi mới, cả lớp lập tức ồ lên
nv8
nv8
Thật hả cô? Cô để học sinh mới ngồi cạnh Giang Lăng á?
???
???
cô giáo: Thầy hiệu phó duyệt rồi. Hai bạn cùng giỏi, học với nhau sẽ tốt hơn.
Cả lớp nhìn nhau như nghe tin sét đánh. Tốt hơn? Không ai từng thấy ai “tốt hơn” sau khi ngồi cạnh Giang Lăng cả.
Đám học sinh ngồi gần đó âm thầm đẩy ghế ra xa, sợ vạ lây.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/cười, ôm cặp đi đến bàn cuối/
Giang Lăng đang chống tay lên má, ánh mắt lười biếng, tai đeo một bên tai nghe, trông như chẳng buồn quan tâm.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Chào, tớ là Lâm Tịnh
Giọng nàng nhẹ, ngọt như trà sữa 50% đường.
Giang Lăng
Giang Lăng
/không ngẩng đầu, thờ ơ/ Ngồi đi
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/ngoan ngoãn kéo ghế ngồi, cẩn thận đặt cặp xuống/
Bụp!
Một cuốn sách dày rơi từ chồng sách của Giang Lăng xuống.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
A, để tớ giúp-
Giang Lăng
Giang Lăng
Không cần /nhanh tay nhặt lại, ánh mắt lạnh băng/
bấy giờ không khí giữa hai người như có bức tường băng vô hình
Nhưng Lâm Tịnh chỉ cười, không thấy sợ. Thay vào đó, cô mở vở Toán, nghiêng người hỏi nhỏ:
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Giang Lăng, chỗ này dùng công thức lượng giác đúng không?
Giang Lăng
Giang Lăng
/nhìn lướt qua/
Giang Lăng
Giang Lăng
Sai rồi, phải đổi dấu trừ
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Ồ… tớ cảm ơn!
5 phút sau...
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
còn chỗ này... /chỉ vào chỗ đang thắc mắc/
Giang Lăng
Giang Lăng
Tự suy nghĩ đi
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
tớ suy nghĩ rồi mà vẫn không ra./gãi đầu/
Giang Lăng
Giang Lăng
...
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
cậu chỉ tớ lần cuối nha, tớ hứa luôn!
Giang Lăng
Giang Lăng
/thở dài, gõ đầu bút xuống bàn/ cậu phiền thật đấy
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
tớ biết /mỉm cười/
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
nhưng cậu vẫn trả lời tớ mà
Giang Lăng
Giang Lăng
/khựng lại/
Giang Lăng
Giang Lăng
/ánh mắt lạnh dần tan đi, thay bằng một thoáng gì đó… hơi buồn cười/
Cả buổi học, trong khi các nhóm khác ồn ào, bàn cuối chỉ nghe thấy giọng Lâm Tịnh khe khẽ
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
cậu viết đẹp quá, như in luôn /nhìn chằm chằm vào vở cô/
Giang Lăng
Giang Lăng
im đi /thờ ơ/
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Thật mà, cậu ký tên lên giấy tớ giữ làm mẫu nha?
Giang Lăng
Giang Lăng
Cô điên à
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Không, tớ tỉnh táo lắm /cười/
Giang Lăng
Giang Lăng
/nghiêng đầu, nửa cười nửa bất lực/
Cô chưa từng thấy ai dám nói chuyện với mình như thế, cũng chưa từng thấy ai có thể ngồi cạnh mình mà không sợ hãi.
.
Chiều tan học, bầu trời hôm nay nhuộm vàng.
Giang Lăng
Giang Lăng
/xách cặp định ra về/
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/đứng ở cổng trường, loay hoay với sợi dây giày/
Giang Lăng
Giang Lăng
/thở dài, bước lại/
Giang Lăng
Giang Lăng
làm gì đứng mãi thế?
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Giày tuột dây… mà tớ không cúi được lâu, chóng mặt
Giang Lăng
Giang Lăng
/không nói gì, cúi xuống, một tay giữ dây, một tay thắt lại gọn gàng/
Gió chiều thổi nhẹ qua, tóc cô phất trước mặt Lâm Tịnh, mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Giang Lăng
Giang Lăng
xong rồi /đứng lên /
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
cậu buộc dây giày cho tớ à?
Giang Lăng
Giang Lăng
Nhìn không ra chắc?
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
tớ không nghĩ cậu sẽ làm chuyện dễ thương như vậy./cười tươi /
Giang Lăng
Giang Lăng
/đứng thẳng, nhét tay vào túi quần, lườm khẽ/ Nói nhiều, đi về đi
Nhưng khi cô quay đi, Lâm Tịnh lại khẽ nói sau lưng
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
cảm ơn nha
Một lời cảm ơn nhẹ tênh nhưng đủ để khiến Giang Lăng lần đầu thấy lòng mình ấm lên.

Chap 3

Sáng hôm sau
Trời âm u, gió mang theo hơi mưa
Giang Lăng vừa đến cổng trường đã thấy ba nam sinh đang ép một cậu học sinh nhỏ hơn vào tường.
nv8
nv8
1. Mày nộp tiền chưa?
nv8
nv8
Tớ... tớ chưa-
Giang Lăng
Giang Lăng
/cau mày, ném cặp xuống bàn ghế đá/
Bụp!
Ba người kia quay lại, chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã bước tới.
Giang Lăng
Giang Lăng
Buông ra!
1 giây im lặng
Rồi tiếng cười khẩy vang lên
nv8
nv8
3. Là Giang Lăng à? Cô lo chuyện bao đồng—
bốp
Cú đấm của cô nhanh, gọn, dứt khoát.
Hai tên còn lại lùi lại, nhìn nhau, không dám tiến lên nữa.
Giang Lăng
Giang Lăng
/nhặt lại cặp, giọng đều đều/ Lần sau còn bắt nạt, tôi không nói nhiều đâu
Cô học bá lạnh lùng quay đi, chẳng nhận ra có người đang đứng ở góc tường nhìn mình.
Mưa bắt đầu rơi.
Giang Lăng
Giang Lăng
/vừa mở rù/
Có 1 giọng nhè nhẹ phía sau vang lên
???
???
Chị đánh đẹp ghê đó
Cô quay lại, thấy Lâm Tịnh cầm hộp sữa, cười tươi dưới mưa.
Giang Lăng
Giang Lăng
Không sợ à?
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Không, tớ thấy… cậu đang giúp người mà/chớp chớp mắt/
Giang Lăng
Giang Lăng
/khẽ khựng/
Đây là lần đầu tiên, có người không nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi.
Chỉ là nụ cười dịu dàng, như ánh nắng xuyên qua mưa.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Đi chung không? tớ quên mang dù.
Giang Lăng
Giang Lăng
/nhìn cô vài giây, rồi chìa dù ra/ Lại đây
Hai người đi song song dưới mưa, vai gần như chạm nhau. Không ai nói gì thêm, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp.
Nhưng trong lòng Giang Lăng — lần đầu thấy yên bình đến lạ.
...
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Nước mưa vương trên tóc Lâm Tịnh, vài sợi dính nhẹ lên má. Giang Lăng khẽ nghiêng dù về phía cô, che kỹ hơn một chút.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Chị ướt rồi kìa /nói nhỏ/
Giang Lăng
Giang Lăng
Ướt tí có sao /mắt vẫn nhìn thẳng/
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/ mím môi cười/
nụ cười ấy ấm như xua tan cả tiết trời xám xịt.
Tiếng mưa hòa với nhịp tim khẽ loạn của ai đó
Dưới tán dù nhỏ, khoảng cách giữa hai người dường như chẳng còn là mưa gió nữa
Cơn mưa kéo dài mãi, con đường trước cổng trường loang loáng nước. Giang Lăng định rẽ vào lối nhỏ dẫn ra trạm xe buýt.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
/khẽ kéo tay cô/ Khoan… mình đi đường này đi, có hàng bánh bao em thích.
Giang Lăng nhìn bàn tay nhỏ đang giữ tay mình — trắng, lạnh, nhưng mềm.
Giang Lăng
Giang Lăng
/không gạt tay nàng ra/ hừ, thích thì đi
Hai người rẽ sang con hẻm nhỏ, mùi bánh bao nóng hổi lan trong mưa. Lâm Tịnh vừa cắn miếng đầu tiên, vừa chìa cái còn lại ra trước mặt Giang Lăng.
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
ăn thử đi ngon lắm
Giang Lăng hơi do dự, cuối cùng vẫn cắn một miếng. Hơi nóng lan ra, làm đôi má cô cũng đỏ hơn thường ngày.
Giang Lăng
Giang Lăng
Ngon thật. /nói nhỏ
Lâm Tịnh
Lâm Tịnh
Thấy chưa, em nói mà /tự tin/
Giang Lăng
Giang Lăng
/ ngẩng đầu, nghĩ/ "có lẽ, buổi sáng âm u này... lại là khởi đầu của 1 điều gì đó rất đẹp."
.
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play