Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[All_Đình Khang]Hoa Ấp Trong Lòng..!

#1

Vẹt🦜
Vẹt🦜
À nhon xê ô
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Ồ mê xi đa
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
//túm tóc vẹt//
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Vẹt có làm gì đâu😡
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Dỗi
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Ơ! Không dỗ vẹt à?-)
Mưa đêm rơi nhẹ, Nguyễn Đình Khang đứng trước cổng biệt thự số 39 – nơi sẽ giam cầm cậu suốt ba năm tới. Trong tay cậu không có gì ngoài một chiếc vali nhỏ, và một trái tim đã học cách chịu đựng từ rất lâu
Cánh cổng sắt mở ra không báo trước.
Quản gia
Quản gia
Vào đi. Họ đang chờ.
Giọng người quản gia vang lên trống rỗng Khang gật nhẹ, bước vào như một chiếc lá lạc gió.
Phòng khách.
Bốn người đàn ông. Bốn ánh mắt. Bốn số phận, nhưng tất cả đều đang nhìn cậu như một món đồ đã được mua về.
Nguyễn Hùng-ngồi ở ghế chính giữa, ánh mắt lạnh tanh, áo sơ mi trắng cài cúc nghiêm chỉnh, lưng thẳng như đã quen với kỷ luật quân đội.
Đỗ nhật hoàng – gương mặt hiền nhưng ánh mắt lại sắc hơn dao, tay cầm ly rượu đỏ, miệng mỉm cười đầy giả tạo.
Trần gia huy– cằm chống lên tay, nửa cười nửa không, giọng khinh bạc:
Nguyễn Huy-ngồi vắt chân đọc báo liếc nhẹ thân em
Trần Gia Huy
Trần Gia Huy
Nhìn cũng được. Nhưng không biết có ngoan không.
Khang đứng yên. Không cãi, không phản ứng. Cậu đã học được cách câm lặng để tồn tại.
Nguyễn Quốc Hùng
Nguyễn Quốc Hùng
Từ giờ cậu sẽ sống ở đây
Hùng lên tiếng, ngắn gọn, như ra lệnh.
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Luật đơn giản thôi: không được rời khỏi nhà khi chưa có sự đồng ý. Phục vụ bọn tôi theo phân công từng tuần. Và…
Hoàng chậm rãi liếc nhìn sắc sảo
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Không được phép yêu ai trong chúng tôi
Tim khang khựng lại một nhịp.
Đêm đó, khanh được đưa về một căn phòng nhỏ ở tầng áp mái. Không có gì ngoài chiếc giường đơn và tấm chăn cũ. Mọi thứ đều lạnh.
Cậu nằm xuống, xoay lưng về phía ánh đèn ngoài cửa sổ.
Nguyễn Đình khang
Nguyễn Đình khang
Mình đã chọn con đường này. Vì ba mẹ. Vì món nợ đó. Không được khóc. Không được yếu đuối!
Nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ tràn ra nơi gối.
Dưới mái nhà này, ba con người sẽ dạy khang cách chịu đựng... nhưng rồi chính họ cũng sẽ học cách yêu thương.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, dừng lại trước cửa phòng cậu...
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Dỗ vẹt đi mà//rưng//
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Không ai biểu
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Vẹt có làm gì đâuu
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Mấy bạn thấy chưa tuôi bị bắt nạt á
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Nó m7 mà bắt nạt m5 như tui kìa
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Mấy bạn giúp vẹt
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Ê!!?
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Vẹt ơi??
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Vẹt kéo phe chọc sóc á 😤
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Thôi thưn thưn nèe
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Moaz
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Baibaiii

#2

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.
Khang không xoay người, vẫn nằm im, tay siết chặt tấm chăn mỏng. Cậu không sợ... chỉ là quá quen với việc bị kiểm soát.
Cánh cửa mở ra, không một tiếng động. Người bước vào mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt. Là Hùng.
Giọng anh không cảm xúc, nhưng lại nhỏ hơn bình thường. Khang im lặng, không trả lời.
– Anh nhắc lại, lần này giọng cứng hơn.
Khang khẽ đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hùng bước đi. Không ép buộc. Không đụng vào người cậu.
Nhưng... cũng là người đầu tiên mở cửa, và không khiến cậu thấy sợ.
Bữa ăn tối muộn chỉ có hai người. Khang ngồi cách xa, ăn từng muỗng nhỏ. Hùng thì chỉ nhìn, không ăn.
Khang không đáp.
– Anh hỏi, mắt nhìn thẳng.
Câu nói đó như cứa vào tim khang. Cậu ngẩng lên, ánh mắt lạnh nhưng ẩn giấu run rẩy.
Hùng không trả lời. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh dịu đi.
Cùng lúc đó, ở ban công tầng hai, hai cái bóng khác đứng lặng.
Nhật hoàng rót rượu, môi mỉm cười như thể đã thấy trước mọi chuyện.
Gia huykhoanh tay, cười khẩy:
Hoàng bảo khẽ
Giọng huy có chút châm biếm mà cười cợt
Còn tôi... tôi sẽ khiến cậu ấy ghét tôi đến tận xương. Rồi tự tay kéo cậu ấy về.
Trong căn biệt thự này, tình yêu không được phép tồn tại.
Nhưng tình cảm – dù bị cấm đoán – vẫn đang lớn dần trong lòng từng người...
KHU SPAM CỦA VẸT VÀ SÓC
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Vẹt đại ka đệ nhất số một thế giới đâyyyy
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Sóc đây
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Sao hog phải siêu nhân 😡
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Kì quá à
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Giận luông
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Đủ rồi đó
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Tin là mai ko cứu toán ko?
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Ơ…

#3

Vẹt🦜
Vẹt🦜
Vẹt đag móc
Chụt lalaa
Chụt lalaa
Ê
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
!!?
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Còn nhỏ ko nói bậy nha vẹt
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Bật mí nừ mí bả hơn tuôi tận 1 tuổiii
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Ục ịch
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Mí bả toàn bắt nạt tuôiii
Vẹt🦜
Vẹt🦜
NovelToon
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Cuteee
Chụt lalaa
Chụt lalaa
Bóp cổ m giờ
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Mí bả hơn tuôi là già ròii
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
M nha vẹt!?
Vẹt🦜
Vẹt🦜
E có biết cái gì đâu😡
Vẹt🦜
Vẹt🦜
NovelToon
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Anh quát tuii
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Ảnh live mà toàn waaa
Sau bữa tối hôm ấy, khang bắt đầu biết trong ba người, Hùng có vẻ là… người ít khiến cậu khó thở nhất.
Nhưng yên ổn không bao giờ kéo dài lâu.
Một sáng sớm, Đỗ Nhật Hoàng xuất hiện bên ngoài phòng cậu với một bộ sơ mi trắng và ánh mắt dịu dàng.
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Tôi có một số chuyện muốn bàn với em về vụ này
Giọng hắn dịu dàng mà đanh thép man chút diễu cợt khiển người đối diện không hoài nào thoát ra khỏi việc đó
Thề giọng hắn ngọt,ngọt như rót mật vào tai vậy
Đó là một thư viện lớn trong thành phố.
Cậu không hiểu vì sao lại được đưa đến đây – nơi mà ánh nắng xuyên qua từng ô cửa kính, nơi yên tĩnh đến mức khiến tim đau.
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Tôi từng nghĩ… cậu không hợp với nơi này. Nhưng nhìn cậu, tôi lại thấy... sai rồi.
Anh nói dứt khoát giọng trầm lắng hốc mắt lộ lê vài tia gian sảo của cáo
Nguyễn Đình khang
Nguyễn Đình khang
Tôi không cần ai hiểu tôi
Cậu khẽ đáp giọng lí nhí nhỏ toét
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng
Nhưng tôi muốn hiểu. Muốn là người đầu tiên không khiến cậu phải che giấu mọi thứ.
Cậu ngẩn lên đôi mắt có chút xuyết xoa mà nhìn hắn
Chiều cùng giờ cậu ngổi trong chiếc xe về biệt thự xa hoa
Huy lười nhác chóng tay nhìn ánh mắt đen láy man chút tức giận
Trần Gia Huy
Trần Gia Huy
Cậu đi chơi với Hoàng vui lắm à?
Nguyễn Đình khang
Nguyễn Đình khang
Tôi không nghĩ phải báo cáo đến cho cậu//lạnh giọng//
Huy không tức giận chỉ là ức chế
Cậu ta ép khang vào gốc tường
Đôi tay hắn ép sát thầm lặng miết chặt eo cậu
Trần Gia Huy
Trần Gia Huy
Tôi không ngại giết cậu tại đây đâu Đình Khang?
Nguyễn Đình khang
Nguyễn Đình khang
Anh lúc nào cũng vậy. Lấy tổn thương ra để đe dọa người khác
Giọng cậu trầm lặng nhưng êm đềm. Cậu không né tránh mà thay vào điềm tỉnh
Một vài phút hắn sững sốt nhìn cậu thanh niên chỉ vỏn vẹn 1m52 mà không sợ hãi?
Đúng…cậu không hề sợ hắn
Cậu không sợ…đơn thuần vì đã quen với nỗi đau
Trần Gia Huy
Trần Gia Huy
Được!..tôi sẽ khiến cậu phải khóc lóc trong tay tôi~
Hắn ta không tiếp liêm sĩ mà thì thầm những điều kinh tởm
Đêm đó
Cậu quay lại phòng
Đôi tay run run nhìn bức thư của người cậu quý
Tiếc thay bức đó là cuối cùng…
Nàng đã cách biệt âm dương rồi..
Nhớ lại những hồi ức còn nàng cậu khẽ rít khóc..
Nguyễn Đình khang
Nguyễn Đình khang
Hức.. Quyên ơi…
Bức thư: Khang à! Ngoan ngoãn nghe lời bọn hắn nhé tớ sẽ luôn bên cậu dù là bất cứ đâu! Nếu cậu bị ràn buộc bởi thứ gì đó kinh tởm hoặc đáng sợ thì hãy vui vẻ nhé! Vì tớ mong cậu xứng đáng với mọi sự yêu thương tớ thương cậu lắm nên hãy chả thù cho tớ và gia đình cậu nhé khang..! . Kí tên: Ngọc Quyên. Người nhận: Nguyễn Đình Khang!
Ngọc Quyên
Ngọc Quyên
Quyên đây
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Ba sáu năm sị nè con
🐿️sóc camm
🐿️sóc camm
Vẹt ơi ăn cơm!!!
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Dạ dạ
Chụt lalaa
Chụt lalaa
Vẹt ơi nước không chị mua cho
Vẹt🦜
Vẹt🦜
Uống ạaa
Vẹt🦜
Vẹt🦜
564 r ae

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play