Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Trăng Đỏ Chiếu Vào Bóng Tối/1xkidd/School Au/Trud/Tr:Ud/ The Robloxia Untill Dawn/

chap 1: sợ dây nối vô hình

_[thế giới sẽ như nào qua đôi mắt em nhỏ?]_
nó có lẽ quá nhiều câu trả lời...
em có thể mang màu sắc nổi bật qua ánh mắt. mang ngập tiếng cười và niềm vui. mang qua khung cảnh đầy màu sắc. mang cho sự mơ mộng không hồi
em như đóa hoa hồng đỏ tươi trong khu vườn đầy nắng. mang lên vẻ nổi bật đến không ngờ. những ngày trôi qua điều lưu lại những khoảng khắc, khiến tâm trí dần mụ mờ trong sự vui tươi
nhưng cũng có thể lắp đầy những mảng tối. che khuất đi ánh nhìn trẻ thơ. cảm xúc chỉ còn một khoảng trống. lạc lỏng giữa kí ước mơ hồ
cảm giác nội tâm đang sâu xé. bất lực nhận lấy những nỗi đau. nụ cười mang đầy nét giả tạo. để rồi như con rối vô hình
kí ước mơ hồ chỉ động lại những tiếng chửi rủa. những nỗi đau sâu xé linh hồn. những áp lực như đè nặng. để rồi lụy tàn trong chính tuổi thơ
chẳng phải ai cũng nhận được sự bao bọc. những đứa trẻ vốn không hoàn toàn giống nhau. quá khứ nó sẽ ảnh hưởng lên linh hồn bé nhỏ. ngoại hình và cả nội tâm sâu
...
c00lkidd - đứa trẻ vốn nên là vần trăng sáng. đem lại niềm vui cho mọi người. có một tương lai rộng mở
nhưng đời trớ trêu lại đẩy em vào vực tối. như cắt đứt hết ánh sáng trong em. để lại toàn bóng đen vương vấn
em như mang một nổi ám ảnh sâu trong nội tâm mà chẳng thể gỡ xuống
???
???
sao giờ mày vẫn ở trường?
c00lkidd
c00lkidd
c-con..
<!CHÁT!>
???
???
CON NGU!
c00lkidd
c00lkidd
...
"con vẫn không đủ nổi bật sao ạ?"
"không đủ vui vẻ sao?"
không đủ...
để được yêu?
...
máu chảy ra từ con ngươi ấy. cái con mắt sâu thẳm chẳng còn điểm sáng dù chỉ là những đóm li ti
trên gương mặt hiện lên một góc vỡ nát. nơi tổn thương như hằng sâu vết tích không thể xóa nhòa. da thịt đã hòa lẫn với dòng máu tươi đang dần chảy ra từ vết nức ấy. nó tê dại lên từng dây thần kinh trong người
đau lắm đấy
Như em sẽ nói với ai đây?
ôm mãi nỗi đau rồi cũng sẽ mệt nhoài. linh hồn cố chấp ấy sẽ ngày càng nức vỡ. để rồi một ngày chỉ còn cái xác trống mà thôi
nhưng trong em giờ chẳng tồn tại niềm tin nào, thật đã chẳng buồn để mắt đến nữa. mọi thứ quanh có lẽ chỉ còn khoảng trống vắng
em cố gắng từng ngày, nắm lấy những thành tựu mà em chẳng cần đến. chỉ mong muốn tìm được sự để ý xung quanh
tươi cười dù nội tâm đang gào thét. mọi thứ em điều cố làm nó diễn ra theo mong muốn của mọi người.. ngoại trừ em
em biết mà.. em biết em đã ám ảnh vì nó
vốn đã mất đi con người bên trong, như mất đi linh hồn thật sự. như chìm dần vào quên lảng trong đáy nội tâm
nhưng giờ em phải làm sao? em đã là một linh hồn lạc lỏng. chẳng còn muốn nương tựa vào ai, chẳng còn muốn tin tưởng
em ngồi trong góc nhỏ. góc hẻm ẩm thấm tăm tối mà em luôn tìm tới
đặt đầy nghi vần trong lòng. tâm trí giờ đã lắp đầy những câu hỏi em tự tạo
c00lkidd
c00lkidd
m-mình.. phải làm sao...?
c00lkidd
c00lkidd
mình mệt..
"vậy nghỉ ngơi đi"
người ấy cúi xuống, nhìn vào vết thương trên con mắt phải em mang. vết thương sâu thẳm
1x1x1x1
1x1x1x1
đau không?
hắn chỉ nhận lại cái khẽ gật đầu
nơi tối tăm ấy, cái nơi mà ánh trăng không thể chạm tới. tồn tại khoảng lặng giữa hai linh hồn. lắp đầy bởi những cơn gió lạnh lẻo
nó luồng lách vào những mạch máu trống rỗng của cậu. tựa như đông băng hết sự ấm áp bên trong
1x1x1x1
1x1x1x1
... /cau mày/
c00lkidd
c00lkidd
t-tôi phiền anh à..?
c00lkidd
c00lkidd
xin lỗi
1x1x1x1
1x1x1x1
ai nói vậy chứ?
1x1x1x1
1x1x1x1
trả lời tôi
c00lkidd
c00lkidd
d-dạ?
vương vấn sự sợ hãi trong lòng. cảm giác dè chừng ấy vậy mà lại làm anh khó chịu
tại sao nhỉ?
1x1x1x1
1x1x1x1
có đau không
kiên nhẫn lặp lại câu hỏi
vẫn không có câu trả lời, cũng chẳng có chút động đậy. cảm giác khoảng lặng sẽ quay lại ngay tức khắc
nhưng thoáng qua lại thấy hàng nước mắt mong manh chảy nhẹ xuống. như nỗi nặng lòng đã vơi đi
cơ thể bé nhỏ ấy ngồi rung rẫy, như muốn trốn tránh thức tại này
c00lkidd
c00lkidd
à- /lấy tay lau đi/cảm ơn nhiều, tôi không sao đâu
giả tạo
thật lòng đối với em khó đến thế sao?
nụ cười che đậy sự đau đớn, làm sao hắn không nhận ra chứ
em đứng dậy cùng với nụ cười
khác hẳn với thứ hắn mới thấy
nhưng cũng chẳng nói thêm một lời
có lẽ đã hiểu dần linh hồn ấy
1x1x1x1
1x1x1x1
cũng trễ rồi, đi về đi
1x1x1x1
1x1x1x1
ở đây không tốt đâu *sẽ bệnh đấy*
c00lkidd
c00lkidd
/luống cuốn rời đi/*mình phiền người ta rồi*
nhìn bóng lưng nhỏ bé dần rời xa lòng lại nặng đến lạ
linh hồn ấy đã trải qua những gì mà lại mang dáng vẻ như vậy? thật tội nghiệp sự sống ấy làm sao. cảm giác muốn bao bọc lấy nó
mà sao hắn lại để tâm chứ?
sâu bên trong có cảm xúc khó thành lời, có lẽ chỉ là sự thương hại mà thôi
_____
cậu giờ đã là sinh viên năm hai. đã trải qua một năm trong trường đại học, nó thật đã làm cuộc sống cậu thay đổi rất nhiều
bây giờ cậu đã có bạn. tìm được công việc. và quan trọng hơn cả là cậu không bị kiềm kẹp dưới nơi ở gọi là "nhà"
nắng vàng chiếu lên mặt bàn gỗ, nơi chằng chịt những vết mực khô. cậu đã nằm gục trên nó, đem theo dòng tâm trí mơ hồ
những đồ án được giao làm cậu phải thức xuyên đêm để làm. những mối quan hệ mới làm cậu có ít thời gian cho bản thân
liên tục lấy lòng người khác, cũng chẳng biết có ích lợi gì cho mình
hàng mi giờ lại nặng trũi. nó dần khép lại. để linh hồn nhỏ nghỉ ngơi
một khoảng yên bình trong nắng chiều ấm áp
_góc nhìn của 1x_
???
???
giáo viên: hiện tại việc xếp kí túc xá có chút sai sót. năm nay em ở với mấy em khóa dưới nhé
giọng nói không chút âm điệu vang lên như cài đặt sẵn. nó vốn chẳng phải thông báo, như một lời đề nghị khó từ chối hơn
1x1x1x1
1x1x1x1
/mất kiên nhẫn mà gật đầu nhanh chóng/
???
???
cảm ơn em nhiều
hắn bước qua dây hành lang trước khi thấy được căn phòng đang tìm kiếm mà mở cửa đi vào
cảm xúc chẳng có gì ngoài khoảng trống. căn phòng ấy ở cuối dãy, như che khuất bởi bóng tối. nó như mờ nhạt trước sự tồn tại trong hành lang này
mở cảnh cửa ra. ánh mắt liếc về bóng người đang gục đầu trên bàn làm hắn đứng sửng. cảm giác quen thuộc như ùa về trong tâm trí
từng đoạn kí ước nức vỡ như va đập trong đầu hắn. cũng đau đấy. như quan trọng hơn là trong những mạch đập lại hiện một cảm xúc rõ ràng khó mà gọi tên. lạ
1x1x1x1
1x1x1x1
... /bước lại gần/
tiếng động điều vang lên làm cậu tỉnh giấc, có lẽ giấc ngủ ngắn ấy không sâu
c00lkidd
c00lkidd
ai vậy /lờ đờ dụi mắt/
1x1x1x1
1x1x1x1
?! /lùi lại/
thật sự đó là em..?
bòng hình vương vấn trong lòng mà hắn tìm kiếm. nó đã như hằng sâu vào những đoạn kí ước hắn mang
1x1x1x1
1x1x1x1
phiền giấc ngủ cậu rồi /trầm mặt/
c00lkidd
c00lkidd
không sao không sao /xua tay/
em ngồi dậy, làm hắn nhìn được rõ khuôn mặt ấy. dưới ánh chiều nhẹ êm lại chiếu xuống vẻ trẻ trung trên em như ngày nào
c00lkidd
c00lkidd
anh là người m- /quay đầu nhìn/
cảm giác quen đến lạ. rõ ràng trong tâm trí cậu chẳng nhớ như lại thấy nặng nề khi nhìn vô. tại sao nhỉ?
quanh như mang áp lực vô hình, cảm giác ấm áp giờ như ngọn lửa bùm lên trong từng tế bào trên da. tựa thiêu đối da thịt
1x1x1x1
1x1x1x1
...
c00lkidd
c00lkidd
...
c00lkidd
c00lkidd
tôi-...
1x1x1x1
1x1x1x1
tôi là 1x cậu có thể gọi tôi thế
c00lkidd
c00lkidd
à- c00lkidd, rất vui được gặp lại-i. đúng không? /đưa tay ra/
1x1x1x1
1x1x1x1
... *coolkidd...*
c00lkidd
c00lkidd
/lúng túng rút tay lại/ cô quản lí báo cho em-.. à tôi rồi, bên kia có giường trống. anh ngủ ở đó nhé
1x1x1x1
1x1x1x1
rồi
quay đi như né tránh cậu
nhưng cảm giác mơ hồ giữa hai người vẫn không tan
khi gặp một lần có thể gọi là duyên
gặp lần hai dù xa cách mấy năm thì có lẽ hai linh hồn ấy đã bị trói chặt vào nhau như trời sắp đặt
đoạn dây ấy sẽ kéo dài trong bao lâu?
một năm... hay cả nữa đời người còn lại

chap 2: hẹn

ngồi trên chiếc ghế gỗ. cậu hướng ánh nhìn về bóng lưng đang dọn dẹp ấy. chút muốn bắt chuyện với con người này
nhưng sâu trong tâm trí lại mang vẻ sợ hãi. không rõ ràng, nhưng cũng đủ để ngừng suy nghĩ trong đầu cậu lại
c00lkidd
c00lkidd
*bỏ đi* /thở dài rồi ngồi ngay ngắn trên bàn học/
hôm bữa cậu có nhờ người bạn mới của mình tìm việc cho. nghĩ bản thân cũng nên kiếm thêm nguồn thu nhập vào những thời gian rảnh như này. không biết chừng nào mới có nhỉ?
nhìn vào khung chat trong điện thoại. đã hai ngày rồi họ chưa nhắn với nhau dù chỉ một tin chào hỏi. nhưng trong một góc tâm trí lại sợ người kia thấy mình phiền phức
nhìn nó hồi lâu rồi mới dám nhắn một dòng ngắn
chờ đợi với lòng bồn chồn khó nói. nhưng ít ra cậu vẫn nhận được câu trả lời
c00lkidd
c00lkidd
[hôm nay có anh khóa trên mới chuyển vô đấy. chừng nào m về?]
[chắc tầm 1 tiếng nữa]
[mà t tìm được việc cho 2 tụi mình rồi đấy, tí về t gửi thông tin cho]
[t bận rồi. off đây]
...
vẫn luôn kết thúc như vậy
nhìn vào màn hình với tâm trạng đầy suy tư. không biết do cậu nghĩ quá nhiều hay thật sự cậu và anh đã dần xa cách
từ khi nào, vẻ lo lắng ấy đã hiện rõ trên mặt ấy. thu hút sự chú ý của một người
1x1x1x1
1x1x1x1
*đang buồn à? vì ai thế?*
1x1x1x1
1x1x1x1
/lại gần nhìn vào người đang ngồi/
c00lkidd
c00lkidd
oa! a-anh làm tôi giật mình đấy
1x1x1x1
1x1x1x1
*đang nhắn với ai vậy?* /cau mày/
c00lkidd
c00lkidd
*ủa mình làm gì sai hả* /lo lắng nhìn lại/
1x1x1x1
1x1x1x1
nay cậu không có lớp à?
c00lkidd
c00lkidd
t-tôi á?
c00lkidd
c00lkidd
à thì... không.. mai tôi có một lớp chiều.. nhưng sao vậy?
1x1x1x1
1x1x1x1
vậy nay cậu rảnh?
c00lkidd
c00lkidd
vâng /bối rối/ *sao thế*
1x1x1x1
1x1x1x1
r-rủ cậu đi mua đồ. tôi hơi thiếu vài vật cá nhân
giọng nói ngập ngừng khác với vẻ nghiêm túc. nó đã thể hiện sự lo lắng của anh khi nói câu này. có lẽ sợ bị từ chối
cậu không kìm được mà bật một tiếng cười khẽ. nhìn vào dáng vẻ anh lúc này không hiểu sao cậu lại thấy dễ thương quá đáng..
c00lkidd
c00lkidd
*c00lkidd!! mày đang nghĩ cái gì vậy hả?!!*
c00lkidd
c00lkidd
được, giờ đi liền hả?
1x1x1x1
1x1x1x1
ừm..
1x1x1x1
1x1x1x1
cảm ơn
sao lại nói cảm ơn chứ?

chap 3: dạo bước cùng cậu

Bản thân từ khi nào đã hạ cái tôi vốn có của mình xuống trước người mới gặp qua loa. Rõ ràng 1x cũng chẳng để ai vào mắt, giờ lại mang cảm xúc lo lắng vì sợ rằng nhận về một lời chối từ người ấy rồi, lạ nhỉ.
c00lkidd
c00lkidd
đứng ngay ra đó là anh tính đi không thế?
1x1x1x1
1x1x1x1
có /lấy vội cái cặp kế bên/
___
trên vỉa hè mang đầy sắc vàng ưm của buổi xé chiều ngày nắng, cùng với tiếng xe tấp nập chạy qua con đường thể hiện sự nhộn nhịp vốn có của thành phố phồn hoa.
Cậu bước đi với 1x trên cùng một lối, như hai người bạn đang dạo bước cùng nhau dưới cái nắng chói chan đang vươn trên đỉnh đầu. Nhưng khác hẳn với sự gần gũi ảo ảnh đó là không khí lặng im giữa họ, nó không tĩnh mịch mà lại mang sự xa cách khó nói.
c00lkidd
c00lkidd
/dần thấy chán nhưng không dám mở lời sợ mình phiền hắn/
1x cứ đi chẳng mở miệng hay nhìn những thứ xung quanh. hắn như tập trung quá mức vậy, cảm giác cậu còn chẳng tồn tại trong mắt hắn.
nhưng cũng không để tâm là bao, nhìn vô đã thấy rõ cậu và hắn cũng chẳng hợp nhau gì. không còn đi theo hắn, cậu vui vẻ bước lên những bước dài, miệng lại ngân nga một giai điệu vui tươi nào đó. như dạo chơi trong thành phố, coolkidd giờ như mang đầy sức sống của tuổi hoa xuân, một đứa trẻ vui tươi nhảy nhót trên con đường.
1x1x1x1
1x1x1x1
.../quay qua phía cậu với sự thắc mắc trong ánh nhìn/
nhưng sau đó lại như dịu đi. chỉ còn là sự mơ hồ. dõi theo những bước chân một cách lặng lẽ. chẳng cần cậu để ý. bản thân cũng chẳng hiểu sao lại để ý vào con người trẻ con trước mặt.
có lẽ do dáng vẻ vui tươi ấy khác hẳn với sự ngại ngùng lúc cậu và hắn gặp nhau ở kí túc xá. người ấy như có thể tự tạo niềm vui bất cứ khi nào họ muốn, chẳng như anh..
không biết đã qua bao lâu họ đã đến trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ có vẻ lâu đời. tấm mái tôn mất màu cùng với những đường rỉ sét trên tấm sắc dựng quanh như tô điểm cho nó giữa những ngôi nhà tầng gần đó.
1x không biết đã đến nơi, lúc cậu kéo tay hắn còn loạng choạng như nó cũng không làm cậu nghi ngờ, hoặc cậu vẫn đang chìm đấm trong niềm vui tự tạo của bản thân mà không để ý.
c00lkidd
c00lkidd
*lâu rồi mình cũng chưa mua, không biết có thiếu gì không nhỉ..* /nhìn vào những món để trên kệ/
c00lkidd
c00lkidd
/đưa tay lên lấy món đồ trên cao/
cậu vươn người cố lấy xuống thứ cậu cần..
một chiếc chân nhỏ đen nhánh đưa ra từ phía sau, đẩy món đồ ấy xuống lại gần tay cậu. sau đó rụt về như chẳng tồn tại ở đó
c00lkidd
c00lkidd
*được rồi* /vui vẻ cầm lấy/
c00lkidd
c00lkidd
mà khoan..
cơ thể nhỏ giờ như căng cứng. luống cuốn quay đầu qua lại như muốn kiểm tra có ai ở gần mới dám đi xem thêm vài món ở đó.
c00lkidd
c00lkidd
*chắc mình nghĩ nhiều rồi*
1x1x1x1
1x1x1x1
mua xong chưa tôi tính tiền ha
c00lkidd
c00lkidd
đợi tí
...
???
???
tổng hai đứa là 670
c00lkidd
c00lkidd
...
1x1x1x1
1x1x1x1
...
nhớ đến cái ví chỉ còn vài đồng bạc lẻ, cậu không dám lấy ra nhưng cũng không muốn người kế bên trả tiền.
c00lkidd
c00lkidd
c-cô ơi, nhận chuyển khoản không ạ *thôi lấy tiền tiết kiệm ra vậy*
???
???
cảm ơn hai đứa
c00lkidd
c00lkidd
dạ?
1x1x1x1
1x1x1x1
cần đi tôi trả rồi /bất lực đưa đồ qua cho cậu/
c00lkidd
c00lkidd
???
dù đã ra khỏi nhưng cậu vẫn mang đầy thắc mắc trong đầu. mất mấy giây sau mới chịu hoàn hồn lại
c00lkidd
c00lkidd
anh.. để tôi chuyển lại tiền nha. cũng có đồ của tôi mà
1x1x1x1
1x1x1x1
không cần *coi như tôi bao cậu đi*
c00lkidd
c00lkidd
*đáng lí ra nó phải là mình trả*/không dằn co nhưng lại thể hiện sự buồn tủi trên mặt/
c00lkidd
c00lkidd
vậy mình đi đâu nữa?
1x1x1x1
1x1x1x1
về
c00lkidd
c00lkidd
không đi đâu khác à?
1x1x1x1
1x1x1x1
nếu cậu muốn
c00lkidd
c00lkidd
à không. tôi chỉ hỏi thôi, đi về đi cũng trễ rồi
1x1x1x1
1x1x1x1
*cũng chưa mà* đi dạo đi
c00lkidd
c00lkidd
thôi
họ về nhà cũng chẳng làm nói gì thêm trước khi ai làm việc nấy
nhưng coolkidd có lẽ đã quên căn phòng ấy không chỉ có mình cậu và hắn ở
sawnoob
sawnoob
ôi bạn tôi ơi, bạn đâu rồi nhỉ, ra mở cửa cho người này vào nào, đừng nói quen rồi nhé /đừng ngoài cửa nói với giọng trêu chọc/
1x1x1x1
1x1x1x1
/mở cửa/
sawnoob
sawnoob
coolk- /tính vỗ vai người trước mặt/
cánh tay dừng giữa không trung. tất cả cảm xúc y mang hồi nãy cũng như ngừng ngay trong tức khắc
sawnoob
sawnoob
...
1x1x1x1
1x1x1x1
vào đi
sawnoob
sawnoob
*ai vậy..*
dù vậy y cũng không để ý mà lao thẳng qua chỗ coolkid đang ngồi gần đó. tay dúi đống giấy tài liệu thẳng vào tay cậu
c00lkidd
c00lkidd
gì đây
sawnoob
sawnoob
quà cậu đấy
c00lkidd
c00lkidd
/liếc qua vài dòng trên nó/
c00lkidd
c00lkidd
nhận việc? tôi nghĩ cậu đi tìm mấy công việc lặt vặt chứ? *vậy hơi quá. nếu mình xin nghỉ phải giải thích sao đây trời*
sawnoob
sawnoob
cũng việc vặt mà
sawnoob
sawnoob
cậu cứ coi đi còn đi không thì tùy cậu
sawnoob
sawnoob
còn... người này..
c00lkidd
c00lkidd
bạn cùng phòng mới
sawnoob
sawnoob
tôi tưởng là bạn mới cậu cơ
c00lkidd
c00lkidd
còn chưa phải bạn đâu
1x1x1x1
1x1x1x1
ừm..
sawnoob
sawnoob
?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play