Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

LingOrm - BH - Sau Bóng Hồng Là Cái Chết !

Chương 1

. . .
Trời Bangkok sáng nay không nắng gắt, chỉ hơi vương một lớp sương mỏng còn sót lại sau cơn mưa đêm qua. Những tia sáng đầu tiên luồn qua kẽ lá bằng lăng tím rụng xác hoa bên vỉa hè, phản chiếu lên mặt đường còn đọng nước loang loáng. Tiếng xe máy nổ giòn tan lẫn trong tiếng còi inh ỏi, tạo thành bản hòa âm quen thuộc của buổi sáng thành phố vừa náo nhiệt, vừa vội vã. Con hẻm nhỏ dẫn vào quán Dawn & Dust Café nép mình giữa hai tòa nhà cũ. Bức tường quán sơn màu kem bạc phếch theo năm tháng, vài chỗ rêu phong phủ xanh, phía trên là bảng hiệu gỗ khắc tay chữ "Dawn & Dust" nghiêng nghiêng, dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp. Một hàng dây leo trườn qua cửa sổ, rủ xuống vài chùm hoa nhỏ trắng muốt như những nốt nhạc. Bên trong quán, không khí hoàn toàn khác với bên ngoài ồn ào dịu dàng và tĩnh lặng. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng chảy qua không gian, quyện với mùi cà phê rang xay nồng đậm và thoang thoảng hương bánh quế mới nướng. Những chiếc ghế gỗ nâu xếp ngay ngắn quanh bàn, ánh đèn vàng đổ xuống thành vệt dài ấm áp trên sàn gạch hoa cổ điển. Ở góc xa là một chiếc đàn piano cũ, phím hơi ngả vàng, có người đàn ông tóc muối tiêu đang chậm rãi chơi một bản ballad buồn. Tiếng đàn ngân lên, khẽ lay động trong không khí, khiến lòng người nghe như mềm lại. Lingling ngồi gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu xuống qua tấm kính trong suốt, hắt lên đôi bàn tay trắng ngần của cô. Cô mặc chiếc váy linen màu be, tóc buộc gọn bằng dải ruy-băng xanh nhạt. Trên bàn là laptop mở dở và cuốn sổ ghi chép dày cộp, bên cạnh là ly cà phê sữa đá còn bốc hơi. Cô đang tập trung chỉnh lại đoạn văn cuối trong bản thảo truyện ngắn mới viết, đôi mày khẽ nhíu, môi mấp máy đọc theo từng câu chữ. Bên ngoài cửa kính, dòng người vẫn tấp nập. Một chiếc xe bus vừa lướt qua, hất nhẹ bụi nước vào không trung, phản chiếu những vệt cầu vồng nhạt. Một cặp đôi trẻ vừa bước qua ô cửa, tay nắm tay, nói cười vui vẻ. Mọi thứ đều yên ả cho đến khi cánh cửa quán bật mở, tiếng chuông leng keng vang lên, kèm theo một luồng gió nhẹ mang theo hương mưa còn sót lại. Người bước vào là một cô gái cao, dáng người thanh mảnh nhưng ánh mắt lại lạnh và sắc như cắt. Cô mặc áo khoác da đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng hơi mở cổ, quần skinny bó sát, đôi boot cao gót nện xuống nền gạch kêu cộp…cộp đầy uy lực. Đôi kính râm trượt xuống sống mũi, để lộ đôi mắt xám khói lạnh lùng. Đó là Orm, người mà nhân viên trong quán vừa thấy đã cúi đầu chào khẽ. Cô ta thường ghé quán vào sáng thứ Bảy, uống cappuccino đen và ngồi đúng chiếc ghế trong góc sát tường, nơi ánh sáng không chiếu đến. Nhưng hôm nay, tất cả đều không như thường lệ. Orm đảo mắt một vòng, quán kín khách, chỉ còn trống đúng một bàn, bàn đối diện với Ling Ling. Cô nhếch mép, bước đến, ném túi da xuống ghế, âm thanh nặng nề vang lên khiến mấy vị khách gần đó giật mình. Ling Ling ngẩng lên, hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ấy. Cô mỉm cười lịch sự:
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Ồ, chị ngồi đây nhé, em sắp xong rồi.
Orm chỉ "ừ" một tiếng khô khốc, kéo ghế ngồi xuống, tháo kính, gác chân bắt chéo, đôi mắt liếc ngang nhìn Ling một cái, giọng cộc lốc:
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Đừng làm ồn. Tôi không thích nghe tiếng bàn phím lách cách.
Ling cười trừ, vội gập laptop lại. Không khí giữa hai người như căng ra, chỉ còn lại tiếng mưa nhỏ giọt bên ngoài mái hiên và tiếng thìa khuấy cà phê leng keng đâu đó. Vài phút trôi qua, nhân viên mang ra ly cappuccino nóng cho Orm. Cô ta vừa cầm lên, thì Lingling, do mải tìm điện thoại thì vô tình hất mạnh tay làm rầm! cả ly cà phê nghiêng đổ, chất lỏng nâu nóng hổi văng trúng cánh tay áo sơ mi trắng tinh của Orm. Trong một khoảnh khắc, cả quán như đông cứng.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Trời ơi! Em xin lỗi! Em không cố ý…-
Ling hốt hoảng bật dậy, vội chộp lấy khăn giấy. Cô cuống quýt lau chỗ cà phê dính trên áo đối phương, giọng run run. Orm nhìn xuống vết cà phê loang trên vải trắng, hơi nóng vẫn bốc lên. Gương mặt cô giật nhẹ, ánh mắt tối sầm lại.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô…vừa hất cà phê lên người tôi?!
Giọng Orm lạnh, rõ từng chữ. Ling cuống quýt
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em thật sự xin lỗi, chị, em không để ý, tại điện thoại rơi nên em...-
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Điện thoại rơi thì liên quan gì tới áo tôi?!
Orm cắt lời, giọng gay gắt.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô nhìn xem, áo này là hàng đặt riêng từ Ý đấy! Một ly cà phê sữa rẻ tiền làm hỏng cả buổi sáng của tôi rồi!!
Ling cắn môi, mặt đỏ bừng, tay vẫn lúng túng cầm khăn giấy.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em sẽ trả tiền giặt ủi, thật đấy, hoặc nếu cần em sẽ..-
Orm nhướng mày, khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nụ cười nửa miệng pha chút khinh khỉnh
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Giặt ủi à? Cô nghĩ giặt là xong à? Áo này mà giặt thì vải nó co lại, biết gì không? Hay cô định may cho tôi cái khác?
Ling chớp mắt, vừa ngại vừa bối rối
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em…em có thể đền lại, chị cho em biết giá...-
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Thôi khỏi !!
Orm ngắt lời, giọng lạnh tanh.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Tôi không thích người ta dùng tiền mua lại lỗi lầm của mình. Nhất là mấy lỗi ngớ ngẩn!
Ling cúi đầu, giọng nhỏ dần
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em xin lỗi...thành thật xin lỗi chị..
Orm nhìn cô một hồi, ánh mắt sắc như muốn xé nát sự im lặng đang đè nặng giữa hai người. Nhưng khi thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ling đang run, mắt hơi ươn ướt, vẻ hung hăng của cô dường như dịu lại một chút. Cô khẽ hít một hơi, ngửa người ra ghế, giọng đã bớt gắt
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Thôi, lau đi. Đừng có đứng đó nữa, nhìn chướng mắt.
Ling vội lấy khăn ướt nhân viên đưa, nhẹ nhàng lau vết cà phê còn bám. Mùi cà phê hòa cùng mùi nước hoa nhẹ từ tóc cô khiến Orm thoáng sững. Cô cau mày, tránh ánh nhìn ấy, nhưng khóe môi khẽ giật như đang cố kiềm lại điều gì đó. Một lúc sau, Orm buông tiếng thở dài, cầm ly nước lọc, uống cạn.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Này, cô có thường làm đổ cà phê lên người lạ không? Hay hôm nay tôi xui?
Ling lí nhí đáp, mắt vẫn nhìn xuống
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em chưa bao giờ..
Orm bật cười, giọng có chút mỉa mai
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Thế thì hôm nay tôi vinh dự quá ha.
Ling ngẩng lên, đôi mắt trong veo, hơi ngượng mà vẫn lễ phép
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em sẽ nhớ để không bao giờ lặp lại lỗi này nữa.
Orm chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô thật kỹ.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Ừ, nhớ đấy. Lần sau mà còn, tôi không đảm bảo chỉ nói miệng đâu.
Ling cười khẽ, giọng nhỏ như gió
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em tin chị
Orm nheo mắt
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Tin tôi làm gì, tôi trông giống người dễ tính lắm à?
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Không phải, nhưng…chị trông có vẻ dữ dằn vậy thôi, chắc không xấu đâu.
Orm khựng lại, đôi mắt khẽ nheo rồi bật cười thật sự, nụ cười hiếm hoi khiến mấy vị khách gần đó ngẩn ra.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô đúng là lạ thật. Làm đổ cà phê lên người ta mà còn khen.
Ling mỉm cười bối rối, rồi cả hai cùng im lặng một lát. Chỉ còn tiếng đàn piano lặng lẽ vang lên, và ánh sáng xuyên qua khung kính, phản chiếu những hạt bụi bay lơ lửng giữa không gian. Orm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc xe máy vẫn nối đuôi nhau dưới ánh nắng vừa hửng, khẽ nói, giọng nhỏ hơn hẳn
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cà phê nóng quá, nhưng cũng không tệ lắm. Ít ra, có người xin lỗi còn biết ngại.
Ling nghe vậy, chỉ khẽ gật, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Bên ngoài, tiếng chuông gió kêu lanh canh, và cơn gió đầu ngày khẽ thổi qua khung cửa, mang theo mùi cà phê mới và hương ấm của sự khởi đầu kỳ lạ thay, giữa hai người vừa mới cãi vã.
End chương 1

Chương 2

. . .
Tiếng đồng hồ treo tường trong quán Dawn & Dust Café khẽ ngân lên từng nhịp đều đặn, báo hiệu buổi sáng đã trôi qua hơn nửa. Dòng người ngoài phố vẫn cuồn cuộn như con suối không ngừng nghỉ, ánh nắng lúc này đã lên cao, rọi xuống những mái ngói nâu sẫm và làm khô dần những vệt nước mưa đọng trên vỉa hè. Không khí trong quán trở nên ấm áp hơn, những tiếng cười nói, tiếng máy xay cà phê và hương bánh nướng mới lại lan tỏa khắp nơi, xua tan phần nào bầu căng thẳng còn sót lại. Ling Ling ngồi im lặng thêm vài phút, cúi xuống lau khô mặt bàn lần cuối. Ly cà phê của cô đã nguội, lớp sữa đá tan hết, để lại mùi đăng đắng nhẹ thoảng trong không khí. Ánh sáng chiếu qua tấm kính rọi lên mái tóc cô, tạo thành quầng sáng dịu quanh vai áo màu be. Cô ngước lên nhìn Orm, người vẫn đang trầm ngâm, một tay chống cằm, tay còn lại lơ đãng gõ nhịp trên mặt bàn gỗ.
Ling khẽ nói, giọng nhỏ và chân thành
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em xin lỗi lần nữa về chuyện hồi nãy. Thật sự em không cố ý, em mong chị đừng giận.
Orm không trả lời ngay. Đôi mắt xám của cô hờ hững nhìn ra ngoài khung cửa, nơi ánh sáng phản chiếu lên kính, vẽ nên một khoảng sáng lung linh giữa hai người. Phải một lúc lâu, cô mới khẽ đáp, giọng thấp và bình thản
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Tôi không giận. Chỉ là tôi ghét cảm giác bị làm phiền. Nhưng thôi, chuyện qua rồi.
Ling thở nhẹ, khẽ cúi đầu
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Dạ, cảm ơn chị. Em chúc chị ngày mới tốt lành.
Cô thu dọn laptop, cẩn thận đặt lại chiếc ghế vào đúng vị trí, rồi mỉm cười một lần cuối. Ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc, trong đôi mắt Orm, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ khiến Ling trông như được bao bọc trong một quầng sáng nhạt, nhẹ nhàng và có phần mong manh. Ling bước ra khỏi quán, tiếng chuông cửa lại leng keng vang lên. Bên ngoài, trời trong xanh rực rỡ, nắng đã hong khô con phố, phản chiếu lên những vũng nước còn sót lại khiến chúng lấp lánh như những mảnh gương nhỏ. Cô kéo cao cổ áo, bước chậm rãi giữa dòng người tấp nập. Tiếng xe máy, tiếng rao hàng, tiếng gió luồn qua tán cây hòa lẫn thành một âm thanh mơ hồ nhưng sống động. Mùi cà phê vẫn còn vương trên tay áo, khiến cô vừa xấu hổ vừa buồn cười.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
" Hy vọng chị ấy không giận mình nữa…"
Ling thầm nghĩ, rồi nhanh chân hòa vào dòng người.
Còn lại trong quán, Orm vẫn ngồi yên, không nhúc nhích. Chiếc ghế đối diện giờ trống trơn, chỉ còn lại vệt sáng nhỏ hắt xuống bàn nơi Ling từng ngồi. Cô nhìn vết cà phê đã khô lại thành một vòng tròn nâu nhạt, khẽ nhíu mày. Không hiểu sao, lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô lại cảm thấy yên ắng đến lạ. Cô cầm khăn lau nhẹ mặt bàn, rồi buông một hơi thở dài.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô gái đó, vụng về thật!
Cô lẩm bẩm, nhưng khóe môi khẽ cong, như thể bản thân cũng không tin vào cái vẻ cộc cằn của chính mình.
Một nhân viên lại gần
Nhân viên quán
Nhân viên quán
Dạ, chị Orm, chị có muốn em pha lại ly khác không ạ?
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không cần!
Cô đáp ngắn gọn, rút điện thoại ra xem giờ.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Tới giờ rồi!
Orm đứng dậy, áo khoác da đen khẽ xô vào nhau tạo tiếng sột soạt. Cô kéo khóa, đội kính râm, và bước ra khỏi quán. Gió ngoài phố thổi mạnh, khiến vạt áo khẽ bay. Trên vỉa hè, những giọt nắng len qua tán lá soi lên gương mặt cô, lạnh, điềm nhiên, nhưng ánh mắt phía sau lớp kính lại có chút gì đó vương vấn.
_________
Chiều đến, bầu trời dần ngả sang sắc vàng mật ong, ánh nắng cuối ngày rơi nghiêng qua những tòa nhà cao tầng. Khi Orm rẽ vào con phố nơi cô sống, khung cảnh đã yên ắng hơn nhiều. Tiếng xe đã thưa, thay vào đó là âm thanh khô khốc của gió và tiếng bước chân cô vang lên giữa hành lang lát đá. Căn hộ của Orm nằm ở tầng 16 của một tòa chung cư cao cấp, nơi mọi thứ được sắp đặt gọn gàng, sạch sẽ đến lạnh lẽo. Cửa mở ra, không gian trong nhà ngập trong gam màu trung tính: xám, đen, trắng. Tường treo vài bức tranh trừu tượng, nội thất tinh gọn, không thừa một vật. Mùi nước hoa gỗ trầm thoang thoảng trong không khí, xen lẫn mùi nhè nhẹ của nến thơm đang cháy dở trên bàn. Orm tháo áo khoác, vắt lên ghế, rồi bước tới quầy bar nhỏ. Cô mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng, rót ra ly thủy tinh. Tiếng nước chảy róc rách giữa căn phòng tĩnh lặng khiến cô cảm thấy…lạ. Bình thường cô thích sự yên tĩnh này nó giúp cô tập trung, giúp đầu óc không bị xao nhãng. Nhưng hôm nay, cái yên tĩnh ấy lại khiến cô hơi khó chịu. Cô tựa người vào quầy, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa kính, nơi thành phố dưới chân đang rực sáng bởi muôn vàn đốm đèn. Dòng xe giờ chỉ còn là những vệt sáng di chuyển chậm chạp. Gió thổi mạnh, làm rèm cửa khẽ lay. Trong gương phản chiếu từ tấm kính lớn, cô thấy hình ảnh chính mình, lạnh lùng, khép kín, và…hơi trống rỗng. Rồi, bất chợt, hình ảnh Lingling lại thoáng hiện trong đầu cô, dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt hơi hoảng hốt, giọng nói mềm mại đầy lúng túng khi xin lỗi. Cô nhớ lại đôi bàn tay run run cầm khăn lau áo cho mình, nhớ cả mùi cà phê sữa lẫn hương thơm dịu nhẹ trên tóc cô gái ấy.
Orm nhíu mày, đặt ly nước xuống bàn cạch một tiếng.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Lạ thật.
Cô khẽ nói, nửa như ngạc nhiên, nửa như bực dọc với chính mình.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cả ngày bao nhiêu chuyện đáng nghĩ, tự nhiên lại nhớ cái cô vụng về đó.
Cô đi qua phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, mở laptop để làm việc. Màn hình sáng lên, dãy số và tài liệu hiện ra. Nhưng chỉ vài phút sau, cô nhận ra mình chẳng thể tập trung nổi. Cứ mỗi khi ngón tay gõ phím, hình ảnh đôi mắt trong veo kia lại xuất hiện.
Orm khẽ cười nhạt, lắc đầu
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cà phê đổ lên áo mà còn để lại ấn tượng, chắc mình bị điên thật rồi.
Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn. Bên ngoài, đêm buông xuống, ánh đèn thành phố hắt vào cửa kính, vẽ lên gương mặt cô những vệt sáng nhạt. Trong căn hộ im ắng, Orm ngả người ra sofa, ánh mắt nhìn trần nhà. Cô nhớ lại khoảnh khắc Ling nói "Em tin chị", câu nói vô tình mà lại khiến cô khựng lại. Cô không nhớ lần cuối cùng ai nói tin cô là khi nào. Một cơn gió lùa qua khe cửa, làm tấm rèm khẽ lay, mang theo mùi ẩm của mưa ban sáng. Orm nhắm mắt, thở ra thật nhẹ. Trong đầu cô vẫn còn vang vọng giọng nói nhỏ nhẹ, lúng túng của Ling. Cô không hiểu vì sao lại quan tâm đến điều đó, có thể chỉ là ấn tượng thoáng qua, hoặc…một thứ cảm xúc khác mà chính cô chưa kịp gọi tên. Ánh đèn vàng trên bàn hắt xuống, soi lên chiếc áo sơ mi trắng đã được cô treo cẩn thận để giặt. Vệt cà phê mờ vẫn còn in nơi vạt áo. Orm nhìn nó thật lâu, rồi bất giác bật cười khẽ, giọng nói lẫn trong hơi thở
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cà phê hôm nay, hình như hơi ngọt.
Cô đứng dậy, tắt đèn, bước về phía ban công. Thành phố phía dưới sáng rực như bầu trời đầy sao. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Orm nhận ra, giữa muôn ánh đèn kia, có một ký ức nhỏ nhoi mà cô chưa muốn xóa đi nụ cười bối rối, giọng xin lỗi khe khẽ, và đôi mắt dịu dàng đến mức khiến lòng cô không thể bình yên.
___________
Sáng hôm sau, thành phố thức dậy sớm hơn thường lệ. Những tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt đường loang loáng nước sau cơn mưa đêm, phản chiếu ánh sáng như gương. Tiếng xe cộ bắt đầu râm ran, lẫn trong tiếng gió xao xác qua hàng cây phượng ven đường. Không khí trong lành và mát rượi, mang theo mùi bụi sương còn vương trên lá, hòa cùng hương cà phê phảng phất từ những quán vỉa hè. Orm bước ra khỏi chiếc xe Mercedes đen tuyền vừa dừng lại trước tòa nhà kính cao vút mang tên K.S Entertainment, một trong những tập đoàn giải trí hàng đầu châu Á. Cánh cửa xe mở ra êm như hơi thở. Đôi giày cao gót đen bóng chạm nhẹ xuống nền đá granite sáng loáng, phát ra âm thanh cộp…cộp…trầm và đều. Orm hôm nay trông khác hẳn hôm qua, không còn là người phụ nữ khoác áo da, ngồi thờ ơ bên tách cappuccino. Cô giờ đây mang khí chất của một nữ doanh nhân thực thụ, mạnh mẽ, kiêu hãnh, và lạnh như băng. Cô mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo ôm lấy đường cong cơ thể, bên trong là áo sơ mi trắng cổ cao cài kín cúc, tay áo gấp khúc vừa đủ để lộ chiếc đồng hồ Thụy Sĩ mảnh trên cổ tay. Mái tóc nâu đen được búi gọn gàng phía sau gáy, vài lọn nhỏ buông xuống ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Đôi môi tô son đỏ trầm, ánh lên dưới nắng sớm. Cô không mang nụ cười. Chỉ một ánh mắt, sắc, lạnh và đầy uy lực cũng đủ khiến những người xung quanh lặng im. Tòa nhà K.S Entertainment sáng choang, tường kính phản chiếu cả bầu trời. Logo chữ K.S khổng lồ mạ vàng đặt trên đỉnh, lấp lánh khi nắng chiếu vào. Phía sảnh chính, hai hàng cây cọ kiểng được cắt tỉa gọn ghẽ, lối đi lát đá đen xen kẽ hoa văn trắng, mỗi bậc thang dẫn lên cửa kính đều được lau sáng bóng tới mức có thể soi gương. Orm bước từng bước chậm mà chắc, dáng người thẳng tắp, bước chân đều như nhịp kim đồng hồ. Khi cô tiến đến bậc thang đầu tiên, những nhân viên bảo vệ hai bên đồng loạt cúi chào.
Nhân viên | Nhiều |
Nhân viên | Nhiều |
Chào buổi sáng, tổng giám đốc.
Cô chỉ gật nhẹ đầu, không nói. Ánh mắt liếc qua họ một giây, lạnh và điềm nhiên, khiến ai nấy đều tự động siết thẳng vai. Khi cô bước qua cánh cửa kính lớn, mùi hương tinh dầu thơm dịu đặc trưng của tòa nhà phảng phất trong không khí. Không gian bên trong sáng rực bởi ánh sáng tự nhiên phản chiếu qua các vách kính trong suốt. Những chậu cây xanh được đặt khéo léo tại các góc phòng, vừa mang tính thẩm mỹ, vừa giúp không khí trong lành hơn. Dọc lối đi chính là quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch, phía sau là logo vàng nổi bật trên nền đen. Nhân viên đứng xếp hàng hai bên, người nào người nấy đều trong đồng phục chỉn chu, tay cầm tài liệu, vừa thấy Orm đi qua là lập tức cúi đầu chào.
Nhân viên | Nhiều |
Nhân viên | Nhiều |
Chào buổi sáng, CEO Orm.
Tiếng chào vang lên đồng loạt, hòa cùng tiếng giày cao gót của cô gõ nhịp xuống nền đá, cộp…cộp…cộp… âm thanh vang xa, dội lại trong không gian cao vút. Mọi ánh mắt đều dõi theo cô, không chỉ vì cô là lãnh đạo, mà còn bởi phong thái của cô quá đỗi khác biệt, vừa cuốn hút, vừa khiến người ta run sợ. Orm không hề để ý tới những ánh nhìn đó. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía thang máy riêng ở cuối hành lang. Đôi khi, cô dừng lại một giây, ký nhanh vào tập hồ sơ mà trợ lý đưa, giọng cô ngắn gọn nhưng rõ ràng
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Lịch họp sáng nay giữ nguyên, tôi muốn xem bản hợp đồng mới trước mười giờ. Và nói phòng PR chuẩn bị bản báo cáo thị trường quý ba.
Trợ lý Ran
Trợ lý Ran
Dạ, vâng thưa Tổng giám đốc.
Trợ lý cúi đầu đáp
Orm tiếp tục bước đi. Cô không cười, không chào hỏi, không một ánh nhìn thân thiện. Từng cử chỉ của cô đều toát ra sự kiểm soát tuyệt đối. Cánh cửa thang máy mở ra, phản chiếu hình ảnh cô trong lớp kính sáng lấp lánh. Cô bước vào, tiếng gót giày vang khẽ, cửa khép lại nhẹ nhàng, tách biệt thế giới bên ngoài.
_____
Phòng làm việc của CEO nằm trên tầng 38, tầng cao nhất, nơi có tầm nhìn bao trọn thành phố. Khi Orm bước ra khỏi thang máy, hành lang yên tĩnh tuyệt đối, chỉ có tiếng điều hòa rì rì khe khẽ. Bức tường kính chạy dọc, phơi bày khung cảnh thành phố dưới nắng vàng óng, từng dòng xe nhỏ li ti như đang trôi chậm trong dòng thời gian. Orm bước tới cánh cửa có bảng tên mạ vàng: "ORM KORN – Chief Executive Officer". Cửa mở tự động, hương gỗ và tinh dầu bạc hà nhẹ lan tỏa ra ngay. Bên trong, căn phòng rộng lớn được bài trí hoàn hảo, bàn làm việc bằng gỗ mun phủ kính, ghế da màu đen, dọc tường là kệ hồ sơ và kệ rượu vang. Mọi thứ đều ngay ngắn, như chính con người cô. Orm đặt túi xuống ghế, tháo kính, ngồi vào bàn. Màn hình máy tính tự bật sáng, hiện lên hàng loạt email chờ xử lý. Cô lướt qua từng cái, gõ bàn phím với tốc độ nhanh đến mức tiếng gõ vang lên như tiếng mưa gõ cửa kính. Cô ký tài liệu, ra lệnh ngắn gọn cho thư ký qua bộ đàm, đôi mắt không một lần rời khỏi màn hình. Mọi động tác đều chính xác, lạnh, và không để lộ chút cảm xúc. Không còn dấu vết nào của người phụ nữ đã thở dài trước vệt cà phê khô trên bàn hôm qua. Thế nhưng, giữa hàng trăm công việc, giữa cuộc họp sáng dày đặc và những cuộc gọi nối tiếp, đôi khi trong thoáng chốc, một hình ảnh lại vụt qua trong đầu cô, mái tóc dài buộc nhẹ, đôi mắt trong trẻo, nụ cười ngượng ngùng và giọng nói nhỏ nhẹ "Em tin chị…" Orm ngẩng lên, khẽ chau mày. Cô gác bút xuống bàn, tựa lưng ra ghế. Ngoài kia, ánh nắng chiếu vào qua tấm kính, phản chiếu lên khuôn mặt cô một màu sáng nhạt.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Phiền thật!
C nói nhỏ, giọng khàn khàn, như thể đang mắng chính mình.
Trên bàn, chiếc điện thoại rung lên, màn hình hiện tên " Bow – Giám đốc sản xuất " Orm nhấn nghe, giọng lập tức trở nên lạnh và dứt khoát
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
📱: Tôi nghe!
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
📱: Chào chị, bên phòng casting báo có vài ứng viên mới cho dự án phim tháng sau, lát nữa chị có thể qua xem được không ạ?
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
📱 : Gửi hồ sơ cho tôi trước. Tôi không có thời gian xem mấy người đến trễ.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
📱: Dạ vâng, em gửi liền.
Orm tắt máy, ném nhẹ điện thoại xuống bàn. Cô hít một hơi, ngả người ra sau ghế, mắt dõi theo những đám mây đang trôi chậm ngoài kia. Từ bên dưới, thành phố vẫn chuyển động, nhộn nhịp, đầy tiếng còi và tiếng người. Còn trong căn phòng trên tầng cao nhất, chỉ có cô, một người phụ nữ lạnh lùng, quyền lực, và dường như chẳng còn chút hơi ấm nào sót lại của buổi sáng hôm qua ở quán Dawn & Dust. Nhưng trong sâu thẳm, nơi cô không chịu thừa nhận, có một vệt nhỏ trong tâm trí vẫn còn ấm, ấm như ly cà phê sữa bị đổ lên tay hôm qua, và ấm như giọng nói của cô gái lạ mà đến giờ, dù cố xua đi, vẫn còn vương lại.
Bên trong văn phòng tầng 38 của toà nhà K.S Entertainment, ánh sáng buổi sáng hắt qua tấm kính trong suốt, phủ lên sàn gỗ ánh vàng nhẹ như một tấm lụa mỏng. Âm thanh máy pha cà phê trong góc phòng phát ra tiếng "rè rè" đều đặn, hương cà phê Arabica lan toả, hòa cùng mùi giấy mới và nước hoa gỗ trầm của Orm. Không gian này vốn luôn im lặng và tách biệt, như thể chỉ tồn tại để phục vụ cho một người duy nhất, Orm Korn, nữ CEO được mệnh danh là "nữ sói thép" trong giới giải trí. Cô đang ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da đen, tay lướt nhẹ trên trackpad, mắt dán vào màn hình laptop. Mái tóc nâu đen được búi cao, vài sợi rơi xuống gò má, càng làm khuôn mặt cô thêm phần sắc lạnh. Ánh mắt ấy vừa lạnh vừa kiêu phản chiếu ánh sáng từ màn hình khiến người đối diện có cảm giác như mình đang bị soi thấu tận tâm can. Một "ting" nhẹ vang lên từ hộp thư đến. Orm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn. Dòng chữ hiện rõ: > From: Bow Yampai Subject: Hồ sơ ứng viên dự án phim "The Edge of Memory" – tháng 11
Cô nhấp chuột, mở thư. Bên trong là một loạt tệp PDF gọn gàng, những gương mặt, tiểu sử, thành tích, và video thử vai được Bow gửi đến kèm ghi chú cẩn thận. Orm nhấp từng cái một, ánh mắt điềm nhiên, thỉnh thoảng chau mày khi thấy những bản hồ sơ chưa đủ thuyết phục.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không có ai đủ tầm!
Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng sắc như dao cắt. Orm tiếp tục kéo xuống, đến hồ sơ cuối cùng. Tay cô chạm nhẹ vào trackpad, con trỏ dừng lại ở một cái tên. Ánh mắt cô hơi nheo lại. > Tên: LingLing Sirilak Kwong Tuổi: 25 Nghề nghiệp: Diễn viên tự do, từng tham gia quảng cáo, phim ngắn và MV độc lập.
Một thoáng im lặng. Không gian dường như đông cứng lại trong vài giây. Cái tên ấy như một tiếng chuông bất ngờ vang lên giữa lòng cô. LingLing Sirilak Kwong? Orm tựa nhẹ lưng ra ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại. Hình ảnh ly cà phê đổ hôm qua, tiếng xin lỗi ngập ngừng, khuôn mặt bối rối, đôi mắt to tròn và giọng nói nhẹ như gió của cô gái ấy hiện ra rõ mồn một.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Lingling Sirilak Kwong, hoá ra cô là người trong giới!
Orm nhếch môi, một nụ cười nửa miệng xuất hiện, vừa khẽ, vừa lạnh. Cô mở hồ sơ, xem từng dòng thông tin. Ảnh đại diện của LingLing hiện ra, nụ cười dịu dàng, ánh mắt có chút trong sáng, chẳng giống chút nào với hình ảnh cô gái vụng về hôm qua làm đổ cà phê lên áo mình. Orm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình như đang muốn xuyên qua tấm ảnh đó. Bên ngoài cửa sổ, mây trắng trôi chậm, vài tia nắng lọt qua lớp rèm nâu, rọi vào góc bàn khiến chiếc khung ảnh của Orm phản chiếu ánh sáng bạc mờ.
Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Vào đi!
Giọng Orm lạnh như băng
Bow bước vào, tay cầm một tách cà phê và vài tờ giấy.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Em gửi chị hồ sơ bản in luôn đây, chị xem qua nhé. Dự án này có thể mời thêm vài gương mặt mới.
Orm không đáp, chỉ đưa tay nhận. Cô lật từng trang, dừng lại ở một tấm hình.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Lingling Sirilak Kwong..!
Cô đọc khẽ, giọng trầm thấp, ánh mắt hơi đượm một tia gì đó mà ngay cả Bow cũng không dám đoán.
Bow nghiêng đầu, khẽ hỏi
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Chị thấy tên này lạ hả? Em nghe nói cô ấy là người mẫu tự do chuyển qua diễn xuất, chưa nổi tiếng lắm nhưng có thực lực.
Orm chóng cằm, nhìn ra cửa sổ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Thực lực à? Hôm qua tôi vừa bị cô ta làm đổ cà phê lên áo. Không biết cái "thực lực" đó có dính dáng gì đến việc vụng về không nhỉ?
Bow thoáng sững người, suýt bật cười nhưng cố nén.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
À, chị gặp cô ấy rồi?
Orm khẽ nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Bow, đủ để khiến đối phương im bặt.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không quan trọng!
Cô nói, giọng thấp, rồi đứng dậy, bước ra phía cửa kính lớn. Từ đây, thành phố Bangkok trải dài dưới chân cô, dòng xe cộ nối đuôi nhau, tiếng còi, tiếng người, tiếng nhịp sống ồn ào vọng lên từ dưới phố.
Orm đặt tay lên mặt kính, đầu ngón tay lạnh buốt. Trong đầu cô, cái tên LingLing Sirilak Kwong vẫn cứ lặp đi lặp lại, xen giữa hình ảnh gương mặt bối rối ấy. Một phút im lặng. Rồi Orm khẽ nhếch môi, nói như thể tự nhủ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Xem ra vũ trụ này có khi còn biết trêu ngươi hơn cả tôi.
Bow khẽ hỏi
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Chị muốn em gọi cô ấy đến thử vai không?
Orm xoay người lại, giọng dứt khoát, ánh mắt lạnh nhưng sâu
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Có, gọi cô ta đến. Tôi muốn xem, liệu cô ta có thể diễn được gì ngoài việc làm đổ cà phê.
Không khí trong phòng dường như đặc lại. Hương cà phê nguội trong tách, ánh nắng len lỏi qua rèm, chiếu lên gương mặt Orm, nửa sáng, nửa tối, vừa lạnh lẽo, vừa tò mò. Một cơn gió nhẹ từ máy điều hòa lướt qua, mang theo mùi hương quen thuộc, mùi của cà phê hôm qua, thoáng ngọt, thoáng đắng, và…có gì đó chưa kịp gọi tên.
End chương 2.

Chương 3

. . .
Bầu trời Bangkok buổi trưa trong vắt, ánh nắng đổ xuống rực rỡ nhưng không quá gay gắt, gió khẽ lùa qua những tán cây phượng hai bên đường, khiến từng chiếc lá khô xào xạc trôi theo dòng xe. Trong căn hộ nhỏ ở tầng 9 khu Ari, LingLing Sirilak Kwong đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, điện thoại trong tay rung khẽ, một email mới vừa đến. > Từ: K.S Entertainment Chủ đề: Thư mời tham dự buổi casting cho dự án phim "The Edge of Memory" Thời gian: 14h00, ngày 18 tháng 10 Địa điểm: Trụ sở chính K.S Entertainment – Sukhumvit 33 LingLing chớp mắt vài lần, tưởng mình đọc nhầm.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
K.S Entertainment..?
Cô khẽ lẩm bẩm, nụ cười ngạc nhiên thoáng hiện. Đây là một trong những công ty giải trí lớn nhất Thái Lan, nơi đào tạo và sản xuất hàng loạt diễn viên, ca sĩ nổi tiếng. Việc cô, một diễn viên tự do ít tên tuổi, được mời đến thử vai, chẳng khác nào một cơ hội vàng. Cô đặt điện thoại xuống, vội vã đứng dậy, tim đập nhanh. Bàn tay run run mở tủ quần áo, chọn chiếc váy linen màu be nhạt đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc đen dài được cô búi gọn, để lộ chiếc cổ mảnh mai. Trước khi vào phòng tắm, cô còn quay lại nhìn qua gương, đôi mắt sáng, trong veo, phản chiếu sự háo hức lẫn hồi hộp. Tiếng nước chảy rì rào vang lên trong không gian nhỏ, hương sữa tắm hoa nhài lan nhẹ. Sau khi tắm rửa xong, Lingling thoa chút kem dưỡng, điểm nhẹ son môi hồng phớt. Cô không trang điểm đậm, chỉ một chút phấn mỏng và mascara, vừa đủ để tôn lên nét tự nhiên, tươi sáng của mình.
Cô nhìn đồng hồ
13 giờ 15 phút
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Vừa kịp nếu đi taxi
Cô nói nhỏ, rồi vội vã thu xếp túi xách, mang theo bản hồ sơ cá nhân cùng vài tấm ảnh. Bên ngoài, gió trưa thổi nhẹ, không khí mang mùi bụi đường và hương cà phê từ một quán vỉa hè gần đó. Cô giơ tay gọi taxi. Một chiếc xe màu vàng-xanh dừng lại, tài xế quay đầu cười
Tài xế
Tài xế
Đi đến đâu cô gái?
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chú chở cháu đến K.S Entertainment, Sukhumvit 33 ạ.
Tài xế
Tài xế
Ồ, chỗ đó nổi tiếng lắm nha. Chuẩn bị vô showbiz hả?
Ông ta cười, giọng đùa nhẹ. LingLing cũng bật cười theo
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em chỉ thử vai thôi ạ, chưa biết có được gì không.
Xe lăn bánh, lướt qua từng con phố đông đúc, những biển hiệu rực rỡ, những người bán hàng rong đang vẫy gọi khách. Qua lớp kính, cô thấy thế giới như xoay chậm lại, và trái tim mình dường như đang đập hòa với nhịp sống ngoài kia. Khoảng 15 phút sau, chiếc taxi dừng trước toà nhà kính cao tầng mang bảng hiệu lớn: > K.S ENTERTAINMENT – Where Dreams Become Reality. Cô ngước nhìn tòa nhà sừng sững, lớp kính phản chiếu bầu trời xanh biếc, khiến nó vừa hiện đại vừa uy nghi. LingLing hít sâu một hơi, tim đập mạnh.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Được rồi, mình làm được mà
Cô tự nhủ
Bên trong sảnh chính, điều hoà mát lạnh và hương nước hoa sang trọng phảng phất trong không khí. Nền marble trắng bóng loáng, trần cao với dàn đèn pha lê thả dài. Một vài nhân viên mặc vest đang đi qua, nói chuyện bằng giọng điệu chuyên nghiệp, từng bước chân vang nhẹ trên nền gạch. Cô tiến đến quầy lễ tân, nở nụ cười lễ phép
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Xin chào, tôi là LingLing Sirilak Kwong. Tôi có thư mời đến casting cho dự án phim The Edge of Memory.
Cô lễ tân mỉm cười thân thiện, kiểm tra danh sách trên màn hình rồi gật đầu
Nhân viên | Nhiều |
Nhân viên | Nhiều |
Vâng, cô Lingling. Xin mời cô lên tầng 16, phòng 1603. Có người sẽ hướng dẫn cô.
Một nhân viên mặc vest đen đến dẫn đường. Thang máy mở ra, bên trong lặng im chỉ có tiếng nhạc không lời dịu nhẹ. Lingling nhìn bảng đèn LED hiển thị số tầng tăng dần, 8, 10, 12, 14…và tim cô cũng dần siết lại theo từng con số.
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
" Không biết họ sẽ hỏi gì, không biết có đông người không, và...liệu mình có làm được không? "
Khi cửa thang máy mở ra, hành lang tầng 16 trải thảm xám, tường treo những bức ảnh khổ lớn chụp các ngôi sao của công ty. Một vài gương mặt cô từng thấy trên TV, ai cũng toả ra khí chất của người thành công. Nhân viên dẫn cô đến trước cánh cửa có bảng tên: Phòng Casting – The Edge of Memory.
Nhân viên | Nhiều |
Nhân viên | Nhiều |
Cô có thể vào trong ngồi đợi chút. Khi tới lượt, họ sẽ gọi tên.
LingLing cúi đầu cảm ơn. Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng rộng, sáng sủa. Có khoảng mười người đang ngồi đợi, ai cũng chăm chú nhìn kịch bản hoặc chỉnh lại ngoại hình. Ở phía xa là một chiếc bàn vuông lớn, phủ khăn trắng, trên đó đặt laptop, micro và vài tập hồ sơ. Ngồi ở chính giữa bàn là một người phụ nữ trẻ, mái tóc buộc thấp, dáng người chỉn chu, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại sáng và ấm. Đó là Bow, giám đốc casting của K.S Entertainment.
Lingling cúi đầu chào, giọng nhẹ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chào mọi người.
Bow ngẩng lên, mỉm cười đáp lại, nụ cười nhẹ nhưng chuyên nghiệp.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Cô ngồi đợi một chút nhé, sắp đến lượt cô rồi.
LingLing gật đầu, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Ngoài kia, nắng chiều đã ngả màu mật ong, ánh sáng len qua lớp rèm chiếu lên đôi tay cô, run run vì hồi hộp. Cô không hề biết rằng, đằng sau lớp kính mờ ở phòng quan sát bên cạnh, Orm đang đứng đó. Khoanh tay, ánh mắt sắc như dao, môi nhếch khẽ. Áo sơ mi trắng của cô phản chiếu ánh đèn, làm nổi bật khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo. Bên cạnh cô là một tách cà phê đen còn nghi ngút khói, mùi hương đậm đặc như chính ánh nhìn đang dán chặt vào Lingling ngoài kia.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô ta là cô gái hôm qua.
Orm nói khẽ, giọng thấp và lạnh. Bow trong phòng chính chẳng hề hay biết, vẫn tiếp tục công việc của mình. Orm vẫn không rời mắt khỏi LingLing, môi cô khẽ cong, thì thầm với chính mình
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Được thôi, để tôi xem, cô diễn giỏi đến mức nào.
Không khí trong căn phòng trở nên căng nhẹ, như thể sắp có một màn chạm mặt định mệnh, chỉ là LingLing với nụ cười hiền hậu và đôi mắt lấp lánh niềm tin vẫn chưa biết rằng, người đang dõi theo cô từ sau lớp kính ấy chính là Orm Kornnaphat Sethratanapong, cô gái mà hôm qua cô vô tình làm đổ ly cà phê lên người.
Không khí trong phòng casting mỗi lúc một nặng nề hơn. Đã gần một giờ trôi qua kể từ khi buổi thử vai bắt đầu, ánh nắng ngoài khung cửa kính đã chuyển dần sang sắc vàng nhạt, rọi xuống sàn như những dải lụa mỏng. Những tách cà phê giấy vơi một nửa nằm trên bàn chờ, hơi nước đã nguội từ lâu. Bow ngồi ở bàn trung tâm, trước mặt là một chồng hồ sơ dày cộm. Cô lật từng tờ, tay ghi chú nhanh gọn: "Thiếu cảm xúc", "không đúng tone", "thiếu nội lực". Mỗi lần một ứng viên rời khỏi phòng, Bow chỉ gật đầu cảm ơn, gương mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng trong mắt thấp thoáng chút mỏi mệt. Ở phía sau lớp kính một chiều, Orm khoanh tay, đứng im lặng. Cô vẫn quan sát toàn bộ buổi casting từ đầu đến giờ, đôi mắt lạnh, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không có ai đủ!
Cô nói khẽ, giọng đều và thấp.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Những người này chỉ biết diễn theo công thức.
Một nhân viên kỹ thuật bên cạnh chỉ dám gật đầu, không dám nói thêm.
Bow gọi tiếp tên ứng viên thứ 14. Một cô gái trẻ bước lên, run run đọc lời thoại. Chưa được hai phút, Bow đã nhẹ giọng ngắt lời
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Cảm ơn em, đến đây thôi nhé.
Cô gái cúi đầu, bước ra, gương mặt thoáng buồn. Bow khẽ thở ra, nhấc tệp hồ sơ kế tiếp, mắt lia qua dòng tên tiếp theo
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
LingLing Sirilak Kwong.
Cô ngẩng đầu, giọng vang rõ ràng
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Cô LingLing Sirilak Kwong, mời cô bước lên.
Căn phòng im lặng trong vài giây. LingLing, đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, khẽ giật mình. Cô đặt lại tập kịch bản xuống, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Áo khoác mỏng màu be của cô khẽ rung theo nhịp bước, mái tóc đen rủ nhẹ qua vai.
Cô cúi đầu lễ phép
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chào chị, em là Lingling.
Bow mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi giữa buổi casting căng thẳng
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Chào em, LingLing. Đây là một kịch bản ngắn, chị muốn em học thuộc trong vòng mười phút, rồi chúng ta sẽ bắt đầu. Không cần quá khuôn mẫu, em cứ hiểu nhân vật theo cách của riêng mình.
Cô đưa cho LingLing một tờ giấy. Trên đó là đoạn hội thoại giữa hai nhân vật nữ, một người là y tá, một người là bệnh nhân mất trí nhớ. Phân cảnh đơn giản, nhưng đòi hỏi cảm xúc sâu và sự chân thật.
Lingling nhận tờ giấy, khẽ gật đầu
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Dạ em hiểu rồi ạ.
Bow nhìn đồng hồ, giọng vẫn điềm tĩnh
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Em có mười phút. Có thể ra ngoài hành lang hoặc ngồi trong góc kia để ôn lại. Khi nào sẵn sàng, báo chị nhé.
LingLing cảm ơn rồi bước tới một góc yên tĩnh. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, nắng chiều hắt lên nửa gương mặt cô, khiến đôi mắt long lanh như có nước. Tay cô khẽ run khi cầm tờ giấy, nhưng ánh nhìn lại kiên định lạ thường. Bên kia lớp kính, Orm vẫn dõi theo, khoé môi nhếch nhẹ.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Vẫn còn gan đấy!
Cô lẩm bẩm, giọng khàn và thấp.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không biết lần này cô ta làm được gì hơn ngoài xin lỗi.
Bow trong phòng chính vẫn quan sát LingLing một cách kín đáo. Có điều gì đó ở cô gái này khiến Bow không rời mắt được, có thể là sự tập trung, hoặc là vẻ yên tĩnh mà những người khác không có. LingLing đọc thầm từng câu thoại, môi cô mấp máy nhẹ, rồi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra khung cảnh, một căn phòng bệnh trắng xoá, một người phụ nữ nằm trên giường, và cô, người y tá, đang cố gắng đánh thức ký ức trong tâm trí người bệnh. Thời gian trôi chậm, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ tường.
______
Sau mười phút, Bow khẽ gọi
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Được rồi, LingLing. Em sẵn sàng chứ?
LingLing mở mắt, đứng dậy. Cô gấp tờ giấy lại, hít sâu rồi đáp
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Dạ, em sẵn sàng.
Bước chân cô vang nhẹ trên sàn gỗ khi tiến đến giữa phòng. Ánh sáng từ đèn casting chiếu xuống khiến gương mặt cô nổi bật, dịu dàng mà kiên nghị. Orm phía sau lớp kính hơi nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại như đang đo lường từng chuyển động của LingLing. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh hôm qua, một cô gái bối rối, vụng về, tay luống cuống xin lỗi giữa quán cà phê. Còn giờ đây, trước mắt cô là một người phụ nữ hoàn toàn khác. Bình tĩnh. Chắc chắn. Ánh nhìn sáng và kiên định. Orm khoanh tay chặt hơn, ánh mắt dần chuyển từ lạnh nhạt sang chú tâm.
Bow nhẹ giọng nói
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Được rồi, bắt đầu khi em muốn
Căn phòng chìm vào im lặng. Tất cả ánh đèn, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về một mình LingLing.
_____
Ánh đèn trong phòng casting chuyển sang sắc vàng nhẹ, ấm nhưng đủ sáng để soi rõ từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt của LingLing. Cô đứng giữa căn phòng rộng, đôi tay đan lại phía trước, tờ giấy thoại đã được đặt xuống ghế từ lâu. Mọi ánh nhìn đều hướng về cô, một cô gái trẻ, dáng vẻ thanh thoát, đôi mắt trong sáng nhưng đầy nội lực, như sẵn sàng kể một câu chuyện bằng cả trái tim. Bow ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú. Cô khẽ gật đầu ra hiệu cho người quay phim bắt đầu ghi hình.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Em có thể bắt đầu khi sẵn sàng.
LingLing khẽ hít một hơi, đôi vai hơi run lên, rồi mở mắt. Cái nhìn của cô thay đổi, không còn là LingLing ngồi ngoài hành lang nữa, mà là "nữ y tá" trong kịch bản, đang đứng trong căn phòng bệnh viện trắng xoá, đối diện với bệnh nhân mất trí nhớ mà cô chăm sóc suốt nửa năm trời. Giọng cô nhẹ, nhưng run rẩy và thật đến mức khiến căn phòng như im bặt
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chị à...hôm nay là ngày thứ 184 rồi đấy. Chị có biết không? Em vẫn đến, vẫn đọc cho chị nghe từng câu chuyện cũ...nhưng chị chẳng nhớ gì cả..
Mỗi chữ như một sợi chỉ kéo căng cảm xúc. LingLing cúi đầu, đôi vai khẽ run, giọng cô nhỏ dần, rồi nghẹn lại giữa câu
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chị từng hứa là...nếu em khóc, chị sẽ mắng em…nhưng chị không làm được nữa rồi..
Bow bất giác siết chặt cây bút trong tay, đôi mắt mở to. Một vài nhân viên ngồi bên cạnh cũng ngừng ghi chú, chỉ nhìn chằm chằm vào LingLing. Không ai ngờ một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, hơi rụt rè ấy lại có thể hoá thân nhanh đến vậy, truyền tải được cảm xúc thật đến mức khiến không khí như đông lại. Bên kia lớp kính mờ, Orm vẫn đứng im. Lúc đầu, cô chỉ nhìn bằng ánh mắt đánh giá kiểu ánh nhìn của người từng xem hàng trăm buổi casting, có thể nhận ra kẻ giả tạo chỉ trong vài giây. Nhưng rồi, từng câu thoại của LingLing khiến Orm khẽ thay đổi biểu cảm. Môi cô mím lại. Mắt cô hơi chùng xuống. Một khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng đủ để khiến trái tim tưởng như đã chai sạn của Orm khẽ nhói. LingLing ngẩng đầu, nước mắt khẽ rơi, không kịch tính, không gào khóc chỉ một giọt nhỏ, chậm rãi, như thật sự chạm đến nỗi đau của nhân vật. Cô vươn tay ra trong không trung, như đang chạm vào người chị gái trong trí nhớ, rồi thì thầm
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em chỉ muốn một lần…chị gọi tên em thôi, chỉ một lần thôi mà.
Căn phòng im phăng phắc. Không tiếng máy quay, không tiếng viết. Chỉ còn giọng cô vang vọng trong không gian tràn ánh sáng.
Bow khẽ giơ tay ra hiệu
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Được rồi, dừng lại nhé.
Nhưng LingLing không nghe. Cô vẫn tiếp tục, giọng nhỏ dần, như bị cuốn trọn trong thế giới của nhân vật
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Chị đừng bỏ em một mình..em sợ lắm...
Bow hạ tay xuống, nhìn cô gái đang nhập tâm kia bằng ánh mắt pha lẫn xúc động và phấn khích. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mà người làm casting lâu năm hiếm khi gặp như thể tìm thấy viên ngọc mà mình luôn chờ đợi. Cô nghiêng người, thì thầm với trợ lý bên cạnh
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Đó, chính là nó. Cảm xúc thật. Không gồng, không diễn!!
Orm vẫn dõi theo từ phía sau lớp kính. Đôi mắt cô, vốn sắc và lạnh, giờ đây ánh lên một tia khó hiểu. Cô khẽ nhướng mày, rồi buông một tiếng thở chậm.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Cô ta..!
Giọng Orm nhỏ, gần như chỉ nói với chính mình
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Không giống hôm qua chút nào.
Khi Bow gọi to hơn
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Dừng lại được rồi, Lingling.
LingLing giật mình, hít mạnh một hơi, như vừa thoát khỏi cơn mơ. Cô chớp mắt, hơi cúi đầu, giọng run
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
ʟɪɴɢʟɪɴɢ ꜱɪʀɪʟᴀᴋ ᴋᴡᴏɴɢ
Em..em xin lỗi, em quên mất thời gian
Bow bật cười nhẹ, nụ cười đầy hào hứng, hiếm khi thấy ở người phụ trách casting vốn điềm tĩnh.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Không sao đâu, em làm rất tốt. Thật sự tốt đấy, LingLing.
Cô gật đầu với trợ lý, rồi ghi nhanh vào tờ biên bản
| Ứng viên có cảm xúc tự nhiên. Khả năng nhập vai xuất sắc. Nên xem xét cho vai chính phụ hoặc thử cảnh nội tâm chính |
Bên ngoài lớp kính, Orm vẫn chưa rời mắt khỏi cô gái kia. LingLing đang đứng cúi đầu cảm ơn, hai tay đan chặt lại như vẫn còn run. Ánh nắng chiều phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt còn đọng lệ. Orm cười nhẹ, một nụ cười rất khẽ, lẫn giữa thán phục và tò mò.
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Thì ra, cô cũng biết khiến người khác bất ngờ.
Cô nói khẽ, giọng nửa mỉa mai, nửa thú vị. Rồi cô quay đi, ly cà phê trên bàn đã nguội ngắt.
Bow bước đến gần cửa kính, gõ nhẹ hai lần ra hiệu cho Orm biết rằng buổi casting đã xong. Orm chỉ đáp bằng ánh nhìn ngắn ngủi, rồi nói chậm rãi qua bộ đàm nội bộ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
ᴋᴏʀɴɴᴀᴘʜᴀᴛ ꜱᴇᴛʜʀᴀᴛᴀɴᴀᴘᴏɴɢ
Giữ lại hồ sơ của cô ta. Tôi muốn gặp trực tiếp.
Bow ngẩng đầu, khẽ nhướn mày, nụ cười lộ rõ sự hiểu ý.
Dandao Yamapai | Bow |
Dandao Yamapai | Bow |
Rõ thưa chị.
Trong khi đó, LingLing vẫn đang thu dọn đồ, lòng còn vương cảm xúc. Cô hoàn toàn không biết rằng, ngay lúc ấy, phía sau lớp kính mờ, người phụ nữ mà cô từng làm đổ cà phê lên người, CEO Orm Korn, đang nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn với ngày hôm qua. Một ánh nhìn pha giữa…ấn tượng, hiếu kỳ và một chút gì đó chưa kịp gọi tên.
End chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play