Tôi tên Giang Ngữ Ninh, là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Có lẽ vì lí do đó đã khiến tôi hình thành một nhân cách xấu, luôn chống đối lại xã hội này.
Tâm lí của tôi không ổn định, đi khám khoa tâm thần, bác sĩ khuyên tôi nên vào viện để điều trị. Nhưng tôi còn lâu mới đặt chân đến cái bệnh viện nhàm chán ấy, mỗi ngày đều phải uống thuốc, tiêm an thần để dập tắt những cảm xúc tạm thời.
Tôi không sớm không muộn cũng hóa điên hóa rồ trong đó.
Thế nên, tôi đã chọn cho mình một nghề hết sức phù hợp với bản thân đó là lính đánh thuê. Người ta đến với công việc này vì tiền, còn đối với tôi đó chỉ là một phần, mà cái chính là vì tôi được đánh người, và thấy...dễ chịu trước bệnh thần kinh của mình.
Cái bệnh thần kinh này ấy vậy mà giúp ích cho tôi rất nhiều trong công việc này. Thành tích của tôi luôn tốt nhất trong số những lính đánh thuê khác, được sự khen ngợi, tán thưởng của ông chủ rất nhiều.
Mãi cho đến khi nhận một nhiệm vụ quan trọng được ông chủ hết mực dặn dò, tôi tự tin phẩy tay đồng ý chẳng buồn nghe lời cảnh báo, cuối cùng trúng số, chết ngay dưới tay mục tiêu.
Tưởng chừng vận mệnh tôi như thế đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng nào ngờ tôi lại được mang theo kí ức xuyên vào một cuốn tiểu thuyết học đường ngược tâm đầy bi kịch.
"Còn ngây ra đó làm gì, đè nó lại!"
Tiếng cười nói ồn ào bên tai tôi, tôi mở mắt ra thấy mấy em gái trang điểm lòe loẹt, xỏ khuyên tùm lum đang đứng trước mắt tôi. Chưa kịp phản ứng, hai đứa trong nhóm đã túm chặt tay tôi.
"Chuyện quái gì thế này! Không phải tôi đang thực hiện nhiệm vụ rồi bị mục tiêu bắn hay sao, sao bỗng nhiên lại ở đây!?"
Trong đầu tôi bỗng vang lên âm thanh máy móc như Google đọc:
"Chúc mừng bạn đã được hệ thống chọn, bắt đầu phó bản truyện học đường bi thảm. Ở thế giới ban đầu bạn đã bị bắn chết, trong thế giới này bạn, cũng tức nữ chính cuốn tiểu thuyết tên Ôn Sơ Sơ có số phận đáng thương, muốn quay trở lại phải thay đổi được kết cục bi thảm của nữ chính từ giờ khắc này."
Tôi rất muốn chửi thề trước tình cảnh úa le bất ngờ này nhưng mấy em gái đầu gấu lại không cho tôi cơ hội. Tụi nó đẩy tôi đến bên cạnh bồn nước bẩn, con bé cầm đầu khoanh tay cười xấu xa.
"Con chó! Mày có soi gương chưa, loại như mày mà cũng dám nhắm đến Dật Thanh, để tao giúp mày tỉnh táo lại!"
Nói xong, nó túm tóc tôi muốn nhúm đầu tôi xuống thùng nước giặt giẻ lau nhà. Tôi xuống tấn gồng lại hai tay bám vào thành thùng cảnh báo con nhỏ:
"Tao cho mày suy nghĩ lại!"
Con nhỏ cười khẩy, đắc ý:
"Sao? Sợ rồi à! Tao muốn cho mày nhớ cảm giác này, xem mai mốt mày dám nữa không?"
Một giây, hai giây đầu tôi bị nhấn xuống nước bẩn. Tiếng nước 'Ục ục ục' vang lên, tôi không vùng vẫy để mặc bọn chúng nhấn.
"Nó làm gì vậy? Sao nó không vùng vẫy! Sao im re luôn rồi!?
Bọn chúng hơi hoảng, bàn tay trên đầu buông lỏng, tôi bất thình lình ngẩng đầu ngậm một ngụm nước bẩn hưng phấn ôm lấy con bé cầm đầu lũ bắt nạt. Trong ánh mắt hoảng sợ của nó, tôi cúi đầu hôn lên môi nó.
"Áa!"
Con bé chị đại ré lên một tiếng, bò lên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
"Muahahhaha!"
Tôi cười điên, nhìn con bé chị đại đỏ cả mắt. Nó vừa chùi miệng vừa hét lớn:
"Nhìn gì mà nhìn! Đánh nó cho tao!!"
Ơ, còn điên hơn cả tôi cơ à, tôi thuận tay cầm cây lau nhà để trong góc chuẩn xác chọt vào bồn cầu chưa xả nước. Lũ con gái sững người tại chỗ như bị sét đánh, tôi nở một nụ cười tà mị.
"Ai muốn thử trước!"
Nói xong, tôi rút cây lau nhà ra khỏi bồn cầu, bắt đầu điên cuồng vung vẩy tứ phía.
"Hahahahahaha! Tới đây ăn đi mấy đứa! Gậy của tôi dính cứt!"
Ai nấy đều chết lặng trước tôi, tình cảnh vô cùng hoảng loạn, đám bắt nạt bắt đầu sợ xanh mật.
"Đừng lại đây!"
Tiếng kêu thảm thiết của đám bắt nạt vang vọng khắp hành lang. Bọn tôi bị thầy chủ nhiệm biết được hốt đầu lên văn phòng tra hỏi.
Chẳng hay tí nào khi bệnh chung của mấy bộ truyện học đường bi thảm là giáo viên không bao giờ bảo vệ chính nghĩa cả, vậy nên đám bắt nạt kia không sao, còn tôi thì có sao. Tôi bị bắt gọi phụ huynh lên gặp mặt.
Trong lúc chờ phụ huynh có mặt, tôi bị phạt đứng ở hành lang, bắt trước theo nữ chính trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, tôi ngẩng đầu 45 độ hóng gió.
Nghĩ rằng sẽ có chàng trai nào đó nhìn thấy mà thoáng chốc rung động, thế nhưng đột nhiên cửa sổ sau lưng tôi đứng xuất hiện một nam sinh bịt mũi nói:
"Lạy mẹ! Mẹ đứng chỗ khác dùm con được không, cả lớp sắp tràn toàn mùi cứt rồi đây ạ!"
Hầy, đúng ảnh hưởng phong cảnh quá. Tôi lặng lẽ dịch chuyển tới sát cửa văn phòng, đối diện với thầy chủ nhiệm qua ô cửa sổ. Ngay góc tường có một nam sinh cầm khăn tay nhìn tôi với vẻ mặt u buồn.
Khí chất này, tướng mạo này chắc là nam chính Dật Thanh rồi.
Hắn chậm rãi lại gần, khéo léo giữ một khoảng cách để không dính mùi cứt hỏi tôi:
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Nghe thằng chả nam chính hỏi câu đó, tôi chỉ biết cạn lời, khẽ 'Chậc' một tiếng: "Đàn ông!".
"Cậu lau đi Sơ Sơ, mình biết bây giờ cậu thấy rất buồn, có lúc mình cũng nghĩ sao thế giới này lại bất công với chúng ta như vậy...Nhưng cậu yên tâm, dù thế nào, mình vẫn luôn đứng về phía cậu."
Tôi nhìn chiếc khăn hắn đưa tới, cười gằn:
"Vậy cậu chứng minh đi!"
Dật Thanh sửng sốt:
"Chứng minh kiểu gì?"
Chẳng chờ hắn kịp phản ứng, tôi dang tay, nhắm mắt ngửa đầu:
"Đừng nói gì cả, ôm mình đi, hôn mình đi!"
Thằng chả chết trân tại chỗ, hắn kiếm đại lí do thầy gọi rồi chạy mất hút. Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn giơ ngón tay giữa thân thiện lên:
"Há, thằng cờ hó!"
Chẳng bao lâu sau, có một người đàn ông đến trường, hóa là là người nhà của nguyên chủ. Không nói không rằng, lão ta cho tôi một bạt tai tức giận:
"Cái đồ của nợ nhà mày, tốn tiền nộp học cho mày mà mày không lo học hành, suốt ngày gây chuyện bắt tao lo, về nhà tao cho mày nên thân!"
Từ bé đến lớn chưa ai dám hung hăng với tôi như thế, còn dám đánh tôi? Tôi trở tay trả lại lão một cái tát. Hả hê xong tôi buột miệng giải thích:
"Nãy có con muỗi chạy qua, con đập cho bác!"
Nhờ cái hệ thống kia, tôi biết được cuộc đời của Ôn Sơ Sơ, cô mất cha mẹ từ sớm, có chị ruột cũng mất tăm. Lên chín tuổi, phải ăn nhờ ở đậu nhà bác ruột.
Bình thường không chỉ phải nấu cơm, giặt đồ làm ô sin cho cả nhà, mà nữ chính còn thường hay bị anh họ táy máy tay chân, bị ngược đãi quanh năm, suốt tháng. Cuộc đời của Ôn Sơ Sơ được đúc kết lại chỉ có một chữ 'thảm'.
Tiếp nhận toàn bộ kí ức, tôi xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, cũng coi như đồng cảm vì có phần giống tôi. Khóe môi tôi khẽ nở nụ cười tà mị:
"Nhà này quá quá hợp để tôi phát điên luôn! Tôi thích quá đi mất!"
Sau khi bị vả một phát suýt lệch mặt, bác tôi trừng mắt kéo tôi ra ngoài.
"Về nhà tao cho mày vàng xương nha con!"
Về đến nhà, lão đã muốn lao tới đánh tôi, nhưng tôi đã nhanh chân hơn ném cái thân xác toàn mùi thơm của 'cứt' lên chiếc sofa mới, rồi lăn lóc dãy dụa quanh nhà.
"Ôi! Ngứa quá đi mất!"
Mùi thơm dường như vẫy gọi được bác gái, bà từ trong căn bếp chạy ra hoảng hồn:
"Trời đất ơi! Sofa tao mới mua đó con ranh! Mau đi giặt sạch cho tao ngay!"
Chốc sau, họ không cho tôi tắm rửa trong nhà, mà dựng luôn một cái lều ngoài sân cho tôi. Tôi cầm quần áo bước vào lều, mắt quan sát bốn phía không khỏi nhíu mày.
"Haha, không có vòi nước để tắm thì không nói đi. Ai đời lều tắm mà bốn phía xuyên thấu như vầy. Chắc tính để tiện bề cho thằng con nhà họ dòm lén đây mà."
Tắm rửa qua loa, tôi chui ra khỏi lều vào nhà thì bắt gặp ngay Lâm Hựu đi vào. Gã là ông anh họ của nguyên chủ đây mà, năm nay 18 tuổi, người ta nói ở cái độ tuổi này là độ tuổi đẹp nhất, nết gã không đẹp, còn cái thân hình kia tôi nhìn chỉ thấy phát ngán, người gì mập như con heo.
Vừa vào đến cửa, 'con lợn biết đi' đó đã gào cái mồm size xl lên kêu đói bụng.
"Mẹ! Con đói!"
Khiếp, lớn từng đó mà giờ vẫn còn gãnh mẹ, ánh mắt tôi phán xét nhìn gã. Bác gái đang muốn dạy dỗ tôi, nhưng lại không đành lòng để con trai bị đói. Thế là hùng hổ đi làm đồ ăn trước.
Mọi khi mọi việc trong nhà này đều đến tay tôi, nhưng hôm nay bất đắc dĩ bác gái phải đi vào bếp làm đồ ăn, miệng bà vẫn không ngừng càu nhàu.
"Cái con nợ đời kia, đã gây sự ở trường còn bắt tao phải tự nấu cơm nữa."
Cái tức của bà ta chưa dứt thì bị lời hối của con trai gián đoạn:
"Mẹ! Nhanh lên, con sắp chết đói rồi đây này!"
Giọng bác gái dịu đi, dỗ ngọt 'con heo đực biết nói' kia:
"Có đây! Có đây cục cưng của mẹ, hôm nay mẹ làm sườn xào chua ngọt cho con nha!"
Lát sau, chờ cả nhà ngồi vào bàn ăn, tôi thấy có chiếc ghế trống bèn chuẩn bị ngồi xuống, chẳng ngờ bác tôi lại đá bay cái ghế.
"Kiếm chuyện xong bắt tao lo rồi còn mặt mũi mà ngồi nữa à!"
Không cho ngồi thì không cho ngồi, giờ tôi cũng đang đói lắm, đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì bác gái đánh mạnh vào tay tôi.
"Ăn! Ăn! Ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi, còn đống quần áo chưa giặt kìa, chưa làm xong mà đòi ăn!"
Tiếng chửi chưa dứt nhưng cái tên Lâm Hựu ngồi đó quá sáng đập vào mắt tôi, gã cầm bát cơm táp liên tục thức ăn vào mồm, mỡ dính đầy miệng, nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê. Trên sự đau khổ của tôi, gã cố tình làm rơi một miếng sườn xuống đất, gọi tôi như gọi chó:
"Huýt huýt! Thưởng cho mày đấy!"
Tôi liếc nhìn gã, máu liều đã nhiều hơn máu não.
"Thằng cha này ngứa đòn đây mà!"
Mặt tôi không cảm xúc nhặt miếng sườn chua ngọt lên tiến lại chỗ Lâm Hựu đập lên đầu gã.
Lâm Hựu há mồm hét lớn:
"Áa, má ơi!"
Tôi lập tức nhét miếng sườn vừa nhặt dưới đất lên nhét vào miệng gã. Bác gái nhìn tôi bắt nạt con trai cưng của mình, ánh mắt không khỏi lóe lên sự giận dữ, vỗ bàn đứng lên quát lớn:
"Mày điên rồi hả!"
Bác trai hùng hổ đứng dậy đi tìm gậy.
Mà tôi chẳng thèm quay đầu lại, đi một mạch vài nhà bếp. Vài giây sau, tiếng mài dao vang lên. Âm thanh lớn vang vọng ra cả bên ngoài, cả nhà bác tôi mới sợ hãi lò dò tới trước cửa phòng bếp.
Bóng tôi phản chiếu trên thân dao sắc lấp loáng, tôi nhìn họ mỉm cười. Ba người bắt gặp ánh mắt thiện cảm của tôi liền co dò bỏ nhà chạy đi mất. Khi chẳng còn ai ở trong nhà, tôi đắc ý ngồi vào bàn, ăn một bữa no nê.
"Nết khó ở nhưng nấu cũng không tệ!"
Miệng tôi để lại lời cảm thán chân thật. Đến khi ba người quay về, lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều. Họ ngồi trong phòng bàn bạc một lúc, lát sau đi ra nói với tôi rằng:
"Tinh thần mày có vấn đề, mai đừng đi học nữa!"
Sời, cuộc trò chuyện nén lút của họ tôi đều nghe thấy cả, họ muốn tôi ở nhà tiếp tục làm ô sin, đợi tới khi đủ tuổi thì mang gả bán lấy tiền lễ.
Dễ ăn quá nhỉ, tôi còn không tự khống chế được bản thân, mấy người nghĩ có thể khống chế được tôi cơ à? Thế rồi tôi nghĩ, nếu muốn thay đổi cuộc đời bi thảm của Ôn Sơ Sơ thì việc cấp bách bây giờ là phải thoát khỏi gia đình này, tìm chỗ dựa mạnh hơn.
Tôi im lặng đứng trước mặt họ cất giọng tha thiết xin:
"Bác trai, bác gái con bình thường lại rồi, con hiểu hết rồi, ở trường con chơi cứt và một loạt hành động khó hiểu vừa rồi nữa, là do con đã chịu phải kích thích quá lớn!"
"Kích thích gì?" – Bác gái thắc mắc.
Tôi cười gian xảo, khai tên con bé bắt nạt ra:
"Là Lâm Nhã Dao lớp con, trước giờ con vẫn bị người ta bắt nạt, nó còn có cả một đám tay sai nữa, bọn nó bắt con uống nước bẩn, xé quần áo của con, xong còn đánh con nữa."
Tôi véo đùi rặn ra được vài giọt nước mắt khóc thảm thương, vừa kể tiếp:
"Con còn nghe nói, lớp bên cạnh có một bạn cũng như con bị bắt nạt, phụ huynh phải đền 10 triệu đồng hu hu hu con bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, ít nhất cũng phải bồi thường cả mấy chục triệu.
Bác trai, bác gái hai bác phải đòi được tiền, coi như đền bù công ơn hai bác nuôi dưỡng, bao nhiêu năm nay."
Dứt câu, sự tham lam trào lên trong mắt hai người họ.
"Cái này mà cũng đòi được mấy chục triệu à?"– Hai người đồng thanh.
"Mới đầu chắc chắn họ không trả đâu! Nhưng nếu hai bác tới trường làm lớn chuyện lên, trường học sẽ xử lý để tránh ảnh hưởng."
Hôm sau, hai vợ chồng bác tôi nghe theo lời tôi nói, hùng hổ đi tới trường không xem cũng hình dung được thủ đoạn vô lại, lưu manh này khó chơi cỡ nào.
Hai của nợ đi khiến căn nhà yên tĩnh hẳn, tôi ở nhà ngủ tới tận trưa, lúc tỉnh dậy lướt điện thoại thì thấy có bạn học đăng video lên diễn đàn trường. Chưa cần xem đến gương mặt của Lâm Nhã Dao như thế nào, thì tôi thấy hai bác ruột tôi đúng là có năng khiếu diễn xuất.
Trước cửa lớp học, bọn họ kêu trời, gào đất kể lể việc nuôi nấng tôi vất vả như thế nào, bác gái ôm lấy chân của Lâm Nhã Dao gào khóc lớn:
"Con bé này nhìn mặt mũi xinh xắn, sáng sủa thế kia, sao lại đi bắt nạt bạn học thế hả, Sơ Sơ tội nghiệp nhà tôi bị con bé đánh cho bầm dập hết người, không đến được trường kìa!"
Lâm Nhã Dao đứng chết trân tại chỗ, con bé được phe hết hồn, gương mặt trước kia vốn luôn kiêu ngạo, đanh đá nay lại bị làm cho sợ hãi khôn xiết:
"Bà đừng có nói bậy! Tôi có làm gì con nhỏ đấy đâu!"
"Có hay không thì xem băng dám sát là biết thôi!"
Nói xong, bác gái túm vạt áo của Lâm Nhã Dao đưa lên xì nước mũi. Con nhỏ tròn mắt một phen.
"Ôi mẹ ơi! Bà bị điên à!"
Lâm Nhã Dao tức muốn nổ phổi, xô bà ta ra nhưng lần này không xong rồi. Người ta nói " Gừng càng già càng cay!". Bác tôi thấy cơ hội liền nối tiếp đà ngã lăn xuống đất không dậy nổi nữa.
Sau đó, thầy chủ nhiệm và các giáo viên cùng tới, tình hình trở lên vô cùng tệ, chó cắn nhau không phải còn hay hơn phim truyền hình nữa sao!?
Tôi chẳng buồn quan tâm diễn biến sau đó ra sao nữa, dù ai thắng tôi cũng đều được một phen hả hê. Tôi tắt điện thoại rồi bước xuống giường, đi tìm đồ ăn nấp đầy cái bụng.
Tối đến, khu nhà tôi bị cúp nước, tôi đảo mắt nhìn qua cửa sổ, bắt gặp bà Giang hàng xóm đang cầm quạt phe phẩy, miệng còn không ngừng hoạt động chửi rủa:
"Biết chọn giờ thật đấy! Cúp nước ngay giờ này, thời tiết thì oi ả mà bà đây còn chưa kịp tắm rửa nữa cơ chứ!"
Lòng thương cảm trong con người tôi dấy lên, liền với gọi bà qua khung cửa sổ.
"Sang nhà con tắm này bà Giang, nhà con có sẵn nước lạnh rồi đây ạ!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play