Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

3 Kiếp 1 Tình Yêu

Tập 1. Hai Con Đường Ngược Chiều

Cảnh 1: Mặt Trận - Khu Rừng Miền Nam THỜI GIAN: Nắng gắt, giữa trưa. BỐI CẢNH: Một khu rừng rậm rạp, ẩm ướt, đầy tiếng côn trùng và thỉnh thoảng là tiếng súng xa.
NHÂN VẬT: MINH (22 tuổi - Top): Chiến sĩ bộ đội, khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt nghiêm nghị, luôn mặc quân phục gọn gàng dù trong rừng. Tính cách: Nghiêm túc, trách nhiệm, ít nói, thực tế.
CẢNH QUAY: Toàn cảnh Minh đang dẫn đầu đội trinh sát, di chuyển lặng lẽ qua bụi rậm. Anh dừng lại, giơ tay ra hiệu cho đồng đội dừng lại.)
Minh(top)
Minh(top)
(Thì thầm, giọng trầm, dứt khoát): Dừng. Cẩn thận. Phía trước có dấu vết địch.💬
Minh quan sát, mồ hôi chảy dài trên thái dương nhưng ánh mắt không hề xao động. Anh kiểm tra bản đồ, nhanh chóng vạch ra hướng đi khác
Lính 1
Lính 1
(Thì thầm): Minh, hay mình đi đường tắt? Sẽ nhanh hơn.
Minh(top)
Minh(top)
(Nhìn thẳng, giọng không cảm xúc): Không. Đường tắt nguy hiểm hơn. Ta không có quyền mạo hiểm mạng sống vì vài phút. Sống sót là ưu tiên số một. Tiến theo hướng Tây-Nam, giữ khoảng cách.💬
Minh tiếp tục dẫn đầu. Anh đi qua một bụi cây, thấy một bông hoa dại nhỏ bị gãy. Anh chỉ liếc nhìn, không dừng lại, tiếp tục tiến lên, biểu cảm không thay đổi. Tiếng súng xa lại vang lên, gần hơn
Chuyển cảnh
Cảnh 2: Hậu Phương - Hà Nội THỜI GIAN: Chiều tà, ánh đèn dầu hiu hắt. BỐI CẢNH: Một căn phòng ký túc xá y khoa đơn sơ, đầy sách vở, có một chiếc lọ cắm hoa dại trên bàn. Cửa sổ nhìn ra phố xá Hà Nội đang thực hiện lệnh giới nghiêm.
NHÂN VẬT: KHÁNH (20 tuổi - Bot): Sinh viên y khoa, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thư sinh, ánh mắt mơ màng, sâu lắng. Anh đang mặc áo sơ mi, bên ngoài có áo khoác len cũ. Tính cách: Tinh tế, lãng mạn, mộng mơ, có phần lý tưởng hóa cuộc sống.
CẢNH QUAY: Cận cảnh Khánh đang dùng bút máy ghi chép trong cuốn sổ tay bìa da. Anh dừng lại, ngắm bông hoa dại trên bàn. Cảnh quay chậm, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm
KHÁNH (Độc thoại/Ghi chép trong sổ, giọng ấm áp, nhẹ nhàng):
khánh(bot)
khánh(bot)
...Chiến tranh làm cuộc đời ta xám xịt, nhưng vẻ đẹp vẫn tồn tại. Giống như bông hoa này, dẫu mọc lên từ đất khô cằn, nó vẫn giữ trọn màu tím của mình. Người ta nói tình yêu là xa xỉ lúc này, nhưng tôi tin, chỉ có tình yêu và cái đẹp mới giữ cho linh hồn không mục ruỗng trước họng súng.
CẢNH QUAY: Anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa. Rồi anh quay sang cuốn sách giải phẫu dày cộp, thở dài nhưng vẫn mỉm cười.)
(Bạn cùng phòng, bước vào, giọng thực tế):
Hà
Khánh! Lại làm thơ, làm văn nữa à? Bài giải phẫu của ông đâu? Sáng mai thi rồi!
khánh(bot)
khánh(bot)
(Cười nhẹ, gấp sổ lại): Xong rồi. Tôi chỉ đang nghỉ một lát thôi.
Hà
Nghỉ gì mà mộng mơ thế. Tôi thấy ông không hợp chiến trường tí nào, dù làm y sĩ. Ông quá mềm lòng.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đượm buồn): Có lẽ vậy. Nhưng tôi tin, ngay cả trong chiến đấu, ta vẫn cần sự dịu dàng. Dùng dao mổ để cứu người, không phải để giết.
(CẢNH QUAY: Cận cảnh Khánh cất cuốn sổ. Trong đó có một bức phác thảo dở dang: một bóng người cao lớn, mờ ảo, mà Khánh chưa từng biết là ai. Anh nhìn nó một giây rồi khép lại.)
Chuyển cảnh
Cảnh 3: Song Song - Bưu Điện và Trạm Giao Liên THỜI GIAN: Sáng sớm.
Phân Cảnh 3.1: Khu Rừng Miền Nam - Trạm Giao Liên
BỐI CẢNH: Một trạm giao liên dã chiến.
(CẢNH QUAY: Minh đang đứng nghe báo cáo. Anh nhận một bức thư đã nhàu nát, mở ra. Đó là thư của mẹ anh.)
(Lồng tiếng, giọng hiền từ nhưng buồn):
mẹ Minh
mẹ Minh
...Con trai. Ở nhà vẫn ổn. Mẹ chỉ mong con giữ mình, đừng quá liều lĩnh. Mẹ biết con là người trách nhiệm, nhưng chiến trường không phải là nơi để con gánh vác hết thảy. Hãy nghĩ cho mình nữa, Minh à...
(CẢNH QUAY: Minh đọc thư, biểu cảm cứng nhắc. Anh gấp thư lại, cất vào túi. Một người lính khác đang chuyền cho anh khẩu súng.)
lính 2
lính 2
Minh. Lên đường thôi. Lô vũ khí mới đã sẵn sàng.
Minh(top)
Minh(top)
(Gật đầu, giọng rắn rỏi): Đi. Nhanh gọn, không được để sơ suất. Cảm xúc là thứ xa xỉ.
(CẢNH QUAY: Minh quay lưng đi, bóng lưng cao lớn, kiên định giữa bối cảnh rừng núi. Anh hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ.)
Phân Cảnh 3.2: Hà Nội - Bưu Điện BỐI CẢNH: Một bưu điện nhỏ, đông người chờ gửi thư ra tiền tuyến.
(CẢNH QUAY: Khánh đang gửi một bưu phẩm là vài cuốn sách văn học và một lọ thuốc bổ cho người quen ngoài mặt trận. Anh đang viết địa chỉ.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Tự nói, mỉm cười): Chắc họ sẽ cần một chút tinh thần hơn là vật chất.
cô Nhân Viên bưu điện
cô Nhân Viên bưu điện
(Giọng mệt mỏi): Anh ơi, địa chỉ rõ ràng nhé. Mấy hôm nay thư từ thất lạc nhiều lắm.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Nhìn ra ngoài trời mưa bay bay): Vâng. Tôi tin là nó sẽ đến được tay người nhận. Giữa bao nhiêu khói lửa, niềm tin là quan trọng nhất.
(CẢNH QUAY: Khánh nhìn xuống bưu phẩm. Anh ngập ngừng một chút, rồi lấy ra một mảnh giấy nhỏ, viết vội một câu thơ và đặt vào trong bưu phẩm.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Tự nhủ, mắt mơ màng): Mong người nhận nó sẽ hiểu... rằng có người đang tin vào vẻ đẹp của sự sống.
(CẢNH QUAY: Góc máy chuyển từ bức thư của Minh (túi áo của anh) sang bưu phẩm của Khánh (trên bàn bưu điện). Hai vật, đại diện cho hai cuộc đời, nằm cách nhau hàng trăm cây số, chưa hề giao nhau.)

Tập 2. Bưu Phẩm Lạc Lối

Trạm giao liên dã chiến và Hầm trú ẩn.
(Trong hầm trú ẩn. Lính Đức đưa cho Minh một gói bưu phẩm bọc vải thô.)
lính 2
lính 2
Minh, cái này của cậu bạn cũ tên Khánh.
lính 2
lính 2
Gửi nhầm đơn vị
lính 2
lính 2
Cậu xem có biết ai không. Nếu không, cứ đốt đi. Đồ đạc không cần thiết dễ lộ vị trí.
Minh(top)
Minh(top)
(Lạnh lùng, nhận lấy gói đồ): Đốt thì phí. Cứ để đó.
(Minh đặt gói đồ sang một bên, tập trung lau súng.)
Chuyển cảnh đến Trạm Y Tế. Khánh đang sắp xếp thuốc men, hát khe khẽ
Hà
Khánh, đợt thương binh sắp tới rất nặng. Cậu lúc nào cũng như người trên mây.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Cười nhẹ): Tôi chỉ đang cố gắng giữ lại một chút bầu không khí yên bình cho nơi này. Người bệnh cần nó hơn thuốc.
khánh(bot)
khánh(bot)
Chị Hà, bưu phẩm của tôi gửi cho người bạn tên Minh đã đến chưa?
Hà
Chưa thấy. Nhưng có một đợt thư từ bị thất lạc. Lo cho người bệnh trước đi cậu.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Thở dài, nhìn bông hoa dại cắm trong lọ): Mong rằng sự tinh tế và yêu thương sẽ vượt qua làn khói lửa....
Cuốn Sổ Tay Của Kẻ Mộng Mơ
THỜI GIAN: Đêm khuya
(Minh ngồi trong hầm trú ẩn. Anh mở bưu phẩm ra, thấy cuốn sổ tay nhỏ và vài gói thảo dược.)
Minh(top)
Minh(top)
(Độc thoại, giọng lạnh lùng): Ai lại mang cái thứ vô dụng này ra chiến trường?
(Anh mở sổ, đọc những dòng thơ và ghi chép của Khánh.)
KHÁNH (Lồng tiếng thơ): ...Nếu chiến tranh là hiện thực khắc nghiệt, thì tình yêu là liều thuốc giảm đau mà nhân loại ban tặng cho nhau. Tôi thà sống một ngày trong mơ còn hơn sống trăm năm trong cõi thực tàn nhẫn...
Minh(top)
Minh(top)
(Gấp sổ lại, cau mày, thở dài): Hư vô.
(Tiếng súng nổ gần hơn. Minh cất cuốn sổ vào túi, ngay lập tức trở lại trạng thái chiến đấu.)
Bối cảnh: Phòng cấp cứu Trạm Y Tế Dã Chiến.
THỜI GIAN: Sáng sớm. (Minh bị thương nhẹ ở vai, được đưa vào trạm y tế. Anh ngồi trên băng ca. Khánh đang sơ cứu cho một người lính bị thương nặng bên cạnh.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Giọng run run, nhưng cố giữ bình tĩnh): Cố gắng lên, anh bạn! Bám trụ lại! Sẽ ổn thôi
(Người lính đột nhiên ngừng thở. Khánh buông dao mổ, nước mắt lăn dài. Anh cúi đầu, để mặc nước mắt rơi trong vài giây.)
Minh(top)
Minh(top)
(Gắt gỏng, giọng khàn đặc vì mệt): Y SĨ! MAU ĐỨNG LÊN ! Chiến trường không có chỗ cho nước mắt! Phải chuẩn bị cho người tiếp theo!
khánh(bot)
khánh(bot)
(Ngẩng đầu lên, ánh mắt tức giận nhìn thẳng Minh): Anh nói gì?
Minh(top)
Minh(top)
(Nghiêm khắc, chỉ vào thi thể): Anh ta cần anh xử lý một cách gọn gàng, không phải sự tiếc thương vô bổ! Anh quá mềm yếu để ở đây!
khánh(bot)
khánh(bot)
(Phẫn nộ, bước tới gần Minh): Tôi mềm yếu? Tôi khóc vì anh ấy là một linh hồn vừa ra đi! Anh chỉ thấy một cái xác, tôi thấy sự nhân tính đang kiệt quệ! Cứu người không phải là khâu vết thương!
Minh(top)
Minh(top)
(Nhận ra sự quen thuộc của đôi mắt đó, giọng có phần dịu đi nhưng vẫn cứng rắn): Nếu anh không dứt khoát, anh sẽ chết trước khi cứu được ai.
khánh(bot)
khánh(bot)
Tôi thà mang theo sự nhân tính này mà chết, còn hơn sống một cách vô cảm!
(Minh bị đồng đội kéo đi để băng bó. Anh cất cuốn sổ tay vào túi áo, nhận ra Khánh chính là người mộng mơ đó. Sự trái ngược càng rõ nét.)
Hết Tập 2

Tập 3. Dưới Bầu Trời Đêm

Khu vực trạm y tế dã chiến.
THỜI GIAN: Chiều muộn.
(Khánh đang đọc sách cho thương binh. Minh đi ngang qua, nghe thấy.)
khánh(bot)
khánh(bot)
"...Và người ta sẽ không bao giờ hiểu được rằng, đôi khi sự bình yên lại là vũ khí mạnh mẽ nhất, chống lại sự tàn bạo của chiến tranh..."
(Minh dừng lại một chút, rồi đi vào rừng săn một con gà rừng. Anh đưa cho nhà bếp, không hề nói gì. Khánh vô tình chứng kiến.)
Hà
Món này tốt cho thương binh lắm!
Minh(top)
Minh(top)
(Gật đầu lạnh lùng, rời đi.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Độc thoại): Anh ấy nói tôi mềm yếu, nhưng anh ấy mới là người giấu đi sự dịu dàng của mình một cách khéo léo.
THỜI GIAN: Đêm khuya.
(Khánh ngồi một mình trên tảng đá ngắm trăng, viết thơ. Minh đi tuần tra, thấy.)
Minh(top)
Minh(top)
Đêm hôm rồi, sao cậu không ngủ? Cậu quá mộng mơ, Khánh.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Nhìn Minh, mỉm cười): Tôi đang tìm sự thật. Dưới bầu trời này, anh thấy gì, Minh?
Minh(top)
Minh(top)
(Nhìn lên): Tôi thấy trách nhiệm. Tôi thấy cần phải giữ vững vị trí.
khánh(bot)
khánh(bot)
Còn tôi thấy vô tận. Tôi thấy cuộc sống này không chỉ có chiến tranh. Tôi sống vì lý tưởng. Anh sống vì trách nhiệm. Có lẽ chúng ta đều đúng theo cách của mình.
(Minh ngồi xuống cạnh Khánh.)
Minh(top)
Minh(top)
(Giọng bất ngờ nhẹ nhàng): Trăng hôm nay đẹp thật.
khánh(bot)
khánh(bot)
: Phải, rất đẹp. Giống như một lời hứa không bao giờ bị phá vỡ.
Minh và Khánh đều loé lên 1 đoạn kí ức mơ hồ
Trạm y tế dã chiến, trong tình trạng bị oanh tạc.
THỜI GIAN: Đêm khuya, đột ngột.
(Địch bất ngờ oanh tạc. Minh chạy về phía trạm y tế, mặc kệ lệnh cấp trên.)
Minh(top)
Minh(top)
(Chạy): Tôi phải đảm bảo không có ai bị bỏ lại!
(Minh giúp Khánh đưa một thương binh nặng ra khỏi khu vực nguy hiểm. Thương binh cần máu gấp. Cả Minh và Khánh đều có nhóm máu hiếm.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Căng thẳng): Cả tôi và anh đều có thể hiến máu, nhưng tôi cần ở lại để xử lý vết thương. Anh vừa bị thương.
Minh(top)
Minh(top)
(Dứt khoát, kéo tay áo lên): Cứu người là ưu tiên số một. Lấy máu của tôi. Tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Minh(top)
Minh(top)
Tôi chịu trách nhiệm về mạng sống này!
THỜI GIAN: Rạng sáng.
(Mọi thứ đã ổn định. Khánh đang kiểm tra lại vết thương ở vai cho Minh.)
khánh(bot)
khánh(bot)
(Nhẹ nhàng, tỉ mỉ): Anh không cần phải liều lĩnh như vậy.
Minh(top)
Minh(top)
Mệnh lệnh quan trọng, nhưng lương tri cũng quan trọng. Cậu đã làm tốt, Khánh. Cậu rất bình tĩnh và chuyên nghiệp khi đối diện với cái chết.
khánh(bot)
khánh(bot)
(Cảm động): Tôi đã từng nghĩ anh chỉ biết đến lý trí... nhưng anh đã hiến máu cho đồng đội.
Minh(top)
Minh(top)
Tôi thực tế. Tôi biết rõ giá trị của sự sống.
khánh(bot)
khánh(bot)
Không, anh Minh. Đó là lòng nhân hậu.
Minh để Khánh chăm sóc mình, sự tôn trọng đã chuyển hóa thành sự tin tưởng
Hết Tập 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play