Tiếng đàn violin vang lên trong sảnh cưới dát vàng, từng nốt nhạc mượt mà rơi xuống giữa không gian lộng lẫy, nhưng chẳng ai nhận ra chúng nghe lạnh lẽo đến nhường nào.
Hàng trăm khách mời ngồi ngay ngắn, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly, nụ cười xã giao phủ kín những gương mặt được trang điểm hoàn hảo, tất cả như một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ, nơi mọi thứ đều sáng chói, trừ hai nhân vật chính.
Trên lễ đường, cô dâu đứng đó, đôi tay đan chặt vào nhau đến run rẩy, chiếc váy trắng dài chạm đất, lớp ren mềm phủ lên khuôn mặt thanh khiết của cô, ánh đèn pha lê phản chiếu lên làn da nhợt nhạt, khiến người ta ngỡ như cô chỉ là một đóa hoa mong manh bị gió cuốn lạc vào nơi xa lạ.
Tên cô là Châu Thần Tuyết cô gái đến từ miền quê nhỏ ven sông, nơi tiếng dế kêu và mùi hoa dại là những âm thanh thân thuộc nhất.
Đối diện cô, Trần Khải Thiên chú rể của buổi lễ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đến tàn nhẫn, anh mặc vest đen, cà vạt cài chỉnh tề, từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo như được tạc ra từ đá, đôi mắt anh tối như màn đêm, không chứa chút ấm áp nào, đối với anh, hôm nay không phải là ngày cưới, mà là ngày anh chịu hình phạt.
- Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Giọng người chủ hôn vang lên, kéo theo vài tràng vỗ tay lác đác, Châu Thần Tuyết hít vào thật sâu, cố gắng giữ vững bàn tay đang run rẩy, chiếc nhẫn bạch kim mảnh khảnh trong tay cô lấp lánh, nhưng cô biết rõ, thứ ánh sáng đó chẳng thuộc về mình, cô nâng tay anh lên, khẽ đeo vào ngón áp út của người đàn ông trước mặt.
Anh không nhìn cô, anh nhìn xuyên qua cô, như thể người đứng trước mặt anh chỉ là một chiếc bóng, khi đến lượt anh, Trần Khải Thiên cầm chiếc nhẫn của cô lên, động tác gọn gàng, dứt khoát lạnh như băng, ngón tay cô khẽ run, và anh đã siết nhẹ, khiến chiếc nhẫn sượt qua da, để lại một vết hằn nhỏ.
Cô cắn môi, không kêu, chỉ khẽ cụp mắt xuống.
- Chú rể có muốn nói đôi lời với cô dâu không?
Người dẫn chương trình cười tươi, cố tạo không khí vui vẻ, Trần Khải Thiên xoay người, đối diện cô, đôi mắt anh như hai lưỡi dao mảnh, phản chiếu sự khinh miệt không hề che giấu.
Anh hạ giọng, đủ để chỉ mình cô nghe thấy.
- Cô giỏi lắm, Châu Thần Tuyết, leo lên được đến đây, chắc hẳn hài lòng rồi nhỉ?
Cô khựng lại không trả lời, bên trong lớp khăn voan mỏng, ánh mắt cô dần mờ đi, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười nhỏ nụ cười yếu ớt đến đáng thương, tiếng vỗ tay rộ lên khi người dẫn chương trình tuyên bố họ là vợ chồng, máy ảnh chớp sáng liên hồi, khách mời nâng ly, nói lời chúc tụng và giữa khung cảnh ấy, chỉ có hai người một người cố gắng sống, một người đang trừng phạt.
Đêm đó, trong căn biệt thự nhà họ Trần, không khí đặc quánh đến mức ngột ngạt, Khải Thiên đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu, ánh đèn vàng rọi nghiêng lên gương mặt anh, lạnh lùng đến vô cảm.
Phía sau, Thần Tuyết khẽ đặt chiếc vali nhỏ xuống đất, cô không mang theo gì nhiều chỉ vài bộ quần áo giản dị, vài quyển sách cũ, và khung ảnh cha mẹ, căn phòng này quá rộng, quá sang trọng, khiến cô cảm thấy mình chỉ là một vị khách lạc đường.
- Cô có thể ở căn phòng phụ, bên trái hành lang.
Giọng anh trầm, khàn, nhưng không mang chút dịu dàng nào, cô quay lại, khẽ gật đầu.
- Vâng, em hiểu.
Anh đặt ly rượu xuống bàn, bước tới gần, dừng lại cách cô vài bước.
- Đừng giả vờ ngoan hiền trước mặt tôi, tôi biết rõ cô không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Thần Tuyết hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình lặng, dù giọng anh như lưỡi dao rạch thẳng vào lòng.
- Em không giả vờ, em chỉ đang cố sống yên ổn thôi.
- Yên ổn?
Anh bật cười lạnh.
- Cô nghĩ mình bước vào nhà họ Trần là để sống yên ổn sao? Cô đã đổi lấy hôn nhân này bằng cách nào, Châu Thần Tuyết? Bằng nước mắt, hay bằng sự thương hại?
Cô im lặng, không biện minh, không thanh minh, cô biết, dù nói gì cũng chỉ khiến anh càng khinh bỉ hơn, một lát sau, anh quay lưng đi, giọng nói khẽ lướt qua vai cô, nhẹ nhưng lạnh thấu xương.
- Tôi cưới cô vì lời hứa với cha tôi, đừng ảo tưởng rằng mình có vị trí gì trong cuộc đời tôi.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh, căn phòng chìm trong tĩnh lặng, cô ngồi xuống mép giường, đôi bàn tay đặt lên đầu gối, khẽ siết lại, một giọt nước mắt rơi xuống tấm váy cưới trắng, tan ra như chưa từng tồn tại.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, tiếng mưa rơi trên mái kính hòa cùng tiếng nhạc nền từ sảnh tiệc xa xa, khiến cô cảm thấy lạc lõng giữa thế giới của chính mình, cô nhớ lại những ngày ở quê căn nhà nhỏ bên rặng tre, tiếng cười của mẹ, mùi khói bếp cay mắt.
Nếu không có món nợ ân tình, nếu không có lời hứa giữa hai người cha, có lẽ hôm nay cô đang dạy học cho lũ trẻ con trong làng, thay vì ngồi ở đây, trong căn biệt thự lạnh ngắt này, cô ngẩng lên, khẽ mỉm cười với chính mình, nụ cười đầy tự giễu.
- Cưới người không yêu mình là sai lầm hay là số phận?
Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió lùa qua cửa sổ, khẽ lay tấm rèm trắng, như một lời thì thầm xa xăm, ở phòng bên kia, Khải Thiên ngồi trầm ngâm, ly rượu trong tay đã cạn, nhưng cơn giận trong lòng vẫn còn nguyên.
Anh không hiểu vì sao mình lại thấy khó chịu không chỉ vì cuộc hôn nhân bị ép buộc, mà còn vì ánh mắt của cô gái ấy, ánh mắt ấy trong đến mức khiến anh chột dạ.
- Đừng tỏ ra đáng thương như thế, tôi sẽ không bị lừa thêm một lần nào nữa.
Anh tự nhủ.
Ánh đèn phản chiếu lên chiếc khung ảnh nhỏ trên bàn tấm hình anh chụp cùng một cô gái khác, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh, người con gái anh từng yêu, và cũng là người anh tin rằng đã bị hủy hoại bởi cô gái anh vừa cưới.
Đêm đó, hai con người sống dưới cùng một mái nhà, nhưng trái tim cách nhau cả đại dương, một người ôm lấy nỗi hận, một người giữ lấy niềm im lặng và cơn mưa đêm ấy, nhẹ rơi suốt đêm như báo trước một chuỗi ngày dài đẫm nước mắt đang chờ phía trước.
Buổi sáng sau đám cưới, ánh nắng len qua rèm cửa, rọi lên từng đường chỉ trên chăn gối, Thần Tuyết thức dậy trong căn phòng phụ được sắp xếp từ tối qua, một nơi đẹp đến nỗi cô không dám ngồi mạnh xuống giường, mọi thứ đều sáng bóng, tinh tươm, nhưng lại chẳng có hơi ấm con người.
Cô dậy sớm, rửa mặt, thay bộ váy nhạt màu mà mẹ chồng đã chuẩn bị cho cô, khi xuống tầng, cô thấy bà Trần mẹ chồng cô, đang ngồi ở phòng khách, dáng vẻ quý phái nhưng nụ cười lại hiền hậu hơn cô tưởng.
- Con dâu dậy sớm thế này à?
Bà nói, giọng đầy trìu mến.
- Dạ, con quen dậy sớm làm việc nhà ạ.
Châu Thần Tuyết khẽ đáp, cúi đầu lễ phép.
- Nhà này có người làm hết rồi, con không phải động tay, chỉ cần ở nhà cho khỏe, quen dần môi trường mới.
Nói rồi, bà kéo cô lại ngồi cạnh, ánh mắt ngắm nhìn cô đầy hài lòng.
- Thằng Thiên nhà mẹ xưa giờ cứng đầu lắm, con đừng để tâm nếu nó lạnh nhạt, nó chỉ cần thời gian thôi, nhưng nếu nó dám ăn hiếp con, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó.
Thần Tuyết cúi đầu, mím môi cười, cô biết bà đang muốn an ủi mình, nhưng lòng cô lại nặng như đá, thời gian có thể khiến người ta hiểu nhau nhưng liệu có đủ để xóa đi hận thù?
Bữa sáng hôm ấy, bàn ăn dài phủ khăn trắng, ánh nến lung linh hắt lên những món ăn tinh xảo, Khải Thiên ngồi ở đầu bàn, sắc mặt lạnh lùng, anh mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, tóc hơi rối vì thức khuya, nhưng vẫn toát ra khí chất xa cách.
Bà Trần vui vẻ.
- Khải Thiên, con thấy vợ con nấu canh cá sáng nay ngon không? Con bé tự tay làm đấy, bảo nhà bếp đừng giúp.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt sẫm màu ấy chạm phải ánh nhìn trong veo của cô gái đang ngồi đối diện, cô khẽ cười, có chút ngại ngùng.
- Chỉ là con thấy cá trong tủ lạnh tươi, nên định nấu cho cả nhà ăn thử thôi ạ.
- Con biết nấu ăn à?
Ông Trần, cha chồng cô, bật cười.
- Tốt lắm, nhà này lâu rồi chẳng ai vào bcả, mọi thứ cứ để người làm lo liệu, thằng Thiên mà được con chăm, chắc không còn kén ăn nữa đâu.
Câu nói vô tình nhưng như một nhát dao vào lòng Khải Thiên, anh đặt dao nĩa xuống, giọng lạnh tanh.
- Con không cần ai chăm.
Cả bàn im bặt, Thần Tuyết vội cúi đầu, tay siết chặt vạt áo, bà Trần liếc con trai, giọng nghiêm lại.
- Con nói kiểu gì thế? Con bé là vợ con, đâu phải người ngoài mà dùng cái giọng ấy.
Anh không đáp, chỉ đứng dậy.
- Con có cuộc họp, ba mẹ ăn đi.
Tiếng bước chân vang lên trên sàn gỗ, đều đặn nhưng nặng nề, cửa đóng lại, để lại không gian yên tĩnh đến lạnh buốt, buổi chiều, trời mưa nhẹ, Thần Tuyết ở trong vườn, tay cầm kéo cắt tỉa mấy khóm hồng mà bà Trần thích, cô thích cảm giác chạm vào cành lá, mùi hương hoa dịu dàng làm cô thấy mình vẫn còn tồn tại giữa nơi xa lạ này.
- Con bé ngoan quá.
Giọng bà Trần vang lên phía sau, cùng tiếng bước chân của chồng mình, bà mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt hài lòng.
- Thật không uổng khi mẹ chọn con làm con dâu, người như con mới xứng đáng đứng trong nhà này, làm bà chủ của Trần gia sau này.
- Bà khen quá lời, nhưng mà tôi lo thằng con mình không biết trân trọng thì mất đấy.
Ông Trần cười nhạt, Châu Thần Tuyết vội quay lại.
- Ba, mẹ, xin đừng nói vậy, con thật sự không sao đâu.
- Không sao?
Bà Trần nhìn cô, giọng dịu xuống.
- Nếu bị nó lạnh nhạt quá, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho nó một trận.
Lời nói ấy, tưởng chừng ấm áp, lại khiến lòng cô chùng xuống, cô không muốn ai phải dạy lại ai, cô chỉ muốn yên bình, dù chỉ một chút, tối đó, khi anh trở về, không khí trong nhà đã khác, ba anh đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt nghiêm khắc.
- Con về rồi à? Lại đi làm suốt ngày hả? Hôm nay con dâu con tự tay nấu bữa tối, con có biết không?
Khải Thiên tháo áo khoác, bình thản.
- Con không đói.
- Không đói cũng phải ăn! Con nghĩ mình là ai? Là người đứng đầu công ty mà cư xử như thằng trẻ con à?
Giọng ông Trần vang dội, khiến cả người làm đều sững lại.
- Cưới người ta về mà không thèm nói nổi một câu tử tế, con coi nhà này ra gì?
Bà Trần khẽ kéo tay chồng.
- Ông à, đừng nặng lời quá.
Nhưng ông vẫn không nguôi giận.
- Ngày trước, tôi cứ nghĩ con đủ trưởng thành, hóa ra chỉ có cái đầu là lạnh, còn tim thì rỗng tuếch.
Thần Tuyết đứng ở cửa, nghe hết, cô không dám bước vào, chỉ khẽ nắm chặt vạt áo, sợ nếu lên tiếng sẽ càng khiến anh bị mắng thêm, một lát sau, anh rời khỏi phòng, mặt tối sầm, khi đi ngang qua cô, anh dừng lại, giọng trầm thấp.
- Cô vui chưa? Bây giờ ba mẹ tôi vì cô mà la tôi như một đứa trẻ.
Cô giật mình.
- Em…em không cố ý…
- Không cố ý?
Anh khẽ cười nhạt.
- Cô giỏi giả vờ lắm, Châu Thần Tuyết, cả nhà này đều bị cô qua mặt rồi.
- Anh nói quá lời rồi.
Giọng cô run run.
- Em chỉ…chỉ muốn sống tử tế thôi.
- Đừng đóng vai người tử tế trước mặt tôi, cô càng ngoan ngoãn tôi càng thấy giả tạo.
Anh bước đi, giọng nói lạnh buốt như mưa rơi ngoài kia, đêm gió thổi qua hành lang dài, căn biệt thự rộng lớn chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa gõ nhịp ngoài cửa sổ.
Châu Thần Tuyết ngồi trong phòng, tay cầm chiếc cốc sứ còn bốc hơi nóng, ô không ngủ được, câu nói của anh vẫn vang lên trong đầu “càng ngoan ngoãn, tôi càng thấy giả tạo”, cô cười nhạt, có lẽ trong mắt anh cô đúng là giả tạo, giả tạo khi cố tỏ ra bình thản, khi cố sống tử tế, dù trái tim đang rướm máu.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng, là bà Trần.
- Con chưa ngủ à? Mẹ có nấu ít sữa nóng, sợ con đói.
Cô vội đứng dậy, nhận lấy cốc sữa.
- Con cảm ơn mẹ, con thật sự ổn mà.
- Ổn là tốt, mẹ biết con khó xử, nhưng tin mẹ đi, sớm muộn gì thằng Thiên cũng hiểu con thôi.
Bà mỉm cười hiền hậu, rồi quay đi, cánh cửa khép lại, để lại cô đứng lặng, “sớm muộn gì…”, cô thì thầm, nhưng liệu có ngày đó thật không, khi người ta đã quyết không muốn hiểu?
Phía bên kia bức tường, Khải Thiên nằm trên giường, mắt mở trừng trừng trong bóng tối, tiếng mưa lộp độp ngoài hiên khiến đầu anh đau nhói, anh nhớ đến lời ba, lời mẹ, nhớ ánh mắt dịu dàng của cô gái kia khi bị mắng oan mà vẫn im lặng, vì sao tất cả lại như thế, vì sao mọi người đều đứng về phía cô?
Anh nhắm mắt, hít một hơi dài.
- Cứ để họ nghĩ cô là thiên thần đi, Châu Thần Tuyết, tôi sẽ là người duy nhất không tin điều đó.
Anh xoay lưng lại, nhưng lòng lại chẳng thể yên, cô gái ấy dường như không đơn giản như anh nghĩ hoặc chính anh là người đang sợ, sợ rằng mình đã sai ngay từ đầu.
Buổi sáng thứ ba sau lễ cưới, trời trong hiếm hoi sau những ngày mưa, Thần Tuyết dậy sớm, cùng người làm dọn lại khu vườn phía đông, mẹ chồng cô nói muốn đem mấy chậu hoa cúc ra phơi nắng, nên cô chủ động phụ giúp, đôi tay vốn quen với đất cát, chẳng ngại bẩn, cũng chẳng sợ nắng, cô thấy nhẹ nhõm nhất khi được chạm vào cây cỏ chỉ khi ấy, cô mới có cảm giác mình vẫn đang sống thật sự.
- Thiếu phu nhân, nghỉ tay chút đi, để chúng tôi làm nốt.
Một người giúp việc lên tiếng, nhưng cô chỉ cười lắc đầu.
- Không sao đâu, em quen rồi, ở quê em vẫn làm thế này mỗi ngày.
Người giúp việc nhìn cô với ánh mắt cảm mến, khẽ gật đầu, cô không biết rằng, ở trên ban công tầng hai, có người đang nhìn xuống ánh mắt lạnh và u ám, Khải Thiên dựa vào lan can, điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay, khói thuốc mờ nhòa gương mặt anh, nhưng sự khó chịu trong mắt vẫn rõ rệt.
Cô gái ấy, trong bộ váy đơn giản, đang cười với người giúp việc, cười hiền lành như thể nơi này là nhà mình từ bao giờ, anh hít sâu, dập điếu thuốc, rồi quay vào phòng.
- Diễn cũng khá đấy, Châu Thần Tuyết, giờ ngay cả người làm cũng đứng về phía cô.
Buổi trưa, bà Trần ra ngoài dự tiệc cùng bạn, ong Trần đến công ty, trong biệt thự chỉ còn vài người giúp việc và hai vợ chồng, Thần Tuyết ở trong bếp, định chuẩn bị một ít canh thịt hầm cho buổi tối, món này mẹ chồng cô thích, cô chỉ muốn thể hiện chút lòng thành, cô đang thái cà rốt thì điện thoại reo, là mẹ cô gọi đến, giọng mẹ run run.
- Tuyết nhi à, ba con trở bệnh rồi, bác sĩ bảo phải nằm viện mấy ngày, mẹ không muốn con lo, nhưng tiền thuốc lần này hơi nhiều.
Thần Tuyết siết chặt điện thoại, giọng khẽ run.
- Dạ, con hiểu rồi, con sẽ tìm cách gửi về sớm.
Cúp máy, cô đứng lặng, tiền thứ mà nhà họ Trần có thừa, nhưng cô lại không dám xin, nếu Trần Khải Thiên biết, anh sẽ nghĩ gì, rằng cô lấy anh vì tiền sao, cô mở tủ tìm chiếc vòng cổ vàng mà mẹ chồng tặng hôm cưới, cô định sẽ mang nó đi cầm tạm, chỉ đủ chi phí thuốc men, cô cẩn thận cho nó vào hộp nhỏ, để trong túi xách.
Không ngờ, chính hành động ấy đã trở thành nguồn cơn của hiểu lầm đầu tiên, buổi chiều, khi cô đang chuẩn bị ra ngoài, quản gia bước vào, giọng nhỏ nhẹ.
- Thiếu phu nhân đi đâu vậy ạ?
- Dạ con đi ra ngoài một lát có việc riêng thôi ạ.
- Có cần tôi gọi tài xế không?
- Dạ không cần đâu, con đi gần thôi.
Cô mỉm cười, khoác áo, rồi rời đi, chưa đầy mười phút sau, người giúp việc tên Mai vốn thân thiết với bạn gái cũ của Trần Khải Thiên bước vào phòng khách, thấy hắn đang làm việc.
- Thiếu gia, em…em có chuyện muốn nói.
Anh ngẩng lên, ánh mắt lạnh.
- Gì?
- Em thấy cô Thần Tuyết vừa lấy cái hộp nữ trang mẹ cất trong tủ, rồi giấu vào túi xách, sau đó cô ấy đi ra ngoài, không nói với ai, em sợ…sợ cô ấy mang đi bán.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, Trần Khải Thiên ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên.
- Cô chắc chứ?
- Dạ, em thấy rõ mà.
- Được rồi.
Anh đứng dậy, cài khuy áo vest.
- Cảm ơn vì đã nói thật.
Trời chiều chuyển xám, Thần Tuyết vừa bước ra khỏi tiệm cầm đồ nhỏ ở góc phố, trong tay cô là một tờ biên nhận gấp gọn, cô thở ra nhẹ nhõm số tiền này đủ để mẹ lo cho ba trong vài ngày.
Cô không hối hận, chỉ thấy hơi chua xót, vật người ta tặng, cô lại phải bán đi, chỉ để cứu lấy người thân của mình, khi cô vừa về đến cổng biệt thự, đã thấy hắn đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh như băng.
- Đi đâu về?
Giọng anh trầm, sắc, cô hơi sững.
- Em...ra ngoài có việc.
- Việc gì?
- Việc riêng, không liên quan đến anh.
Anh bật cười khẽ, tiến lại gần, nắm cổ tay cô, giật mạnh chiếc túi xách.
- Vậy để tôi xem thử ‘việc riêng’ của cô là gì.
- Anh làm gì vậy?
Cô hoảng, cố giằng lại, nhưng anh đã mở túi, rút ra tờ giấy biên nhận, chỉ một giây, ánh mắt anh tối sầm.
- Cô đi cầm đồ?
- Vâng…là em.
- Là cô lấy nữ trang mẹ tôi tặng, mang đi cầm?
Anh cắt lời, giọng gằn xuống.
- Cô đúng là không làm tôi thất vọng.
- Không phải như anh nghĩ.
- Không phải?
Anh cười khan.
- Cô tưởng tôi ngu à, Châu Thần Tuyết? Cô vừa bước chân vào nhà họ Trần đã vội vã bán đồ lấy tiền, bao nhiêu là đủ? Cần tôi ký thêm tấm séc cho cô không?
Cô lắc đầu, nước mắt dâng lên.
- Anh hiểu lầm rồi, em chỉ...
- Câm đi.
Anh quát, ánh mắt rực lên vì giận.
- Cô nghĩ trò thương hại, giả vờ hiền lành của cô khiến tôi thay đổi sao? Tôi đã cảnh báo rồi đừng diễn kịch trước mặt tôi.
Anh ném túi xuống đất, rồi bỏ đi, tiếng giày anh vang lên lạnh lẽo, kéo dài đến tận hành lang, cánh cửa đóng sập lại, khiến căn nhà như rung lên một nhịp, Châu Thần Tuyết khụy gối xuống, nhặt lại từng món đồ rơi vãi, mảnh giấy cầm đồ ướt nhòe bởi nước mắt.
Cô muốn hét lên rằng “em chỉ muốn giúp ba em”, nhưng biết rằng, nói gì cũng vô ích, với anh mọi lời cô nói đều là giả dối.
Đêm xuống, mưa rơi lại rả rích ngoài hiên, như chưa từng dứt, Thần Tuyết ngồi trong phòng, mở điện thoại, nhìn tin nhắn mẹ gửi.
- Ba con đỡ hơn rồi, bác sĩ nói tạm ổn, con đừng lo quá.
Cô mỉm cười nhẹ, nhưng nước mắt lại rơi, ít nhất có người còn tin cô dù người đó cách cô cả trăm cây số, phòng đối diện, người đàn ông ngồi bên cửa sổ, khói thuốc quanh quẩn trong không khí, tờ giấy biên nhận nằm trên bàn, chữ viết nguệch ngoạc của tiệm cầm đồ khiến anh thấy buồn nôn.
Anh nhớ lại đôi mắt của cô khi bị anh ném túi xuống đất, ánh mắt không tức giận, không oán hận, chỉ có nỗi buồn trầm lặng, một phần trong anh muốn tin rằng có gì đó sai, nhưng rồi lý trí lạnh lùng dập tắt mọi ngờ vực.
- Cô ta là kiểu người như thế, ngây thơ, dịu dàng chỉ để khiến người khác thương hại.
Anh siết chặt điếu thuốc, tàn rơi xuống sàn, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ như thể anh vừa làm điều gì đó không thể rút lại, sáng hôm sau, khi không thấy con dâu mình đâu, bà Trần hỏi.
- Con dâu mẹ đâu rồi?
Người giúp việc đáp khẽ.
- Thiếu phu nhân xin phép về quê một chuyến, nói ba bệnh nặng, thiếu phu nhân đi sớm lắm ạ.
Bà Trần cau mày, còn Khải Thiên ngẩng lên, ánh mắt khựng lại, một cảm giác khó tả len vào tim anh vừa là ngạc nhiên, vừa là một nỗi chua chát khó nói thành lời.
- Về quê?
Anh thầm nhủ, rồi khẽ cười nhạt.
- Tốt, ít nhất thì cô ta cũng biết nơi mình thuộc về.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play