Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phó Sơn Hải [Lý Trầm Chu × Liễu Tùy Phong] Ngoại Lệ

Chương 1: Quân Lâm Thiên Hạ.

 Võ lâm Đại Hi đứng đầu bởi 3 môn phái lớn, đó là Võ Đang, Thiếu Lâm và Nga Mi. Bao đời nay vẫn vậy, cả ba phái tổ chức đại hội võ lâm và chọn ra một vị minh chủ có thể lãnh đạo giang hồ, bình định võ lâm.

 Năm đó, có một thiếu niên với mái tóc bạc trắng, đến khuẩy đảo nơi tổ chức đại hội. Hắn khí chất ngông cuồng, tuổi trẻ mà nội công đã thâm sâu khó lường, một mình đánh cho các cao thủ trong giang hồ không thể gượng dậy.

Nhưng hắn lại không nhắm đến lệnh bài, mà chỉ khắc lên bia đá mấy chữ.

 Quân Lâm Thiên Hạ - Lý Trầm Chu.

Rõ ràng là hắn muốn gây dựng danh tiếng, khiến cả thiên hạ đều nhớ tên.

Kể từ đó, xuất hiện rất nhiều lời đồn đại, rằng nhìn mặt hắn trẻ như vậy nhưng thực chất là một lão già lục tuần dùng thuật cải lão hoàn đồng. Hoặc chỗ khác lại kể lại hắn là một tên ma đầu khát máu, năm ấy đã nhuộm đỏ võ đài luận kiếm, dùng máu khắc tên, lưu danh thiên hạ. Không ai biết được xuất thân của hắn, chỉ biết hắn đang không ngừng tìm kiếm và trả thù kẻ thù của mình, còn kẻ thù là những ai thì không một ai rõ.

Chín người mười ý, càng khiến danh tiếng của hắn vang xa, có người sợ, cũng có người ngưỡng mộ muốn theo chân. Vì vậy, khi hắn lập ra Quyền Lực Bang, không ít đại cao thủ đã tìm đến gia nhập dưới trướng hắn.

Quyền Lực Bang ngày càng lớn mạnh, nhiều kẻ đã dùng danh tiếng của bang để cướp bóc, làm nhiều điều tàn ác. Vì vậy, giang hồ luôn coi Quyền Lực Bang là một tà phái, là thiên địch cần phải loại bỏ.

 Lý Trầm Chu sau mười lăm năm, lại trở nên thâm trầm và huyền bí, rất ít kẻ được nhìn thấy dung mạo của hắn, những người từng nhìn thấy, mười phần đã chết chín.

 Chỉ có một người duy nhất, người mà mười lăm năm trước hắn đã nhặt về từ cõi chết, tên Liễu Tùy Phong, thân cận bên cạnh là có thể thấy được hắn, biết được một số hành tung của hắn.

 Liễu Tùy Phong cũng là phó bang chủ của Quyền Lực Bang, võ công cao cường, thủ đoạn hơn người, mà cũng ít người trong bang được biết mặt y. Ngoài các nguyên lão trong bang, hầu như ai thấy mặt của y cũng chết một cách bất thường không rõ nguyên do.

 Thân cận của Liễu Tùy Phong vốn dĩ là một dàn nữ nhân được đặt hiệu là Phượng Hoàng, theo màu sắc mà phân biệt. Nhưng từ mấy năm nay, Lý Trầm Chu đã gạt hết đám Phượng Hoàng qua dưới trướng của Đao Vương. Có người bảo vì hắn tin tưởng vào Liễu Tùy Phong nên không phân người trợ giúp, có người lại bảo vì nhan sắc Liễu Tùy Phong khuynh đảo, nên khó tránh nữ nhân sinh tình khiến Lý Trầm Chu không vừa ý.

 Lý Trầm Chu tuy không trực tiếp nghe ngóng, nhưng mọi lời đồn thổi đều đến tai hắn qua thư từ bên ngoài. Hắn đọc xong, khoé miệng khẽ nhếch lên, đặt tờ giấy qua bên cạnh.

"Tùy Phong thấy sao?"

 Liễu Tùy Phong đứng gần đấy, nheo mắt lại nhìn vào tờ giấy trên bàn.

"Mấy lời đồn nhảm này đối với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

 Lý Trầm Chu nghe câu trả lời, không hài lòng mà đặt mạnh cây bút đang cầm trên tay xuống, đứng dậy đi về phía y.

 Liễu Tùy Phong cúi đầu, nhưng Lý Trầm Chu lại nâng mặt hắn lên, nhìn thật kĩ.

 "Ngươi quả thật có vài phần nhan sắc, đúng là có thể khiến nữ nhân điên tình!"

 Liễu Tùy Phong không dám động đậy, đã qua mười lăm năm, khí chất bức người của Lý Trầm Chu vẫn khiến người khác phải run sợ, hiện tại lại thêm ánh mắt bảy phần lạnh lẽo ấy càng khiến ngữ khí của hắn thêm có sức nặng.

 Hắn nhướng mày, tỏ ý mất kiên nhẫn khi thấy Liễu Tùy Phong không có phản ứng nào, kéo mạnh y lại sát gần mình.

"Tùy Phong nói xem?"

"Bang chủ, trong lòng Tùy Phong chỉ có ngài, không hề có ý chứa chấp thêm bất cứ ai!"

 Lý Trầm Chu khẽ cười, thả tay xuống, chỉnh lại cổ áo đã nhăn nhúm cho y, động tác có chút dịu dàng.

 Trước khi quay trở vào phía trong, hắn còn ném lại phía sau một ánh nhìn như cảnh cáo, khiến Liễu Tùy Phong chỉ biết mím chặt môi cúi đầu chào.

 Đến khi bóng lưng hắn khuất phía sau tấm rèm, Liễu Tùy Phong mới dám thở mạnh, khẽ lẩm bẩm.

"Bang chủ, cả đời này Tùy Phong cũng chỉ có một mình ngài!"

Chương 2: Ám Danh.

 Trong giang hồ, tà phái khiến người đời run sợ không chỉ có Quyền Lực Bang, mà còn có tổ chức Ám Danh của Liêu Dung Nguyệt. Cô ta được mệnh danh là một người điên, nhưng lại có nhan sắc kinh diễm khiến vạn người mê mệt, sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để được ngắm nhìn cô ta lâu hơn một chút.

Ám Danh là một tổ chức sát thủ ngầm, người ta biết người đứng đầu là ai, nhưng để tìm ra được danh tính của một sát thủ thuộc Ám Danh thì lại không dễ. Mấy năm nay, Ám Danh đối đầu với Quyền Lực Bang, mọi lời đồn đại đều xoay quanh việc Liêu Dung Nguyệt vì không nhận được một ánh nhìn công nhận của Lý Trầm Chu mà điên cuồng tàn sát người của Quyền Lực Bang.

Cô ta không thể chấp nhận việc một nam nhân nào trong thiên hạ không nhìn cô bằng ánh mắt si tình.

Mà người đó, lại chính là Lý Trầm Chu.

Giang hồ đồn thổi qua lại, cũng chẳng ai biết được thực hư ra sao, vì thế sau bao năm, Liêu Dung Nguyệt vẫn bị cho là muốn mà không có được nên sinh hận.

Lý Trầm Chu nghe tin người của Ám Danh lại thủ tiêu một cứ điểm của mình thì chỉ thở dài, khoé miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

Liễu Tùy Phong thấy thế, liền lên tiếng hỏi.

"Bang chủ, Ám Danh làm vậy chẳng khác nào muốn gây chiến, chúng ta có nên có hành động gì không?"

Lý Trầm Chu không trả lời y, nhấc bút lên viết vài dòng rồi gấp lại bỏ vào phong thư, đưa lại cho Liễu Tùy Phong.

"Ngươi đưa thứ này cho Liêu Dung Nguyệt, hơn nữa chuyển lời cho cô ta, bảo là già rồi đừng có làm loạn."

Liễu Tùy Phong nhận thư rồi cúi đầu chào.

"Vâng, bang chủ cứ giao cho Tùy Phong!"

Y cầm bức thư rời đi, Lý Trầm Chu nhìn theo bóng dáng của y nở nụ cười chiều chuộng. Đứa trẻ mà hắn nuôi lớn, phong thái phải như vậy mới khiến hắn hài lòng.

Ám Danh tuy bí ẩn, nhưng tổng đàn lại rất khoa trương, đặt trên đỉnh ngọn núi cao nhất của Ngũ Sơn, bất cứ ai cũng có thể lui tới.

Liêu Dung Nguyệt võ công không tầm thường, nên càng không sợ bất cứ ai có mưu đồ bất chính đến làm càn. Nhẹ thì mất một bộ phận trên cơ thể, nặng thì đến miếng da cũng không còn, nên không ai dám đụng đến cô ta. Những kẻ tham sắc vừa sợ lại vừa mến mộ nên thường xuyên lui tới xin được hầu hạ kề cạnh.

Mỗi ngày, Liêu Dung Nguyệt đều dạo một vòng quanh đám nam nhân, chọn người ưa nhìn nhất cho phép vào cổng, còn làm gì thì chẳng ai biết. Đám nam nhân cũng chẳng ai sợ sệt gì, ngày lại ngày đều đến tụ tập đông đúc trước cửa Ám Danh, rồi khi được chọn thì một đi không trở lại.

Hôm nay, Liễu Tùy Phong vừa đến nơi cũng là lúc Liêu Dung Nguyệt mở cửa đón khách. Cô ta quả nhiên đẹp, nét đẹp mà hiếm có ai sánh bằng, ánh mắt của cô quét một lượt qua đám nam nhân đang chen lấn, nở nụ cười quyến rũ nhưng khinh miệt.

 Rồi ánh nhìn của cô dừng lại trước một thiếu niên điềm tĩnh, y không nhìn cô mà lại chỉ nhíu mày nhìn đám ô hợp kia đang xô đẩy đến xây xát mặt mày.

 Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi ngưỡng cửa, dải lụa trên tay phóng ra bay về phía thiếu niên kia. Nhưng y lại né tránh không chạm vào, thấy thú vị, cô lại càng trêu ghẹo hắn bằng cách quấn chặt dải lụa quanh cánh tay y.

Liễu Tùy Phong nhíu mày muốn thoát ra, nhưng hình như trên dải lụa có mê hương, khiến y dần mất khả năng chiến đấu, bị Liêu Dung Nguyệt kéo bay qua đám người về phía cô ta, rồi bị hai người bên cạnh cô ta giữ chặt.

Cô nhìn kĩ khuôn mặt của thiếu niên này, đường nét thanh thoát, có thể nói là một mỹ nam tuấn mỹ chưa từng thấy trên giang hồ. Liêu Dung Nguyệt đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của y, lại bị y né tránh.

"Tiểu mỹ nam, được nô gia ưu ái là phúc phận của ngươi đấy!"

Liêu Dung Nguyệt giở giọng trêu ghẹo, tay tiếp tục trườn theo bả vai xuống y phục của Liễu Tùy Phong. Y muốn nói nhưng không cất tiếng được, Liêu Dung Nguyệt cười thích thú.

"Ám Hồn Hương của ta lợi hại đấy chứ, ngươi ngoan ngoãn một chút, nô gia không ngược đãi ngươi đâu!"

Liễu Tùy Phong nắm chặt phong thư trong tay, vừa lúc Liêu Dung Nguyệt nhìn thấy, liền giật lấy đưa lên xem. Nhìn thấy nét chữ, cô lại cười.

"Người của Lý bang chủ à?"

Nói xong cô ta lại nhìn Liễu Tùy Phong, nâng cằm y lên cảm thán.

"Chẳng trách lại có vài phần giống hắn, chắc ngươi là Liễu Tùy Phong nhỉ?"

Nghe gọi tên mình, Liễu Tùy Phong liếc cô ta, ánh mắt hằn học.

Liêu Dung Nguyệt phá lên cười lớn, dáng vẻ tà mị.

"Lý bang chủ thật có lòng, vậy thì nô gia sẽ tiếp đón ngươi thật chu đáo!"

Cô ta ra hiệu đưa y vào bên trong rồi phất tay một cái, cánh cổng bằng sắt nặng trịch phía sau lập tức đóng lại.

Chương 3: Vẩy ngược của Lý Trầm Chu.

 Liêu Dung Nguyệt không chỉ giam giữ Liễu Tùy Phong, còn ngạo nghễ cho người đem sính lễ đến nói muốn kết thông gia với Quyền Lực Bang, gả Liễu Tùy Phong sang Ám Danh. Cô ta nói nếu muốn Quyền Lực Bang được yên ổn thì chỉ có cách này, bằng không thì cứ điểm của bang cứ đợi mà tan tành từng nơi.

 Màu đỏ chói của sính lễ lấp đầy khoảng sân trước tổng đàn, Liêu Dung Nguyệt ngồi trên kiệu, vừa ăn hoa quả vừa chờ đợi. Cô nghĩ Lý Trầm Chu chắc sẽ chẳng từ thủ đoạn nào để giữ bang, nên một Liễu Tùy Phong thôi chẳng là gì, vậy thì cô sẽ mang y về, ngày ngày hầu hạ bên cạnh mình.

 Cổng chính mở ra, Liêu Dung Nguyệt không thèm nhìn mà nói vọng qua.

 "Nói với bang chủ các ngươi, tiểu mỹ nam mà hắn phái đến Ám Danh rất hợp ý nô gia, nếu muốn yên ổn có thể dùng hắn làm lễ vật, hai bang phái chúng ta có thể tạm thời hoà hoãn!"

Liêu Dung Nguyệt vừa nói xong, thì toàn bộ sính lễ của cô đã bị một lực mạnh hất bay, ngay cả chiếc kiệu cô đang ngồi cũng đã lật nhào. Cô nhanh chóng bay lên để né tránh, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một cách uyển chuyển.

"Lý bang chủ vẫn nóng nảy như thế, không ngờ chỉ vì một phó bang chủ mà lại có thể đích thân ra mặt."

"Chỉ vì một phó bang chủ?"

Hắn nhắc lại câu nói của cô, lông mày nhíu lại khiến đôi mắt sắc lạnh càng thêm đáng sợ. Liêu Dung Nguyệt nghe thế nở nụ cười quyến rũ.

"Vậy chẳng lẽ là vì nô gia?"

Hắn không trả lời, Liêu Dung Nguyệt tiến lại gần một cách lả lơi, dùng mảnh lụa trên tay quàng lên cổ Lý Trầm Chu, ghé sát hắn.

"Chẳng lẽ mấy năm nay, Lý bang chủ đã suy nghĩ lại rồi, vẫn không cưỡng lại được nô gia!"

Lý Trầm Chu nhếch mép, nụ cười của hắn chẳng rõ là tán đồng hay khinh miệt, ghé xuống tai của Liêu Dung Nguyệt, nói khẽ.

"Đúng là ta đã suy nghĩ lại, ngoài già ra thì cô còn không có liêm sỉ!"

Liêu Dung Nguyệt nghe xong tức giận liếc nhìn hắn, hậm hực.

"Ngươi...."

Lý Trầm Chu kéo mạnh dải lụa có tẩm Ám Hồn Hương của cô ta, khiến ả rơi vào thế bị động.

"Xem ra mấy năm nay ta giấu Tùy Phong kĩ quá, khiến khả năng chiến đấu của hắn giảm rồi, chỉ một Ám Hồn Hương cũng có thể hạ gục."

Liêu Dung Nguyệt dùng khinh công bay lùi ra phía sau, lên tiếng thách thức.

"Dù sao tiểu mỹ nam kia cũng đang nằm trong tay ta, Lý bang chủ thấy sao về lời đề nghị của nô gia?"

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện bên cạnh cô, ghé vào tai cô mà nói.

"Cô dám động vào hắn, thì mười cái mạng của cô cũng không đủ đền!"

Liêu Dung Nguyệt lúc này mới nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của hắn, liền xoay người né ra xa. Mặc dù Ám Danh của cô thế lực lớn, võ công của cô cũng hơn người, nhưng vẫn thua Lý Trầm Chu vài phần, hắn thừa sức giết chết cô.

"Lý bang chủ nói đùa rồi, như vậy đi, để Liễu Tùy Phong ở Ám Danh bảy ngày, lúc đó nếu hắn muốn về nô gia sẽ trả người. Bằng không... thì ở lại với nô gia vậy!"

Lý Trầm Chu mỉm cười, nụ cười như muốn thách thức, vung tay một cái khiến đám thuộc hạ của Liêu Dung Nguyệt đều nằm rạp xuống, chết sạch. Hắn nhìn Liêu Dung Nguyệt một cách giễu cợt rồi phất tay áo đi vào bên trong, không quên dặn thêm.

"Dọn dẹp sạch sẽ đống đồ dơ bẩn của cô. Hơn nữa...bảy ngày sau trả người, nếu không, Ám Danh có thể còn, nhưng cái mạng của cô thì không!"

Liêu Dung Nguyệt tỏ vẻ không sợ hãi, vẫn nở nụ cười tà mị nhìn theo bóng lưng của Lý Trầm Chu. Cô vẫy tay, đám thuộc hạ ở phía xa liền nhanh chóng chạy lại.

"Dọn dẹp mấy thứ này, vứt đi!"

"Vâng chủ thượng!"

Cô ngoái lại nhìn cánh cổng Quyền Lực Bang đang đóng im ỉm, tự nhủ nỗi nhục này nhất định phải trả.

"Nếu vẩy ngược của ngươi là Liễu Tùy Phong, vậy thì ta sẽ nhổ nó đi. Con hắc long uy vũ cỡ nào, một khi mất đi chiếc vẩy ngược thì cũng chỉ có một con đường...."

Cô dừng lại, liếc nhìn bàn tay bị Lý Trầm Chu truyền cương khí đến phồng rộp lên, khẽ lắc một cái, cương khí bị đẩy ra ngoài, vô tình trúng một tên thuộc hạ, khiến hắn lập tức nổ tung mà chết.

"...Chết!"

Cô nói xong từ đó liền ngạo nghễ dùng khinh công bay đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play