[DuongHung]Bản Giao Hưởng Tặng Riêng Em
#1. | ˚⋆𐙚。 𖦹.ᡣ𐭩˚
Trường Nghệ Thuật Thành Phố sáng hôm ấy đầy tiếng nói cười.
Hùng bước vội qua sân trường, tay ôm chồng tài liệu dày cộm, vừa càu nhàu vừa thở dài. Cậu không ngờ giảng viên lại phân công mình làm phóng sự chân dung cho sinh viên sáng tác nổi bật nhất khóa – Trần Đăng Dương.
Lê Quang Hùng
*Trời đất, sao lại là cái người đó*
Cậu nhớ mang máng Dương: lạnh, ít nói, hay ngồi một mình ở phòng nhạc, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm như nghe thấy thứ âm thanh chỉ riêng cậu ta cảm nhận được.
Đặng Thành An
Nghe nói mày được làm với hotboy khoa nhạc à, Hùng?//💬//
Lê Quang Hùng
Hot gì mà hot, chắc kiểu lạnh tanh thôi.//💬//
Đặng Thành An
Ờ, nhưng người ta viết nhạc "ch*t người" lắm đấy. Cẩn thận kẻo dính//💬//
Lê Quang Hùng
Tao chỉ cần phỏng vấn cho xong là được//💬//
Cậu gửi icon 😑 rồi nhét điện thoại vào túi. Nhưng khi mở cửa phòng nhạc, tiếng piano đập vào tai — nhẹ, sâu, buồn như một vết cứa mềm mại.
Dương đang ngồi đó, ánh sáng rọi lên mái tóc đen rũ, đôi tay cậu lướt trên phím đàn như đang thì thầm với ai đó đã đi xa.
Hùng đứng khựng lại.
Có gì đó trong lòng… chùng xuống.
Trần Đăng Dương
//Ngẩng lên//Em là Hùng khoa Truyền thông?
Lê Quang Hùng
Ờ… phải. Em đến để phỏng vấn về bản giao hưởng tốt nghiệp của anh
Trần Đăng Dương
Ừ. Nhưng anh không chắc có thể nói hết bằng lời. Có những thứ… chỉ nên nghe.
Dương dừng lại, gõ nhẹ vài nốt.
Một giai điệu mới – mềm, ấm, nhưng dang dở.
Trần Đăng Dương
Anh đang viết dở một bản, tặng cho một người từng khiến anh tin rằng âm nhạc có thể chữa lành
Lê Quang Hùng
Người đó… là ai?
Trần Đăng Dương
Không biết. Có lẽ anh vẫn đang tìm.
Chiều hôm đó, Hùng về ký túc mà lòng nặng trĩu.
Cậu mở file ghi âm cuộc phỏng vấn, nghe lại tiếng đàn ấy — tiếng đàn khiến cậu muốn viết thêm, muốn hiểu thêm về người con trai mang trong mắt nỗi buồn pha lẫn ánh sáng.
Trần Đăng Dương
Em có thể gửi lại phần đoạn ghi âm hôm nay không?//💬//
Lê Quang Hùng
Ừ. Em gửi rồi đấy//💬//
Trần Đăng Dương
Cảm ơn. À… nếu rảnh, ngày mai em có thể đến sớm hơn chút không? Anh muốn thử thêm vài nốt, có lẽ… cần người nghe..//💬//
Hùng nhìn dòng chữ.
Một bản nhạc, bắt đầu bằng một cuộc phỏng vấn.
Nhưng có lẽ, sẽ không dừng lại ở đó.
#2. | ˚⋆𐙚。 𖦹.ᡣ𐭩˚
Meoo><
Trùi ui,ms viết try đc có chap 1 mà được mn ủng hộ quá tr
Phòng thu nhỏ nằm ở tầng ba của khoa Âm nhạc, mùi gỗ cũ hòa cùng tiếng gió ngoài hành lang.
Hùng đến sớm mười phút, tay cầm ly cà phê sữa còn ấm, tim đập nhẹ như sợ làm ồn không gian vốn quá tĩnh.
Dương đã có mặt, vẫn dáng ngồi thẳng lưng trước đàn piano, ngón tay khẽ chạm từng phím. Ánh sáng ban sớm rọi lên vai áo anh, tạo thành một quầng sáng dịu, khiến Hùng thoáng khựng lại.
Lê Quang Hùng
Anh đến sớm thật
Trần Đăng Dương
//Mỉm cười//Âm thanh đẹp nhất luôn đến trước khi người ta sẵn sàng nghe
Câu nói ấy lơ lửng giữa không khí, như một nốt nhạc lạ mà Hùng không biết phải đáp thế nào. Cậu chỉ lặng lẽ mở sổ ghi chép, nhưng ngòi bút vẫn chưa kịp chạm giấy, thì tiếng đàn đã vang lên — nhẹ, sâu, rồi dần dồn dập như có mưa rơi trong lòng người đang cố giữ bình tĩnh.
Trần Đăng Dương
Em nghe thử nhé, bản này anh viết lại từ đêm qua.
Hùng khẽ gật đầu.
Âm thanh ấy không còn là nhạc nữa, mà là tâm trạng – buồn đến mức khiến người nghe muốn thở khẽ thôi cũng thấy sợ.
Lê Quang Hùng
Đẹp quá… Anh viết cho ai vậy?
Trần Đăng Dương
//Dừng tay//
Trần Đăng Dương
Điều này..Chẳng phải hôm qua anh đã đề cập rồi sao?
Lê Quang Hùng
Thật ạ?Trí nhớ em kém quá😅//gãi đầu//
Trần Đăng Dương
Anh viết cho một người… từng khiến anh tin rằng âm nhạc có thể chữa lành.
Trần Đăng Dương
Nhưng anh lại chẳng nhớ rõ người ấy là ai
Trần Đăng Dương
À thôi,không có gì đâu
Chiều đó, về ký túc, Hùng mở điện thoại. Tin nhắn từ Dương bật sáng.
Trần Đăng Dương
Em có thời gian không?//💬//
Lê Quang Hùng
Dạ có,sao vậy anh?//💬//
Trần Đăng Dương
Anh muốn nhờ em viết lời cho bản nhạc hôm nay.//💬//
Lê Quang Hùng
Nhưng em không giỏi viết lời nhạc đâu😭//💬//
Trần Đăng Dương
Không cần giỏi,chỉ cần thật//💬//
Cậu nhìn dòng chữ rất lâu.
Lê Quang Hùng
“Thật”… nghĩa là sao? Viết bằng cảm xúc thật của mình ư?
Rồi Hùng cầm bút, viết những dòng đầu tiên trong cuốn sổ nhỏ
> “Nếu âm thanh là ký ức, thì anh là giai điệu không dứt…”
Ngày hôm sau, Dương đọc được bản nháp. Anh im lặng thật lâu.
Trần Đăng Dương
Em viết bằng cảm xúc thật à?
Lê Quang Hùng
//lúng túng//Dạ… em chỉ viết theo cách em cảm nhận khi nghe anh đàn.
Trần Đăng Dương
Thế thì… anh phải cảm ơn em rồi.
Lê Quang Hùng
Không cần đâu. Em chỉ là người nghe thôi.
Trần Đăng Dương
Không, Hùng. Người nghe cũng là một phần của bản nhạc.
Giọng anh thấp, nhưng trầm và ấm, khiến Hùng thấy sống mũi mình cay cay.
Chiều muộn, An và Duy kéo Hùng ra quán nước.
Đặng Thành An
Ê, dạo này mày hay đi với thằng cha Dương hả?
Hoàng Đức Duy
Quá trời cái mỏ nha An😇
Hoàng Đức Duy
Hùng,tao thấy tin nhắn suốt đêm, đừng nói là mê người ta rồi nha?
Lê Quang Hùng
//Giật mình//Không có! Chỉ là làm việc thôi.
Đặng Thành An
Ờ, nhìn mặt mày là biết ‘chỉ làm việc’ kiểu gì rồi đó.😒
Đêm ấy, Hùng mở tin nhắn chưa đọc.
Trần Đăng Dương
Em có bao giờ thấy sợ không, khi viết về cảm xúc thật của mình?//💬//
Lê Quang Hùng
Có chứ. Nhưng nếu giấu nó đi, thì đâu còn là thật nữa//💬//
Trần Đăng Dương
Vậy thì mai gặp nhé. Anh muốn nghe em viết thêm.//💬//
Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, tim đập khẽ nhưng rất rõ.
Đêm kéo dài, nhưng mắt Hùng không sao ngủ được.
Cậu cứ nghe lại bản nhạc Dương chơi hôm qua, và tự hỏi — giữa âm thanh và cảm xúc, thứ nào mới là thật hơn.
Chỉ biết rằng, mỗi khi Dương đàn, thế giới xung quanh đều lặng đi, chỉ còn tiếng tim cậu khẽ hòa vào từng nốt nhạc.
> Một bản giao hưởng đang dần có lời — và người được tặng, vẫn chưa nhận ra mình đã trở thành giai điệu chính.
#3. | ˚⋆𐙚。 𖦹.ᡣ𐭩˚
Meoo><
Update một chút về lịch ra try â😵
Meoo><
Mỗi ngày tớ sẽ ra 1 chap,hôm nào bận thì xin phép kh ra â🤕🤓
Meoo><
Thời gian ra try sẽ vào buổi trưa naa🫰🫰
Buổi sáng, gió se lạnh.
Sân trường lấp lánh nắng sớm, vài chiếc lá vàng xoay nhẹ trước khi rơi xuống mặt gạch lát ẩm sương.
Từ phòng thu tầng ba, tiếng piano vang ra từng nốt rõ ràng, vừa buồn vừa dịu — tiếng đàn ấy, Hùng chỉ cần nghe là biết ngay của ai.
Cậu khẽ cười, tay ôm laptop, bước nhanh lên cầu thang.
Khi mở cửa, ánh sáng ùa vào, và anh Dương đang ngồi đó — áo sơ mi trắng xắn tay, tóc hơi rối, đôi mắt nhìn vào phím đàn như thể đang nghe chính trái tim mình.
Lê Quang Hùng
Anh vẫn đến sớm như mọi khi nhỉ?
Trần Đăng Dương
Anh sợ nếu đến trễ,em sẽ phải chờ//Ngẩng đầu,khẽ cười//
Câu nói đơn giản mà khiến tim Hùng khẽ rung.
Cậu ngồi xuống, mở máy, chuẩn bị cho buổi thu âm hôm nay. Nhưng ngay lúc đó, cửa bật mở — ba người bước vào, mang theo không khí ồn ào đặc trưng của nhóm bạn thân Dương.
Hiếu, dáng cao, tóc bồng bềnh, đeo tai nghe quanh cổ, luôn cười toe
Trần Minh Hiếu
Ơ kìa, nhạc trưởng nhà ta với nhà biên kịch riêng đang hẹn hò công khai à?
Nguyễn Quang Anh
Đừng trêu, Hiếu. Nhưng công nhận, nhìn hai người ngồi cạnh nhau… đúng kiểu poster phim tình cảm đấy.//Tiến tới cạnh Hiếu//
Nguyễn Thái Sơn
//Lười biếng,khoanh tay đứng tựa cửa//Tụi bây im coi. Để thằng Dương tập trung, lỡ nó viết nhầm nốt vì ‘cảm xúc riêng tư’ thì sao?
Lê Quang Hùng
//Quay lại//Thái Sơn..?
Nguyễn Thái Sơn
//Thấy ánh mắt Hùng,khẽ nháy mắt//
Dương chỉ cười, không nói gì. Anh khẽ xoay người lại, mắt nhìn Hùng một thoáng.
Ánh nhìn ấy vừa bình thản, vừa ẩn điều gì khó đoán.
Trần Đăng Dương
Bọn mày ồn quá. Tao đang thử phần nhạc cuối, Hùng cần thu lại.
Trần Minh Hiếu
Dạ dạ, tụi tao im được chưa//Mắt vẫn liếc liếc//
Âm thanh vang lên.
Lần này không chỉ là buồn – mà có cả chút mạnh mẽ, như thể Dương đang cố bước qua điều gì.
Hùng ngồi đối diện, nhìn những ngón tay anh lướt trên phím đàn, lòng rối tung.
Lê Quang Hùng
Anh Dương… đoạn này hình như nhanh hơn hôm qua.
Trần Đăng Dương
Ừ. Vì anh vừa nhận ra, đôi khi phải để nỗi buồn trôi nhanh hơn, nếu không sẽ mắc kẹt mãi.
Hùng lặng đi.
Cậu không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ấn nút record. Trong tiếng đàn, có thứ gì đó rất thật – một nỗi cô đơn mềm mại, lặng lẽ nhưng khiến người khác không rời nổi.
Khi buổi tập kết thúc, Hiếu huých vai Dương
Trần Minh Hiếu
Này,tối nay bọn tao định đi ăn lẩu đấy.Dẫn Hùng theo đi
Trần Đăng Dương
Nếu em ấy không bận?
Lê Quang Hùng
À,dạ..đi cũng được ạ
Quán lẩu tối đó ấm cúng, ánh đèn vàng hắt lên từng khuôn mặt.
Hiếu nói nhiều, Quang Anh hay đùa, Thái Sơn chỉ cười khẽ. Nhưng giữa những tiếng cười, Hùng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của Dương – dịu dàng, đôi khi như đang giấu điều gì.
Nguyễn Quang Anh
Dương này, sao tao thấy mày khác hẳn khi có Hùng nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
Ừ, trước đây mày toàn im lặng, giờ nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.
Trần Minh Hiếu
Yêu vào nó thế
Mọi người ồ lên, còn Hùng đỏ mặt, cúi gằm.
Cậu nghe tim mình đập nhanh đến mức tưởng ai cũng nhận ra.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play