Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tư Thiếu: Xin Tiết Chế

Chương 1: Tai nạn bất ngờ

Trên đoạn đường cao tốc, một chiếc xe hơi màu trắng BWM đang lao nhanh trên đường.

Lâm Ngọc Kỳ vừa từ buổi tiệc sinh nhật của mình, tổ chức gần ở nhà hàng biển trở về. Cô cũng uống vài ly dù biết uống rượu thì không nên lái xe nhưng vị hôn phu của cô bỏ về trước. Cô đành phải một mình lái xe trở về, dù sao đoạn đường này rất ít xe.

Vừa lúc điện thoại rung lên, Lâm Ngọc Kỳ chưa kịp ấn nghe thì rầm một tiếng. Đầu cô choáng váng, mơ mơ hồ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó hoàn toàn mất ý thức.

[...]

Bệnh viện Giang Đô.

Mắt cô nặng nề khẽ mở ra, cô có thể ngửi thấy được mùi thuốc sát trùng nồng đậm còn có rất nhiều người.

"Nếu Lâm tiểu thư đã tỉnh, mời cô về đồn một chuyến để phối hợp điều tra."

Một viên cảnh sát tiến lên nói.

Điều tra, đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại bắt cô đến đồn cảnh sát. Lâm Ngọc Kỳ mờ mịt không hiểu được.

   

"Ba, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại ở đây, tại sao con phải vào đồn cảnh sát?"

Lâm Ngọc Kỳ kích động muốn ngồi dậy nhưng chẳng còn sức.

"Xin lỗi con Ngọc Kỳ, ba..."

Lâm Khắc Việt bất lực quay lưng lại.

"Ba! Ba đã xảy ra chuyện gì. Tại sao không ai nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Ngọc Kỳ thét lên muốn nói thêm nhưng không nói được nữa.

Cứ như vậy mà cô bị tuyên án năm năm tù vì sự cố đó. Chẳng một người đến thăm, cũng chẳng ai hỏi hang.

Lâm Ngọc Kỳ khổ sở trong tù, từ một thiên kim tiểu thư giờ lại gầy gò, ốm yếu. Sống ở nơi này không dễ dàng gì, nếu muốn yên phận phải làm theo yêu cầu người mạnh hơn.

  

Đã hơn sáu tháng, vậy mà ba cô còn vị hôn phu điều không ai có mặt. Lâm Ngọc Kỳ nhìn lên trần nhà giam cười giễu cợt chính mình.

"Hoá ra tình thân đều như vậy."

"Lâm Ngọc Kỳ, có người đến thăm."

Giọng nữ quản giáo quát lên.

Lâm Ngọc Kỳ máy móc đi theo, cô rất muốn biết ai đến thăm cô. Đã rất lâu rồi, cô chưa gặp ai cả. Họ có nhớ cô không, Lâm Ngọc Kỳ nghĩ.

Khi gặp người trước cô hơi sững sờ, là Cao Thắng hôn phu của cô.

"Ngọc Kỳ, em vẫn khỏe chứ?"

Cao Thắng ngồi đối diện cô thản nhiên.

"Em vẫn khoẻ, sao hôm nay lại đến thăm em?"

Lâm Ngọc Kỳ hỏi như có vẻ giễu cợt.

"Em cũng biết, gia đình anh là danh môn không thể liên quan kiện tụng với lại..." 

Cao Thắng hơi khựng lại cũng không biết nên nói thế nào để cho Lâm Ngọc Kỳ hiểu được thiệt hơn trong chuyện này.

"Lại càng không chấp nhận con dâu tương lai từng ở tù. Cao Thắng tôi nói cho anh biết loại người như anh tôi cũng không cần. Là tôi tự từ hôn trước. Tạm biệt không hẹn gặp lại."

Lâm Ngọc Kỳ nói xong tiêu soái rời đi.

Cao Thắng nhìn cô khuất dần sao cánh cửa phòng giam đứng dậy. Anh ta không nghĩ tới, Lâm Ngọc Kỳ lại nói ra những lời như vậy. Dù ở trong tù vẫn rất kiêu căng. Cũng tốt, con đường tương sẽ không bị kéo lại phía sau.

Lâm Ngọc Kỳ ngồi cuộn mình nơi gốc tường, chôn đầu trong gối. Tâm cô thật sự đã nguội lạnh rồi.

[...]

Lặng lẽ cứ như thế trôi qua, đã hơn một năm rồi. Lâm Ngọc Kỳ nhìn vết thương mới cũ trên người mình nhìn về phía cửa sổ. Ánh trăng đêm nay thật sáng và tròn biết mấy.

Nếu như cô có thể ra ngoài cô sẽ an phận mà sống hết phần đời còn lại, hơn sống trong cảnh này. Lâm Ngọc Kỳ nghĩ đến ngẩn người.

Trời vừa sáng.

"Lâm Ngọc Kỳ, cô thu dọn đồ đạc đi. Tư thiếu đã bãi nại cho cô. Cô thật sự may mắn đấy."

Nữ quản giáo nhíu mày bất mãn.

Thả, cô thật sự được thả sao. Ông trời nghe lời khẩn cầu của cô rồi đúng không. Lâm Ngọc Kỳ nghĩ đến thất thần thầm nghĩ.

"Vui đến điên rồi sao, thu dọn đi."

Nữ quản giáo nói xong rời đi.

Tư thiếu là ai, mà họ này nghe rất quen dường như mình đã nghe ở đâu. Chẳng lẽ là... Lâm Ngọc Kỳ không tin tưởng lắm với suy nghĩ của mình. Chắc không phải đâu nhỉ. Tuy nhiên, giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này. Giờ ra ngoài trước đã.

[...]

Lâm Ngọc Kỳ bước ra khỏi cổng nhà giam. Nhìn ánh nắng ấm áp, không khí mát mẻ làm cô thật sự rất muốn khóc. Cô thật sự ra ngoài rồi.

Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng trước mặt cô.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, da hơi ngâm đeo kính râm nhìn có vẻ đáng sợ.

"Lâm tiểu thư mời!"

Phùng Kính Bang cung kính bày ra tư thế mời.

Anh ta là vệ sĩ, kim tài xế bên cạnh Tư Viễn Hàn.

"Tôi có thể từ chối không?"

Lâm Ngọc Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác.

"Lâm tiểu thư mời!" Phùng Kính Bang không biểu cảm gì lặp lại.

Lâm Ngọc Kỳ thở dài đi theo. Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ. Người nhà không đến thì thôi đi dù sao cô cũng quen rồi. Còn đây là tình huống gì đây. Cô chán nản nghĩ. Chẳng lẽ vừa ra tù lại đi tông.

  

Anh ta mở cửa xe ra.

Lâm Ngọc Kỳ ngồi vào.

"Tôi với anh không quên biết, tại sao anh lại biết tôi ra tù. Còn nữa, anh muốn đưa tôi đi đâu." Lâm Ngọc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.

Phùng Kính Bang không biểu hiện ra ngoài tiếp tục lái xe.

"Được, xem như tôi chưa hỏi gì."

Lâm Ngọc Kỳ mệt mỏi, nhắm hờ đôi mắt. Đến đâu thì đến vậy.

Rất nhanh, xe dừng trước một ngôi biệt thự rộng lớn. Lâm Ngọc Kỳ chớp chớp mắt, nơi này rất đẹp, lại yên tĩnh còn thoang thoảng một mùi thơm nhè nhẹ rất dễ chịu.

"Lâm tiểu thư mời!" Phùng Kính Bang mở cửa xe ra.

Cô bước theo sau anh ta vào trong, dưới vòm cây anh đào lớn một chàng trai đang ngồi trên chiếc xe lăn, bên cạnh là khung vẽ. Quả thật cảnh tượng này rất đẹp mắt. Dù chỉ là bóng lưng hay góc nghiêng bên sườn mặt, cô cũng có thể đoán người đó rất đẹp nha.

"Tư thiếu, Lâm tiểu thư đến rồi."

Phùng Kính Bang cung kính.

"Ừm!"

Tư Viễn Hàn thờ ơ đáp cũng không quay lại.

Lúc này, Lâm Ngọc Kỳ đi từng bước nhẹ nhàng đến. Cô muốn biết anh ta vẽ gì, cô hơi tò mò. Nhưng mà cái cô tò mò hơn vẫn là gương mặt sắc sảo hơn cả tranh này.

Phùng Kính Bang vừa định ngăn lại . Tư Viễn Hàn ra hiệu. Anh ta khó hiểu lui ra ngoài. Để lại chỉ có hai người.

  

[...]

  

Chương 2: Không có quyền lựa chọn

Sau một lúc yên lặng.

Lâm Ngọc Kỳ sắp ngột ngạc đến chết rồi mới nghe anh lên tiếng.

"Lâm tiểu thư, thật ngại khi mời cô đến đây một chuyến."

Tư Viễn Hàn trầm thấp lên tiếng vẫn là điệu bộ thờ ơ. Tay vẫn cầm cọ vẽ không nhìn lại.

Lâm Ngọc Kỳ thoáng thả lỏng, giọng nói này nghe rất êm tai nha. Tuy nhiên, cũng không thể làm mình mất thể diện được.

"Anh, biết tôi sao? Tôi chưa từng gặp anh. Anh bắt tôi đến đây làm gì?"

"Bắt? Lâm tiểu thư có hiểu lầm gì ở đây." Tư Viễn Hàn nhàn nhạt trả lời.

Lâm Ngọc Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, tay khẽ rung lên. Cô có cảm giác người này không như vẻ bề ngoài, làm người khác bị áp bức đến thở cũng không thông. Cô bất giác lùi lại một bước.

"Lâm tiểu thư, không cần nghĩ nhiều. Đơn giản, tôi chỉ không muốn một cô gái nhỏ như cô phải sống trong nơi tâm tối, chịu khổ như vậy." Tư Viễn Hàn đặt cọ vẽ trong tay xuống, quay xe lại nhìn cô.

Lâm Ngọc Kỳ hơi sững sờ, sườn mặt đã đẹp rồi giờ nhìn như vậy ai mà chịu nổi đây. Quá đẹp, đẹp đến mức nghịch thiên luôn rồi.

Tư Viễn Hàn, vẫn là bộ dáng ôn nhu như vậy cũng không làm phiền cô. Anh đẩy xe lăn về phía trước.

"Khụ! Khụ!" Lâm Ngọc Kỳ ho hai tiếng để bớt xấu hổ theo anh về phía trước. Tự nói mình. Nhìn người khác chằm chằm như vậy thật là mất mặt.

Bên bờ hồ có chiếc bàn nhỏ, Tư Viễn Hàn tỏ ý bảo cô ngồi xuống.

Lâm Ngọc Kỳ nhíu mày vẫn ngồi xuống.Thật ra, người này là có ý gì. Cô nghĩ trong lòng.

Thấy dáng vẻ thản nhiên của anh cô không nhịn được.

"Thật ra anh muốn gì, tại sao lại đưa tôi đến đây?" Lâm Ngọc Kỳ khó hiểu hỏi lại lần nữa. Muốn nói gì cứ nói đi để người khác phải đoán mãi vui lắm sao.

"Lâm tiểu thư, biết tại sao mình lại được thả ra đúng không." Tư Viễn Hàn tay rót ly trà ấm đẩy đến trước cô.

"Là... Tư..."  Lâm Ngọc Kỳ sửng sốt nhìn người trước mặt.

"Hiểu ra vấn đề cũng không ngốc." Tư Viễn Hàn cười như không cười. Thông thả uống một ngụm trà nhỏ, tay vân vê miệng ly nhưng không nói hết.

"Anh... là... người, thật sự..." Lâm Ngọc Kỳ nói năng lộn xộn. Chẳng lẽ năm đó, nên anh ta mới thành như vậy muốn trả thù mình sao, cô nghĩ.

"Không như tiểu thư nghĩ. Tôi chỉ muốn đòi lại một ít lợi nhuận thôi." Tư Viễn Hàn rất tự nhiên, ngước mắt lên nhìn cô.

"Tôi, lợi nhuận gì chứ." Lâm Ngọc Kỳ nghẹn lời. Trên người cô có cái gì đáng giá đâu để bồi thường.

Không biết anh đã đẩy xe đến bên cô từ lúc nào. Tay anh nâng cằm cô lên đối diện với anh đôi mắt sâu thẳm, khiến người khác không thể thoát được. Bàn tay anh rất lạnh.

"Lâm tiểu thư, tôi sẽ cho cô hai sự lựa chọn. Tiếp tục ba năm trong ngục giam chịu sự giày vò, hoặc ở cạnh tôi." Tư Viễn Hàn cười như không cười nói.

Tay anh rời khỏi chiếc cằm của cô sờ lên vết thương trên gò má vẫn còn vết xanh tím mờ nhạt.

Lâm Ngọc Kỳ khẽ rung lên.

"Lâm tiểu thư có thể từ từ suy nghĩ. Lâm tiểu thư là người thông minh, không cần tôi phải giải thích thiệt hơn. Tôi sẽ bảo Phùng ca đưa cô trở về." Tư Viễn Hàn thu tay lại thản nhiên đẩy xe rời đi.

Lâm Ngọc Kỳ nhìn theo bóng lưng anh mím môi.

[...]

***

Cô không muốn trở lại nơi đó, nếu có thể an an phận phận mà sống là tốt nhất. Cô nghĩ.

Phùng Kính Bang dừng xe gần nhà của họ Lâm thì rời đi.

Lâm Ngọc Kỳ nhìn theo chiếc xe hồi lâu, khi ở trong xe cô đã hỏi anh ta rất nhiều về Tư Viễn Hàn nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng. Cô thở dài bước vào nhà họ Lâm.

"Tiểu, tiểu thư sao cô về được? Không phải... Ông chủ, tiểu thư trở về rồi." Quản gia kích động chạy vào.

Lâm Ngọc Kỳ hoài nghi, bước vào trong.

"Ngọc Kỳ! Không phải còn hơn ba năm nữa hay sao, tại sao?" Lâm Khắc Việt kinh ngạc hỏi.

"Ba, chẳng lẽ không muốn con trở về." Lâm Ngọc Kỳ cắt ngang lời ông nói. Đây là ba cô đó sao, tại sao hơn một năm nay ông chưa từng đến thăm cô. Đó là suy nghĩ của mình. Nhưng cô không nói ra. Phản ứng của họ cô rất muốn xem cho mở mang tầm mắt.

Một giọng nói nũng nịu từ cầu thang bước xuống. Hoá ra sự thật chính là như vậy, Lâm Ngọc Kỳ cười lạnh trong lòng khinh bỉ. Càng khinh bỉ hơn là người đi bên cạnh Lâm Ngọc Như, Cao Thắng từng là vị hôn phu của cô. Giờ lại ôm ấp cô em gái cùng cha khác mẹ này.

"Ba, mới sáng sớm ai lại đến đây..." Lâm Ngọc Như hơi khựng lại nhìn người trước mặt.

Cao Thắng cũng ngẩn ra khi nhìn thấy Lâm Ngọc Kỳ.

"Sao, thấy tôi trở về nên không chào đón." Lâm Ngọc Kỳ khoanh tay trước ngực cười lạnh.

"Không phải, chị em rất vui. Tại cả nhà quá vui mừng. Chào mừng chị trở về." Lâm Ngọc Như cười nói đi đến muốn ôm cô.

Lâm Ngọc Kỳ tránh ra làm cô ta mất thăng bằng ngã nhoài về phía trước. Cao Thắng vội vã ôm lấy cô ta nhìn Lâm Ngọc Kỳ nhíu mày.

"Cô như vậy là sao, Ngọc Như chỉ muốn chào đón cô." Cao Thắng quát lên.

"Con như vậy thật không biết tốt xấu, hơn một năm nay cũng không học được sao." Lâm Khắc Việt bất mãn.

"Phải, tôi vẫn vậy đấy thì sao. Một nhà các người quả thật rất yêu thương nhau chỉ có tôi là dư thừa. Nếu đã vậy, tôi cũng không muốn ở lại đây nữa." Lâm Ngọc Kỳ lạnh giọng nói.

"Con nghĩ, bây giờ con có thể đi đâu. Ai dám chứa chấp con, nhà họ Tư sẽ để yên cho con sao." Lâm Khắc Việt rõ ràng thay đổi sắc mặt.

"Vậy thì cứ chóng mắt to lên xem tôi sống thế nào." Lâm Ngọc Kỳ cao ngạo rời đi.

Lâm Ngọc Kỳ suy nghĩ hơi phức tạp, tại sao lại như vậy ba cô vì một đứa con riêng ruồng bỏ cô. Cô cũng không buồn bã như cô nghĩ chắc có lẽ hơn một năm này thật sự tâm mình đã nguội lạnh.

Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng trước mặt cô. Cửa kính từ từ hạ xuống.

Lâm Ngọc Kỳ sửng sốt khi cửa kính xe hạ xuống.

"Lâm tiểu thư, mời." Tư Viễn Hàn ôn nhu nói nhìn thoáng qua.

Phùng Kính Bang mở cửa cho cô.

Lâm Ngọc Kỳ ngồi vào cạnh anh.

"Quyết định của Lâm tiểu thư đã có." Tư Viễn Hàn thản nhiên như biết trước được kết quả.

"Anh thật không tầm thường. Tôi cũng không có lựa chọn."

Lâm Ngọc Kỳ nhún vai tỏ vẻ tùy ý.

[...]

Chương 3: Tôi sẽ chăm sóc anh

Sau khi xe lăn bánh, cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng không ai lên tiếng.

Phùng Kính Bang phía trước lái xe nghi hoặc nhìn vào trong kính chiếu hậu.

"..." Phùng Kính Bang. Có cái gì đó sai sai lại không biết là ở đâu.

Tuy vẻ ngoài bình yên.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Lâm Ngọc Kỳ nhịn không được nữa đành mở lời trước.

Đường này, cô không biết. Chẳng lẽ, muốn giết người à.

"Tôi nói trước. Anh chỉ đưa hai sự lựa chọn thôi. Không có cái thứ ba."

Tư Viễn Hàn thích thú cong khoé môi.

"Giờ thêm cũng không muộn."

"Không, tôi chọn rồi. Tuyệt không đổi ý định đâu."

Lâm Ngọc Kỳ khẳng định lựa chọn của mình.

"Ồ!"

"..." Lâm Ngọc Kỳ. Là ý gì đây đại ca. Hít sâu một hơi, cô nở nụ cười hỏi lại.

"Tư thiếu! Giờ có thể nói chúng ta đi đâu được không?"

"Sẽ biết ngay thôi. Không vội."

Lâm Ngọc Kỳ nghiến răng nghiến lợi. Được, không nói thì không nói đi.

[...]

Nghĩa trang M.

Xe dừng lại.

Lâm Ngọc Kỳ nghi hoặc, đưa mình đến nghĩa trang làm gì chứ.

Phùng Kính Ban đẩy anh vào trong.

Lâm Ngọc Kỳ bước theo phía sau.

Đi một đoạn, cô thấy anh dừng lại trước hai ngôi mộ.

Cô cũng tò mò xem người nằm dưới là ai.

Phùng Kính Ban rất biết đều nên đã lui ra ngoài trước.

Lâm Ngọc Kỳ tiến lên một bước, đứng cạnh anh.

"Đây là..."

"Ba mẹ tôi."

Lâm Ngọc Kỳ khẽ nhìn sang Tư Viễn Hàn. Cô không biết nhiều về nhà họ Tư. Càng không biết gì về Tư Viễn Hàn.

"Bác trai, bác gái. Hai người cứ yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc anh ấy thay hai người."

Lời vừa nói ra cô muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi. Chắc là bị quỷ ám rồi.

[...]

Rời khỏi nghĩa trang.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

"Giờ chúng ta đi đâu?"

Lâm Ngọc Kỳ nhìn ra cửa sổ.

"Tất nhiên là nơi thuộc về chúng ta." Anh không mặn không nhạt trả lời cũng không nhìn lên.

Tay anh vẫn thao tác nhịp nhàng trên laptop.

"..." Lâm Ngọc Kỳ. Chúng ta cái gì, thân lắm à. Tuy nhiên, lời này không nên nói lúc này.

"Tôi không hiểu ý anh?"

"Vậy sao? Không vội từ từ Lâm tiểu thư sẽ hiểu."

Anh cười như không cười đáp.

"..." Lâm Ngọc Kỳ.

Cô hít một hơi dài, lại nhìn xuống chân anh. Được, không giận, không được giận.

Một người đàn ông ưu tú như vậy cũng bởi vì cô mà trở nên tàn phế. Phải nhịn.

"Nếu như anh không ghét bỏ, tôi sẽ chăm sóc cho anh."

Hít sâu một hơi, cô ngước mặt lên nhìn anh, trong ánh mắt là sự áy náy chờ đợi xem phản ứng của anh thế nào. Vừa rồi, ở nghĩa trang anh cũng không nói gì.

"Được!"

Anh sảng khoái đáp.

Chỉ một từ không hơn không kém.

"..." Phùng Kính Bang nghe cuộc đối thoại này của hai người như đang nói chuyện phiếm hơn là hôn nhân đại sự.

Lại là ấn định cho một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

"Hai thái cực như vậy khi sống chung sẽ thế nào đây?"

Anh ta miên man suy nghĩ.

Xe rất nhanh về đến L.A.N

[...]

Biệt thự cao cấp bật nhất ở thành phố Z.

Xe dừng lại trước cổng lớn.

Sau khi giúp anh ngồi lên xe lăn.

"Để tôi!"

Cô đặt tay lên phía sau xe lăn.

"Việc như vậy không cần Lâm tiểu thư ra tay."

Anh sắc mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Khi cô nghe câu này thì hơi khựng lại.

"Không phải đã nói tôi sẽ chăm sóc cho anh sao?" Cô rất nhanh ổn định lại cảm xúc đi đến phía trước nhìn anh.

"Lâm tiểu thư, tôi cũng không vô dụng đến mức đó."

Anh nhàn nhạt lên tiếng.

Phùng Kính Bang như hiểu ý đi đến đẩy xe cho anh.

"Lâm tiểu thư, cứ để tôi làm đi."

Cô nhìn theo có hơi phức tạp lẫn khó hiểu.

"Anh ta như vậy là ý gì. Lúc trên xe không phải anh ta nói được. Vậy là sao?"

Mặc kệ vậy. Dù sao, cô cũng không có quyền lựa chọn khác.

Vào trong nhà cả căn nhà trống rỗng chỉ duy nhất bộ bàn trà nhỏ cùng  những chiếc ghế da.

Nội thất ít đến đáng thương. Tư thiếu anh nghèo đến mức này rồi à. Trong lòng cô nghĩ. Nhưng vừa nhìn quay lại.

Còn có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông khá trẻ tuổi.

Xém chút nữa làm cô giật cả mình. Tư thiếu này, não cũng hỏng rồi sao.

"Làm phiền rồi." Anh khách sáo lên tiếng.

"Không có gì. Chúng tôi được làm việc cho Tư thiếu là vinh dự lớn."

Người phụ nữ lên tiếng.

"Tư thiếu, tất cả đã chuẩn bị theo ý của ngài. Ngài xem lại."

Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy đi đến.

"Làm phiền."

Lâm Ngọc Kỳ ngây ngốc nhìn. Cô không hiểu họ đang nói cái gì.

"Lâm tiểu thư, kí vào đi."

Cô vừa nghe anh gọi mới phản ứng nhìn sang anh nghi hoặc.

"Kí... kí cái gì?"

Cô vội hỏi.

Rất nhiều câu hỏi lẫn quẫn trong đầu cô. Chẳng lẽ, đi một đoạn đường anh ta lại đổi ý rồi.

Cô rất sợ phải về nơi tâm tối đó.

Anh cũng nâng mắt lên nhìn cô, trong mắt là ý cười.

"..." Lâm Ngọc Kỳ nuốt nước bọt. Thật sự nụ cười này là đang câu dẫn người khác phạm tội mà. Yêu nghiệt đội lớp người là đây.

"..." Mọi người nghi hoặc nhìn hai người.

"Là gì?"

Cô vội quay sang nơi khác hỏi lại, ngay cả nhìn thẳng cũng thấy áp lực.

"Lãnh chứng."

Anh thản nhiên trả lời.

"Hả?"

Cô nghe câu này thì ngớ ngẩng, load không kịp.

"Lời chứng minh tốt nhất. Ký vào đi." Anh trầm thấp lên tiếng cũng không nhìn cô. Anh đặt bút ký vào.

Cô nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh.

Ma xui quỹ khiến cô cũng đặt bút.

[...]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play