Chiếc xe hơi màu đen bỗng chốc dừng ngay trước ngôi biệt thự sang trọng, hào nhoáng. Phút chốc, cánh cửa xe được người ngồi trong đẩy mạnh ra. Đôi chân thon dài trong chiếc hài cao gót có phần trầy xước cùng chiếc đầm cưới màu trắng đơn giản, nhẹ nhàng bước xuống xe.
Khuôn mặt thiếu nữ khá đượm buồn, ẩn sau tấm khăn voan phủ trên đầu. Cô vẫn không tin hôm nay chính là ngày cưới của mình. Phía bên nhà trai chẳng hề bày trí hoa đèn như bao lễ cưới khác. Rõ ràng, đối phương chẳng hề coi trọng cuộc hôn nhân này.
Nàng dâu này tên là Bối Vĩnh Nghi. Gia đình cô vì rơi vào hoàn cảnh khốn cùng đến mức công ty duy nhất sắp sửa phá sản vì bước đi sai lầm của cha mình. Không còn cách nào khác, cô miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này chỉ vì phía đối phương ra thoả thuận sẽ giúp Bối gia vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhẹ nhàng kéo chiếc va li bước vào sảnh lớn mà không có bất kì sự giúp đỡ nào, khoé môi Bối Vĩnh Nghi chỉ biết nở nụ cười nhạt. Dù sao, cô cũng đã quá quen trước ánh mắt phán xét từ những người khác.
- “Đúng là thiên kim hết thời, chẳng hiểu tại sao anh Kiêu lại đồng ý cưới cô làm vợ chứ. Anh ấy xứng đáng với người con gái hoàn mỹ giống như tôi, không phải cô.”
Lưu Giai Hảo, một thiên kim cũng như người bạn thời thơ ấu vốn có tình cảm với Giản Bác Kiêu. Thế nhưng, từ trước đến nay, anh vẫn luôn xem cô như một người em gái trong nhà, không hề nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái vượt qua giới hạn. Chính vì lẽ đó, chuyện Lưu Giai Hảo thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Giản là chuyện bình thường.
- “Xứng đáng thì đã sao? Cuối cùng thì, người trở thành vợ của Giản Bác Kiêu chính là tôi, không phải cô.”
Bối Vĩnh Nghi vẻ mặt điềm nhiên, ẩn sau tấm khăn che mặt mà thẳng thừng đáp trả, khiến những người gia nhân gần đó nghe thấy bèn lấy tay che miệng cười khúc khích. Vị thiếu phu nhân này xem ra cũng mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài đấy chứ.
- “Bối Vĩnh Nghi, cô đừng có mà đắc ý. Sớm muộn gì, anh Kiêu cũng sẽ ly hôn với cô mà thôi. Tất cả những gì anh ấy làm, đều là vì mong muốn Lục Gia Huy sớm ngày bình phục trở lại.”
Lưu Giai Hảo nghiến răng cảnh cáo. Liền sau đó, cô ta hậm hực, dõng dạc tiến ra phía cổng, bước lên xe quay trở về nhà của mình mà không quên trừng mắt nhìn về phía Bối Vĩnh Nghi diện trên người bộ váy cưới đơn giản, nhếch môi cười khẩy.
Lạch…cạch…
Tiếng giày tây bỗng chốc vang lên ngày càng rõ, khiến hành động kéo vali tiếng dần vào trong nhà của Bối Vĩnh Nghi bỗng chốc dừng lại ngay khi nhìn thấy dáng người cao ráo trong bộ vest đen của chú rễ đang đứng trên lầu cao, trầm ngâm nhìn xuống, âm thầm quan sát cô.
- “Chào mừng đến với nhà họ Giản. Có lẽ, đã khiến cô thất vọng, khi chỉ cho người lái xe đón cô về đây. Giản Bác Kiêu tôi là người không thích khoe khoang. Đặc biệt là chuyện kết hôn.”
Miệng anh nói là vậy, nhưng thâm tâm Bối Vĩnh Nghi vốn hiểu rõ ẩn ý khinh thường mà anh dành cho mình. Tuy nhiên, cô không mấy để tâm đến những lời này mà gỏn gọn cất tiếng đáp:
- “Không sao. Dù gì thì cuộc hôn nhân giữa chúng ta cũng chỉ là tạm bợ. Để cho nhiều người biết thì cũng không tốt cho cả anh và tôi.”
Nghe những lời này khiến Giản Bác Kiêu có chút bất ngờ. Ngay lập tức, anh khẽ cong môi, nhìn cô cười khẩy. Sau đó chậm rãi, dõng dạc bước xuống lầu, đi thẳng về phía cô, lạnh giọng nói:
- “Tôi cũng không biết con người cô tốt đẹp ra sao mà Gia Huy không ngừng nài nỉ, nhờ tôi thay em ấy chăm sóc cho cô. Rõ ràng, bàn về nhan sắc, cô thậm chí còn không bằng một nữ hầu ở nơi đây.”
Trước những lời phán xét đầy phiến diện mà đối phương dành cho ngoại hình của mình trong khi anh chỉ nhìn sơ gương mặt của cô qua lớp khăn voan mỏng. Ngay lập tức, Bối Vĩnh Nghi nhanh chóng vén chiếc khăn che đầu ra khỏi, rồi trừng trừng mắt nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đứng đối diện. Đôi mắt Giản Bác Kiêu phút chốc sa vào ngũ quan sắc sảo trước mặt của cô vợ mới cưới này, mà vô thức giật mình, lùi người ra sau, nhịp đập nơi lồng ngực nhất thời hỗn loạn theo.
Bờ môi nhỏ khẽ run nhẹ và ánh mắt đầy ủy khuất của Bối Vĩnh Nghi nhìn thẳng vào, khiến thâm tâm Giản Bác Kiêu bất giác cảm thấy như thể bản thân phạm phải tội tày trời. Anh bỗng chốc trở nên im lặng, rồi xoay người lẳng lặng bước trở lên lầu, lạnh lùng nói vọng lại:
- “Đồ đạc cô cứ để lại đó. Chốc lát nữa sẽ có người mang lên. Còn cô, theo tôi lên lầu xem phòng của mình đi.”
...NHẤN LIKE, ỦNG HỘ BỘ TRUYỆN NÀY NHÉ! CẢM ƠN...
Cánh cửa căn phòng mở ra, Giản Bác Kiêu khẽ nhướng nhẹ mày, nhìn người theo sau mình mà lạnh lùng lên tiếng nói:
- "Trước đây, nơi này là phòng dành cho khách ở lại. Tuy nhiên, tôi đã cho người bày trí vài món đồ cần thiết cho cô rồi. Cô cứ an tâm mà ở lại đây. Khi nào cần gì, cứ đi sang phòng đối diện tìm tôi."
Giản Bác Kiêu vừa nói dứt câu thì đối phương bỗng nở nụ cười nhạt cũng đủ làm anh điêu đứng, nhưng cố tỏ ra lạnh nhạt. Bối Vĩnh Nghi cất giọng ngọt ngào, lịch sự đáp:
- "Cảm ơn anh. Chỉ cần có một nơi để ngủ, đối với tôi đã tốt lắm rồi."
Nghe những lời này khiến Giản Bác Kiêu có chút khó hiểu. Dù sao thì, xuất thân của cô cũng từng là một thiên kim giàu có. Chẳng biết cô đã trải qua những gì mà lại thốt ra những lời này. Nhưng anh không bận tâm. Dù sao thì, chuyện của cô cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Thoáng chốc, bóng lưng người đàn ông lặng lẽ bước trở ra ngoài. Ngay khi Giản Bác Kiêu khuất dạng, Bối Vĩnh Nghi phút chốc ngồi phịch lên giường, thở phào một hơi. Cô mạnh tay vứt bỏ chiếc khăn voan vướng đầu sang một bên, mà nằm ngả ra giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà được điêu khắc tinh tế.
- "Bối Vĩnh Nghi, mày đã chịu đựng lời miệt thị từ khi còn nhỏ. Chỉ bấy nhiêu đây, chẳng thể làm mày nản chí. Cố lên thôi, mình phải giúp cha chiến thắng vụ kiện tụng."
Mang tiếng là thiên kim được nuông chiều. Nhưng thực ra, Bối Vĩnh Nghi chỉ là con vợ lẽ. Cô may mắn được đặt chân vào Bối gia ngay sau khi mẹ ruột cô qua đời. Vì muốn bù đắp sự thiếu thốn gần chục năm, cho nên cô luôn được cha mình yêu thương, cưng chiều. Đi cùng với sự quan tâm ấy đã vô tình gieo rắc hàng loạt sự đố kỵ từ phía người mẹ cả. Bà ta cũng có đứa con gái tên là Bối Tuệ Như với tính cách cao ngạo, lạm quyền. Cô ta lúc nào cũng tìm cách gây sự, tìm cách sai vặt Bối Vĩnh Nghi còn tệ hơn cả gia nhân, giúp việc trong nhà.
Sự trằn trọc, nghĩ ngợi dồn nén suốt thời gian qua khiến Bối Vĩnh Nghi sớm đã kiệt sức. Cô nhắm mắt, ngủ thiếp tự lúc nào không hay. Mãi cho đến khi giật mình tỉnh dậy thì đã thấy trời đã tối. Phía bên ngoài bỗng vang lên giọng nói trầm khàn của một nữ hầu với ngữ điệu vô cùng hờ hợt:
- "Thiếu phu nhân, tôi đã dọn cơm để sẵn. Chỉ còn mỗi mình cô thôi đấy."
Bối Vĩnh Nghi vừa mở cửa ra thì người bên ngoài đã rời khỏi. Cô khẽ thở dài một hơi, rồi cong môi cười nhạt, tự trấn an bản thân:
- "Không sao. Mình sẽ sống thật tốt ở ngôi nhà mới này. Mình nhất định sẽ thích nghi mọi thứ."
Dứt lời, cô dõng dạc bước xuống lầu, hướng thẳng về phía nhà ăn. Thức ăn trên bàn vốn được bày sẵn. Tuy nhiên, vì khá muộn cho nên trông chúng hiện tại cũng không mấy ngon lành. Nhẹ nhàng khoác lên người chiếc tạp dề, Bối Vĩnh Nghi quyết định tự mình xuống bếp, nấu thêm món súp ấm bụng vào ban đêm, từ những gì còn sót lại trong tủ lạnh.
Thoáng chốc, mọi thứ đã hoàn tất. Khóe môi Bối Vĩnh Nghi khẽ nở nụ cười hài lòng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bàn thưởng thức món ăn do chính bản thân làm ra, rồi lại nhớ đến hình ảnh người mẹ quá cố của mình, khóe mắt bỗng chốc đỏ ngầu tự lúc nào không hay.
Vài phút sau, trên lầu vang lên tiếng bước chân. Giản Bác Kiêu hiện tại khoác trên mình bộ đồ ngủ màu xám nhạt. Mái tóc anh hiện đã rối bù cùng chiếc gọng kính đen dày, nhíu mày nhìn người con gái đang ngồi một mình, trông khá cô đơn, bèn cất tiếng nói:
- "Hồi chiều, tôi có bảo người đến phòng gọi cô. Nhưng họ bảo rằng cô đã ngủ, cho nên tôi mới..."
Hóa ra Giản Bác Kiêu đang cảm thấy bản thân có lỗi, đang ra sức giải thích với cô đây mà. Ngay lập tức, khóe môi Bối Vĩnh Nghi chợt cong nhẹ. Cô hướng mắt nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra lúng túng, dõng dạc lên tiếng đáp:
- "Tôi không nghĩ ngợi quá nhiều như anh đã nghĩ đâu. Cảm ơn vì đã chừa lại ít thức ăn cho tôi."
Nghe đến đây, gương mặt Giản Bác Kiêu có chút hài lòng, suýt nữa là mỉm cười. Tuy nhiên, anh nhanh chóng tỏ ra băng lạnh, khẽ ho nhẹ một tiếng, dõng dạc tiến về phía tủ lạnh, lấy ra một chai nước mát, uống cạn một hơi rồi mới trầm giọng nói:
- "Tôi khát nước nên mới xuống đây. Chứ không phải tôi sợ cô bị bỏ đói đâu nhé."
Nói rồi, anh khẽ đảo mắt nhìn nhanh về phía những đĩa thức ăn trên bàn sớm đã sạch bong, thâm tâm khá hài lòng mà lạnh giọng dặn dò:
- "Khi nào ăn xong cô cứ để đó. Sẽ có người dọn dẹp."
Bối Vĩnh Nghi chỉ gật nhẹ đầu. Tuy nhiên, ngay khi đối phương xoay người rời đi cũng là lúc cô quyết định tự mình dọn dẹp. Cô vốn đã xóa bỏ cái danh xưng thiên kim gì đó từ lâu lắm rồi. Mà vốn dĩ, điều đó không hề dành cho cô. Bản thân cô từ trước đến nay, luôn tự mình cố gắng, không hề ngồi không chờ người khác phục vụ.
...NHẤN LIKE, ỦNG HỘ BỘ TRUYỆN NÀY NHÉ! CẢM ƠN...
Bước trở vào phòng, Giản Bác Kiêu nhanh chóng tiến về phía tủ, vội lấy chiếc điện thoại đang không ngừng reo lên. Vẻ mặt anh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Là số từ phía bệnh viện.
- "Có chuyện gì xảy ra với Gia Huy sao?"
Hàng lông mày Giản Bác Kiêu nhíu lại đến mức tưởng chừng sắp dính vào nhau. Mãi cho đến khi phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm khàn, quen thuộc, khiến anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- "Là em, Gia Huy đây."
Lục Gia Huy hiện đang nằm lại bệnh viện tiếp tục theo dõi chuyển biến bệnh tình. Bởi vì tình trạng nhịp tim của cậu dạo gần đây thường xuyên bất ổn mỗi khi thay đổi tâm trạng đột ngột.
- "Em thực sự rất vui khi biết rằng anh kết hôn cùng với Vĩnh Nghi. Cô ấy là một người tốt bụng. Không chỉ xinh đẹp mà rất biết quan tâm đến người khác."
Lục Gia Huy giọng nói thều thào vì liên tục truyền dịch, nhưng vẫn không quên khen ngợi Bối Vĩnh Nghi khiến Giản Bác Kiêu cảm thấy đứa em họ này sớm đã mù quáng, đến mức tung hô một người vốn đề cao lợi ích như cô gái này.
- "A Huy à, Bối Vĩnh Nghi chẳng qua là giả vờ đóng vai thiên thần để được mọi người chú ý mà thôi. Nếu như em ở cạnh người phụ nữ này mỗi ngày, thì em sẽ sớm biết bộ mặt thật của cô ta mà thôi. Chính anh, sẽ âm thầm quan sát từng cử chỉ, hành động bất thường của cô ta. Anh không tin, ngoài những gì đã thỏa thuận, Bối Vĩnh Nghi không hẳn không chú ý đến gia sản nhà họ Giản. Dù sao thì, cô ta hiện tại cũng chỉ là một thiên kim hết thời. Một người từ nhỏ vốn sống trong vỏ bọc của sự giàu sang, có người hầu kẻ hạ, chắc hẳn cô ta sẽ không chấp nhận sự xuống cấp của gia tộc, mà nhanh chóng đi tìm chỗ nương tựa khác, để sung sướng tấm thân nửa đời còn lại."
Lục Gia Huy vốn không để vào tai những lời nhận xét phiến diện từ phía Giản Bác Kiêu. Cậu khẽ ho nhẹ vài tiếng, cố xoa dịu lòng ngực đang không ngừng thở dốc của mình, chậm rãi khẳng định đáp:
- "Anh cứ việc quan sát Vĩnh Nghi. Cũng có khi, anh bắt đầu yêu thầm cô ấy giống như em không chừng, haha."
Nghe đến đây, Giản Bác Kiêu lập tức dõng dạc lên tiếng bác bỏ. Anh đanh giọng đáp trả đối phương ngay lập tức:
- "Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Nếu như em yêu cô ấy nhiều như vậy, thì mau chóng khỏi bệnh rồi tỏ tình với cô ấy đi. Anh không có trách nhiệm trông chừng vợ tương lai của em đâu."
Lục Gia Huy bỗng chốc cười phì, thều thào cất giọng đáp:
- "Thực sự, em cũng rất muốn được như những gì mà anh nói. Nhưng mà, tình hình sức khỏe em bây giờ... cả việc ngồi dậy còn không nổi, em làm sao có đủ khả năng chăm sóc, bảo vệ cho cô ấy chứ. Nhưng anh thì thừa sức. Tuổi thơ Vĩnh Nghi đã chịu quá nhiều thiếu thốn rồi. Cô ấy cần có một bờ vai vững chãi để có thể dựa vào."
Nghe những lời này từ phía người ở đầu dây bên kia khiến Giản Bác Kiêu có chút tò mò, bèn lập tức cất giọng thắc mắc hỏi:
- "Tuổi thơ thiếu thốn gì chứ? Rốt cuộc Bối Vĩnh Nghi đã gặp phải những chuyện gì?"
Cảm thấy người anh này của mình bắt đầu tò mò về những chuyện liên quan đến Bối Vĩnh Nghi, khiến Lục Gia Huy không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
- "Có lẽ, em không nên nói, mà để anh tự tìm hiểu thì sẽ tốt hơn. Anh giữ chặt cô ấy thật kĩ nhé. Bằng không, nếu sau này em khỏi bệnh, em không chắc...sẽ không cướp cô ấy quay trở về bên cạnh mình đâu."
Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng đến hồi kết. Ngay khi ngắt máy, Giản Bác Kiêu lập tức mở cửa bước trở ra ngoài, đứng trên lầu hướng nhìn về phía bàn ăn. Hiện tại, Bối Vĩnh Nghi đang lẳng lặng đứng cạnh bồn nước rửa bát. Cô thậm chí vì sợ gây ra tiếng ồn quá lớn mà rửa chậm từng cái một cách cẩn thận, khiến Giản Bác Kiêu chỉ biết lắc đầu bất lực.
- "Thiệt là."
Sau khi Bối Vĩnh Nghi trở về phòng ngủ. Đến tầm nửa đêm, Giản Bác Kiêu lẳng lặng bước ngược xuống sảnh lớn, ngồi ngả lưng ra sofa mà trầm ngâm nghĩ ngợi. Đôi mắt anh bỗng chốc dừng lại, nhìn chằm chằm về đôi giày cao gót của Bối Vĩnh Nghi lúc này đang được xếp ngay ngắn trên kệ giày mà thuận tay cầm lên quan sát. Đôi giày trông đã cũ, có vài chỗ bị xước. Thế nhưng, anh chẳng hiểu lý do tại sao một thiên kim như cô chí ích cũng không thê thảm đến mức không mua lấy nổi chiếc giày cưới trong ngày trọng đại của mình.
- "Cô ta vốn không coi trọng cuộc hôn nhân này. Mang cả đôi giày cũ trong ngày cưới của mình, rõ ràng là khinh thường mình đây mà."
Hàm răng Giản Bác Kiêu khẽ nghiến. Ngay lập tức, anh thẳng tay vứt mạnh đôi giày cao gót xuống thẳng sàn nhà mà không hay biết rằng bản thân vô tình khiến đế giày bị hỏng.
...NHẤN LIKE, ỦNG HỘ BỘ TRUYỆN NÀY NHÉ! CẢM ƠN...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play