Giữa lòng Nam Thành phồn hoa, tại một nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thủ đô, một lễ cưới xa hoa lộng lẫy đang diễn ra. Quan khách náo nhiệt đến dự, đa số là giới thượng lưu, xung quanh còn có rất nhiều phóng viên và tay săn ảnh trực chờ để phỏng vấn, hay bắt trọn những khoảnh khắc đẹp đẽ của buổi hôn lễ thế kỷ này.
Buổi lễ vẫn đang tiếp diễn đến đoạn cao trào, cô dâu và chú rể sẽ đeo nhẫn vào tay nhau, đánh dấu cả hai đã là của nhau rồi trao cho nhau nụ hôn thật ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng theo quan sát của quan khách mời thì sắc mặt của cô dâu có phần không được vui và thoải mái khi nhìn về phía chú rể, người được coi là bị bệnh thiểu năng từ nhỏ nhưng gia thế giàu có nên chẳng ai dám nói năng gì quá lời.
Cho đến khi người dẫn chương trình bắt đầu đưa mic trên tay lên để nói những lời rất lãng mạn, diễn tả viễn cảnh tiếp theo.
"Và giờ đây cặp đôi uyên ương của chúng ta sẽ đeo vào tay nhau cặp nhẫn cưới thật lấp lánh, ôi nhìn họ thật đẹp đôi và hạnh phúc làm sao."
Khi chiếc nhẫn cưới được chú rể cầm sẵn sàng trên tay chuẩn bị đeo lên tay cô dâu thì đột nhiên người dẫn chương trình cho hôn lễ, bỗng ngã xuống chết ngay tại chỗ khi bị ám sát từ một tay bắn tỉa từ xa nhắm bắn một phát ngay đỉnh đầu mà chết ngay sân khấu. Bầu không khí đang lãng mạn bỗng chở nên náo loạn khi cái chết của người dẫn chương trình xảy ra, nhưng chưa kịp để tất cả nháo nhào lên thì từ đâu những người mặt vest đen, trên tay cầm súng đã xông vào áp chế tất cả.
Tất cả đều trở nên vô cùng sợ hãi, chỉ có cô dâu vẫn bình thản nhìn xuống mọi người đang bị áp chế bởi những người lạ mặt.
Đột nhiên, cánh cửa lớn mở toang ra khiến mọi người lại được một phen giật mình, toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về phía cánh cửa chính. Có thêm rất nhiều người cầm súng ùa vào bao vây tất cả để mở ra một con đường giữa đám đông đi thẳng đến phía sân khấu nơi cô dâu chú rể đang đứng.
Chú rể sợ đến mức chân run lẩy bẩy, ánh mắt hướng về nơi mẹ cậu ta đang ngồi và đã bị khống chế ngồi yên. Từ cửa chính, một dáng người đàn ông đầy uy nghiêm từng bước chân dõng dạc và uy lực sải bước đi vào, vẻ mặt của hắn ta lạnh tanh, ánh mắt toát ra mùi nồng súng, khi hắn vừa đi vào đã đưa mắt nhìn về phía cô dâu rồi phán xét xung quanh, hắn nở một nụ cười đầy khinh bỉ cho cái đám cưới này thay vì là lời chúc phúc, thấy có người muốn phản bác hắn mới mở lời, nhưng giọng lại rất uy lực.
"Tất cả những ai muốn đứng lên phản bác, giết."
Khi nhận ra tất cả đều đã ngồi im trong sự sợ hãi và đầy lo lắng, hắn bước lên phía trước, tiến về phía của cô dâu rồi nhướng nhẹ mày nhìn cô trong chiếc váy cưới không mấy sang trọng như gia thế của cô mà cười nhạt, cô dâu cũng bất lực nhún vai, cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
"Không ngờ nha, anh dám làm vậy thật đó à?"
Hắn không trả lời, chỉ lạnh nhạt lườm chú rể đứng kế bên mà không dám tiến đến khiến hắn càng khinh bỉ hơn, hắn đi đến bế cô dâu của hôn lễ trên tay, dõng dạc bước đi giữa dòng người đang ngỡ ngàng và bàng hoàng khi cô dâu cũng chả có kháng cự mà lại còn rất đắc ý nhìn về phía gia đình mình. Ra đến bên ngoài nhà hàng cô lại phụng phịu nói.
"Nè? Anh không trả lời em hả? Sao anh lại giết luôn người dẫn chương trình rồi? Người ta có làm gì đâu kia chứ."
Hắn cuối xuống nhìn cô đang được mình bế trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt kia có phần dịu xuống mà trả lời.
"...Hạnh phúc, đẹp đôi cái con khỉ mốc."
Người đang ông vừa quậy đám cưới của người ta xong rồi dõng dạc bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra này chính là Hoắc Thiên Hầu, hắn là người có máu mặt trong giới thượng lưu lẫn xã hội đen của giới ngầm, chẳng ai là không biết danh tiếng của hắn, Thiên Hầu nổi tiếng với dáng vẻ máu lạnh, giết người chỉ như giết một con kiến, cũng chính vì sự máu lạnh và uy lực của hắn mà khiến ai cũng phải khiếp sợ khi nghe thấy tên.
Và người mà Hoắc Thiên Hầu đang ôm trong lòng chính Bạch Mộng Nhiên, cô là Đại Tiểu Thư của nhà họ Bạch. Cô cũng được giới thượng lưu biết đến với danh hiệu ngang ngược vì có kẻ mạnh đứng phía sau chiều chuộng, hôm nay họ cuối cùng cũng đã biết người đó là ai. Không ai khác chính là Hoắc Thiên Hầu, người vừa mới cướp cô khỏi cái đám cưới vớ vẩn kia.
Hoắc Thiên Hầu để Bạch Mộng Nhiên lên ghế phụ của xe, chiếc BMW do Hoắc Thiên Hầu lái đã xuất phát và tất cả những chiếc xe màu đen phía sau cũng di chuyển theo khi hắn rút lui để lại hôn lễ không có cô dâu, cùng sự hoảng loạn của những quan khách.
...----------------...
Hello mọi người nha! Đây là tác phẩm mới của tác giả, mang tên " Cô Vợ Nhỏ Của Lão Đại Thật Ngang Ngược." Rất mong nhận được sự quan tâm và ủng hộ của mọi người ạ!
Bạch Mộng Nhiên đã được Hoắc Thiên Hầu đưa về nhà của hắn, một căn biệt thự khang trang hiện ra trước mắt khi cô vừa xuống xe, hắn là người đỡ cô xuống, rồi cũng chính hắn là người đưa ánh mắt dè bỉu nhìn cô trước khi quay sang nói với một nữ giúp việc.
"Đi, chuẩn bị trang phục cho em ấy thay."
Cô được người giúp việc đưa đi thay đồ, bỏ đi chiếc váy cưới không xinh đẹp kia, thay ra một bộ váy thật dịu dàng và thoải mái, Bạch Mộng Nhiên nhẹ nhàng thướt tha trong bộ váy mới vừa thay, cô lon ton đi đến phòng làm việc của Hoắc Thiên Hầu khi biết được hắn đang làm việc ở đó.
Đi đến trước cửa phòng làm việc của hắn, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ vào cửa trước khi mở, nhưng gõ thì cho có gõ, chứ hắn chưa kịp trả lời có cho vào hay không thì Bạch Mộng Nhiên cô cũng đã mở cửa bước vào trong phòng.
Bạch Mộng Nhiên đi đến trước bàn làm việc của Hoắc Thiên Hầu, cô nghịch ngợm đóng đi laptop của hắn lại trong khi hắn còn đang làm việc, trợ lý đang đứng kế bên liền trợn tròn mắt đầy hoảng hốt nhìn cô, nhưng lạ thay Hoắc Thiên Hầu hắn không những không nỗi nóng mà lại còn rất nhẫn nhịn kéo cô ngồi vào lòng rồi cất giọng hỏi.
"Em mệt rồi? Nên đến đây để quậy tôi đó à?....Thôi nào, ngoan, tôi sắp xong rồi."
Giọng hắn trầm ấm khi cất lên, tay hắn cũng nhẹ nhàng vuốt lưng cô như đang dỗ dành, Bạch Mộng Nhiên nhếch nhẹ mép cười khẩy một cái như đang đắc y một chuyện gì đó rồi đưa mắt nhìn thẳng vào hắn, hai đôi mắt chạm khẽ vào nhau trong giây lát trước khi cô mở lời.
"Đêm qua có người còn không trả lời tin nhắn, cữ ngỡ là người đó hôm nay sẽ không dám đến cơ chứ."
Cô nói nhưng ánh mắt chỉ hướng về hắn Hoắc Thiên Hầu như đang chĩa một mũi tên chỉ định vào hắn, nghe được lời nói của cô, hắn liền cười khẩy một cái rồi nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt đầy ngạo mạn mà đáp lời.
"Không trả lời, nhưng cũng không nói là sẽ không đến. Tôi thì sợ ai mà không dám đến, huống hồ chúng dám cướp người của tôi, em nói xem, tôi không giết sạch bọn chúng là đã rộng lượng lắm rồi."
Bạch Mộng Nhiên chỉ khẽ cười một tiếng, tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô cả rồi.
Trước khi hôn lễ của Bạch Mộng Nhiên và chú rể bị bệnh thiểu năng có tên là Trần Thành Duy diễn ra, thì Bạch Mộng Nhiên cô trong đêm đó đã âm thầm gửi cho Hoắc Thiên Hầu một dòng tin nhắn nhỏ vỏn vẹn mười sáu chữ như sau.
"Em bị ép cưới rồi, hôn lễ diễn ra vào ngày mai, anh có đến không?"
Nhưng cô đợi rất lâu cũng chẳng thấy Hoắc Thiên Hầu gửi tin trả lời, cô chỉ thấy hắn đã xem rồi không còn hoạt động nữa. Nhưng cô không vội buồn bã mà còn cười rất tươi để làm tròn trách nhiệm cô dâu, vì cô biết hắn sẽ đến và còn phải đến một cách đẹp
Vì thế, nên Bạch Mộng Nhiên rất bình tĩnh khi Hoắc Thiên Hầu hắn đến quậy đám cưới và đưa cô cùng rời đi, bây giờ cô thật sự muốn xem vẻ mặt của bọn họ, những người bắt ép cô phải gả cho một kẻ vô dụng chỉ để chèn ép cô.
"Em nói có chuyện cần về nhà một chuyến, là vì chuyện này?" Hoắc Thiên Hầu đang gõ phím làm việc bỗng lên tiếng.
Bạch Mộng Nhiên gật đầu, cô thở dài một tiếng rồi bày ra vẻ mặt đầy hờn dỗi và tủi thân, Hoắc Thiên Hầu thấy thế cũng có chút đau lòng dù đã sớm biết là cô chỉ đang diễn mà thôi. Bạch Mộng Nhiên nhỏ giọng kể cho Hoắc Thiên Hầu nghe những gì mình đã trải qua trong mấy ngày trước.
Cô là đại tiểu thư của Bạch Thị, một Tiểu Thư đầy xinh đẹp và tài giỏi, cô xinh tựa như hoa mùa xuân, dịu dàng như gió mùa thu, ấm áp như nắng mùa hạ, nhưng cũng có phần lạnh lẽo như tuyết mùa đông.
Mẹ của Bạch Mộng Nhiên mất sớm, cha cô lấy thêm vợ mới để chăm sóc cho cô, khi lấy thêm vợ thì ông cũng có thêm một cô con gái tên là Bạch Khánh An, cô em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Mộng Nhiên và nhỏ hơn cô ba tuổi.
Khánh An kể từ khi biết nhận thức đã luôn bắt chước hành động, cách cư xử và lời ăn tiếng nói của Bạch Mộng Nhiên, nhưng cho dù có bắt chước cô như một bản sao chép thì cũng không được khi tính cách của cô ta vốn không phải vẻ ngoan hiền từ nhỏ. Bản chất thật sự trong con người của Bạch Khánh An trái ngược hoàn toàn với cô.
Cô ta luôn muốn có những thức tốt đẹp hơn Bạch Mộng Nhiên, luôn làm ầm lên khi cha cô cho cô thứ xinh đẹp mà không cho cô ta cái y vậy. Luôn hơn thua từng chút nhỏ nhặt, lại còn có tính cách khinh người khiến Bạch Mộng Nhiên rất không muốn để vào tầm mắt. Kế bên một cô con gái đỏng đảnh thì chính là người mẹ nuông chiều, người mẹ kế của cô cũng không mấy tốt đẹp, cũng chỉ như câu ông bà ta để lại, mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.
Cô cũng không muốn nhìn thấy hai mẹ con bọn họ nên chọn cách đi du học, khi về thì cũng không quay về nhà mà dọn ra ở riêng với sự cho phép của cha cô.
Trong khoảng thời gian cô ở bên ngoài tự do tự tại thì họ ở nhà bày mưu tính kế dành cho cô.
**Vào một tuần trước**.
Bạch Mộng Nhiên đang yên ả ở cạnh Hoắc Thiên Hầu, cô đang ngồi chơi cùng chú cún Alaska của Hoắc Thiên Hầu, vừa chơi vừa ăn bánh ngọt rất thong thả và ngon lành, cứ ngỡ cuộc đời cô sẽ cứ như thế mà đi lên, nhưng không, Bạch Mộng Nhiên nhận được một cuộc gọi, hắn ngồi gần đó đang làm việc cũng hướng mắt nhìn cô.
"Alo?" Bạch Mộng Nhiên nói.
Trong điện thoại vang lên một tiếng nói với giọng đầy dịu dàng của một người phụ nữ tuổi trung niên.
"Là mẹ đây con gái, ngày mai con về nhà một chuyến đi, mẹ có chuyện muốn nói cho con biết, vậy nhé, mẹ cúp máy đây."
Bà ta nói xong liền cúp máy khi Bạch Mộng Nhiên chưa kịp trả lời, sau đó là một dòng tin nhắn bảo rằng sáng mai sẽ có người đến đón cô về. Bạch Mộng Nhiên không trả lời, cô ném điện thoại sang bên cạnh, còn bản thân lại tiếp tục cuộc vui yên ả còn đang dang dở, nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội mà nghĩ.
"*Dám cúp máy trước tôi.... Tôi còn chưa trả lời là muốn biết hay không mà? Ahhh bực bội quá*!"
Hoắc Thiên Hầu đang làm việc nhưng ánh mắt hắn hướng về Bạch Mộng Nhiên, hắn nhìn thấy cô đang ngồi rất điềm tĩnh nhưng hắn biết cô đang vô cùng khó chịu trong lòng, Hoắc Thiên Hầu đóng laptop lại, bỏ mắt kính ra trước đi đi lại gần cô, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Bạch Mộng Nhiên rồi bế cô ngồi vào lòng, nhướng mày hỏi.
"Không vui rồi?"
Bạch Mộng Nhiên liếc nhìn Hoắc Thiên Hầu, cô không trả lời ngay mà phụng phịu với tay xoa đầu chú cún đang ngơ ngẩn ở gần đó, hắn thấy cô muốn lơ đi lời nói của mình mà bàn tay khẽ đặt trên eo bỗng siết nhẹ rồi kéo cô vào lòng mình. Bạch Mộng Nhiên giật mình, cô biết vẫn nên nói thì hơn, nhưng cô vẫn muốn vòng vo mà hỏi.
"Sao anh biết?"
Hoắc Thiên Hầu không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay.
"Em nói xem, nhìn cách em mém điện thoại, nhìn trạng thái trên khuôn mặt em, tôi ở bên em 13 năm rồi đó bạn nhỏ à."
Bạch Mộng Nhiên phụng phịu, cô cuối cùng cũng chịu nói cho hắn nghe. Nhưng cả cô cũng không biết lần này về sẽ là vì chuyện gì, chỉ khi về rồi mới có thể biết.
Và buổi sáng hôm sau đã đến, tài xế đến đón cô rất đúng giờ, Bạch Mộng Nhiên vẫn đang ngồi ở nhà của cô, thông thả đợi người mẹ kế gọi cho mình một lần nữa, vì tài xế đã gọi cô hơn mười cuộc nhưng cô đều bấm máy bận và cũng không thèm mở cửa. Cuối cùng, mẹ kế của cô cũng gọi điện cho cô khi nghe tài xế gọi về mách lẻo, Bạch Mộng Nhiên bình thản bắt máy, bà ta vừa tức giận nhưng giọng lại rất nhẫn nhịn mà nói.
"Con gái ngoan, tài xế đến rồi con mau ra đi, về nhà sớm nào con kẻo nắng lên sẽ mệt lắm."
Bạch Mộng Nhiên ngỏ giọng ngây thơ trả lời.
"Ỏ, vậy ạ? Nhưng mà mẹ ơi con đang còn buồn ngủ lắm."
Mẹ kế của Bạch Mộng Nhiên gần như đang cố hít thở sâu để không nói ra cái giọng chua chát thường ngày mà mỉm cười nói tiếp.
"Con gái ngoan, về đây rồi con có thể ngủ tiếp mà, đúng kh--"... **Tút---Tút---tút**--
Bà chưa kịp nói hết câu thì Bạch Mộng Nhiên đã tắt máy ngang hông, không cần nhìn thấy, cô cũng biết vẻ mặt của bà ta bây giờ đang khó coi như thế nào.
"Cho bà hôm qua cúp máy trước tôi này." Bạch Mộng Nhiên cười, nụ cười của kẻ chiến thắng đã nở trên môi cô.
...
Bạch Mộng Nhiên cũng đã chịu về nhà, cả nhà ra đón cô nhưng không có cha của cô, Bạch Mộng Nhiên liền được giúp việc thân cận đi chung thông báo rằng ông Bạch cha cô đang đi công tác vẫn chưa về. Vì điều đó, Bạch Mộng Nhiên cô cần phải đề phòng hơn trong chính căn nhà của mình.
"Chị hai ~, cuối cùng chị cũng về rồi, em với mẹ đợi chị suốt từ hôm qua tới giờ đó ạ!" Bạch Khánh An cười nói.
Nhưng trái lại với sự vui tươi nhí nhảnh của Bạch Khánh An, Bạch Mộng Nhiên lại rất điềm đạm cười nhẹ một cái, không chỉ đơn giản là cười chào hỏi mà là mỉa mai khi nhìn bộ dạng hèn hạ của họ khi đang cố gắng lấy lòng cô. Vào đến nhà, họ liền xả vai, Bạch Mộng Nhiên cũng biết, cô mở lời trước.
"Dì và em gọi tôi về có chuyện gì? Nói luôn đi, thẳng vấn đề chính đừng dài dòng, tốn thời gian."
Bọn họ nghe xong lời nói cũng chính thức vô thẳng vấn đề, mẹ kế của cô lên tiếng nói, giọng đầy đau thương.
"Chuyện là,.... Em gái của con, Bạch Khánh An, con bé sắp phải cưới một người bị thiểu năng... Là lỗi tại! Ta không tìm hiểu kỹ mà lỡ nhận sính lễ của người ta rồi."
Bạch Mộng Nhiên đảo mắt, cô biết sắp có chuyện gì xảy ra rồi, cuối cùng lại chọn cách thờ ơ lạnh nhạt đáp lời.
"Thì sao? Liên quan gì đến tôi."
Bạch Khánh An bất ngờ nhìn Bạch Mộng Nhiên với ánh mắt đầy sự phẫn nộ, mẹ kế của cô cũng khựng lại mốt chút với màn diễn kịch đầy đau thương, lau đi giọt nước mắt giả tạo mà quát lớn.
"Nó Là Em Của Cô Đấy!"
"Em thì đã sao? Ai nhận sính lễ thì lấy đi, chứ tôi làm gì được đây?" Bạch Mộng Nhiên nói.
Mẹ kế của cô và Bạch Khánh An nhíu mày tức giận, mẹ kế tức đến nói năng không còn liền mạch.
"Cô...Cô!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play