[TamsyxRudo] Trao Cho Tôi Hình Bóng Bên Em (Gachiakuta)
Chap#1: Ánh nhìn nơi đôi mắt em
Mùi sắt gỉ và khói thuốc quện vào không khí. Ánh đèn vàng bẩn chiếu qua màn bụi mờ, soi rõ những khuôn mặt che nửa bằng mặt nạ, những bàn tay trao đổi thứ hàng hóa không nên được gọi là “hàng hóa”.
Trong dòng người lặng lẽ ấy. Tamsy bước đi chậm rãi, dáng vẻ thư thái nhưng ánh mắt lạnh lẽo. Bên cạnh là Rui, người quản gia trung thành. Hai bóng người ấy, áo choàng đen, mặt nạ che giấu khuôn mặt như bàn tay vô hình che giấu nơi "vô thiên vô pháp" này.
Từng bước chân đi trên nền đá nhớp nháp. Họ đến khu chợ đen này chỉ để Tamsy mua một số loại đá quý đã dừng bán trên thị trường.
Rui (Quản gia)
Thưa ngài, khu buôn đá quý ở phía đông, chúng ta có thể rẽ qua sau khu chợ này //Thì thầm//
Tamsy (Cậu chủ)
Ừm.. Ở đây hôi thối thật //Càu nhàu//
Tamsy (Cậu chủ)
Nhưng ta nghĩ có thể dạo vài vòng, ta muốn tìm vài thứ thú vị để mua. //Thì thầm với Rui//
Khi họ rẽ vào con hẻm nhỏ, tiếng xiềng xích chạm nhau vang lên khô khốc.
Dưới ánh đèn mờ, những chiếc lồng sắt xếp thành hàng dài — bên trong là người, những cơ thể cạn kiệt, những ánh nhìn như đã chết.
Tamsy (Cậu chủ)
Hửm...? //Nhìn chằm chằm dưới lớp mặt nạ//
Bên trong chiếc lồng sắt han gỉ, một thanh niên tóc xám bạc đang ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt đó không sợ hãi, không khuất phục — chỉ có thứ gì đó cháy bỏng và thù hận.
Tamsy dừng lại trước lồng sắt, hơi cúi người nhìn xuống. Một gã đàn ông đi đến, khuôn mặt bóng nhẫy, nụ cười lấy lòng đến khó chịu.
(Kẻ buôn nô lệ)
Thưa ngài, ngài có muốn mua nô lệ không? Đây là là hàng mới của tôi. Nó là nô lệ chiến đấu //Gã mời chào.//
Tamsy (Cậu chủ)
Bao nhiêu?
(Kẻ buôn nô lệ)
Haha, năm trăm đồng vàng thưa ngài. //Gã xoa tay, cười tươi//
Tamsy vung tay, túi đồng vàng rơi vào tay gã buôn nô lệ.
Âm thanh kim loại mở ra, khóa rơi xuống đất. Người trong lồng cử động, đôi tay đầy những vết sẹo kinh khủng bị kéo lôi ra ánh sáng.
Rudo
... //Im lặng, nhìn chằm chằm hai người mặc áo choàng đã mua cậu//
Tên buôn nô lệ đưa dây xích ra. Rui bước đến, nằm lấy dây xích — thứ trói buộc tên nô trẻ trước mặt.
Tên buôn kia đưa ra một tờ giấy sở hữu nô lệ trọn đời và cây roi da nhỏ.
(Kẻ buôn nô lệ)
Từ bây giờ tên nô lệ này đã chính thức trở thành của các ngài!
Hai kẻ đeo mặt nạ dẫn theo Rudo bước ra khỏi khu chợ đen đầy cám dỗ và sắc dục khó đoán.
Mưa rơi nặng hạt lên con phố đầy rác. Hai chiếc xe bọc thép khởi động, lao đi giữa đêm. Trong khoang xe tĩnh lặng — chỉ còn tiếng xích lách cách và nhịp tim của tên nô lệ.
Chap#2: Phòng giam mới?
Mưa vẫn rơi, như thể muốn gột trôi cả thế giới đầy tội lỗi này, nhưng lại chẳng bao giờ đủ sức.
Chiếc xe bọc thép dừng lại trước một tòa biệt dinh phủ đầy dây leo và tượng đá — nơi chẳng ai ngờ có thể tồn tại giữa vùng đất tội ác.
Rui (Quản gia)
"Xuống đi. Từ giờ, đây là *nhà* mới của cậu." //Mở cửa xe, giọng trầm đều//
Rudo
"Nhà? Hay là lồng giam khác?" //Ngẩng đầu nhìn, cau mày//
Rui (Quản gia)
Đây là chủ nhân mới của cậu, Ngài Caines. //Người quản gia ám chỉ Tamsy//
Tamsy đứng cạnh Rui, tháo mặt nạ ra. Khẽ cười, nụ cười dịu dàng đến bao dung.
Tamsy (Cậu chủ)
"Cậu nói cũng không sai. Nhưng ít ra ở đây, lồng giam của ta có giường ấm và thức ăn thật."
Rudo
Tôi không cần.. //Bướng bỉnh//
Tamsy (Cậu chủ)
Ngạo mạn đấy. Đồ chơi mới, biết phản kháng… hiếm có thật. //Nghiêng đầu, ánh mắt thoáng tia thích thú//
Tamsy (Cậu chủ)
Cậu có tên không?
Rudo
…Không có. //Lí nhí//
Tamsy bước đến gần, bóng hắn đổ dài lên người Rudo, giọng thì thầm bên tai cậu.
Tamsy (Cậu chủ)
"Từ nay, ngươi là Rudo. Nghe rõ chứ?"
Rudo khựng lại, siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên tức giận đan xen xấu hổ.
Luồng áp lực vô hình từ chủ nhân mới đè nặng lên vai cậu trai trẻ. Làm cậu theo bản năng mà phải tuân theo kẻ mạnh hơn.
Cậu biết chống cực là vô nghĩa, nên chỉ đành tuân theo số phận.
Rudo
Nếu đó là điều *chủ nhân* muốn… //Lí nhí//
Tamsy (Cậu chủ)
Tốt. //Mỉm cười, xoa đầu cậu//
Cánh cửa sắt lớn mở ra. Bên trong là hành lang dài trải thảm đỏ rực, đèn tường soi sáng cả căn phòng khách rộng lớn. Mọi thứ mang vẻ tráng lệ, nhưng lạnh lẽo đến kỳ quái — như một chiếc quan tài dát vàng.
Quản gia Rui dẫn Rudo đi qua dãy hành lang, giọng nói đều đặn không cảm xúc.
Rui (Quản gia)
Tôi là Rui, quản gia và cũng là người trông chừng cậu. Ta hãy nói về một số quy tắc nhé.
Rui (Quản gia)
"Cấm vào tầng ba. Cấm bước vào phòng chủ nhân khi chưa được gọi. Cấm cãi lời chủ."
Rudo đi trên hành lang xa hoa mà ngẩn ngơ, cậu còn chẳng mấy để ý người quản gia nói gì. Chỉ biết mở to mắt mà ngắm nhìn nơi này.
Một phần trong Rudo cũng hơi bất an khi ở đây, thầm lo lắng cho tương lai của mình. Tuy cậu không sợ chết, nhưng chắc chắn sợ đói. Mong sao nơi đây đánh cậu ít đi một chút và cho cậu ăn nhiều hơn một chút.
#3-4: Một đêm không song sắt
Rui dẫn Rudo băng qua hành lang lớn, rồi bước lên cầu thang xoắn ốc trải thảm đỏ. Tiếng xiềng lách cách vang vọng trong không gian yên ắng.
Lên đến tầng cao nhất của dinh thự, không khí thay đổi — tĩnh mịch, pha chút hương hoa thoang thoảng.
Hành lang dài và rộng, hai bên treo những bức tranh chân dung của các đời gia chủ nhà Caines. Ánh đèn hắt lên từng khuôn mặt cổ xưa, những đôi mắt trong tranh như dõi theo từng bước chân của kẻ mới đến.
Rui dừng lại trước cánh cửa cuối cùng.
Cánh cửa gỗ nặng mở ra, để lộ một căn phòng rộng và sáng — trần cao, khung cửa sổ lớn nhìn thẳng ra khu vườn hoa trong dinh thự.
Không song sắt, không gông xiềng, không ẩm mốc.
Căn phòng ấy gần như… xa hoa với một người bị *mua* về như cậu
Một chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, tủ gỗ cổ, bàn làm việc, phòng tắm riêng, và giấy dán tường sạch sẽ màu trắng ngà.
Rudo
“Woah…” //Khẽ thốt lên, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và nghi ngờ//
Ngước nhìn quanh căn phòng, như thể cậu không tin nơi này thật sự dành cho mình.
Rui (Quản gia)
“Đây là phòng của cậu. Nếu cần gì thì cứ nói tôi. Cậu nên ngủ sớm, ngày mai còn việc.”
Giọng Rui luôn điềm tĩnh, sau đó anh quay người rời khỏi phòng, khép cửa lại nhẹ nhàng.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Chỉ còn tiếng gió và nhịp thở của Rudo. Dù đã khuya, cậu chẳng hề thấy buồn ngủ.
Bước ra ban công đầy hoa hồng trắng, Rudo để gió đêm tạt vào mặt. Ánh trăng chiếu lên đôi mắt đỏ, khiến nó ánh lên như viên ruby sáng
Rudo
“Trăng đêm nay sáng quá…” //Khẽ nói, ngước nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời//
Một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo mùi hương hoa và thoang thoảng mùi khói thuốc từ đâu đó bên dưới — nơi Tamsy vẫn đang đứng, tựa lan can, đôi mắt hướng lên tầng cao nhất của dinh thự.
Tamsy (Cậu chủ)
"Em đẹp quá.. Món đồ chơi mới của anh.." //Thì thầm//
Đêm trong dinh thự nhà Caines im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió quét qua từng khung cửa kính. Lá cây trong vườn xào xạc, ánh trăng bạc rót xuống sàn, phủ lên mọi thứ một lớp sáng lạnh, đẹp đến rợn người.
Rudo nằm trằn trọc trên giường, mắt mở to. Cậu không ngủ nổi. Không phải vì nệm quá êm — mà vì nơi này quá bình yên.
Một sự yên ắng khiến cậu lo lắng, cảm giác như ai đó đang theo dõi cậu khiến cậu bất an hơn bao giờ hết.
Rudo
*Mình ghét cái cảm giác này…* //Nghĩ thầm//
Cậu ngồi dậy, lắng nghe. Và rồi — một âm thanh vang lên. Nhẹ, kéo dài… như tiếng bước chân ai đó trên sàn gỗ.
Tiếng bước chân dừng lại ngay sau cánh cửa. Một bóng mờ lướt qua dưới khe cửa — mảnh, nhưng rõ ràng.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên làm Rudo giật thoát tim trong thoáng chốc. Đêm đã quá khuya, chẳng lẽ Rui quay lại?
Rudo
"Rui? Là anh à?" //Siết chặt tấm chăn, nhìn chằm chằm vào cửa//
Một khoảng lặng, tưởng như chẳng có lời đáp. Rồi giọng nói quen thuộc vang lên, trầm và êm dịu.
Tamsy (Cậu chủ)
"...Là ta, ta vào nhé."
Cánh cửa khẽ mở. Ánh sáng hành lang hắt vào, rọi lên khuôn mặt Tamsy — vẫn là vẻ bình thản dịu dàng là người ta thấy an tâm.
Hắn cầm trên tay một tách cacao nóng, hơi nóng bốc lên hoà vào không trung.
Tamsy (Cậu chủ)
"Ta nghĩ cậu chưa ngủ. Nên ta mang cho cậu một ly cacao nóng." //Đặt ly lên bàn nhỏ cạnh tủ đầu giường//
Rudo
"Ừm— à, ngài… tự tay làm sao?" //Ngạc nhiên, nhìn ly cacao rồi nhìn hắn//
Cậu khẽ đưa tay nhận lấy ly. Nhấp một ngụm nhỏ. Nóng, thơm và ngọt vừa phải.
Tamsy (Cậu chủ)
Ừ, nhưng chỉ vì Rui không biết cho đủ đường thôi. //Khẽ cười//
Rudo
"Cảm ơn... tôi không nghĩ là ngài sẽ làm những việc như vậy." //Ngập ngừng//
Tamsy (Cậu chủ)
"Ta không phải loại chủ nhân tệ đến mức để nô lệ của mình lạnh run giữa đêm." //Cười xoà//
Hắn nhìn xuống cậu, ánh mắt như đang nhìn khuôn mặt nhưng thật ra là nhìn vào đôi Rudo.
Rudo
*Ngon thật. Cảm giác... như ở nhà vậy..* //Suy nghĩ//
Tamsy (Cậu chủ)
"Ta mong em tận hưởng nó, chúc em ngủ ngon."
Hắn quay đi, trước khi rời khỏi cửa còn nói khẽ:
Tamsy (Cậu chủ)
"Nếu lạnh hoặc sợ thì cứ bật đèn. Đừng chịu đựng một mình nhé."
Cánh cửa khép lại, nhẹ đến mức không để lại tiếng vang.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play