Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Song Thế Tuyệt Vũ 2 - Phàm Vũ Trở Về !

Chương 0 : Vũ Thần Tiên Đế.

Bên trong tinh không vi diện Tán Tinh, hàng tỷ sinh linh khắp cõi vũ trụ đều đồng loạt tụ tập tại tinh cầu của mình, ngẩng đầu hướng mắt nhìn ra hư không. Hàng trăm tông môn thần bí, tự xưng bá chủ một phương đại lục, cũng đồng dạng chăm chú dõi theo biến cố trước mắt.

Năm đạo thiên quân dẫn đầu, chính là năm vị Tiên Đế từng uy danh lừng lẫy năm xưa, giờ cũng đứng trong tinh hà, ánh mắt nghiêm nghị quan sát dị tượng kia.

Tại nơi tụ hội mọi ánh nhìn, vô số tia sáng khổng lồ bùng phát, mang theo sức mạnh vượt xa cả Tiên Nhân, cuối cùng hội tụ lại tại một điểm duy nhất.

Trong quầng sáng ấy, mơ hồ hiện ra bóng dáng một nam nhân đang chuẩn bị xung kích cảnh giới. Người kia, thiên hạ này không ai không biết. Bởi lẽ hắn đã tự mình viết nên một thần thoại bất diệt.

Hắn có một tôn hiệu - "Vũ Thần Tiên Đế" !

Hôm nay chính là thời khắc Phàm Vũ xung kích Tiên Đế cảnh giới, chân chính bước vào phong hiệu Thần Cảnh, trở thành một vị Thần vĩnh hằng trong vi diện Tán Tinh.

Mang theo "Thần Cách", hắn triệu hoán ý thức của vũ trụ thức tỉnh. Giờ khắc này, Phàm Vũ cần được chính vi diện Tán Tinh chấp nhận, mới có thể dung nhập Thần Cách, mở ra cánh cửa của Thần Giới. Vì lẽ đó, hắn ngồi giữa hư không mênh mông, lặng lẽ tham ngộ quy tắc huyền ảo thuộc về Thần Giới.

Theo thời gian trôi đi, từ bốn phương tám hướng, vô số tinh cầu đồng loạt vang lên tiếng kèn trống rộn ràng. Đó là âm thanh tôn kính và hân hoan dành riêng cho Vũ Thần Tiên Đế.

Khắp muôn nơi, sắc trời tựa như ngày đại hỷ của vũ trụ. Từng lời thánh văn ngân vang, thuật lại truyền kỳ cả một đời của hắn, nhắc lại từng giai đoạn thần thoại bất diệt.

Câu chuyện đầu tiên khởi nguồn từ tinh cầu quê hương, nơi Vũ Thần Tiên Đế giáng sinh. Trong sâu thẳm Tề Thánh Tiên Quốc, hàng tỷ con dân đồng loạt quỳ xuống, ngước mắt nhìn trời cao. Trên gương mặt họ, xúc động cùng vui mừng hòa quyện, từng đôi mắt đều chan chứa kính ngưỡng, lắng nghe giọng nói trang nghiêm vọng xuống từ các bậc lão tổ ngự trên đài cao.

Dẫn đầu chính là Tề Ngô - vị thái thượng Thánh Đế của Tề Thánh Tiên Quốc, cũng là một trong những lão tổ uy danh vang dội khắp cõi. Ông cùng hơn trăm vị lão tổ khác ngự tọa giữa chín tầng hư thiên, khí thế hiển hách, thánh điện vô thượng bao phủ thiên địa. Thanh âm của Tề Ngô vang lên như sấm động chín tầng trời, truyền khắp muôn nơi:

"Năm Tề Quốc thứ mười chín, sau đại chiến Tiên Giới lần thứ hai… Tại quốc độ khi ấy còn gọi là Tề Quốc, trong phủ Tề Vương Gia, bản tọa cùng Tề Liên mẫu Thần hạ sinh một hài tử tên gọi Tề Vũ. Từ đó, một vị Thần Nhân duy nhất của vi diện Tán Tinh đã giáng thế...".

"Đến năm mười lăm tuổi, Vũ Thần đã dựa vào thiên tư tuyệt thế của mình mà xưng bá năm quốc gia lân cận. Năm mười sáu tuổi, hắn bước vào Đại La Kiếm Tông, chỉ trong một tháng liền đoạt được tư cách trưởng lão tông môn. Song, bởi Đại La Kiếm Tông lòng dạ hiểm ác, âm thầm mưu hại hắn, cho nên ba năm sau, cả tông môn kia đã bị Vũ Thần tuyệt diệt...".

"Cũng trong năm Vũ Thần vừa tròn hai mươi tuổi, Yêu Ma tam vực dám bất kính với ngài. Ngay trong đêm ấy, người một mình một kiếm, thẳng tới Xích Môn điện Quỷ Vương. Chưa quá một giờ, ba con Yêu Thiên có tu vi ngang hàng Võ Hoàng đã lần lượt ngã xuống dưới kiếm quang. Khi đó, Vũ Thần vẫn chỉ là Võ Vương cảnh giới, nhưng trận chiến ấy đã chấn động khắp bốn phương tinh cầu!".

Ầm! Ầm! Ầm!

Theo sau lời thuật lại của Tề Ngô cùng hơn trăm vị lão tổ, thiên địa chấn động, xích quang bùng nổ chiếu rọi hồng hoang. Thánh khí hiển hiện, ám hiệu vút thẳng lên tầng trời, rồi nổ tung rực rỡ, hóa thành vô vàn hào quang linh khí rơi xuống khắp các tinh cầu. Chúng như dòng thánh ân vô thượng, khiến muôn dân đồng loạt chìm trong phúc trạch, cảm nhận hào quang vô tận của Vũ Thần Tiên Đế.

Ngay khi dị tượng vừa giáng lâm, từ ngoài hư không mênh mông, năm đạo thiên quân đồng loạt tiến lên, dẫn theo hơn ngàn vị thái thượng trưởng lão. Đi đầu chính là năm vị Tiên Đế chí tôn: Kiếm Minh Tiên Đế, Thương Lôi Tiên Đế, Yên Hà Tiên Đế, Phượng Ly Tiên Đế, và Ngũ Hành Tiên Đế.

Từ hàng ngũ năm đạo thiên quân, một nữ thần tuyệt sắc bước ra. Nàng đạp vũ trụ tinh không, uy nghiêm tiến tới một thần đài lơ lửng giữa muôn vì sao.

Thần đài ấy được đúc từ lõi một viên tinh thạch cổ xưa, ẩn chứa lực lượng hồng hoang thuở sơ khai. Tứ phía thần đài khắc đầy thánh văn bá tuyệt, khí tức vô cùng bá đạo, quanh đó còn có hơn mười thanh Thần Khí lơ lửng xoay vần, tỏa ra thần uy khôn lường.

Khi nữ thần đặt chân vào trung tâm thần đài, tiên uy lập tức lan tỏa. Từ nơi cổ bàn khai nguyên, tiên quang chí cao tuôn ra bao phủ thân thể nàng, khiến khí chất thêm phần kiều diễm, siêu phàm thoát tục. Trên đỉnh đầu nàng đội lấy một vầng triều quang ngũ suy, trong đó chín viên ngọc cầu sáng chói, chính là Thánh Châu - bán bộ Thần Châu hiếm thấy từ thuở khai thiên.

Ánh mắt nữ thần rọi xuống hàng tỷ sinh linh nơi các tinh cầu. Đôi mắt phượng khẽ động, nụ cười như vạn hoa nở rộ. Thanh âm nàng ngân vang, trong trẻo mà thánh khiết, tựa như lời thuyết giảng của Thần linh, tiếp nối mạch truyện thần thoại của Vũ Thần:

"Năm Vũ Thần ba mươi tuổi, đại danh đã truyền khắp vũ trụ, thiên hạ ngợi ca là thiếu niên có thiên phú đệ nhất thời đại. Khi ấy, tu vi của ngài đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh...".

"Hơn một năm sau, rời bỏ tinh cầu quê hương, Vũ Thần đặt chân vào tiên giới chi địa. Tại nơi ấy, ngài va chạm với đạo môn Mặc Diệp, lại kết oán cùng hai siêu cấp tiên môn Xích Tiên và Hồn Tiên. Trong cơn truy sát liên miên, ngài may mắn tiến nhập Tán Tiên Môn, kết giao cùng ba vị môn chủ của Tam Điện, rồi dùng sức một môn đối kháng với năm đại tiên môn khác...".

"Năm Vũ Thần vừa tròn một trăm tuổi, ngài xung kích Võ Tiên cảnh giới, một thân một mình dẫn dắt toàn bộ Tán Tiên Môn đồng tâm hiệp lực, đại phá Ngũ Đại Tiên Môn, thống nhất tiên giới thành một. Từ đó mở ra thời kỳ thịnh thế kéo dài vạn năm...".

"Trong thần thoại xưa không lưu truyền rộng rãi, từng có một đoạn thời kỳ Vũ Thần chìm vào bi thương, tâm ma sinh khởi bởi nỗi mất mát người thân. Người ấy, chính là Đỗ Tiên Nữ Đế...".

"Sau năm mươi năm bế quan, dốc hết tâm lực diệt trừ tâm ma, cuối cùng Vũ Thần lĩnh ngộ đạo lý nhân sinh luân hồi. Ngay trong khoảnh khắc ấy, ngài xung kích cảnh giới Tiên Đế trong truyền thuyết, chính thức bước vào danh hiệu Thần Vũ Tiên Đế...".

"Hơn năm mươi năm sau, ngoảnh nhìn lại đoạn đường gian nan đã đi qua, ngài đặt chân đến Ngộ Chân Cảnh Tiên Giới, bắt đầu tham ngộ huyền diệu của Thần Cách...".

"Trải qua hơn một trăm năm khổ tu, cửa ải cuối cùng của Thần Vũ lại chính là tự tay diệt đi Đỗ Tiên Nữ Đế - người mà ngài từng yêu thương nhất. Hơn một trăm ngày liền, Vũ Thần không ngừng đấu tranh cùng tâm ma. Cho đến cuối cùng, khi diệt trừ Đỗ Tiên Nữ Đế trong tâm tưởng, ngài chứng minh Thần Cách đã đại thành, một bước tiến vào cảnh giới Hóa Thần xung kích!!!".

ĐÙNG - UỲNH!!!

"Thần Vũ Tiên Đế khai thiên, tiến nhập Thần Giới vĩnh hằng!".

"Đại hỷ chi phúc, vận khí Tán Tinh vĩnh sinh!".

"Bái lạy Thần Vũ Tiên Đế!!!".

Khắp muôn phương, người người đồng thanh ca tụng. Hào khí bùng nổ, nhiệt huyết sục sôi, cả vũ trụ vang dội hô danh Phàm Vũ phong thần.

Chỉ cần Thần Vũ phong thần, từ nay vi diện Tán Tinh sẽ có một vị Thần tối cao cai quản. Phúc khí từ thần ân giáng xuống, lực lượng hồng hoang thượng cổ một lần nữa trở lại, mở ra thời đại linh khí đại phục hưng. Từ đó, khắp muôn nơi, chúng sinh đồng hưởng ân phước đó.

Thời khắc này, từ trước tới nay chưa từng có, là khoảnh khắc duy nhất trong lịch sử vũ trụ.

Chúng sinh khắp nơi nghĩ đến đây, nào có ai có thể kìm nén? Trong lòng bọn họ chỉ còn lại hỷ sự, điên cuồng gào thét cảm tạ đại ân từ Phàm Vũ!

Tại Tề Thánh Tiên Quốc, trên Tề Thánh Tiên Cầu, thân ảnh Thánh Đế Tề Ngô lặng lẽ đứng, gương mặt già nua khắc dấu tang thương của năm tháng, nhưng trong mắt lại sáng ngời hỷ sự. Bên cạnh ông, một bóng hình hư ảo thoắt ẩn thoắt hiện, dường như là Tề Liên - thê tử quá cố của ông. Tề Ngô nghiêng đầu nhìn sang, khóe môi nở một nụ cười buồn; bóng hình ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười hiền dịu. Chỉ một thoáng ngắn ngủi, tàn ảnh kia theo tâm tưởng mà tan biến, để lại Tề Ngô đứng trong lệ nhòa, khẽ thì thầm:

"Tề Liên… nàng hãy nhìn xem, con trai chúng ta sắp phong Thần rồi!".

Cùng thời khắc đó, không chỉ có Tề Ngô rơi lệ cảm động. Tại các phương thiên giới, những bậc tôn giả cũng đồng loạt dõi mắt nhìn: Dương Cung Thánh Tiên Tôn, Hàn Mặc Tiên Tôn, Đông Thần Tiên Tôn, Triệu Vân Tiên Tôn, Bích Ngọc Tiên Tôn...

Trong Vẫn La Tiểu Giới, cổ tộc A Sâm cúi đầu thành kính, phía trước là những bóng dáng quen thuộc: Ngọc Cổ, Đan Vy, A Lạc, Hạc Thiên…

Tại Long Tộc bí mạch, Tuyết Long cùng Huyết Long huynh muội mỉm cười, dẫn dắt toàn bộ long nhân trong tộc đồng loạt quỳ xuống, dập đầu bái lạy.

Ngoài ra còn biết bao nhân vật từ liên minh tu chân giới trong vi diện Tán Tinh, tất cả đồng tâm, đồng nguyện, đồng quỳ lạy thật lâu…

...

Trong độ kiếp thành Thần, Phàm Vũ ngưng tụ thần hồn, không ngừng tham ngộ "Thần Cách Bản Mệnh". Hắn trầm giọng thì thào:

"Ta đã gần như tham ngộ xong Thần Cách… Thần kiếp cũng sắp giáng xuống. Nhưng tại sao ta vẫn không nghe thấy, cũng chẳng cảm nhận được bóng dáng của Đại Thần Thế đang chờ đợi ta?".

Trong dòng suy nghĩ ấy, Thần Cách và thần hồn bắt đầu dung hợp thành một. Ngay lập tức, vạn đạo lôi thần kiếp từ hư không giáng xuống.

Mỗi một đạo lôi kiếp đều ẩn chứa lực lượng vượt ngoài vũ trụ Tán Tinh, có thể xé nát thời không, phá vỡ cả cõi tinh hà. Chúng mang theo thần lực vô tận cùng hơi thở hồng hoang cổ đại như đang thức tỉnh, mở ra thông đạo hướng tới Thần Giới Vĩnh Hằng.

Khi Thần Cách hòa hợp cùng thần hồn, trong hồn thể Phàm Vũ hiện ra bóng hình một nam tử thần uy, đại biểu cho bản thể Thần của chính hắn. Thân thể ấy tẩy luyện Phàm Vũ một lần nữa, từ Tiên thể hoàn toàn chuyển hóa thành Thần thể, chuẩn bị nghênh đón độ kiếp, ngưng tụ lực lượng tối thượng.

Nhìn khắp vi diện Tán Tinh, ánh mắt Phàm Vũ bao trùm vạn vật. Mọi thứ trong thiên địa lúc này đều trở nên nhỏ bé như cát bụi, so với sâu kiến đều như nhau.

Nhưng trong lòng hắn lại khẽ lắc đầu, bởi không muốn coi người thân, bằng hữu và sinh linh nơi đây như giun dế. Hắn buồn bã thì thầm:

"Thì ra trong mắt Thần Linh, hết thảy mọi vật đều nhỏ bé thấp hèn như vậy, bản tính của ta cũng bị Thần Cách khuyếch đại thay đổi lớn quá. Nhưng ta vốn không phải kẻ cao ngạo, xem đâu đâu cũng đều là thứ tầm thường, bản tâm ta vốn là chính ta, dù có thành Thần cũng không thể lay chuyển !".

Nói tới đây, Phàm Vũ nhìn về thông đạo mơ hồ từ Thần Giới nói tiếp :

"Bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này đi. Đã tới lúc độ kiếp thành Thần, vậy thì… hãy để ta đi Thần Giới một chuyến, ngắm nhìn tận cùng đạo lộ này khủng khiếp đến đâu !”

Ba ba ba ~

Vạn đạo lôi kiếp hóa thành một, hợp nhất cùng ý chí vũ trụ, biến thành đòn trấn áp tối thượng, muốn nghiền nát thần thể Phàm Vũ. Đây vừa là thử thách, vừa là thánh ân. Nếu vượt qua, hắn sẽ hấp thụ thần lực, trực tiếp Hóa Thần bước vào Thần Giới. Nếu thất bại, tất cả công lao xưa nay sẽ hóa thành hư ảo, thân tử đạo tiêu.

Khi lôi kiếp phủ xuống, Phàm Vũ chỉ cười khinh miệt. Thần thể đứng thẳng, ngón tay kết ấn, tiên thư "Song Thế Tuyệt Vũ” trong người đồng loạt phát ra thần quang chói lọi. Thanh âm rung động thiên địa vang lên:

"Tiên Võ Đế cảnh, hóa Tiên thành Thánh, đạp Thánh xưng Thần… Hôm nay, bổn Thần — NHẬP THẦN CẢNH!!!".

ẦM ẦM ẦM!!!

Trong giây phút cuối cùng, cả vũ trụ bùng nổ quang huy rực rỡ, vô tận năng lượng tràn ngập, sáng soi khắp muôn nơi. Thời không chấn động, một cánh cửa vũ trụ mở ra, dẫn lối thông thẳng tới Thần Giới.

Hôm nay, Vũ Thần Tiên Đế đã vượt qua thần kiếp, chính thức bước vào cõi vĩnh hằng!

Chương 1 : Lại sống một kiếp.

"Thần Giới, ta đến đây!”.

Bốp ~

Tiếng động bất ngờ vang lên giữa lớp học. Cả đám học sinh lập tức quay đầu, ánh mắt hiếu kỳ dồn cả về phía Phàm Vũ.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu hắn truyền đến một cơn đau nhói. Phàm Vũ nhíu mày, bản năng đưa tay sờ lấy, trong mắt lóe lên tia giận dữ, lạnh lùng trừng về phía trước muốn xem kẻ nào cả gan dám đánh mình.

Thế nhưng khi ánh mắt chạm tới, trước mặt hắn lại là một người đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, cái đầu hói bóng loáng, đang nghiêm nghị nhìn chằm chằm. Xung quanh còn có hơn mấy chục cặp mắt mở to, ánh nhìn mang theo vẻ quái dị, như đang nhìn một kẻ khác thường.

Một cơn kinh hãi dấy lên, Phàm Vũ vội vã thò tay vào túi quần, rút ra một chiếc điện thoại cảm ứng cũ kỹ, run rẩy giơ lên trước mặt soi gương.

Trong màn hình phản chiếu chính là gương mặt non trẻ, xa lạ mà quen thuộc của hắn năm xưa.

Môi hắn khẽ run, tiếng lẩm bẩm bật ra kinh hãi:

"Đây… đây là… Địa Cầu?".

"Phàm Minh, trò đang làm cái gì vậy?!".

Theo tiếng quát vang dội, Phàm Vũ cả kinh quay sang, bắt gặp gương mặt đỏ bừng vì tức giận của thầy giáo.

Chỉ thoáng giây sau, hắn cố trấn định, bàn tay xoa lên đỉnh đầu, nở nụ cười gượng gạo:

"Thầy Triết, em xin lỗi… Hôm qua em học bài tới khuya quá nên ngủ không đủ giấc, mới lỡ… nói mớ. Mong thầy bỏ qua cho em!".

Thầy Triết khẽ hừ một tiếng, song ánh mắt cũng dịu đi:

"Được rồi, trò Minh ham học là chuyện tốt. Nhưng thành tích của em đã đạt rồi, đôi khi cũng cần nghỉ ngơi cho điều độ. Cả lớp tiếp tục học bài!".

Nói rồi, thầy quay trở lại bục giảng, giọng đều đều tiếp tục bài học dở dang. Trong lớp, không khí lại im ắng, từng ánh mắt hiếu kỳ vừa rồi cũng nhanh chóng thu lại.

Phàm Vũ (hay chính là Phàm Minh) ngồi xuống, lòng vẫn dậy sóng, suy nghĩ :

"Tại sao ta lại trở về Địa Cầu? Không chỉ vậy… đây còn là lúc ta mười bảy tuổi, cuối năm trung học phổ thông?! Rõ ràng ta vừa bước vào Thần cảnh, đang độ kiếp tiến nhập Thần Giới… sao lại thành ra thế này?".

Mang theo trăm mối tơ vò, hắn hít sâu, cố ép tâm thần tĩnh lặng, âm thầm vận chuyển Thần lực dò xét thân thể.

Thế nhưng, khi khởi động Thần lực, hắn chỉ thấy một khoảng trống rỗng. Không một tia Thần khí đáp lại, toàn thân phàm tục như bao thiếu niên bình thường khác.

Sau một lúc cố dò tìm, hắn cũng cảm nhận thấy ở sâu thẳm nơi Thần hồn bản mệnh, một tia "Thần Cách" mỏng manh yếu ớt vẫn còn lặng lẽ tồn tại - như ngọn lửa sắp tắt, không hề đủ sinh lực, yên lìm dị thường.

Mất đi toàn bộ tu vi, ngay cả Thần hồn cũng bị thương tổn, Phàm Vũ rốt cuộc hiểu ra: hiện tại hắn chẳng khác gì một phế nhân, chỉ có thể sánh ngang với phàm nhân bình thường mà thôi.

Nhưng may thay, "Thần Cách" vẫn theo hắn xuyên không, cùng hắn trọng sinh trở về Địa Cầu. Như vậy căn cơ chưa hẳn đã bị chặt đứt hoàn toàn, thậm chí trong họa còn giấu phúc.

Khẽ thở dài một hơi rồi bật cười, Phàm Vũ thầm nhủ:

"Quả nhiên ta thật sự đã trọng sinh! Tuy pháp lực toàn thân đều mất, nhưng thế cũng tốt… Một kiếp sống lại, ta có thể bù đắp điều vẫn còn vương vấn năm đó. Kiếp này, ta nhất định phải ngẩng cao đầu mà sống, cũng nên cho Phàm gia bọn chúng khi xưa một cái công đạo rồi !".

Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn thoáng hiện nét u sầu, lẩm bẩm tiếp :

"Có điều… Song Thế Tuyệt Vũ đã cùng Thần Cách dung hợp thành một, chẳng rõ có phải đây là nguyên nhân khiến ta bị bài xích khỏi Thần Giới hay không? Dù vậy, đổi lại, con đường tu hành sau này chắc chắn sẽ vững chắc và hoàn mỹ hơn nhiều so với kiếp trước. Trước mắt vẫn cần từng bước củng cố căn cơ. Dù sao phàm thể vẫn chỉ là phàm thể… Chỉ có sức mạnh mới là chân lý tối cao giữa cái thế giới này".

Ding doong ~

Trong khi hắn còn đang trầm tư, tiếng chuông tan học bất giác vang lên. Cả lớp đồng loạt reo hò, tiếng bàn ghế rì-rầm, học trò ùa nhau ra cửa. Theo thói quen, Phàm Vũ cũng khoác ba lô, bước theo dòng người rời khỏi trường.

Trên đường, hắn rút chiếc điện thoại Android đời cũ trong túi, bật màn hình xem ngày tháng. Ngay lập tức, một đoạn ký ức ùa về.

Năm 2025, Nước Đại Việt - Tỉnh Đồng Phước - TP. Biên Phước - Ngày 27 tháng 9.

Khoé môi hắn cong lên, lộ ra một nụ cười âm trầm. Nhét điện thoại lại vào túi, đôi mắt nhìn về những tòa nhà cao tầng, dòng người hối hả qua lại nơi phố xá phồn hoa. Đã lâu lắm rồi, hắn mới lại thấy cảnh tượng của một thành phố hiện đại. Trong lòng vừa lạ lẫm, vừa thân quen, hắn thì thào:

"Năm đó ta bị Phàm gia vứt bỏ, mẹ phải một mình gồng gánh, làm việc khắp nơi gửi tiền từ vùng quê Ninh Hoà lên cho ta ăn học. Đáng tiếc sau khi ta thành đạt, bà lại vì bệnh tật mà mất… Kiếp trước, trong lòng ta chất chứa căm hận vì cái chết của mẹ, vì sự cay nghiệt của Phàm gia, lại thêm những thế lực hắc ám mưu hại ta. Kiếp này… cũng đến lúc tính sổ một lần rồi!".

Một tiếng thở dài nặng nề bật ra từ lồng ngực. Mang theo tâm tình phức tạp, Phàm Vũ bước dọc từng con đường cũ. Phố xá, hẻm nhỏ, những dãy trọ ngày nào… tất cả hiện lên vừa quen thuộc, vừa khiến lòng hắn xót xa.

Cứ thế đi mãi, đến khi hắn bàng hoàng nhận ra, bóng chiều đã đổ dài về sau lưng.

Nhìn cảnh hoàng hôn dần buông, Phàm Vũ khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên từng mảng ký ức về một đời nhân sinh đã qua. Năm ấy, khi còn ở địa cầu, hắn chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã bước lên đỉnh cao danh vọng: nắm giữ khối tài sản tỷ đô, tên tuổi nằm trong top 100 doanh nhân trẻ thành đạt thế giới. Đối với chính trị trong nước, hắn cũng là nhân vật có chút mặt mũi, danh xưng tài phiệt trẻ tuổi nhất vang vọng khắp xã hội.

Nhớ năm đó hắn đi đến thư viện đọc sách giết thời gian, vô tình tìm thấy một quyển cổ thư có tên "Song Thế Tuyệt Vũ" rồi bị nó hấp dẫn mải mê đọc mà quên đi giờ giấc, khi nhớ ra mình còn có một buổi họp lớn ở công ty, vội vả trở về thì lại bị người khác ám toán.

Cái chết đến bất ngờ, nhưng cơ duyên cũng từ đó mà mở ra: hắn trọng sinh xuyên không, mang theo quyển cổ thư [Song Thế Tuyệt Vũ] do chính Đại Thần Thế sáng tạo. Lần đầu được gặp nhau, ngài từng hỏi hắn một câu :

"Ngươi có muốn trở thành Thần không?".

Từ đó, Phàm Vũ bước lên con đường tu luyện tại vi diện Tán Tinh, từng bước đi tới cực hạn, trở thành một vị kiêu hùng thần thoại, danh vang vạn cổ. Hắn đoạt được Thần Cách, xung kích tiên giới, cuối cùng chạm tới thần giới vĩnh hằng.

Không ngờ, vòng luân hồi xoay chuyển, ngay khi chỉ còn nửa bước nữa là thành công, hắn lại bị đưa về quá khứ trên địa cầu. Tất cả dường như có lý do, nhưng chính hắn cũng chưa thể khẳng định chắc chắn.

Nhìn ánh chiều tàn phủ khắp bầu trời, Phàm Vũ thì thầm:

"Nếu ta quả thật đã rơi vào dòng chảy thời gian, trở lại Địa Cầu năm ấy… Vậy thì ở vi diện Tán Tinh, thời gian có phải cũng đã quay ngược? Nếu đúng như thế… Đỗ Lăng Tuyết, nàng… nhất định vẫn còn sống phải không?".

Đôi mắt hắn thoáng run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó diễn tả. Nhưng rồi, hắn kìm nén lại cảm xúc, khẽ lắc đầu:

"Chuyện này, chờ ta khôi phục thực lực sẽ tự mình đi tìm câu trả lời. Trước mắt vẫn là củng cố căn cơ. Linh khí nơi Địa Cầu vô cùng mỏng manh, muốn tu luyện tất sẽ khó gấp trăm ngàn lần. Chỉ khi đủ mạnh mẽ, ta mới có thể tìm thiên tài địa bảo, sớm khôi phục tu vi. Mẹ… hãy để con gọi cho người sau, giờ phút này dao động tâm trí là đại kỵ của tu hành. Vậy thì nơi đó, nhất định thích hợp cho ta bắt đầu lại!".

Trải qua mấy trăm năm tu luyện, Phàm Vũ đã không còn là chàng trai trẻ bồng bột ngày nào. Hắn biết kiềm nén cảm xúc, để tâm vào việc lớn. Dù trong lòng khát khao được gặp lại mẹ, hắn vẫn chọn nhẫn nhịn, bởi hắn hiểu rõ: chỉ có thực lực mới quyết định tất cả.

Không nói thêm một lời, hắn sải bước rời trung tâm nội thành, đi về con đường lớn tên Bửu Long. Tại nơi gần chùa Phổ Quang, cách đó không xa là hồ Tịnh Phổ, quanh năm cây cỏ xanh rợp, không khí thoáng mát, ở đây con là công viên.

Đứng bên hồ, Phàm Vũ lập tức cảm nhận được khí tức khác thường, ánh mắt lóe lên tinh quang:

"Nơi này có mộc khí, còn đất sinh kim khí, phía tây ngưng thổ khí, trong hồ lại ẩn thủy khí… Kim, Mộc, Thủy, Thổ – tứ khí hộ địa. Đáng tiếc thiếu mất hoả khí, nếu không cũng có thể xem như một mảnh đại phúc địa. Nhưng thế này đã quá đủ cho ta mượn thế nhập đạo rồi!".

Khẽ gật đầu, hắn chọn một gốc cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp. Ngay khoảnh khắc ấy, từ sâu trong não hải, vô số công pháp tu luyện kiếp trước hiện lên rõ rệt. Mỗi một môn đều cường đại vô song, ẩn chứa tinh túy truyền thừa cổ xưa. Hắn trầm ngâm:

"Tại vi diện Tán Tinh, con đường tu luyện ở nhân gian phân thành chín cảnh giới là: Võ Thể, Võ Khí, Võ Linh, Võ Thiên, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Đế !".

"Mỗi cảnh giới sau khi đột phá đều ẩn chứa thần thông đặc thù, sức mạnh càng thêm khủng khiếp. Tuy vậy, sau khi ta tiến vào Tiên Giới mới phát hiện những cảnh giới trên chỉ được xếp vào phàm cảnh, không phải con đường hoàn mỹ nhất để truy cầu đến Thần lộ !".

"Thông qua tìm hiểu, ta mới biết con đường tu luyện đúng đắn nhất chính là : Luyện Khí - Trúc Cơ - Kết Đan - Nguyên Anh - Thần Du - Hợp Thể - Vấn Đạo".

"Đây chính là hệ thống tu luyện chạm đến tầng cấp Thiên Đạo vượt qua tam giới luân hồi !".

"Nói về Luyện Khí lại chia thành mười tầng tiểu cảnh, sau khi tu luyện mỗi một tiểu cảnh linh lực trong đan điền lại dày thêm một tầng cho đến khi đông cứng lại cũng là lúc đột phá đến Trúc Cơ cảnh".

"Mặc dù đây là cảnh giới bước đầu nhập đạo, nhưng lại quyết định cả một đời tu hành. Nếu không thể tu luyện đến cực hạn hoàn mỹ, thì về sau dù có tiến lên cảnh giới bên trên cũng sẽ để lại khiếm khuyết, càng luyện càng lùi đến lúc tự bế tắc - thân tử đạo tiêu !”.

Nghĩ tới đây, Phàm Vũ trầm tư suy tính :

"Nhưng nơi này là Địa Cầu, linh khí mỏng manh, tài nguyên tu luyện càng khan hiếm. Nếu tùy tiện chọn công pháp đỉnh cấp lại tiêu tốn tài nguyên lớn, e rằng chẳng thể duy trì nổi".

Sau một hồi đắn đo, ánh mắt hắn bừng sáng:

"Nếu đã không thể chủ tu pháp lực vậy thì đổi thành luyện thể mới thích hợp! Không cần dựa dẫm vào tài nguyên, chỉ lấy nhục thân cứng rắn làm căn cơ nền tảng, vừa mạnh mẽ cũng vừa ít hao tổn thiên tài địa bảo. Nhưng phải chọn công pháp nào để tu luyện đây?".

Phàm Vũ tính toán đến đây, hắn khẽ cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn vào vô số cuốn bí tịch trong ý thức hải. Trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng hắn bỗng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt:

"Chính là nó — [Ngũ Hành Tôi Tiên Thể]!".

Vừa dứt lời, hắn liền vươn tay chộp lấy một quyển bí tịch, sắc mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, vội vàng mở trang đầu tiên. Đọc lướt qua, hắn khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

"Nhớ năm đó, ta từng có dịp cùng Ngũ Hành Tiên Đế đàm đạo. Khi ấy, hắn đã đưa cho ta xem một bộ công pháp Tiên Thể do chính hắn tự mình sáng tạo thuở niên thiếu. Cũng nhờ vào bộ công pháp này, năm đó hắn từ một kẻ vô danh chỉ trong vòng mấy ngàn năm ngắn ngủi đã quật khởi, tung hoành thiên hạ, cuối cùng bước vào cảnh giới Tiên Đế, danh chấn cửu châu thập phương".

Ánh mắt Phàm Vũ dần trở nên thâm thúy, hắn lặng lẽ lật tiếp từng trang bí tịch, trong lòng chấn động không ngừng. Mỗi một chữ, mỗi một câu như ẩn chứa thiên cơ, vang vọng bên tai hắn tiếng ngũ hành thổ, thủy, hỏa, mộc, kim hòa điệu cùng nhau, dựng thành một khúc ca hạo nhiên, khí tượng mênh mông.

"Ngũ Hành Tôi Tiên Thể… quả nhiên bất phàm! Công pháp này chính là dùng ngũ hành đúc lại thân thể, khiến huyết nhục gân cốt tựa như kim cương bất hoại, lại có thể dung hợp và mượn nhờ linh lực thiên địa, sức mạnh vô tận".

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh mang, khoé miệng nở nụ cười nhạt :"Đạo Ngũ Hành này một khi đã tu luyện đến một đẳng cấp, nó sẽ tiến giai đến mức độ có thể dung nạp thêm những nguyên tố khác như - Phong, Lôi, Băng vv... Đến cuối cùng, trong trời đất này, chỉ cần nơi nào có nguyên tố nơi đó ta chính là Thần !".

Nói đoạn, toàn thân Phàm Vũ tỏa ra chiến ý hừng hực, ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu trời đất, một niệm như có thể xuyên phá cửu thiên.

Không chần chừ thêm, hắn lập tức tham ngộ khẩu quyết. Công pháp này phân thành năm giai đoạn !

Đệ nhất đoạn tên là : Tôi thể - Đầu tiên phải tìm nơi có đủ ngũ hành nguyên tố làm điểm dựa, sau đó nương theo linh khí thiên địa mà câu dẫn về đan điền từ đây dung nhập luyện thành một đan điền mới. Sau khi hoàn thành bước đầu, sẽ chuyển sang luyện xương, luyện ngũ tạng, luyện cơ và thịt. Một khi đại thành thì thân thể như đồng sắt, sức mạnh vô song, căn cơ bất diệt.

Tuy quá trình vô cùng khắc nghiệt, nhưng với hắn, chẳng đáng là gì. Phàm Vũ lại nói :"Mặc dù nơi đây còn thiếu hoả khí, tu luyện chắc chắn sẽ thiếu sót. Nhưng chuyện này đối với ta không phải quá khó để thay đổi công pháp sao cho phù hợp với khuyết điểm hiện tại, về sau sẽ tìm tiếp một nơi khác để hoàn thành Tôi Thể Ngũ Hành bước đầu !".

"Ngày hôm nay, ta mượn hồ Tịnh Phổ này tu luyện nhập Luyện Khí cảnh. Mai sau, ta nhất định sẽ trả lại nơi đây cả gốc lẫn lãi !”

Lời thề vừa dứt, Phàm Vũ bấm ra pháp quyết. Một tia thần lực còn sót lại trong Thần Cách bùng nổ, hóa thành ấn quyết cổ xưa. Trong nháy mắt, một đại trận linh ấn bao phủ toàn bộ hồ Tịnh Phổ.

Mặt đất dưới chân hắn lấy làm nhãn trận, dẫn động thiên địa. Linh khí mỏng manh trong vòng mấy dặm đồng loạt bị câu dẫn, hội tụ thành từng dòng sáng lao về phía hắn. Từ bốn phương tám hướng, thiên địa linh khí ngưng tụ, cuồn cuộn nhập thẳng vào đan điền Phàm Vũ.

Khoảnh khắc ấy, cảnh tượng giống như thần tích giáng thế. Linh khí xoay vần, hội tụ quanh hắn thành quầng sáng nhàn nhạt, soi bóng xuống mặt hồ lấp loáng.

Đêm xuống. Hồ Tịnh Phổ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn quanh gốc cổ thụ ấy, một vòng quang mang mờ nhạt vẫn âm thầm lan tỏa.

Chương 2 : Các ngươi muốn chết?

"Đứng lại !".

"Trần Tuấn, mày đừng chạy...".

"Mau đuổi theo nó, không được để nó trốn thoát !".

...

Mang theo sự hoảng loạn, một thân ảnh trung niên toàn thân đầy những vết thương dài loạng choạng chạy trốn, phía sau lưng là sát khí truy đuổi không ngừng.

Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, từng dòng tuôn trào khiến hắn dần kiệt quệ, sinh lực chẳng còn lại bao nhiêu. Cuối cùng, thân thể nặng nề ngã quỵ xuống đất, nhưng ý chí cầu sinh vẫn chưa chịu buông bỏ, hắn cố gắng lê từng chút một, hướng về phía hồ Tịnh Phổ trước mắt.

Đáng tiếc, bò đi chưa đầy vài chục mét, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hơn mười gã hung hãn cầm mã tấu ào tới, nhìn thấy con mồi sắp tắt thở, gương mặt bọn chúng hiện rõ vẻ hả hê, miệng cười sằng sặc:

"Chạy nữa đi, xem mày còn chạy được không?".

"Làm tụi tao rượt cả buổi trời, không chặt tay chân mày ra xả giận thì uổng quá !".

"Ha ha ha… để tao ra tay trước!".

Từng kẻ mang theo sát khí, chậm rãi tiến gần người đàn ông trung niên đang tuyệt vọng bò lê dưới đất. Trong mắt bọn chúng là sự thoả mãn tàn nhẫn.

Ngay khi ánh mắt hắn dần chìm vào vực sâu tuyệt vọng, bỗng cách đó không xa, dưới gốc cây bên hồ, một thiếu niên đang ngồi tĩnh tâm, nhắm mắt nhập định như người chèo thuyền an nhàn giữa sóng nước.

Trong giây phút sinh tử, hắn chẳng còn kịp nghĩ ngợi, khàn giọng gắng gượng hét lên:

"Cậu… thanh niên… cứu… tôi…!".

"Hử?!".

Giật mình trước tiếng kêu cứu, đám giang hồ lập tức khựng lại, ánh mắt chĩa về phía người đàn ông đang gào. Đúng như họ nghĩ, Trần Tuấn đang bò lê trên nền đất, cầu cứu tên tiểu tử ngồi dưới gốc cây đối diện.

Một gã trong bọn vênh mặt, nhếch môi khinh bỉ quát to:

"Trần Tuấn, mày sợ đến thế rồi à? Cầu cứu một thằng nhãi ranh?".

"Ha ha ha… Đừng nói là nó cứu mày. Nhìn xem nó còn sợ teo thằng nhỏ nữa kìa. Đúng không, nhóc con?".

Một tên lếu láo tiến tới, tay đặt mã tấu lên cổ thiếu niên như thể đang bắt chẹt. Cả bọn phá lên cười, thích thú trước cảnh con mồi quằn quại phải van xin một đứa trẻ, cảm giác đó khiến bọn họ hả hê đến tàn nhẫn.

Chưa kịp nói hết câu, thiếu niên dưới gốc cây từ từ mở mắt. Trong đôi mắt ấy hiện lên một tia lạnh như băng, giọng lạnh lùng đáp:

"Cho mày ba cái để tức thở. Cút!".

Lời vừa dứt, cả đám im bặt, không ai dám hé răng. Khoảng chốc lát sau, một kẻ bật cười nhếch mép, rồi tiếng cười lan nhanh, cả bọn lại phá lên khoái trá. Gã đang đặt mã tấu lên cổ Phàm Vũ vừa định nói tiếp:

"Thằng oắt con này thật hài hước. Mày thật không biết thân biết phận, để tao... hự...".

Rầm!!!

Chưa kịp ra tay, một tiếng nổ chát vang lên. Ngay khi gã lưu manh chưa dứt lời, toàn thân hắn bị hất văng ra xa mấy chục mét, lăn trên nền đất rồi bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Đám giang hồ sững sờ, mặt mày tái mét khi thấy đồng bọn bị quăng như vậy. Họ phản xạ nhìn về phía thiếu niên người vừa ra đòn dứt khoát: một quyền thẳng tới bụng khiến gã lưu manh văng đi.

Thiếu niên có thân hình cường tráng chậm rãi đứng dậy. Từ đôi mắt sắc lạnh như thép lóe lên, khí lực bùng cháy mang theo tia lạnh lùng và quyết đoán - đó là Phàm Vũ.

Khinh bỉ hiện lên trên môi, Phàm Vũ đặt hai tay sau lưng, nhẹ nhàng nói :

"Các ngươi lăn đi hay là lao lên chịu chết?".

Giọng nói vừa dứt như sóng dữ ập tới, khiến tinh thần đám giang hồ nao núng, phải lùi lại một bước. Có thứ uy lực khác thường toát ra từ người trước mặt, sức mạnh khiến người bình thường không thể sánh, chỉ một quyền đã đánh bay người khác ra xa mấy chục mét, bọn họ cảm thấy trời đất như chao đảo, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Một lát sau, gã hung hãn nhất trong đám nắm chặt mã tấu, gằn giọng thúc:

"Đ** sợ mấy lời đó! Chỉ là thằng ranh con, một mình nó làm được gì chúng ta? Xông lên, chém chết m* nó!".

"Tao giết mày!".

...

Theo tiếng hô hào, bọn chúng lần lượt lao tới vung mã tấu chém loạn xạ, còn người trung niên đang bò trên mặt đất chỉ biết kinh hãi hét :

"Cậu thanh niên cẩn thận !".

Bất quá khi đám người xông tới như hổ báo lại theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phàm Vũ thân thủ như phong vân - điện chớp, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, đem cả lũ người phàm yếu đuối từng kẻ bị đập gãy chân tay té nhào ra đất rít gào đau đớn.

Hắn vừa lúc sáng nay đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tam tầng viên mãn, sớm đã không còn so sánh với phàm nhân một loại, tại cường thể nhục thân vận chuyển bá đạo sức mạnh cùng tốc độ linh hoạt, bằng vào mấy mươi tên ô hợp không cùng đẳng cấp đánh nhau.

Thoáng chốc đã giải quyết mọi chuyện gọn gàng, vẫn như vậy thong dong tự tại, Phàm Vũ chấp tay sau lưng đi về trước nói :

"Lần này tha cho các ngươi. Tại lần sau mạo phạm giết không tha !".

Hắn đang định lúc rời đi, đột nhiên Trần Tuấn vừa lấy lại tỉnh táo sau mọi diễn biến vừa rồi, gã nhanh nhẹn kêu cứu :

"Võ Sư, cứu tôi !".

-Hửm?!

Theo phản ứng tự nhiên, Phàm Vũ vội quay lại sau lưng, tâm trạng hờ hững đáp :

"Mạng ngươi do mệnh. Tự lo cho mình đi...".

"Võ sư, nếu ngài chịu cứu tôi. Trần Tuấn bằng lòng trả 10 triệu đồng !".

Ngập ngừng một lúc, Phàm Vũ nhìn qua người đàn ông đang nằm trên mặt đất, theo đó câu hỏi :

"Có thật?".

Cũng như vậy, Trần Tuấn biết mình đã đem ra yêu cầu lay động được người kia, vội vã kêu lớn :

"Thật, là thật. Tại đất Đồng Phước này, Trần gia của tôi rất giàu có. Chỉ cần võ sư chịu cứu ta, không chỉ 10 triệu mà 20 triệu ta cũng trả...".

Phàm Vũ nhếch môi, chậm rãi đi tới mấy bước nhìn lên người Trần Tuấn thầm đánh giá đáp :

"Vậy được. Hôm nay ta cứu ngươi một mạng, là ngươi nợ Phàm Vũ ta ân tình".

Chẳng kịp nói hết câu, ngón tay Phàm Vũ mang theo một tia mộc khí mỏng manh liền điểm lên các huyệt đạo trên những vết thương khắp người Trần Tuấn, khiến máu trên miệng vết thương ngừng chảy, lại theo đó da thịt bắt đầu lành lại, tạm thời không còn ảnh hưởng đến tính mạng.

Tức khắc trong nháy mắt, khắp người Trần Tuấn như lấy lại sinh cơ, từ yếu ớt dần chuyển sang ổn định, hắn hưng phấn điên cuồng lập tức đứng bật dậy.

Trong con ngươi Trần Tuấn nhìn qua người thiếu niên, bản thân càng kính nể vô cùng chấp tay nói :

"Là Trần Tuấn không biết thái sơn trước mặt. Bất kính với Hoá Cảnh đại sư, mong ngài rộng lượng bỏ qua !".

Nghe mấy lời đối phương nói, Phàm Vũ hiếu kỳ một bụng vội hỏi :

"Hoá Cảnh đại sư? Là cái gì?".

Mang theo vẻ mặt ngạc nhiên, bản thân Trần Tuấn xem xét kỹ người thanh niên trước mặt mơ hồ khó nói, nhưng vẫn đưa tay cung kính :

"Đại sư là người tu đạo lại không biết sao?".

"Chưa nghe qua. Ngươi có thể giải thích?".

Không dám nói dối nửa lời, Trần Tuấn giọng nói rõ ràng giải thích :

"Không dám chỉ điểm đại sư, chỉ là ta tại Trần Gia cũng coi như thế lực lớn ở Đồng Phước, tại bên trong gia thế giao tiếp rộng rãi, là năm đó được nghe cha già nói về võ đạo. Võ đạo Đại Việt ta phát triển hưng thịnh nhất từ thời vua họ Nguyễn, người người tu luyện một thân võ đạo để đánh giặc Pháp - đuổi giặc Ưng quốc. Võ đạo lại chia thành bốn cảnh giới lớn, bao gồm : Nội kình, ngoại kình, Hoá Cảnh và Tông Sư. Ta hội sở may mắn từng thấy một vị Hoá Cảnh đại sư ra tay, theo phán đoán chỉ bằng vào thủ đoạn của ngài, cũng là sánh ngang với Hoá Cảnh đại sư rồi".

Phàm Vũ sau khi nghe xong liền nhớ lại năm đó còn ở địa cầu hình như cũng từng thấy qua các võ giả giao đấu, ai nấy nhục thân đều mạnh mẽ dễ dàng đá gãy cột bê tông, đấm thủng bức tường đá, ngày đó cứ nghĩ là tiểu xảo để làm cho buổi biểu diễn thêm phần đặc sắc, không ngờ suy nghĩ lại tại địa cầu cũng có tu chân sĩ.

Bất quá hắn càng xem thường mấy phần, cùng lắm những người kia chỉ là tu luyện cách thức giúp cường thân tráng thể chứ không quá mạnh mẽ như tu chân sĩ ở vi diện Tán Tinh, thậm chí một Hoá Cảnh đại sư gì đó trên hai cấp võ sĩ phàm nhân chỉ đáng như một Luyện Khí sơ đoạn mà thôi.

Mà hiện nay, chỉ bằng Phàm Vũ tu vi nhập môn Luyện Khí tam tầng, cũng đã mạnh mẽ hơn Luyện Khí ngũ tầng, so sánh với Hoá Cảnh Đại Sư gì đó, cũng chỉ có hơn chứ không có kém.

Thu lại sự kiêu ngạo, Phàm Vũ khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói :

"Được rồi. Ta hôm nay bảo hộ ngươi rời khỏi đây rồi hai ta trò chuyện tiếp...".

Trần Tuấn nghe vậy vội gật đầu đồng ý.

Chẳng đợi hắn nói hết câu, từ phía sau một giọng quát lớn truyền tới.

"Đứng lại !".

Cả hai bọn họ giật mình quay lại, chỉ khi nhìn thấy liền xuất hiện thêm một người trung niên trên mặt có một vết sẹo dài tới gò má, ánh mắt hắn vô cùng hung tàn, cả người đầy sát khí, đôi chân nhanh nhẹn lao tới.

Nhìn thấy kẻ thù, Trần Tuấn kinh hãi hô lên :

"Mày là Khuyển Tử, người của cổ gia võ quán?".

Hai từ Cổ Gia vừa nói ra, làm Phàm Vũ cau đôi chân mày lại thầm đánh giá người trung niên trước mặt mấy cái.

Chẳng thèm nhìn qua Phàm Vũ, kẻ tên gọi Khuyển Tử lạnh lùng đáp :

"Đúng. Để lại mạng chó của mày !".

Không đợi thêm một chút nào, Khuyển Tử thân pháp liền động, cơ thể hắn nhanh như cắt lao tới trước mặt Trần Tuấn xuất ra một trảo mạnh mẽ vồ ra, trảo này uy lực rất lớn, nhẹ thì thổ huyết, mạnh thì chết chắc, hắn là chủ ý đó ra tay.

Mắt còn chưa kịp nhìn thấy gì, Trần Tuấn toàn thân run sợ lùi về sau, bất giác muốn trốn tránh, nhưng người kia lại phi thường nhanh nhẹn khiến hắn không cách nào trốn thoát khỏi một trảo này.

Đáng tiếc, một trảo kia vừa vung tới, bàn tay Phàm Vũ tự nhiên như không, chộp lấy bắp tay Khuyển Tử, đem hắn thân thủ bị kìm hãm lại.

Đừng nói Trần Tuấn không nhìn thấy gì, ngay cả Khuyển Tử cũng giật mình không kém, hắn chỉ kịp nhìn qua Phàm Vũ bất an một mặt, muốn vùng vẫy thoát ra cũng không được.

Phàm Vũ giọng nói theo hành động cùng bộc lộ, đem sức lực bàn tay bóp chặt lấy bắp tay Khuyển Tử làm gã đau đớn gào lên, hắn nói :

"Ngươi đã hỏi qua ta chưa?".

Răng rắc ~

Lời nói vừa dứt, tiếng xương gãy đôi từ cánh tay Khuyển Tử vang lên, chỉ thấy khi Phàm Vũ bóp gãy xương đối phương cũng liền thả ra, để kẻ thù một tay tàn phế kêu rên ầm ĩ lùi lại sau mấy mét.

Vô cùng kinh sợ trước thủ đoạn người thiếu niên, Khuyển Tử ánh mắt dè chừng, ngữ khí kính sợ nói :

"Các hạ là ai? Tại sao can thiệp vào chuyện của Cổ gia chúng ta?".

Chẳng thèm để ý đối phương, Phàm Vũ lắc đầu đáp :

"Võ giả địa cầu, chỉ có như vậy thôi sao?".

Mấy lời chế giễu này nói ra, đem tâm thần Khuyển Tử đánh động, hắn lúc trước đến muộn cứ nghĩ Trần Tuấn một thân võ học cũng có bản lĩnh liền đánh gục mấy mươi tên giang hồ chợ búa kia, tại đó chẳng thèm để Phàm Vũ vào mắt cư nhiên so sánh như một thằng nhãi ranh lạ mặt nào đó mà thôi.

Thật không ngờ tại đây đụng phải cao thủ, mà người ra tay còn chưa quá hai mươi cái xuân, thực lực kẻ trước mặt tuyệt đối không đơn giản.

Khuyển Tử cảnh giác dè chừng, hắn cư nhiên vẫn dũng khí trong người có đủ, vội hô lên :

"Thằng nhãi láo toét. Cổ Gia võ học ta có một vị Hoá Cảnh Đại Sư toạ trấn, bằng vào Ngoại Kình cảnh giới của mày, đụng không nổi tao đâu !".

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play