[RhyCap] Trăm Năm Đợi Một Người
Giới thiệu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tuổi: 17, học sinh cấp 3
Ngoại hình thanh tú, hơi gầy, làn da trắng, mắt nâu trong veo
Tính cách: nhạy cảm, hay lo nghĩ, dễ bị cuốn vào cảm xúc. Nhưng bên trong có sự kiên cường, quyết tâm bảo vệ bạn bè
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tuổi: bề ngoài như 18 tuổi nhưng đã hơn 200 tuổi
Dáng người cao, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu hút. Nhìn như một nam sinh bình thường nhưng khí chất quay khác biệt
Thân phận thật: một pháp sư cổ, đã tồn tại qua hơn 200 năm. Do luyện huyền thuật nên giữ được ngoại hình trẻ mãi, dừng lại ở tuổi 18
Tính cách: trầm ổn, bá đạo, chiếm hữu mạnh. Rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng một khi đã để lộ thì cực kỳ mãnh liệt
Mục đích: quay trở lại thế giới loài người để tìm "người mang số mệnh" - chính là Đức Duy
Khí chất: đứng giữ đám đông vẫn toát ra vẻ nguy hiểm, giống như bóng đêm có hình dạng
Đặng Thành An
Đặng Thành An: 17 tuổi, tính cách lém lỉnh, hay nói, là "cây hài" trong nhóm. Dù bề ngoài cà rỡn nhưng rất tinh ý, thường nhận ra cảm xúc của Duy nhanh nhất. Cậu là người gắn bó thân thiết nhất với Duy từ nhỏ
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp(Pháp Kiều): 17 tuổi, dáng người mảnh mai, hiền lành, giọng nói ấm áp
Tính cách: dịu dàng, bao dung, thường làm người hoà giải trong nhóm. Cô là người chăm sóc và lo lắng cho Duy nhiều nhất, thường ép bạn phải nghỉ ngơi hoặc ăn uống đàn hoàng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng: 17 tuổi, dáng người gọn gàng, tóc đen nhưng là "lá chắn" thứ nhất của nhóm
Tính cách: nóng nảy, bộc trực, ghét sự mờ ám. Luôn là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ bạn bè bằng hành động. Thường trêu Duy, nhưng thực sự rất thương và coi cậu như em trai
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương: 17 tuổi, cao lớn, khoẻ mạnh, là "lá chắn" thứ hai của nhóm, ánh mắt sắc bén
Tính cách: trầm lặng, ít nói, hay quan sát. thường là người phân tích tình huống và phát hiện ra chi tiết bất thường. Nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thật chất rất quan tâm bạn bè
Đức Duy: cậu, em hoặc tên thật (tùy trường hợp)
Quang Anh: hắn, anh hoặc tên thật (tùy trường hợp)
Các nhân vật khác sẽ gọi bằng tên thật riêng cô sẽ gọi là Kiều
/.../: hành động, cảm xúc (tùy trường hợp)
"...": nói nhỏ, thì thầm (tùy trường hợp)
*...*: suy nghĩ
?: thắc mắc, hỏi ai đó (tùy trường hợp)
!: gằng giọng
Nếu còn thiếu sẽ bổ sung sau
Myyy
Nhá hàng phần giới thiệu trước nè
Myyy
Còn truyện thì 1/11 như trên tik đã nói nè
Chap 1
Sân trường về đêm vắng lặng, ánh trăng tròn treo lơ lửng, soi xuống mặt hồ phẳng lặng. Đức Duy ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, mắt vô hồn nhìn về phía xa
Đặng Thành An
/chạy đến, càu nhàu/Ê Duy! Mày khùng hả, nửa đêm còn ngồi đây!
Nguyễn Thanh Pháp
/lo lắng/ Mày lạnh không? Tao thấy sắc mặt mày tệ quá
Phía xa, Dương và Hùng cũng tiến lại
Lê Quang Hùng
/giọng nửa đùa nửa thật/ Ngồi thế này dễ bị ma bắt lắm đó nha
Trần Đăng Dương
/trầm ngâm/ Mày giấu tụi tao chuyện gì phải không?
Đức Duy cười gượng, chưa kịp đáp thì một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Từ màn sương xa xa, một bóng người cao ráo từ từ bước ra. Ánh trăng phủ trên gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm khiến ai cũng phải nín thở
Nguyễn Quang Anh
/trầm giọng, vang/Em...đang chờ ta sao?
Cả nhóm lập tức chắn trước mặt Duy
Lê Quang Hùng
/quát/Mày là ai? Định làm gì bạn tao?
Nhưng Duy thì ngây người, tim đập loạn
Hoàng Đức Duy
"Anh...là ai?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh. Và em, chính là người ta tìm kiếm
Tiếng trống trường vang lên, cả lớp nhón nháo chuẩn bị tiết đầu buổi sáng. Đức Duy đặt cặp xuống bàn, nhưng bàn tay rơi run. Tối qua, cậu nằm mơ liên tục thấy gương mặt người đàn ông ấy-đôi mắt sâu thẳm, nụ cười bí hiểm
Đặng Thành An
/khều nhẹ/Ê Duy, mày bị gì vậy?
Đặng Thành An
Từ sáng tới giờ trông mày như mất hồn
Hoàng Đức Duy
/cười gượng, cúi xuống mở vở/Không...chắc tại tao ngủ ít thôi
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu
Nguyễn Thanh Pháp
/quay xuống/Không sao gì mà da trắng bệch vậy?
Nguyễn Thanh Pháp
Uống thuốc chưa? Để tao đưa mày xuống phòng y tế
Lê Quang Hùng
/chọc, nhưng giọng lo lắng/Không khéo tối qua nó gặp ma thật rồi
Trần Đăng Dương
/nghiêm nghị/Đừng đùa nữa. Nhìn mắt nó kìa, rõ ràng mất ngủ
Đức Duy lắc đầu, cố tỏ ra bình thường. Nhưng khi cậu quay mặt về phía cửa sổ, tim liền chấn động
Ngoài sân trường giữa đám học sinh đang đi lại, Quang Anh đứng thẳng người, khoanh tay. Ánh nắng xuyên qua tán lá phủ bóng lên gương mặt tuấn tú. Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào cậu-lạnh lùng nhưng cũng như chứa một lời gọi mời không cách nào trốn thoát
Hoàng Đức Duy
/siết chặt bút/"Anh ta...ở đây?"
Trong tích tắc, cả cơ thể cậu đông cứng. Thế nhưng, khi Duy dụi mắt một cái, bóng dáng hắn đã biến mất, như chưa từng xuất hiện
Nguyễn Thanh Pháp
/nhìn theo hướng cậu nhìn/Duy mày nhìn gì mà đơ người vậy?
Đặng Thành An
Mày có chuyện gì giấu tụi tao đúng không? Thật ra mày gặp cái gì rồi
Hoàng Đức Duy
/cười gượng nhưng tim đạp loạn/Không...tao nhìn nhầm thôi
Cậu cúi mặt xuống vở, nhưng bàn tay lại run nhẹ. Trong đầu, giọng nói vang vọng từ đêm qua không cách nào xoá được:'Em...chính là người ta tìm kiếm'
Ở góc hành lang, nơi ánh sáng không chiếu tới, một bóng dáng cao lớn vẫn lặng lẽ dõi theo. Đôi mắt ấy cong nhẹ lên, như đang chờ khoảnh khắc thích hợp để tiến lại gần lần nữa
Chap 2
Tan học, sân trường dần thưa người. Đức Duy lững thững đi về phía cầu thang cuối dãy, đầu óc mơ hồ. Cả ngày hôm nay cậu cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt ấy, như có một sợi dây vô hình kéo chặt lấy cậu
Tiếng bước chân vang đều phía sau khiến cậu khựng lại. Trước khi kịp quay đầu, một giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên
Nguyễn Quang Anh
Em có vẻ đang trốn ta nhỉ?
Hoàng Đức Duy
/giật mình, quay người lại, mở to mắt/Anh...sao lại ở đây?
Hoàng Đức Duy
Đây là trường học đó
Quang Anh bước ra khỏi bóng tối, dáng cao sừng sững, đôi mắt như nuốt lấy ánh sáng. Hắn dựa vào tường, đôi môi khẽ cong
Nguyễn Quang Anh
Trường học thì sao? Chỗ nào có em, ta cũng có thể tới
Hoàng Đức Duy
/nghiến răng, cố tỏ ra mạnh mẽ/Anh thôi ngay cái kiểu nói mơ hồ đó đi!
Hoàng Đức Duy
Tôi không muốn liên quan gì tới anh
Quang Anh nhích lại, khoảng cách càng lúc càng gần. Hơi thở lạnh lẽo phả sát bên tai khiến tim cậu loạn nhịp
Nguyễn Quang Anh
"Dù em có phủ nhận bao nhiêu lần, thì sự thật vẫn thế: ta đã tìm em suốt 200 năm qua"
Hoàng Đức Duy
/mắt run rẩy/Tôi...tôi chỉ là một học sinh bình thường, anh nhầm người rồi
Quang Anh khẽ cười, giọng vừa dịu dàng vừa áp chế.
Nguyễn Quang Anh
Không nhầm. Em là chìa khoá duy nhất để ta tồn tại ở thế giới này
Nguyễn Quang Anh
Và ta hứa, cho dù em có ghét ta thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ em đến tận cùng
Câu nói ấy khiến Duy khựng lại, trái tim hỗn loạn. Lời hứa đó nghe như nguy hiểm, nhưng cũng kỳ lạ, ấm áp
Hoàng Đức Duy
/cắn môi, lắp bắp/Tôi...không cần anh bảo vệ. Tôi có bạn của tôi
Quang Anh chậm rãi cúi xuống, ánh mắt chạm thẳng vào mắt Duy, sâu thẳm đến mức cậu gần như không thở nổi
Nguyễn Quang Anh
Bạn em có thể bảo vệ em ban ngày. Nhưng khi màn đêm buông xuống. Chỉ có ta
Hắn đặt bàn tay lạnh vuốt lên vai cậu, rồi lập tức biến mất như gió tan trong sương, để lại hành lang trống trải và trái tim Duy đập liên hồi
Hoàng Đức Duy
/run rẩy/"Rốt cuộc...anh là gì của tôi?"
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây sân trường. Đức Duy ngồi trong căn tin, tay cầm hộp sữa mà chẳng buồn mở. Gương mặt cậu vẫn còn phảng phất vẻ mệt mỏi sau chuyện tối qua trong hành lang
Bốn người bạn thân ngồi quanh, ai cũng nhìn Duy bằng ánh mắt dò xét
Đặng Thành An
/chống cằm/ Ê Duy, nói thiệt đi, tối qua mày có chuyện gì? Mặt mày nhìn y chang người mất ngủ
Nguyễn Thanh Pháp
/đặt tay lên vai cậu, giọng nghiêm mà dịu dàng/
Nguyễn Thanh Pháp
Nếu có ai làm khó mày thì nói. Đừng nghĩ tụi tao không giúp được
Lê Quang Hùng
/nheo mắt, gằn giọng/Đúng. Cứ thử có thằng nào dám bám lấy mày, tao đấm cho gãy răng liền
Trần Đăng Dương
/ánh mắt đầy lo lắng/Không phải đùa đâu
Trần Đăng Dương
Tao thấy mày thay đổi thật sự. Đang giấu tụi tao cái gì nói đi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play