Truyện được lấy bối cảnh và các nhân vật đều không có thật, hy vọng đọc giả sẽ không quá khắc khe, luôn thoải mái, vui vẻ khi đọc. Chân thành cảm ơn đọc giả đã ủng hộ❤
...
Trong căn phòng gỗ tồi tàn, đồ vật đỗ kềnh khắp nơi, bên dưới mặt đất nhiễm đầy bùn nước ẩm ướt, có mấy người nằm co ro trên đó. Đột nhiên bị đánh thức bởi thứ âm thanh cứng ngắc to rõ.
"Tất cả dậy hết cho tao!"
Hắn cầm gậy đi vào, đánh lên từng người, nhưng chỉ đánh đàn ông, còn phụ nữ bị tạt nước gọi dậy.
Từng gáo từng gáo một, mái tóc dài ướt đẫm trên dung mạo thiên sinh lệ chất, mỹ nhược thiên tiên, lông mày xanh biếc như núi xa. Cô gái khẽ động mí mắt nặng trĩu, kéo hàng mi cong dài như cánh bướm phe phẩy.
Đôi mắt cô lấp lánh như ánh trăng non rực sáng giữa màng đêm u buồn, cô động người ngồi dậy, trên bộ đồ màu nâu nhỏ xuống từng giọt nước.
Có kẻ đi tới, kéo cô đang mơ hồ đứng lên, dẫn ra sân lớn cùng những người bị bắt khác, quỳ phục bên dưới một người ngồi chễm chệ trên ghế, đó là một vị tổng tài có tiếng trong nước - Bryan Thời Anh, hay gọi còn gọi là Thời Anh.
Hắn với vẻ ngoài phong hoa trác nguyệt, cốt cách như tiên, phẩm chất cao quý nhưng lại lạnh lùng như băng tuyết, đặc biệt trên gương mặt thoát tục là đôi mắt nhỏ u tĩnh, cùng nuốt ruồi dưới khoé miệng càng tôn lên vẻ uy thái của hắn, điểm thêm mái tóc vàng đặc biệt của con lai. Không ai nhìn ra được một vị tổng tài kiêu hãnh, cao cao tại thượng lại có mặt tối, là kẻ cầm đầu của nhiều băng đảng ngầm, chuyên buôn hàng cấm và người.
Thời Anh ngồi trên ghế nhả giọng u trầm làm người ta có chút sợ hãi.
"Chỉ có nhiêu đây?"
"Vâng, mấy ngày qua chỉ bắt được nhiêu đây thôi ạ."
Có người trả lời hắn.
Rất nhanh, Thời Anh rời mông khỏi ghế, thủng thẳng sải bước ung dung đến gần, cử chỉ kiêu ngạo nâng một gương mặt còn đang ngơ ngác lên.
Hắn tháo bịt miệng ra, cả hàm cô gái tê cứng vẫn chưa thể nói được, chỉ biết ngửa cổ nhìn hắn nghiêng qua nghiêng lại. Sau đó, cặp kính cô đang đeo bị hắn tháo ra, cố ý đeo lên mặt hắn, nở nụ cười tà tứ khiến cô toát mồ hôi lạnh, sợ hãi đến cùng cực.
Cô - Hạ Anh Ninh, vốn là người Ấn Độ đang du lịch sang nước ngoài, bỗng dưng bị bắt cóc, chưa biết tính mạng sẽ ra sao? Hiện tại cô không thể không sợ, không cầu xin cho mình một con đường sống.
"Làm ơn, tha cho tôi, tôi là người nước ngoài."
Mỗi chữ của cô nói ra đều rất nhanh, toàn là tiếng anh, cực kỳ thông thạo. Người đàn ông nâng cằm cô lên cao hơn, đôi mắt nheo lại đến gần cô.
"Lấy gì để xin tha?"
"Tôi..."
"Tôi biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, xin ngài tha cho tôi."
Rơi vào tay bọn buôn người chính là rơi vào địa ngục không lối thoát, Hạ Anh Ninh hiểu được tình thế, càng biết mình bất lợi khó có cơ hội quay về, trước mắt phải giữ lại mạng sống.
Cô không nghĩ được nhiều, có gì nói đó, chẳng có tính thuyết phục, những thứ cô đưa ra hoàn toàn không có tác dụng, Thời Anh không thiếu người hầu, đầu bếp, hiển nhiên hắn không cần.
"Cô em, mấy cái nội trợ đó mà cũng muốn xin tha sao?"
"Tôi thấy nội tạng của em được giá hơn đấy!"
Hắn phì cười, nụ cười đầy nguy hiểm, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, ánh mắt tử thần xoáy sâu vào đôi ngươi ngập nước của cô gái.
Hạ Anh Ninh tá hoá, không muốn mình bị phanh thây, rời cằm tinh tế khỏi tay hắn, dập đầu liên tục van xin.
Đột nhiên, có bàn tay thô to đỡ lấy trán cô, nâng lên, hoá ra vẫn là bàn tay của Thời Anh.
"Muốn sống?"
Cô gái gật đầu liên tục, khát vọng sống lúc này dâng trào như ngọn sóng thần, không cần biết yêu cầu của đối phương sẽ là gì, tất cả đều không thể vượt qua sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc của cô.
"Xin ngài tha cho tôi, ngài bảo tôi làm gì cũng nghe, xin đừng giết tôi."
"Làm gì cũng nghe?"
Cô lại gật đầu, thông qua tia sáng không chắc trong mắt người đàn ông, sợ hắn không tha cho mình, cô vô thức nắm lấy tay hắn, hèn mọn cúc cung, nói mấy lời êm tai.
"Ngài rộng lượng tha cho tôi, chỉ cần được sống, tôi làm trâu làm bò cũng được."
-Làm trâu làm bò...
Trong không gian có tiếng hừ lạnh vang nhẹ, cuối cùng, người đàn ông cũng chấp nhận lời cầu xin, không phải vì tội nghiệp cô gái, cũng không phải vì những lời lẽ ấy. Mà vì, ngay từ lần nhìn đầu tiên hắn đã để ý cô, một là vì nhan sắc cô nhỉnh hơn những cô gái khác, một nét đẹp giao thoa giữa Châu Âu và Châu Á, hai là vì cô có đôi phần giống với hôn thê đã mất của hắn. Vậy nên, hắn phá lệ tha mạng.
"Những người còn lại, nam moi nội tạng, nữ đem đến hộp đêm."
"Vâng thưa ngài."
Tiếng kinh hô to rõ, những người khác lập tức bị kéo đi, la hét đến chói tai.
Cô gái quỳ ở bên dưới vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn lên liền thấy người đàn ông tháo kính đang đeo, bóp bể làm cô giật thót.
Sau đó, hắn cúi người cưỡng chế kéo cô đứng lên, nhìn chòng chọc vào gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, cùng đôi mắt chứa chan nước, nhả giọng trầm thấp.
"Đúng là rất đẹp."
"Đẹp?"
Hạ Anh Ninh ngẩn người, đón nhận ánh mắt cuồng nhiệt có chút si mê, cô thông minh bắt đầu hiểu ý hắn.
Thời Anh quăng cô cho một tên thuộc hạ, dặn dò hắn đưa cô đi. Tiếp theo đó, gáy cổ cô chịu một cú đánh mạnh, cơ thể hoàn toàn mất đi sức lực, cả ánh sáng trong đôi ngươi cũng vụt tắt, cô ngất lịm trong tay người.
Đến khi tỉnh lại đã là hừng đông hôm sau, cô mơ hồ ngồi dậy, đảo mắt một vòng thăm dò căn phòng bé nhỏ nhưng không kém phần vừa sang trọng vừa có một mùi thơm dễ chịu, thoái mái hơn rất nhiều so với căn phòng lúc cô bị bắt.
Cô rời khỏi giường, đi thẳng đến cánh cửa đang đóng chặt, khi bàn tay sắp chạm vào nó thì đột ngột nó bật vào.
"Tỉnh rồi à?"
Người đàn ông đứng ngược sáng che đi tầm mắt, giọng hắn rất trầm, trầm đến mức khiến người ta muốn đổi lấy tất cả để thấy cái chíu mày của hắn.
"Tôi..."
Hạ Anh Ninh sợ sệt bị hắn dồn ép lùi trở về, không may vấp ngã ra sàn lạnh lẽo.
Hắn đóng cửa, mặc cô lồm cồm quỳ lên như kẻ ăn mày, đưa tay kéo lấy một chiếc ghế, thư thả ngồi trước mặt cô, đôi ngươi có chút u trầm lưu chuyển khiếp người, dọa cho thần trí cô chẳng thể thanh tĩnh.
"Còn nhớ những gì mình nói đêm qua không?"
Vốn là một kẻ không thích vòng vo, cô gái vừa tỉnh hắn cũng vào thẳng vấn đề. Có cái khẽ gật đầu của cô, hắn hài lòng đưa tay nâng gương mặt lúc trắng lúc xanh của cô lên.
"Bryan Thời Anh này không giữ người không mang lại cho tôi lợi ích, nếu cưng muốn được sống thì phải làm người phụ nữ của tôi, thành người hầu riêng của tôi. Và..."
Dừng một chút, móng tay của hắn đột nhiên bấm vào da thịt mỏng manh của cô, lực đạo chẳng chút chừng mực khiến cô cảm nhận được cơn đau day dứt, cau mày không dám chống đối.
"Nếu cưng dám bỏ trốn, tôi sẽ phanh thây cưng."
Thời Anh không nói suông bao giờ, hắn là kẻ tàn bạo, cho dù cô gái có được sự yêu thích của hắn cũng không được phép vượt quá giới hạn.
Còn Hạ Anh Ninh, dĩ nhiên hiểu rõ tình thế, đối với những kẻ ác bá, tình người thật sự rất hiếm hoi, cô muốn giữ mạng phải chấp nhận hy sinh.
"Tôi...nhớ rồi..."
Giọng cô nhu mềm nhút nhát đáng thương, Thời Anh cuối cùng cũng ưng bụng, rời tay khỏi người cô, lưu lại một vệt khuyết trên da thịt.
Hạ Anh Ninh nửa cúi đầu, lập tức né tránh tầm mắt dâm dục, cơ thể cô không tự chủ được, run rẩy như lá rụng mùa thu. Tay cô nắm chặt lấy cổ áo, dù nói phải hy sinh bản thân để được sống, nhưng trong lòng cô vẫn không tình nguyện, hiển nhiên vẫn có cử chỉ cự tuyệt.
Người đàn ông nhìn thấu được cảm xúc của cô, hắn nhếch mép cười, thu lại khí tuất đang bủa vây cô, ngã lưng tựa vào thành ghế, bày ra bộ dáng ngả ngớn bất lương, sau đó hỏi tên cô.
"Tôi tên...Hạ Anh Ninh."
"Hạ Anh Ninh."
Độc âm trong miệng, hắn lặp lại tên cô nhiều lần tựa như khắc sâu vào trong trí não, rồi cũng thủng thẳng nói tên của mình, còn cho cô biết cả thân phận của hắn.
"Thời Tổng..."
"Là một tổng tài nhưng sao lại..."
Cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để người đàn ông nghe hết thảy. Hắn không hề nổi giận, nở nụ cười bí hiểm, phá lệ giải thích qua loa cho cô tỏ.
Ở đất nước này, làm tổng tài thôi sẽ không có chỗ đứng trong xã hội, phía sau mỗi một tổng tài còn có rất nhiều mặt tối, nếu không buôn người thì cũng buôn vũ khí,...
"Nói tóm lại cưng chỉ cần biết nhiêu đó là đủ. Đừng quá nhiều chuyện, coi chừng cái lưỡi của cưng."
"Ha...tôi biết rồi, tôi sẽ không nhiều lời..."
Hắn chỉ là vô tình trêu, cô gái lại cho là thật, không dám kháng lệnh, ngoan ngoãn quỳ trên sàn sợ sệt, không thể thở mạnh, làm hắn chú ý ngoại hình của cô, đột nhiên lớn tiếng gọi người vào.
*Cạch*
"Thưa Thời Tổng, ngài cho gọi."
Một hầu gái búi tóc gọn gàng, đứng thẳng tắp sau lưng hắn, cúi mặt chờ nhận lệnh.
Hắn vừa phẩy ngón tay vừa bảo cô gái sửa soạn cho Hạ Anh Ninh. Chỉ trong vài phút, từ một cô gái mộc mạc liền biến thành một đoá hồng rực rỡ, dù trên người cô khoác đồ hầu gái.
Thời Anh nhìn cô không chớp mắt, vẻ đẹp của cô trong mắt hắn có lẽ là duy nhất.
"Đưa cô ấy đi dùng bữa, sau đó đưa đến phòng làm việc."
Hắn rất nhanh thoát khỏi sự mê hoặc.
Hầu gái nhận lệnh kéo người đang ngơ ngác rời khỏi phòng, cô ấy cho Hạ Anh Ninh 15 phút, nhắc nhở cô phải lắp đầy cái bụng trống trước khi được đưa đến chỗ người đàn ông.
Đúng 15 phút sau, dù ăn không hết thức ăn trên đĩa hầu gái cũng sẽ không cho cô thêm một giây nào, kéo cô đứng dậy, trực tiếp đưa cô đến phòng làm việc.
Hạ Anh Ninh đi qua từng nơi, mới phát hiện đây vốn không phải là một ngôi biệt thự thông thường, mà là một toà dinh thự cực kỳ rộng lớn, có mất cả ngày cũng chưa khám phá hết.
Từ trong ra ngoài, người hầu, vệ sĩ có mặt khắp nơi, Hạ Anh Ninh nếu có muốn bỏ trốn sẽ là một vấn đề lớn. Cô chợt cảm thấy mất hết hy vọng, như rơi vào tay ác quỷ không có đường ra.
Hai chân cô bỗng bủn rủn, bước chân dần chậm lại, cho đến khi đứng trước một căn phòng, nó càng mất đi sức lực.
"Đây là phòng làm việc của chủ nhân."
Hầu gái kia mở cửa cho cô, sau đó thẳng tay đẩy cô vào trong.
Căn phòng được trang hoàng lịch sự, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, có bức ảnh lớn của người đàn ông được trưng bày trên tường, nhưng Hạ Anh Ninh nhìn cảm thấy có gì đó khác thường, bởi khoảng trống bên cạnh, bằng với bức ảnh kia làm cô chú ý, dường như ở đó từng có một bức ảnh nữa.
Tuy nhiên, cô không có thời gian suy đoán, đóng cửa tiến đến gần.
Thời Anh sớm đã có mặt, hắn đeo một cặp kính cận, chăm chú vào mớ tài liệu trên bàn, Hạ Anh Ninh nhìn hắn chòng chọc, bầu không khí căng thẳng khiến cô không dám thở mạnh, cố lắm lắp bắp được vài từ.
"Chủ...nhân...Thời Tổng..."
"Qua đây."
Hắn không nhìn cô, gọi.
Hai chân mảnh khảnh bủn rủn, bước đi không thuận đến gần hắn, cô đứng đối diện với chiếc bàn làm việc, hắn lại không vừa lòng, chỉ vào bên cạnh.
"Đứng ở đây."
Hạ Anh Ninh không dám làm trái ý, cẩn thận qua đó, cô vừa đến nơi bất thình lình bàn tay của hắn đã luồn vào một bên đùi ngọc, ôm lấy làm cô giật mình, hét lên.
"Thời Tổng!"
"Đứng im, cưng động đậy tôi bắn chết cưng."
Hắn rục rịch tay còn lại vào khẩu súng để trên bàn, doạ Hạ Anh Ninh sợ tột độ, mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân cô run lên như lá rụng mùa thu, không dám cử động mạnh, chỉ sợ...hắn thật sự nổi điên sẽ giết chết cô.
"Tôi đã nói rồi, muốn sống thì phải nghe lời, trước sau gì cưng cũng là của tôi, tập làm quen khi tôi chạm vào đi."
Thanh âm của hắn rất chậm rãi, sau đó hắn chỉ vào một chiếc khăn trên bàn, bảo cô dùng nó lau bụi xung quanh.
"Vâng..."
Không một chút chểnh mảnh, Hạ Anh Ninh cầm khăn bắt đầu công việc, nhưng cô không thể nào tập trung, bởi bàn tay bên dưới không yên phận.
Hắn lần mò từ đùi lên đến mông căng tròn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, mà cơ mặt thì chẳng chút biến sắc, vẫn tập trung vào công việc.
-Đồ biến thái! Vô sĩ!
Cô gian nan cắn chặt lấy vành môi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô bị hắn động sắp phát điên lên, bèn cố tìm cách thoát khỏi tay hắn, chăm chú vào công việc.
Tay cô thoăn thoắt lau những nơi khác, càng lúc càng tạo khoảng cách, thấy hắn dường như đang rất bận, không còn chú ý đến cô mới thở phào được vài phút, hắn đột nhiên lên tiếng làm cô giật thót tim.
"Bữa trưa hôm nay sẽ do cưng chuẩn bị."
"Sao...chứ? Tôi ư?"
Hạ Anh Ninh hơi khựng, người ngồi ở kia cũng rời mắt, hướng về phía cô. Thời Anh tháo cặp kính, ngã lưng tựa người vào ghế, khoanh hai tay đạo mạo, lười biếng đáp lại.
"Không cưng thì là ai? Chẳng phải cưng nói cưng biết nấu ăn, còn nấu rất ngon sao?"
"Tôi không giữ người không có ích đâu."
-Ra là vậy...
Lúc này, cô gái cũng nhớ lại những lời trước đó của mình, mau chóng cúi đầu nhận lệnh, sau đó quay đi tiếp tục công việc.
Cô rất chăm chỉ, dọn dẹp từng ngóc ngách trong căn phòng, khi đến chỗ kệ sách, cô bỗng nhìn thấy một khung ảnh bị úp xuống, còn tưởng nó bị đổ, vương tay ra định dựng nó lên thì người ở kia quát tháo làm cô giật thót.
"Không được đụng vào nó!"
Hạ Anh Ninh quay đầu, chợt bắt gặp ánh mắt lẳng lặng đầy vẻ chết chóc của Thời Anh, doạ cô sợ mất mật.
Hắn, rời khỏi vị trí ngay lập tức, sải bước phóng khoáng tiến qua chỗ cô, vương tay kéo cô sang một bên.
"Khung ảnh đó cưng không được phép đụng vào, nếu tôi mà thấy cưng dựng nó lên, tôi sẽ chặt tay cưng!"
Giọng hắn lạnh lùng không đổi, gương mặt phủ một màu đen như đêm không trăng, Hạ Anh Ninh khi trông thấy không dám thắc mắc, chỉ biết ngoan ngoãn "vâng" một tiếng nghe theo.
Hắn vẫn đứng đó xoáy sâu ánh nhìn nguy hiểm vào cô, khi nhìn thấy đáy mắt ửng đỏ của cô, hắn đột nhiên thấy xót. Sau vài giây, hắn cũng thu lại sát khí, liếc cô một cái sắc bén rồi quay lại làm việc.
Khung ảnh ấy không chỉ mình Hạ Anh Ninh không được đụng vào, mà bất cứ người nào ở đây cũng không được phép. Bởi đó là bức ảnh cuối cùng về vị hôn thê đã mất của hắn.
Hắn đã cất người vào một góc tối, không muốn nhìn thấy, sợ gợi nhớ lại chuyện cũ. Vì, năm đó chính hắn là người đã hại chết người mình yêu, chính hắn vì muốn gầy dựng quyền lực và tiếng tăm, đã vô tình khiến cô gái bị ám sát, chết thay cho hắn.
Từ đó, cái chết của vị hôn thê trở thành nỗi ám ảnh trong tim hắn, dù bất cứ mỹ nhân nào muốn trèo lên giường hắn cũng đều nhận cái kết đắng. Trừ, người ở trước mặt hắn...có lẽ cô là ngoại lệ duy nhất vì có vài phần giống người cũ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play