Giữa trời mưa tầm tã, một đứa trẻ đang nằm thoi thóp giữa đống thi thể ngổn ngang. Hắn nhìn lên bầu trời, từng giọt nước mưa rơi xuống lạnh lẽo, đau rát. Hắn đã sống sót sau khi thay số mười bảy trở thành đồng tử thắp đèn, nhưng sau đó lại bị bỏ rơi, bọn chúng không cần hắn nữa
Vậy nên, đường đến hoàng tuyền cũng không còn xa.
Hắn nhắm mắt, chờ thần chết đến để xem dáng vẻ của hắn có đáng sợ như lời đồn không?
Vậy mà từ xa lại có một chiếc ô đến gần, lúc hắn nhìn kĩ được khuôn mặt của người đó, thì chiếc ô ấy đã che trên đầu hắn.
"Số mười bảy, ngươi đến đây làm gì, ta đã là người sắp chết rồi!"
Số mười bảy cúi người xuống, nhìn hắn bằng ánh mắt xót xa.
"Ta đưa ngươi về!"
"Về đâu chứ? Ám Hà?"
Hắn trả lời bằng giọng yếu ớt nhưng cợt nhả, nhưng số mười bảy vẫn đưa tay đỡ lấy hắn.
"Về nhà!"
"Ngươi coi đó là nhà ư?"
"Chúng ta là người thân, có người thân bên cạnh thì nơi đó là nhà!"
Hắn nhìn vào ánh mắt thiếu niên ấy, bất giác nở nụ cười méo xệch, không rõ là đang mỉa mai hay đang hạnh phúc. Nhưng chắc chắn, ánh mắt của hắn đã khắc ghi hình bóng này vào trong lòng.
Mấy năm sau, lại chính một hôm trời mưa như thế, số mười bảy lại che ô cho hắn, đôi mắt có chút xót xa nhưng câu nói lại trách móc.
"Tại sao ngươi luôn khiến bản thân bị thương đến như thế này?"
Hắn cười, nụ cười có chút chua xót lẫn mỉa mai.
"Lần nào cũng để ngươi thấy được dáng vẻ này của ta, thiệt cho ta rồi, sau này muốn ngầu cũng chẳng được nữa!"
Số mười bảy đỡ hắn dậy.
"Ngươi chưa thể chết, ta đưa ngươi về!"
Hắn nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên ấy, ánh mắt y vô hồn nhưng chứa đựng sự lương thiện hiếm thấy ở một nơi ranh giới sinh tử mỏng manh này.
"Tên ngốc, chỉ có ngươi coi nơi đó là nhà thôi!"
Y dìu hắn rời đi, hắn nhìn thiếu niên bao năm qua vẫn luôn bên hắn không rời, nói.
"Ơn huệ này của ngươi, lão tử nhận rồi!"
"Ơn huệ cái gì chứ?"
Y gạt đi, nhưng hắn chỉ cười, dưới hai cơn mưa ấy, hình bóng của y đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, không gì có thể thay thế được.
...----------------...
Tô Xương Hà giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, một giấc mơ dài và đầy hoài niệm. Tô Triết bên cạnh thấy vậy lên tiếng.
"Mơ à? Ác mộng hay là quỷ đòi mạng sao?"
Hắn cười, xoay lưỡi dao trên tay.
"Cũng không hẳn là ác mộng, nhưng cũng tương tự vậy, khiến người ta cứ mãi không thể thoát ra."
Tô Triết phì cười, nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc.
"Người trong lòng à?"
"Cũng gần như vậy, Triết thúc, hôm nay thúc nói hơi nhiều rồi đấy!"
Hắn đá chân Tô Triết, rồi ngả người ra phía sau, thoải mái dựa lưng vào thành xe ngựa. Nhìn khung cảnh bên ngoài, hắn lại hỏi.
"Không biết Mộ Vũ đã đến chưa nhỉ? Ta cá là mấy tên kia không giữ chân hắn được lâu đâu!"
Tô Triết ngậm tẩu thuốc, liếc nhìn hắn.
"Ây zô, cũng biết đấy hả, chắc hiện tại cũng gần đến rồi!"
Chiếc xe kia phi thẳng đến Tổ Nhện, nơi mà Đại gia trưởng vừa chạy trốn. Tay hắn vẫn xoay dao găm, đôi mắt hướng về phía trước, Mộ Vũ của hắn quả là một tên cứng đầu, đường dễ nhất hắn đã trải dưới chân, mời y bước đi rồi mà y vẫn không chịu. Bây giờ đối đầu, không biết lúc gặp có lao vào đánh nhau không nữa.
Đến nơi, hắn thấy đám người của Tạ gia và Mộ gia cũng đã bao vây kín mít, muốn thuận lợi lọt qua đúng là phải tốn chút công sức.
Hình như Tô Mộ Vũ vẫn đang phải vật lộn với không ít chướng ngại, vì vậy vẫn chưa thấy xuất hiện. Lẻn vào được bên trong, hắn nhắm đến phòng của Đại gia trưởng và tiểu thần y kia.
Vừa thấy cô ta xuất hiện, hắn đã nhanh chóng lao đến muốn ám sát, hắn đeo chiếc mũ vành rộng, nên tạm thời vị tiểu thần y đó chưa nhận ra người từng gặp.
"Thì ra cô thật sự là tiểu thần y đó à?"
Hắn lên tiếng, Bạch Hạc Hoài cũng nhanh chóng đáp lại.
"Ngươi là người nào?"
Hắn không trả lời mà lao vào đánh tiếp, võ công của cô cũng khá, chỉ là không còn có thể trụ được vài chiêu của hắn.
Lúc hắn định tung đòn kết thúc, thì một lưỡi kiếm đã bay tới, hất chiếc mũ của hắn bay ra. Hắn nhận ra đường kiếm quen thuộc nên cũng chưa vội manh động.
Bạch Hạc Hoài chỉ vào mặt hắn.
"Là ngươi!"
Tô Xương Hà cười, nhìn Tô Mộ Vũ đang đứng bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
"Ngươi đến rồi!"
"Ai dẫn ngươi vào đây?"
Y hỏi với ánh mắt đề phòng một cách lạnh lùng, Tô Xương Hà cười mỉa mai.
"Mỗi một người trong Chu Ảnh đều là ngươi tuyển chọn, không tin bọn họ sao?"
"Ta tin vào kết quả hơn!"
Hắn lại cười, rồi nói với y rằng bọn họ đều trung thành, nhưng sự trung thành liệu có còn bền vững khi mà đã nhận ra mình đi sai đường, rồi hắn chốt câu cuối.
"Hôm nay đến đây thôi, bên cạnh ngươi còn nhiều bất ngờ hơn ta tưởng!"
Hắn dùng khinh công bay đi, Bạch Hạc Hoài muốn kéo dây chuông gọi người đến nhưng bị Tô Mộ Vũ ngăn lại.
"Thần y, coi như ta xin cô, đừng kéo nó!"
Bạch Hạc Hoài thấy thế quay lại ò một tiếng.
"Suýt nữa ta quên mất, hai người là bạn thân đấy. Nhưng mà lúc nãy hắn suýt nữa đã giết ta rồi!"
Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu.
"Xin lỗi!"
Ở phía bên kia bức tường,Tô Xương Hà chỉ nghe có thế, rồi mỉm cười rời đi.
"Trong lúc nguy nan vẫn không bỏ mặc nhau, các ngươi đúng là một đôi bạn tốt!"
Tên kia nhìn thấy số mười bay dìu người ra khỏi Quỷ Khốc, liền lên tiếng mỉa mai. Y đáp lại một cách kiên định.
"Bọn ta không phải bạn, sát thủ không nên có bạn. Nhưng bọn ta cùng gia nhập Ám Hà, vậy thì là người nhà, là người nhà thì sao có thể bỏ mặc không quan tâm!"
Tên áo trắng sấn lên quát.
"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Y nhìn đám người của Ám Hà bằng ánh mắt quyết tâm. Hắn thấy thế có hơi lo sợ, nói như thì thào.
"Mau giết ta đi, đừng ngốc nghếch nữa, ngươi không không phải đối thủ của ông ta đâu!"
Số mười bảy quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đôi chút xót xa, rồi dìu hắn ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây phía sau. Y rút kiếm bước ra trước mặt hai tên kia.
"Nếu ông muốn ra tay, vậy thì ta sẽ giết ông!"
Tên kia thấy y dám thách thức mình, liền giận dữ tung chiêu, nhưng bị cản lại.
"Dừng lại!"
Đại gia trưởng và ba vị gia chủ của Tô, Mộ, Tạ gia đều đến. Số mười bảy cúi người hành lễ.
"Đại gia trưởng!"
Đại gia trưởng nhìn y, khoé miệng có ý cười.
"Tiểu tử, việc ngươi làm hôm nay là đang thách thức uy nghiêm của Ám Hà, cũng là đang thách thức uy nghiêm của ta. Hai người các cậu, nghĩ rằng Ám Hà có đáng vì các cậu mà phá vỡ quy tắc một lần không?"
Y không do dự mà đáp.
"Đáng!"
Đại gia trưởng ồ một tiếng, nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt tò mò lẫn hứng thú. Thiếu niên kia tiếp tục khẳng định.
"Trong vòng 3 năm, hai bọn ta chắc chắn sẽ trở thành sát thủ xuất sắc nhất trăm năm qua của Ám Hà."
Đại gia trưởng nhìn ra được tố chất lẫn khí chất của thiếu niên này, nên ông muốn thử. Ông bảo nếu có đủ thực lực, thì có thể phá lệ một lần. Y đã chủ động xin nhận một kiếm của ông.
"Nếu ta chết, thì người ra khỏi Quỷ Cốc hôm nay chỉ có hắn, xin Đại gia trưởng giữ lại mạng cho hắn. Nếu ta còn sống, thì mong Đại gia trưởng cho bọn ta một cơ hội!"
Đại gia trưởng hài lòng nói lớn.
"Được, cậu rất trọng tình nghĩa, vậy thì phải xem thực lực của cậu đến đâu?"
Đại gia trưởng vung một kiếm khiến số mười bảy lùi lại, hộc máu, trên cổ xuất hiện một vằn đỏ loé sáng. Hắn thấy thế vùng dậy, động phải vết thương lại vô lực mà gục xuống.
Số mười bảy không chết, vậy mà Đại gia trưởng lại cho phép hai người cùng được sống, cùng vào Tô gia.
Số mười bảy lấy tên là Tô Mộ Vũ.
Còn hắn là Tô Xương Hà.
Mọi hạt mưa đều sẽ chảy về sông.
...----------------...
Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, đoạn kí ức đó có thể gọi là tồi tệ, nhưng cũng có thể nói là ấm áp, vì hai người đã cùng kề vai sát cánh, vượt qua hiểm cảnh. Và hiện tại, mặc dù đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, nhưng mỗi người đều hiểu cho đối phương.
Y phải bảo vệ Đại gia trưởng, còn Tô Xương Hà thì muốn y lên làm Đại gia trưởng như đã giao ước, còn hắn làm gia chủ Tô gia. Nhưng Tô Mộ Vũ có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không làm trái nó, với lại đối với y Đại gia trưởng là người có ơn.
Điều này Tô Xương Hà hiểu.
Nhìn trời mưa không lớn cũng không nhỏ, Tô Xương Hà mỉm cười nói.
"Thời tiết này....quả nhiên là một ngày thích hợp với Tô Mộ Vũ."
Ở dưới tường thành, Tô Mộ Vũ đang vác theo một bao kiếm trên vai, tiến thẳng về Tô gia, chiếc ô quen thuộc che đi những hạt mưa tí tách.
Tô Xương Hà ngồi bên trong cùng với Tô gia chủ, cánh tay bó vải trắng toát. Tô Mộ Vũ từ ngoài đi vào, bị Tô Trạch ngăn lại đòi xem kiếm.
Thấy vậy, Tô Xương Hà cũng chỉ cợt nhả mà ngồi xem, hắn biết thực lực của Tô Mộ Vũ nên còn cược xem bao nhiêu chiêu thì Tô Trạch thua.
Hắn chỉ cược một chiêu, và Mộ Vũ của hắn quả nhiên một chiêu đã đánh bại đối thủ.
Tô Mộ Vũ phóng cây kiếm trên lưng vào bên trong, cắm trên sàn rồi bước vào. Tô gia chủ nhíu mày nhìn nó.
"Miên Long kiếm!"
Tô Mộ Vũ giữ vẻ mặt lạnh tanh lên tiếng.
"Độc của Đại gia trưởng đã được giải rồi, ông ấy bảo ta đưa thanh kiếm này đến giao cho Tô gia chủ."
Tô gia chủ nhìn thanh kiếm, ông ta biết muốn trở thành Đại gia trưởng không phải chỉ có nắm bắt được thanh kiếm này. Nên trực tiếp hỏi lại Tô Mộ Vũ rằng họ muốn gì, Tô Mộ Vũ cũng nêu ra những điều kiện cần thiết.
Trong danh sách những người rời Ám Hà mà Tô Mộ Vũ nêu ra, có cả tên của Tô Xương Hà. Hắn nhảy dựng lên, vẻ ngoài là phản đối nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, vì suy cho cùng Mộ Vũ cũng vẫn nghĩ đến hắn.
"Tô Mộ Vũ, đừng có hại ông đây!"
Hắn huých vai y, thấy vậy Tô Mộ Vũ sửa lời.
"Tất cả những ai muốn rời Ám Hà đều phải đồng ý không được truy sát họ nữa. Tất nhiên, ai muốn ở lại thì tùy!"
Tô Xương Hà hơi hụt hẫng, bèn im lặng không nói nữa. Đến khi bên ngoài ầm ĩ, một chiếc quan tài hạ xuống trước sân, tất cả mới nhốn nháo cả lên.
Người trong quan tài là Mộ Từ Lăng, một kẻ điên bị nhốt trong đó đã mấy năm. Tô Xương Hà giữ Tô Mộ Vũ lại xem kịch hay, y nhìn thấy cánh tay băng bó trắng toát của Tô Xương Hà, có hơi lo lắng hỏi.
"Ngươi bị thương à?"
Tô Xương Hà cười cười cho qua.
"Không đáng ngại, chưa gãy đâu!"
Y nhìn hắn một lúc rồi nói.
"Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến bản thân bị thương mãi như thế!"
Tô Xương Hà lại cười, nụ cười dịu dàng hơn nhiều, dựa tay lên vai của Tô Mộ Vũ, nói lơ đãng.
"Chẳng phải bởi vì Khôi đại nhân của ta không đến kịp cứu sao?"
Tô Xương Hà đứng xem trận đấu một cách thích thú, đến khi Tô Tẫn Hôi phải đích thân xuất kiếm, Tô Mộ Vũ mới hỏi hắn.
"Ngươi muốn vở kịch này kết thúc như thế nào?"
Hắn quay sang nhìn y, ánh mắt vừa tỏ vẻ vô tội lại đáng thương, nhưng vẫn có vài phần xảo trá.
"Tất nhiên là ngươi làm Đại gia trưởng, ta làm gia chủ Tô gia, chuyện này chúng ta đã nói từ nhiều năm trước rồi mà!"
Tô Mộ Vũ thấy vậy muốn tương kế tựu kế lừa Tô Xương Hà giúp mình, nhưng sớm đã bị hắn nhìn thấu. Mộ Vũ của hắn không phải người biết cách nói dối, vì vậy nhìn biểu hiện là có thể nhận ra.
Đến khi Tô Tẫn Hôi bị Mộ Từ Lăng đánh lui, Tô Mộ Vũ định chạy ra ngoài thì Tô Xương Hà cố tình giả vờ vấp ngã, ôm lấy hắn ngăn lại.
"Tô Mộ Vũ, ngươi ở yên đây cho ta!"
Tay hắn giữ lấy người của y, tranh thủ sờ lên eo y, ngước lên nói nhỏ.
"Eo của Khôi đại nhân nhỏ thật đấy!"
Tô Mộ Vũ nhíu mày khó hiểu, có chút lúng túng kéo hắn dậy.
"Đứng cho đàng hoàng, không phải là tay bị thương sao?"
"Được được được!"
Tô Xương Hà vừa cười vừa sửa lại vải băng trên cánh tay, Tô Mộ Vũ mải nhìn hắn nên không để ý Miên Long kiếm bị cướp mất, đến khi giọng nói của Mộ Từ Lăng vang đến y mới kịp thời phải ứng.
Y muốn đuổi theo lại bị Tô Xương Hà ôm chặt, hắn nói lớn ra ngoài giả vờ như có ý định đuổi theo cướp kiếm về, khiến Tô gia chủ phải bảo rằng không cần phải cướp kiếm về nữa.
Tô Xương Hà đắc ý nháy mắt với Tô Mộ Vũ.
"Tô gia chủ bây giờ không còn muốn làm Đại gia trưởng nữa, Tô Mộ Vũ à, bây giờ ngươi không có lựa chọn rồi."
Tô Mộ Vũ đẩy hắn ra, lườm một cái rồi rời đi, Tô Xương Hà nhìn theo, tay còn lại xoay dao găm.
"Mộ Vũ à Mộ Vũ, ngươi cũng cứng đầu quá rồi!"
Nụ cười của hắn trở nên bất lực, đuổi theo phía sau y ra ngoài, Tô Tẫn Hôi nhìn Tô Mộ Vũ rồi bảo.
"Về nói với Đại gia trưởng, ta không giữ được Miên Long kiếm, vị trí này ta không có duyên ngồi vào!"
Đám người Tô gia rút hết đi, Tô Mộ Vũ nhìn theo rồi nói.
"Trước hết phải cướp lại Miên Long kiếm đã!"
"Với mình ngươi à?" Giọng hắn cợt nhả.
"Vậy ngươi định giúp ta sao?"
Tô Mộ Vũ quay qua nhìn hắn, nhưng hắn vội vàng giơ cái tay còn băng bó của mình ra.
"Ta...ta đang bị thương nặng lắm đấy nhé!"
Tô Mộ Vũ thừa biết hắn giả vờ, nhưng vẫn liếc nhìn cánh tay hắn một cái rồi mới bảo.
"Vậy thì vừa hay ta không cần phải mất thời gian đánh nhau với ngươi!"
Nói xong câu đó y dùng khinh công bay đi, Tô Xương Hà nhìn theo lắc đầu.
"Đúng là ngây thơ mà!"
Tô Triết đứng bên cạnh xem kịch nãy giờ chỉ cười khẩy không nói gì. Tô Xương Hà liếc qua ông một cái rồi bước nhanh hơn, hắn nói nhỏ để không ai có thể nghe thấy.
"Ta đành phải mất công một chút, trải đường cho sự ngây thơ của ngươi vậy!"
...----------------...
Tô Xương Hà đến gặp Tô Tẫn Hôi, ông ta dường như biết trước nên không tỏ ra bất ngờ, sau một chút đàm đạo ban đầu, ông ta cũng nhận ra dã tâm của hắn.
"Thốn Chỉ kiếm của ngươi đúng là lợi hại, nhưng không đánh bại được ta đâu!"
"Vậy sao?"
Hắn cười khẩy, nhìn ông ta với vẻ mỉa mai. Tô Tẫn Hôi tung chiêu, sau một tiếng nổ lớn ông ta đã nằm bẹp một chỗ.
Biết mình đang trong thế yếu, ông ta liền giở ơn nghĩa ra nói chuyện.
"Nếu không có Tô gia, thì ngươi và huynh đệ của ngươi đã sớm chết rồi!"
Tô Xương Hà nhíu mày nhìn ông ta, lắc đầu phản bác.
"Người cõng ta ra khỏi thung lũng là Mộ Vũ, nhát kiếm của Đại gia trưởng cũng là hắn chịu. Ông giúp gì được bọn ta?"
Lúc nói câu đó, trên nét mặt hắn có chút tự hào, lại có nửa phần khoe khoang.
Hắn tha cho Tô Tẫn Hôi một con đường sống, để thấy được một Ám Hà mới mà hắn muốn xây dựng nên.
Xử lí xong mọi chuyện ở Tô gia, Tô Xương Hà trở về cùng mọi người trong tổ chức Bỉ Ngạn của hắn. Ngồi trên ghế thủ lĩnh, hắn lập tức hỏi.
"Tô Mộ Vũ hiện tại ở đâu?"
"Hắn đã về Tổ Nhện rồi!"
"Vậy thì đến Tổ Nhện!"
Hắn đứng dậy định rời đi thì Tô Loan Đan đứng chắn hắn lại.
"Không phải kiếm Miên Long đang ở Mộ gia sao, chúng ta không thể vì an nguy của huynh đệ ngươi mà bỏ mặc cơ hội này được!"
Tô Xương Hà dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn hắn ta, rồi giận dữ phân tích cho hắn hiểu tình thế hiện tại. Nếu Miên Long kiếm thật sự ở mộ gia thì dù có chết Tô Mộ Vũ cũng sẽ đến cướp lại, hắn là người hiểu Tô Mộ Vũ nhất, sao có thể bị lừa.
Tô Đan Loan vẫn còn cố chấp, còn đưa cái ghế thủ lĩnh của hắn ra muốn ràng buộc, liền bị hắn rút dao kề cổ doạ, rồi nói thêm.
"Ngươi cũng nói đúng một chuyện, ta quả thật muốn bảo vệ tính mạng của Tô Mộ Vũ đấy. Ai cũng có thể chết, chỉ có hắn là không được, không được là không được. Trừ phi....ta chết!"
Hắn gằn mạnh hai từ cuối, khiến mọi người trong tổ chức đều hoang mang, sắp ra quân rồi còn có xung đột, khó tránh sự hỗn loạn.
Tô Xương Hà không nói nhiều, phân công xong thì đi làm nhiệm vụ của mình, hắn mang thêm một chiếc nhẫn của tổ chức Bỉ Ngạn, giắt vào trong người rồi nhanh chóng đi đến Tổ Nhện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play