Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Nhân Trong Bóng Tối Của Hàn Tổng

Chương 01: Lần Đầu Gặp Gỡ

Mộc Nghiên tay xách chiếc balo nhỏ nhưng rất cũ kỹ hầu như không ai trong thành phố không sự dụng chiếc balo này, cô mặc kệ ánh mắt nhìn cô như đang nhìn dị vật lạ cũng mặc kệ luôn nụ cười chế nhạo khinh thường của mọi người.

Hiện tại cô chỉ muốn bản thân thật bình yên mà kiếm được một công việc ổn định để có tiền chữa bệnh cho mẹ mình.

Tuy nhiên sự suy nghĩ của cô quá đơn giản mộc mạc, bọn họ nhìn cách ăn mặc cũ kỹ của cô liền chê bai ra mặt không chút do dự mà từ chối việc làm cho cô.

- Cô hãy tìm một chỗ khác đi, hình như cô không phù hợp với môi trường làm việc ở đây

- Vâng

Mộc Nghiên khẽ khom người cúi xuống rồi lủi thủi bỏ đi, cô đã đi hết mọi chỗ nhưng chỗ nào cũng đều từ chối bởi rõ ràng họ không thích một người quê mùa như cô làm việc, còn đau đớn thấy khi người chủ quán cơm nói chuyện với cô phải bịt mũi lại như thể đang ngửi một đống rác vậy.

- Cô đi đi, ở đây không nhận một người hôi hám như cô

Tay cô siết chặt chiếc balo khẽ cắn răng mà cuối người chịu những tủi nhục mà người thành phố thốt ra cho cô.

Khó khăn lắm mới đến được thành phố nhưng trong tay lại có ít ỏi tiền tiêu vặt nhưng lại không đủ mua một chiếc bánh ở thành phố này thì làm sao thuê một căn nhà nhỏ để ở tạm, Mộc Nghiên bất lực ngồi một góc bật khóc vì cuộc đời quá tàn khuất với cô không hề dịu dàng với cô một chút nào.

Trời cũng đã tối rồi bụng thì không ngừng kêu gào thảm thiết đến cả nước cũng chưa được uống một ngậm nào, đã vậy ông trời lại không hề thương cô mà đổ cơn mưa lớn.

Mộc Nghiên rối rắm không biết phải trốn ở đâu để trú mưa, đang cuống quýt chạy thì bỗng một chiếc xe chạy đến chỉ còn một chút nữa đã đụng trúng cô.

Két.

May mắn chiếc xe thắng kịp, cô cũng vì hoảng sợ quá mà ngồi bịch xuống dưới đất cả người ướt sũng trông không khác gà con, vừa trông thảm hại vô cùng.

- Này cô kia...

- Được rồi

Người bên trong xe tức tối khi bị cô chắn đường suýt chút nữa gây tai nạn, nhưng người ngồi ghế sau bỗng lên tiếng khiến anh ta nín bặt.

Mà người đàn ông điềm đạm lên tiếng lúc nãy bất ngờ xuống xe trên tay cầm chiếc ô đi ra trước sự kinh ngạc của người lái xe.

- Giám...giám đốc, không thể được..

Anh ta nhanh chóng câm nín khi nhận ngay ánh mắt sát lạnh của hắn.

Hàn Thước đứng chắn mưa cho cô rồi không lạnh cũng không nhạt lên tiếng.

- Cô không sao chứ?

Lúc này đây cô mới ngước lên nhìn hắn, cả hai người xa lạ nhìn nhau ngay sau đó cô lắc đầu.

Hắn cũng rất tinh tế đỡ cô đứng lên rồi dìu vào trong xe, từng hành động nhỏ nhặt của hắn khiến cô cứ nhìn mãi như thể đây là lần đầu cô được người khác nhẹ nhàng với mình.

Cô rất ái ngại khi ngồi chung với một người cao quý sang trọng như hắn, nhìn xem giữa cô và hắn chẳng khác gì hai thế giới khác nhau rất chênh lệch giai cấp và địa vị.

Hai tay cô đặt trên đầu gối lâu lâu siết chặt, đang bối rối không biết phải làm gì thì lại nghe giọng bên cạnh.

- Cô tên gì?

- Tôi...tôi tên Mộc Nghiên

Hắn nghe cái tên ánh mắt có chút sáng, cái tên rất đẹp giống với gương mặt xinh đẹp của cô vậy, tuy không nhìn kỹ nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra nét đẹp ấy.

- Cô đến từ đâu?

Mộc Nghiên rụt rè trả lời.

- Tôi đến từ thôn quê Hồ Thành

Nghe đến cái tên quê hắn có chút giật mình nhẹ vì mẹ hắn cũng là một người xuất thân từ vùng quê ấy, nhưng bà ấy đã rời xa khi sinh ra hắn.

Hắn không nói gì nữa trực tiếp đến biệt phủ riêng của hắn, Mộc Nghiên móc từ trong túi áo ra vài tiền lẻ đưa cho hắn.

-Đây...đây là tiền xe của tôi, mong anh đừng chê

Hàn Thước nhíu mày không vui, nhưng không hiểu sao tay lại giật lấy bỏ vào trong túi.

- Cô nghĩ với số tiền đó là đủ tiền đi xe của tôi sao?

Câu nói của hắn khiến cô trở nên bối rối thêm và càng sợ hãi vì trong túi cô bây giờ không còn đồng nào.

- Giờ...giờ tôi phải làm thế nào để đủ bù số tiền xe của anh đây, hay anh kêu gì tôi sẽ làm nấy cho anh đều được...

Nhìn cô cứ rối rắm khiến hắn có chút buồn cười nhưng rất nhanh tỏ vẻ lạnh lùng.

- Với sức cô thì làm được gì

- Thế tôi phải làm sao đây?

Hàn Thước không nói, sau đó xe dừng ngay cửa biệt phủ của hắn.

- Xuống xe

Mộc Nghiên giật mình kinh hãi vội vàng xuống xe, nhưng giờ cô xuống rồi không biết làm gì nữa càng thắc mắc rốt cuộc hắn đã đưa cô đi đâu.

- Vào trong đi

- Hả...?

Cô ngây ngốc nhìn hắn rồi khẽ nuốt nước bọt khi liếc qua ngôi nhà to lớn như cung điện phía trước, càng không dám tin cô sẽ được bước vào trong.

Nhưng khi nhìn sắc mặt khó chịu của hắn cô liền lập tức theo sau hắn đi vào trong, mọi thứ trước mắt khiến cô trở nên mơ hồ và choáng ngợp cứ ngỡ tưởng đây là mơ.

Từ nhỏ đến lớn có lẽ đấy là lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngôi nhà cao to như thế này, lại nhìn người đàn ông trước mặt mình không nghĩ hắn sẽ giàu có đến mức đó.

Trời ơi, căn bản giữa cô và hắn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Hàn Thước lạnh nhạt nhìn cô rồi nói.

- Kể từ giờ cô sẽ trở thành giúp việc ở đây

Chương 02: Gây Khó Dễ

Mộc Nghiên mở tròn to mắt nhìn hắn như thể không tin được, lại không tin bản thân lại được may mắn đến vậy.

- Anh...anh nói thật sao?

Hắn nhíu mày nhẹ khiến cô có chút rụt rè lại, sau đó hắn căn dặn quản gia sắp xếp một căn phòng mới cho cô và cũng như công việc.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi cô mới bắt đầu đến tìm hắn, mà hắn lúc này đang ngồi trong phòng khách đọc sách.

- Tìm tôi sao?

- Vâng

Mộc Nghiên đứng hơi khép nép, rụt rè lên tiếng.

- Tôi không biết phải xưng hô với anh như thế nào, tôi không biết tên của anh...

- Hàn Thước, đó là tên của tôi còn về cô muốn gọi tôi thế này thì nên hỏi quản gia

- Vâng, tôi hiểu rồi

Cô nhanh chóng rời đi tìm quản gia.

Thú thật ở đây có quá nhiều người giúp việc mỗi người mỗi công việc nặng nhẹ, chỉ là cô không ngờ cô được sếp vào phụ trách nấu nướng và lau dọn thư phòng.

Cô rất tự tin về phần nấu nướng của mình tuy nhiên đồ cô nấu toàn món giản dị cũng chưa từng nấu những món sơn hào hải vị nên có vài phần lo không hợp khẩu vị của hắn.

Hàn Thước vẫn ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, bỗng hắn nhận một cuộc gọi khiến hắn sửng sốt.

- Được, tôi lập tức đến ngay

Không biết bên kia đã nói gì phải khiến hắn tức thời hốt hoảng vội vàng rời đi trong đêm mưa.

Tại bệnh viện, sau khi các bác sĩ rời đi thì hắn vẫn đứng đó nhìn người con gái nằm trên chiếc giường hôn mê được thở bằng ống oxy.

Khi nhận được tin rằng ngón tay của cô ấy có dấu hiệu cử động nên bác sĩ lập tức gọi điện cho hắn đến, và thông báo tin mừng cô ấy đã có dấu hiệu thức tỉnh.

Hàn Thước ngồi xuống, cầm lấy bàn tay người con gái trên giường.

- Em nhất định sẽ tỉnh lại thôi, anh tin em sẽ làm được

Sau một hồi ngồi lại bệnh viện thì hắn cũng trở về biệt phủ, chính hắn sẽ không ngờ cô vẫn đang ngồi đợi hắn trở về.

Khi nghe tiếng bước chân, cô còn đang ngủ gục thì giật mình đứng bật dậy đi đến trước mặt hắn.

- Ông chủ, anh về rồi sao? Anh đã ăn gì chưa, tôi có nấu vài món đơn giản hy vọng anh sẽ không chê

Hàn Thước do dự, cuối cùng kéo ghế ngồi xuống cô cũng nhanh chóng bưng thức ăn đi hâm lại.

- Chắc đồ ăn đã nguội rồi để tôi đi hâm nóng lại cho ông chủ

- Ừ

Hắn cứ ngồi yên đó nhìn cô đang không ngừng rối rắm hâm từng chút món, thật ra hắn không kén ăn những mấy món đơn giản ở vùng quê vì tầm 10 tuổi hắn đã từng được về quê mẹ chơi, chợt hắn nhớ lại khoảnh khắc hắn không may trượt chân ngã xuống nước lúc đó hắn không biết bơi, vùng vẫy không ngừng tưởng chừng bản thân sẽ được gặp mẹ.

May mắn thay có một cô bé với mái tóc ngắn nhỏ hơn hắn không ngần ngại tính mạng mà nhảy xuống cứu hắn, sau khi vớt hắn lên bờ cô bé ấy vẫn rất bình thản còn hắn thì thở hổn hển.

- Anh nên học bơi đi ạ, lỡ sau này anh rơi xuống nước sẽ không ai cứu anh được nữa đâu...thôi em phải trở về rồi, mẹ em đang tìm em...

Chưa kịp hỏi tên cũng như cảm ơn thì cô bé đó đã đi mất, mà vì câu nói của cô bé ấy đã thức tỉnh hắn và hắn đã làm theo những lời cô bé năm ấy nói.

- Ông chủ! Ông chủ!...

Mộc Nghiên không ngừng gọi hắn vậy mà hắn lại thơ thẩn không một chút động đậy khiến cô có chút lo, hắn mới bừng tỉnh hơi giật mình quay lại thực tại.

- Ông chủ nghĩ gì mà tôi gọi đến tận ba lần mà anh không phản ứng

- Không có gì

Hắn lạnh lùng lên tiếng, sau đó nhìn cô nói.

- Khuya rồi cô vào phòng ngủ đi, để tôi một mình

- Nhưng mà tôi phải đợi anh ăn xong rồi dọn dẹp

Hàn Thước lúc này giọng không vui.

- Không cần, có quản gia rồi

Mộc Nghiên nghe vậy mau nhanh đi vào phòng, đang bình thường bỗng hắn trở nên lạnh lùng với cô khiến cô rất kinh hãi.

...

Hai cô gái kia thấy cô đang tưới nước cho hoa thì bước đến gây khó dễ, một trong số cô đó đá chậu nước khiến nó văng trúng hết cả người cô.

Mộc Nghiên vừa tức nhưng lại không thể làm gì khác.

- Sao nào, thích cao ngạo với bọn này không?

Cô khẽ nhíu mày khó hiểu cô ta đang nói cái gì.

- Ý các cô là sao, tôi cao ngạo với mấy cô khi nào chứ?

Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của cô lại khiến họ nghĩ cô giả tạo càng căm ghét hơn.

- Cô đừng ỷ lại ông chủ giúp đỡ là cô có thể lên mặt với bọn này

Sau đó cô ta từ từ bước lại gần, ngữ điệu châm chọc lẫn chế giễu.

- Trèo cao thì ngã đau, khuyên cô đừng vì một chút quan tâm của ông chủ mà tưởng mình là phượng hoàng, người như cô không xứng đứng bên cạnh anh ấy..

Nói xong bọn họ bỏ đi trước sự tức giận của cô, lúc này cô chỉ muốn bật khóc rõ ràng cô rất muốn yên phận làm việc không phiền đến ai vậy mà họ luôn ganh ghét đố kỵ khi cô được hắn quan tâm, đến cả bản thân cô được quan tâm cũng phải bị ghét sao.

Chương 03: Sự Đối Tốt

Mộc Nghiên ngồi trên giường ngắm nghía tấm hình cũ kỹ giữa cô và mẹ mình, đây cũng là tấm hình duy nhất được nhiếp ảnh gia chụp trong một lần tham quan họ đã tặng cho cô, cô rất trân quý tấm hình ấy.

Cốc cốc cốc!

- Mộc Nghiên, tôi vào được không?

Cô nhanh chóng cất tấm hình vào dưới gối rồi vọng ra.

- Vâng, bác cứ vào đi ạ

Quản gia đi vào trên tay cầm vài hộp quà to nhỏ rồi đặt xuống trước mặt cô, cô ngơ ngác nhìn túi quần áo rồi nhìn quản gia.

- Đây là gì thế bác, sao nhiều quà thế ạ?

- À là ông chủ mua chúng tặng cho cô, còn đây là chiếc điện thoại mà ngài ấy đặc biệt mua cho cô

Mộc Nghiên vẫn chưa kịp tiêu hoá mọi thứ, những thứ này điều là cho cô ư?

Cô ái ngại nói với quản gia.

- Tôi không dám nhận thứ xa xỉ này đâu bác, nhờ bác gửi lại cho ông chủ

- Không thể được, nếu cô không nhận thì ngài ấy sẽ tức giận với chúng tôi đó

Nghe vậy cô đành cắn răng đành nhận vì cô không muốn người khác vì cô mà liên lụy, quản gia ngay sau đó rời đi để cho cô có không gian riêng thoải mái hơn.

Cô ngồi xuống dưới sàn nhà khẽ mở từng túi quà, thật không ngờ bên trong toàn là những bộ váy đẹp theo kiểu nhẹ nhàng nhưng nhìn giá cô sốc muốn ngất xỉu, thú thật dù có làm cả đời cũng không mua nổi chiếc váy này.

Nhưng vì thân phận thấp kém nên cô nghĩ bản thân sẽ không thể mặc, chỉ có thể cất vào trong tủ mà ngắm nghía. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định thử một lần chiếc váy trong đời.

Không nghĩ nhiều cô lập tức mang bộ váy mà cô thấy ưng ý nhất bước vào phòng tắm, lúc đi ra phần sau vẫn chưa kéo khóa chính vì thế cô mới khó khăn ở chỗ đó.

Đi đến trước gương toàn thân nhưng cô vẫn còn khó khăn để kéo lên cao.

Hàn Thước bất ngờ xuất hiện, chỉ vài giây ngắn ngủi hắn đã khựng người lại mà cô vẫn chưa hề biết sự hiện diện của hắn vì quá tập trung.

Bỗng bất ngờ chiếc khoá được kéo lên một cách hoàn mỹ, cô nhìn thấy hắn thông qua chiếc gương liền giật mình vội vàng lùi lại hốt hoảng như thể đang thấy quỷ vậy.

- Ông.. ông chủ, anh đến từ khi nào vậy?

Thế nhưng Hàn Thước không hề quan tâm đến lời nói của cô mà ánh mắt cứ dính chặt vào người cô khiến cô càng thêm kinh hãi hơn.

- Chiếc váy đó...rất hợp với cô

- Sao cơ?...à cảm ơn ông chủ đã khen

Hắn rút ra một chiếc điện thoại rồi đưa cho cô, cô khó hiểu nhìn hắn.

- Sao ạ?

- Đây là điện thoại cho cô

Hai mắt cô trợn tròn không dám tin, sau đó có chút kiêng dè vì không nghĩ một người xa lạ như cô sao hắn có thể đối xử tốt như thế.

- Tôi không cần đâu, những thứ này tôi rất cảm kích rồi không muốn nhận thêm lòng tốt của anh, huống hồ tôi chỉ muốn bản thân trở nên chăm chỉ cố gắng hơn càng không muốn nhờ sự giúp đỡ từ anh...

Hàn Thước như xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai, hắn bấm số điện thoại của mình vào đó rồi ném xuống giường sau đó bỏ đi như chưa từng có chuyện gì.

Mộc Nghiên đang khó xử lại trở nên ngơ ngác với sự ngạo nghễ của hắn.

Vào thư phòng, hình ảnh tấm lưng trắng nõn của Mộc Nghiên hiện ngay trước mắt khiến hắn mất phương hướng làm việc, sau đó tự giật mình lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh.

Nhưng hắn thừa nhận rằng, dù cô sống trong vùng quê nghèo nhưng cơ thể cô luôn trắng nõn đến cả khuôn mặt không một vết xước chỉ có bàn tay là thô sơ, chắc có lẽ làm việc quá nhiều.

Những ngày sau đó, chiếc tấm lưng trần trắng nõn ấy của cô cứ luôn ám ảnh trong tâm trí hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play