Chuyến Tàu Định Mệnh [RhyCap]
tác phẩm, nhân vật
"Làm sao để họ gặp được nhau?"
Một câu hỏi mang nhiều lời đáp từ những quan điểm khác nhau
Phải chăng là định mệnh mang những người xa lạ chạm mặt qua những tình huống đời sống?
Sợi dây tơ hồng giữa họ khẽ rung lên, như vừa lỡ mất một nhịp tim. Vậy mà bức tường thành ngăn cách trong lòng lại dần yếu rồi sụp đổ
Ai cũng xuất thân từ hoàn cảnh khác nhau, lớn lên bằng cách khác nhau.
Cả hai thế giới chẳng có điểm chung
Ấy vậy mà, sự trùng hợp nhỏ lại kéo ánh mắt của mình nhìn về đối phương.
Trong đôi mắt ấy, chất chứa nỗi niềm riêng. Nhưng họ biết rõ, đang có tia sáng nhỏ đang chiếu về người còn lại
Từ đó, cuộc sống họ lúc nào cũng có điểm chung
Sợi dây mang theo nhịp đập của cả hai, kéo theo cả cuộc đời
Và nhằm làm rõ chữ "định mệnh", sẽ được thể hiện qua tác phẩm CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH
by: Lost in my heart
Truyện sử dụng bối cảnh xoay quanh thành phố và thị trấn. Thời gian thực
Mượn người có thật làm nhân vật HƯ CẤU
Vì vậy, những hành động, lời nói của họ đều KHÔNG CÓ THẬT
Tên địa phương, tên riêng,...đều là hư cấu. Trùng hợp chỉ là vô tình
Quang Anh còn rất trẻ, tuy vậy đã nắm trong tay một sự nghiệp ổn định. Nhờ tham gia vào các thương trường khắc nghiệt, giữ vững doanh nghiệp. Anh đã mang trong mình sự trưởng thành và nỗi niềm sâu sắc
Đức Duy chính là cậu sinh viên nhỏ giữa lòng thành phố. Cuộc sống chỉ xoay quanh giữa việc dí học và làm thêm. Tương lai rộng mở
Lost in my heart
Phần trên chính là giới thiệu sơ lược về tác phẩm, nhân vật
Lost in my heart
Ai có thắc mắc thì cứ comment ở đây nha!
Lost in my heart
Cảm ơn mọi người
「 CHAP 1 」
Chiều mùa thu đầu mùa, vài căn nhà lác đác trên vùng hẻo lánh
Mỗi lần gió thổi mái rơm yếu ớt lại khẽ rung lên
Vậy mà chống chọi qua bao mùa mưa nắng, mang vết bạc màu theo thời gian
Trong căn nhà nhỏ giữa đám rau dại
Hoàng Đức Duy
//thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định//
Chiều nay, em vừa nhận được giấy báo trúng tuyển trường y có danh tiếng trên thành phố
Ấy vậy mà lòng lại chẳng hân hoan
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu rơi nước mắt//
Giọt nước mắt mang theo tương lai trượt xuống
Cái nghèo đã kìm hãm em lại nơi đây
Em chẳng có tiền đóng học phí...
Cạnh bên em là mẹ mình, cũng vừa nhận được tin
bà Lan
//dằn vặt bản thân vì không lo được cho con//
bà Lan
Là mẹ không lo được cho con ăn học đủ tốt
Đức Duy ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Mái tóc bạc phơ, trên mặt hằn rõ nếp nhăn lam lũ qua ngày tháng
Người mẹ mình yêu thương, hứa sẽ lo khi lớn. Vậy mà lại chẳng làm được
Em nhìn sâu vào đôi mắt bà, nở nụ cười nhẹ rồi nói
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu mẹ, con ở đây làm ruộng, bán rau giúp mẹ thì sẽ đỡ cực hơn
bà Lan
Con hiểu chuyện quá...
Bà Lan không kìm được nước mắt mà xoa đầu đứa con trai duy nhất của mình
Còn nơi thành phố, trời thu chẳng rõ ràng. Chỉ có mùa mưa và nắng.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống những tấm kính của toà nhà cao tầng như những viên kim cương lấp lánh giữa lòng phố thị
Thành phố dần lên đèn, bên dưới dòng xe đang tấp nập qua lại như đang tìm cho mình chốn bình yên sau giờ làm uể oải
Nhưng đâu đó tại căn phòng vẫn đang sáng đèn, tiếng nói của người quản lí vẫn đang đều đều trong buổi họp nội bộ
Quản lí
//gõ bàn vài cái//
Quản lí
Được rồi, để công ty có những bước tiến vượt bậc. Ta nên thực hiện những kế hoạch thực tế
Quản lí
Vài người tôi đọc tên sau đây, đều được điều động đến vùng sâu xa giúp đỡ bà con.
Tiếp đến, là hàng đống danh sách những nhân viên có năng lực tốt. Họ được tin tưởng!
Nguyễn Quang Anh
//thoáng ngẩng nhẹ đầu rồi lại mỉm cười //
Có lẽ đây chính là ước nguyện mà anh đã ấp ủ bao lâu sao?
Quản lí
Những người tôi vừa đọc tên, mọi người được công ty tin tưởng, tôi mong các vị nhận lời
Quản lí
Đặc biệt là Quang Anh, anh được cử đi vùng khó khăn nhất.
Quản lí
Bởi vì tôi đặt sự kì vọng vào mọi người, cố gắng phát huy nhé!
Theo sau là tràng vỗ tay từ phía người tham dự cuộc họp.
Quản lí
Nhưng yên tâm, chính sách đãi ngộ của công ty tốt lắm đấy nhé!
Quản lí
Ai có thể thắc mắc, cứ vào phòng tôi giải đáp
Quản lí
Mọi người có thể tan họp!
Lần lượt là vị quản lí, theo sau là đám nhân viên ùa ra mang theo nét mặt khác nhau
Người vui, người mệt nhưng nhìn chung lông mày họ có thể giãn ra sau cuộc họp này
Chỉ còn lại Quang Anh trong phòng họp, anh nghĩ ngợi đôi chút rồi lập tức sang phòng người giám đốc
Cánh cửa bật mở sau khi có sự cho phép, Quang Anh lập tức trình bày mong muốn
Nguyễn Quang Anh
Anh ơi, có lẽ lần này em thật sự thực hiện được ước nguyện của mình.
Nguyễn Quang Anh
Anh hãy cho em thời gian trải nghiệm, em sẽ cho công ty mình một kỷ nguyên mới lạ.
Nguyễn Quang Anh
Không phải là công nghệ hay máy móc. Mà lần đầu vùng xa xôi ấy cứ ngỡ như chưa từng tồn tại sẽ được lên bảng xếp hạng của những mảnh đất "vàng"
Nguyễn Quang Anh
Vì em tìm thấy được tiềm năng trong tất đất ấy
Nguyễn Quang Anh
Mọi chi phí sinh hoạt công ty cũng không cần chu cấp đâu ạ. Dù sao em cũng muốn quay về nơi mình từng lớn lên đã ra sao
Quản lí
Tấm lòng của cậu sẽ được công ty ghi nhận, chi phí sinh hoạt sẽ đổi thành tiền thưởng nếu dự án thành công
Quản lí
Hy vọng Quang Anh sẽ mang lại lợi ích cho công ty. Cảm ơn em!
Nguyễn Quang Anh
Dạ, cứ tin tưởng em
Người quản lí nở nụ cười tươi rồi vỗ vai anh vài cái
Lần này mang trọng trách lớn hơn.
Là áp lực và từ bỏ hay tin tưởng vào điều gì đó?
Lost in my heart
Mng có thắc mắc gì thì cứ cmt nhaa
Lost in my heart
Đôi khi sẽ có sai sót, mong mng thông cảm. Cứ nhắc mình sẽ xem lại liền
Lost in my heart
Cảm ơn rất nhìuu
𝓣𝓱𝓪𝓷𝓴 𝔂𝓸𝓾 𝓯𝓸𝓻 𝔂𝓸𝓾𝓻 𝓻𝓮𝓪𝓭𝓲𝓷𝓰
「 Chap 2 」
Sau buổi họp hôm ấy, hàng loạt nhân viên lần lượt rời đi mang theo niềm hy vọng của mọi người
Mặt trời vừa mọc, tia nắng xuyên qua các tán lá cây thành vệt nắng dài
Quang Anh kéo theo chiếc va-li, tư trang duy nhất của anh. Đi dọc theo hàng cây và dừng lại nơi ga tàu
Mang tên "Chuyến Tàu Định Mệnh"
Nơi chỉ có duy nhất chuyến đi từ thành phố đến vùng xa xôi kia...
Chiếc vé vừa được mua đã ngả vàng, mang theo mùi hương gió thoảng từ những cánh đồng bao la, mùi nước từ những dòng sông chảy quanh co, mùi kỉ niệm...
Một tiếng bóp còi từ chiếc tàu cũ kĩ.
Lác đác vài vị khách đứng dậy, mang theo cả mớ đồ của mình vào xe.
Mỗi người như đang cố mang theo ước mơ, tâm tư của mình thả vào nơi hiu quạnh...
Nguyễn Quang Anh
//lặng lẽ ngồi xuống ghế//
Nhìn chung, tuy mọi thứ đã sờn cũ nhưng vẫn sạch sẽ, mùi hương gỗ nhẹ sộc lên mũi khiến cho anh khẽ nhắm mắt
Tưởng tượng ra hàng nghìn cảnh mình và nơi ấy. Chẳng biết điều gì sắp diễn ra, chỉ có sự bồi hồi và mong đợi
Đã quá lâu, mọi máy móc trên tàu đã gỉ sét, âm thanh chói tang vang lên đều đều khi chạy trên đường ray xiêu vẹo
Nguyễn Quang Anh
//giật mình mở mắt//
Nguyễn Quang Anh
*Vậy là mình được quay về chốn cũ sao*
Nguyễn Quang Anh
*Không biết, còn ai đang đợi mình nhỉ?*
Một thời gian dài ngồi trên băng ghế cứng ngắc, lưng Quang Anh ê ẩm.
Nguyễn Quang Anh
//cầm chiếc va-li chạy đại ra ngoài//
Anh dừng lại, rồi hít sâu một hơi. Cái mùi quen thuộc lại lần nữa lấn át tâm trí, khơi gợi biết bao kỉ niệm.
Chẳng biết từ bao giờ, hốc mắt anh đã hoe đỏ. Là do gió hay do xúc động
Nguyễn Quang Anh
//cầm điện thoại định tìm chỗ dừng chân gần đây//
Tiếp theo, là những vòng tròn liên tục xoay và không có dấu hiệu dừng lại trên màn hình
Nguyễn Quang Anh
*Ừ nhỉ, quên.*
Nguyễn Quang Anh
*Lần này về đây mình phải khiến chỗ này có cả*
Thở hắt một hơi rồi anh định bụng tìm chỗ trú qua đêm tại nhà người dân
Dù sao thì cũng đã đói và mệt lắm rồi
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn quanh rồi thấy căn nhà nhỏ đang leo lắt ánh đèn dầu đổ bóng lên tường//
Nguyễn Quang Anh
Nghỉ ở đó tạm vậy
Không nghĩ ngợi gì thêm, Quang Anh sải bước trên con đường đầy đá và cỏ dại.
Những vũng bùn còn đọng lại sau mưa hất lên đôi giày thể thao trắng tinh. Mỗi bước nó lại xước thêm vì cọng cỏ nhọn xoẹt qua
Trong lòng Quang Anh chẳng có chút khó chịu, chỉ là dấy lên sự xót xa và đồng cảm cho chính mình ngày xưa
Từ đó, anh lại quyết tâm cố gắng phát triển khu đất này.
𝓣𝓱𝓪𝓷𝓴 𝔂𝓸𝓾 𝓯𝓸𝓻 𝔂𝓸𝓾𝓻 𝓻𝓮𝓪𝓭𝓲𝓷𝓰
Download MangaToon APP on App Store and Google Play