MAGICMONTER [Pursuer X Artful]-Die Of Death- Đắng
1/Gặp mặt
t/g[kaf]
67 ngược
36 ngọt🐧
Trong một khu rừng âm u, cây cối rậm rạp cành lá đan xen chằng chịt, um tùm, che khuất ánh mặt trời, tạo nên một mái vòm dày đặc. Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua những tán lá tạo cảm giác lạnh lẽo, hoang vắng, đôi khi pha lẫn chút bí ẩn, rờn rợn với âm thanh tĩnh lặng bị khuấy động bởi những tiếng động bất ngờ như tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng rỉ rả hay tiếng gió rít qua kẽ lá.
Không khí lạnh lẽo, ẩm thấp, tĩnh mịch, có thể có mùi ẩm mốc, mùi đất sâu. Âm thanh tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng côn trùng kêu đêm, tiếng lá cây khô rơi xào xạc, đôi khi là tiếng chim lạ hay tiếng động bất ngờ khiến người ta giật mình
Tạo cảm giác bí ẩn và rờn rợn gợi lên sự hoang vu, ít dấu vết con người, khiến người ta có cảm giác bị lạc vào một thế giới khác. Bình yên nhưng cô độc có thể mang lại cảm giác bình yên cho một số người, nhưng cũng có thể gợi lên sự cô độc, lạc lõng
Khu rừng chìm trong một màn đêm vĩnh cửu, dù ánh nắng mặt trời vẫn cố gắng len lỏi qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lờ mờ, huyền ảo. Cây cối vươn mình cao vút, cành lá đan vào nhau như mạng nhện khổng lồ, che phủ gần hết bầu trời. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo mang theo mùi đất ẩm và lá mục. Chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân và tiếng côn trùng rỉ rả đêm khuya là phá vỡ sự tĩnh lặng đến rợn người
Một bóng dáng người đàn ông đang chạy vội vã vụt qua phá tan bầu không khí ảm đạm , anh chạy đc một đoạn thì dừng lại
Artful
Chắc bọn họ không đuổi theo nữa đâu
Anh nhìn vào bàn tay và quần áo dính máu của mình, lông mày nhíu lại
Artful
Chậc-... Do bọn họ sỉ nhục mình nên phải nhận lấy hậu quả thôi
Một tiếng động đằng sau bụi cây, anh vội quay lưng lại nhưng không thấy ai
Một vật thể lao đến gì chặt anh vào gốc cây và bóp cổ anh. Trong cơn hoảng loạn anh vùng vẫy để cố gắng thoát ra, nhưng anh càng vùng vẫy thì hắn bóp cổ anh chặt hơn
Thấy anh ngất đi hắn buông tay ra, hắn cúi xuống kiểm tra cơ thể anh
Pursuer
Hmm..sao người tên này lại dính máu nhỉ?
Pursuer
Đâu có vết thương gì đâu, hay là tên này cũng giết người giống mình
Nói xong hắn đứng dậy vác anh lên vai rồi đi về nhà
Sâu trong rừng có một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang nằm cách biệt với thế giới bên ngoài
Căn nhà hoang tàn, mang vẻ u ám, đổ nát với mùi ẩm mốc, sàn gỗ kẽo kẹt khi bước vào, và bụi bặm phủ đầy đồ đạc, cửa sổ, tay nắm cửa. Thực vật mọc xâm lấn từ trong ra ngoài, rêu phong phủ kín tường, mạng nhện giăng khắp nơi. Bên trong, ánh sáng vàng vọt hắt Chào những mảng tường loang lổ
Cảm giác hoang vắng, lạnh lẽo, rờn rợn, gợi lên những câu chuyện cũ, những ký ức bị lãng quên
Mọi thứ đều hoang tàn nhưng chỉ riêng chiếc giường là sạch sẽ, có lẽ hắn luôn chú trọng đến giấc ngủ của bản thân mình
Hắn đặt anh lên giường rồi xích lại không cho anh chạy thoát, sau khi xích anh lại hắn để ý có cây đũa phép được để trong người anh hắn lôi ra xem
Pursuer
Cái này là gì vậy nhỉ?
Hắn đặt cây đũa phép lên bàn rồi đi ra ngoài
Anh tỉnh dậy nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trong nhà hoang và chân thì bị xích lại
Artful
Sao mình lại ở đâu..?
Artful
Và cây đũa phép của mình đâu rồi?
Anh nhìn xung quanh thì thấy cây đũa phép được để trên bàn, anh muốn đi lại lấy nhưng không được vì chân anh đang bị xích
Tiếng mở cửa nghe thật chói tai
Anh lo lắng, sợ hãi nhìn hắn và rợn người khi nghe hắn nói vậy
Artful
Tên chó chết, ngươi tính làm gì ta..?
Hắn nhìn anh môi khẽ nhếch lên khi thấy anh phản ứng như vậy
Pursuer
Nào ~ ta cũng có tên đấy đừng gọi ta như vậy
Pursuer
Ta tên là Pursuer, còn ngươi?
Pursuer
Chà~ tên đẹp thật đấy
Artful
Rồi ngươi đem ta về làm gì?
Pursuer
Vì ta thấy ngươi thú vị ~
Artful
Tên khốn...//lí nhí//
Pursuer
Hửm? Ngươi vừa nói gì đấy?
Artful
Thế không có gì nữa thì thả ta ra
Hắn im lặng không nói gì lặng lẽ tiến đến chỗ anh, môi hắn khẽ nhếch lên như thể đang có ý đồ gì đó
Hắn tiến đến đưa tay ra bóp chặt lấy cổ anh
Artful
Gah- chó chết thả ta ra..
Pursuer
Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi dễ dàng vậy hả? ~
Anh càng vùng vẫy thì hắn càng bóp chặt hơn, thấy anh có biểu hiện sắp ngất hắn buông tay ra khỏi cổ anh
Artful
Không thả ta ra thì thôi mắc gì bóp cổ ta?
Pursuer
Ta chỉ cảnh cáo nếu ngươi có ý định bỏ trốn thôi^^~
Artful
💭: Tên chó chết này bệnh hoạn vãi
t/g[kaf]
Tgia lỡ tay xóa bộ kia rồi nên phải làm bộ khác🥺
t/g[kaf]
Các bbi đừng trách toi😭💔
t/g[kaf]
Tặng bbi art cặp
revolver x caretaker
2/Buổi tối
Pursuer
Đừng cọc cằn như thế chứ
Artful
Ngươi bóp cổ ta chặt muốn chết còn vết hằn trên cổ luôn nè tên khốn
Pursuer
Thôi đừng cọc nữa, để ta gỡ xích cho ngươi
Pursuer
Cứ đi theo ta là ngươi biết
Artful
💭: Tên chó chết nhà ngươi
Cả hai bước ra khỏi căn nhà hoang
Bên ngoài cũng là chiều tối, khi ánh nắng dần tắt và đêm đang bắt đầu buông xuống, không khí trở nên lạnh hơn và yên tĩnh hơn. Mọi thứ đều trở nên chậm lại, như thể thế giới này đang nghỉ ngơi sau một ngày dài
Hai người lặng lẽ bước đi trên con đường mòn hẹp phủ đầy lá khô, tiếng rào rạo vang lên dưới mỗi bước chân. Trời đã nhập nhoạng tối, màn sương mỏng bắt đầu trườn ra từ những tán cây rậm rạp, quấn quanh thân cây như những dải khói trắng. Không khí ẩm lạnh và hơi ngột ngạt, mùi đất ướt lẫn trong hương cỏ mục ngai ngái
Giữa khu rừng âm u ấy, một căn nhà nhỏ hiện ra — tách biệt và có vẻ như bị lãng quên. Ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ ô cửa sổ duy nhất, lấp ló sau tấm rèm mỏng. Mái nhà phủ đầy rêu, những thanh gỗ cũ kẽo kẹt trong gió như đang than thở. Trên bậc thềm, một chiếc đèn dầu leo lét lay động, đổ bóng dài ngoằng trên mặt đất ẩm ướt
Ngôi nhà được xây bằng gỗ thông cũ, những thanh gỗ sẫm màu theo năm tháng, tỏa ra mùi nhựa cây dịu nhẹ. Mái nhà lợp bằng ngói đỏ sậm, phủ đầy rêu xanh, như được thiên nhiên ôm trọn vào lòng
Hắn dừng lại trước bậc thềm, hắn ngẩng đầu lên, hít sâu, rồi giơ tay. Khớp ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ — cốc… cốc… cốc… Âm thanh vang ra, trầm và khô, tan dần vào không gian tĩnh mịch
Cánh cửa cọt kẹt hé mở, để lộ một khoảng sáng ấm áp tỏa ra từ bên trong
Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn hắt lên những bức tường gỗ, tạo ra những mảng sáng dịu dàng, khiến căn phòng nhỏ trở nên gần gũi và an toàn
Badware
Mà ai sau lưng mày vậy?
Pursuer
Một người thú vị mà tao tìm thấy
Badware đi lại chỗ anh, mỉm cười rồi nhẹ giọng chào hỏi và hỏi thăm anh
Badware
Chào nha, tôi tên là Badware vậy còn anh tên gì?
Badware
Hì hì anh có vẻ hơi ngại nhỉ^^
Badware
Vậy anh có muốn ở lại tạm nhà của tôi không?
Artful
Cũng đc dù gì thì trời cũng tối rồi
Giọng cô nhỏ nhẹ từ tốn, cô đi đến ghế sofa và ngồi xuống đưa mắt nhìn anh
Bị hắn cắt ngang lời, cậu nhíu mày đưa mắt nhìn hắn, cậu khẽ giọng hỏi hắn
Badware
Không phải ở tạm à?
Pursuer
Tao thấy tên đó cũng thú vị nên cho hắn vô nhóm mình luôn
Badware
Ok vậy thì sao cũng đc, để tao kêu tên Dev xếp phòng cho anh ta ha?
Pursuer
Tên đó sẽ ngủ với tao^^
Badware nhíu mày khi nghe hắn nói vậy, cậu ta quay đầu lại khẽ giọng hỏi anh có muốn ở chung phòng với hắn không, anh tính không đồng ý nhưng liếc mắt qua thì thấy hắn đang nhìn anh chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh
Anh khẽ giọng, giọng anh khàn đặc run lên vì lo sợ
Artful
Tôi ngủ với hắn ta cũng đc..
Lí do hắn muốn anh ngủ với mình là vì hắn nghĩ rằng nếu anh ngủ phòng riêng thì anh có thể trốn hắn
Badware
Phòng của hắn ở cuối hành lang nên nếu anh mệt có thể lên phòng nằm nghĩ
Artful
Cảm ơn, giờ tôi lên phòng luôn
Anh quay lưng lại, bóng dáng nghiêng nghiêng trong ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ cuối hành lang. Bước chân nặng nề, chậm rãi như kéo lê cả một ngày dài mệt mỏi
Mỗi bậc cầu thang kêu khẽ dưới gót giày, âm thanh vang lên lặng lẽ giữa không gian tĩnh mịch. Vai người hơi trùng xuống, lưng khẽ cong như bị sức nặng vô hình đè ép
Mequot
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi nhỉ?
Anh giật mình khi nghe thấy giọng nói, anh quay đầu lại thì thấy Mequot
Mequot
Tôi không quen biết anh nhưng anh có ổn không?
Mequot
Tại tôi thấy anh khá mệt mỏi
Artful
Haha tôi ổn mà chỉ là tôi hơi buồn ngủ thôi
Mequot
Chắc anh là người mới đúng không?
Mequot
Vậy anh tên gì vậy? Còn tôi tên Mequot
Artful
Mà giờ tôi phải vô phòng nghỉ ngơi một tí rồi, nếu có gì muốn nói thì hãy để mai nhé
Nói xong anh mở cửa rồi bước vào phòng để Mequot đứng ở bên ngoài
Cơ thể anh rã rời, đầu óc mờ mịt, mọi suy nghĩ như đang tan ra trong một khoảng không mênh mông. Mắt khép lại nhưng giấc ngủ chẳng đến dễ dàng — chỉ có sự im lặng lạnh lẽo và cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực
Trong lòng là một khoảng trống khó gọi tên, không hẳn buồn, không hẳn đau, chỉ là không còn gì để cảm thấy nữa. Mọi thứ bỗng trở nên vô nghĩa: công việc, cuộc sống, những mục tiêu từng theo đuổi. Cả thế giới như đứng yên, chỉ còn lại mình lạc lõng giữa một màn đêm dày đặc
Anh mệt mỏi, nhắm mắt lại mà trong đầu vẫn đầy ắp suy nghĩ. Mọi thứ xoay vòng như một cơn gió lạc hướng, chẳng biết đâu là điểm dừng. Càng cố buông bỏ, tâm lại càng nặng nề. Giấc ngủ trở thành một điều xa xỉ, còn trái tim chỉ muốn yên một chút — dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi giữa
Không biết anh đã chìm vào giấc ngủ được bao lâu rồi
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ căn phòng chìm trong ánh sáng nhạt của ngọn đèn ngủ. Không khí nơi đây mang theo hơi ấm dịu, mùi hương quen thuộc len vào từng nhịp thở
Hắn bước chậm vào, từng bước đều nhẹ như sợ phá tan giấc ngủ của người trong phòng. Ánh mắt hắn dừng lại nơi chiếc giường — nơi người kia đang say giấc, khuôn mặt an yên dưới lớp chăn mềm. Một thoáng mỉm cười khẽ hiện lên nơi khóe môi hắn
Hắn tiến lại gần, cúi xuống. Vài lọn tóc vương ngang trán người đang ngủ khẽ rung theo hơi thở. Bằng một cử chỉ tự nhiên, hắn đưa tay gạt nhẹ chúng sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh thản. Ngón tay hắn dừng lại trong thoáng chốc, như muốn ghi nhớ cảm giác ấm áp ấy
Rồi, không một tiếng động, anh vòng qua bên kia giường, nhẹ nhàng nằm xuống. Tấm chăn nhích lên, hơi ấm nhanh chóng lan ra, hòa cùng nhịp thở của hai người trong căn phòng yên tĩnh. Ngoài kia, đêm vẫn lặng lẽ trôi
Cả không gian như đang nín thở. Chỉ còn lại sự cô đơn — lan ra, bám lấy từng vật, từng hơi thở, từng ý nghĩ. Một nỗi trống trải mơ hồ len vào tim, khiến người ta bỗng thấy mình nhỏ bé đến lạ, giữa một đêm không còn gì ngoài im lặng và lạnh giá
3/Đơn giản
Buổi sáng phủ một màu xám nhạt. Mây giăng kín bầu trời, ánh nắng bị chặn lại, chỉ còn le lói những vệt sáng yếu ớt len qua khung cửa sổ mờ sương. Gió thổi nhẹ, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, khẽ rung tấm rèm cũ kỹ, phát ra những tiếng xào xạc mệt mỏi. Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ trôi chậm, từng nhịp, nặng nề như nhắc nhở về sự trôi đi lặng lẽ của thời gian
Anh tỉnh dậy sau một giấc ngủ nặng nề, không trọn vẹn. Anh mở mắt chậm rãi, ánh nhìn mơ hồ, như còn lạc giữa ranh giới mong manh của mộng và thực. Cơ thể anh cứng đờ, nặng trĩu, tựa như cả đêm qua là một cuộc vật lộn vô hình. Anh chống tay ngồi dậy, đưa tay xoa trán, cảm giác nặng nề nơi đầu khiến anh khẽ nhăn mặt
Anh thở ra, một hơi dài. Giấc ngủ không khiến anh được nghỉ ngơi, mà chỉ như một khoảng tạm dừng giữa những nỗi mệt mỏi đang chồng chất — để rồi sáng nay, anh lại phải bắt đầu mọi thứ, với đôi mắt nặng trĩu và một tâm hồn vẫn chưa tìm thấy bình yên
Chân anh chạm xuống sàn lạnh, cảm giác buốt khiến anh rùng mình, nhưng cũng chẳng đủ để khiến anh tỉnh táo hơn. Anh lê bước vào nhà vệ sinh, bật đèn. Ánh sáng trắng hắt lên gương, phản chiếu khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi và chán nản , đôi mắt trũng sâu và làn da nhợt nhạt. Anh đứng lặng một lúc, nhìn chính mình của buổi sáng, mệt mỏi, chán chường, và chẳng còn hứng thú với chính sự tồn tại của mình
Anh mở vòi nước, tạt vài cái lên mặt. Nước lạnh lăn trên da, làm anh rùng mình, nhưng trong lòng vẫn là một sự nặng nề không tan. Rửa mặt, đánh răng, từng động tác đều máy móc, như thể anh chỉ đang làm theo thói quen, chứ không phải vì muốn bắt đầu một ngày mới
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh đứng lặng trước gương thêm vài giây. Giọt nước còn đọng lại trên cằm, chậm rãi rơi xuống bồn rửa, tạo nên âm thanh nhỏ bé trong không gian tĩnh mịch. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt, nhưng cũng chẳng buồn chỉnh lại, để mặc vài sợi rối rơi xuống trán. Khuôn mặt trong gương vẫn là khuôn mặt ấy — mệt mỏi, vô cảm, như chưa kịp tỉnh dậy khỏi cơn uể oải kéo dài từ đêm qua
Anh mở cửa, bước ra khỏi nhà tắm. Tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên trong căn nhà im ắng, nghe rõ đến lạ. Từng bước chân anh nặng nề, chậm rãi đi xuống cầu thang. Ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ chiếu lên sàn gỗ, in bóng anh đổ dài
Ngoài phòng khách, vài người đang ngồi trò chuyện rôm rả. Thấy anh bước ra, họ đồng loạt quay lại. Anh cố gắng nặn một nụ cười mệt mỏi, giọng nói khàn nhẹ
Artful
Chào mọi người… ngày nào mọi người cũng dậy sớm nhỉ
Mequot khẽ cười, nghiêng đầu hỏi
Mequot
Anh ngủ không đc ngon giấc à? Nhìn anh mệt quá kìa
Artful
Chỉ là lạ chỗ nên tôi ngủ không được thôi
Từ góc bếp, ánh đèn vàng hắt xuống tạo nên một khoảng sáng ấm áp giữa căn nhà tĩnh lặng. Hắn đứng cạnh quầy bếp – dáng người cao, khoác chiếc áo thun giản dị – lặng lẽ quan sát khung cảnh phòng khách. Hắn thấy anh ngồi trên ghế, gương mặt vẫn phảng phất mệt mỏi dù đang cố gắng mỉm cười trước những câu nói đùa của mọi người
Không nói gì, hắn mở tủ lạnh, lấy ra hộp sữa tươi, rót vào một chiếc ly thủy tinh. Hơi sữa ấm bốc nhẹ, lan tỏa một mùi thơm dễ chịu. Tay hắn khẽ khuấy cho đều, rồi bước chậm về phía phòng khách
Pursuer
Uống đi, cho đỡ mệt
Giọng hắn trầm và nhẹ như gió
Anh ngẩng lên, có chút bất ngờ. Anh nhận ly sữa, mỉm cười cảm ơn, ánh mắt dịu lại. Hơi ấm của ly sữa lan qua bàn tay, rồi dường như cũng làm tan bớt cái mệt mỏi trong lòng
Khi ngón tay hắn ta rời khỏi ly sữa, cảm giác ấm của lòng bàn tay dường như cũng theo đó mà tan biến. Hắn im lặng, hơi cúi đầu, như muốn nói gì đó rồi lại thôi
Hắn xoay người, bàn tay đặt lên tay nắm cửa. Tiếng kim loại vang khẽ — một âm thanh nhỏ nhưng đủ để xé toang sự yên lặng giữa hai người. Ánh sáng ngoài hành lang len vào, rọi lên vai áo anh một vệt sáng nhạt. Hắn bước ra, không quay lại. Cánh cửa khép dần, để lại sau lưng mùi sữa còn vương và một khoảng trống lặng im — nơi những điều chưa nói kịp tan vào nhau
Anh dõi theo dáng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa, tiếng bước chân nhẹ nhưng vang vọng mãi trong lòng. Không buồn, không vui, chỉ là một khoảng trống lặng lẽ lan ra, như thể có điều gì vừa rời đi mà anh chưa kịp nắm lại
Anh đưa sữa lên môi, uống một ngụm chậm rãi. Vị sữa ngọt và béo lan trong miệng, nhưng chẳng đánh thức nổi chút cảm xúc nào. Ánh mắt anh xa xăm, trượt qua những khuôn mặt đang nói cười trước mặt mà không thật sự nhìn thấy ai
Tiếng nói chuyện, tiếng cười vang lên không ngớt — thứ âm thanh ấm áp với mọi người, nhưng lại lạc lõng trong tai anh
Ly sữa trong tay đã nguội dần, hơi ấm cuối cùng tan biến cùng với những ý nghĩ không tên trong đầu anh
Rồi bất ngờ, có tiếng gõ cửa khẽ vang. Anh ngẩng đầu, ngơ ngác vài giây như không chắc đó là thật. Cánh cửa gỗ mở ra, và một gương mặt quen thuộc hiện lên
Người bạn cũ, đã lâu không gặp
Người bạn cũ mỉm cười, đi đến và ngồi xuống kế bên anh
Devesto
Không ngờ lại đc gặp mày lại đấy
Anh ta nói, giọng pha giữa ngạc nhiên và ấm áp
Anh ngồi im một lúc, ánh mắt thoáng dao động. Một nụ cười nhẹ — đã lâu lắm rồi mới xuất hiện — khẽ nở nơi khóe môi
Artful
Ừ… tao cũng không nghĩ sẽ gặp lại mày
Anh đáp, giọng trầm nhưng mềm hơn lúc trước
Killdroid
M quen anh ta hả?
Devesto
Ừm... bạn cũ của t thôi
Killdroid gật gù, nở nụ cười xã giao rồi lặng lẽ quay đi
Hai người ngồi đối diện nhau trong căn nhà nhỏ, giữa không gian im lặng chỉ còn vương chút mùi sữa ấm và tiếng mưa rơi nhẹ ngoài hiên
Họ nói về những ngày tuổi trẻ, về những người đã đi xa, về những lựa chọn khiến mỗi người rẽ sang một hướng khác. Có lúc câu chuyện chùng xuống, khi nhắc đến những mất mát, những năm tháng mệt mỏi mà cả hai đều từng phải trải qua
Lâu rồi, anh mới cảm nhận được sự kết nối thật sự — không phải qua điện thoại, tin nhắn hay mạng xã hội, mà là sự hiện diện của một người bạn, ngồi bên cạnh, lắng nghe và hiểu anh. Họ tiếp tục trò chuyện, về những thói quen cũ, về những kế hoạch chưa hoàn thành, về những ước mơ từng bỏ dở. Tiếng cười nhẹ, những câu chuyện rộn rã xen lẫn hồi tưởng, làm căn phòng nhỏ bỗng trở nên sống động, không còn bóng tối hay sự tĩnh lặng ngột ngạt.
_Một buổi sáng bình thường-
t/g[kaf]
Hơ hơ, tuần sau thi môn phụ r🙏😭💔
t/g[kaf]
Mà t ngại cái chap 2 ghê vừa sai chính tả và bị tgia ăn tạp 1 số từ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play