Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#DuongHung ꪶꪖ Đại Minh Tinh

#C1.

_______
Ánh đèn flash rực rỡ và tiếng reo hò cuồng nhiệt như muốn xé toang không gian của lễ trao giải Ngôi Sao Kim Cương.
Lê Quang Hùng, hay còn được biết đến với cái tên mỹ miều "Đại Minh Tinh", đang đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, long lanh, cùng nụ cười trong trẻo, ngọt ngào của cậu có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nào.
Chiếc vest trắng thêu hoa văn bạc ôm lấy thân hình hoàn hảo, mái tóc đen nhánh được tạo kiểu tỉ mỉ, và khuôn mặt... khuôn mặt tựa như tác phẩm điêu khắc từ ngọc thạch, với đôi mắt to tròn, long lanh, thường được ví là chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh.
Lê Quang Hùng có đôi mắt buồn đẹp như ngọc ngà - thứ ánh nhìn khiến người đối diện chẳng thể nào dứt ra được.
Mắt cậu trong veo, sâu lắng như chứa cả trời u sầu, tựa hồ một viên ngọc sáng bị phủ lớp sương mờ mỏng, vừa trong trẻo vừa xa xăm.
Dưới ánh sáng, con ngươi ấy khẽ ánh lên sắc long lanh, tựa như giọt lệ chưa kịp rơi đã hóa thành đá quý.
Khi Hùng im lặng, đôi mắt ấy nói thay muôn ngàn điều - nỗi cô đơn, niềm đau, và cả sự dịu dàng cậu giấu kín sau từng hơi thở.
Cậu khẽ nhếch môi, tạo thành một đường cong hoàn hảo mà máy ảnh yêu thích.
Một nụ cười chuyên nghiệp, rạng rỡ và... rỗng tuếch.
Nụ cười ấy đã được luyện tập hàng trăm lần trước gương, nó không mang theo chút niềm vui nào của chính Lê Quang Hùng.
Bên cạnh cậu, Trần Đăng Dương, giám đốc công ty âm nhạc DoMuzik, sải bước điềm tĩnh.
Vest đen quyền lực, mái tóc gọn gàng, vẻ ngoài phong trần, từng trải.
Anh nắm nhẹ khuỷu tay Hùng, một cử chỉ bảo hộ quen thuộc.
Sự kết hợp của "Ông trùm" và "Ngôi sao độc nhất" luôn là tiêu điểm.
Dưới ánh đèn, người ta chỉ thấy sự hòa hợp và thành công.
Nhưng nếu ai tinh ý nhìn vào đôi mắt của Hùng, sẽ thấy một tầng sương mỏng, một nỗi buồn sâu thẳm bị che giấu dưới lớp trang điểm và danh vọng.
...
Buổi lễ kết thúc, Hùng giành giải "Nghệ sĩ của năm".
Trên sân khấu, nhận chiếc cúp nặng trịch, lời cảm ơn của cậu trôi tuột ra một cách máy móc, hướng về công ty, về khán giả, và về... "người quản lý vĩ đại, người đã cho em một cuộc đời thứ hai, chú Trần Đăng Dương."
...
Sau buổi tiệc mừng, chiếc xe hơi sang trọng đưa họ về thẳng tòa nhà DoMuzik - Nơi công ty đặt trụ sở và cũng là nơi cất giấu nhiều bí mật của Lê Quang Hùng.
Cửa thang máy mở ra, dẫn thẳng lên tầng cao nhất, phòng làm việc của giám đốc.
Không khí ngột ngạt và tĩnh lặng.
Hùng đặt chiếc cúp xuống bàn kính.
Cơ thể cậu mệt mỏi rã rời, không phải vì công việc, mà vì phải đeo chiếc mặt nạ "Đại Minh Tinh" quá lâu.
Dương đóng cửa phòng, khóa chốt.
Tiếng "cách" khô khốc vang lên như một tiếng đếm ngược.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chúc mừng em, Hùng.
Hùng quay lại, chiếc cúp vẫn còn phản chiếu ánh đèn neon le lói từ ngoài cửa sổ.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Cảm ơn chú.
Giọng cậu vẫn mềm mại, nhưng chứa đựng sự lạnh nhạt.
Dương bước tới.
Anh không cần trả lời, hành động thay lời nói.
Bàn tay anh đưa ra, không phải để bắt tay, mà là để nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hùng, rồi trượt xuống gò má mịn màng, nơi lớp phấn trang điểm đã bắt đầu tan ra vì sức nóng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em rất tuyệt vời.
Dương thì thầm, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt đang run rẩy của cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Cả nước này phát điên vì em, vì chú đã tạo ra em.
Hùng nhắm mắt lại, một thoáng bất lực và cam chịu.
Cậu biết màn kịch đã kết thúc, và đây là thời điểm cho vở diễn cá nhân, chỉ có hai người.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Chú đừng làm vậy.
Hùng cố gắng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Làm gì cơ?
Dương áp sát, hơi thở mang mùi rượu vang và quyền lực bao trùm lấy cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú chỉ đang tận hưởng thành quả lao động của mình thôi, một thành quả tuyệt vời đến mức chú muốn giấu đi, không cho ai nhìn thấy.
Bàn tay kia của Dương luồn qua eo Hùng, siết lại.
Lực mạnh mẽ, như đang muốn nghiền nát sự phản kháng còn sót lại trong cậu.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Em mệt.
Hùng nói, như thể đó là lời bào chữa cuối cùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đừng giả vờ nữa, em đã quen với điều này rồi mà.
Dương cười khẩy.
Nụ cười ấy mang theo sự chiếm hữu trần trụi và đau đớn.
Hùng buông xuôi.
Thân phận Đại Minh Tinh của cậu không còn ý nghĩa gì trong căn phòng này.
Cậu chỉ là Lê Quang Hùng - Vật sở hữu vô giá, một con rối hoàn hảo dưới sự điều khiển của Trần Đăng Dương.
Dương giữ chặt eo cậu, kéo Hùng vào lòng.
Hơi thở nóng ấm phả vào vành tai mẫn cảm.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em phải nhớ, thành công em có hôm nay, sự xinh đẹp của em, tất cả là của chú.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em thuộc về chú.
Hùng không đáp.
Cậu đã biết điều đó từ rất lâu, từ ngày đặt bút ký vào bản hợp đồng nghiệt ngã, nơi những điều khoản ẩn chứa đằng sau sự hào nhoáng của showbiz đã bán đi linh hồn cậu.
Dương cúi xuống.
Nụ hôn đến không một lời báo trước, mang theo sự cưỡng đoạt và cơn khát khao tích tụ.
Môi Hùng mềm mại, ngọt ngào, nhưng không hề đáp lại.
Dương không bận tâm.
Anh tách đôi môi cậu, đẩy sâu nụ hôn, tham lam hút lấy mọi sự sống và ý chí của Hùng.
Hùng chỉ còn biết bám víu vào áo Dương, cố gắng giữ lại chút hơi thở đang dần bị đoạt đi.
Đây là "sự trả công" mà cậu phải nhận mỗi khi đạt được một thành công mới, một cột mốc mới.
.
Nụ hôn sâu, kéo dài cho đến khi Hùng gần như ngã quỵ.
Dương buông cậu ra, khóe môi nhếch lên thỏa mãn, nơi còn vương lại chút son môi của Hùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em hôm nay đẹp lắm.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đẹp đến mức chú muốn nhốt em lại, không cho ai chiêm ngưỡng nữa.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Chú... chú làm em đau.
Hùng thều thào, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rối loạn.
Dương đưa tay nâng cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đau mới nhớ lâu, em bé ạ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú muốn em nhớ, chú là người duy nhất có thể khiến em đau đớn, nhưng cũng là người duy nhất có thể cho em mọi thứ.
Hùng không tranh cãi.
Cậu biết mình không thể thắng được người đàn ông này, cả về sức mạnh thể chất lẫn quyền lực.
Cậu chỉ có thể nhận lấy, cất giữ nỗi đau và sự tủi nhục vào góc sâu nhất của tâm hồn.
Đêm đó, cơn cuồng nhiệt đến sớm hơn mọi lần, như thể để ăn mừng chiếc cúp lấp lánh kia.
Căn phòng giám đốc trên đỉnh cao thành phố trở thành một không gian bí mật, nơi những bức tường dường như cũng đang nín thở.
Không có tiếng động lớn, không có lời van xin hay kháng cự.
Chỉ có sự lặng thinh của cam chịu và tiếng thở dốc nặng nề.
Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính, vẽ nên hình bóng hai người hòa quyện vào nhau, một sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự nghiệp rạng rỡ và cuộc đời bi kịch.
Dương dường như muốn chứng minh quyền lực tuyệt đối của mình, muốn khắc sâu dấu vết của mình lên từng tấc da thịt Hùng.
Anh dịu dàng đến đáng sợ, nhưng hành động lại dứt khoát và mạnh mẽ.
Trong vòng tay của người đàn ông nắm giữ vận mệnh mình, Hùng nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé giữa đại dương giông tố.
Cậu không chống cự, không khóc than, chỉ để cơn sóng cuốn đi.
Cảm xúc đã chai sạn, nhưng cơ thể vẫn còn biết rung động trước sự va chạm mạnh mẽ, cuồng nhiệt kia.
Đêm đó, sự va chạm của hai thân thể không chỉ là cuộc giao hoan, mà là một trận chiến không tiếng súng, nơi kẻ thắng cuộc càng siết chặt lấy chiến lợi phẩm của mình.
Hùng cảm thấy mình bị kéo vào một xoáy nước sâu, nơi mọi rào cản, mọi phòng vệ đều tan biến.
Dương gầm gừ những tiếng nói ngắt quãng, những lời thì thầm chiếm hữu.
Anh yêu cơ thể này, yêu vẻ đẹp non nớt nhưng đầy sức sống này.
Cậu chỉ có thể níu lấy vai Dương, như để tìm một điểm tựa trong cơn bão.
Mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn lại cảm giác nóng bỏng, gấp gáp, và sự va chạm không ngừng nghỉ, như hai ngọn lửa đang cố gắng thiêu rụi nhau.
Họ đã biến cơn khao khát thành một bản giao hưởng không lời, nơi mọi nốt nhạc đều là sự lên xuống của hơi thở và sự siết chặt của vòng tay.
Khi mọi thứ lắng xuống, Hùng nằm lặng im, cơ thể mệt nhoài, như một mảnh pha lê vừa trải qua sự mài dũa thô bạo.
Cậu mở mắt nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng đèn pha từ xa vẫn đang len lỏi.
Dương ôm cậu thật chặt từ phía sau, hơi thở đều đặn phả vào gáy.
Hắn có vẻ đã ngủ thiếp đi trong sự mãn nguyện.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Chú...
Không có lời đáp.
Hùng nhẹ nhàng gỡ tay Dương ra, đứng dậy.
Cậu nhặt lấy chiếc áo sơ mi rách bươm và bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm xối xả, rửa trôi đi mồ hôi, nước mắt, và cả những vết tích của vừa nãy.
Nhìn mình trong gương, Đại Minh Tinh hiện ra với đôi mắt sưng húp và nỗi buồn không thể che giấu.
Cậu chạm vào cổ mình, nơi vẫn còn in hằn dấu hôn của Dương.
Đau nhói.
Hùng thở dài, sau đó, cậu đưa tay lên miệng, chạm nhẹ vào môi.
Hương vị của Dương vẫn còn vương vấn.
Đó là vị của sự hủy diệt, vị của danh vọng, và vị của một bi kịch không lối thoát.
_______
Sáng hôm sau.
Tám giờ.
Phòng họp báo công ty.
Lê Quang Hùng xuất hiện với chiếc áo sơ mi cao cổ khéo léo che đi những vết hằn.
Gương mặt cậu được trang điểm kỹ lưỡng, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự mệt mỏi và kiệt sức.
Hàng trăm nhà báo và phóng viên đã chờ sẵn.
Ánh đèn flash lại bùng lên.
NVP - Nam
NVP - Nam
#PV: Lê Quang Hùng, anh có cảm thấy hạnh phúc với giải thưởng không?
NVP - Nam
NVP - Nam
#PV: Lê Quang Hùng, anh và Giám đốc Trần Đăng Dương có mối quan hệ trên cả công việc không?
Hùng nở nụ cười, nụ cười đã được luyện tập.
Cậu trả lời khéo léo, chuyên nghiệp.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Tôi rất hạnh phúc.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Giải thưởng này là thành quả của cả một tập thể.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Giám đốc Dương là người thầy, người chú của tôi.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Mối quan hệ của chúng tôi là sự tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối trong công việc.
Lời nói dối hoàn hảo.
Mọi người đều hài lòng.
Nhưng khi Hùng bước xuống bục, đi ngang qua Dương đang đứng ở hậu trường, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc.
Dương mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, như thể đang nói: Đúng vậy, em là người của chú, và em đã làm rất tốt.
Hùng không đáp lại nụ cười đó.
Cậu bước đi, lưng thẳng, dáng vẻ ngạo nghễ của một ngôi sao.
Chỉ có một vài phóng viên tinh ý, bắt được khoảnh khắc nụ cười của Hùng vụt tắt ngay khi vừa rời khỏi ống kính.
Gương mặt cậu trở nên vô cảm, như một bức tượng đá.
Cậu cảm thấy mình như một con búp bê bằng sứ bị đặt trong hộp kính, được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng không hề có tự do.
_______

#C2.

________
Ba tuần sau đêm trao giải Ngôi Sao Kim Cương, Lê Quang Hùng và Trần Đăng Dương lên đường sang thành phố Saint-Malo cổ kính của Pháp để thực hiện album phòng thu mới.
Dương lấy lý do cần một không gian tuyệt đối tĩnh lặng và cảm hứng mới mẻ.
Thực chất, anh muốn đưa Hùng ra khỏi tầm mắt dư luận, giữ riêng cậu cho mình.
Khác với không khí ngột ngạt của tòa nhà DoMuzik, biệt thự thuê ở Saint-Malo nằm sát bờ biển, được bao phủ bởi màn sương mỏng manh và những cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông.
Trong môi trường làm việc mới, Dương thể hiện một mặt hoàn toàn khác.
Anh là một giám đốc điều hành hoàn hảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em phải giữ ấm, Hùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Ngoại hình em là tiền, là danh dự của chú.
Dương dặn dò, giọng nói không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh ngọt ngào.
Anh đích thân chọn những chiếc áo len cashmere mềm mại nhất cho Hùng, căn dặn đầu bếp chuẩn bị món súp nóng hổi sau mỗi buổi thu âm.
Thậm chí, khi Hùng bị ho nhẹ do thay đổi thời tiết, chính Dương là người kiểm tra nhiệt độ, đặt thuốc và bắt cậu phải uống hết một ly trà gừng nóng.
Sự chăm sóc này, Hùng biết, không phải là tình yêu vô điều kiện, mà là sự bảo vệ tối đa cho một "tài sản" vô giá.
Nhưng dù biết rõ bản chất, trái tim Hùng vẫn không thể hoàn toàn lạnh nhạt.
Sự ấm áp vật chất và sự quan tâm chu đáo, thứ cậu chưa bao giờ có được từ gia đình, đã khiến cậu cảm thấy bối rối.
...
Đêm đó, sau buổi thu âm kéo dài gần mười tiếng, giọng Hùng khàn đi.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Thôi, hôm nay đến đây thôi.
Dương ra lệnh, gỡ tai nghe ra khỏi Hùng.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Em còn hát được mà chú...
Hùng khẽ nói, cậu muốn hoàn thành công việc thật nhanh để mau chóng thoát khỏi sự kiểm soát.
Dương không trả lời.
Anh bước lại gần, nâng cằm Hùng, ép cậu ngửa đầu ra sau.
Ánh mắt Dương sâu thẳm, dò xét.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em đừng cố chấp.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú nói dừng là dừng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Giọng hát của em là thứ vô giá, không phải để em tùy tiện sử dụng.
Lời nói dứt khoát, nhưng ngón tay Dương lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ họng Hùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Để chú xem.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Có bị đau không?
Hùng nuốt nước bọt, cảm nhận hơi nóng từ ngón tay anh.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
// Lắc đầu // Không đâu chú.
Bất ngờ, Dương cúi xuống.
Nụ hôn lần này không hề thô bạo, nó nhẹ nhàng và dài, như một cách truyền hơi ấm.
Môi Dương áp lên môi Hùng, chậm rãi mút lấy.
Nó mang theo vị ngọt của trà gừng và một sự dịu dàng nguy hiểm.
Trong nụ hôn đó, Hùng cảm thấy mình được nâng niu.
Cậu vô thức đáp lại một chút, như một cái cây đang khao khát ánh sáng sau cơn mưa bão.
Nụ hôn sâu dần, không chỉ là sự chiếm đoạt mà còn là sự quấn quýt.
Hùng dựa hẳn vào lồng ngực Dương, tìm kiếm sự an toàn từ người đã mang đến cả sự đau khổ lẫn danh vọng cho mình.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đừng làm chú lo lắng.
Dương thì thầm khi buông cậu ra, ánh mắt anh đầy vẻ mãn nguyện.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em chỉ cần xinh đẹp và ngoan ngoãn là đủ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Mọi thứ còn lại, cứ để chú lo.
Sau đó, Dương đích thân đưa Hùng về phòng ngủ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Ngủ ngoan nhé.
Hùng vừa nằm xuống, chưa kịp nhắm mắt, Dương đã quay lại.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú ngủ đây, phòng em lạnh quá.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Để chú sưởi ấm cho em.
Hùng biết đó chỉ là một cái cớ.
Phòng cậu có máy sưởi, nhiệt độ ấm áp.
Nhưng Hùng không phản đối.
Cậu đã quá quen với việc ngủ chung với Dương, và trớ trêu thay, cậu cảm thấy an toàn nhất khi có anh ở bên - bởi vì chỉ khi đó, Dương mới tạm thời ngừng đòi hỏi cậu phải biểu diễn.
Dương nằm xuống, kéo Hùng vào lòng.
Hơi thở anh ấm áp phả vào gáy cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em có thấy không, Hùng?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Ở đây, chú không phải là giám đốc quyền lực, em không phải là Đại Minh Tinh rạng rỡ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chúng ta chỉ là hai người... ở cùng nhau.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Chú... chú luôn nói dối.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú không nói dối.
Dương siết chặt vòng tay.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú chỉ đang sắp đặt mọi thứ theo cách mà chú muốn.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Và điều chú muốn nhất, là em nằm ngoan trong vòng tay chú.
Màn đêm buông xuống, cùng với tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Dương ôm Hùng thật chặt, vùi mặt vào mái tóc cậu, hít hà mùi hương bạc hà thanh mát.
Khoảnh khắc đó, Hùng cảm thấy mình được bao bọc hoàn toàn.
Sự bảo bọc này vừa là sự chiếm hữu, vừa là sự chiều chuộng.
Cậu là chiếc cúp mà Dương luôn muốn giữ gìn, không để bị sứt mẻ.
...
Giữa đêm, Hùng tỉnh giấc bởi cảm giác lạnh lẽo và một cơn khát cháy bỏng.
Cậu thấy Dương vẫn đang nhìn mình trong bóng tối, ánh mắt anh phát sáng một cách kỳ lạ.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em không ngủ được à?
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Em khát nước.
Dương không buông cậu ra.
Anh lại kéo Hùng sát hơn, cúi xuống hôn.
Lần này, nụ hôn không còn dịu dàng.
Nó là sự bùng nổ của khao khát bị dồn nén, của sự chiếm hữu không thỏa mãn.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Vậy thì để chú tiếp nước cho em.
Dương gầm gừ, sau đó nhanh chóng lật người Hùng lại, áp cậu vào lồng ngực nóng bỏng của mình.
Căn phòng lạnh lẽo nhanh chóng bị làm nóng lên bởi hơi thở gấp gáp và những va chạm vội vã.
Đêm đó, họ không cần ánh đèn, không cần âm nhạc.
Chỉ có tiếng thầm thì của gió ngoài cửa sổ và tiếng sóng biển cuộn trào.
Sự cuồng nhiệt của họ không phải là những ngọn lửa bùng cháy, mà là một dòng dung nham nóng chảy âm ỉ, chảy chậm rãi nhưng dữ dội, thiêu đốt mọi phòng tuyến và sự kháng cự của Hùng.
Dương ôm siết lấy cậu, cảm giác như muốn nhập Hùng vào làm một với mình.
Anh hôn, cắn yêu, và vuốt ve khắp cơ thể cậu bằng sự trân trọng pha lẫn thô bạo.
Hùng đã không chống cự, cậu để sự kích thích mãnh liệt cuốn đi, cảm nhận sự chăm sóc đầy chiếm hữu này.
Đó không phải là tình dục, đó là một thỏa thuận bí mật của cơ thể và linh hồn - thỏa thuận về quyền lực và sự phục tùng.
Mỗi cú chạm, mỗi sự đẩy đưa đều là lời nhắc nhở: Em thuộc về chú, và chú đang yêu chiều em theo cách mà em không thể từ chối.
Mọi thứ kéo dài cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển sang màu xám nhạt của bình minh.
Cả hai đều kiệt sức.
Hùng quay người lại, áp mặt vào hõm vai Dương.
Cơ thể cậu đau nhức, nhưng trong sự đau nhức đó, có một chút... mãn nguyện kỳ lạ.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Chú có yêu em không?
Hùng bất chợt hỏi, không suy nghĩ.
Dương im lặng một lúc lâu.
Hùng nghĩ rằng anh sẽ phớt lờ câu hỏi.
Nhưng sau đó, Dương trả lời, giọng nói mang theo sự mệt mỏi nhưng đầy tự tin.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú không biết tình yêu là gì.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú chỉ biết, chú muốn em ở cạnh chú, muốn bảo vệ em, muốn nhìn thấy em tỏa sáng dưới sự bảo trợ của chú.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Và chú không muốn bất cứ kẻ nào chạm vào em.
Dương vuốt nhẹ má cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em thấy không?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đây là sự "yêu chiều" của chú.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú cho em mọi thứ, nhưng em phải là của chú.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.
Hùng nhắm mắt lại.
Cậu đã nhận được câu trả lời.
Sự "yêu chiều" này, cuối cùng, vẫn là sự kiểm soát tối cao.
_______
Sáng hôm sau, Lê Quang Hùng bước vào phòng thu với đôi mắt hơi quầng thâm nhưng tinh thần tập trung.
Cậu thu âm bài hát mới, một bản ballad.
Giọng hát của cậu truyền cảm hơn bao giờ hết, chứa đựng sự bi thương thầm kín và sự giằng xé nội tâm.
Khi Hùng kết thúc bản thu, Dương ngồi trong phòng điều khiển, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Tuyệt vời.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Thật hoàn hảo.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chỉ có đau đớn mới tạo ra nghệ thuật thực sự.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em đã làm rất tốt, Hùng.
Hùng mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng chấp nhận.
Cậu đã học được cách biến nỗi đau thành ánh sáng.
Cậu là Đại Minh Tinh, và đây là cái giá phải trả cho chiếc vương miện rực rỡ của cậu.
Hùng biết, chuyến đi này chỉ làm cho sợi dây liên kết giữa cậu và Dương càng trở nên chặt chẽ và khó cắt đứt hơn.
Cậu đã được chiều chuộng, được yêu thương một cách độc hại, và điều đó khiến việc thoát ly trở nên vô cùng khó khăn.
Cậu đã bắt đầu phụ thuộc vào lồng ngực ấm áp và sự kiểm soát tàn bạo đó
_______

#C3.

_______
Ba tháng sau, Lê Quang Hùng trở về từ Châu Âu và lập tức trở thành tâm điểm của sự kiện âm nhạc lớn nhất năm - Lễ Công bố Album.
Sự kiện được tổ chức tại Nhà hát Lớn, thu hút mọi ống kính truyền thông và hàng nghìn người hâm mộ cuồng nhiệt.
Trần Đăng Dương đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo.
Hùng bước ra khỏi xe, chiếc áo vest nhung xanh thẫm được thiết kế riêng ôm trọn lấy thân hình mảnh dẻ.
Khuôn mặt cậu được trang điểm một cách tinh tế nhất, nhấn mạnh vào đường nét hoàn hảo của một búp bê sứ sống.
Hùng đẹp đến nghẹt thở.
Lê Quang Hùng! Quang Hùng! Tiếng hò hét vang dội, cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, dù nụ cười cậu nở thật chuyên nghiệp, thật rạng rỡ, người ta vẫn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Đôi mắt Hùng vốn long lanh như chứa đựng cả một bầu trời sao giờ đây mang một sắc thái mờ đục, như bầu trời đêm bị mây che phủ.
Nó đẹp đến lạnh lùng, mang theo sự tĩnh lặng của nỗi buồn sâu thẳm.
Trên thảm đỏ, Hùng sải bước một mình theo sự sắp xếp của Dương, để mọi sự chú ý đổ dồn vào cậu.
Dương chỉ đi phía sau, giữ khoảng cách của một Giám đốc uy quyền.
: Hùng ơi, anh có ổn không?
: Sao mắt anh buồn thế!
: Đại Minh Tinh, album này là nỗi lòng của anh phải không?
Hùng cố gắng mỉm cười, vẫy tay.
Cậu cảm thấy mệt mỏi cùng cực.
Mỗi bước chân là một sự dối trá, mỗi nụ cười là một gánh nặng.
Trong đầu cậu vẫn vang vọng lời thì thầm của Dương đêm ở Saint-Malo: “Em chỉ được thể hiện yếu đuối trước mặt một mình chú thôi.”
Khi bước lên sân khấu để giới thiệu về album, Hùng bắt đầu cảm thấy khó thở.
Bài hát chủ đề lại vang lên - bản ballad mà cậu đã thu âm sau đêm cuồng nhiệt đầy bi thương đó.
Giọng hát của Hùng trong trẻo, nhưng mang theo sự tuyệt vọng không thể giấu.
Cậu nhìn xuống khán giả, nhìn thấy hàng nghìn ánh đèn điện thoại, hàng nghìn khuôn mặt rạng rỡ vì yêu thích cậu.
Đột nhiên, một tia sáng lọt vào mắt cậu, làm Hùng nhớ lại ánh đèn flash đêm trao giải, nhớ lại những va chạm cuồng nhiệt trong phòng giám đốc, và cả sự "yêu chiều" đầy chiếm hữu của Dương.
Cậu quên mất lời thoại.
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má hoàn hảo của Hùng.
Giọt nước mắt trong suốt, như một viên pha lê tan chảy.
Nó không phải là khóc nức nở, mà là sự rạn nứt tuyệt vọng của một linh hồn bị giam cầm.
Máy quay nhanh chóng bắt được khoảnh khắc đó.
Sân khấu bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng nhạc nền và tiếng thầm thì của MC.
: Ôi trời ơi, Đại Minh Tinh đang khóc!
: Anh ấy xúc động quá!
: Gương mặt như búp bê sống, nhưng đôi mắt... sao buồn quá!
Mọi sự chú ý đổ dồn vào giọt nước mắt đơn độc của Hùng.
Ngay lập tức, từ phía hậu trường, Trần Đăng Dương sải bước lên sân khấu.
Anh không chạy, nhưng bước chân đầy uy quyền và tốc độ, tựa như một vị Vua đang bước ra để bảo vệ Vương Hậu của mình.
Ánh đèn sân khấu bỗng chốc tập trung vào Dương.
Anh mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc lạnh nhưng khi nhìn Hùng lại dịu lại một cách giả tạo.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Mọi người thứ lỗi.
Dương nói vào mic của MC, giọng nói trầm ấm, đầy thuyết phục.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Ca khúc này quá sức xúc động với Hùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Cậu ấy đã dồn hết tâm huyết vào nó.
Dương bước đến bên Hùng, anh đứng chắn giữa Hùng và ống kính, như tạo ra một chiếc lá chắn vô hình.
Sau đó, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt pha lê trên má cậu.
Cử chỉ đó, công khai, dịu dàng và đầy tình tứ, khiến toàn bộ khán giả bùng nổ.
Dương khẽ cúi xuống, thì thầm vào tai Hùng - lời thì thầm mà không một mic thu âm nào có thể bắt được.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em làm sao thế?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đã bảo không được khóc trước mặt người khác.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Yếu đuối như vậy, ai mà không muốn cướp em đi?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Ngoan nào.
Hùng cảm thấy hơi thở nóng ấm của Dương phả vào tai.
Cậu run rẩy, ánh mắt ngước lên nhìn Dương, chứa đựng sự sợ hãi và bất lực.
Dương mỉm cười, nụ cười dành cho công chúng, sau đó siết chặt vòng tay, ôm Hùng vào lòng trước ánh đèn flash.
Cử chỉ đó mạnh mẽ, chiếm hữu, như muốn tuyên bố chủ quyền.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đừng khóc.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em khóc chú sẽ đau lòng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Về nhà, chú sẽ dỗ dành em theo cách mà em thích.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Đừng để chú phải thất vọng.
Dương thì thầm, giọng nói có sức nặng của một lời đe dọa ẩn giấu.
Hùng biết rõ "cách dỗ dành" đó là gì.
Nó không phải là một viên kẹo ngọt, mà là sự cuồng nhiệt đầy bạo tàn trong đêm tối.
Nó là sự siết chặt của chiếc còng vàng mà cậu đeo.
Nhưng trước mặt công chúng, Hùng chỉ có thể đưa tay lên, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của Dương.
Giây phút ấy, người ta thấy Lê Quang Hùng gục vào lòng Giám đốc DooMuzik, tìm kiếm sự an ủi.
Cậu nhắm mắt lại.
Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng trái tim cậu lại đang thét gào.
Sự kiện kết thúc.
...
Đám đông ra về với câu chuyện hot nhất: Giám đốc Trần Đăng Dương đã đích thân lên sân khấu để bảo vệ và an ủi Đại Minh Tinh, mối quan hệ của họ không chỉ là công việc.
Trong xe, trở về căn hộ bí mật, Hùng vẫn giữ im lặng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Sao?
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Em mệt sao?
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Em xin lỗi chú.
Dương nắm tay Hùng, đan những ngón tay anh vào những ngón tay lạnh giá của cậu.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú không muốn nghe lời xin lỗi.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Chú muốn em nhớ, em phải luôn hoàn hảo, Hùng.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Hoàn hảo.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Giọt nước mắt của em hôm nay, là một lỗ hổng.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
#𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔𝐻𝑢𝑛𝑔𝑀𝑎𝑠𝑡𝑒𝑟𝐷.
Em không cố ý...
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Thôi được rồi.
Dương ngắt lời, anh đưa tay lên vuốt nhẹ gò má Hùng, nơi giọt nước mắt vừa lăn qua.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
#𝐷𝑢𝑜𝑛𝑔𝐷𝑜𝑚𝑖𝑐.
Vì hôm nay em đã hát quá xúc động, chú sẽ tha thứ.
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play