Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bán Thân [DomicMasterD].

1

Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng 18 tuổi ( vì mới ra trường cho nên chưa kiếm được việc làm ) Alpha [ Pheromone: Hoa Nhài ] Sinh ra tại một gia đình có bố mẹ cậu thì nghiện cờ bạc, em gái thì suốt ngày đưa tiền cho trai thành ra số tiền vay mượn của bố mẹ, em gái cậu khá cao khiến cho gia đình từ giàu có tụt xuống thành khó khăn. Cậu vui tính, hiền lành và tốt bụng lắm.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương 23 tuổi Enigma [ Pheromone: Rượu Vang ] Sinh ra từ vạch đích, hắn đang là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất Việt Nam. Hắn khó tính lắm. Chỉ cần ai đó chạm đến một cọng tóc của hắn thôi là người đó sẽ bị giết.
Tác Giả
Tác Giả
Hjhj, tác giả chỉ giới thiệu 2 nhân vật chính thôi nhaaa.
//....//: Hành động , cảm xúc "....": Suy nghĩ 📱: Cuộc gọi 💬: Tin nhắn ❗: Chặn ( Cuộc gọi, tin nhắn )
Căn nhà vốn đã cũ kỹ của gia đình Lê Quang Hùng hôm nay bỗng trở nên im lặng đến khó thở. Bên ngoài, tiếng bánh xe đắt tiền dừng lại trên nền bê tông thô ráp vang lên như một bản tuyên án. Cửa mở, những người đàn ông áo đen bước vào trước, tách đám người trong nhà sang hai bên — nhường lối cho kẻ đứng sau cùng. Trần Đăng Dương - người đàn ông ấy xuất hiện trong bộ vest đen chỉnh tề, dáng đi trầm ổn, từng bước đều mang theo sức ép vô hình. Không ồn ào. Không cần giới thiệu. Chỉ một cái liếc mắt, ai cũng biết — đây là người nắm quyền sinh sát.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Gõ cửa nhà cậu //
Mẹ Quang Hùng
Mẹ Quang Hùng
// Nói vọng ra ngoài cho người ở ngoài nghe thấy // Tới liền đây. // Chạy ra mở cửa //
Mẹ Quang Hùng
Mẹ Quang Hùng
// Bất ngờ // Tr...Trần Tổng ?
Giọng của Mẹ Hùng lúc này đang trở lên run rẩy, sợ hãi khi gặp chủ nợ.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi hỏi bà. Tiền của tôi bao giờ bà mới trả ? // Giọng trầm xuống //
Mẹ Quang Hùng
Mẹ Quang Hùng
Trần Tổng, cậu có thể cho tôi thêm vài tháng nữa được không ? Bây giờ, tôi chưa xoay sở được tiền để trả cho cậu.. // Lắp bắp trả lời //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
BÀ COI 3 TỶ CỦA TÔI LÀ RÁC ĐẤY À!!?? // Hắn tức giận , to tiếng khiến cho hàng xóm cũng phải điếc tai //
Khi đang cãi nhau, Hùng mới đi học về. Cặp Balo chưa rời khỏi vai, đồng phục chưa được thay ra thì đã khựng lại ở giữa sân.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Thấy hắn // Ai.. Ai thế hả mẹ?
Câu trả lời không được đáp lại, Mẹ cậu chỉ biết cúi đầu.
Đăng Dương thấy cậu, liền đi đến lại gần cậu. Theo bản năng, cậu sẽ lùi lại một bước để tránh chuyện nguy hiểm hoặc xui xẻo đến lại gần mình.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu là Lê Quang Hùng?
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Vâng, là tôi. Có chuyện gì ạ? // ngây thơ trả lời //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi đến đây để nhận cậu.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Nhận tôi? // Ngơ ngác, chỉ tay vào mình //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Phải. Từ giây phút này, cậu sẽ là của tôi !
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Này! Tôi không phải là món hàng. Thích lấy là lấy!
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Ánh mắt trầm xuống, không nâng giọng nhưng mang lực ép //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu nghĩ, cậu còn quyền lựa chọn sao ? // khẽ nhếch môi lên //
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Nhưng mà tôi đâu có làm gì hay nợ tiền các anh đâu chứ?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu không biết? Vậy để tôi nói cho cậu biết. Gia đình của cậu đã bán thân cậu để trả nợ.
Hùng bất ngờ. Ánh mắt run lên thấy rõ.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Không... không thể nào... // giọng run rẩy //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu không thuộc về họ nữa. Từ giây phút gia đình cậu đẩy cậu ra đây, Cậu Đã Là Của Tôi.
Hùng siết chặt cặp sách trên vai, cậu ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Nợ tiền là do họ, tôi không có lý do gì để theo anh.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Hửm? // khẽ nhếch mắt lên // Cậu vẫn nghĩ cậu còn quyền từ chối?
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Tôi là người, chứ đâu phải món đồ chơi mà không được từ chối?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Này? Luật chơi thay đổi là lúc bọn họ mang cậu lên bàn đổi lấy tiền của tôi.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu đã được tôi mua. Khôn hồn thì ngoan ngoãn theo tôi về nhà đi.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Không? Tôi đâu phải chó cưng của anh đâu mà phải nghe theo anh?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Khẽ cười // Từ hôm nay, cuộc sống của cậu là do tôi quyết.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Hít sâu, cố giữ bình tĩnh // Anh ép một người mới chỉ tròn 18 tuổi như vậy, không thấy quá đáng sao?
Nghe đến đây, ánh mắt của hắn khẽ tối lại. Không phải vì tức giận — mà là thứ gì đó sâu hơn, chiếm hữu hơn.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Quá đáng hay không, không phải do cậu định nghĩa.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu chỉ cần nhớ một điều.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Ánh nhìn khóa chặt cậu, như cài xiềng.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Từ giờ , là của tôi.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu không còn đường an toàn để lui đâu?
Không gian nặng nề đến mức Hùng nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cậu quay sang — chờ một cái nhìn, một lời giải thích, chỉ cần một người đứng về phía mình. Nhưng không ai ngẩng đầu. Mẹ cậu cúi gằm mặt, bấu chặt góc áo. Cha đứng cạnh, tay đan vào nhau, ánh mắt lẩn tránh. Không ai nói “đừng đi”. Không ai nói “đừng sợ”. Không ai… nói rằng cậu là con. Cảm giác tê buốt từ ngực lan ra toàn thân.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Giọng khàn lại // Chỉ vì tiền, mà mẹ để cho người khác đưa con đi.
Sự im lặng, chính là bản án.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Ở đây, cậu không có còn giá trị nữa. Ở chỗ tôi, cậu có.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Nén hơi thở, siết chặt quai cặp để tay khỏi run // Tôi không cần giá trị do người khác ban cho.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Ánh mắt hắn lạnh, tuyệt đối chiếm hữu // Đi theo tôi, vì nơi duy nhất còn giữ cậu là tôi.
Đàn em của Dương lùi sang hai bên, nhường lối. Hùng đứng yên một thoáng, rồi hít sâu, bước đi — từng bước nặng như giẫm lên chính tuổi thơ của mình. Khi đến ngưỡng cửa, cậu dừng lại. Chỉ cần quay đầu là thấy rõ. Vẫn những gương mặt ấy, những con người mang cùng một họ… nhưng không ai gọi tên cậu, không ai chìa tay giữ cậu lại. Chỉ là bóng lưng cúi xuống, lặng thinh, như thể cậu chưa bao giờ là một phần nơi này.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
“ Thì ra, tôi chưa bao giờ thuộc về nơi này.. ”
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Đi thôi, cậu không còn gì để quay lại nữa.
————
Tác Giả
Tác Giả
Hẹn gặp lại ❤️

2

//....//: Hành động , cảm xúc "....": Suy nghĩ 📱: Cuộc gọi 💬: Tin nhắn ❗: Chặn ( Cuộc gọi, tin nhắn )
————
Gió ngoài sân thổi lạnh, nhưng không lạnh bằng ánh mắt Dương vẫn đặt trên lưng Hùng từ phía sau — như một sợi xích vô hình buộc chặt. Chiếc xe đen sang trọng chờ sẵn trước cổng. Hùng định bước tới cửa xe, nhưng ngay khi tay cậu vừa đưa ra định mở cửa, một lực mạnh nhưng kiềm chế đã kéo cậu giật nhẹ về phía sau. Cơ thể cậu va vào lồng ngực rắn chắc.
Khoảng cách, chỉ còn nửa hơi thở.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Giật mình //
Bàn tay hắn giữ lấy eo cậu, không thô bạo nhưng không để cho cậu thoát.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Đầu cúi xuống sát tai Hùng // Nhớ cho rõ, cậu đi với tư cách là của tôi.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Khẽ run // Tôi chưa đồng ý mà?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Không cần cậu đồng ý.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Chỉ cần cậu đừng rời khỏi tôi. // Thản nhiên đáp //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Bàn tay hắn siết nhẹ vào eo cậu // Từ hôm nay, tôi sẽ là thế duy nhất của cậu còn lại.
Dứt lời, hắn mở cửa xe, nhưng vẫn giữ tay trên eo cậu. Bắt cậu phải bước lên sự dẫn dắt của mình — Như nghi thức đánh dấu chủ quyền sở hữu.
Trong xe.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Vừa ngồi xuống ghế, lập tức dịch sát ra phía cửa. //
Khi chỉ mới dịch sang, cổ tay cậu bị hắn túm lại.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// gằn giọng // Buông ra.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tại sao tôi phải buông? // bình thản //
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Khó chịu quay mặt đi //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Siết nhẹ eo cậu // Từ khi cậu lên xe này, cậu chỉ có một vị trí. Là ở cạnh tôi.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Hít một hơi, môi run vì tức // Tôi không phải là thứ để anh muốn đặt đâu thì đặt.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Nghiêng mặt, mắt không rời khỏi cậu // Cậu không phải là “ Thứ ”
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Cậu là người tôi giữ.
Câu nói vừa dứt, không khi trong xe đổi hẳn. Áp lực siết xuống như bẫy khóa.
Tác Giả
Tác Giả
Hẹn gặp lại ❤️

3

//....//: Hành động , cảm xúc "....": Suy nghĩ 📱: Cuộc gọi 💬: Tin nhắn ❗: Chặn ( Cuộc gọi, tin nhắn )
Căn biệt thự của Đăng Dương, hắn với cậu liền đi lên tầng. Hắn mở cửa phòng ở cuối hành lang.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Bước vào, rồi đứng chết lặng //
Không phải phòng riêng Không phải phòng dành cho khách Là phòng của hắn.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Lùi nửa bước // Đây là phòng của anh?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// gật nhẹ // Ừ.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
“ Nói chuyện nghe mắc ghét thật sự. ”
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Vậy phòng tôi đâu?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Ở đây. // Nhún vai //
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Sững người // Ý anh là?
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Từ hôm nay cậu ngủ ở đây
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Ở cạnh tôi.
Không còn chỗ cho sự hiểu lầm Không có “ Lựa chọn ” Không có “ Thương lượng ”.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Ánh mắt rơi xuống Hùng như một dấu chốt //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi không mang cậu về nhà.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi mang cậu về phòng.
Vừa nói dứt câu, hắn liền đi đóng cửa
Cánh cửa vừa khép lại một cách bình lặng Nhưng tiếng “ Tách ” của khóa vang lên rõ đến lạnh sống lưng.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Giật mình quay lại // Anh khoá cửa vào để làm gì chứ?
Hắn không trả lời ngay. Hắn đặt chìa khóa lên mặt tủ gần cửa, ung dung, như thể hành động khóa phòng không phải “ Nhốt người ” , mà chỉ là thủ tục tất yếu.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Bước chân tiến về phía Hùng, từng bước chậm nhưng đủ để khiến cậu lạnh sống lưng //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Để khỏi có ai ảo tưởng là cậu có thể đi đâu khác.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
// Lùi về phía giường //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Cách cậu chỉ đúng một nhịp thở , ánh mắt trầm , bình thản đến mức đáng sợ //
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Anh không thể dùng khóa để giam tôi!
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi không dùng khóa để giam.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// Nhìn thẳng vào mắt Hùng // Tôi dùng quyền.
Câu nói hạ xuống, im lặng trong phòng như đặc lại.
Lê Quang Hùng - Cậu
Lê Quang Hùng - Cậu
Tôi không phải là người của anh. // nghiến răng //
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
// nhếch nhẹ khoé miệng // Tôi biết.
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Nhưng ở đây, tôi không cần sự đồng ý
Trần Đăng Dương - Hắn
Trần Đăng Dương - Hắn
Tôi chỉ cần kết quả.
—————
Tác Giả
Tác Giả
Sao giống kiểu tỏ tình vậy tar

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play