Tại một cô nhi viện hẻo lánh ở một vùng quê nghèo.
'' Cô bé kia khi nãy phu nhận chọn tên là Trần Uyển Khanh , năm nay mười tuổi. Cha mẹ bỏ rơi từ khi mới lọt lòng .Con bé rất ngoan nghe lời và hiểu chuyện''
Viện trưởng đang cố gắng dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất có thể để miêu tả về cô trước mặt bà Thu Nguyệt , bà là đại phu nhân Lâm Thị . Hôm nay đến cô nhi viện này chỉ muốn tìm một đứa bé gái nhận về nuôi. Cho nên Viện trưởng muốn nắm bắt cơ hội duy nhất này cho Trần Uyển Khanh, vì cô không những ngoan mà còn rất nghe lời, rất đúng ý của bà ấy.
Lướt một lượt nhìn cô từ trên xuống dưới, bà Thu Nguyệt khẽ gật đầu hài lòng. Bà nói.
'' Xem mặt con bé cũng khá xinh xắn, ông nói đây là đứa ngoan nhất ở đây rồi phải không?.'
Viện trưởng gật đầu như gà mổ thóc , liên tục xác nhận.
' Dạ phải rồi, Trần Uyển Khanh là đứa bé gái hiểu chuyện và nghe lời nhất ở đây rồi thưa bà''
Bà Thu Nguyệt nhận được câu trả lời như thế thì rất hài lòng nên liền đi làm thủ tục nhận nuôi cô.
Tại biệt thự Lậm Thị.
Trần Uyển Khanh đang ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ ở đây điều khiến cho cô tò mò và lạ lẫm. Trước phản ứng của cô, bà Thu Nguyệt khẽ hắng giọng nói .
'' Trần Uyển Khanh, sau này con sẽ ở phòng thứ hai từ trong ra ngoài, sát phòng của Lâm Thời Cẩn, con trai lớn của ta. Sau này ai hỏi con là gì với ta, thì con nói là cháu họ hàng xa ''
Cô '' dạ'' một tiếng cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình. Bà Thu Nguyệt ra lệnh quản gia ra dẫn cô lên phòng .Trước khi bước vào phòng, cô rụt rè hỏi .
'' Dạ thưa dì! Cơm chiều con sẽ xuống phụ gì hay sao ạ?"
Quản Gia là dì Lý, năm ấy đã ngoài bốn mươi, gương mặt hiền từ nhìn cô mỉm cười trả lời.
" Không cần, con là tiểu thư, là họ hàng xa của phu nhân. Con không cần phải làm gì hết, phu nhân sẽ thu xếp cho con"
Cô gật đầu như đã hiểu, Dì Lý mở cửa phòng cho cô bước vào. Thấy căn phòng sang trọng và có phần xa hoa , Trần Uyển Khanh không nghĩ sẽ có một ngày cô được sống trong một nơi như thế này. Xung quanh được trang trí với phong cách tối giản, đèn trùm trên trần nhà dội ánh sáng màu vàng nhạt xuống chiếc giường ngủ được làm bằng chất liệu limited cao cấp, tạo cảm giác khiến cho người ta muốn nằm lên mà ngủ. Bên cạnh là bàn trang điểm bằng chất liệu gỗ thiên nhiên, vừa tinh tế lại có phần sang trọng. Đối diện là cửa sổ ngoài ban công trực tiếp nhìn thấy cổng của biệt thự . Cô thầm hỏi" Trần Uyển Khanh, đây có phải là giấc mơ không?"
Bữa cơm chiều khi đã có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Bà Thu Nguyệt giới thiệu từng người cho cô biết, bà nói.
" Trần Uyển Khanh, đây là Lâm Thời Cẩn con trai lớn của ta, lớn hơn con bảy tuổi. Đang học cấp ba "
Nói xong bà quay sang hướng người con trai đang ngồi kế bên mình, nói tiếp.
" còn đây là Lâm Thời Ngôn, con trai út của ta, lớn hơn con bốn tuổi."
Nói xong bà lại quay sang phía ôngLâm Thời Minh giới thiệu:" Đây chồng của ta. Sau này con cứ gọi là chú Minh"
Cô nhìn từng thành viên trong gia đình, cúi đầu lễ phép nói:" Dạ con là Trần Uyển Khanh, sau này rất mong mọi người chiếu cố."
Tất thảy điều bật cười lên thành tiếng trước thái độ của cô, riêng Lâm Thời Cẩn anh ta nghiêm túc nhìn cô, đáy mắt lướt qua vài tia phức tạp nhưng nhanh chóng liền biết mắt. Lúc này Lâm Thời Ngôn mới nói.
" Trần Uyển Khanh, tên em đẹp lắm, người cũng dễ thương."
Nói rồi anh quay lại hướng mẹ mình là bà Thu Nguyệt nói tiếp.
" Mẹ, mẹ thật có con mắt tinh tường, khéo chọn người vừa xinh, vừa dễ thương lại ngoan ngoãn nữa chứ "
Bà Thu Nguyệt đắc ý trả lời Lâm Thời Ngôn" Chứ sao nữa! Mẹ là mẹ phải đào tạo ra một người con gái vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời. Như thế mới xứng đáng với hai anh em bọn con"
Lúc đó Trần Uyển Khanh ,cô nào biết ngụ ý của câu nói đó là gì? Cô chỉ hiểu sơ qua rằng, bà Thu Nguyệt cần một người con gái biết nghe lời cho bà dễ dàng dậy dỗ.
Kể từ sau khi được nhận nuôi, Trần Uyển Khanh bắt đầu bước chân vào cuộc sống của một đại tiểu thư. Bà Thu Nguyệt rất sĩ diện, ngoại trừ người trong gia đình ra, không ai biết cô được mang từ viện cô nhi về. Cô được bà Thu Nguyệt thêu dệt cho một thân phận khác, đó là đứa cháu gái họ hàng xa của bà.
Với danh tiếng của Lâm Thị, cho dù là họ hàng gần hay xa, miễn quen biết với Lâm Thị thì toàn là cậu ấm, cô chiêu. Vì thế, ở ngôi trường mới cô theo học, người ta đặt biệt danh cho cô là Tam tiểu thư Lâm Thị. Lâm Thời Cẩn và Lâm Thời Ngôn trong trường không ai là không biết, cô cũng vì thế mà hưởng ké danh tiếng từ hai người họ. Sáng sẽ có người đưa cả ba người đến trường, chiều có xe sang đến rước. Mỗi lần cả cô và hai người họ cùng bước xuống xe, tất thảy những bạn học trong trường đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn. Ban đầu cô còn rụt rè khi thấy đám đông bu quanh mình, liền được Lâm Thời Ngôn trấn an.
" Không sao, chỉ là phúc lợi của người giàu được hưởng thôi, nhóc đừng có sợ''
Cô nhìn Lâm Thời Ngôn, anh ấy chỉ nở ra nụ cười giễu cợt. Lâm Thời Cẩn không nói gì, chỉ đi trước , cố ý che chắn cho cô khỏi đám đông.
Vài lần sau cô cũng quen dần với thái độ của mọi người đối với mình, nay thì quen hẵng, cô không còn rụt rè nữa. Lâm Thời Cẩn lúc đầu còn cố ý không quan tâm đến cô, sau một thời gian thì anh ta bất ngờ có thái độ ra dáng một người anh trai, ra sức bảo vệ em mình.
Khi Lâm Thời Cẩn chuẩn bị lên đại học, Lâm Thời Ngôn thì lên cấp ba, còn cô thì lên cấp hai, Cô lúc đó nổi tiếng là hót gril của trường, không những là con trai trong trường mà còn có rất nhiều con trai ở trường khác qua theo đuổi cô. Nhưng có người khi thấy cô bước xuống từ chiếc Rolls-Royce Boat Tail thì lặng lẽ lặng mất tăm.
Còn các bạn nữ thuộc dạng khá giả , Có tiền , thì quay ra ganh tị với cô. Hai anh em nhà họ Lâm, là món ngon béo bở, nay cô lại đi chung, sống chung với họ. Hỏi thử ai mà không ganh tị với cô cho được, Nhưng Trước thế lực của nhà họ Lâm, tuy ghét cô , nhưng họ lại không dám làm gì cô .
Thời gian cứ thế trôi qua , cô sống ở nhà họ Lâm cũng gần bảy năm. Lâm Thời Cẩn bây giờ anh ta đã trở thành một người đàn ông vạm vỡ. Gương mặt được ông trời ưu ái chạm khắc như được đúc ra từ tượng. Ánh mắt màu hổ phách, đôi môi màu bạc củng với Gương mặt góc cạnh nam tính khiến cho người ta khi đã nhìn vào liền không thể thoát ra.
Còn Lâm Thời Ngôn , anh ấy bây giờ đã biến thành một chàng trai Tuấn Tú, nét đẹp của sự trí thức và nho nhã, là một người có học thức khiến cho các bạn nữ trong lớp phải reo hò khi anh ấy xuất hiện.
Riêng cô, Trần Uyển Khanh. Không những xinh đẹp mà còn nổi tiếng với giọng nói có thể ru người ta vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Đó cũng là lợi thế của cô, cho nên dù chỉ mới học cấp ba nhưng đã được rất nhiều đạo diễn nổi tiếng mời đi lồng tiếng phim cho họ.
Nói về bà Thu Nguyệt, bà ấy rất hài lòng trước tính cách của cô, ban đầu bà muốn đào tạo cô cho hai người con trai của bà chọn. Ai thích thì có thể lấy cô, nhưng sau cùng bà lại muốn cô lấy Lâm Thời Cẩn. Vì bà nghĩ, cô hiền lành, ngoan ngoãn. Sẽ thích hợp với tính cách lạnh lùng có phần gia trưởng của Lâm Thời Cẩn.
Thời gian này Lâm Thời Cẩn thường xuyên đi qua đêm không về nhà , bà Thu Nguyệt có phần hơi khó chịu. Mặc dù bà không bài xích chuyện Lâm Thời Cẩn có bạn bè nhưng lại không muốn anh vì mê chơi mà trì trệ công Việc ở công ty.
Bà tìm Trần Uyển Khanh than phiền, cô nghe chỉ biết cúi đầu im lặng. Cô hiểu ý bà là muốn cô khuyên can tìm cách giữ chân Lâm Thời Cẩn ở nhà . Nhưng cô bây giờ chỉ là một đứa con gái được nhà họ nhận nuôi, trong mắt Lâm Thời Cẩn , cô không là gì cả , có cũng chỉ là một đứa em gái nuôi, lâu lâu anh ta động lòng trắc ẩn mới ban phát cho vài câu hỏi quan tâm lấy lệ.
Thấy Trần Uyển Khanh cứ im lặng không nói gì, bà Thu Nguyệt vừa bực mình, vừa tức giận hỏi.
" Trần Uyển Khanh, tại sao bao năm qua ta đổ tiền nuôi dưỡng con Mà con vẫn không thể lấy lòng Lâm Thời Cẩn được?. Có phải là con thấy con ta không xứng với phải không? Cho dù vì lý do gì đi nữa, con cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi được gia đình ta mang về nuôi dạy, cho con có được cuộc sống như ngày hôm nay. Con phải nhớ kỹ lý do tại sao mình được ở đây"
Trần Uyển Khanh nắm chặt tà váy trong tay, trong lòng liền dâng lên chua xót, từng câu từng chữ của mẹ Lâm nói ra như ngàn mũi kim đâm vào tim cô, đau đến không thể thở được. Cô càng cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng nói.
" Xin Lỗi Mẹ, con sẽ cố gắng hơn"
Tuy nói thế, nhưng thực chất cô biết Lâm Thời Cẩn đối với vô chỉ một lòng lạnh buốt. Cho dù cô đã nhiều lần cố ý tạo ra những va chạm vô tình giữa hai người. nhưng thứ cô nhận về là gương mặt không chút biểu cảm gì Lâm Thời Cẩn , đôi khi còn kèm theo ánh mắt chán ghét.
Mẹ Lâm chỉ biết thở dài trước thái độ của cô, bà đứng đi về phòng chỉ bỏ lại câu nói lấp lửng nhưng mang nhiều ngụ ý.
" Tùy con, muốn ở lại Lâm Gia lâu dài thì tự tìm cách đi"
Lâm Thời Ngôn nhìn thấy cô đang ngồi một mình trầm tư ở trong khuôn viên biệt thự, ánh mắt buồn bã mang nhiều mất mát, anh bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, anh hỏi.
".Trần Uyển Khanh, trời khuya rồi ngồi ở đây dễ bị cảm lắm! Sao vậy, mẹ la à?"
Trần Uyển Khanh lắc đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn Lâm Thời Ngôn. Thấy cô cười, anh cũng thôi không hỏi nữa. Chìa ra trước mặt cô cây kẹo mút hương Vani, nói.
" Cho em"
Cô cười nhận lấy , tháo lớp vỏ bọc bên ngoài ra cho vào miệng, thấy má cô phình ra, Lâm Thời Ngôn nhẹ nhàng hỏi.
" Trần Uyển Khanh, sao em lại thích ăn kẹo thế?"
Cô nhìn anh, lần này không còn cười nữa, mà gương mặt trở nên buồn bã trả lời.
" Lâm Thời Ngôn, Em không thích ăn kẹo, nhưng khi đau lòng, ngậm kẹo sẽ bớt đau một chút"
Nụ cười trên môi Lâm Thời Ngôn chợt vụt tắt, anh lo lắng nhìn cô. Cô liền nói lãng sang chuyện khác.
" Lâm Thời Ngôn, sao hôm nay anh lại về sớm thế? Không đi cùng mấy chị xinh đẹp nữa à?"
Biết cô đang cố tình nói lấp cho qua, Lâm Thời Ngôn cũng không hỏi thêm liền cùng cô chuyển qua chủ đề khác.
" Không, mấy cô gái kia không xinh bằng em , về nói chuyện với em vui hơn."
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ra hướng cổng biệt thự, ở đó, tiếng xe của Lâm Thời Cẩn đang tiến vào.
Theo sau anh là một cô gái xinh xắn, nước da trắng sáng, gương mặt khả ái, ánh mắt như có thể nhấn chìm đối phương ở trong đó. Bẽn lẽn , khép nép đi sau lưng anh.
Lâm Thời Cẩn cẩn thận nắm lấy tay cô ta, ánh mắt cưng chiều, mỉm cười dịu dàng. Đây là lần đầu tiên Trần Uyển Khanh thấy Lâm Thời Cẩn dịu dàng với một người con gái như thế. Thì ra, không phải anh ta không dịu dàng, không biết quan tâm, chỉ là người đó phải là người trong lòng anh ta.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play