[Lyhansara] Hương Lúa Vẫn Bay Sau Mùa Gặt Máu
Chương 1: Mùa gặt năm ấy
Gió đồng tháng Tám thổi rào rạt qua những thửa ruộng vàng rực. Lúa chín ngả đầu, nặng trĩu hạt, hương thơm ngai ngái như len vào tận da thịt người ta. Ở cuối cánh đồng Trà Lý, tòa nhà ngói đỏ của Hội đồng Trần sừng sững như bóng một con thú khổng lồ đang nằm phủ lên cả xóm nghèo.
Ngày ấy, dân làng vẫn còn kể với nhau:
> “Nhà Hội đồng có phúc ba đời, ruộng vàng nghìn mẫu, quyền to bằng cả phủ.”
Còn có ai dám nhớ, để mà kể tiếp câu sau — rằng cái phúc ấy đổi bằng máu của kẻ khác.
Trưa hôm đó, Han Sara dừng lại bên bờ rào cúc tần rậm rạp, mắt dõi về phía căn nhà lớn. Nắng đổ xuống tóc, phản chiếu ánh vàng, nhưng trong đôi mắt cô lại đặc quánh một màu đen.
Cô mới mười chín, dáng người mảnh, gương mặt thanh nhưng ánh nhìn lạnh như thép. Dân làng chỉ biết cô là “người ở mới” được bà Hội đồng nhận về sau mùa gặt, chứ chẳng ai hay rằng cô từng là đứa con gái của kẻ bị xử trảm vì tội phản loạn.
Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn
Han Sara
Mười năm rồi, ta trở về...
Tiếng vó trâu lóc cóc vọng từ xa. Một chiếc xe gỗ chở đầy lúa chạy qua, kéo theo mùi cỏ khô và khói rơm.
Trong nhà, tiếng cười trong trẻo vang lên — Trần Thảo Linh, con gái lớn của ông Hội đồng, đang ngồi thêu bên hiên, tà áo trắng đung đưa nhẹ như mây.
dì năm
Cô Linh, cẩn thận nắng đó, da lại sạm.
Tiếng người hầu già nhắc.
Trần Thảo Linh
Không sao đâu dì Năm. Con thích nắng. Nắng làm cho hương lúa bay xa hơn.
Han Sara đứng lặng. Hương lúa bay qua hàng rào, lẫn vào hương tóc của Thảo Linh, khiến tim cô bất giác nhói lên — không phải vì say đắm, mà vì ký ức trào dâng.
Hồi ấy, cha cô cũng từng đứng bên cánh đồng này, tay nâng một bông lúa, cười hiền:
- “Hạt lúa nuôi người, con à. Miễn mình sống thật, trời đất không phụ.”
Vậy mà chính đêm năm đó, ông bị bắt, bị vu cho tội ăn chặn công thuế, phản loạn chống lại Hội đồng. Mẹ cô bị đánh đến chết trước sân đình. Xác cha, không ai biết chôn ở đâu.
Chỉ còn cô – con bé tám tuổi – bị đuổi đi trong đêm mưa, giữa bùn và máu.
Sara bước vào cổng lớn, nơi người canh hỏi gắt:
Người gác cổng
Mày là đứa nào? Việc gì đến nhà Hội đồng?
Han Sara
Dạ… con là người làm mới, do bà Hội đồng gọi về.//giọng cô nhỏ nhẹ, rũ mũ nón lá xuống che đi ánh mắt//
Gã gác cổng gật đầu, phẩy tay cho qua. Bên trong, mùi trầm hương và gỗ lim thoảng nồng. Từng bước chân Sara đặt xuống, như dẫm lên linh hồn quá khứ.
Han Sara
Người nhà này… vẫn chưa đổi mùi. //cô nghĩ thầm// Vẫn cái mùi giàu sang trộn với máu người nghèo.
Buổi chiều, Sara được giao lau dọn khu nhà phía đông. Tình cờ, khi đi qua vườn hoa giấy, cô bắt gặp Thảo Linh đang cắt cành hoa cho vào giỏ.
Nắng nghiêng, cánh hoa đỏ rơi lả tả trên vai áo trắng.
Trần Thảo Linh
Cô là người mới à?” – Linh hỏi, giọng nhẹ như gió.
Trần Thảo Linh
Tên lạ quá. Không giống người vùng này
Han Sara
Dạ, con gốc người ở xa…
Trần Thảo Linh
Xa đến đâu cũng tốt, miễn là chịu ở lại lâu.
Linh mỉm cười, ánh mắt ấm đến lạ.
Nụ cười ấy khiến Sara chợt thấy tim mình khựng lại. Trong khoảnh khắc, cô muốn quay đi, muốn giữ mình khỏi thứ cảm xúc vô nghĩa ấy.
Nhưng đã quá muộn. Một hạt lúa vừa rơi khỏi bông, vỡ đôi, bám vào gấu váy cô như một điềm báo.
Han Sara
Hương lúa vẫn bay…
Han Sara
Nhưng năm nay, có lẽ sẽ nhuốm máu!
tác giả tên là tác giả
đây là lần đầu tiên viết truyện ngược
tác giả tên là tác giả
nên có gì mọi người ủng hộ với
tác giả tên là tác giả
cảm ơn nhiều nha 😊😇💋♥
Chương 2 : Ngày mùa máu đỏ
Trưa năm ấy, trời Trà Lý đổ mưa dầm suốt ba ngày ba đêm. Mưa không to, chỉ rả rích, mà cứ như rỉ máu từ đất. Dân trong làng bảo, “năm nay là năm dữ” — bởi ruộng lúa tốt thì ít, mà oan hồn người chết thì nhiều.
Han Sara khi ấy chỉ là con bé tám tuổi, tóc tết hai bím, chạy lon ton theo cha ngoài đồng.
Cha cô — ông Giao, là người cày ruộng thuê cho nhà Hội đồng Trần. Tuy nghèo nhưng được dân mến, vì hiền lành, chữ nghĩa đôi phần, từng giúp dân viết đơn kiện khi bị quan sai ép thuế.
Han Sara
Cha, mai có được gặt chưa?
con bé hỏi, tay chạm vào bông lúa chín vàng.
cha han Sara- Ông Giao
Còn sớm, con à. Chờ nắng thêm hai ngày, hạt mới chắc.
Ông cười, đôi mắt hiền khô
Han Sara
Cha ơi, hạt lúa thơm quá
cha han Sara- Ông Giao
Ừ… hương lúa là hương đất, hương người. Sạch lòng thì hạt mới thơm.
Nụ cười của ông hôm ấy… là lần cuối cùng Sara còn nhớ được.
Tối đó, cả xóm bỗng sáng rực đuốc. Tiếng chó sủa, tiếng ngựa hí, tiếng chân lính dẫm nện xuống bùn vang dội. Cổng nhà ông Giao bị đá tung.
Một người lính của Hội đồng chỉ tay hét:
Lính
Bắt hắn lại! Ăn chặn lúa tô của nhà Hội đồng, cấu kết phản loạn, mưu giết quan tri phủ!
Ông Giao chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị trói giật cánh khuỷu.
Vợ ông — mẹ Sara — quỳ xuống, ôm chân lính:
Mẹ Sara
Quan ơi, chồng tôi chỉ là dân cày, chữ còn viết không tròn, sao mà phản loạn được?
Lính
Câm! Có con dấu khắc ‘Hội đồng Trần’ trong nhà mày, còn chối à?
Con dấu ấy — dấu gỗ khắc chữ đỏ — bị rút ra từ rương áo, bọc trong mảnh vải rách. Sara nhận ra đó chính là dấu ông Hội đồng đã cho cha cô mượn tạm để ký giấy vận chuyển thóc.
Ai đó đã tráo đổi mọi thứ — biến người ngay thành tội nhân.
Bên ngoài, trời đổ mưa lớn. Bùn hòa máu loang đỏ khắp ngõ.
Người ta lôi ông Giao ra giữa sân đình. Đèn đuốc chập chờn, gió thổi bay tóc.
Ông Hội đồng Trần mặc áo the đen, đứng giữa hiên, giọng lạnh lẽo:
Ông hội đồng Trần
Tội phản loạn là tội chết. Người ngay, trời biết, nhưng phép nước không dung.
cha han Sara- Ông Giao
Ông Hội đồng!
Ông kêu lên, giọng lạc đi
cha han Sara- Ông Giao
Tôi chỉ giữ ruộng cho dân, không cướp lấy một hạt! Ông biết rõ mà!
Ông hội đồng Trần
Câm! Lời kẻ tội đồ không đáng nghe.
Tiếng gươm rút khỏi vỏ, lạnh tanh.
Sara la hét, vùng khỏi tay mẹ, chạy ra giữa sân:
Han Sara
Cha ơi! Đừng giết cha con! Ông ơi, đừng giết!
Nhưng bàn tay nhỏ xíu của cô bị kéo giật lại.
Mẹ Sara
Con nhắm mắt lại, Sara… đừng nhìn…
Song đôi mắt ấy vẫn mở to, trừng trừng nhìn lưỡi đao hạ xuống.
Một tiếng “phập” vang lên giữa mưa.
Người ta kể, đêm ấy, máu của bố nàng hòa vào đất, chảy tràn khắp sân đình.
Lúa ngoài đồng, sáng hôm sau, đổ rạp hàng loạt — hạt chuyển màu đỏ sẫm. Dân làng sợ, bảo “đó là điềm”, là “hồn oan còn vương trong ruộng”.
Ba ngày sau, mẹ Sara bị đánh chết khi đi xin xác chồng.
Con bé bị đuổi đi khỏi làng, một mình lạc trong rừng lau, mang theo chiếc vòng gỗ cha làm, khắc hai chữ “S. H.” — viết tắt của Sara Han.
Đêm ấy, bên gốc tre già, con bé ngồi co ro trong mưa, thì thầm:
Han Sara
Con sẽ quay lại. Con sẽ khiến hương lúa này nhuốm máu của họ.
Một tia chớp xé ngang trời.
Mùa gặt năm ấy — thay vì màu vàng của no đủ thì lại là màu đỏ của máu người.
tác giả tên là tác giả
chương hai có ổn không cả nhà
Chương 3 : Kẻ gieo hạt đầu tiên
Buổi sáng hôm ấy, sương phủ dày trên cánh đồng. Cả vùng Trà Lý chìm trong một màu trắng đục như tấm khăn tang của đất.
Han Sara dậy từ canh năm, quấn khăn mỏ quạ, gánh hai thùng nước ra giếng. Nước lạnh buốt, khiến đôi bàn tay cô run lên, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng khác – tỉnh táo, tính toán, và quyết liệt.
Mỗi giọt nước rơi xuống đáy thùng vang lên như tiếng đếm thời gian.
Han Sara
Từng ngày, từng tháng… ta sẽ lấy lại từng hạt máu. //thầm nói//
Từ hiên nhà, tiếng guốc lộc cộc vang tới.
Thảo Linh xuất hiện trong tà áo dài trắng, mái tóc buộc nhẹ bằng ruy băng lụa. Cô bước chậm, tay cầm quạt nan, ánh mắt trong như sương sớm, chẳng vướng bụi trần.
Trần Thảo Linh
Cô Sara, dậy sớm thế?
Linh hỏi, giọng mềm như tơ.
Han Sara
Dạ, con quen vậy rồi, cô.
Trần Thảo Linh
Người thành phố chắc cực hơn ở đây nhiều, ha?
Han Sara
Cực gì cũng qua, miễn lòng không chai.
Sara đáp khẽ, giọng vừa đủ nghe.
Câu nói tưởng chừng đơn sơ, lại khiến Thảo Linh khựng lại một nhịp. Cô ngẩng lên, nhìn kỹ gương mặt người hầu mới.
Đôi mắt ấy – sâu, buồn, mà lại có gì đó kiêu ngạo, như thể đang giấu cả một ngọn lửa.
Trần Thảo Linh
Cô nói chuyện… lạ lắm. //khẽ cười//
Trần Thảo Linh
Giống người từng trải qua nhiều chuyện.
Han Sara
Người từng mất nhiều, mới biết giữ cái còn lại.
Linh mỉm cười, nụ cười khiến nắng đầu ngày như tan ra.
Chiều hôm đó, Sara được giao việc giặt khăn và quần áo trong khu giặt riêng của nhà Hội đồng.
Khi phơi khăn, cô để ý thấy một bức thư chưa gửi, dính trong áo lót của bà Hội đồng. Dòng chữ trên giấy là nét bút đàn ông – nghiêng nghiêng, vội vàng:
"Nếu chuyện ruộng Tân Lý lộ ra, phải thủ tiêu người biết. Đừng để con nhỏ họ Han còn sống. "
Đôi mắt Sara tối sầm. Bàn tay siết tờ giấy đến nhàu nát.
Han Sara
Họ… vẫn chưa dừng lại...
Một hạt lúa rơi xuống từ mái phơi, lăn tròn trên tờ giấy, dính vào vệt mực như một giọt máu nhỏ.
Sara đem tờ thư giấu trong áo, lặng lẽ đốt phần còn lại trong bếp, để lại tro đen trong lòng bàn tay.
Nàng biết – đây là hạt đầu tiên mà nàng gieo xuống cánh đồng hận.
Đêm, trăng tròn như mâm đồng treo lơ lửng trên đỉnh tre.
Sara ngồi một mình ngoài sân, nhìn lúa rì rào trong gió.
Thảo Linh đi ngang, thấy vậy liền dừng lại.
Trần Thảo Linh
Cô không ngủ sao, Sara?
Han Sara
Con quen thức đêm.
Trần Thảo Linh
Sao lại quen?
Han Sara
Vì có những người… không dám nhắm mắt. Nhắm mắt lại là thấy máu.
Linh thoáng giật mình. Câu nói ấy – buồn đến rợn. Nhưng đôi mắt Sara vẫn điềm tĩnh, chẳng hề run.
Một cơn gió thổi qua, hương lúa non phảng phất, xen lẫn mùi tro tàn trong bếp.
Trần Thảo Linh
Cô có bao giờ nghĩ // khẽ nói//
Trần Thảo Linh
Đời người như hạt lúa không? Phải trải qua lửa, qua gió, qua dao cắt, mới thành cơm trắng?
Han Sara
Nhưng lúa thì được ăn, còn người… ai nuôi nổi nỗi đau.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói thêm lời nào.
Chỉ có tiếng dế gáy, tiếng lúa xào xạc, và một mùi hương ngòn ngọt, thoang thoảng giữa đêm.
Trong lòng Han Sara, hạt giống đầu tiên của kế hoạch đã nảy mầm — và cùng lúc, một hạt giống khác – hạt của tình cảm – cũng vừa chớm nở, âm thầm, trong chính thửa đất máu ấy.
tác giả tên là tác giả
Alo
tác giả tên là tác giả
Truyện tác ổn ko các độc giả
tác giả tên là tác giả
nếu ổn thì xin hãy ban đến cho con thật nhiều like đi nào các thượng đế
Download MangaToon APP on App Store and Google Play