Tên phần 2: “Nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc em cười”
Giọng kể: Lục Quang (top)
Cặp: Lục Quang x Trình Tiểu Thời
Độ dài ~2000 chữ
Thể loại: đam mỹ – siêu thực – bi thương – hồi ức.
🌌 Nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc em cười
(POV của Lục Quang — phần 2)
Tôi từng nghĩ rằng thời gian chỉ là dòng chảy tuyến tính: bắt đầu, diễn ra, kết thúc.
Nhưng kể từ khi gặp Trình Tiểu Thời, tôi nhận ra thời gian có thể nứt, vỡ, chảy ngược, và quay lại nơi bắt đầu — chỉ để nhắc tôi rằng, tôi vẫn chưa học được cách buông bỏ cậu.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa.
Mưa của mùa ký ức – ẩm ướt, lạnh, và mang mùi của hoài niệm.
Cậu bước qua khung cửa, áo khoác ướt sũng, trên tay vẫn là bức ảnh đã cũ.
Ánh mắt cậu nhìn tôi, vừa mệt mỏi vừa dịu dàng.
“Anh ơi, thử lần này nữa thôi được không? Em muốn cứu cô ấy.”
Cậu nói câu đó biết bao lần rồi, và tôi – biết bao lần – vẫn gật đầu.
Không phải vì tôi tin rằng lần này kết cục sẽ khác, mà vì tôi không thể từ chối cậu.
Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt chứa cả thế giới.
Chúng luôn sáng, dù đã từng chứng kiến biết bao bi kịch.
Chúng khiến tôi quên mất rằng mình đang sống trong một vòng lặp vô tận.
Cậu lại nhảy vào bức ảnh, còn tôi lại ngồi đây, canh từng giây, từng phút.
Công việc của tôi là quan sát — điều khiển, kiểm soát, tính toán để không ai phạm sai lầm.
Nhưng mỗi lần cậu ở trong đó, tôi lại cảm thấy bản thân như kẻ mù.
Mọi kiến thức tôi biết, mọi quy luật tôi nắm, đều vô nghĩa trước cảm xúc của cậu.
Bởi trong mắt cậu, người khác luôn đáng được cứu hơn chính bản thân mình.
Và chính điều đó khiến tôi sợ.
Sợ rằng một ngày nào đó, cậu sẽ không quay lại nữa.
Lần đó, dự cảm của tôi thành sự thật.
Tôi đã thấy trước trong dòng ký ức: tai nạn, máu, ánh sáng chớp tắt, tiếng hét nghẹn trong cổ họng.
Tôi biết mình không được can thiệp — vì nếu thay đổi, thời gian sẽ vỡ.
Nhưng tôi vẫn nhảy vào.
Tôi đã phá vỡ quy tắc, chỉ để kéo cậu ra khỏi tấm ảnh.
Khoảnh khắc tôi chạm vào tay cậu, thế giới nứt ra như mặt kính.
Âm thanh biến mất, chỉ còn hơi ấm trong lòng bàn tay.
“Anh đừng khóc.” – cậu nói khẽ, giọng run run – “Em không sao đâu.”
Tôi đã cố gắng, nhưng nước mắt vẫn rơi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra mình không thể kiểm soát nổi thời gian, cũng không thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân.
Từ đó, cậu bắt đầu xuất hiện – rồi biến mất – theo những cách khác nhau.
Có khi là giọng nói thoáng qua trong radio.
Có khi là bóng hình phản chiếu trong khung kính tiệm ảnh.
Có khi là một dòng chữ nguệch ngoạc sau tấm ảnh chưa rửa:
“Đừng lo, em vẫn ổn.”
Mỗi lần nhìn thấy, tôi đều im lặng.
Không phải vì không tin, mà vì nếu tin, tôi sẽ sụp đổ.
Cậu luôn mạnh mẽ như thế – dù đã tan biến khỏi thế giới này, vẫn muốn an ủi tôi.
Tôi vẫn tiếp tục công việc ở “Tiệm ảnh Thời Quang”.
Vẫn giúp người ta chạm vào quá khứ, vẫn giữ những quy tắc cũ kỹ mà chính tôi đã phá bỏ.
Nhưng tiệm bây giờ quá yên tĩnh.
Chiếc ghế đối diện trống rỗng, ly cà phê luôn chỉ có một phần đường, còn tấm rèm cửa không ai kéo lên mỗi sáng.
Thỉnh thoảng, khi tôi mở tủ ảnh cũ, ánh sáng từ những bức hình cũ hắt ra.
Tôi thấy cậu trong đó — cười rạng rỡ, tay cầm máy ảnh, chạy vụt qua khung hình như thể không có gì có thể ngăn lại.
Tôi bật cười, vừa cay đắng vừa dịu dàng.
“Cậu lúc nào cũng không nghe lời.”
Có lẽ tôi nên ghét cậu, vì đã khiến tôi tin rằng có thể đánh lừa thời gian.
Nhưng tôi không thể.
Vì chính cậu cũng là người dạy tôi rằng, thời gian có thể tàn nhẫn, nhưng tình cảm thì không bao giờ mất đi.
Một ngày, khi tôi đang sửa lại máy ảnh cũ, màn hình nhấp nháy.
Một chuỗi hình ảnh vụt qua — là những ký ức mà tôi chưa từng thấy.
Trong đó, có cậu, đứng giữa con phố đầy ánh sáng, hướng ống kính về phía tôi.
“Anh nhìn vào đây đi, em muốn lưu lại khoảnh khắc này.”
Tôi ngẩng đầu, tim nhói lên.
Cậu mỉm cười, nụ cười ấy – tôi nhớ cả đời cũng không quên.
Khoảnh khắc màn hình tắt, tôi hiểu: cậu không hề biến mất.
Cậu chỉ đang ở trong một nhánh thời gian khác, nơi tôi chưa kịp đến.
Tôi thở dài, chạm nhẹ vào khung kính.
“Chờ anh một chút nhé, Tiểu Thời.”
Đôi khi tôi tự hỏi: nếu thời gian thực sự có linh hồn, nó có đang thương hại chúng ta không?
Hai kẻ mải miết đuổi theo nhau, chỉ để nhận ra mình mãi không cùng một nhịp.
Tôi luôn đến quá trễ.
Còn cậu – luôn đi quá xa.
Nhưng dù vậy, mỗi vòng lặp, mỗi sai lệch, mỗi lần thời gian nứt vỡ, đều là những chứng minh rằng chúng ta đã từng tồn tại cùng nhau.
Và có lẽ, đó mới là điều duy nhất khiến tôi còn đủ lý do để tiếp tục sống.
Đêm nay, tôi lại ngồi trước máy ảnh, đặt lên bàn tấm hình cuối cùng có bóng cậu.
Bên ngoài, mưa rơi lất phất.
Tôi mở máy, ngón tay run nhẹ trên nút chụp.
Một tia sáng lóe lên, chiếu vào khoảng không trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy cậu — mờ ảo, lẫn trong màn sương, ánh mắt vẫn sáng như mọi khi.
“Anh à, em nói rồi mà, đừng nghiêm túc quá.”
“…”
“Cười lên đi, anh cười đẹp lắm.”
Tôi mỉm cười.
Giống như bao lần trước, rồi cậu tan biến.
Tôi vẫn ngồi đó, giữa căn phòng tĩnh lặng.
Nhưng lần này, tôi không thấy trống rỗng nữa.
Vì tôi biết, trong một thế giới nào đó – hoặc một khoảnh khắc mà tôi chưa kịp chạm tới –
chúng ta vẫn đang cười, cùng nhau.
Nếu thời gian dừng lại được,
Tôi muốn nó dừng lại ở khoảnh khắc em cười —
khi ánh sáng chiếu lên má,
khi đôi mắt em long lanh như phản chiếu cả bầu trời.
Vì ở giây phút đó, tôi đã có tất cả.
Và cũng đánh mất tất cả.
Tôi ngẩng đầu, nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Kim giây khựng lại trong tích tắc.
Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim mình.
Tôi khẽ thì thầm:
“Cảm ơn vì đã khiến thời gian của anh trở nên có ý nghĩa.”
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong vĩnh hằng,
anh vẫn chọn em.
Hết POV phần 2, Lục Quang dành cho Trình Tiểu Thời