Natachai là du học sinh, một thân một mình xách balo đi nước ngoài học thạc sĩ. Trong khi ai cũng nghĩ chắc cậu phải dư dả lắm mới dám bỏ công việc hiện tại để đi du học, thì tình hình thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Học phí có học bổng toàn phần nhưng tiền sinh hoạt lại chẳng đủ đâu vào đâu, phải đi làm thêm hai ba công việc cùng một lúc, vất vả như trâu như ngựa cũng chỉ lo nổi tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố phồn hoa.
“Ai cũng tưởng du học sinh giàu lắm, nhìn cậu xong chắc khối người vỡ mộng.”
Một người chung chỗ làm đặt lon bò húc lên bàn. trong lúc chờ giao ca thì ngồi cùng Natachai. Mỗi tối đều một lon bò húc, tỉnh táo còn hơn chơi chất cấm, không những tăng lực, còn tăng máu liều.
“Gần đây khu phố có biến thái, mọi người cẩn thận đừng về nhà một mình.”
Nghe ông chủ dặn dò, Natachai thở dài nóc cạn lon bò húc trông vô cùng sầu thảm. Đừng nói đến chuyện đi một mình, bây giờ đã là 10 giờ, còn một ca làm việc dọn dẹp ở văn phòng, xong việc cũng gần hai giờ sáng Natachai mới về nhà. Không những đi một mình mà còn về đêm.
“Giờ đó chắc là biến thái đi ngủ rồi, không lo ha”
“Tôi cũng từng nghĩ vậy. Ai mà có ngờ đám biến thái đó là ma quỷ, trời càng tối càng dễ gặp.”
Thế nhưng kẻ bị biến thái bám đuôi chính là cậu. Natachai đã báo án ngay trong đêm, cho nên cảnh sát khu vực mới bắt đầu phát động tuyên truyền nhắc nhở mọi người trong khu phố.
“Tôi cứ tưởng chỉ có omega mới gặp biến thái, không ngờ cậu lại gặp.”
Natachai hơi cười gượng, lòng thầm nghĩ cậu chính là omega chứ gì nữa. Nhưng omega nào lại khỏe khoắn cường tráng như cậu, thể chất như một alpha nên nhất quyết đóng giả một alpha, chỉ là pheromone không giấu được nên không chỉ làm một alpha, mà còn là alpha bị khuyết tật pheromone, lọ thuốc ức chế cũng đổi nhãn thành thuốc điều trị rối loạn pheromone. Giấu cũng đã gần một năm, cho đến vài hôm trước gặp biến thái, chuyện cậu là omega cũng suýt chút bị lộ.
“Chắc do chứng rối loạn pheromone của tôi nên bọn họ nhầm tôi thành omega thôi.”
“Nói cũng lạ, pheromone của cậu ban đầu là gì vậy, sao rối loạn xong lại thành mùi kẹo sữa?”
Natachai một lời khó giải thích hết, vì pheromone của cậu vốn là mùi kẹo sữa, vừa ngọt lại vừa béo, các alpha trước kia thử qua một lần đều cả đời không quên, nếu không thì cậu cũng chẳng cần chạy đến tận thành phố cách xa nửa địa cầu để học thạc sĩ.
“Mùi cà phê sữa, vừa đậm vừa ngất ngây. Rối loạn xong còn mỗi sữa, cà phê cứ loạn đi đâu mất.”
Đồng nghiệp kia nghe vậy liền bày ra vẻ mặt khổ sở không biết phản ứng ra sao. Alpha nào cũng tự hào về pheromone của mình, huống hồn còn là có pheromone hương cà phê vừa đậm vừa ngất ngây, vậy mà bây giờ lại rối loạn thành kẹo sữa. Vẻ mặt đồng nghiệp từ bối rối thành thông cảm, rồi thương hại. Natachai cũng quen với loại biểu cảm này, cậu không quan tâm, dù gì pheromone cà phê cũng là chuyện cậu bịa từ người khác.
“Nhưng pheromone cà phê mà cậu nói, tôi hình như đã nghe ở đâu đó rồi..”
“Anh là beta sao mà nghe được?”
“Là nghe nói. Phải rồi, giám đốc của HS cũng có mùi cà phê, nhưng mà nghe nói rất đậm, là alpha cấp S đó.”
—Thì tôi bịa từ anh ta mà.
Natachai xua tay, lại giả vờ ra vẻ bất lực với căn bệnh rối loạn pheromone của mình.
“Nói chung gặp đám biến thái đó phiền phức lắm, trình báo cảnh sát, rồi cho lời khai, hoàn thành thủ tục cả đêm, sáng mới ra khỏi đồn cảnh sát thì trễ học. Nhưng không trình báo thì nạn nhân tiếp theo có khi sẽ không may mắn được như tôi, lỡ là omega nào đó thì sao”
“Tốt bụng thật”
Natachai đá chân mày, “Tất nhiên. Sinh viên năm tốt đó nha”
“Nhưng mà an ninh khu này tệ ghê, vừa biến thái, vừa xã hội đen, không biết nên né ai”
“Né được ai thì né. Xã hội đen cũng khác gì biến thái đâu. Biến thái thì đánh được, xã hội đen đánh có chắc thắng đâu.”
“Vậy mà cũng nói được.”
Natachai xem điện thoại thấy đã gần mười một giờ, không tiếp tục nhiều lời, cậu thay đồ rồi nhanh chóng tới điểm làm thêm tiếp theo.
Nhưng hôm nay có vẻ là một ngày may mắn, công việc làm thêm hoàn thành sớm nên chỉ mới gần 2 giờ sáng Natachai đã có thể tan làm, ghé qua tiệm bánh gạo mua chút đồ ăn khuya rồi tiếp tục đến nơi làm thêm thứ ba. Dù thành phố A nổi danh hoa lệ bật nhất nhưng khi về đêm vẫn yên ắng và quạnh hiu chẳng thua gì vùng nông thôn trước đây cậu từng sinh sống, có lẽ thứ duy nhất khác biệt là thành phố này Natachai chẳng có gia đình người thân, chỉ có thể nương tựa chính mình.
Việc làm thêm ở câu lạc bộ Angels không ổn định, nhưng tiền tip thì không tệ, có hôm may mắn còn được tip đủ tiền nhà cả tháng, cho nên mặc kệ môi trường hỗn tạp đủ thức độc hại, Natachai vẫn bám riết lấy công việc phục vụ ở câu lạc bộ này.
“Hôm nay lại đến à?”
Từ phía ngược lại của con dốc có người đàn ông tay đeo đồng hồ hiệu, cả người mặc đồ hiệu, trong tay còn ôm một cô gái nóng bỏng. Cậu trên đường đi tới câu lạc bộ Angels, người đàn ông kia nhìn quen mắt, đợi hắn bước đến gần, cậu mới nhận ra đó là khách VVIP của Club.
“Chị Moon, anh Joong, đường tối quá, em không đeo kính áp tròng nên không nhìn ra hai người, xin lỗi anh chị”
Người phụ nữ là quản lý của Angels Club, còn người đàn ông là giám đốc của HS. Có lẽ vì tâm trạng không tồi nên vừa trông thấy cậu đã mở ví tiền, chẳng thèm đếm đã lấy ra cả xấp tiền đưa cho Natachai.
“Mày lái xe đưa anh về.”
“Dạ anh.”
Thứ gọi là công ty HS cũng chỉ là chiêu trò đội lốt của xã hội đen ở thời đại tân tiến, cả con đường này đều là địa bàn của hắn. Hơn nữa, người này chính là bản gốc của pheromone cà phê, vừa bịa chuyện xong lại gặp ngay chính chỉ khiến cậu có chút chột dạ..
Bãi đỗ xe ngay bên kia đường nhưng phải xuống con dốc rồi sang đường. Trong thành phố ồn ào vẫn có những ngõ ngách không đèn, dù đêm hay ngày cũng chẳng lọt ánh sáng. Con dốc này cũng có những ngõ ngách như thế, Natachai mỗi ngày đều phải đi qua những nơi tăm tối như vậy, nhìn thấy đủ thứ chuyện dơ bẩn trên đời. Nhưng đây lại là cuộc sống cậu đã chọn.
“Có tiền không?”
Lại là đám hút chích nghiện ngập tụ tập trong những con hẻm nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu, Natachai đã cố tình làm ngơ nhưng chúng càng lúc càng áp sát, miệng thì xin nhưng hành vi chẳng khác nào cướp.
“Nó không có tiền đâu. Xin tao đây nè”
Đám loi choi kia xoay người nhìn thấy Joong Archen liền khom lưng cúi đầu, cụp đuôi chạy mất. Chỉ sợ mở miệng xin tiền sẽ không có mạng để tiêu tiền. Joong Archen tính tình thất thường, ai mà biết đường chiều hắn, không phải ai cũng may mắn như Natachai, được hắn cho cả xấp tiền, còn được lái xe của hắn.
Natachai đưa hắn về, chỉnh gương chiếu hậu tránh những cảnh tượng âu yếm ở hàng ghế sau.
Đây đã chẳng phải lần đầu, một tháng sẽ có ít nhất vài lần như thế nên Natachai cũng đã quen, có tiền thì sẽ làm, chỉ cần không phạm pháp là được.
“Anh Joong, tới nhà rồi.”
“Phụ chị dìu anh ấy vào nhà đi, anh Joong say lắm rồi.”
Natachai lúc này gỡ tai nghe xuống, nhìn lại hàng ghế sau mới biết Joong Archen đã ngủ say, có lẽ vẫn chưa nên cơm cháo gì đã ngủ mất. Nhưng trong xe nồng mùi pheromone, Natachai đã uống thuốc ức chế từ trước khi đến Angels club bấy giờ tay đã bắt đầu hơi run. Không sợ bản thân mất lý trí, chỉ sợ bản năng của omega sẽ tỏa pheromone đáp lại hắn. May mà Moon cũng là omega hương hoa hồng, thơm nhưng nồng, lấn át đi hoàn toàn mùi kẹo sữa ngòn ngọt.
“Hôm nay club có chuyện vui gì hả chị? Sao anh ấy say vậy?”
“Hôm nay anh ấy đến bệnh viện thăm chủ tịch, không biết bọn họ nói gì, nhưng chủ tịch đã ngưng tim.”
“Vậy anh ấy..!”
Người phụ nữ kia gật đầu. Joong Archen sẽ là người kế thừa toàn bộ “công ty”, nhưng bên trên vẫn chưa ra quyết định mà hắn đã say thế này, chẳng khác nào ăn mừng cho cái chết của chủ tịch, sẽ càng khiến người ta gai mắt.
“Ghế chủ tịch ai cũng muốn ngồi vào, anh ấy lại hành xử lỗ mãng thế này có ổn không chị?”
“Ổn hay không thì kệ đi, say cũng say rồi, bị ghét thì cũng đã bị ghét gần chục năm chứ còn còn là chuyện sớm chiều gì nữa.”
Phụ Moon dìu Joong Archen vào nhà, đặt hắn xuống giường định sẽ lập tức rời đi nhưng không ngờ cổ tay cậu lại bị hắn siết chặt. Natachai hơi ngẩn người nhìn Moon.
“Chị Moon..”
“Cậu ở lại với anh ấy đi, chị còn phải quay lại Angels club”
“Thôi chị, em với anh ấy có gì đâu.”
“Vậy cậu quay lại quản lý Angels Club hay sao?”
“Em không có ý đó…”
“Anh ấy chọn cậu thì cậu ở lại đi. Đừng làm anh ấy phật lòng.”
“Có khi nào anh ấy nhầm em với chị không? Để alpha ở lại với anh ấy thì anh ấy càng phật lòng hơn đó.”
“Tay cậu có nhỏ bằng tay tôi không mà nhầm.”
“Nhưng em đâu có ở lại phục vụ anh ấy được.”
“Say cỡ này rồi làm gì nổi nữa. Cậu chăm anh ấy đi, có khi sáng mai tâm trạng anh ấy tốt, trả tiền thuê nhà một năm cho cậu luôn cũng còn được.”
Moon nói rồi quay về Angels Club, ở đó vẫn cần cô ta quản lý sắp xếp. Natachai thì khó xử nhìn Joong Archen nằm bẹp trên giường nhưng vẫn nắm chặt tay cổ cậu.
“Ngồi xuống đây.”
Joong Archen lúc này không biết đang tỉnh hay vẫn còn say, nhưng giọng điệu đã không còn lè nhè như lúc bước ra khỏi club. Natachai bèn ngồi xuống chân giường như một con chó nhỏ. Vì sợ pheromone của mình sẽ vương lại trên chăn gối của người đàn ông này, nên cậu không dám ngồi lên giường.
Buông cổ tay Natachai ra, hắn đặt tay lên đỉnh đầu cậu. Da tay lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, hơi thở lại nồng mùi rượu mạnh như dung nham thiêu đốt trong từng hơi thở.
“Làm tốt lắm.”
Không biết hắn khen chuyện gì, nhưng hắn chẳng nói gì tiếp, cứ vậy mà ngủ thiếp đi. Sợ bây giờ rời đi sẽ lại đánh thức hắn, cậu đành ngồi im một lúc chờ. Pheromone cà phê hòa cùng hương hoa hồng còn vương lại, thơm ngạt ngào và đậm nồng đến gắt gao, khiến đáy lòng Natachai bắt đầu ngứa ngáy. Vội lấy lọ thuốc ức chế uống thêm một viên, đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng pheromone lại như con bạch tuộc bị giam nhốt trong cái lồng khổng lồ, từng xúc tu bắt đầu cựa quậy muốn vươn ra ngoài cố gắng chạm đến Joong Archen.
Hương cà phê “vừa đậm vừa ngất ngây”, hai chữ ngất ngây hoàn toàn là cảm nhận từ bản năng của một omega, nếu như đây không phải thành phố A có lẽ cậu đã không thể cưỡng lại nổi mà lao vào hắn.
—Thơm quá
Tựa cằm lên mép giường nhìn ngắm từng đường nét dịu dàng trên gương mặt ngủ say của một con hổ dữ. Hắn không biến thành mèo con, mà thậm chí khi ngủ vẫn khiến người ta sợ hãi đề phòng. Một con người đến khi ngủ cũng cô đơn đến cùng cực thì khi tỉnh táo sẽ còn cô độc đến thế nào nữa đây.
“Không chịu nổi cảm giác cô đơn đó nên mới ôm ấp hết người này đến kẻ khác sao?”
Natachai thì thầm, vì cậu cũng từng nhìn thấy không ít kẻ như hắn, cô độc trong chính thành phố mình được sinh ra nên cứ rong ruổi tìm thứ gì đó để lấp đầy, thế nhưng càng rong ruổi lại càng cô đơn tựa như vòng lặp không thể nào thoát khỏi. Chợt thấy chân mày hắn khẽ chau, cậu liền thu tay lại, ngồi lùi khỏi giường một chút nhưng bàn tay Joong Archen vẫn đặt trên đỉnh đầu mình như một chỗ gác tay dễ chịu. Không biết hắn sẽ gác tay như vậy đến khi nào, Natachai định chờ đến khi hắn ngủ say sẽ rời đi, nhưng chờ mãi chờ mãi, dần dần cậu cũng chìm vào giấc ngủ say.
“Ngủ ngon nhỉ?”
Natachai đang mơ mơ màng màng nghe giọng Joong Archen liền bừng tỉnh, ngồi bật dậy dù đầu óc vẫn còn mụ mị, vội phủi thẳng phần ga giường mình đã tựa đầu cả đêm xem như xóa sạch hết dấu vết.
“Xin lỗi anh Joong”
“Khỏi cần phủi, mang ga gối đi giặt đi. Anh ra ngoài có việc, mày dọn nhà giúp anh luôn đi.”
“Nhưng mà em phải đi học.”
“Học rồi về dọn. Anh ra ngoài vài ngày, chưa về ngay đâu. Mang xe đi bảo dưỡng giúp anh, tới ngày thay nhớt rồi.”
“Dạ anh”
Joong Archen lại đặt tay lên đỉnh đầu cậu, mái tóc mềm của Natachai dường như khiến hắn thấy dễ chịu hơn.
“Nếu tóc dài thêm một chút thì tốt”
Cậu không trả lời, vì cậu biết ý hắn không phải nói về độ dài của tóc, mà chỉ đang ám chỉ việc cậu là alpha. Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng trên đời này, làm gì còn ai omega hơn Natachai được nữa. Cậu lại hơi chột dạ, cúi mặt không dám đối diện hắn.
Joong Archen ra khỏi nhà, Natachai liền nằm ra sàn, sàn nhà lạnh lẽo nhưng không lạnh bằng lòng cậu.
Ngày đến thành phố này nào nghĩ đến chuyện sẽ va phải một tên xã hội đen, lại còn là loại xã hội đen đội lốt công ty thao túng cả một thành phố. Hai tháng gần đây cậu còn lọt vào mắt của thái tử gia, không trốn được càng không tránh được, ngày qua ngày đều phải như thế này, thuận theo ý hắn, tùy cơ ứng biến.
Joong Archen nổi tiếng là tên alpha ăn chơi trong thành phố, Angels Club không có omega nào chưa từng qua tay hắn, nhưng chưa một ai có cơ hội đến nhà hắn lần hai. Vậy mà hai tháng gần đây lại luôn có một alpha da dẻ trắng trẻo, mi cong môi hồng thi thoảng lại ra vào nhà hắn. Việc này không ai dám nói, nhưng ai cũng đã hiểu tường tận trong lòng.
Hắn vui thì cho cậu thêm tiền, buồn thì đuổi cậu đi. Xét từ góc độ của Natachai, cậu không thấy mình thiệt thòi. Chỉ cần hắn không động vào cậu là được. Nhưng lúc nào cũng phải hầu hạ một kẻ không sợ chết, bây giờ còn đang là thái tử gia chuẩn bị tranh ghế chủ tịch, cậu chỉ sợ sớm muộn gì mình cũng có ngày rơi vào tầm ngắm của những kẻ ghét bỏ hắn.
“Tôi chỉ là hoạn quan hầu hạ hoàng thượng thôi. Các người làm ơn đừng nhắm vào tôi mà. có nhắm thì nhắm vào hậu cung ba ngàn giai nhân của anh ta đi nha.”
Cậu xem đồng hồ tưởng vẫn còn sớm, nhưng thấy đã hơn 8 giờ, báo thức trong điện thoại không biết đã bị tắt từ khi nào, ba chân bốn cẳng vội chạy đến trường chỉ mong kịp giờ điểm danh.
Nhưng hôm nay là một ngày xui xẻo, Natachai không những trễ giờ điểm danh, mà đến giờ trưa mới nhận ra tai nghe còn để trong xe của Joong Archen, một ngày không có âm nhạc chẳng khác gì địa ngục. Cậu đành liều mạng gửi một tin nhắn đến Joong Archen, mong hắn có thể cho cậu xin lại tai nghe.
Dunk: Thái tử gia thân mến, đêm qua khi làm tài xế cho anh, em có lỡ quên tai nghe trong xe anh, anh cho em xin lại được không?
Biết rõ tin nhắn gửi đi không thể nhận hồi âm ngay được, Natachai chỉ đành đi làm thêm trong sự thiếu vắng tai nghe, cả đống series truyện audio đang nghe dang dở cũng đành chờ đến khi tai nghe trở về mới nghe được tiếp. Cuộc sống vô vị làm thời gian như trôi chậm hơn, công việc dường như cũng bận hơn.
Natachai đến tối mới mở điện thoại ra xem, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Joong Archen liền ngã ngửa, vội vội vàng vàng gọi lại cho hắn.
“Dạ anh! Em nghe đây anh”
“Mày vẫn chưa mang xe anh đi bảo dưỡng à?”
“Dạ? Hả?”
“Lúc sáng anh đã nói rồi, mang xe anh đi bảo dưỡng, dọn phòng cho anh. Mày không lọt tai chữ nào đúng không?”
“Lúc đó em còn buồn ngủ, xin lỗi xin lỗi anh, giờ em đi ngay đây”
“11 giờ đêm rồi ai bảo dưỡng cho mày.”
“Hình như chỗ của anh Nico vẫn còn mở, để em mang tới đó”
“Ừ đi đi. Tai nghe gì thì tự lấy luôn đi.”
“Mà anh muốn bảo dưỡng chiếc nào..”
“Tất cả.”
“Anh ơi 10 chiếc lận”
“Anh về mà mày chưa bảo dưỡng đủ thì mày chuẩn bị tinh thần đi.”
“Vậy khi nào thì anh về ạ?”
“Chưa biết. Nhớ anh quá thì gọi anh.”
“Anh ơi em đâu phải chị Moon.”
Joong Archen không nói gì, cậu còn tưởng chọc giận hắn, nhưng xem lại điện thoại đã thấy cuộc gọi kết thúc. Hắn tắt máy ngang không biết đang có việc gấp hơn hay đang nổi giận, nhưng nói chung đang bận, sẽ không có thời gian dạy dỗ cậu. Natachai hí hửng tan làm rồi đến nhà Joong Archen, lái xe hắn đi bảo dưỡng, sẵn lấy lại tai nghe của mình.
“A? Bám đuôi à?”
Xe của Joong Archen, người khác xe mặc nhiên nghĩ Joong Archen đang lái. Nếu xảy ra chuyện gì, cậu cũng tự khắc trở thành con ma chết thay.
“Tôi không phải thái tử gia nhà các người đâu mà”
Hạ cửa kính phẩy phẩy cánh tay ra hiệu, nhưng trong mắt của đám người ở xe sau lại tưởng lời thách thức, liền đạp ga tăng tốc lao tới.
“Dcm chết mẹ rồi”
Cậu vội đạp ga lao đi. Người dám thanh toán thái tử gia ngay trên đường phố thì vị trí trong công ty cũng chẳng nhỏ, Natachai liền nghĩ ngay tới đám chú bác đang muốn tranh giành ghế chủ tịch. Chân ga như đạp sát đến sàn, chiếc xe phóng đi như xé màn đêm làm hai nửa, sống chết của cậu cũng hiện rõ ở một trong hai. Hoặc là chết vì tốc độ, hoặc là chết vì bị kềnh kềnh xâu xé.
Vì nếu bọn họ biết người trong xe không phải Joong Archen thì Natachai biết mình cũng chẳng thể sống sót.
“Joong Archen Joong Archen Joong Archen!!!”
Miệng lẩm bẩm liên tục như niệm chú phòng thân. Hướng xe Natachai lao thẳng đến đại sứ quán, đến trước cổng thì phanh gấp quay đầu xe khiến hai chiếc xe phía sau không dừng kịp mà đâm sầm vào cổng. Cảnh sát liền ập tới chỉ trong chớp mắt, Natachai nhân lúc tỉnh thế rối loạn liền trốn khỏi xe, mang theo tai nghe chạy trốn.
Dunk: Anh Joong, khi nãy có người ám sát xe anh, anh nhớ cẩn thận
Joong: Mày thoát được rồi còn lo cẩn thận gì nữa
Dunk: Cẩn thận đại sứ quán tìm anh
Joong: ??? WTF NATACHAI
Download MangaToon APP on App Store and Google Play