Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

RhyCap: Bóng Đêm Và Ánh Sáng

#1

Đức Duy ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh chứa đầy sự mệt mỏi mà Quang Anh luôn cố gắng làm ngơ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thích biển. Và em thích cái cảm giác sắp được trốn khỏi cái thành phố này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần này, anh hứa là sẽ không có "công tác đột xuất" nào nữa nhé?
Anh cười nhẹ, cúi xuống hôn lên trán cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hứa. Lần này, anh sẽ tắt điện thoại, ném nó xuống biển luôn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ có em, anh, và cát trắng thôi. Anh sẽ không nghe bất cứ ai ngoài em
Em mỉm cười, nhưng nụ cười có gì đó hơi gượng gạo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tốt. Anh phải giữ lời hứa đó đấy.
Sự bình yên này... đôi khi nó quá hoàn hảo, đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi. Nó không giống cuộc sống thật của họ. Quang Anh cố xua đi suy nghĩ tiêu cực đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đang nghĩ gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao nhìn anh cứ như đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ vậy?
Anh giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc hơn một chút
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đang nghĩ về căn biệt thự anh thấy trên mạng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nó gần biển, có khu vườn rộng và một chiếc xích đu. Em thích nó không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sẽ mua nó, sau khi anh giải quyết xong đống dự án cuối năm này
Em khẽ thở dài
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại là "dự án cuối năm". Sao cái công ty tư vấn của anh lúc nào cũng có dự án khẩn cấp thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tuần trước anh phải bay gấp sang Singapore, tuần này lại bận rộn đến mức quên cả ngày kỷ niệm của chúng ta...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi mà
Anh nâng mặt Duy lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng giận anh. Anh chỉ muốn mọi thứ thật chắc chắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn anh và em có một cuộc sống không cần phải lo lắng về tiền bạc hay... bất cứ thứ gì khác
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mọi nỗ lực của anh đều là vì tương lai của chúng ta. Em biết mà.
Đúng vậy, mọi nỗ lực đều là vì tương lai. Nhưng tương lai đó có thực sự tồn tại khi cả hai đều đang sống trong lời nói dối không?
Quang Anh tự hỏi. Anh không thể nói với cậu rằng cái "dự án" của cậu có thể kết thúc bằng một viên đạn lạnh lẽo vào giữa đêm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết. Nhưng em không cần biệt thự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chỉ cần anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật sự, em chỉ muốn anh về nhà đúng giờ. Ngồi đây với em, không điện thoại, không tài liệu, không máy tính
Anh nắm lấy tay Duy, anh cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đang ở đây, Duy. Anh đã về nhà rồi. Em có tin anh không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em luôn tin anh. Vô điều kiện
Sự tin tưởng vô điều kiện đó, đôi khi lại là gánh nặng lớn nhất. Đức Duy khẽ nhắm mắt, cố gắng hít vào mùi hương quen thuộc từ áo sơ mi của Quang Anh
Anh đổi chủ đề, cố gắng làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà này, cái công việc "làm tự do" của em cũng đâu có nhàn nhã gì hơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tuần trước em nói đi đâu ấy nhỉ? New Zealand để chụp ảnh thiên nhiên?
Em mở mắt, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À, vâng. Phong cảnh ở đó đẹp lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng công việc lần này hơi rắc rối một chút. Có vài "thứ" cần phải được xử lý cẩn thận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đã phải leo lên những ngọn núi rất cao.
Không phải là ngọn núi thiên nhiên, mà là những tòa nhà chọc trời và những rào cản an ninh. Đức Duy cắn nhẹ môi như đang xin lỗi anh vì lời nói dối
Anh nhíu mày, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng về công việc của người yêu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đã nói rồi, Duy. Công việc gì thì công việc, phải giữ an toàn cho mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đừng quá liều lĩnh. Anh không thể chịu nổi nếu em bị thương đâu.
Em ngồi dậy, vòng tay ôm lấy cổ Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh lo xa quá. Em là người lớn rồi. Em biết cách tự chăm sóc bản thân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Với lại... /Cậu ghé sát tai anh, giọng thì thầm/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không muốn để anh phải lo lắng. Anh mà lo lắng thì không đẹp trai nữa đâu.
Quang Anh bật cười, sự căng thẳng bị đẩy lùi một chút bởi sự thân mật này. Anh ôm chặt Duy. Khoảnh khắc này, chỉ có họ, không có tổ chức, không có nhiệm vụ, không có súng đạn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tối nay anh không đi đâu nhé?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin nghỉ phép một ngày mai. Chúng ta sẽ ở nhà, xem phim cũ, và không làm gì cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được không?
Em hôn nhẹ lên cằm anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được. Tuyệt vời. Em sẽ gọi pizza. Anh là người chọn phim.
Và cứ như thế, họ lại chìm đắm vào vỏ bọc hạnh phúc mong manh của mình.

#2

Tiếng chuông điện thoại di động của Quang Anh, một tiếng bíp ngắn và sắc lạnh không bao giờ được dùng cho các cuộc gọi thông thường, vang lên ngay khi anh vừa với lấy chiếc điều khiển TV
Đức Duy, đang nhấp ngụm nước, hơi giật mình. Cậu nhìn sang anh, ánh mắt đầy thắc mắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Điện thoại làm việc của anh à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai gọi giờ này thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em tưởng anh nói đã xin nghỉ phép rồi?
Quang Anh không trả lời ngay. Anh đứng dậy, bước nhanh về phía phòng ngủ, nơi anh để chiếc điện thoại mã hóa màu đen ở chế độ im lặng
Chiếc điện thoại chỉ rung nhè nhẹ, nhưng sự rung động đó đủ để lan truyền sự căng thẳng khắp căn phòng.
Anh bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, cố gắng giữ giọng điệu bình thường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh quên mất có một tin nhắn tự động. Chắc là quảng cáo linh tinh thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh tắt nó đi ngay đây. Em cứ chọn phim trước đi nhé!
Đức Duy nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, sự gượng gạo trong giọng nói của Quang Anh không thể thoát khỏi tai cậu
Cậu biết đó không phải là quảng cáo. Điện thoại làm việc của anh không bao giờ nhận quảng cáo
Anh ấy luôn như vậy. Cứ khi nào có việc khẩn cấp là lại tự tách mình ra, tự gánh vác. Đức Duy cảm thấy hơi bực bội, nhưng sự bực bội nhanh chóng chuyển thành lo lắng
Trong phòng ngủ, Quang Anh nhìn vào màn hình: [CẢNH BÁO MỨC 5. MỤC TIÊU A-01 BỊ ĐE DỌA. BẢO VỆ NGAY LẬP TỨC.]
Sự căng thẳng siết chặt cổ họng anh. Không thể tin được. Vừa mới hứa với Duy xong. Anh nhanh chóng gõ một tin nhắn phản hồi: [Đã nhận. Đang chuẩn bị.]
Anh mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi xách du lịch cũ kỹ. Bên trong không phải là quần áo, mà là bộ đồ tác chiến, súng lục và thiết bị liên lạc.
Anh tự nói với chính mình, giọng khẽ như tiếng gió thoảng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi em, Duy. Anh phải đi.
Quang Anh bước ra khỏi phòng, khuôn mặt anh tái nhợt và nghiêm nghị.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Đứng dậy/ Có chuyện gì vậy, Anh?
Anh cố gắng tạo ra vẻ hối hả, lo lắng vì công việc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi, cục cưng. Lại là dự án đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có một vấn đề nghiêm trọng xảy ra, một khách hàng quan trọng... đang bị đe dọa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh phải bay ngay lập tức. Sẽ chỉ mất vài ngày thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Vòng tay ôm lấy anh/ Khách hàng bị đe dọa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là nhà tư vấn tài chính, chứ đâu phải vệ sĩ? Anh đi mà không cần hành lý gì sao?
Quang Anh hơi cứng người lại. Đức Duy rất nhạy cảm và tinh ý
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Anh ôm lại cậu thật chặt, hít một hơi sâu mùi hương từ tóc cậu/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đi gấp quá, không kịp chuẩn bị gì cả. Công ty sẽ sắp xếp mọi thứ khi anh đến nơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ mang vài bộ quần áo trong túi này thôi. Em đừng lo. Anh sẽ gọi điện ngay khi đến nơi.
Em buông anh ra, cố gắng mỉm cười trấn an. Em muốn nói sự thật với anh , muốn cầu xin anh đừng rời đi. Nhưng em không thể
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Ánh mắt đầy thất vọng, nhưng cậu cố nén nó lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lời hứa của anh... luôn lỗi hẹn vì công việc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ nhé, lần này là lần cuối cùng em chấp nhận đấy. Anh phải về an toàn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Anh cầm chiếc túi lên, bước về phía cửa/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết. Anh thề là lần cuối.
Anh mở cửa. Ngay lúc đó, điện thoại di động của Đức Duy cũng rung lên, tiếng bíp ngắn và sắc lạnh tương tự như của Quang Anh.
Quang Anh khựng lại. Anh nhìn chiếc điện thoại mà Duy đang cầm, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng anh bỗng trở nên trầm lắng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cũng... có việc à?
Đức Duy không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu lúng túng đưa tay lên tai, xua tay ra hiệu cho anh đi trước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Giọng hơi căng thẳng, cố tỏ vẻ cáu kỉnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À... chắc là tin nhắn từ cái công ty làm tự do của em thôi. Có lẽ họ cần em chỉnh sửa vài bức ảnh gấp... Anh cứ đi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đi nhanh đi. Đã gấp rồi mà còn lề mề
Anh đứng yên, trái tim anh bỗng nhói đau không rõ lý do. Anh muốn hỏi, nhưng lại thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đi đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh yêu em, Duy
Cậu đáp lại ngay lập tức, giọng nghẹn lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cũng yêu anh, Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rất nhiều
Tạm biệt, người yêu của em. Em không muốn đêm nay phải rời đi. Em không muốn... Đức Duy nhìn cánh cửa đóng lại, nỗi sợ hãi không tên bủa vây cậu
Khi Quang Anh vừa khuất bóng, Đức Duy lập tức mở tin nhắn. [MỤC TIÊU A-01 ĐANG TRONG KHU VỰC CHỜ. LOẠI BỎ NGAY LẬP TỨC. KHÔNG ĐƯỢC CHẦN CHỪ.]
Khuôn mặt Đức Duy trở nên lạnh lùng và vô cảm, khác hẳn với vẻ dịu dàng vừa rồi. Cậu ta bước nhanh vào phòng ngủ, không phải để thay quần áo bình thường, mà là để lấy chiếc túi đựng dụng cụ sát thủ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/thì thầm với chính mình, giọng nói cứng rắn như thép/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này... là mọi chuyện sẽ kết thúc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em có thể quay lại với anh
Nhưng cậu không hề biết, 'mọi chuyện kết thúc' theo cách mà cậu không bao giờ ngờ tới

#3

Bên A: Nguyễn Quang Anh – Nhiệm vụ Bảo vệ
Quang Anh ngồi ở ghế sau của chiếc SUV đen không biển số, chạy xuyên qua màn đêm ẩm ướt.
Anh tháo chiếc áo sơ mi vừa mặc và mặc vào bộ giáp nhẹ. Vết thương lòng do phải thất hứa với Đức Duy vẫn còn âm ỉ, nhưng giờ đây, anh phải gạt bỏ nó
Anh đeo tai nghe liên lạc và mở kênh mã hóa. Giọng nói trầm ổn, không cảm xúc của Chỉ huy vang lên
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Anh đã đến khu vực chỉ định. Tình hình mục tiêu thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Giọng anh lạnh lùng, chuyên nghiệp/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mục tiêu đã được chuyển đến Nhà kho 47
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phạm vi bảo vệ đã được thiết lập. Sẽ mất thêm mười lăm phút để đội hỗ trợ đến nơi.
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Thời gian không cho phép. Đội hỗ trợ đã bị điều sang khu vực khác
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Anh là tuyến phòng thủ duy nhất. Đặc vụ D của phe đối lập đã được kích hoạt
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Hắn là một con sói đơn độc và cực kỳ nguy hiểm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Thắt chặt dây đai an toàn/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã nghe về hắn. Có thông tin gì về đặc điểm nhận dạng không?
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Không. D chưa bao giờ để lại dấu vết, ngoại trừ cái chết
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Đây là nhiệm vụ sinh tử. Mục tiêu A-01 phải sống sót
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Đó là thông tin cốt lõi để lật đổ toàn bộ mạng lưới ngầm này. Nếu thất bại, toàn bộ chiến dịch sẽ tan vỡ
Thất bại. Không được phép thất bại. Quang Anh nhớ lại lời hứa với Đức Duy, về một cuộc sống bình yên. Anh phải chiến thắng trận này để đổi lấy tương lai đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi hiểu. Tôi sẽ bảo vệ mục tiêu bằng mọi giá.
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Tốt. Chúng tôi đang theo dõi mọi chuyển động qua vệ tinh
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Chúc may mắn, Đặc vụ 301
Chỉ huy L
Chỉ huy L
Hãy nhớ, anh đang chiến đấu vì trật tự
Quang Anh ngắt kênh. Anh nhìn vào hình ảnh Mục tiêu A-01 trên màn hình nhỏ. Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt sợ hãi. Trật tự. Công lý. Đó là những gì anh đã chọn
Anh tháo khẩu súng trường ra khỏi hộp bảo vệ. Duy à, anh xin lỗi. Lại một lần nữa, anh lỗi hẹn
Bên B: Hoàng Đức Duy – Nhiệm vụ Tiêu diệt
Đức Duy đứng trong căn hộ an toàn tạm thời, chỉ cách vị trí của Quang Anh chừng vài dặm. Cậu mặc bộ đồ tác chiến mỏng và linh hoạt, kiểm tra độ sắc bén của con dao găm yêu thích
Cậu không dùng tai nghe. Cậu mở loa ngoài của chiếc máy tính bảng mã hóa. Khuôn mặt nhăn nhó, đầy quyền lực của Trùm M xuất hiện
Trùm M
Trùm M
Thời gian rất eo hẹp, Shadow. Mục tiêu A-01 đã ở trong tầm kiểm soát của bọn chúng
Trùm M
Trùm M
Phải tiêu diệt hắn trước bình minh.
Giọng cậu lạnh lùng, gần như vô cảm – giọng nói mà Quang Anh chưa từng nghe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết. Đã có thông tin về đội bảo vệ chưa?
Trùm M
Trùm M
Chỉ có một người. Một đặc vụ của Tổ chức 7. Hắn ta được mệnh danh là The Guardian (Người Bảo Vệ)
Trùm M
Trùm M
Hắn ta mạnh, nhưng không bằng cậu
Trùm M
Trùm M
Nhiệm vụ của cậu là đột nhập và vô hiệu hóa kẻ bảo vệ, sau đó thanh trừng mục tiêu
Người Bảo Vệ. Cái tên nghe thật cao thượng. Đức Duy cười khẩy. Họ luôn chiến đấu vì những thứ gọi là cao thượng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhìn vào hình ảnh chụp vội Mục tiêu A-01/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn xác nhận lại. Mạng sống của người đó đã được đảm bảo an toàn sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ này chứ?
Trùm M
Trùm M
/cười cợt/
Trùm M
Trùm M
Tất nhiên rồi, Shadow. Cứ hoàn thành việc của cậu đi. Sau khi Mục tiêu A-01 bị loại bỏ, mọi ràng buộc sẽ chấm dứt
Trùm M
Trùm M
Cậu sẽ được tự do.
Tự do. Hai tiếng đó nghe thật xa vời, đặc biệt là khi nó được đổi bằng máu. Tự do để về bên Quang Anh, sống cuộc đời mà họ hằng mơ ước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Hạ thấp giọng, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm sắt đá/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ làm. Sẽ không có kẻ nào ngăn cản được tôi.
Trùm M ngắt kết nối. Đức Duy đóng máy tính bảng lại. Cậu nhìn vào hình ảnh của Quang Anh trong thư viện ảnh, người đang cười rạng rỡ dưới ánh nắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh à, anh sẽ không bao giờ biết... Anh là lý do duy nhất khiến em phải làm chuyện này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em phải trở thành sát thủ, để rồi được trở lại làm người yêu của anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chờ em.
Đức Duy đeo mặt nạ đen, che đi một nửa khuôn mặt. Mọi cảm xúc bị giấu kín. Kẻ săn mồi đã sẵn sàng
Cậu ta không hề biết rằng, "The Guardian" mà cậu ta sắp phải vô hiệu hóa chính là người yêu của mình

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play