Trong bộ hỷ phục, Cao Giai Mộng một thân đỏ rực nàng hai tay kéo tà áo chạy giữa con phố tấp nập rộng lớn, náo nhiệt giữa chốn kinh thành.
Tấm khăn đội đầu của nàng với từng nét thêu tỉ mỉ bất chợt rơi làm lộ ra khuôn mặt kiên nghị đôi mắt to đen láy từng đường nét hài hoà.
Bước chân nàng ngày càng nhanh, Cao Giai Mộng, nàng ngay giữa màn đêm như lặng xóa bỏ lễ nghi chạy khỏi nơi làm bản thân thấy trói buộc.
“Này đằng trước tránh ra, tránh ra”
Phố xá đang vui bỗng hoảng loạn, ngay trước mắt là một đoàn người ngựa lao về phía này. Nàng thần hồn lạc trôi vẫn chưa hoàn không kịp phản ứng.
Đoàn người ngựa vẫn lao đến vun vút không một chút lay động, tiếng ngựa reo lên vì giây cương giữ chặt.
“Híiiiiiiiiiiiiiii”
Nam nhân anh tuấn khí soái ngút trời trên lưng ngựa ấy vòng tay qua eo ôm lấy Cao Giai Mộng kéo lên ngựa, nàng mở mắt ra nhìn thẳng vào người trước mặt.
Gương mặt của nam tử này dường như vừa trải qua trận chiến hay gian khổ, vì trên ấy còn vương vài vết xước màu đỏ nhỏ và dài.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng vừa sâu thẳm mà lại khó đoán, nhìn quá lâu khiến đôi môi Cao Giai Mộng khẽ run muốn cất lời.
Dường như hắn đoán được điều đó nên đã lên tiếng trước, y cau mày.
“Muốn chết?”
Khóe môi nàng giật giật ai muốn chêt chứ hắn đên à, cái tên đẹp trai tả tơi này đừng mở miệng ra thì hơn.
“Không, ngươi ôm đủ chưa?”
Yết hầu y khẽ động, gương mặt ấy vẫn lạnh lẽo nhìn nàng biết mình đã thất lễ, ôm cô nương nhà người ta lâu như vậy liền thả tay thẳng từ trên ngựa xuống.
Hạ Vũ, thuộc hạ thân cận của y nhìn mà còn thấy đau, Lãng Minh Thành đang cưỡi ngựa bên cạnh nhìn cảnh tượng này mà thấy xót liền phẩy tay.
“Ngươi chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”
Bị thả xuống thô bạo như vậy Cao Giai Mộng Đương nhiên là đầu muốn bóc khói tức giận không thôi, nàng chỉ tay vào mặt hắn.
“Hành động ngông cuồng cưỡi ngựa làm loạn xem thường mạng người”
Nam nhân trên ngựa thúc ngựa nhẹ rồi dời ánh mắt từ người nàng sang nhìn thẳng phía trước không hồi đáp câu nói ấy, chỉ muốn đi tiếp.
Hạ Vũ thấy nữ tử này quá không lễ nghĩa y liền lên tiếng muốn dạy dỗ lại nữ nhân đang ở dưới ngựa kia một chút phép tắc.
“Hỗn xược, mau quỳ xuống hết cho ta, có biết ngày ấy là ai không?”
Nam nhân trên ngựa chỉ giơ tay ra hiệu, “Được rồi”, ý của y là muốn bảo với tên thuộc đừng nhiều lời với nữ nhân này còn việc khác quan trọng.
Hạ Vũ gật đầu rồi lại nhìn nàng nhìn ra phía trước ho ho vài tiếng lấy giọng rồi hô, “Mau tránh đường vương gia của ta phải đi đón dâu”, mặt y hất lên cao.
“Vương gia?, Duệ Dương Vương, Thuỵ Khiết?”
Cái quái chạy khỏi cái kiệu đưa dâu lại đụng ngay cái tên ác ma này giữa đường bỏ trốn.
Nàng nhắm nghiền mắt hít thật sâu có lẽ nàng dạo này xài phước hơi nhiều nên hôm nay chẳng còn chút nào, xui xẻo liền ập tới.
Hạ Thanh rút kiếm chỉ về phía của Cao Giai Mộng, “Hỗn xược dám gọi thẳng tên vương gia”, mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
“Ta”, nàng lắp bắp.
Từ đằng sau lưng Cao Giai Mộng cũng có tiếng vó ngựa vút tới, giường như nó còn mang theo một đoàn người rồi giọng một lão già vang lên.
“Cao Giai Mộng con quậy đủ chưa? mau quay về với ta, nhanh lên!”
Cao Hầu gia đi đón thứ nữ về, vừa đến nơi đã nhìn thấy Duệ Dương Vương mặt này ông ta liền biến sắc lập tức.
Hầu gia gấp gáp xuống ngựa đi lại chỗ nữ nhi kéo theo Cao Giai Mộng cả hai cùng quỳ xuống hành lễ với Duệ Dương Dương.
“Tham kiến vương gia”
Lãng Minh Thành kế bên hơi cười như đang xem trò vui, “Sao cơ vậy đây là Duệ Vương phi rồi, chào tẩu tẩu nhé”, y còn vẫy vẫy tay ra chào.
Thuỵ Khiết ánh mắt liền đưa sang như muốn cắt đôi y ra, “Thế tử ngài im đi”, Lãng Minh Thành chu mỏ hóng gió không dám hé nửa lời.
Cao Giai Mộng vẫn còn ngơ lắm bất ngờ này ập tới bất ngờ khác, nghĩ sao bỏ trốn khỏi hôn lễ mà lại gặp ngay phu quân ở trên đường còn ai xui hơn nàng đây.
Chuyện này phải nói về nửa tháng trước.
Cao Giai Mộng là thứ nữ của Hầu gia Bắc Thành, mẫu thân là nữ tử thanh lâu vì trèo cao với hầu gia mà sinh ra nàng sau đó khó sinh mà mất.
Chính thê của Hầu gia lại có tính đố kỵ tranh giành nên đã xúi giục phu quân đưa nàng lên núi vứt vào am ni cô lúc nàng chỉ mới năm tuổi.
Nhưng thực chất làm gì có am nào ở đó đâu trên đó hoang vắng, bà ta muốn nàng chết. May mắn sao nàng được một ông lão cứu giúp và nhận làm đồ đệ.
Ông ấy dạy nàng làm người, đạo đức, ma pháp, dạy nàng độc dược và tất cả, ông truyền thụ toàn bộ tinh túy mà ông tích góp suốt mấy chục năm sống trên đời.
Suốt mười năm sống ở đây nàng còn thấy hạnh phúc hơn cái nhà kia gấp trăm lần.
Ma pháp sư là người được chọn trong vô số cũng là một trong số ít những người có thể sử dụng phép thuật hay là ma pháp ở đất nước Huyền U này, nó hiếm.
Tuy nhiên nếu người đó có uy lực mạnh hơn thì ma pháp sư cũng sẽ không đánh lại, không tính là mạnh hơn về pháp lực mà còn nhiều yếu tố khác.
Một ví dụ điển hình nhất về những người có uy lực mạnh hơn là ma pháp sư mạnh hơn mình một bậc, hoặc là kỳ tài kiếm thuật, võ công, hoặc người mang trong mình uy áp cao cho dù có phải là pháp sư hay không.
Cao Giai Mộng là đệ tử duy nhất và cũng là đệ tử đắc ý nhất của ông ấy.
Ngày Hầu phủ cử người đến đón thứ nữ về đã nghĩ đến việc làm tang lễ cho nó nhưng không ngờ lại còn sống, bọn họ rất đỗi vui mừng vui mừng một cách giả tạo.
Thật ra là đại tiểu thư đích nữ hầu phủ không muốn gả cho Duệ Dương Vương vì nghe đồn hắn là một tên tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm sâu giết người không ghê tay.
Còn nghe bảo là thích nam nhân vì hắn vô cùng thân thiết gắn bó với thế tử phủ Quốc Công Lãng Minh Thành.
Nhưng ý trời khó tránh thánh ý không thể cãi, từ trên cao thánh thượng ban hôn cho nhi nữ Hầu phủ và Duệ Dương Vương nên bắt buộc phải gả.
Chỉ là không nói rõ đích nữ hay thứ nữ nên họ liều một phen núi tìm đứa nhi nữ kia.
Ban đầu Cao Giai Mộng không đi nàng nhất quyết phản kháng thế mà sư phụ nàng bảo phải đi, trải qua kiếp tình đó là lương duyên của nàng.
Nhưng cũng có dặn dò một vài điều, cụ thể là thời điểm hắn và nàng phải chia ly, nếu không sẽ có chuyện xấu xảy ra người nói đó chỉ là một thử thách nàng cần phải trải qua, nếu nàng lúng sâu sẽ khó quay đầu.
Cao Giai Mộng luôn tin tưởng sư phụ nhưng chẳng bao giờ tin mình sẽ gặp lương duyên chút nào. Được cái ngoan với lão sư phụ nên nàng đã cùng người hầu về phủ.
Nghe lời về nhà chứ không có hứa là nghe lời thành thân nên nàng đã dự tính bỏ trốn khỏi hôn lễ, mặc kệ sống chết hầu phủ.
Bọn họ đâu có quan tâm tới sống chết của nàng, cần nàng mới mang về thì bây giờ đừng có trách.
Rồi ngày đại hôn tức là hôm nay.
Đợi chờ ngày tháng lâu dài đã đến ấy vậy mà lúc đón dâu mọi thứ đã sẵn sàng thì lại chẳng thấy mặt Duệ Dương Vương ở đâu.
Cả Hầu phủ đợi mấy canh giờ còn không thấy cái bóng nói gì là hình dạng Duệ Dương Vương. Cao Hiểu đích nữ Hầu phủ thì thấy hả dạ trong lòng vì đã đẩy tên phu quân này cho ả thứ nữ kia.
Còn Cao Giai Mộng thì cười không ngớt vì hắn càng làm vậy là càng vừa ý nàng, không lấy thì không lấy vậy mà ngờ đâu phụ thân gọi kiệu hoa bắt nàng cùng đoàn tự đi đến đó.
Đúng là không xem mặt mũi nàng ấy ra gì đúng là hoang đường. Giai Mộng không thuận ý, kiệu hoa đi được nữa đường nàng đã gây náo loạn rồi bỏ trốn.
Nào biết được chưa đi đến cổng thành đã gặp ngay phu quan, Cao Giai Mộng tự thấy xui tám kiếp ngước lên nhìn hắn nàng quỳ rạp ở dưới mòn mỏi Duệ Dương Vương miễn lễ.
“Đứng lên hết đi”
“Vương gia bảo các ngươi đứng dậy”, Hạ Vũ hô hoán.
Thuỵ Khiết nhìn Cao Giai Mộng từ trên xuống dưới như dò xét nàng sau đó y tiến ngựa đến mấy bước, ôm eo đặt nàng lên lưng ngựa.
“Hồi phủ”
Cao Giai Mộng ngơ người rồi gào thét trong thâm tâm, tên khốn rước dâu muộn lại còn rước kiểu này đúng là tên khốn đáng ghét.
Nàng không đồng tình mà cự quậy nhưng hắn thân đang điều khiển ngựa thấy Cao Giai Mộng không yên liền cau mày đầu ghé sát vào vành tai nàng,
“Nếu không muốn bị trói về thì cứ tiếp tục”
Hắn đang uy hiếp nàng!, nhưng Thuỵ Khiết là vương gia điều quan trọng hơn là Cao Giai Mộng tự biết mình đánh không lại.
Nàng thở dài ngoan ngoãn đi theo, khi về đến Vương phủ không một bàn tiệc không trang trí hôn lễ, không một khách mời, hắn cũng không mặc lễ phục của tân lang.
Để lại nàng một mình trong phòng rồi quay mặt rời đi và cứ như thể nàng là thứ gì đó dơ bẩn không đáng chạm vào.
Hạ Vũ tuy hơi to mồm nhưng khi đứng hầu hạ Thuỵ Khiết cũng thấy tội cho cô nương nhà người ta vì Vương Gia của hắn.
“Vương gia người như vậy với vương phi có phải hơi lạnh nhạt không?”, hắn hỏi bâng quơ mấy câu quá phận.
Thuỵ Khiết đặt cây bút xuống nhìn qua y, “Ngươi thấy ta lạnh nhạt?”, giọng vương gia vẫn âm trầm như thế.
“Người có cần giải thích là đi bắt gian tế nên mới?”, nhìn Hạ Vũ còn lúng túng gấp gáp giải quyết tình hình hơn cả tân lang.
“Không cần, đừng nhắc về nàng ta nữa”, y lắc đầu rồi lại tiếp tục làm việc.
Hạ Vũ muốn nói thêm mà Hạ Thanh bịt miệng y lại sau đó tự mình đáp lời, “Đã rõ, vương gia”, hai người họ cứ như nước với lửa.
Thuỵ Khiết ngồi ở thư phòng riêng giải quyết công vụ, không đoái hoài chút nào đến nương tử mới vào phủ.
Phủ của hắn chìm trong gam màu u tối, nhưng không phải là sự tăm tối của đổ nát hoàng phế mà là vẻ thâm trầm toát ra từ chất liệu gỗ thượng hạng được tiến cống.
Từng thớ chạm khắc tinh xảo với ánh sáng lờ mờ chúng làm cho khung cảnh càng mê hoặc. Ngay cả phòng đại hôn cũng vậy.
Phía Cao Giai Mộng tự mở lấy khăn trùm đầu cho mình, đứng dậy đi quanh quanh phòng xem mọi thứ có gì vui không.
“Phòng tân hôn gì chứ, chẳng khác gì mấy căn phòng bình thường có chút không khí nào đâu?”
Nàng ngồi xuống ăn điểm tâm được chuẩn bị trên bàn tự thấy hắn không chạm vào mình cũng tốt thấy đồ ăn cũng không tệ. No say rồi Cao Gia Mộng tự mình đi ngủ không chờ ai.
Sáng hôm sau nàng bị một nữ nô gọi dậy thô lỗ, ả nô tỳ đó thấy giường nàng không có dấu vết gì, biết nàng không ngủ cùng vương gia biết không được sủng nên đắc ý.
“Thức dậy đi người ngủ đến bao giờ chứ?”
Ả để bát cháo loãng hời hợt làm cháo trong chén sánh ra ngoài, “Mời người ăn”, giọng điệu lại kiêu căng ngang ngược.
Nói xong liền quay người ra cửa, Cao Giai Mộng đương nhiên không vừa mắt cái thái độ này, nàng cau mày giơ tay trái dùng pháp lực khống chế cổ ả ta rồi quật qua vách cửa.
Thân hình nhỏ bé va vào thành vách, dội ngược rồi ngã khuỵ xuống đất khó khăn ngồi dậy ôm cổ ho sặc sụa mấy tiếng.
“Vương phi xin tha mạng”
Nàng giọng đầy khí thế gương mặt cao ngạo, “Dẹp đống hỗn loạn này đi, mang món khác tới đây cho bổn vương phi”
“Nô tì rõ, đa tạ vương phi tha mạng”, ả lom khom run rẩy bò ra khỏi phòng, nét mặt sợ hãi, đi xuống bếp chọn hết mấy món ngon nhất cho vương phi.
Cao Giai Mộng thở dài sao đó lại có một nữ nô được phân đến hầu hạ nàng, tên là Cố Tửu tính tình hơi ngốc và thẳn thắng hết lòng tôn kính.
“Tham kiến vương phi, nô tì đến để hầu hạ người”
Mắt nha đầu này nhìn vương phi mà sáng lấp lánh, cung kính hầu hạ đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng sau đó đến thỉnh an ngoại tổ mẫu của Thuỵ Khiết.
Trên đường đi nàng có chút hồi hộp vì mang trên người bộ y phục nhã nhặng hơn bao giờ hết, khiến nàng cảm thấy mình như một phiên bản mới, lúc nhìn mình trong gương nó vừa quen mà lại vừa xa lạ.
Không biết lão phu nhân là người thế nào, có gặp cảnh tổ mẫu với cháu dâu bất hòa không?
Cành nghĩ càng khiến người ta lo.
“Tham kiến lão phu nhân, cháu dâu đến thỉnh an người”, nàng hành lễ với tổ mẫu.
Người gương mặt phúc đức hiền từ dù đã in hằn nếp nhăn nhưng vẫn không che giấu sự đẹp lão ấy, vừa nhìn thấy cháu dâu là cười không ngớt.
“Lão phu nhân gì chứ, nào lại đây ngồi với tổ mẫu”, người ngoắc tay gấp gáp muốn thân hơn.
Trông ngôi nhà này rốt cuộc cũng có người thường, nhưng nàng không ngờ lão phu nhân lại thích nàng như vậy, chắc là do tên vương gia kia lạnh lùng sắc đá lại hay đi đánh trận để lão phu nhân ở nhà một mình.
Cao Giai Mộng cười dịu, gật đầu đi đến, “Vâng ạ”
“Con ở đây thấy thế nào?, có tốt không?, hây da tiểu tử trời đánh kia làm con buồn rồi đúng không?”, người đặt tay lên tay của nàng.
Nàng lắc đầu nói nối mấy lời đễ cho ngoại tổ mẫu an lòng, “Dạ không có ạ, con thấy rất tốt”
“Ừm vậy thì tốt”, người nhìn say mê đứa cháu dâu này, rất vừa ý.
Trong thư phòng trầm hương lan tỏa giữa không khí, Duệ Dương Vương đang ngồi đọc sách thì thuộc hạ của y Hạ Thanh chạy vào bẩm báo.
“Vương gia tên gian tế chúng ta bắt được đã bị người ta sát hại, phía Tề Vương án binh bất động”, Hạ Vũ bẩm báo tình hình.
Y đặt sách qua một bên lại suy nghĩ gì đó, thở dài, “Lão cáo già đó hành động cũng nhanh thật nhưng không sao cái gì cần cũng đã hỏi được rồi”, xong y cầm một cuốn sách khác.
“Vương gia còn về Vương phi”, Hạ Vũ vẫn là lo cho hôn sự của Vương Gia nhất.
Thuỵ Khiết tay còn lại nhấc tách trà, “Không cần báo”, rồi y tự mình thưởng trà.
“Nhưng”, Hạ Thanh nhanh lại bịt miệng Hạ Vũ, “Đã rõ”, rồi y kéo hắn ra ngoài trong sự giãy dụa.
Ở đây hai ngày mà chẳng gặp phu quân nàng tự thấy cũng tốt, ăn uống tốt có người hầu chỉ là hơi mất tự do hơi phiền chút bởi lão phu nhân rất thích nàng, hay gọi nàng trò chuyện.
Cao Giai Mộng tính ở lại thành Trường Châu này chơi mấy ngày rồi đi cũng không muộn.
Tối đến lão phu nhân lại gọi nàng đến từ đường, ra mắt tổ tiên phụ mẫu, ý vị rất rò ràng là yêu thương đứa cháu dâu này nhất phủ.
“Tham kiến tổ mẫu”, nàng ngoan ngoãn đến bên cạnh ngoại tổ mẫu.
“Lại đây”
Hai người đứng trước những bài vị và tổ mẫu nói từng điều một cho nàng nghe, trong lòng bà ấy khi nhắc lại có vẻ vẫn man mác buồn vẫn còn cảm xúc trong đó.
Lão phu nhân ho vài tiếng khiến Cao Giai Mộng bận lòng, “Tổ mẫu người nhiễm phong hàn rồi”, nàng ve vuốt lưng của người.
Người này chỉ ở cũng nàng hai ngày đã khiến nàng lo lắng vì vài tiếng ho, là do hiếm có lúc nào được yêu thương nên dễ dàng động lòng đến vậy hay những sự quan tâm nhỏ nhặt với tình cảm chạm đến góc khuất mềm yếu nơi nàng.
Người trấn an cháu dâu, “Không sao chút bệnh vặt ấy mà”, lão phu nhân sợ thuốc sợ khám ra bệnh nặng nên không dám khám.
Nhưng nàng nhất quyết bắt tổ mẫu khám bệnh, không thể làm cháu dâu buồn nên ngậm ngùi nghe lời. Đại phu khám ra là bệnh phong hàn lâu năm và có bệnh về xương khớp, còn lại thì đều bình thường cả.
Cao Giai Mộng chỉ giỏi dùng phép, dụng độc được chứ nào biết bắt mạch chữa bệnh.
Nàng gượng ép dùng chút pháp lực chế thảo dược cho tổ mẫu để cho người thấy trong người khỏe một chút.
“Tổ mẫu người yên tâm con có một bằng hữu, nàng ta tinh thông y thuật, để nàng ấy ra tay chắc chắc người sẽ khỏe ngay”, nàng cầm tay tổ mẫu mà nói chắc nịt.
Lão phu nhân đập tay nhẹ lên bàn tay nàng, “Con nhọc lòng rồi”, rồi người cười.
“Không dám ạ”
Tối đến Cố Tửu hầu hạ bên cạnh vương phi, lo lắng cho nhà của nàng.
“Vương phi người không chuẩn bị gì để về thăm nhà sao?, ngày mai là ngày thứ ba thành hôn của người và vương gia rồi”
Nghe nhắc tới Thuỵ Khiết làm nàng bật nhớ, “Ủa trong cái nhà này vương gia vẫn còn ở à?”, rồi tiếp tục ăn dưa.
“Vương phi lời này mà bị người khác nghe thấy thì không hay đâu ạ”, nghe mấy lời này mà Cố Tửu sợ hãi không dám làm.
“Cái tên đó hai ngày nay còn chẳng thấy bóng, ta cũng không muốn về nhà mẹ đẻ”, lời nói của nàng thẳn thắng không chút đau lòng.
“Như vậy không được đâu vương phi”
“Ây da em cứ như mấy bà cụ non ấy”
Đang say xưa ngồi thưởng thức điểm tâm thì Cao Giai Mộng nảy ra ý tưởng gì đó trong đầu mình, nàng kéo Cố Tửu lại gần thì thầm.
Nha đầu nghe xong mà giật mình, “Vương phi thế này thế này không được, người phải về nhà phụ mẫu”, Cố Tửu vừa lắc đầu vừa vẩy tay.
“Ây da em không nghe, ta lập tức bỏ trốn”, nàng chọc đũa vào đồ ăn rồi ra điều kiện như luật rừng.
Cố Tửu thở ngắn thở dài không nói nổi vương phi của mình nữa nàng đành nghe lời, đi chuẩn bị nhiều ngân lượng cho nàng chơi.
Sáng hôm sau Cao Giai Mộng kéo nha hoàn của mình trốn khỏi vương phủ đi chơi, xuống núi lâu vậy ở trong phủ như thế đủ rồi bây giờ nàng phải đi ngắm nhìn phồn hoa bên ngoài.
Hai người họ dạo chơi trên phố mua hết món này đến món khác sau đó sa chân lỡ bước vào Xuân Hương Lầu, thanh lâu số một Trường Châu.
Cố Tửu vừa sợ mà vừa phải đi theo còn Cao Giai Mộng thì hứng thú phấn khởi. Nàng uống rượu xem múa, ăn thức ăn cười hớn hở, hai tay hai bên ôm ấp người đẹp.
Phía Duệ Dương Vương đợi ở xe ngựa cả nửa ngày, đợi vương phi cùng hắn về nhà phụ mẫu.
Tuy hắn lạnh lẽo nhưng thấy mấy nay nàng ấy rất ngoan không đến làm phiền, đưa về nhà gặp người thân coi như phần thưởng cho nàng ấy vậy mà chờ có hơi lâu.
Lãng Minh Thành ngồi trên lưng ngựa ngã người ra sau, “Đại ca, tẩu tẩu không phải sợ huynh quá bỏ trốn rồi đấy chứ, ta nói mà, phải biết yêu chiều”, y vẻ chăm chọc.
Hạ Vũ được vương gia cử đi gọi vương phi vào lúc nãy, hắn từ xa đang gấp gáp chạy lại.
“Vương, vương gia”, giọng nói gấp đến lắp bắp.
Hắn đang khoanh tay tựa thân vào cổ xe nhìn qua thuộc hạ mình, “Chuyện gì, nàng ấy đâu?”, giọng có chút không kiên nhẫn.
Thật là Hạ Vũ không dám nói, “Vương, vương phi”
“Nói”, y thấy tên này lạ.
“Vương phi chạy mất rồi, thuộc hạ nghe ngóng được vương phi đi, vương phi”
Cuối cùng Thuỵ Khiết cũng mất kiên nhẫn, “Cái gì?”, giọng cũng cáu hơn.
“Vương phi còn chạy đến Xuân Hương Lầu”, y thở hồng hộc chỉ về hướng thanh lâu.
Hắn như căm nín cùng đoàn người di giá, “Vô phép vô thiên, chúng ta đến Xuân Hương Lầu”, thân hình vô cùng uy vũ này đang đi tìm thê tử.
Thuỵ Khiết tức giận đến gân nổi đầy trên cổ, mặt đỏ cả lên giọng nói càng đáng sợ.
Cả toán binh đến hùng hổ đến thanh lâu rồi chia thành hai ngã bao vây cả chỗ này, ma ma quản lý chốn đó cũng bất ngờ sao vương gia lại đến đây.
Bà ta nhìn đám lính mà hãi, “Không biết vương gia đại giá quang lâm, thất trách quá”, tay còn run run cố ứng phó.
Hạ Vũ cản bà ta lại, “Người đâu”, rồi y nhìn quanh cả chỗ này.
“Ai cơ?”, ma ma như giả điếc.
Hạ Vũ giơ kiếm gằng giọng, “Vương phi”, hắn đưa ánh mắt hâm doạ.
“Sao vương phi lại ở đây được, tiện dân không biết”, ma ma thật sự là không biết thiệt, mà ta lo lắng đáp lời.
Thuỵ Khiết đẩy bọn họ qua nhìn từ lầu trên đến lầu dưới nhưng không thấy ai, tưởng nàng về phủ rồi thì Hạ Thanh ngoài cửa chạy vào bẩm báo.
“Bẩm vương gia, vương phi đến sòng bạc rồi”, hắn nói mà không chút thấp thỏm như Hạ Vũ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play