Nội dung.
Tặng nàng — kẻ từng khiến ta phải ngoái nhìn giữa vạn người.
Năm ấy, khi tiệc xuân còn chưa tan, dáng nàng trong yên tử sa áo hồng khiến lòng ta thoáng động. Ai ngờ năm tháng vô tình, cảnh còn người đổi, danh hương ngày trước nay chỉ còn là dư âm phai nhạt.
Ta nghe chuyện cũ của nàng, người thì thở dài, kẻ lại chê cười. Thương thay cho một đoá hồng từng ngạo nghễ giữa trăm hoa, nay bị dẫm nát trong bùn. Ta vốn chẳng phải kẻ đa tình, song thấy cảnh ấy cũng động lòng trắc ẩn. Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng để ta thu nàng vào phủ, giữ lấy chút dư hương của dung nhan năm cũ.
Dẫu rằng thân phận nay chẳng thể sánh người xưa, nhưng nếu chịu thuận ý, ta nạp nàng làm thiếp, cũng coi là cho nàng nơi dung thân, khỏi phải chịu cảnh lăn lóc gió sương. Vào phủ ta, nàng sẽ có y phục gấm là, phấn sáp hương hoa, chẳng ai dám sỉ nhục tất nhiên, trừ khi nàng tự quên phận.
Còn về chính thê, nàng chớ so bì. Thân phận nàng nay đã chẳng còn trong sạch như thuở trước, địa vị kém người cũng là lẽ thường. Ta đã nói sẽ “đãi như chính thê”, ấy là nể chút tình xưa, không phải lời hứa phong hoa.
Nàng vốn kiêu căng, ắt khó cúi đầu, nhưng nghĩ kỹ mà xem: giữa chốn nhân gian này, còn ai chịu mở lòng với một người từng mang ô danh như nàng? Thay vì cô độc đến già trong tịch mịch, chi bằng nương bóng ta kẻ vẫn còn chút hứng thú với tàn hương phấn cũ.
Chính thê ta hiện tại dù có là kẻ xuất thân chốn lầu xanh nhưng nhân tâm trong sạch không vướng bụi trần.
Nếu lòng còn tự trọng, hãy suy xét. Nếu đã hiểu lẽ đời, thì chớ chậm trễ. Thư này gửi đi, chẳng mong nàng cảm ân, chỉ mong nàng hiểu thời vận. Người ta nói: “Phú quý bất khả khi, bần tiện bất khả ủng.” Nàng nên biết, ta đang hạ mình ban ơn, chứ chẳng phải cầu xin.
Tạ bút.
Tiêu Vân Trắc.