Bầu trời tối mịt, mưa không ngừng rơi như trút nước, sấm sét rền vang sáng cả một vùng trời.
Giữa khung cảnh ấy, một nữ nhân tay cầm váy chạy liều mạng về phía trước. Trên người nàng có không ít vết thương, vệt máu thấm đọng trên y phục trắng toát nay đã loang lổ máu.
“Ả ở chổ kia, mau giết ả”
Giọng một nam nhân vang lên giữa đêm đen. Hắn thúc ngựa nhanh tới, cất giọng ra lệnh.
Ngay khoảnh khắc đó, Đường Noãn Noãn biết đêm nay có lẽ mình sẽ bỏ mạng lại nơi này.
Phủ Đường gia? Ruột thịt trong miệng người đời là vậy sao? Không từ bỏ danh vọng, quyền lợi mà hy sinh nàng.
Đường Noãn Noãn vấp phải một cành cây to khiến nàng ngã nhoài cả người xuống nền đất.
Cùng lúc đó mũi kiếm hướng thẳng về phía nàng.
Chỉ còn cách một chút nữa thì bỗng nhiên một bóng người lao đên chắn trước mặt nàng.
Máu bắn tung lên như hoa đào giữa nền tuyết trắng xoá.
“Tướng…tướng quân”
Đường Noãn Noãn nhanh chóng nhận ra người trước mặt mình. Vị hôn phu tương lai của nàng,người mà hôm nay lẽ ra đang trên triều, chờ nhận thánh chỉ ban hôn. Thế mà giờ đây, hắn lại ở đây, giữa biển máu này.
“Đừng sợ…”
Giọng nói trầm thấp của Cố Trầm Khanh vang lên giữa đêm đen, cố gắng trấn an nàng.
Hắn quay lưng lại, vung kiếm chém xuống. Mỗi đường kiếm là một vệt sáng lạnh lẽo, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Nhưng càng chém, máu hắn càng chảy, nhuộm đỏ cả tấm áo đen tuyền kia.
“Cố Trầm Khanh, chàng mau đi đi, cứ mặc kệ ta”
Đường Noãn Noãn hét lên, nàng không muốn, rất không muốn y có mặt tại nơi này.
“Nếu còn một kiếp… ta muốn gặp lại nàng.”
Hắn mỉm cười, nụ cười chỉ thoáng qua, như hơi thở cuối cùng của ngày mưa giữa mùa xuân cô quạnh.
Nàng hét lên. Nhưng tiếng hét ấy tan trong bão tuyết, bị gió cuốn đi không một hồi đáp.
“Noãn Noãn… dậy đi con, muộn học rồi kìa.”
Giọng mẹ vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi giấc mơ.
Cô mở mắt, mồ hôi lạnh phủ đầy trán. Tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp như vừa chạy qua ranh giới giữa sống và chết.
Ánh nắng buổi sớm len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt trắng mịn của cô. Mọi thứ đều yên bình ,không có mưa, không có máu, không có người đàn ông ấy…
Chỉ có chính cô, Đường Noãn Noãn, học sinh lớp 11 của Tam Trung.
Cô áp tay lên ngực. Trái tim vẫn đau như có ai bóp chặt.
“Nếu còn một kiếp…”
Giọng nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu, trầm thấp, khàn khàn, như khắc sâu vào máu thịt.
Đường Noãn Noãn xuống giường, chuẩn bị hành trang bước vào một hành trình mới.
Ăn sáng xong, cô nàng nhanh chóng mang chiếc xe đạp màu hồng của mình ra, kiểm tra tới lui một hồi rồi cũng quyết định đi.
“Mẹ, kẹo dâu tây của con hết rồi, chiều nay mẹ nhớ mua thêm giúp con nhé”
Trước khi đi, cô còn nhờ vả mẹ mình- bà Lâm Noãn Tâm.
….
Sáng đầu thu, nắng chiếu vàng cả sân trường Tam Trung. Gió lùa qua hàng phượng vĩ còn sót lại vài bông đỏ héo, xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng của học sinh ngày tựu trường.
Đường Noãn Noãn đứng ở cổng trường, vai đeo cặp, mái tóc dài buộc hờ, sợi tóc con khẽ bay trong gió. Cô khẽ hít một hơi, tự nhủ, một năm học mới, bắt đầu lại thôi.
“Đường Tiểu Noãn của tôi ơi!!!!!”
Một giọng nữ phía sau vang lên, kéo dài từ xa tới gần, bỗng vai cô bị một vòng tay mềm mại ôm chặt.
Là Hạ Tâm Nhi, cô bạn thân của Đường Noãn Noãn.
“Tâm Nhi?Đến rồi à?”
Đường Noãn Noãn mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“Cậu có nghe tin gì không? Nghe nói hôm nay trường chúng ta có một học sinh chuyển trường từ Nhất Trung qua đó”
Hạ Tâm Nhi như cái máy thu thập tin tức của Đường Noãn Noãn. Chuyện gì cô nàng cũng nói cho Đường Noãn Noãn nghe.
“Nhất Trung qua Tam Trung hả?”
Đường Noãn Noãn hiếm khi quan tâm đến chuyện xung quanh, nay lại biết hỏi ngược lại cô nàng.
“Ừm ừm, mình nghe nói ở Nhất Trung, cậu ta là đầu gấu đó, đánh bạn học nhập viện luôn”
Hạ Tâm Nhi gật gật đầu phụ hoạ cho lời nói của mình.
Đường Noãn Noãn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hai cô nàng nhỏ sánh vai đi vào lớp mình.
Vì lớp học xếp chổ ngồi theo vị trí thứ hạng nên Đường Noãn Noãn và Hạ Tâm Nhi không ngồi cùng nhau.
Hạ Tâm Nhi ngồi sau lưng Đường Noãn Noãn cũng xem như là có chút an ủi cho cô nàng.
Mọi người đều đã vào lớp học, tiếng chuông cũng cùng lúc vang lên trên hành lang lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1 nhanh chóng tiến vào.
Theo sau còn có một nam sinh bước vào, hắn ta không mặc đồng phục trường Tam Trung mà mặc thường phục. Quần jean, áo thun đen, đầu còn đội mũ lưỡi trai đen trông có chút lười biếng.
“Giới thiệu với các em, đây là bạn Cố Trầm Khanh. Sẽ là bạn học mới của chúng ta. Các em sẽ chiếu cố bạn ấy giúp thầy nhé”
Thầy Lâm giới thiệu về nam sinh đi cùng mình vào lớp.
Bên dưới, Đường Noãn Noãn ban đầu không chú ý nhưng khi ba chữ “Cố Trầm Khanh” vang lên. Cô không khỏi chấn động, nâng mắt lên nhìn nam sinh đang đứng trên bục cạnh giáo viên.
Cố Trầm Khanh…
Đây là mơ hay là sự thật….
Đường Noãn Noãn đứng ngây người tại chổ, nhìn Cố Trầm Khanh không chớp mắt.
“Noãn Noãn, em là uỷ viên đời sống. Một lát nữa em cùng bạn đi lấy đồng phục và sách giáo khoa giúp thầy nhé”
Thầy Lâm lúc này liền cất giọng kéo Đường Noãn Noãn về hiện thực.
“À bên cạnh bạn Noãn Noãn vẫn còn chổ trống. Tạm thời em ngồi đó nhé. Có chuyện gì khác cần thầy giúp thì nhớ đến tìm thầy”
Thầy Lâm vỗ vỗ vai Cố Trầm Khanh hiền từ nói.
“Đường Noãn Noãn, thầy gọi cậu kìa, cậu có làm được không? Nếu không thì để tớ”
Thấy Đường Noãn Noãn không có chút phản ứng. Lam Phi Tuyết có chút bực mình, cô nàng là lớp trưởng lớp 11-1 xinh đẹp không hề thua kém Đường Noãn Noãn, ở cấp 2 đều được bầu là hoa khôi của lớp nhưng từ khi lên Tam Trung, cô nàng nhanh chóng bị đè bẹp bởi Đường Noãn Noãn nên sinh ra hiềm khích.
“Đó là nhiệm vụ của tôi, không cần cậu quan tâm”
Đường Noãn Noãn nhanh chóng đáp lời.
Cố Trầm Khanh cũng nhanh chóng tiến tới gần vị trí của cô.
Đường Noãn Noãn nâng mắt lên nhìn đối phương.
Quá lâu rồi…lâu như vậy mới được gặp lại y.
“Bạn học Noãn?”
Cố Trầm Khanh nghiêng đầu nhìn Đường Noãn Noãn, cất giọng mềm mại gọi.
“Ừ?”
Đường Noãn Noãn nhanh chóng né sang một bên cho anh bước vào trong.
Cố Trầm Khanh nhanh chóng lách người sang bước vào chổ ngồi của mình.
Khi đi ngang người Đường Noãn Noãn, ở khoảng cách gần như vậy dường như anh nghe được một mùi kẹo ngọt ngào thoang thoảng trong khoan mũi.
Có chút dễ chịu…
Bạn học nhỏ này ăn kẹo có vẻ không ít.
Hạ Tâm Nhi ở đằng sau thấy một màn này thì đâm chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy giữa hai người này có chút gì đó mờ ám mặc dù cả hai vẫn chưa có bất kì hành động, cử chỉ nào.
Tuy nhiên, cô nàng nhận ra cô bạn thân Đường Tiểu Noãn của mình có chút khác thường.
Đường Tiểu Noãn cũng sẽ sa vào lưới tình sao?
Không thể nào, từ đầu năm lớp 10 đến giờ, cô nàng được bầu chọn làm hoa khôi của khối, rất nhiều nam sinh đến mang thư, mang hoa tỏ tình nhưng Đường Noãn Noãn chỉ mỉm cười, lễ phép từ chối.
Cả học sinh nhất khối 12 nổi tiếng đến tỏ tình mà cô còn chẳng rung động…
Hạ Tâm Nhi bị suy nghĩ của mình làm cho đau cả đầu.
Mặc dù chưa tiếp xúc cũng chưa biết con người của bạn học mới Cố Trầm Khanh này ra sao nhưng Hạ Tâm Nhi lại cảm thấy chỉ có anh mới xứng với hoa khôi Đường Noãn Noãn.
“Bạn học Cố, mình giúp bạn đi lấy đồng phục và sách nhé”
Lam Phi Tuyết mỉm cười ngọt ngào, đi tới trước bàn của Đường Noãn Noãn và Cố Trầm Khanh, nhỏ giọng nói.
So với Đường Noãn Noãn thì Lam Phi Tuyết lại có nhiều người theo đuổi hơn vì dáng vẻ dễ gần của cô nàng. Lúc nào cũng cười rất ngọt ngào, mê hoặc rất nhiều nam sinh.
Đường Noãn Noãn cau mài nhìn lên Lam Phi Tuyết.
Cô còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có người cất giọng.
“Không cần, một lát tôi sẽ đi lấy cùng bạn học Noãn”
Cố Trầm Khanh thấp giọng đáp, nói xong còn cố tình nhìn sang Đường Noãn Noãn quan sát nét mặt cô.
Không thấy gì, chỉ thấy vành tai bạn học nhỏ đang dần đỏ lên.
Gọi cái gì mà bạn học Noãn…
“Vậy, cậu có cần gì thì gọi mình nhé. Mình là Lam Phi Tuyết, là lớp trường của 11-1”
Lam Phi Tuyết mỉm cười gượng gạo nhìn Cố Trầm Khanh.
Nam sinh này trông vô cùng đẹp mặt, trời sinh gương mặt vô cùng dễ nhìn, mũi cao, môi mỏng…đẹp rất nghịch thiên.
So với những nam sinh lúc trước theo đuổi Lam Phi Tuyết, không một ai có thể so sánh được với Cố Trầm Khanh.
Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên, Đường Noãn Noãn nhanh chóng đứng dậy, người bên cạnh cũng đứng dậy theo, cả hai khônh nói một lời, sánh vai rời đi.
Cả hai người vừa ra khỏi lớp bên trong nhanh chóng ồn ào tiếng bàn tán.
“Trời ạ, bạn học mới đến đẹp đến nghịch thiên rồi”
“Đúng vậy, đẹp trai, dáng người lại cao lớn đến vậy. Muốn được che chở bởi bờ vai ấy, vòng tay ấy”
“Phi Tuyết, lúc nảy cậu trò chuyện gì với cậu ấy vậy? Có phải giọng cậu ấy rất dễ nghe không?”
Cô nàng bên cạnh Lam Phi Tuyết là Doãn Ngư cất giọng hỏi.
“Ừm, giọng rất dễ nghe”
Lam Phi Tuyết cũng bị mê hoặc bởi Cố Trầm Khanh. Hai mắt đầy ý cười khi nghĩ đến anh.
“Lúc nảy chẳng phải cậu nói sẽ giúp cậu ấy đi lấy đồng phục sao? Sao lại do Đường Noãn Noãn rồi?”
Một cô bạn thân khác của Lam Phi Tuyết- Trần Nghiên lại hỏi.
“À, là do cậu ấy là uỷ viên đời sống mà”
Lam Phi Tuyết đâu thể trả lời rằng mình bị Cố Trầm Khanh từ chối, chỉ đành đổ lên đầu Đường Noãn Noãn thôi.
“Haizz, còn giả vờ thanh cao, gặp trai đẹp liền mờ hết mắt. Cậu ta mà hoa khôi cái gì? Có hoa khôi nào chảnh choẹ, giả tạo, giả nai như cậu ta không?”
Doãn Ngư lớn giọng nói xấu Đường Noãn Noãn trước lớp. Là bạn thân của Lam Phi Tuyết, cả đám chỉ biết hùa theo khen ngợi cô nàng.
Bỗng nhiên đằng sau, một hộp sữa uống cạn bay thẳng vào đầu Doãn Ngư, sữa. òn sót lại chút ít đều rơi vãi đầy người cô nàng.
“Con m* nó, có bệnh à?”
Doãn Ngư tức giận quay người lại, chửi tục một câu.
“Giữ cái miệng cậu cho sạch sẽ, cậu nói ai giả nai hả? Là do thầy Lâm nhờ vả Noãn Noãn. Cậu muốn gì thì đi nói với thầy, giờ trò sau lưng nói xấu người khác như vậy không thấy xấu hổ hả?”
Không ai khác là Hạ Tâm Nhi, cô nàng nổi tiếng nóng nảy, bênh bạn trước, đúng sai sau.
“Cậu ném cái gì? Tôi sẽ đi báo với thầy”
Doãn Ngư bị nói đến ấm ức, mắt đỏ như muốn khóc.
“Nói, đi nói đi, xem thầy giải quyết như nào?”
Hạ Tâm Nhi không hề sợ hãi, cô vung tay muốn mời đối phương cùng mình đi méc giáo viên.
“Được, được rồi, đừng làm lớn chuyện”
Lam Phi Tuyết lấy giấy lau sữa trên người Doãn Ngư, nhỏ giọng hoà hoãn.
“Còn cậu nữa, bớt giở trò khích tướng người khác đi. Chẳng phải lúc nảy do Cố Trầm Khanh từ chối cậu à? Lại còn chơi trò đổ lên đầu Đường Noãn Noãn. Ai mới giả nai, giả tạo”
Hạ Tâm Nhi vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng động đến Đường Noãn Noãn chính là động đến cô. Nhất là cái Lam Phi Tuyết giả tạo vô cùng kia.
“Cái…cái đó”
Lam Phi Tuyết tức giận đỏ cả mặt, cô quay phắt cả người lên không thèm để ý tới đám người bên dưới nữa.
Ở phía bên kia, Đường Noãn Noãn cúi đầu bước đi, tám tình cô nàng có chút phức tạp, đi đến không để ý ai, để ý bất cứ thứ gì, cô cứ cắm đầu mà đi.
“Này…”
Bỗng nhiên một bàn tay trắng trẻo, thon dài chắn ngay trước trán cô.
“Bạn học Noãn, cậu nhìn đường đi, nếu không có tớ chắc là cậu cao thêm một chút nữa rồi đó”
Cố Trầm Khanh bỗng nhiên cất giọng trêu ghẹo.
Lúc nảy do đi không nhìn đường, Đường Noãn Noãn xém tông vào cái xà ngang.
“Cảm ơn”
Đường Noãn Noãn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nam sinh trước mặt.
Cố Trầm Khanh bỗng nhiên ngơ ra một chút, nữ sinh trước mặt nhìn anh cười, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền sâu ngoáy, nhìn anh cười đến ngoan ngoãn.
“Phòng lấy đồng phục ở phía trước, cậu vào báo danh rồi lấy đồ nhé, tớ qua bên kia lấy sách cho cậu”
Đường Noãn Noãn chỉ tay về phía trước, nói xong cô định xoay người đi về bên trái.
“Cậu vào lấy đồng phục giúp tôi, tôi đi lấy sách”
Đường Noãn Noãn chưa kịp đi thì Cố Trầm Khanh lại cất giọng.
“Ờ”
Đường Noãn Noãn nghe lời anh đi thẳng về phía trước.
“Nặng 65kg, cao 1m89”
Cố Trầm Khanh lại dặn dò một câu.
“Ờ”
Đường Noãn Noãn gật gật đầu nhỏ, nhanh chóng tăng tốc bước chân từ đi thành chạy.
Tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng nhịp chạy, váy ngắn bên dưới cũng khẽ chuyển động theo.
Cô chạy ra ánh nắng khiến ánh sáng chiếu xuyên qua lớp áo đồng phục sơ mi lộ ra chiếc eo thon nhỏ bên trong.
Cố Trầm Khanh khẽ nuốt nước bọt….
Chết tiệt.
Lúc Đường Noãn Noãn lấy đồng phục cho Cố Trầm Khanh trở ra thì không thấy bóng dáng của anh ở đâu nữa.
Cô ngoáy đầu tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy nên đành ôm sấp đồng phục một mình trở về lớp.
….
Ở một góc khác, Cố Trầm Khanh đang ôm một chồng sách đi về thì một đám người chặn đường anh lại.
“Học sinh mới? Nghe nói là đầu gấu bên Nhất Trung?”
Một giọng nam đứng đầu vang lên, phía sau là một đám người.
Cố Trầm Khanh nâng mắt lên nhìn đám người trước mặt.
“Anh Lục, cậu ta là Cố Trầm Khanh, học sinh chuyển trường”
Một người đứng phía sau thấp giọng nói.
“Đến đây để học, không gây sự”
Cố Trầm Khanh thấp giọng đáp, anh nâng chồng sách trong tay lên, lách người muốn rời đi.
“Chặn nó lại”
Người được gọi là anh Lục- Lục Nam lên tiếng ra lệnh cho người phía sau xông lên.
Cố Trầm Khanh quăng phắt chồng sách sang một bên, đứng thẳng nghênh đón.
“Tới, ông đây đã lâu không đánh nhau rồi”
......................
Một lúc sau, đám người nhăn nhó, kẻ ôm mặt, người ôm bụng kêu đau đớn.
Cố Trầm Khanh thì an ổn đứng từ trên nhìn xuống.
“Khanh ca, đừng đánh, đừng đánh nữa”
Lục Nam xua xua tay xin tha.
Dù sao cũng là đầu gấu Tam Trung, nay được ném thử mùi vị bị ăn đòn của đầu gấu Nhất Trung cũng xem như vinh dự.
“Khanh ca, tụi em chịu thua, anh mau, mau đi về học đi”
Lục Nam gần như muốn quỳ lạy Cố Trầm Khanh.
Cố Trầm Khanh ngồi xuống nhặt sách lên rồi đứng lên ôm sách đi thẳng về lớp 11-1.
Lúc đi đến cầu thang thì nhìn thấy Đường Noãn Noãn đang ôm đồng phục của mình đứng trò chuyện cùng một nam sinh khác.
“Học muội, em nhận lấy đi, nghe nói em rất thích kẹo dâu tây nên anh liền mua cho em”
Nam sinh đó là Học trưởng nhất khối 12- Phương Thiệu, bám lấy Đường Noãn Noãn không buông. Lúc thì tỏ tình bằng thư, nay lại là kẹo dâu tây.
“Học trưởng, em không thể nhận, anh đừng làm khó em”
Đường Noãn Noãn lùi lại, xua xua tay từ chối. Mặc dù rất thích kẹo dâu tây nhưng không phải ai cho cô cũng đều nhận.
“Noãn Noãn, anh rất thích em…em”
Phương Thiệu đưa kẹo dâu tay ra phía trước, chìa tay ra muốn đưa cho Đường Noãn Noãn.
“Em đã có người mình thích rồi”
Đường Noãn Noãn lùi lại, cô nhỏ giọng từ chối.
Cùng lúc này, Cố Trầm Khanh đi thẳng tới, vô tình hay cố tình chen giữa cả hai người. Anh đụng trúng tay Phương Thiệu đang chìa ra khiến khối kẹo dâu tây trong tay hắn rơi xuống đất.
Đường Noãn Noãn thấy Cố Trầm Khanh thì như chột dạ cúi gầm mặt xuống.
“Cậu…”
Phương Thiệu tức giận nhìn Cố Trầm Khanh.
“Ờ, xin lỗi nhé, sách cao che khuất tầm mắt”
Cố Trầm Khanh hờ hững đáp, anh đi tới còn tiện chân đạp xẹp luôn đám kẹo dâu tay dưới chân mình.
“Cậu…”
Phương Thiệu lại lần nữa tức giận, hắn đưa tay muốn kéo Cố Trầm Khanh lại nói chuyện đàng hoàng.
Ngay lúc này, cô gái nhỏ Đường Noãn Noãn vẫn còn ngoan ngoan đứng bên cạnh đã chắn trước mặt Cố Trầm Khanh, ánh mắt vô cùng phòng bị bảo vệ anh.
“Học muội…”
Phương Thiệu lần đầu thấy ánh mắt này của Đường Noãn Noãn thì bị doạ cho ngơ ngác.
Cố Trầm Khanh nghiêng mặt nhìn lại thì cũng nhìn thấy một màn “mỹ nhân cứu anh hùng” này của cô.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hiếm thấy.
Thú vị thật…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play