[JsolNicky] Mặt Tối Của Ánh Trăng..
gtnv
//abc// - hành động
"abc" - suy nghĩ
'abc' - nói nhỏ
💬: - tin nhắn
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn - 17tuổi
Tính cách: Bề ngoài chững chạc, lạnh lùng; bên trong tăm tối, chiếm hữu, dễ trở nên đáng sợ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào - 17tuổi
Tính cách: Bề ngoài vui vẻ, hòa đồng; bên trong yếu đuối, mong manh, đầy vết thương.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng - 17tuổi
Tính cách: Ít nói, cứng rắn, bên ngoài mạnh mẽ nhưng thật ra hay chịu đựng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An - 17tuổi
Tính cách: Nhẹ nhàng, dịu dàng, dễ tổn thương nhưng lại kiên định trong tình cảm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh - 17tuổi
Tính cách: Trầm tính, lý trí, luôn gánh vác trách nhiệm, đôi lúc khô khan.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy - 17tuổi
Tính cách: Năng động, thẳng thắn, luôn muốn bảo vệ tình yêu của mình.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương - 17tuổi
Tính cách: Sôi nổi, hay pha trò, tưởng vô tư nhưng giấu nhiều bất an.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp - 17tuổi
Tính cách: Thanh lịch, điềm tĩnh, đôi khi xa cách, khó đoán.
có 1 vài tình tiết sẽ không hợp lý mong mn bỏ qua ạ🙇♀️
jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky jsolnicky
hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan hungan
duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu duongkieu
rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap
iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người iu mọi người
chap𝟏: buổi chiều yên bình
🐜
xin phép gọi Pháp là Pháp Kiều cho thuận ạ
Phong Hào - anh
Đức Duy - em
Quang Anh - hắn
Thái Sơn - cậu
Quang Hùng - hắn
Thành An - em
Pháp Kiều - em
Đăng Dương - hắn
Chiều cuối thu. Con phố nhỏ rải đầy lá vàng, gió khẽ lướt qua mang theo cái se lạnh lẫn mùi cà phê thoang thoảng từ quán quen góc đường. Không ồn ào, không tấp nập – nơi đây dường như là một khoảng lặng hiếm hoi giữa thành phố náo nhiệt.
Trước hiên quán, Phong Hào ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp, tay ôm cốc latte còn nóng, hơi nước bốc lên làm mờ đi đôi mắt cong cong khi cười. Anh là kiểu người mà bất cứ ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn một chút – không phải vì quá nổi bật, mà bởi sự ấm áp tự nhiên tỏa ra từ nụ cười rạng rỡ ấy.
Trần Phong Hào
Em tới muộn rồi.
Phong Hào nghiêng đầu, giọng trách nhẹ nhưng nhiều hơn là trêu chọc.
Thái Sơn xuất hiện từ cuối phố, dáng cao, vai rộng, bước đi khoan thai. Trái ngược hẳn với anh, khí chất cậu toát ra là sự trầm ổn, lạnh lùng, thậm chí có phần xa cách. Cậu ngồi xuống đối diện, đưa tay kéo cốc latte ra xa, thay vào đó đặt trước mặt Phong Hào một chai nước suối mát lạnh.
Nguyễn Thái Sơn
Đợi chút cũng có sao.
Giọng cậu trầm thấp, bình thản như thể chuyện muộn màng chẳng hề đáng bận tâm.
Anh thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười khúc khích. Với người khác, câu trả lời ấy có lẽ sẽ bị cho là lạnh nhạt. Nhưng với anh, trong giọng nói ấy lại có một tầng dịu dàng khó ai nhận ra. Một tầng dịu dàng chỉ dành cho riêng mình.
Ở chiếc bàn bên cạnh, Quang Anh đang cúi đầu chăm chú lắng nghe Đức Duy. Em nói nhiều, tay liên tục vung vẩy, kể một câu chuyện nào đó về buổi tập ban sáng. Đôi mắt em sáng rực, long lanh như chứa cả bầu trời trong đó.
Hoàng Đức Duy
Mày nghe không vậy? Hay chỉ giả vờ?
Đức Duy ngừng lại, chống cằm nhìn Quang Anh đầy nghi ngờ.
Hắn hơi nhếch môi, ánh mắt vẫn kiên nhẫn như thường lệ:
Nguyễn Quang Anh
Nghe. Em vừa bảo cái loa ở phòng tập hỏng đúng không? Để mai tao sửa cho.
Đức Duy hơi sững lại, rồi đỏ mặt quay đi. Sự quan tâm ấy tuy nhỏ, nhưng với cậu lại quý giá vô cùng. Thế giới ngoài kia có thể ồn ào, nhưng chỉ cần Quang Anh lặng lẽ ở cạnh, em thấy như mình có cả một nơi để dựa vào.
Trong góc sâu của quán, Quang Hùng ngồi cùng Thành An. Trên tay anh là chiếc guitar cũ, những ngón tay gảy từng nốt nhạc trầm buồn. Thành An dựa vào cửa sổ, mắt khẽ nhắm, để giai điệu chảy qua tâm hồn.
Đặng Thành An
Lại là bản cũ sao?
Thành An mở mắt, mỉm cười dịu dàng.
Lê Quang Hùng
Anh chưa viết được bản mới. Chắc đợi có thêm cảm hứng.
Đặng Thành An
Có tao rồi mà.
Em nói nhỏ, giọng như một cơn gió thoảng.
Quang Hùng dừng tay. Hắn nghiêng đầu nhìn em, trong ánh mắt thoáng qua chút xao động. Đối diện sự dịu dàng ấy, lòng hắn lại dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ, như thể có thứ gì đó sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào. Nhưng thay vì nói ra, hắn chỉ khẽ cười, tiếp tục gảy nhạc.
Gần cửa ra vào, Đăng Dương thao thao bất tuyệt, tay chân múa may minh họa cho câu chuyện chẳng đầu đuôi.
Trần Đăng Dương
Thật đó, anh mà không nhảy qua kịp, chắc té gãy răng luôn rồi!
Pháp Kiều khẽ nhíu mày, ánh mắt nửa trách móc nửa bất lực. Nhưng chỉ một lát sau, khóe môi em cong lên, bật cười khẽ.
Nguyễn Thanh Pháp
Anh lúc nào cũng làm chuyện ngớ ngẩn hết.
Trần Đăng Dương
Ngớ ngẩn nhưng làm em cười mà.
Đăng Dương cười hề hề, gãi đầu
Pháp Kiều lắc đầu, không trả lời, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại khẽ siết lấy tay người đối diện. Anh biết Đăng Dương đôi khi vô tư quá mức, nhưng chính sự vô tư ấy lại là ánh sáng hiếm hoi trong những ngày anh tưởng như tăm tối.
Chiều dần buông. Nắng vàng nhạt, ánh sáng xuyên qua ô cửa kính hắt lên gương mặt từng người, in dấu trong tim một khung cảnh tưởng chừng bình yên vĩnh viễn.
Phong Hào ngẩng mặt ra ngoài, ánh mắt sáng trong. Cậu thích cái cảm giác được ngồi giữa bạn bè, được nghe tiếng đàn của Quang Hùng, tiếng cười của Đăng Dương, giọng kể say sưa của Đức Duy… và cả sự im lặng thỉnh thoảng đầy ấm áp của Thái Sơn.
Anh khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh bất ngờ lùa qua khe cửa. Chưa kịp phản ứng, Thái Sơn đã im lặng cởi áo khoác choàng lên vai anh. Động tác ấy dứt khoát, đôi mắt cậu vẫn lạnh lùng nhưng lại ánh lên tia ấm áp hiếm hoi.
Trần Phong Hào
Em lúc nào cũng lạnh lùng vậy sao?
Phong Hào ngẩng đầu, môi cong cong, nửa trêu nửa thật.
Thái Sơn nhìn anh hồi lâu. Gương mặt cậu không chút thay đổi, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm ấy dường như có điều gì không thể giấu.
Nguyễn Thái Sơn
Không. // nói khẽ, giọng trầm thấp //
Nguyễn Thái Sơn
Chỉ với anh…em mới không thể che giấu.
Phong Hào ngẩn người. Tim cậu bỗng nhói lên một nhịp kỳ lạ. Từ nhỏ, hai gia đình vốn đã thân nhau, họ cùng lớn lên bên nhau. Dù Sơn nhỏ hơn mấy tháng, lại luôn mang dáng vẻ trưởng thành, điềm đạm, nhưng vẫn gọi cậu là “anh Hào”. Cách xưng hô ấy ban đầu nghe buồn cười, nhưng càng về sau càng trở thành một điều tự nhiên, thậm chí… thân thương đến mức chẳng ai dám thay đổi.
Anh bật cười, không nói thêm gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ kéo chặt áo khoác, để mặc sự ấm áp ấy bao bọc lấy mình. Trong khoảnh khắc ấy, anh đã tin rằng Thái Sơn sẽ mãi là nơi an toàn để tựa vào.
Ngoài kia, ánh hoàng hôn tắt dần, bóng tối lặng lẽ tràn xuống. Không ai trong số họ biết rằng, cũng chính sự gắn bó từ nhỏ, sự thân thiết tưởng chừng vĩnh viễn này… rồi sẽ biến thành những vết thương sâu nhất khi tất cả sụp đổ.
chap𝟐: ký ức tuổi thơ
Buổi tối, quán cà phê dần vắng khách. Bốn cặp đôi vẫn còn ngồi đó, tiếng cười trò chuyện hòa vào bản nhạc du dương nhẹ nhàng.
Phong Hào chống cằm nhìn ra đường. Bóng đèn vàng hắt lên từng nhịp xe lướt qua, lòng cậu bỗng chùng xuống. Ngày bé, anh và Thái Sơn cũng thường ngồi bên cửa sổ, đếm từng chiếc xe qua lại mà thi xem ai nhanh hơn. Những ký ức ấy thoáng hiện về, rõ ràng đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cả hai.
Nguyễn Thái Sơn
Anh nhớ không?
Thái Sơn bất ngờ cất tiếng, giọng trầm ấm
Trần Phong Hào
Cái gì cơ? // quay sang //
Nguyễn Thái Sơn
Ngày xưa anh cứ bắt em đếm xe màu đỏ, còn anh đếm xe màu xanh. Em toàn thua. // khẽ nhếch môi //
Trần Phong Hào
// bật cười // Thua thì phải nhận kẹo anh đưa, thế mà còn giả vờ ghét ngọt.
Nguyễn Thái Sơn
Không phải giả vờ. Đúng là em ghét thật. // nhìn thẳng vào anh //
Nguyễn Thái Sơn
Chỉ có kẹo anh cho thì em mới ăn.
Không khí chợt lắng lại. Tim anh khẽ đập nhanh hơn, cậu bối rối quay đi, giả vờ chăm chú vào ly latte đã nguội. Những lời đơn giản ấy, Thái Sơn nói bằng giọng bình thản, nhưng lại khiến lòng cậu rung động lạ thường.
Khi cả nhóm tạm chia tay, Thái Sơn và Phong Hào đi bộ về cùng nhau. Con đường nhỏ về nhà vốn quen thuộc, hai bên là hàng cây đã bắt đầu trút lá.
Trần Phong Hào
Này, Thái Sơn. // lên tiếng trước //
Thái Sơn đáp, thói quen bao năm khiến từ “anh” bật ra rất tự nhiên.
Trần Phong Hào
Em có bao giờ thấy mệt khi cứ phải gọi anh như vậy không? Trong khi nhìn em, ai cũng nghĩ em trưởng thành hơn. // nghiêng đầu, hỏi nhỏ //
Nguyễn Thái Sơn
// khẽ cười // Anh vẫn nghĩ gọi vậy là gánh nặng sao?
Trần Phong Hào
Chẳng phải sao? Đôi lúc…anh thấy mình không xứng.
Thái Sơn dừng bước, quay sang nhìn cậu. Ánh đèn đường vàng vọt soi rõ gương mặt Phong Hào – nụ cười quen thuộc nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu một tầng mong manh khó tả.
Nguyễn Thái Sơn
Anh Hào. // gọi khẽ, từng chữ nặng trĩu. //
Nguyễn Thái Sơn
Em chưa từng thấy anh không xứng. Thật ra… nếu không có anh, em chẳng biết mình sẽ thành người thế nào.
Phong Hào đứng lặng, cảm thấy tim mình bị siết chặt. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn mang trong mình một nỗi sợ mơ hồ – sợ mất đi những thứ thân thuộc. Nhưng Thái Sơn vẫn luôn ở bên, âm thầm bảo vệ, âm thầm trưởng thành.
Trần Phong Hào
Ngốc. // nói nhỏ, giọng khàn đi //
Trần Phong Hào
Anh mới là người nợ em quá nhiều.
Đêm đó, về đến nhà, anh nằm dài trên giường, mắt nhìn trân trân trần nhà. Trong đầu anh hiện lên vô số ký ức tuổi thơ.
Ngày bé, anh thường kéo tay cậu chạy khắp vườn sau, chỉ vào bầu trời xanh rồi nói:
Trần Phong Hào
Sau này anh sẽ đưa em đi thật xa, được không?
Khi ấy em chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên một niềm tin tuyệt đối.
Anh khẽ nhắm mắt, lòng dấy lên cảm giác vừa ấm áp vừa nghèn nghẹn. Bao nhiêu năm rồi, họ vẫn đi cùng nhau, vẫn giữ lời hứa ngây ngô thuở nhỏ. Nhưng đâu đó, trong tận cùng trái tim, anh vẫn có một nỗi lo không thể xóa bỏ:
Trần Phong Hào
" Liệu một ngày nào đó, Jsol có rời đi không? "
Bên kia, Thái Sơn ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn bàn hắt xuống gương mặt điềm tĩnh. Em mở ngăn kéo, lấy ra một hộp nhỏ cũ kỹ. Bên trong là chiếc kẹo bạc hà được gói trong giấy đã ố màu.
Đó là viên kẹo đầu tiên Nicky đưa cho anh năm họ tám tuổi. Khi ấy Nicky cười rạng rỡ, dúi vào tay anh:
Trần Phong Hào
Thua thì ăn đi, em không được chê!
Em đã giữ nó đến tận bây giờ, như giữ một phần tuổi thơ mà em không bao giờ muốn đánh mất.
Em mím môi, ánh mắt chợt tối lại. Với thế giới ngoài kia, em có thể lạnh lùng, kiêu ngạo, thậm chí hung hăng. Nhưng với anh…cậu chỉ là một " Thái Sơn " nhỏ bé, khao khát được giữ lấy người anh ấy bằng mọi giá.
Nguyễn Thái Sơn
Anh Hào… đừng bao giờ rời em.
Thái Sơn thì thầm trong bóng tối, tiếng nói khẽ tan vào khoảng không, nhưng lòng anh dấy lên một nỗi bất an không sao nguôi được.
Đêm trôi qua. Trong cùng một thành phố, hai con người nằm ở hai căn phòng khác nhau nhưng cùng thao thức. Cả hai đều mang trong mình sự gắn bó sâu sắc từ tuổi thơ, nhưng cũng đồng thời ẩn chứa những nỗi sợ vô hình.
Họ không biết rằng, chính sự ràng buộc khăng khít này sau này sẽ biến thành sợi xích vô hình, siết chặt lấy cả hai, khiến họ không thể thở nổi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, đẹp đến nao lòng. Nhưng mặt tối của nó – lạnh lẽo, âm u – vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi để nuốt chửng tất cả.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play