Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Xuyên Sách) Trưởng Công Chúa Đổi Tính Rồi!!!

Trưởng công chúa hung hăng, ngang ngược.

Điện Thái Thường, bên trong tẩm điện lúc này không khí đang hết sức căng thẳng.

Đám cung nữ, thái giám hết tới rồi lui, không ngừng xoay quanh một nữ tử đang nằm trên giường. Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nhưng trắng bệch như tờ giấy, mà vẻ mặt của bọn họ thì xám xịt, chết lặng, giống như đã mất hết hi vọng sống cũng không muốn vùng vẫy nữa.

Tình trạng này chấm dứt khi nữ tử trên giường có động tỉnh.

"Khụ khụ..."

Đám người như bị bấm nút dừng, đồng thời ngừng lại quay đầu nhìn về phía giường. Vẻ mặt thoáng có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ là thêm một chút kinh hỉ, còn lại là hoảng sợ, khó hiểu.

Sau đó không biết là ai bắt đầu la lên.

"Điện hạ?"

"Người đâu! Điện hạ tỉnh rồi! Thái y!"

"Mau báo cho bệ hạ!"

"Điện hạ người thấy sao rồi!"

Trong chốc lát trở thành một trận người ngã ngựa đổ.

Thái y? Bệ hạ? Chỉ có Hứa Vân Hinh vừa mới ho lên hai tiếng còn chưa kịp lấy hơi đã bị dọa cho choáng váng.

Chuyện gì thế này? Đây là đâu?

Còn cái đám oanh oanh yến yến trước mặt này là gì nữa? Cung nữ trong phim cổ trang sao? Hứa Vân Hinh cảm thấy đầu óc đang hỗn độn của mình không đủ dùng nữa rồi.

Nhưng rất nhanh cô đã không nghĩ được gì nữa, bởi vì lạnh quá.

"Ưm, lạnh..."

Sao lại lạnh thế này?

Rõ ràng hôm qua cô còn than nóng đến mức hận không thể cởi chuồng ở trong phòng không thèm ra ngoài. Thứ thời tiết quỷ quái của phương Bắc thật khiến người ta muốn đột tử, cho dù Hứa Vân Hinh đã chuyển đến sống được năm năm nhưng vẫn không thể thích nghi được.

"Lạnh? Mau! Mau lấy thêm chăn đến đây!"

Đang lúc Hứa Vân Hinh lạnh đến mơ hồ thì trên người đã được quấn thêm một lớp chăn. Cô bị sức nặng của nó kéo hồn về, vô thức kéo chăn đắp kín mình, thế nhưng cũng chẳng cảm thấy dễ chịu hơn.

Cái lạnh kia giống như phát ra từ trong xương, làm sao cũng không hết lạnh được.

"Điện hạ, vẫn lạnh sao?"

Hứa Vân Hinh vô thức gật đầu, bấy giờ cũng chẳng quan tâm nổi mình đang ở đâu, những người này là ai nữa mà yếu ớt thều thào: "Sao lại lạnh như vậy..."

Đương lúc này bên mặt xuất hiện một làn hơi nóng khiến người ta hướng tới. Mặc dù nó mang theo mùi hương không dễ ngửi.

"Điện hạ uống miếng canh gừng, sẽ không lạnh nữa."

Canh gừng?

Hứa Vân Hinh bất giác nhăn mũi, cô ghét gừng.

Nhưng mà tiềm thức vẫn biết chén nước gừng đang bốc hơi nóng này sẽ cứu lấy mình nên cô vẫn theo bản năng ôm lấy nó, được người khác dựng dậy uống vài ngụm.

Quả nhiên cả người đã thoải mái hơn.

Hứa Vân Hinh thích hưởng thụ, tùy hứng là thật nhưng chưa từng muốn hành xác mình nên cô ôm chén nước gừng, gắng gượng uống sạch rồi co quắc ngã vào chăn.

Sống... Sống rồi.

Ít nhất là không còn thấy lạnh khủng khiếp như vậy nữa.

Nhưng mà Hứa Vân Hinh đã vui mừng quá sớm.

Một lát sau cô lại bắt đầu nóng đến mức muốn bốc cháy, phản ứng đầu tiên là muốn đạp chăn.

Trước lúc đó thái y trong miệng những người nà cô cảm thấy giống cung nữ đã tới, bắt mạch cho cô xong thấy vậy thì nói: "Không, không được để điện hạ hất chăn ra."

Hứa Vân Hinh nóng đến mơ hồ nghe thấy lời này thì muốn nổi đóa.

Nhưng mà cô thật sự yếu lắm, không thể túm lấy hai cọng râu cá trê của lão thái y kéo đứt luôn.

Cuối cùng cô cũng không làm được gì khi cơn mệt mỏi kéo tới, cô mê man trong tiếng hô của đám oanh yến, cái gì mà "hoàng thượng vạn tuế", bên tai còn có một giọng nam trầm vừa uy nghiêm vừa ôn hòa hỏi: "Trưởng công chúa sao rồi?"

Cái gì...

Ba chữ "trưởng công chúa" như vòng xoáy đen.

Linh hồn Hứa Vân Hinh bị kéo vào đó, suýt thì bị một lượng tin tức khổng lồ hoang đường cùng cực đánh cho tan nát.

"Hoàng thượng! Ta thích Thiếu Khanh! Ta nhất định phải làm chính thê của chàng!"

"Hoang đường! Trịnh kinh doãn là người đã có gia thất! Muội còn muốn hoành đao đoạt ái sao!"

"Ta không biết! Ta chính là trưởng công chúa! Vì sao lại thua kém một nữ tử nhà viên ngoại thấp kém chứ!"

"..."

"Trưởng công chúa xin hãy tự trọng! Ta sẽ không cưới ngươi."

"Vì sao? Vì sao chàng lại không cưới ta? Bổn cung là trưởng công chúa của Đại Càn! Chẳng lẽ chàng không muốn đứng vững gót chân trong triều ư? Chàng có tin hay không chỉ cần ta nói một lời thì cái chức Kinh phủ doãn kinh đô của chàng cũng chỉ là hư danh thôi!"

"Tùy trưởng công chúa, cùng lắm ta xin hoàng thượng cho trở lại Hàng Châu làm một chức tri phủ nhỏ bé mà an nhàn."

"Chàng!"

"..."

"Ngươi là cái thá gì mà đòi tranh với ta! Dựa vào nghiệt chủng trong bụng ngươi ư!"

"Trưởng công chúa xin đừng làm khó dân phụ nữa..."

"Ngươi còn biết bổn cung là trưởng công chúa thì thức thời nhường vị trí chính thê ra! Có khi ta sẽ niệm tình mà để ngươi làm thiếp của chàng! Nếu không, ngươi có tin hay không ta khiến cho mẹ con ngươi đều tán thân dưới hồ này."

"Không, trưởng công chúa, xin ngươi tha cho chúng ta đi."

"Bổn cung..."

Bùm!

Tiếng nước bắn tung tóe cùng cơn lạnh buốt thấu tim đột ngột ùa tới khiến Hứa Vân Hinh suýt thì đột tử ngay lập tức.

Trước khi triệt để hôn mê, Hứa Vân Hinh nghẹn ngào nuốt một ngụm máu suýt phun ra thầm nghĩ: Thật con mẹ nó hoang đường.

Số con rệp.

Những ngày sau đó Hứa Vân Hinh vẫn luôn sống trong nước sôi lửa bỏng. Ban đầu vốn đã bị sốt sẵn, bởi vì cưỡng ép tiếp thu một lượng tin tức khổng lồ đầy máu chó mà Hứa Vân Hinh lại thêm một bệnh khí huyết chảy ngược, nộ khí công tâm, không gượng dậy nổi.

Đợi trận hành xác này kết thúc thì đã là hai ngày trôi qua.

"Điện hạ, uống thuốc thôi."

"Ừm..."

Hứa Vân Hinh vô lực đáp một tiếng vừa được cung nữ đỡ dậy uống chén thuốc đắng ơi là đắng khiến cô muốn chết thêm lần nữa.

Đợi uống xong cô lại nằm trên giường tiếp tục ngơ ngác.

Đám cung nữ thấy vậy thì không biết nên vui hay buồn nữa.

Vui vì trưởng công chúa dạo này bởi vì cầu mà không được cứ hở ra là trút giận lên đám nô tỳ bọn họ khiến ai cũng nôm nớp lo sợ đột nhiên như biến thành người khác, không chỉ không đánh mắng mà cũng chẳng dọa chém đầu bọn họ nữa. Buồn vì sợ lỡ trưởng công chúa có chuyện gì thì không cần đến Hứa Tinh Ninh, người thiên tử kia cũng sẽ chém đầu bọn họ.

Rốt cuộc trưởng công chúa bị sao vậy, nhưng lại không có ai dám đến hỏi.

Thật ra Hứa Vân Hinh không có bị sao cả, cô chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình mà thôi.

Mặc dù vẫn muốn chửi mẹ nó thêm một ngàn lần nhưng Hứa Vân Hinh vẫn không thể không thừa nhận sự thật là mình đã sống lại trong một quyển sách.

Đúng vậy, thế giới này là một quyển sách, và cô là nhân vật phản diện không quan trọng còn đoản mệnh.

Rõ ràng là trưởng công chúa của Đại Càn, chị gái của đương kim hoàng thượng quyền khuynh triều dã, nhưng bởi vì yêu Trịnh Thiếu Khanh vừa trở về kinh nhậm chức nhị phẩm kinh phủ doãn mà sống chết muốn gả cho người ta, ỷ mình quyền thế dùng mọi cách để đoạt vị trí chính thê với người vợ tào khang đã mang thai năm tháng của hắn.

Nhưng đoạt được thì sao, đổi lại chính là những ngày tháng bị lạnh nhạt, bị chồng hãm hại tằng tịu với gã què còn mang thai, bị tước vị trí chính thê khó khăn lắm mới giành được còn bị hoàng tộc vứt bỏ vì giữ gìn thể diện, bị người đời phỉ nhổ cuối cùng chết vì khó sinh trong trạch viện âm u, lạnh lẽo.

Cuối cùng còn ai nhớ đến trưởng công chúa phong quang vô hạn ngày xưa đâu.

Thật sự là quá...

Hứa Vân Hinh che lại hai mắt cảm thấy số mình đúng là số con rệp.

Đang nằm trong nhà còn bị nhà bên rò rỉ khí gas nổ chết, chết rồi còn xuyên vào một quyển sách, nhập vào một nhân vật cùng tên cùng họ nhưng số đoản mệnh. Dù trưởng công chúa kia là đáng đời nhưng cô biết phải sống sao đây trời.

"...Ta nghe nói hoàng thượng vì thương trưởng công chúa nên đã gọi kinh phủ đoan đại nhân vào cung hỏi tội đó."

"Có khi nào hoàng thượng sẽ nhân cơ hội này hoàn thành tâm nguyện cho điện hạ không?"

Tâm hồn đang thả trôi của Hứa Vân Hinh đột ngột bị mấy câu thỏ thẻ âm thầm này kéo về.

Chẳng kịp suy nghĩ Hứa Vân Hinh đã bật dậy, mặc kệ đầu óc choáng váng mà hô lên: "Người đâu!"

Bọn cung nữ giật mình vội vàng chạy vào quỳ gối bên người dập đầu: "Bọn nô tỳ đây thưa điện hạ."

Mấy hôm nay mê man Hứa Vân Hinh cũng chưa từng trải qua cảm giác bị quỹ lạy nhìn thấy vậy thì đau cả đầu: "Đứng lên, đều đứng lên cho ta!"

Đám cung nữ không biết làm sao nhưng mà vẫn nhao nhao đứng dậy, cúi đầu run sợ đứng một hàng.

Hứa Vân Hinh nhất thời cũng không biết phải nói làm sao với tình huống này nên chỉ đành tạm cho qua, ôm cái đầu đang đau như búa bổ gắng gượng hỏi: "Ban nãy là ai nói chuyện?"

Cả đám im thin thít không dám đáp lời nhưng có vài người khuôn mặt đã tái mét rồi.

"Nói đi."

Hứa Vân Hinh bất giác cao giọng hỏi.

Một cung nữ sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Là nô tỳ! Nô tỳ tội đáng muôn chết!"

Hứa Vân Hinh nhìn nàng ta quỳ mà đầu to như cái đấu.

"Ta bảo ngươi quỳ hả!?"

Cung nữ kia bị quát đến mờ mịt, hoảng loạn không biết phải làm sao.

Hứa Vân Hinh quá mệt mỏi, bất lực không muốn để ý tới nữa, thều thào hỏi: "Nãy ngươi nói gì, nói lại lần nữa."

Cung nữ kia không biết là không dám nói hay không rõ cô muốn nghe gì nên cứ ngơ ra.

Hứa Vân Hinh không muốn lãng phí thời gian, đổi cách hỏi: "Ngươi nói bệ hạ muốn đòi công đạo cho ta phải không?"

Cung nữ sợ run lên, lập tức dập đầu: "Nô tỳ, là nô tỳ tội đáng muôn chết."

Hứa Vân Hinh đau cả đầu: "Ta đang hỏi ngươi."

Cung nữ sợ lắm nhưng không thể không gắng gượng nói: "Là, là nô tỳ nghe thái giám ở Minh Đức điện nói... Nô tỳ cũng không biết có phải sự thật hay không..."

Hứa Vân Hinh nhìn nàng ta sợ phát khóc mà bất lực quơ tay: "Ngươi đứng lên đi, ta không trách tội ngươi."

Cô thật là khổ quá mà, đang làm người bình thường đột nhiên trở thành đối tượng cao quý trên vạn người, thật sự là không biết làm sao với đám lễ nghi trong cung đình này. Cho dù đã qua mấy ngày rồi nhưng cô vẫn không quen nổi.

Hên là cung nữ nghe cô không trách tội cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi bò dậy, không quỳ lạy nữa.

"Nói vậy là bây giờ Trịnh Thiếu Khanh đang ở chỗ bệ hạ phải không?"

Cung nữ run rẩy đáp: "Dạ, đó là chuyện của ngày hôm trước rồi ạ..."

Không thể để hoàng đế ban hôn.

Chuyện hôm trước rồi? Hứa Vân Hinh cảm thấy đầu to ra.

Chết tiệt! Không phải hoàng đế đã bức bách Trịnh Thiếu Khanh xong rồi chứ?

Làm sao mà cô lại quên mất chuyện này cho được!

Theo như phần cốt truyện mà cô nhìn thấy thì thời điểm cô xuyên vào chính là lúc trưởng công chúa tự nhảy xuống hồ nước đang sắp đóng băng để giá họa cho Lữ thị, phu nhân của Trịnh Thiếu Khanh tội hãm hại huyết mạch hoàng thất. Sau đó vì để cứu vợ mình Trịnh Thiếu Khanh đã thỏa hiệp với hoàng đế cưới trưởng công chúa làm chính thê.

Trịnh Thiếu Khanh đã mất bao lâu để chấp nhận chuyện này? Hắn là thần hoàng thượng là quân, sao có thể cho hắn cơ hội suy nghĩ. Hiển nhiên là...

Không được.

Hứa Vân Hinh lắc đầu, bất kể thế nào cô cũng sẽ không để cho chuyện này xảy ra.

Cô mới mặc kệ cốt truyện hay không cốt truyện. Cô sẽ không làm chuyện chia rẻ uyên ương bị người phỉ nhổ như vậy. Cho dù chuyện đã định cô cũng phải thay đổi nó.

"Đi... Chuẩn bị cho ta."

Hứa Vân Hinh vừa nói vừa lảo đảo xuống giường: "Ta phải đi gặp bệ hạ."

Đám cung nữ quýnh lên: "Không được đâu điện hạ, người còn đang bệnh chưa khỏi mà."

"Bên ngoài còn đang tuyết rơi nữa!"

"Đi!"

Hứa Vân Hinh không cho thỏa hiệp, kiên quyết xuống giường.

Đám cung nữ không lay động được cô, cũng sợ bị trách phạt nên cuối cùng cũng nháo nhào chuẩn bị cho cô ta ngoài.

Mấy hôm nay sốt cao mê man Hứa Vân Hinh cũng đã được trải qua quá trình chăm sóc tỉ mỉ, nhưng khi đó cô chả có sức làm gì, đến suy nghĩ cũng phí sức không muốn nghĩ nên không cảm thấy gì. Bây giờ được người ta hầu hạ từ mặc áo đến chải đầu, nói thật là cô rất không được tự nhiên.

Nhưng thật sự cô đã tự đề cao mình khi nghĩ bản thân đã khỏe lên.

Cô muốn tự mặc cái áo nhưng tay chân như bùn nhão vậy. Bởi vì còn chưa khỏe, thân thể yếu ớt nên vừa rời xa chăn nệm cô đã lạnh run lên, muốn chui lại vào chăn. Đó là trong phòng đã đốt mấy chậu than, vốn dĩ là không hề lạnh bao nhiêu.

Thế nên cô cũng thật không hiểu rốt cuộc nguyên chủ phải liều mạng thế nào mới dám nhảy vào hồ nước sắp đóng băng.

Muốn thử xem mệnh mình có cứng hay không à.

"Điện hạ, thật sự phải ra ngoài sao?"

Cung nữ vừa khoác áo choàng lông cáo cho cô vừa cố gắng thuyết phục lần nữa.

Hứa Vân Hinh nhìn bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng cũng có chút do dự.

Nhưng sự do dự kia chẳng tồn tại được bao lâu.

"Phải đi."

Cô phải đi. Chỉ có như vậy mới thể hiện được quyết tâm của cô.

Đám cung nữ vô cùng đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn phải gắng gượng theo cô ra ngoài.

Lần đầu tiên cô bước chân ra khỏi tẩm điện, nhìn cung nữ dẫn cô vòng vèo một hồi mới ra khỏi điện Thái Thường mà chết lặng, vừa cảm thấy may mắn vì có người dẫn đường.

Nếu không cô thật không biết phải đi làm sao trong cái mê cung khổng lồ này.

Vòng vèo một hồi, Hứa Vân Hinh được cung nữ nửa đỡ nửa kéo, cuối cùng cũng ra khỏi hậu cung, hướng về Minh Đức điện.

Đến khi nhìn thấy đích đến Hứa Vân Hinh cũng đã sức cùng lực kiệt, dù lạnh nhưng mồ hôi vẫn đổ ròng ròng lại phải cố mà giữ cho mình không ngất đi.

"Điện hạ à..."

"Đừng léo nhéo nữa."

Âm thanh của Hứa Vân Hinh đã nhỏ đến mức sắp nghe không được.

Cung nữ mím môi, cắn răng không nói nữa, trong lòng chỉ mong sao cho mau đến điện Minh Đức.

Nhưng ngay lúc này một loạt tiếng vó ngựa dồn dập dội vào tai đám người.

Chẳng chốc đã muốn đến trước mặt.

Đám cung nữ hơi tái mặt luống cuống tay chân đỡ Hứa Vân Hinh nép vào bên đường.

Bất kể người nọ là ai, chỉ cần dám cưỡi ngựa trong hoàng cung đã đủ chứng minh thân phận đặc biệt của người đó. Nhưng nguyên nhân khiến họ né tránh là vì không muốn bị dẫm đạp thôi.

Nhưng bởi vì họ né tránh quá gấp nên khiến Hứa Vân Hinh đang yếu ớt đến mức đứng không được ngã sấp xuống.

"Điện hạ!"

Lộc cộc!

Tiếng vó ngựa như đòi mạng dồn dập vang lên bên tai khiến đám cung nữ hoảng hốt, lại không dám bỏ lại chủ tử mà chồng lên nhau che chở cho cô.

Hứa Vân Hinh bị che ở dưới, mệt mỏi không chịu nổi chẳng thể làm gì được.

Nhưng trong khoảnh khắc vó ngựa gần trong gang tấc cô lại bất giác ngước đôi mắt mệt mỏi lên, vô tình chạm vào một đôi mắt lạnh băng đen như mực muốn cắn nuốt linh hồn cô.

Mặc dù cái chạm mắt đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc thôi vẫn khiến Hứa Vân Hinh sững sờ, quên cả chớp mắt.

Đợi cô hoàn hồn thì vó ngựa đã phóng qua đầu họ, rồi chẳng hề ngừng lại vì bọn họ dù chỉ một giây rồi nhanh chóng đi xa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play