[RhyCap] Bóng Đêm Quyền Lực
#1
LeyJahn khoai to
Eyy Ley nòo ~
LeyJahn khoai to
Ê ý là gần thi mà ngồi đây viết truyện -)))
LeyJahn khoai to
Kh quan tâm mình có ý tưởng mình viết nhể -))
LeyJahn khoai to
Truyện này chủ yếu là cặp chính cặp phụ sẽ ít hoặc kh có luôn nha
LeyJahn khoai to
Với lại truyện lời lộc bạch sẽ nhiều, nên mn thông cảm giúp Ley nha :3
Ánh đèn chùm hắt lên chiếc mặt nạ hồ ly đen, thứ ánh sáng vàng nhạt khiến nó càng thêm huyền bí
Em khẽ nâng ly rượu vang đỏ, chất lỏng sóng sánh phản chiếu ánh sáng như máu. Không khí trong căn phòng nặng nề, đặc quánh bởi mùi quyền lực và dã tâm
Những gương mặt máu mặt nhất của đất nước này đều có mặt, ánh mắt họ như dao, dò xét và đề phòng lẫn nhau
Em ngả người ra ghế, đưa mắt nhìn sang phía đối diện. Hắn vẫn ngồi đó — bình thản, thậm chí là nhàn nhã — khi ánh mắt hai người chạm nhau
Không chút e ngại, không sợ hãi, chỉ có một nụ cười nửa miệng đầy thách thức
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm sau lớp mặt nạ bạc. Giọng hắn trầm, ấm nhưng xen chút mỉa mai
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Cuối cùng cũng chịu lộ mặt à? Tôi tưởng em chỉ thích ẩn trong bóng tối mà giật dây người khác thôi
Hắn nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài lười biếng gõ nhẹ lên thành ly, ánh nhìn vẫn không rời em
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Nhưng mà thú vị thật đấy… hôm nay
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Tất cả những kẻ quyền lực nhất đều ở đây mà ánh mắt tôi lại chỉ muốn dừng ở mỗi em
Em khẽ nhướng mày, xoay nhẹ ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ sẫm cuộn lên phản chiếu đôi mắt lạnh như sương
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Anh nói nhiều thật đấy
Giọng em mềm mà lạnh, từng chữ như lưỡi dao mảnh cắt vào không khí đang đặc lại
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Tôi đến đây không phải để chơi trò nhìn nhau
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Nếu anh muốn thách thức… thì nhớ đừng hối hận
Em đặt ly xuống bàn, tiếng va khẽ vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng như một lời tuyên chiến
Hắn bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp vang lên giữa không gian im ắng, nghe vừa nguy hiểm vừa mê hoặc
Hắn chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, ánh nhìn khóa chặt lấy em
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Hối hận à?
Hắn lặp lại, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh
Nguyễn Quang Anh | Rhyder
Tôi chưa bao giờ biết sợ là gì
Rồi hắn khẽ nâng ly, chạm môi vào mép cốc, giọng nói vang lên chậm rãi, đủ để từng người trong phòng nghe thấy
Nhưng nếu em muốn chơi… tôi sẽ chiều. Chỉ có điều, một khi đã bắt đầu, không ai có thể rút lui được đâu
Hắn đặt ly xuống, tiếng va chạm vang khô khốc. Không gian lại rơi vào tĩnh lặng
Chỉ còn ánh đèn chùm phản chiếu trong đôi mắt hai người như lửa sắp bén vào thuốc nổ
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Vậy sao?
Không khí trong căn phòng như đóng băng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề vang lên
Ánh nhìn giữa em và hắn vẫn khóa chặt, sắc như hai lưỡi dao chực lao vào nhau.
Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa, khiến ngọn lửa trong lò sưởi khẽ rung lên — như báo hiệu cho điều gì sắp xảy ra
Ngay khi bầu không khí chạm đến ngưỡng nổ tung, cánh cửa phòng bật mở
Trợ lý của em bước nhanh vào, gương mặt nghiêm trọng, không khí quanh anh ta lạnh đến mức khiến cả căn phòng chùng xuống
Anh ta đến gần, ghé sát tai em nói nhỏ vài câu
Chỉ trong tích tắc, ánh mắt em đổi sắc
Em siết chặt ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ sẫm tràn ra, hòa lẫn với những giọt thủy tinh vỡ vụn rơi xuống sàn
Không ai dám chắc đó là rượu hay là máu, chỉ biết hơi thở của cả căn phòng như bị giữ lại
Cánh cửa quán bánh nhỏ khẽ kêu keng một tiếng khi em và trợ lý bước vào
Hương bơ và cà phê thoang thoảng trong không khí, chẳng ai có thể ngờ nơi tưởng chừng bình yên này lại là cánh cổng dẫn đến một thế giới khác.
Em đi thẳng đến cuối quán, nơi có tấm rèm màu kem nhẹ nhàng lay động theo gió. Một động tác quen thuộc
Em kéo hết rèm xuống, rồi ấn vào một điểm nhỏ gần góc tường. Một tiếng “tách” khẽ vang lên
Ngay lập tức, mặt sàn gạch hoa tưởng như bình thường bắt đầu dịch chuyển, tách ra thành hai nửa đối xứng
Từ bên dưới, một thang máy kim loại từ từ trồi lên, ánh đèn trắng lạnh phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của em
Không một lời, em cùng trợ lý bước vào. Cánh cửa thang máy đóng lại kín mít
Em đưa ngón tay ấn vào nút tầng 100 — con số mà chỉ có vài người trên thế giới biết ý nghĩa thật của nó
Một âm thanh trầm vang lên, thang máy bắt đầu di chuyển
Nhưng thay vì đi lên, nó từ từ đi xuống, sâu dần, sâu dần… như đang xuyên qua lòng đất, qua hàng chục tầng bảo mật và những bí mật chưa từng được tiết lộ
Ánh đèn trong khoang thang máy đổi sang màu đỏ, màn hình nhỏ hiện lên dòng chữ lạnh lùng
“Xác thực quyền truy cập cấp tuyệt mật — hoàn tất.”
Trợ lý liếc nhìn em, giọng thấp, khàn
Đa nhân vật phụ Nam
Thưa ngài, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ cần chỉ thị của boss là hắn sẽ thành 1 mẫu vật
Em im lặng, ánh mắt hướng về con số tầng đang nhảy
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Cứ nhốt vào tr hầm ngục 51
Đa nhân vật phụ Nam
Vẫn như cũ đúng kh ạ
Em kh trả lời,cửa thang máy mở ra
LeyJahn khoai to
Nhiêu đây thôi byee nháa
# 2
Em bước ra khỏi thang máy ánh mắt sắc lạnh nhìn qua dãy hành lang
Dãy hành lang kéo dài vô tận, ánh đèn vàng hắt lên những bức tường phủ bụi mờ khiến không gian trông như một mê cung không lối ra
Hai bên, từng cánh cửa xếp ngay ngắn, trên mỗi cửa đều gắn một tấm bảng kim loại sáng lấp lánh phản chiếu ánh sáng yếu ớt
Em lướt qua từng căn phòng, ánh mắt dừng lại ở một tấm bảng số 51. Bên dưới con số ấy, một hàng chữ được khắc sâu: “Hầm ngục"
Chỉ hai từ thôi cũng đủ khiến người khác rùng mình
Không chút do dự, em đưa tay đẩy cánh cửa — nó nặng đến mức mỗi tấc dịch chuyển đều rít lên, két... két..., như tiếng than van của kim loại đã ngủ yên quá lâu
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Bụi thật,mai cho người quét qua đi
Em ho vài tiếng rồi bước tiếp
Ngay sau cánh cửa ấy… là một hành lang khác. Dài, hẹp, và chìm trong thứ ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo
Gió từ bên dưới thổi ngược lên, mang theo hơi ẩm tanh và mùi sắt gỉ nồng nặc
Em đi dọc theo hành lang, dừng lại trước một căn phòng nằm khuất ở cuối. Cánh cửa sắt cũ kỹ phủ bụi dày, trên tay nắm vẫn còn vệt gỉ đỏ sậm như máu khô
Em đưa tay đẩy nhẹ "két…" âm thanh vang vọng khiến cả không gian như đông lại trong một nhịp thở
Bên trong là hàng chục lồng sắt xếp san sát nhau. Mỗi chiếc đều cũ, móp méo, có lẽ từng bị đập phá hay kéo lê trên nền đá
Từ đâu đó vang lên tiếng leng keng… leng keng…, mấy sợi xích sắt khẽ va vào thành lồng, ngân dài trong không khí tĩnh lặng
Ánh đèn pin hắt qua, phản chiếu lên kim loại những tia sáng lạnh lẽo. Có thứ gì đó lẩn khuất trong bóng tối, chuyển động rất khẽ
Đa nhân vật phụ Nam
Trợ lý : Đây ạ
Chiếc đèn pin trong tay trợ lý run nhẹ, rồi lia thẳng về phía chiếc lồng ở góc khuất
Ánh sáng hẹp quét qua trong đó là một người đàn ông tóc tai rối bù, quần áo tả tơi, hai tay ôm đầu co rúm lại. Khi ánh sáng chiếu vào, hắn ngẩng lên
Đôi mắt đỏ ngầu, hoảng loạn và tuyệt vọng. Cái nhìn ấy lạc đi, rồi dừng lại nơi em đang đứng
Em khẽ cười — một nụ cười mảnh, lạnh đến mức như cắt vào không khí
Ngón tay thon dài của em vươn ra, ấn nhẹ công tắc trên tường. Một bóng đèn yếu ớt bật sáng, ánh vàng nhạt rọi xuống giữa căn phòng
Em bước tới, kéo chiếc ghế sắt cũ ngồi xuống trước mặt hắn.
Ánh sáng mờ mờ chiếu lên gương mặt em — chỉ nửa khuôn mặt hiện ra, nửa còn lại bị che bởi chiếc mặt nạ đen huyền
Căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng dây xích khẽ kêu leng keng… như hòa cùng nhịp tim đang rối loạn của người đàn ông bị giam
LeyJahn khoai to
Hình như là hơi nhiều lời lộc bạch nhỉ -))
LeyJahn khoai to
Kệ đi nhắm mắt viết luôn
Em ngồi im, lưng tựa nhẹ vào ghế, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi, trũng sâu của người đàn ông trước mặt
Ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống, bóng em loang dài trên sàn, hòa lẫn cùng những vệt xích sắt đổ chéo
Giọng em vang lên — trầm, khô, không cảm xúc
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Bán bí mật của công ty cho đối thủ à?
Người đàn ông run rẩy, khẽ lắc đầu, rồi cúi gập người như muốn trốn tránh ánh nhìn ấy
Nhưng em không để hắn kịp phản ứng
Cộp...
Âm thanh đầu tiên vang lên khi em khẽ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn sắt đã rỉ sét
...Cộp...
Thêm một tiếng nữa, đều đặn, lạnh lẽo mỗi tiếng như rút ngắn lại một hơi thở của hắn
Ánh mắt em không rời đi, chỉ lặng lẽ nhìn hắn đang run lẩy bẩy, đôi môi mấp máy chẳng thành tiếng
Cứ mỗi nhịp gõ vang lên, căn phòng lại càng nặng nề, như từng tiếng đếm ngược giữa sống và chết.
Em khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Vẫn không chịu khai à… vậy được
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến mức khiến không khí trong phòng như ngưng lại
Em gật đầu, ánh nhìn lướt qua người đàn ông trước mặt với vẻ mất kiên nhẫn rõ rệt
Từ trong bóng tối, trợ lý của em bước ra. Ánh sáng yếu ớt rọi lên khay kim loại trên tay trợ lý
Những chiếc kìm sáng loáng, một khăn trắng sạch tinh đặt cạnh, tất cả va vào nhau leng keng một tiếng lạnh người
Trợ lý đeo găng tay da đen, động tác gọn gàng đến tàn nhẫn
Cô ta bước tới, dùng sợi xích sắt ghì chặt tay người đàn ông xuống thanh sắt cố định. Tiếng xích siết lại rắc... vang khô khốc
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Vẫn kh chịu khai à ~
Người đàn ông giật mạnh, hoảng loạn, cố vùng ra nhưng vô ích. Ánh mắt hắn dại đi, giọng khàn đặc van vỉ
Đa nhân vật phụ Nam
Người đàn ông : Đ–đừng… làm ơn… tôi nói rồi mà họ sẽ giết tôi…
Em chỉ nhìn hắn, ánh mắt không đổi
Một bên môi khẽ nhếch, nụ cười lạnh hơn cả ánh thép trên khay dụng cụ đang kêu khẽ dưới tay trợ lý
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Lì thật
Em thong thả đeo đôi găng tay đen, từng ngón tay khẽ búng vào nhau phập… phập… vang lên trong không gian tĩnh mịch
Ánh sáng trên trần rung nhẹ khi em với tay lấy chiếc kìm kim loại trên khay
Ánh thép phản chiếu lên mặt nạ em, khiến nửa gương mặt sáng lên bằng một thứ ánh sáng lạnh ngắt, méo mó
Em cầm kìm lên, nghiêng nhẹ, ngắm nghía như thể đang quan sát một món đồ quý hiếm
Rồi, nụ cười xuất hiện — ngây ngô mà sắc lạnh, như thể niềm vui của em đến từ nỗi sợ của kẻ khác
Ánh mắt em liếc sang trợ lý. Không cần nói lời nào, cô ấy lập tức hiểu ý, lặng lẽ lùi về phía cửa
Cánh cửa sắt khép lại rầm một tiếng, âm thanh dội vào bức tường đá nghe như tiếng phán quyết
Giờ chỉ còn lại hai người.
Em tiến lên một bước, bóng đổ dài nuốt trọn hình dáng người đàn ông đang run lẩy bẩy
Ánh thép trong tay em lấp lánh, và tiếng kim loại khẽ lách cách vang lên — thứ âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến hắn nghẹt thở
Chiếc kìm lướt qua ngón tay người đàn ông làm hắn run rẩy, sợ hãi nhìn vào chiếc kìm đang lóe sáng dưới ánh đèn yếu ớt
Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng, rồi im bặt đột ngột — như bị cắt ngang bởi chính sự tuyệt vọng của kẻ phát ra nó
Hơi lạnh đặc quánh, lan ra từng góc tường, khiến cả không khí cũng như ngừng chuyển động
Em đứng giữa ánh sáng vàng yếu ớt, bàn tay vẫn mang đôi găng đen
Nụ cười trên môi em — ngây ngô, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên thứ gì đó lạnh lẽo đến rợn người
Em đặt vật trong tay xuống khay kim loại, keng... một tiếng vang giòn, rồi khẽ hỏi, giọng đều và trầm, từng chữ như cắt vào im lặng
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Khai không hay... tiếp tục nào~
Người đàn ông trước mặt run rẩy, ánh mắt ngập trong sợ hãi
Hắn cố mở miệng, môi run lẩy bẩy, nhưng chẳng thể phát ra nổi một từ nào
Em nhìn xuống đôi tay ruớm 🩸 ngón cái của hắn đã bị b.i.ế.n d.ạ.n.g
Ngón tay em vẫn giữ chiếc kìm, nhưng câu chữ không còn là hành động — mà là một con tem chấm dứt sự im lặng
Người đàn ông run rẩy, giọng như kéo ra từng mảnh
Đa nhân vật phụ Nam
L—là… Lục… Cẩn… Châu… Tha… tha tôi…
Cả căn phòng như lặng đi một nhịp. Ánh đèn vàng lay động, hắt lên những vệt sáng lạnh trên mặt nạ em
Em nhả ra một tiếng cười khẽ, không vui mà là tiếng cười của kẻ đã nắm chắc một mảnh ghép then chốt
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Lục Cẩn Châu à, gián điệp mà ông tìm đây sao ~
Em nhắc lại, từng âm tiết như vừa nặn ra từ miệng lạnh lùng, rồi dừng lại để nghe sự thật tự rơi vào không khí
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Tên đầy đủ, chắc chứ?
Giọng em vẫn đều, không hề cho thấy căng thẳng hay khoan nhượng
Người đàn ông gật đầu như con rối, đôi mắt lộ rõ nỗi sợ và niềm hối hận
Em đứng dậy chậm rãi, bước một vòng quanh chỗ hắn — để ánh mắt của mình đếm từng nét run trên khuôn mặt ấy
Trợ lý xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay cầm máy ghi âm nhỏ. Em ra hiệu.
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Ghi lại hết!
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Mọi lời,mọi điều ghi hết!
Khi trợ lý bật máy, em cúi sát gần hắn, thì thầm như nói với một kẻ đã sắp đến đáy vực
Đa nhân vật phụ Nam
Trợ lý : Cẩn Châu… người đứng trên đỉnh hay là con rối được giật dây? Ai tiếp tay cho hắn? Nói hết.
Người đàn ông bật ra thêm vài mẩu—địa điểm, thời gian, một số tên khác — từng mảnh thông tin rời rạc rơi xuống như những viên gạch để em xây nên bức tranh lớn hơn
Mỗi mẩu khiến gương mặt em lạnh hơn, nhưng sâu trong đó là một cái gì đó khác "sự quyết đoán"
Khi trợ lý tắt máy, em bình thản
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Giữ hắn. Không được giết. Chúng ta sẽ cần hắn sống để dẫn đường
Em quay lưng ra cửa, bóng em kéo dài trên nền đá, rồi dừng lại, quay lại nhìn lần nữa trước khi cánh cửa sắt khép lại
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Chuẩn bị hành động. Tối nay gặp Lục Cẩn Châu
Cánh cửa khép lại. Trong bóng tối còn sót lại tiếng xích leng keng vọng lại
Nhưng giờ nó như một nhịp trống báo hiệu một kế hoạch mới, lạnh lùng và có mục tiêu
LeyJahn khoai to
Eo hết ý tưởng r mai thi rồi lại kh nhớ cái j cho coi
LeyJahn khoai to
Mẹ nó hôm nay thi văn chưa kịp phân tích xong hết con bà nó h má nghĩ lại vẫn cay
LeyJahn khoai to
Má nó có hai đề ôn kĩ 1 đề, nó có hai đề t đc đề ôn 1 nửa
LeyJahn khoai to
Dell vt văn đc
LeyJahn khoai to
5 phút cuối vẫn là bùng nổ kiến thức -)))
LeyJahn khoai to
Má kayy lắm thế là t xuýt đấm vào mặt cô -))
LeyJahn khoai to
Ghê chưa ghê chưa 🥰
LeyJahn khoai to
Thôi ôn bài đây
LeyJahn khoai to
Bye các tình yêu của Ley nhó nhớ thi tốt về mà ăn tết vui nhá
# 3
Ánh trăng len qua kẽ mây, dõi theo bóng dáng mảnh khảnh của em đang lặng lẽ đi giữa con phố vắng. Mặt đường loang lổ ánh sáng, gió đêm lùa qua khe áo khiến em khẽ rùng mình
Bước chân đều đặn của em chợt khựng lại.
Có tiếng gì đó rất khẽ. Như tiếng giày quệt nhẹ trên nền gạch, rồi im bặt mỗi khi em dừng
Em không quay lại.
Chỉ nhếch môi, nụ cười thoáng qua lạnh lẽo dưới ánh trăng
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Thú vị đấy~
Em thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ gió nghe thấy
Rồi em đổi hướng, rẽ nhanh vào con hẻm hẹp đầy bóng tối.
Tường hai bên ẩm rêu, những biển hiệu cũ nghiêng ngả, và đâu đó, tiếng mèo kêu khàn đặc vang lên như một tín hiệu
Bóng em biến mất sau góc tường, để lại con phố trống không.
Chỉ còn tiếng bước chân kia chậm, rón rén bám theo, càng lúc càng gần.
Ánh đèn đường chập chờn, ánh sáng vàng vọt hắt lên dáng người vừa bước theo sau em. Hắn nhìn quanh, hơi thở dồn dập, ánh mắt đảo loạn giữa bóng tối. Con hẻm im lặng đến ngột ngạt, chỉ nghe tiếng gió lùa qua những tấm tôn rỉ sét
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Ở đây nè tìm đâu đấy ~
hắn lẩm bẩm, quay đầu tìm.
Không có ai
Một tiếng “bụp” khẽ vang lên.
Thân hình hắn khụy xuống, đôi mắt trợn trừng trong khoảnh khắc rồi tối sầm
Em đứng ngay sau lưng hắn, bàn tay vẫn còn thả lỏng. Ánh sáng yếu ớt trượt qua gương mặt em, soi lên nụ cười nhạt. Em phủi tay, giọng thản nhiên, lạnh tanh
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Đúng là phiền phức
Tiếng gió cuốn đi, mang theo cả bóng em hòa vào đêm — chỉ còn lại thân người kia nằm bất động dưới ánh đèn lập lòe
Em bước vào căn biệt thự lộng lẫy xa hoa, em cất đôi giày thể thao vào tủ, nhìn về phía phòng bếp, từ phòng bếp tỏa ra một mùi thơm
Em bỏ bộ dạng lạnh lùng thường ngày, cười ngây ngô chạy vào phòng bếp. Mẹ em cầm ly trà nhấm nháp, em ôm cổ mẹ từ phía sau
Hoàng Đức Duy | Captain Boy
Hì hì mama con về với mama rùi nèe ~
Đa nhân vật nữ
Mẹ em : Lại bày trò j nữa đây
Download MangaToon APP on App Store and Google Play