Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

-AllSakuraHaruka-“Tôi Chết Rồi”

Gia Tộc Sakura?

Gia Tộc Sakura một gia tộc đã từng rất vững chắc trên con đường tài chính kinh tế của giới kinh doanh
Nhiều thế hệ tiếp nối, càng tiếp nối càng vương cao lên,càng được nhiều công ty hợp tác từ trong nước đến ngoài nước
Dù có làm thế nào thì Gia Tộc Sakura cũng không đổ bể hay một kẻ hở dù chỉ là một chút nên được nhiều người kính trọng và cũng nhiều người ganh ghét
Những người ghen tị hay ganh ghét đã làm nhiều cách để khiến Gia Tộc Sakura đổ bể thành hơi vì họ muốn Gia Tộc này biến mất mãi mãi khỏi giới kinh doanh và sự tâm điểm của thế giới
Bởi vì đó là họ muốn mà không nó nên nảy sinh nhiều cảm xúc mâu thuẫn, sự ganh ghét, sự hận thù, sự chiếm đoạt
Và rồi..
Gia Tộc được coi là sự vững chắc trong kinh tế đã hoàn toàn sụp đổ và biến mất mãi mãi khỏi giới kinh doanh
Và thông tin ấy đã lên hotsearch trên khắp đất nước, nổ ra một cuộc dâng trào bất ngờ từ phía xã hội và những công ty có ảnh hưởng
Nhiều nhà báo đã đến tận công ty của Gia Tộc Sakura hoặc là đến tận nhà để hỏi đáp thắc mắc nhưng chỉ nhận lại con số không
Không một ai đứng ra giải thích và cũng không một ai hiểu được Gia Tộc Sakura đã đi đâu và làm sao lại biến mất?
Cư dân mạng vẫn tìm kiếm thông tin trên những trang wed nhưng cũng chỉ nhận lại là con số không trong vô vọng
Nhiều Công Ty lớn đã từng hợp tác cũng bắt đầu tò mò thậm chí họ còn viết nhiều bài viết để lý giải sự biến mất của Gia Tộc đã từng nổi tiếng một thời trong giới
Qua vài thắng rồi vài năm, thông tin cũng đã dần dần nằm vào giấc ngủ tĩnh lẵng của chính nó
Và rồi nó cũng đã trở thành một Huyền bí của thế giới không ai giải đáp được

Hàng ngàn năm?

Tiếng sột soạt từ chiếc giường mềm mại được đặt giữa phòng âm ưu không bóng đèn nhưng lại được ánh nắng của ban mai soi sáng vào căn phòng nên đã tạo ra một khung cảnh ấm áp đầy thơ mộng
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//xoay người qua lại//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//mở đôi mắt ra từ từ//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//ngồi dậy//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//vươn vai rồi rời khỏi giường và tiến ra cửa để rời phòng//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//đi xuống cầu thang từng bước//
Bí ẩn
Bí ẩn
Chào buổi sáng tốt lành Haruka//bàn tay cầm lấy tách trà rồi đưa lên miệng nhâm nhi//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Một buổi sáng bình an thưa chị//bước đi nhanh vào phòng tắm//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em lại tắm sáng sớm nữa sao?//chất giọng nhẹ nhàng cất lên đôi mắt liếc sang nhìn em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//dừng chân quay đầu lại//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Vâng, em cần để bản thân tỉnh táo lại
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Và hôm qua em không ăn bữa tối?//đôi mắt liếc từ chân rồi lên tới khuôn mặt em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//gật đầu//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Vâng, em không muốn ăn//đôi mắt hơi rũ xuống//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//để tách trà xuống rồi đứng dậy tiến lại gần em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em-
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//đặt tay lên đầu em rồi xoa nhẹ nhàng//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Đừng tắm sáng,sẽ cảm//rời tay khỏi đầu em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//gật đầu//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Cha mẹ đều đã rời đi đừng quá nghiêm khắc với bản thân mình cứ thả lỏng ra đi//đôi mắt nhìn em đầy yêu chiều//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Không phải nghiêm khắc..chỉ là điều này trở thành thói quen của em..//nhớ về lúc xưa//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//hơi sững người nhưng rồi mỉm cười nhẹ//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Họ đã mất từ lâu nhưng những điều mà họ đã ép chúng ta phải làm đều đã trở thành thói quen
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Nhớ lại những điều đó…//nhớ lại về quá khứ//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
“Thật khó chịu”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em quên mất mình chưa xúc miệng..
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Vậy xúc miệng xong rồi hai chị em mình cùng nhau nấu ăn nhé
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//gật đầu//
••••
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//ngồi vào bàn//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//đặt đĩa đồ ăn trước mặt em//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Hôm qua đã không ăn nên sáng nay ăn bù nhiều vào nhé Haruka//mỉm cười ngồi đối diện em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Rất nhiều!”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em thiệt sự phải ăn hết sao?//khuôn mặt lo lắng khi nhìn đồ ăn//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Đây mới chỉ là mức ăn của người bình thường thôi Haruka//vẫn mỉm cười//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
..”họ là gì vậy?”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Đồ ăn người bình thường đây sao?”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Thật sự rất nhiều so với mình”
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em kén ăn quá đấy Haruka
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Nếu không nhắc em thì chắc có lẽ em đã ngất vì đói rồi//thở dài//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
em không có..
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Nói dối là bị cắt lưỡi đấy còn không sẽ bị ông kẹ bắt đi rồi làm thịt//nhìn em môi nở nụ cười//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em không tin…
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Đừng doạ-
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em biết chị chưa từng dọa em//nhìn cậu mỉm cười nụ cười mang tính đe dọa yêu thương//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em sẽ ăn
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Nhưng chỉ với một nửa
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Còn không thì một phần ba..//nói lí nhí//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Một nửa
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Còn không thì ăn hết
Sakura Haruka
Sakura Haruka
…//cầm thìa rồi xúc một miếng cơm đưa lên miệng nhai chậm rãi//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Ngon”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//nhìn lên//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Chị không ăn sao?//hơi thắc mắc//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Trước khi em dậy chị đã ăn và nhấp vài ngụm trà rồi
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Chị ấy lúc nào cũng nhanh nhẹn”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//xúc thêm một thìa đưa lên miệng rồi tiếp tục nhai chậm//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Thật sự không muốn ăn nữa”
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Mình ghét việc phải ăn như vậy..”
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em khát nước không?
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//gật đầu thay cho lời nói//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//đứng dậy đi lấy nước cho em//
Nhân cơ hội Kiyari đi lấy nước em đã cử động nhanh chóng đổ phần thức ăn vào lại nồi không quên đảo lại để không bị phát hiện rồi mới ngồi vào bàn và giở vờ như đã ăn xong
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//quay lại với ly sữa ấm trên tay//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
“Ăn hết rồi sao? Em ấy ăn nhanh từ bao giờ nhỉ?”
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em ăn hết rồi à?//đặt ly sữa trước mặt em//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//gật gù//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Chị biết em đã đổ đồ ăn vào lại nồi em có thừa nhận điều đó không//ngồi xuống chóng cằm//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//giật nảy nhưng vẫn không thừa nhận//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//đưa ngón tay chỉ về phía bếp// nắp nồi hở ra ở một góc phía bên trái và không được đóng kỉ càng giống như đang vội vàng
Sakura Haruka
Sakura Haruka
…//im lặng//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Nếu giờ chị lại chị coi thì chắc là-
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em xin lỗi..
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Không ăn thì chẳng lớn được đâu//thở dài//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Tại em không thấy đói.. cũng không muốn ăn
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Chị biết, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy em sẽ thành bộ xương khô mất
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Chị không cần lo nhiều như vậy..
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Chị là chị của em//nhìn em//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Không lo cho em thì biết lo cho ai?//dựa lưng vào ghế//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Chúng ta chuyển chủ đề được không..?
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em thấy ngột ngạt quá
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//gật đầu//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//thở nhẹ ra//
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Em muốn biết gì nào?
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em không muốn biết gì cả
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em muốn được đi ra khỏi đây
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
//im lặng suy nghĩ//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Em muốn được đi ra ngoài sau hàng ngàn năm..sống ở đây
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Được

Thật sự rất đau..

Sakura Kiyari đứa con cả bị kiểm soát từ cha và Sakura Haruka đứa con út bị kiểm soát từ mẹ
Hai chị em lớn lên trong “tình thương” giả tạo của cha mẹ
Họ bị thao túng và bị điều khiển suốt nhiều năm qua khi nhận thức về sự “yêu thương” đấy cũng là lúc mà họ bị đem đi vô căn phòng tối, một nỗi ám ảnh khiến thần kinh đau đớn mỗi khi nhớ lại..khiến giác quan xung quanh tê liệt mà kêu gào
‘Đau đớn lắm phải không?’
‘Khổ tâm lắm phải không?’
Nhưng lại không làm gì được’
‘Đúng..không làm gì được ngoài sự kêu la đau đớn khi dòng điện truyền đi khắp cơ thể’
Thật đau đớn.
Những người được xưng là cha mẹ có thực sự yêu thương đứa con mà họ đứt ruột đẻ ra không?
Không, họ chỉ muốn Gia Tộc Sakura vững chắc mãi mãi không bao giờ biến mất nên mới sinh ra sản phẩm đó là Haruka và kiyari hai người con phải gánh trên vào sự nặng nề của Gia Tộc
Haruak và Kiyari không được tự do họ không có tuổi thơ điều đó quá xa xỉ, họ chỉ được học tập, học về kiểm soát cảm xúc học về lễ nghi và học không có sự ‘thương yêu’
••••
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
Đi thôi//bỏ Vali lên xe//
Sakura Haruka
Sakura Haruka
//nhìn ngôi nhà lần cuối rồi quay đầu rời đi//
“Một cuộc hành trình bắt đầu và một sự giải thoát khỏi cây kim”
Tiếng động cơ kêu lên và chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường đất sỏi cũng như bước ra khỏi sự kiểm soát, tự đi tìm sự tự do của riêng mình
Và họ đang bắt đầu một cuộc hành trình mới của chính bản thân mà không bị điều khiển bởi sự ngột ngạt
Sakura Haruka
Sakura Haruka
“Xin chào và tạm biệt”
Sakura Kiyari
Sakura Kiyari
“Căn nhà yêu quý”//quay vô lăng//
“Của chúng tôi”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play