Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bùi Duy Ngọt X Khôi Vũ] Thầy Dạy Hát, Em Dạy Yêu

Chap1: Nhà Thầy, Tiếng Hát Và Nhịp Tim

Phòng khách nhỏ ngập nắng chiều. Trên bàn là cây đàn piano đen bóng, mùi trà nhài nhẹ thoảng trong không khí.
Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, còn anh khoanh tay đứng sau lưng cậu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thư giãn vai ra, đừng căng. Hát mà cứ gồng thế này thì nghẹn mất.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em hồi hộp… tại đây là nhà thầy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Nghiêng người, giọng trầm khẽ// Nhà thầy thì sao?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thì… riêng quá, em thấy lạ.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vậy em muốn học ở lớp đông người à?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Không! Ở đây… thầy gần hơn.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Khẽ cười// Lý do dễ thương đấy. Nhưng lần sau nói nhỏ thôi, thầy nghe xong lại khó tập trung.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy… lại trêu em.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy chỉ nói thật. Bắt đầu nào, hát câu đầu trong bài Gọi gió về tim đi.
Tiếng đàn vang lên. Cậu hát, giọng trong nhưng hơi lạc nhịp. Anh dừng lại, cúi xuống, tay đặt lên lưng cậu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Hít hơi ở bụng, không phải ở ngực. Để thầy hướng dẫn.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Run nhẹ// Thầy để tay vậy… em không hít nổi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vì thầy chạm à?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Dạ… tim em đập mạnh quá.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tốt. Cảm xúc là gốc của âm nhạc.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Giữ nguyên tay, áp nhẹ hơn// Giờ thử lại. Hát, nhưng nghĩ đến điều em thích nhất.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Điều em thích… là gì ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em tự biết.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Ngập ngừng// Nếu điều đó là… thầy, thì sao?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thì cứ nghĩ. Thầy cho phép.
Câu hát bật ra, mềm và ngọt đến mức cả căn phòng im bặt. Anh nhìn cậu, ánh mắt tối lại.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tốt. Nhưng đừng dùng ánh mắt đó khi hát với ai khác.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Ánh mắt nào ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ánh mắt khiến người khác muốn ôm em vào lòng.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Đỏ bừng mặt, né đi//
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ngại à? Thầy nhớ lúc đầu em tự tin lắm mà.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Tại thầy nói mấy câu dễ hiểu lầm.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em nghĩ sai hướng rồi. Nhưng nếu em muốn hiểu lầm… thầy cũng không ngăn.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Cúi xuống, giọng gần như thì thầm bên tai// Thầy nói thật đấy, Vũ. Giọng em đẹp… nhưng cảm xúc em còn đẹp hơn.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy… đang khen hay đang dụ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tùy em muốn hiểu theo kiểu nào.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Vậy em chọn ‘dụ’.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Học trò ngoan đấy, dám đáp lại thầy rồi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Đứng dậy, rót trà, đưa ly cho cậu// Uống đi, giọng em còn yếu. Lát nữa luyện thêm.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em cứ tưởng học ở nhà thầy là được nghỉ ngơi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Không có đâu. Ai vào nhà thầy cũng phải ngoan — hoặc mệt.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Mệt kiểu nào ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tùy bài học.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy đen tối thật...
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy chỉ nghiêm khắc thôi.
Không khí như dừng lại một nhịp. Cậu mím môi, nhìn sang cửa sổ — chỗ nắng hắt vào vừa đủ chiếu lên bàn tay anh.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy lúc nghiêm trông đẹp quá.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Nói mấy câu như thế là dễ bị phạt lắm đấy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Phạt… sao ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ngồi gần hơn.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Dạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy nói, ngồi gần hơn.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Rụt rè nhích lại, khoảng cách giờ chỉ còn nửa gang tay//
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Nghiêng đầu// Còn run không?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Còn… nhưng vui.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vậy thầy không sai khi chọn dạy riêng.
Tiếng đàn vang lên lại, lần này hòa cùng nhịp tim cả hai. Anh chậm rãi nói, mắt không rời cậu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em hát tốt hơn mỗi khi có thầy bên cạnh. Giữ cảm xúc đó, đừng để ai khác dạy em như thầy… hiểu chưa?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nếu sau này em dạy lại cho người khác thì sao?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Không được.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Vì sao ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vì em là học trò của thầy, và thầy không chia sẻ.
Một khoảng lặng dài. Cậu khẽ gật đầu, mắt cong lên cười nhỏ.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Vậy… thầy giữ em luôn nhé.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Nghiêng người, đáp chậm// Ừ, thầy sẽ giữ. Bằng mọi cách.
Ánh chiều tắt dần, trong căn nhà chỉ còn tiếng thở nhẹ và âm thanh piano lửng lơ.
Buổi dạy hát đầu tiên, cũng là khởi đầu của một giai điệu rất khác.

Chap2: Đừng Trốn Khỏi Tay Thầy

Buổi tối. Đèn vàng ấm hắt xuống phòng khách, làm bóng hai người đổ sát vào nhau.
Cậu ôm tập nhạc trước ngực, mắt nhìn quanh như mèo con lạc ở nơi nguy hiểm.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đừng nhìn lung tung. Ở đây chỉ có thầy và em.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Dạ… em biết.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Biết thì lại đây.
Anh ngồi xuống ghế piano, chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Cậu ngồi, nhưng… hơi xa.
Anh nhìn khoảng cách giữa hai người rất lâu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em đang tránh thầy?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Dạ không… em chỉ ngồi đúng vị trí thôi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vị trí của em //Đưa tay, kéo cậu sát vào// là ở ngay đây.
Vai hai người chạm nhau. Cậu giật nhẹ nhưng không dám lùi. Anh tạo hợp âm trầm vang, rồi nghiêng đầu sát tai cậu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Hát thử lại đoạn hôm nay học.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Bây giờ ạ? Gần vậy… em run.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy đâu bảo em được phép run.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Cắn môi, hát//
Giọng mềm, nhưng cuối câu bị hụt hơi. Anh đặt tay lên eo cậu — không báo trước.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy!
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Hít bằng cơ bụng. Em cứ lơ thầy, là thầy phải dùng tay nhắc.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Giữ chặt hơn, ngón tay nóng trên áo mỏng//
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Cúi đầu, giọng nhỏ như mèo// Thầy để tay vậy… sao em tập trung được…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy đang giúp em.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng… em thấy như thầy đang bắt nạt em.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vậy em không thích?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em… không nói vậy…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Mỉm cười//
Kiểu cười khiến cậu chẳng thể biết anh đang dịu dàng hay nguy hiểm.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đừng thử chọc thầy bằng kiểu nũng nịu đó. Thầy quen nhìn học trò sợ, không quen nhìn học trò đỏ mặt vì thầy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nếu… em cố tình thì sao?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thì thầy sẽ trừng phạt
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Xoay người, đưa tay chặn lưng ghế sau đầu//
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Bị ép nhìn thẳng đôi mắt sâu ấy//
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Bài học số hai: Không được lảng tránh mắt thầy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng... nhìn lâu quá… tim em chạy loạn.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Để thầy đếm cho.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Áp trán mình vào trán cậu// Một… hai… ba… Thấy chưa? Tim em đập vì thầy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Nín thở, hai bàn tay bấu vào mép ghế// Thầy biết hết luôn.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy phải biết. Em là học trò của thầy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Cúi sát hơn// Và… thầy không muốn ai khác biết điều đó rõ bằng thầy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Nuốt khan// Thầy ghen… với ai?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Bất kỳ ai mà em mỉm cười và hát cho họ.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Khẽ cong môi// Thế em chỉ hát cho một mình thầy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tốt. Nhớ kỹ. Em chỉ thuộc về nơi này.
Anh bỗng bịt micro đứng cạnh hai người lại, kéo nó ra xa.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy… làm gì vậy?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Không cần micro. Thầy muốn nghe giọng thật của em… gần như thế này.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Kề môi sát tai cậu. Hơi thở nóng// Hát nhỏ thôi. Đừng để hàng xóm nghe thấy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Rùng mình, tim đập hối hả// Thầy… thầy ngồi xa ra một chút…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Không.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Vì sao?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vì em sẽ chạy mất.
Cậu ngước lên. Đúng là không có đường lùi. Lưng cậu ép vào ghế. Tay anh chặn hai bên. Bóng phủ trùm lên người cậu.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Nhắc lại cho thầy nghe. Em là của ai?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Ngập ngừng nhưng giọng mềm như mật// Của thầy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tốt. Ngoan lắm.
Anh đưa tay vuốt cổ cậu đến hõm vai, chậm, nhưng đủ khiến cậu thở lệch nhịp.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy dịu một chút đi… Em không chịu nổi…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Được. Nhưng đổi lại…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Áp tay lên tim cậu// Em phải hát chỉ cho thầy nghe. Bằng tất cả cảm xúc này.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Gật nhẹ, mi dài run// Dạ… riêng thầy thôi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Khẽ cười, hài lòng// Buổi học kết thúc ở đây. Nhưng…
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng…?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em không được rời khỏi tay thầy khi thầy chưa cho phép.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Bối rối// Thầy đang giữ em thật luôn ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Nếu thầy buông… ai đó sẽ nhìn em, và thầy không cho phép điều đó xảy ra.
Bàn tay anh siết nhẹ eo cậu. Khoảng cách nóng rực giữa cả hai dường như không còn không khí.

Chap3: Ai Cũng Nhìn? Càng Phải Giữ Em Sát Hơn

Phòng tập đông hơn mọi khi. Hôm nay có buổi luyện nhóm, các học viên mới tò mò nhìn vị học trò cưng mà thầy Bùi Duy Ngọc hay nhắc tới.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Đứng cạnh đàn, hai tay ôm tập nhạc, bám theo thầy từng bước như cái bóng//
Học Viên A
Học Viên A
//Nhìn cậu// Đẹp trai quá nhỉ.
Học Viên B
Học Viên B
Học riêng với thầy Ngọc luôn kìa, sướng chưa.
Cậu nghe hết. Mặc dù giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi mắt cứ tìm thầy để chắc rằng thầy vẫn thuộc về mình.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Chỉnh mic// Bắt đầu khởi động. Ai cũng tự làm phần mình, đừng mất tập trung.
Nhưng chính người mất tập trung nhất… là cậu.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Kéo tay áo khầy// Thầy…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Lại sao nữa?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Ở đây đông quá… Thầy đứng sát em đi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Liếc nhìn mấy học viên đang lén nhìn mình// Em đang mè nheo trước mặt người khác đấy.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Tại… em không thích ai nhìn thầy nhiều vậy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Hơi nhướng mày, gato ngược đây mà// Em có quyền gì mà quản?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em là học trò… đặc biệt của thầy.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đặc biệt đến mức nào?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Nhỏ giọng, cố ý ngọt// Đến mức thầy không được nhìn ai khác lâu hơn nhìn em.
Anh khựng tay trong một giây. Rõ ràng cậu đang dụ, mà còn rất có chủ đích.
Một học viên nữ tới gần.
Học Viên Nữ
Học Viên Nữ
Thầy ơi, đoạn này em bị hụt hơi, thầy xem giúp—
Chưa nói dứt câu, cậu chen lên trước, kéo tay áo thầy mạnh hơn bình thường.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy! Em… đau chân quá!
Anh nhìn xuống đôi chân hoàn toàn bình thường kia. Thì ra mè nheo level diễn xuất Oscar là đây.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đau chân à?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Chớp mắt liên tục, diễn sâu// Đau lắm ạ…
Vài học viên xì xào: :Kệ đi kệ đi, cậu đó được sủng lắm rồi. :Ghen rõ luôn…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Chậm rãi cất lời// Em đúng là biết chọn thời điểm phá rối.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy không thương em sao…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Nghiêng người sát bên tai cậu// Thầy thương đến mức chỉ muốn nhốt em ở nhà. Em lại đòi đi ra chỗ đông người.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Đỏ mặt nhưng vẫn bám chặt thầy hơn nữa// Thầy bế em một chút được không?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ở đây?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy nói thương em mà...
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Nhìn toàn phòng đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, thở dài ,nụ cười nguy hiểm hiện trên môi// Em tự tìm rắc rối. Thầy chỉ giúp em… nhận đủ hậu quả.
Anh cúi xuống nhấc cậu lên, một tay giữ sau lưng, tay kia vòng lấy eo kéo sát vào ngực mình. Một động tác dứt khoát, mạnh mẽ — như tuyên bố quyền sở hữu trước toàn phòng.
Tiếng xôn xao nổ tung.
Học Viên A
Học Viên A
Trời đất… thầy bế thật kìa!
Học Viên B
Học Viên B
Công khai luôn rồi hả?
Học Viên C
Học Viên C
Học nữa đi, tôi còn ngắm!
Cậu giật mình, hai tay tự quàng cổ thầy, cũng chẳng thể giấu được niềm vui lan khắp mặt.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy làm thật luôn…
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em mè nheo mà. Không bế thì phí quá.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Dụi mặt vào vai anh// Em thích… vì thầy để em gần thế này.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Gần? Em còn muốn gần đến mức nào nữa?
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Gần đến mức… thầy chỉ nhìn thấy mình em.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Siết nhẹ eo cậu// Yên tâm. Em bám thế này, thầy nhìn ai được nữa.
Một học viên nam tiến lại, hỏi như trêu.
Học Viên Nam
Học Viên Nam
Thầy ơi, thầy bế cậu ấy mãi à? Tụi em ghen đó.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//Ánh mắt lập tức lạnh xuống// Đây là học trò của tôi. Ai có ý kiến?
Không khí đông cứng. Không ai dám nói thêm gì. Anh cúi nhìn cậu — người đang cắn môi để nín cười chiến thắng.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thấy chưa? Em thích gây chuyện cho thầy xử lý.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng thầy xử lí tốt mà.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Lần sau em mè nheo ở nhà thôi.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Thì thầm// Ở nhà… thầy còn làm hơn thế này đúng không?
Anh khựng một nhịp. Ánh mắt tối lại, cảnh cáo nhưng mê say.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Vũ.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Dạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đừng nói những câu như vậy trước người khác.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em chỉ nói cho thầy nghe.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tốt. Vì mấy câu đó… chỉ dành cho một mình thầy.
Anh hạ cậu xuống ghế mềm ở góc phòng, tay vẫn giữ sau lưng như sợ cậu biến mất.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ngồi đây. Không đi đâu hết.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em ngoan mà.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Ngoan không phải là mè nheo suốt buổi.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng… thầy chú ý em rồi còn gì.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Thầy luôn chú ý em. Em không cần tranh với ai.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
//Cúi thấp// Bởi vì,...
Ngón tay anh chạm nhẹ lên má cậu, vuốt xuống cằm.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
—Em là điều duy nhất khiến thầy mất kiểm soát.
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Cậu ngẩng mặt, đôi mắt long lanh, nụ cười nhỏ nở ra đúng kiểu chiến thắng tuyệt đối.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play